Xương Rồng Đốt Rương
Quyển 9 - Chương 22
Mạnh Thiên Tư thu mắt: “Vậy những người khác thì sao ạ?"
Có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là không biết phải hỏi từ đâu, có điều, nhìn sắc mặt Nghê Thu Huệ bình thản thế này, trong lòng cô cũng vững vàng hơn vài phần: Thương vong hẳn cũng không lớn, nếu quá lớn thì vẻ mặt u ba sẽ…nghiêm trọng hơn một chút mới phải chứ?
Nghê Thu Huệ ngồi xuống bên giường, đắp lại chăn cho Mạnh Thiên Tư rồi mới kể lại chi tiết tình hình liên quan cho cô nghe.
***
Khi đó, Nghê Thu Huệ đã hội họp với Cảnh Như Tư.
Bên mười ba người bên Cảnh Như Tư chết mất bốn người, một người chết trong tay người tuyết, sau lại bị trùng đá gặm ăn chỉ còn lại chân tàn tay cụt, ba người thì trượt vào mạch máu băng.
Bởi con dốc đó thật sự quá kỳ dị, mắt thường căn bản nhìn không ra vấn đề nên cuối cùng nhóm Cảnh Như Tư đã tết thừng leo vách, từ vách đá đi vòng qua – đó cũng là lý do vì sao khi họ thấy ba người Giang Luyện định xuống dốc đã liều mạng xua tay ngăn cản.
Tiển Quỳnh Hoa hội hợp với Mạnh Kình Tùng, bên Mạnh Kình Tùng vốn có tám người, một người chết, một người trọng thương, đều là gặp phải trùng đá.
Hà Sinh Tri và Sử Tiểu Hải thất lạc, sau thì được chứng thực là đều đã chết, một người chết ở chỗ tranh dê, một người bị người hình thiên bêu đầu.
Đó chính là tin vắn về tình hình thương vong của nhóm Cảnh Như Tư sau khi vào ruột núi, đội tám người trước đó có thể nói là toàn quân bị diệt, thế nên quy ra, nhóm vào Côn Lôn Sơn tính đến thời điểm này đã có mười bốn người chết, một người trọng thương, còn chưa tính đến số người bị thương nhẹ.
Nghê Thu Huệ thở dài: “Thương vong như vậy trong vòng mấy chục năm qua đều chưa từng có, trong lòng chị cả cũng không dễ chịu, nói nếu sớm biết vậy, chị ấy đã không đòi tìm thi thể me Đoàn – nhưng chuyện này vốn chẳng thể nói được."
Mạnh Thiên Tư trầm mặc.
Đúng vậy, không thể nói được, quỷ non gia nghiệp rộng lớn, tự xưng là có bản lĩnh có truyền thừa, kết quả thế hệ trước phơi thây đất hoang, thế hệ sau lại không đi nhặt xác, người trong nhà nghĩ không thông mà người ngoài cũng sẽ cười mình hèn nhát.
Tìm là đúng, nhưng ban đầu khi xuất phát, mọi người đều tràn đầy hi vọng là sẽ tìm ra thi thể cụ Đoàn từ mọi ngóc ngách, dưới khe núi nứt hay đống tuyết gì đó, ai mà ngờ được lại tìm vào tận ruột cong chín khúc?
“Vậy…u ba, mọi người về sau đã đi ra thế nào?"
Nghê Thu Huệ cười cười: “Cái này thì phải cảm tạ mấy đứa rồi."
***
Hai nhóm người này, mỗi bên đều mò mẫm tìm đường trong ruột núi, trời xui đất khiến thế nào mà trước sau đều không hội hợp được, có điều cũng may, bởi trước đó đều đã trúng đao đổ máu, có nhận thức với sự nguy hiểm của ruột núi nên cũng có đề phòng, không còn gặp phải thương vong gì lớn nữa.
Nhóm Nghê Thu Huệ và Cảnh Như Tư đã từng qua chỗ tranh xác dê, thấy được thi thể Hà Sinh Tri, lời nhắn Mạnh Thiên Tư để lại và chữ khắc trên cửa của cụ Đoàn, nhưng khi đó đã sớm không còn là lúc sớm chiều cắt nhau, trong cửa cũng đã không còn cửa, thế nên họ thò đầu vào cửa cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái động sâu không đáy.
Nhóm Tiển Quỳnh Hoa thì lần sờ tới được mạch máu băng, cũng may Nghê Thu Huệ đã chứng kiến sự hung hiểm của chỗ này, rất sợ người tới sau sẩy chân ngã vào, bèn bảo người dùng bút nham thạch dạ quang tô lên thừng, sau đó buộc vào tên nỏ bắn ra, kết một mạng lưới thừng đan giao nhau hình dạng riêng biệt, phân chia không gian – lúc Tiển Quỳnh Hoa đến, thừng đan giao nhau kỳ thực đã bị co rút rơi xuống hơn nửa, không loại trừ khả năng là bị trùng đá gặm đứt, nhưng mực dạ quang và hình dáng thừng đan đại thể thì vẫn còn, nhìn là biết có nguy hiểm, thế nên bà mới lùi ra sau, không dám qua đó nữa.
Sau đó thì chờ đến “thu sân".
…
Nghê Thu Huệ nói: “Con đường mấy đứa ra là lối ra chân chính, không giống với bọn u ở trong ruột núi, nghe Giang Luyện nói, mấy đứa chỉ khá xóc nảy thôi, có thể là bị thu sân lan đến, bọn u…mới thực sự là lật nhào trong ruột đó."
Theo lời bà kể, bất thình lình, ruột núi kia bắt đầu rung chuyển, nếu ban đầu chỉ là hơi rung rung thì càng về sau, hoàn toàn là khuấy động, lật trở.
Hơn nữa, ruột núi bắt đầu từ bằng phẳng chuyển thành nghiêng.
Bất kể là ai cũng nhận biết, tình huống như vậy, người sẽ trượt xuống chỗ thấp mà chỗ thấp ở đây thì đồng nghĩa với rất nhiều chuyện đáng sợ.
