Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 13: Anh họ trong truyền thuyết
Không khí trong sảnh đang giằng co căng thẳng thì của phòng bật mở, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cửa phòng.
Nhìn người đang bước vào kia, bạn nữ nào đó suýt phun nước trà. Có ai nói cho cô là người kia không phải anh họ của cô đi a! Cô từng tưởng tượng rất nhiều về người anh họ chưa biết mặt kia, cô từng nghĩ tới người nọ có lẽ sở hữu một gương mặt lạnh lùng này, dáng người phải cao to rắn rỏi này, đôi mắt phải toát lên tia âm hiểm này, trên môi luôn nở nụ cười miệt thị thế gian này, tóm lại là đủ chuẩn đại ca xã hội đen, nhưng mà.... người này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng a!
Nếu không biết trước trong sảnh chỉ còn thiếu mỗi vị anh họ thân yêu kia thì cô còn tưởng người đang bước vào là một chị gái xinh đẹp nào đó a!
Người nọ có dáng người mảnh mai, thoạt nhìn có vẻ không hơn cô bao nhiêu cân thịt, khuôn mặt thì.... khụ khụ, nếu nói vị này là Lâm Đại Ngọc phiên bản nam thì cũng không sai tí nào, mày liễu như họa, mi thanh mục tú, nhất là đôi môi không tô mà đỏ kia, chẹp, nhìn là muốn hôn vài phát. Làn da trắng quá mức, trong suốt tới nỗi cô có thể nhìn rõ từng mạch máu trên làn da kia.
Con trai gì mà đẹp ghê vậy trời, tên này đẹp tới mức con gái như cô còn phải xấu hổ. Bằng chứng là người nào đó vừa bước vào phòng thì ngay lập tức mắt của các bạn nữ trong phòng liền biến thành hình trái tim to bự; cô cá là nếu bạn anh họ kia không mang chức danh "anh họ" thì mấy bạn nữ trong phòng sẽ nhào tới giành giật chà đạp người này cho mà coi.
Dường như nhận thấy được cái nhìn đánh giá của bạn nữ nào đó, Mạc Mặc Ly quay đầu về phía cô nở một nụ cười ngây thơ chết người không đền mạng. Lập tức xung quanh phóng tới hàng chục ánh mắt dao găm về phía cô. Bạn nữ nào đó rất uất ức, cô có làm gì đâu a, có cần vừa vào tới nơi đã hãm hại nhau thế không?
Mặc dù trong lòng khóc ròng, không ngừng rủa thầm anh họ thâm yêu nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười khoa trương , cực kì chân chó nói:
"Anh họ tới rồi ạ! Lâu ngày không gặp làm em nhớ anh quá đi."
Bề ngoài chả khác nào một câu yêu thương nhung nhớ bình thường nhưng thật ra bạn nữ nào đó thầm "trách yêu" bạn anh họ nào đó thấy cô nằm chèm bẹp trong bệnh viện mà không một lời thăm hỏi.
Người nọ vẫn mặt không đổi sắc, sau khi yên vị ở chỗ của mình, bạn nam nào đó cười cực kì ôn nhu vẫn cái nụ cười giết người không thấy máu đó, từ tốn trả lời.
"Mấy tuần nay anh bận chuyện công ti, em cũng biết rồi đó, hơn nữa anh có gửi đồ ăn vào cho em mà, bộ em không nhận được sao?"
Tên này làm như cô tham ăn lắm ấy, mà bánh hắn gửi vào ai biết có bỏ độc ở trong không, lỡ cô ăn vào rồi lăn ra chết thì sao. Khụ, mặc dù biết sẽ không có chuyện đó xảy ra, nhưng đồ hắn đem vào thì có chết cô cũng không đụng tới.
"Ứ, người ta chỉ muốn anh vào thăm thôi." cô thật hâm mộ bản thân a, diễn quá sâu rồi, nhìn đi, mặt của mọi người đều xanh mét hết rồi kìa. Nhưng mà đạo hạnh của bạn anh họ này quá cao thâm, mặt vẫn không chút đổi sắc.
"Hay là để anh đền bù cho em nhé!"
"Dạ thôi, em chỉ đùa chút cho vui thôi!"