Cũng may, quỷ non dẫu sao cũng là quỷ non, năng lực ứng phó với hiểm nguy mạnh hơn người thường rất nhiều, ruột núi vừa có động tĩnh, Nghê Thu Huệ đã ra lệnh cho mọi người thắt thừng, buộc mười mấy người lại với nhau, tựa như một con rết khổng lồ, đề phòng thất lạc trong hỗn loạn.
Sau nữa, lúc ruột núi nghiêng đi, mọi người lấy dao găm ra cắm vào vách đá leo lên, hành động đồng nhất, hệt như rết bò lên chỗ cao, tình hình lúc đó cũng rất hỗn loạn, có đá rơi xuống, có người trượt chân, cũng may mọi người nối với nhau nên không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, còn có trùng đá thành bầy, rào rào răng rắc như thủy triều từ trên lao xuống, bởi uy lực của “tránh thú núi" vẫn còn nên lúc gặp phải người, chúng tự động phân luồng sang hai bên, cảnh tượng đó đến giờ nghĩ lại hãy còn thấy tê rần da đầu.
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Loài trùng đá này đại khái là chỉ có thể sống trong ruột núi, chúng dự cảm được ruột núi thu sân nên chen chúc chạy vào chỗ sâu hơn."
Nghê Thu Huệ cảm thán: “Đúng vậy, lúc đó chúng nó liều mạng lao xuống, bọn u thì liều mạng leo lên… Nghĩ cũng buồn cười, bên nào đuổi trường thi bên ấy, bên nào trở về quê hương bên ấy."
Đang ra sức leo lên thì hơn mười mét phía trước chợt vọng tới tiếng nứt toác khiến người ta rợn tóc gáy.
Mạnh Thiên Tư nghe mà hết hồn, nhịn không được nắm lấy tay Nghê Thu Huệ: “U ba, như thế là…làm sao vậy?"
Nghê Thu Huệ cười, Mạnh Thiên Tư từ nhỏ đã vậy, thích nghe kể chuyện, cũng rất dễ chìm đắm trong đó, Cao Kinh Hồng từng nói cô: “Bé Tư nhà chúng ta, cho kẹo không lừa đi được, quần áo đẹp đẽ nó cũng chẳng ham hố, nhưng ai kể chuyện cho nó nghe thì nói không chừng lại dỗ đi được."
Bà rút tay ra, nắm lại thành quả đấm, tay còn lại phủ hờ lên nắm đấm cách một khoảng: “Thực ra sau đó u nghĩ rồi cũng hiểu ra, ngọn núi đó có hai lớp khảm bao, bên ngoài là vỏ núi, bên trong là hạch núi, hạch nhân đó chính là ruột núi thắt lại."
“Trên vỏ núi vốn có chín cửa vào, lúc ruột núi giãn ra, chín đường ruột sẽ nối với cửa vào, nhưng lúc thu sân, chỗ nối sẽ tách ra."
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu được: “Tiếng nứt gãy u nghe thấy chính là tiếng đường ruột tách khỏi cửa ruột?"
Nghê Thu Huệ gật đầu: “May mà lúc đó cách không quá xa, u nhìn cái đã hiểu, đường ruột này đang vặn xoắn, mặt vỡ đó lại không nhúc nhích gì, chứng tỏ bên đó mới là chỗ an toàn,"
Lúc đó, Nghê Thu Huệ cũng cuống đỏ ngầu mắt, hét lên ra lệnh mọi người liều cả mạng sống cũng phải leo nhanh lên: Khe nứt gãy còn nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn, lớn đến một mức độ nhất định, có khả năng sẽ không qua được nữa.
Vào thời khắc sống chết, không có gì là cản trở hết, mọi người đều dốc sức leo, lúc đến được mặt vỡ, khoảng cách giữa hai bên đã vượt qua chiều cao một người, có điều “rết" cũng biết nhảy: Dưới tiếng ra lệnh của hai cô bác, nửa đoạn thân “rết" phía sau đùn đẩy, ra sức ném người ở nửa đoạn trước ra ngoài, hai người ở đoạn trước cũng bám vững được vào mặt vỡ đối diện.
Giờ nghĩ lại, Nghê Thu Huệ hãy còn thấy sợ: “Con không thấy được, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, ruột núi đó trong nháy mắt đã rụt về, chỉ còn lại chuỗi “rết người" bọn u treo lơ lửng trên mặt vỡ, nói thật, suýt nữa không leo ra được."
Dù sao cũng là cả một nhóm mười mấy người, chỉ dựa vào hai ba người đằng trước sao chịu nổi chứ.
May mắn là, bà giữ đủ người ở bên ngoài: Gần hai mươi người nhóm Hoàng Tùng vẫn đang coi chừng ở cửa động, nghe thấy bên trong có biến lớn, Hoàng Tùng bạo gan vào kiểm tra, vừa vặn thấy nhóm Nghê Thu Huệ treo trên mặt vỡ, cũng sắp rơi xuống, anh ta vội nhào lên túm lại rồi gào lên gọi người bên ngoài vào, người bên ngoài nhao nhao xông tới, lại người này túm người kia, sau đó nhanh chóng lần lượt thắt thừng, kết đội như nhổ củ cải, cuối cùng kéo được chuỗi Nghê Thu Huệ lên.
Nói tới đây, Nghê Thu Huệ cảm khái: “Có đôi lúc thực sự là lỡ một giây cũng không được, khi đó may mà chuỗi bọn u treo ở đó."
Đều là quỷ non, phương pháp khẩn cấp cũng giống nhau, nhóm Tiển Quỳnh Hoa cũng kết thành “rết người", cũng leo vội lên chỗ cao, nhưng đại khái là xuất phát điểm của họ quá sâu, lúc đến mặt vỡ, ruột núi đã cách cửa ruột quá xa.
Mạnh Thiên Tư nghe mà đổ mồ hôi lạnh: “Sau đó, họ thấy bọn u vẫn đang treo ở đó nên…"
Nghê Thu Huệ khẽ vuốt cằm: “Bọn u cũng gọi họ, bảo họ nhanh chóng nhảy qua."
Miêu tả thế nào nhỉ, giống như người bay giữa không trung vậy, nhóm Tiển Quỳnh Hoa áng chừng phương hướng, góc độ trong ruột núi lộn nhào, liên tiếp nhảy vọt cùng nhịp, bắt được “đuôi rết" của bên Nghê Thu Huệ.
Phải biết rằng bên Tiển Quỳnh Hoa có tổng cộng tám người, trọng lượng của tám người, bay vút qua, thế năng không phải dạng vừa đâu, kéo mọi người tụt xuống, người bên trên dù đã có chuẩn bị nhưng trong nháy mắt vẫn bị kéo sáu bảy người xuống vách đá.
Trên vách dưới vách, hơn bốn mươi người nối thành một chuỗi dài, hơn nửa vẫn còn lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn là tiến hành một trận kéo co hung hiểm nhất, người bên dưới không thể làm được gì, hoảng hốt hãi hùng, người bên trên thì nhe răng trợn mắt, hợp hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ kéo lên.
Hô hấp của Mạnh Thiên Tư đã sắp không liền mạch nổi nữa, cô đưa tay lên lau mồ hôi rịn trên chóp mũi: “Vậy không đúng, về lý thuyết, bên dưới nhiều người hơn mà?"
Nhóm u ba u bảy, hai chuỗi rết người cộng lại được chừng mười tám người, canh giữ ngoài cửa động có tầm hai mươi mốt hai mươi hai người, vốn số người bên trên chiếm ưu thế hơn nhưng người bên trên lại bị kéo xuống sáu bảy, lực lượng của hai bên đột ngột cách xa, sao có thể lấy ít đọ nhiều?
Nghê Thu Huệ nhìn cô một lúc lâu rồi mới công bố đáp án: “Con quên rồi à? Chúng ta còn vài con bò yak chở vật tư lên núi, cũng coi chừng ngoài động đấy, chuyện tốn sức như vậy có mấy đứa to con lại không dùng, giữ lại để thịt chắc?"
Mạnh Thiên Tư bừng tỉnh, đến giờ cô mới thở phào một hơi thật dài, yếu ớt tựa lại về đầu giường, tựa như bản thân cũng tham dự vào trận đọ sức tính mạng ngàn cân treo sợi này không bằng: “U ba, nghe u kể mà sợ muốn rớt mất nửa cái mạng ấy."
Nghê Thu Huệ cười cười, đang định nói gì thì trong lều lại đổi một lượt sáng tối, người tới vén cửa lều, còn chưa vào giọng đã vọng đến: “Chị ba, nếu chị cả qua đây thì em thấy em đi trước…"
Mạnh Thiên Tư nhận ra giọng nói này: “U sáu?"
Người tới là Khúc Tiếu.
Bà không ngờ lại nghe thấy giọng Mạnh Thiên Tư, ngớ ra rồi mới cười chân thành, giọng vẫn dịu dàng trầm bổng như thường ngày: “Thiên Tư tỉnh rồi, lúc trước sét đánh con cũng không tỉnh lại nên u quên mất nói chuyện phải nhỏ giọng."
Vừa nói vừa đi tới bên giường, dáng vẻ và tư thế đều đẹp như khi ở trên sân khấu, Mạnh Thiên Tư cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không mà cứ cảm thấy hai má bà đánh phấn lên quyến rũ hơn hẳn lần trước gặp.
Có điều lượng tin tức của câu nói ban nãy quá lớn, Mạnh Thiên Tư không lý nổi tới chuyện hàn huyên với Khúc Tiếu nữa, vội hỏi Nghê Thu Huệ: “Sao me lớn cũng sắp tới vậy ạ?"
Chuyện phải nói từ từ, Nghê Thu Huệ thong thả ung dung, ngữ điệu êm ái: “Ban nãy quên nói với con, lão tứ và Kình Tùng ra ngoài đón chị cả rồi, ước chừng nay mai là tới – không phải đã tìm được thi thể me Đoàn rồi à, chị cả đợi không kịp, nói lúc tìm mình không góp được sức lực gì, giờ đã tìm thấy, chị ấy không thể ngồi không, vả lại chuyến này hộ núi thương vong không ít, chị ấy cũng muốn tới xem."
Mạnh Thiên Tư đúng là ngai vàng nhưng Cao Kinh Hồng mới là người có tư lịch nhất trong quỷ non, bà qua đây, tầm quan trọng rốt cuộc cũng không tầm thường.
Nghê Thu Huệ nói xong, quay sang nhìn Khúc Tiếu: “Lão lục, em cũng đừng cố chấp thế, đã bao năm vậy rồi, chuyện đó hoặc là nói ra hoặc là buông xuống – chị cả đã từng này tuổi rồi, sức khỏe như vậy còn có thể cầm cự được mấy năm nữa, nghe giọng em là muốn cố chấp với chị ấy đến chết đó à?"
Hốc mắt Khúc Tiếu đỏ lên: “Cũng không phải…"
Mạnh Thiên Tư hiếu kỳ: “Chuyện gì ạ?"
Me lớn và u sáu của cô đều không phải người nhỏ mọn, giận dỗi cái gì mà bấy nhiêu năm rồi vẫn giữ khư khư trong lòng vậy chứ?
Nghê Thu Huệ hỏi một đằng đáp một nẻo: “Chị đã là người xuất gia, nhìn thông suốt hơn khi trước, ai cũng có số mệnh riêng, duyên phận riêng của mình, hà tất phải cưỡng cầu, cưỡng cầu như nắm nước đánh gió vậy, nắm không được, đánh không xong, nước có chốn đi của nước, gió có hướng về của gió, đến đến đi đi, đều để lại hình bóng trong số mệnh của chúng ta, tùy theo nó, nhớ là được rồi."
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu: “U ba, biết ngộ tính của u cao rồi, nhưng lúc nói chuyện với loại người trần tục như bọn con có thể thông tục hơn chút không?"
Nghê Thu Huệ không đáp, ánh mắt lại lướt về cạnh cửa.
Là Giang Thước Kiều, ủn cửa lều chui từ dưới vào, đại khái là đã hoàn thành nhiệm vụ, dáng vẻ có phần nghênh ngang, còn hơi hơi sốt ruột, như là đang nói: Phiền chết được! Cứ sai người ta làm việc suốt!
Nhưng sau lưng nó lại không có ai đi theo.