Ai biết hắn còn tống cái gì cho cô nữa, thôi dẹp, miễn cho mang tiếng xấu. Cô chỉ thắc mắc người này chào đón cô như vầy là có mục đích gì thôi. Không làm bạn nữ nào đó thất vọng, bạn anh họ lập tức nói ra mục đích của mình:
"Hôm nay tôi mượn danh nghĩa của cha triệu tập mọi người tới đây với hai mục đích: thứ nhất, chúng ta hãy chúc mừng Mạc Nhiên khỏe mạnh xuất viện; thứ hai...."
Giọng nói của hắn đều đều ôn hòa vang vọng trong không trung nhưng không ai dám lên tiếng cắt ngang, đang nói tới khúc quan trọng đột nhiên hắn ngừng lại, đưa mắt nhìn ra cửa nở nụ cười dịu dàng.
"Vào đi Linh Nhi"
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn ra phía cửa. Chỉ thấy một cô gái bước vào, cô gái kia có dáng người thon dài, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng được coi là thanh tú sáng sủa, trong sáng như thiên sứ, đôi mắt thì.... chẹp, đẹp mê hồn, dường như trên gương mặt kia đôi mắt chính là thứ đẹp nhất, nó trong suốt như thể không dính chút bụi bặm của cuộc đời, ngây thơ ngơ ngác như nai vàng đạp lên lá vàng khô.
Bạn nữ nào đó mơ màng ngắm người đẹp, không ngừng yy về một mối tình trâu già gặm cỏ non, đại thúc vs loli thì bạn anh họ kia cất tiếng kéo bạn nữ nào đó về thực tại:
"Xin giới thiệu với mọi người đây chính là Mạc Linh Nhi, con gái mà ba tôi vừa nhận nuôi, từ nay nó sẽ là một phần của gia đình mình."
Ầm, bạn nữ nào đó có thể nghe thấy tiếng đổ nát trong lòng mình. Cô thật muốn ngửa đầu lên trời chửi to ba tiếng, tại sao a, tại sao nữ chủ lại xuất hiện lúc này!
Vâng, Mạc Linh Nhi chính là nữ chủ kiên cường đáng yêu trong nguyên tác đấy a. Cô biết tên Mạc Mặc Ly này không có mục đích tốt đẹp gì nhưng không ngờ hắn lại một phát đạp cô xuống bùn như thế.
Nhưng có một điều lạ là nếu cô nhớ không lầm thì nữ chính phải hai tháng nữa mới xuất hiện trong một buổi tiệc của Mạc thị đồng thời hốt luôn trái tim của Dạ Tích Phàm đại nhân kia mà! Bạn nữ đáng thương nào đó hoàn toàn không biết, thật ra thì buổi tiệc trong nguyên tác chỉ là buổi giới thiệu cô nữ chủ này với giới quý tộc thôi, còn thực tế thì hai người chạm trán từ trước đó kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của Mạc Mặc Ly mới hoàn toàn khiến bạn nữ nào đó bi thương nhìn trời:
"Hiện tại Linh Nhi chỉ mới về Mạc gia, vẫn còn lạ nước lạ cái rất nhiều vì thế tiểu Nhiên, em và Linh Nhi cùng trang lứa, hay là em chỉ dẫn cho Linh Nhi đi, sẵn tiên hai đứa làm thân với nhau luôn." nói xong hắn còn khuyến mãi chi cô một nụ cười chết người nữa chứ!
Anh họ thân yêu à, anh có cảm thấy lí do anh đưa ra khá là gượng ép không thế! Trong cái gia tộc to bự này thì thiếu gì thiếu nam thiếu nữ cùng trang lứa với em gái hắn, sao nhất thiết cứ phải là cô. Mà gần với ai không gần lại đi gần với nữ chủ đại nhân.
Bạn nữ nào đó khóc ròng trong lòng, ông trời không thương cô chút nào, ai biết nữ chính có phát điên lên rồi liên hợp với nam chính đuổi giết cô hay không a! Nhìn cái độ hiểm của tên Dạ Tích Phàm kia cũng đủ thấy mấy nam chính kia cũng chẳng vừa vặn gì, nếu còn liên hợp lại với nhau thì cô còn đường sống sao?