Ánh mắt Nghê Thu Huệ ngó qua khe hở bên dưới cửa lều, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có một cái bóng đang đi dạo, còn có một đôi chân muốn vào mà đầu ngón chân lại cứ xoay sang bên cạnh.
Mạnh Thiên Tư theo hướng nhìn qua, đoán được là Giang Luyện, má không khỏi nóng lên, tay nhéo nhéo mấy nhúm lông trong chăn, mặt còn muốn giả bộ không phát hiện ra cái gì, không có việc gì xảy ra.
Nghê Thu Huệ không cho cô được như ý, dùng cùi chỏ huých Khúc Tiếu: “Lão lục, em đoán xem cậu ta có thể đứng ngoài đó bao lâu?"
Khúc Tiếu nói: “Không muốn chạm mặt chúng ta, giỏi giả bộ ghê ấy, lần trước em với lão thất đi đối diện cậu ta, cậu ta còn giả bộ cúi đầu tìm đồ rồi chạy mất nữa cơ."
Nghê Thu Huệ nói: “Chị không mọc sừng cũng không có móng vuốt, cậu ta sợ gì vậy nhỉ?"
Khúc Tiếu phì cười: “Ai biết đâu, vai vế kém chúng ta nên da mặt mỏng đây mà."
Mạnh Thiên Tư không hé răng, một góc trong chăn sắp bị cô nhéo rụng lông ra rồi.
Nghê Thu Huệ nhìn cô, trong lòng chợt mềm nhũn, nhớ lúc mới bế cô về nuôi, bé bé mềm mềm như một cục bột, vậy mà dường như chỉ trong nháy mắt đã lớn đến thế rồi.
Càng lớn, số mệnh càng khó nhìn thấy, nước có chốn đi của nước, gió có hướng về của gió, nước đi nhìn không thấy, gió đi cũng chẳng chạm tới.
Hốc mắt bà hơi cay cay, một tiếng thở dài không thể thấy chậm rãi tan ra trong lòng, đưa tay kéo góc áo Khúc Tiếu: “Đi thôi lão lục, còn có việc phải làm."
***
Giang Luyện nghe thấy tiếng bước chân đi ra, vội vòng sang một bên lều, đưa mắt nhìn bác ba cô sáu đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vén cửa vào lều.
Vừa ngước mắt đã cả cười.
Mạnh Thiên Tư ngồi trên giường, ôm chăn, liếc xéo đánh giá hắn.
Giang Thước Kiều đứng trên ghế vải bạt, cặp mắt nhỏ trợn trắng như đang hỏi: Anh lề rề cái gì mà mãi mới vào!
Mạnh Thiên Tư cố ý hỏi hắn: “U ba u sáu của em vừa đi ra, gặp được không?"
Giang Luyện kinh ngạc: “Thế à? Không gặp, anh vừa mới qua đây."
Hắn ngồi xuống bên giường, hắng giọng, dừng một lúc rồi đưa tay nắm lấy tay Mạnh Thiên Tư.
Ngón tay Mạnh Thiên Tư cuộn lại, hắn nắm hụt.
Giang Luyện không nói gì, hơi khựng lại rồi lại đưa tay đi nắm.
Giang Thước Kiều đứng bên cạnh, rất chi là bận rộn, cặp mắt nhỏ lúc ngó người này, lúc liếc chỗ kia, nhìn một người muốn nắm, một người không cho, người kia lại càng muốn nắm, người này lại càng không cho, tay đàn ông dày rộng, tay phụ nữ thon nhỏ, ngón tay thì ra cũng có thể nói chuyện, một cuộn một thò, tiến thoái nghênh cự, nhiều ý tứ hàm súc như vậy.
Á á á á á, nắm được rồi.
Á á á á á, còn ôm nữa kìa.
Mạnh Thiên Tư quậy với Giang Luyện một lúc, cuối cùng cười khanh khách tựa vào lòng hắn, Giang Luyện ôm cô, liếc thấy Giang Thước Kiều nhìn không dời mắt, không chút nghĩ ngợi nhấc chân đá cái ghế bạt dịch ra.
Giang Thước Kiều không đề phòng, ngã nhào xuống mặt ghế, may mà móng quặp vào mép ghế nên treo ngược vỗ cánh một hồi lại leo được lên mặt ghế, tức giận đến xù lồng.
Cái đồ đàn ông qua cầu rút ván!
Mạnh Thiên Tư hoàn toàn không biết gì về đoạn nhạc đệm phía đối diện, chợt nghĩ tới điều gì, vội ngẩng đầu lên: “Rương có mang về không?"
Giang Luyện cười: “Có thể không mang về được à."
“Vậy Mỹ Doanh giờ thế nào rồi?"
Giang Luyện lại cười: “Khó nói lắm, lúc chúng ta không ở đây, Mỹ Doanh lại phát bệnh hai lần, trên tay nứt ra thêm bốn năm vết nữa, sau khi mang rương về, vết thương không trở nặng hơn, máu chảy ra cũng không sủi nữa, nhưng rốt cuộc có khỏi hẳn được hay không thì anh thấy vẫn phải quan sát thêm hai ngày nữa."
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động, ngồi thẳng lên.
Mấy ngày nay cô đã rất quen thuộc với Giang Luyện, cũng có thể phát hiện ra rất nhanh tâm trạng vi diệu của hắn: Cứ cảm thấy hắn không hưng phấn cho lắm.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Giang Luyện cũng không gạt cô: “Không phải là anh, là Thần Côn. Sau khi chúng ta đi ra, đến được nơi có sóng điện thoại, chú ấy lập tức bừng bừng hứng khởi, thông báo cho mấy người bạn kia của chú ấy, anh thấy hai ngày nữa là họ tới nơi rồi."
Mạnh Thiên Tư chuyển hướng giúp hắn: “Tuy nhiên…"
Giang Luyện cười khổ: “Tuy nhiên, Thần Côn không mở được rương."
Không mở được? Mạnh Thiên Tư ngớ người: “Không phải là nói lửa bừng, máu me gì đó là có thể…"
Đúng vậy, Giang Luyện hoàn thiện câu nói cho cô: “Thầy mo ba mai tiên đoán, là lửa bừng lăn qua máu sôi, có thể mở được nút khóa cơ quan, hai ngày nay bọn anh đã thử mọi cách có thể."