(Khụ, chương này hơi xàm nhỉ.)
Nhìn người đang bước vào kia, bạn nữ nào đó suýt phun nước trà. Có ai nói cho cô là người kia không phải anh họ của cô đi a! Cô từng tưởng tượng rất nhiều về người anh họ chưa biết mặt kia, cô từng nghĩ tới người nọ có lẽ sở hữu một gương mặt lạnh lùng này, dáng người phải cao to rắn rỏi này, đôi mắt phải toát lên tia âm hiểm này, trên môi luôn nở nụ cười miệt thị thế gian này, tóm lại là đủ chuẩn đại ca xã hội đen, nhưng mà.... người này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng a!
Nếu không biết trước trong sảnh chỉ còn thiếu mỗi vị anh họ thân yêu kia thì cô còn tưởng người đang bước vào là một chị gái xinh đẹp nào đó a!
Người nọ có dáng người mảnh mai, thoạt nhìn có vẻ không hơn cô bao nhiêu cân thịt, khuôn mặt thì.... khụ khụ, nếu nói vị này là Lâm Đại Ngọc phiên bản nam thì cũng không sai tí nào, mày liễu như họa, mi thanh mục tú, nhất là đôi môi không tô mà đỏ kia, chẹp, nhìn là muốn hôn vài phát. Làn da trắng quá mức, trong suốt tới nỗi cô có thể nhìn rõ từng mạch máu trên làn da kia.
Con trai gì mà đẹp ghê vậy trời, tên này đẹp tới mức con gái như cô còn phải xấu hổ. Bằng chứng là người nào đó vừa bước vào phòng thì ngay lập tức mắt của các bạn nữ trong phòng liền biến thành hình trái tim to bự; cô cá là nếu bạn anh họ kia không mang chức danh "anh họ" thì mấy bạn nữ trong phòng sẽ nhào tới giành giật chà đạp người này cho mà coi.
Dường như nhận thấy được cái nhìn đánh giá của bạn nữ nào đó, Mạc Mặc Ly quay đầu về phía cô nở một nụ cười ngây thơ chết người không đền mạng. Lập tức xung quanh phóng tới hàng chục ánh mắt dao găm về phía cô. Bạn nữ nào đó rất uất ức, cô có làm gì đâu a, có cần vừa vào tới nơi đã hãm hại nhau thế không?
Mặc dù trong lòng khóc ròng, không ngừng rủa thầm anh họ thâm yêu nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười khoa trương , cực kì chân chó nói:
"Anh họ tới rồi ạ! Lâu ngày không gặp làm em nhớ anh quá đi."
Bề ngoài chả khác nào một câu yêu thương nhung nhớ bình thường nhưng thật ra bạn nữ nào đó thầm "trách yêu" bạn anh họ nào đó thấy cô nằm chèm bẹp trong bệnh viện mà không một lời thăm hỏi.
Người nọ vẫn mặt không đổi sắc, sau khi yên vị ở chỗ của mình, bạn nam nào đó cười cực kì ôn nhu vẫn cái nụ cười giết người không thấy máu đó, từ tốn trả lời.
"Mấy tuần nay anh bận chuyện công ti, em cũng biết rồi đó, hơn nữa anh có gửi đồ ăn vào cho em mà, bộ em không nhận được sao?"
Tên này làm như cô tham ăn lắm ấy, mà bánh hắn gửi vào ai biết có bỏ độc ở trong không, lỡ cô ăn vào rồi lăn ra chết thì sao. Khụ, mặc dù biết sẽ không có chuyện đó xảy ra, nhưng đồ hắn đem vào thì có chết cô cũng không đụng tới.
"Ứ, người ta chỉ muốn anh vào thăm thôi." cô thật hâm mộ bản thân a, diễn quá sâu rồi, nhìn đi, mặt của mọi người đều xanh mét hết rồi kìa. Nhưng mà đạo hạnh của bạn anh họ này quá cao thâm, mặt vẫn không chút đổi sắc.
"Hay là để anh đền bù cho em nhé!"
"Dạ thôi, em chỉ đùa chút cho vui thôi!"
Ai biết hắn còn tống cái gì cho cô nữa, thôi dẹp, miễn cho mang tiếng xấu. Cô chỉ thắc mắc người này chào đón cô như vầy là có mục đích gì thôi. Không làm bạn nữ nào đó thất vọng, bạn anh họ lập tức nói ra mục đích của mình:
"Hôm nay tôi mượn danh nghĩa của cha triệu tập mọi người tới đây với hai mục đích: thứ nhất, chúng ta hãy chúc mừng Mạc Nhiên khỏe mạnh xuất viện; thứ hai...."
Giọng nói của hắn đều đều ôn hòa vang vọng trong không trung nhưng không ai dám lên tiếng cắt ngang, đang nói tới khúc quan trọng đột nhiên hắn ngừng lại, đưa mắt nhìn ra cửa nở nụ cười dịu dàng.
"Vào đi Linh Nhi"
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn ra phía cửa. Chỉ thấy một cô gái bước vào, cô gái kia có dáng người thon dài, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng được coi là thanh tú sáng sủa, trong sáng như thiên sứ, đôi mắt thì.... chẹp, đẹp mê hồn, dường như trên gương mặt kia đôi mắt chính là thứ đẹp nhất, nó trong suốt như thể không dính chút bụi bặm của cuộc đời, ngây thơ ngơ ngác như nai vàng đạp lên lá vàng khô.
Bạn nữ nào đó mơ màng ngắm người đẹp, không ngừng yy về một mối tình trâu già gặm cỏ non, đại thúc vs loli thì bạn anh họ kia cất tiếng kéo bạn nữ nào đó về thực tại:
"Xin giới thiệu với mọi người đây chính là Mạc Linh Nhi, con gái mà ba tôi vừa nhận nuôi, từ nay nó sẽ là một phần của gia đình mình."
Ầm, bạn nữ nào đó có thể nghe thấy tiếng đổ nát trong lòng mình. Cô thật muốn ngửa đầu lên trời chửi to ba tiếng, tại sao a, tại sao nữ chủ lại xuất hiện lúc này!
Vâng, Mạc Linh Nhi chính là nữ chủ kiên cường đáng yêu trong nguyên tác đấy a. Cô biết tên Mạc Mặc Ly này không có mục đích tốt đẹp gì nhưng không ngờ hắn lại một phát đạp cô xuống bùn như thế.
Nhưng có một điều lạ là nếu cô nhớ không lầm thì nữ chính phải hai tháng nữa mới xuất hiện trong một buổi tiệc của Mạc thị đồng thời hốt luôn trái tim của Dạ Tích Phàm đại nhân kia mà! Bạn nữ đáng thương nào đó hoàn toàn không biết, thật ra thì buổi tiệc trong nguyên tác chỉ là buổi giới thiệu cô nữ chủ này với giới quý tộc thôi, còn thực tế thì hai người chạm trán từ trước đó kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của Mạc Mặc Ly mới hoàn toàn khiến bạn nữ nào đó bi thương nhìn trời:
"Hiện tại Linh Nhi chỉ mới về Mạc gia, vẫn còn lạ nước lạ cái rất nhiều vì thế tiểu Nhiên, em và Linh Nhi cùng trang lứa, hay là em chỉ dẫn cho Linh Nhi đi, sẵn tiên hai đứa làm thân với nhau luôn." nói xong hắn còn khuyến mãi chi cô một nụ cười chết người nữa chứ!
Anh họ thân yêu à, anh có cảm thấy lí do anh đưa ra khá là gượng ép không thế! Trong cái gia tộc to bự này thì thiếu gì thiếu nam thiếu nữ cùng trang lứa với em gái hắn, sao nhất thiết cứ phải là cô. Mà gần với ai không gần lại đi gần với nữ chủ đại nhân.
Bạn nữ nào đó khóc ròng trong lòng, ông trời không thương cô chút nào, ai biết nữ chính có phát điên lên rồi liên hợp với nam chính đuổi giết cô hay không a! Nhìn cái độ hiểm của tên Dạ Tích Phàm kia cũng đủ thấy mấy nam chính kia cũng chẳng vừa vặn gì, nếu còn liên hợp lại với nhau thì cô còn đường sống sao?
(Khụ, chương này hơi xàm nhỉ.)
Tác giả :
Yên Nhiên