Máu của Huống Mỹ Doanh nhỏ vào chỗ khắc nút khóa Phượng Hoàng Loan đúng là sôi lên, dùng lửa châm, lửa bừng cũng đúng là “lăn" qua mặt máu, nhưng lăn xong rồi, rương thế nào vẫn nguyên thế ấy.
Sợ lửa bừng không đủ “bừng", họ còn đột phát ý tưởng, đốt một cái linh phượng hoàng, nhưng đốt linh phượng hoàng chỉ một lần nữa xác nhận kiểm chứng khí trước: Linh phượng hoàng không sợ lửa đốt.
Hơn nữa, dùng linh phượng hoàng châm “lửa bừng" cũng chẳng bừng được đi đâu, cái rương lặng bặt như đá, không chút khác thường.
Giang Luyện thở dài: “Làm Thần Côn sầu muốn nẫu ruột, vò mái tóc quăn của chú ấy trầm tư mãi, hiện giờ lại đổ cho môi trường, nói là ô nhiễm không khí, ô nhiễm nước, thay đổi thể chất con người nhà họ Huống, khiến độ cảm ứng của máu Mỹ Doanh không còn nhạy bén nữa."
Mạnh Thiên Tư không nói gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Em nhớ là nhà họ Huống làm bốn mươi cái rương?"
Giang Luyện gật đầu: “Huống tổ phụ trách chừng một hai cái."
“Rương làm xong nộp cho Hoàng Đế cũng tức là giao hàng?"
Đúng vậy, Giang Luyện nhìn Mạnh Thiên Tư: “Em có ý kiến gì?"
Mạnh Thiên Tư hỏi một đằng đáp một nẻo: “Anh và Thần Côn chưa từng dùng rương có mật mã bao giờ à?"
Phản ứng đầu tiên của Giang Luyện là: Em đang coi thường ai đấy hả?
Nhưng sau một phen hồi tưởng, lại sảng khoái nhận thua: “Phải, nghèo rớt mồng tơi mà, từ nhỏ đến lớn anh làm gì có đồ gì quý báu đáng bỏ vào rương mật mã đâu? Chưa từng dùng loại cao cấp như vậy."
Mạnh Thiên Tư nói: “Em từng dùng rồi, dùng từ nhỏ, trong tay em thường phòng sẵn rương mật mã, kiểu nào cũng từng dùng rồi. Có một số cái có mật mã ban đầu, sau khi tới tay thì điều đầu tiên em làm chính là đổi mật mã. Còn có loại là mật mã kép, lúc xuất xưởng, cho anh một mật mã đặc biệt, anh lại thêm một cái nữa, hình thành nên một tổ hợp, mật mã tổ hợp càng khó phá hơn."
Giang Luyện dần nhận ra chút hàm ý.
Đúng vậy, Huống tổ giỏi “lấy máu làm mối, mở đóng khóa rương", nhưng nếu chỉ dùng máu nhà họ Huống, vậy thì khách hàng đặt đơn này sẽ không có cảm giác an toàn cho lắm: Mật mã rương nhà tôi, anh chỉ nhỏ chút máu đốt chút lửa vào là mở được, vậy tài sản của tôi còn có thể đảm bảo được sao?
Hắn chần chừ nói: “Thế nên mở rương thực ra là dùng máu của một người khác? Hoặc là tổ hợp, máu của Mỹ Doanh cộng thêm máu người khác? Như vậy thì người khác đó là ai?"
Mạnh Thiên Tư nói: “Người khác đó là ai thì em cũng không biết. Nhưng em có thể đoán, đương nhiên, chỉ là suy đoán mà thôi – là ai có ràng buộc sâu xa nhất với cái rương, nằm mơ cũng mơ thấy đang tìm rương, kể từ lúc xuất hiện đã luôn không ngừng nhắc tới cái rương?"
Có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là không biết phải hỏi từ đâu, có điều, nhìn sắc mặt Nghê Thu Huệ bình thản thế này, trong lòng cô cũng vững vàng hơn vài phần: Thương vong hẳn cũng không lớn, nếu quá lớn thì vẻ mặt u ba sẽ…nghiêm trọng hơn một chút mới phải chứ?
Nghê Thu Huệ ngồi xuống bên giường, đắp lại chăn cho Mạnh Thiên Tư rồi mới kể lại chi tiết tình hình liên quan cho cô nghe.
***
Khi đó, Nghê Thu Huệ đã hội họp với Cảnh Như Tư.
Bên mười ba người bên Cảnh Như Tư chết mất bốn người, một người chết trong tay người tuyết, sau lại bị trùng đá gặm ăn chỉ còn lại chân tàn tay cụt, ba người thì trượt vào mạch máu băng.
Bởi con dốc đó thật sự quá kỳ dị, mắt thường căn bản nhìn không ra vấn đề nên cuối cùng nhóm Cảnh Như Tư đã tết thừng leo vách, từ vách đá đi vòng qua – đó cũng là lý do vì sao khi họ thấy ba người Giang Luyện định xuống dốc đã liều mạng xua tay ngăn cản.
Tiển Quỳnh Hoa hội hợp với Mạnh Kình Tùng, bên Mạnh Kình Tùng vốn có tám người, một người chết, một người trọng thương, đều là gặp phải trùng đá.
Hà Sinh Tri và Sử Tiểu Hải thất lạc, sau thì được chứng thực là đều đã chết, một người chết ở chỗ tranh dê, một người bị người hình thiên bêu đầu.
Đó chính là tin vắn về tình hình thương vong của nhóm Cảnh Như Tư sau khi vào ruột núi, đội tám người trước đó có thể nói là toàn quân bị diệt, thế nên quy ra, nhóm vào Côn Lôn Sơn tính đến thời điểm này đã có mười bốn người chết, một người trọng thương, còn chưa tính đến số người bị thương nhẹ.
Nghê Thu Huệ thở dài: “Thương vong như vậy trong vòng mấy chục năm qua đều chưa từng có, trong lòng chị cả cũng không dễ chịu, nói nếu sớm biết vậy, chị ấy đã không đòi tìm thi thể me Đoàn – nhưng chuyện này vốn chẳng thể nói được."
Mạnh Thiên Tư trầm mặc.
Đúng vậy, không thể nói được, quỷ non gia nghiệp rộng lớn, tự xưng là có bản lĩnh có truyền thừa, kết quả thế hệ trước phơi thây đất hoang, thế hệ sau lại không đi nhặt xác, người trong nhà nghĩ không thông mà người ngoài cũng sẽ cười mình hèn nhát.
Tìm là đúng, nhưng ban đầu khi xuất phát, mọi người đều tràn đầy hi vọng là sẽ tìm ra thi thể cụ Đoàn từ mọi ngóc ngách, dưới khe núi nứt hay đống tuyết gì đó, ai mà ngờ được lại tìm vào tận ruột cong chín khúc?
“Vậy…u ba, mọi người về sau đã đi ra thế nào?"
Nghê Thu Huệ cười cười: “Cái này thì phải cảm tạ mấy đứa rồi."
***
Hai nhóm người này, mỗi bên đều mò mẫm tìm đường trong ruột núi, trời xui đất khiến thế nào mà trước sau đều không hội hợp được, có điều cũng may, bởi trước đó đều đã trúng đao đổ máu, có nhận thức với sự nguy hiểm của ruột núi nên cũng có đề phòng, không còn gặp phải thương vong gì lớn nữa.
Nhóm Nghê Thu Huệ và Cảnh Như Tư đã từng qua chỗ tranh xác dê, thấy được thi thể Hà Sinh Tri, lời nhắn Mạnh Thiên Tư để lại và chữ khắc trên cửa của cụ Đoàn, nhưng khi đó đã sớm không còn là lúc sớm chiều cắt nhau, trong cửa cũng đã không còn cửa, thế nên họ thò đầu vào cửa cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái động sâu không đáy.
Nhóm Tiển Quỳnh Hoa thì lần sờ tới được mạch máu băng, cũng may Nghê Thu Huệ đã chứng kiến sự hung hiểm của chỗ này, rất sợ người tới sau sẩy chân ngã vào, bèn bảo người dùng bút nham thạch dạ quang tô lên thừng, sau đó buộc vào tên nỏ bắn ra, kết một mạng lưới thừng đan giao nhau hình dạng riêng biệt, phân chia không gian – lúc Tiển Quỳnh Hoa đến, thừng đan giao nhau kỳ thực đã bị co rút rơi xuống hơn nửa, không loại trừ khả năng là bị trùng đá gặm đứt, nhưng mực dạ quang và hình dáng thừng đan đại thể thì vẫn còn, nhìn là biết có nguy hiểm, thế nên bà mới lùi ra sau, không dám qua đó nữa.
Sau đó thì chờ đến “thu sân".
…
Nghê Thu Huệ nói: “Con đường mấy đứa ra là lối ra chân chính, không giống với bọn u ở trong ruột núi, nghe Giang Luyện nói, mấy đứa chỉ khá xóc nảy thôi, có thể là bị thu sân lan đến, bọn u…mới thực sự là lật nhào trong ruột đó."
Theo lời bà kể, bất thình lình, ruột núi kia bắt đầu rung chuyển, nếu ban đầu chỉ là hơi rung rung thì càng về sau, hoàn toàn là khuấy động, lật trở.
Hơn nữa, ruột núi bắt đầu từ bằng phẳng chuyển thành nghiêng.
Bất kể là ai cũng nhận biết, tình huống như vậy, người sẽ trượt xuống chỗ thấp mà chỗ thấp ở đây thì đồng nghĩa với rất nhiều chuyện đáng sợ.
Cũng may, quỷ non dẫu sao cũng là quỷ non, năng lực ứng phó với hiểm nguy mạnh hơn người thường rất nhiều, ruột núi vừa có động tĩnh, Nghê Thu Huệ đã ra lệnh cho mọi người thắt thừng, buộc mười mấy người lại với nhau, tựa như một con rết khổng lồ, đề phòng thất lạc trong hỗn loạn.
Sau nữa, lúc ruột núi nghiêng đi, mọi người lấy dao găm ra cắm vào vách đá leo lên, hành động đồng nhất, hệt như rết bò lên chỗ cao, tình hình lúc đó cũng rất hỗn loạn, có đá rơi xuống, có người trượt chân, cũng may mọi người nối với nhau nên không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, còn có trùng đá thành bầy, rào rào răng rắc như thủy triều từ trên lao xuống, bởi uy lực của “tránh thú núi" vẫn còn nên lúc gặp phải người, chúng tự động phân luồng sang hai bên, cảnh tượng đó đến giờ nghĩ lại hãy còn thấy tê rần da đầu.
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Loài trùng đá này đại khái là chỉ có thể sống trong ruột núi, chúng dự cảm được ruột núi thu sân nên chen chúc chạy vào chỗ sâu hơn."
Nghê Thu Huệ cảm thán: “Đúng vậy, lúc đó chúng nó liều mạng lao xuống, bọn u thì liều mạng leo lên… Nghĩ cũng buồn cười, bên nào đuổi trường thi bên ấy, bên nào trở về quê hương bên ấy."
Đang ra sức leo lên thì hơn mười mét phía trước chợt vọng tới tiếng nứt toác khiến người ta rợn tóc gáy.
Mạnh Thiên Tư nghe mà hết hồn, nhịn không được nắm lấy tay Nghê Thu Huệ: “U ba, như thế là…làm sao vậy?"
Nghê Thu Huệ cười, Mạnh Thiên Tư từ nhỏ đã vậy, thích nghe kể chuyện, cũng rất dễ chìm đắm trong đó, Cao Kinh Hồng từng nói cô: “Bé Tư nhà chúng ta, cho kẹo không lừa đi được, quần áo đẹp đẽ nó cũng chẳng ham hố, nhưng ai kể chuyện cho nó nghe thì nói không chừng lại dỗ đi được."
Bà rút tay ra, nắm lại thành quả đấm, tay còn lại phủ hờ lên nắm đấm cách một khoảng: “Thực ra sau đó u nghĩ rồi cũng hiểu ra, ngọn núi đó có hai lớp khảm bao, bên ngoài là vỏ núi, bên trong là hạch núi, hạch nhân đó chính là ruột núi thắt lại."
“Trên vỏ núi vốn có chín cửa vào, lúc ruột núi giãn ra, chín đường ruột sẽ nối với cửa vào, nhưng lúc thu sân, chỗ nối sẽ tách ra."
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu được: “Tiếng nứt gãy u nghe thấy chính là tiếng đường ruột tách khỏi cửa ruột?"
Nghê Thu Huệ gật đầu: “May mà lúc đó cách không quá xa, u nhìn cái đã hiểu, đường ruột này đang vặn xoắn, mặt vỡ đó lại không nhúc nhích gì, chứng tỏ bên đó mới là chỗ an toàn,"
Lúc đó, Nghê Thu Huệ cũng cuống đỏ ngầu mắt, hét lên ra lệnh mọi người liều cả mạng sống cũng phải leo nhanh lên: Khe nứt gãy còn nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn, lớn đến một mức độ nhất định, có khả năng sẽ không qua được nữa.
Vào thời khắc sống chết, không có gì là cản trở hết, mọi người đều dốc sức leo, lúc đến được mặt vỡ, khoảng cách giữa hai bên đã vượt qua chiều cao một người, có điều “rết" cũng biết nhảy: Dưới tiếng ra lệnh của hai cô bác, nửa đoạn thân “rết" phía sau đùn đẩy, ra sức ném người ở nửa đoạn trước ra ngoài, hai người ở đoạn trước cũng bám vững được vào mặt vỡ đối diện.
Giờ nghĩ lại, Nghê Thu Huệ hãy còn thấy sợ: “Con không thấy được, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, ruột núi đó trong nháy mắt đã rụt về, chỉ còn lại chuỗi “rết người" bọn u treo lơ lửng trên mặt vỡ, nói thật, suýt nữa không leo ra được."
Dù sao cũng là cả một nhóm mười mấy người, chỉ dựa vào hai ba người đằng trước sao chịu nổi chứ.
May mắn là, bà giữ đủ người ở bên ngoài: Gần hai mươi người nhóm Hoàng Tùng vẫn đang coi chừng ở cửa động, nghe thấy bên trong có biến lớn, Hoàng Tùng bạo gan vào kiểm tra, vừa vặn thấy nhóm Nghê Thu Huệ treo trên mặt vỡ, cũng sắp rơi xuống, anh ta vội nhào lên túm lại rồi gào lên gọi người bên ngoài vào, người bên ngoài nhao nhao xông tới, lại người này túm người kia, sau đó nhanh chóng lần lượt thắt thừng, kết đội như nhổ củ cải, cuối cùng kéo được chuỗi Nghê Thu Huệ lên.
Nói tới đây, Nghê Thu Huệ cảm khái: “Có đôi lúc thực sự là lỡ một giây cũng không được, khi đó may mà chuỗi bọn u treo ở đó."
Đều là quỷ non, phương pháp khẩn cấp cũng giống nhau, nhóm Tiển Quỳnh Hoa cũng kết thành “rết người", cũng leo vội lên chỗ cao, nhưng đại khái là xuất phát điểm của họ quá sâu, lúc đến mặt vỡ, ruột núi đã cách cửa ruột quá xa.
Mạnh Thiên Tư nghe mà đổ mồ hôi lạnh: “Sau đó, họ thấy bọn u vẫn đang treo ở đó nên…"
Nghê Thu Huệ khẽ vuốt cằm: “Bọn u cũng gọi họ, bảo họ nhanh chóng nhảy qua."
Miêu tả thế nào nhỉ, giống như người bay giữa không trung vậy, nhóm Tiển Quỳnh Hoa áng chừng phương hướng, góc độ trong ruột núi lộn nhào, liên tiếp nhảy vọt cùng nhịp, bắt được “đuôi rết" của bên Nghê Thu Huệ.
Phải biết rằng bên Tiển Quỳnh Hoa có tổng cộng tám người, trọng lượng của tám người, bay vút qua, thế năng không phải dạng vừa đâu, kéo mọi người tụt xuống, người bên trên dù đã có chuẩn bị nhưng trong nháy mắt vẫn bị kéo sáu bảy người xuống vách đá.
Trên vách dưới vách, hơn bốn mươi người nối thành một chuỗi dài, hơn nửa vẫn còn lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn là tiến hành một trận kéo co hung hiểm nhất, người bên dưới không thể làm được gì, hoảng hốt hãi hùng, người bên trên thì nhe răng trợn mắt, hợp hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ kéo lên.
Hô hấp của Mạnh Thiên Tư đã sắp không liền mạch nổi nữa, cô đưa tay lên lau mồ hôi rịn trên chóp mũi: “Vậy không đúng, về lý thuyết, bên dưới nhiều người hơn mà?"
Nhóm u ba u bảy, hai chuỗi rết người cộng lại được chừng mười tám người, canh giữ ngoài cửa động có tầm hai mươi mốt hai mươi hai người, vốn số người bên trên chiếm ưu thế hơn nhưng người bên trên lại bị kéo xuống sáu bảy, lực lượng của hai bên đột ngột cách xa, sao có thể lấy ít đọ nhiều?
Nghê Thu Huệ nhìn cô một lúc lâu rồi mới công bố đáp án: “Con quên rồi à? Chúng ta còn vài con bò yak chở vật tư lên núi, cũng coi chừng ngoài động đấy, chuyện tốn sức như vậy có mấy đứa to con lại không dùng, giữ lại để thịt chắc?"
Mạnh Thiên Tư bừng tỉnh, đến giờ cô mới thở phào một hơi thật dài, yếu ớt tựa lại về đầu giường, tựa như bản thân cũng tham dự vào trận đọ sức tính mạng ngàn cân treo sợi này không bằng: “U ba, nghe u kể mà sợ muốn rớt mất nửa cái mạng ấy."
Nghê Thu Huệ cười cười, đang định nói gì thì trong lều lại đổi một lượt sáng tối, người tới vén cửa lều, còn chưa vào giọng đã vọng đến: “Chị ba, nếu chị cả qua đây thì em thấy em đi trước…"
Mạnh Thiên Tư nhận ra giọng nói này: “U sáu?"
Người tới là Khúc Tiếu.
Bà không ngờ lại nghe thấy giọng Mạnh Thiên Tư, ngớ ra rồi mới cười chân thành, giọng vẫn dịu dàng trầm bổng như thường ngày: “Thiên Tư tỉnh rồi, lúc trước sét đánh con cũng không tỉnh lại nên u quên mất nói chuyện phải nhỏ giọng."
Vừa nói vừa đi tới bên giường, dáng vẻ và tư thế đều đẹp như khi ở trên sân khấu, Mạnh Thiên Tư cũng không biết có phải mình nhìn lầm hay không mà cứ cảm thấy hai má bà đánh phấn lên quyến rũ hơn hẳn lần trước gặp.
Có điều lượng tin tức của câu nói ban nãy quá lớn, Mạnh Thiên Tư không lý nổi tới chuyện hàn huyên với Khúc Tiếu nữa, vội hỏi Nghê Thu Huệ: “Sao me lớn cũng sắp tới vậy ạ?"
Chuyện phải nói từ từ, Nghê Thu Huệ thong thả ung dung, ngữ điệu êm ái: “Ban nãy quên nói với con, lão tứ và Kình Tùng ra ngoài đón chị cả rồi, ước chừng nay mai là tới – không phải đã tìm được thi thể me Đoàn rồi à, chị cả đợi không kịp, nói lúc tìm mình không góp được sức lực gì, giờ đã tìm thấy, chị ấy không thể ngồi không, vả lại chuyến này hộ núi thương vong không ít, chị ấy cũng muốn tới xem."
Mạnh Thiên Tư đúng là ngai vàng nhưng Cao Kinh Hồng mới là người có tư lịch nhất trong quỷ non, bà qua đây, tầm quan trọng rốt cuộc cũng không tầm thường.
Nghê Thu Huệ nói xong, quay sang nhìn Khúc Tiếu: “Lão lục, em cũng đừng cố chấp thế, đã bao năm vậy rồi, chuyện đó hoặc là nói ra hoặc là buông xuống – chị cả đã từng này tuổi rồi, sức khỏe như vậy còn có thể cầm cự được mấy năm nữa, nghe giọng em là muốn cố chấp với chị ấy đến chết đó à?"
Hốc mắt Khúc Tiếu đỏ lên: “Cũng không phải…"
Mạnh Thiên Tư hiếu kỳ: “Chuyện gì ạ?"
Me lớn và u sáu của cô đều không phải người nhỏ mọn, giận dỗi cái gì mà bấy nhiêu năm rồi vẫn giữ khư khư trong lòng vậy chứ?
Nghê Thu Huệ hỏi một đằng đáp một nẻo: “Chị đã là người xuất gia, nhìn thông suốt hơn khi trước, ai cũng có số mệnh riêng, duyên phận riêng của mình, hà tất phải cưỡng cầu, cưỡng cầu như nắm nước đánh gió vậy, nắm không được, đánh không xong, nước có chốn đi của nước, gió có hướng về của gió, đến đến đi đi, đều để lại hình bóng trong số mệnh của chúng ta, tùy theo nó, nhớ là được rồi."
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu: “U ba, biết ngộ tính của u cao rồi, nhưng lúc nói chuyện với loại người trần tục như bọn con có thể thông tục hơn chút không?"
Nghê Thu Huệ không đáp, ánh mắt lại lướt về cạnh cửa.
Là Giang Thước Kiều, ủn cửa lều chui từ dưới vào, đại khái là đã hoàn thành nhiệm vụ, dáng vẻ có phần nghênh ngang, còn hơi hơi sốt ruột, như là đang nói: Phiền chết được! Cứ sai người ta làm việc suốt!
Nhưng sau lưng nó lại không có ai đi theo.
Ánh mắt Nghê Thu Huệ ngó qua khe hở bên dưới cửa lều, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có một cái bóng đang đi dạo, còn có một đôi chân muốn vào mà đầu ngón chân lại cứ xoay sang bên cạnh.
Mạnh Thiên Tư theo hướng nhìn qua, đoán được là Giang Luyện, má không khỏi nóng lên, tay nhéo nhéo mấy nhúm lông trong chăn, mặt còn muốn giả bộ không phát hiện ra cái gì, không có việc gì xảy ra.
Nghê Thu Huệ không cho cô được như ý, dùng cùi chỏ huých Khúc Tiếu: “Lão lục, em đoán xem cậu ta có thể đứng ngoài đó bao lâu?"
Khúc Tiếu nói: “Không muốn chạm mặt chúng ta, giỏi giả bộ ghê ấy, lần trước em với lão thất đi đối diện cậu ta, cậu ta còn giả bộ cúi đầu tìm đồ rồi chạy mất nữa cơ."
Nghê Thu Huệ nói: “Chị không mọc sừng cũng không có móng vuốt, cậu ta sợ gì vậy nhỉ?"
Khúc Tiếu phì cười: “Ai biết đâu, vai vế kém chúng ta nên da mặt mỏng đây mà."
Mạnh Thiên Tư không hé răng, một góc trong chăn sắp bị cô nhéo rụng lông ra rồi.
Nghê Thu Huệ nhìn cô, trong lòng chợt mềm nhũn, nhớ lúc mới bế cô về nuôi, bé bé mềm mềm như một cục bột, vậy mà dường như chỉ trong nháy mắt đã lớn đến thế rồi.
Càng lớn, số mệnh càng khó nhìn thấy, nước có chốn đi của nước, gió có hướng về của gió, nước đi nhìn không thấy, gió đi cũng chẳng chạm tới.
Hốc mắt bà hơi cay cay, một tiếng thở dài không thể thấy chậm rãi tan ra trong lòng, đưa tay kéo góc áo Khúc Tiếu: “Đi thôi lão lục, còn có việc phải làm."
***
Giang Luyện nghe thấy tiếng bước chân đi ra, vội vòng sang một bên lều, đưa mắt nhìn bác ba cô sáu đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vén cửa vào lều.
Vừa ngước mắt đã cả cười.
Mạnh Thiên Tư ngồi trên giường, ôm chăn, liếc xéo đánh giá hắn.
Giang Thước Kiều đứng trên ghế vải bạt, cặp mắt nhỏ trợn trắng như đang hỏi: Anh lề rề cái gì mà mãi mới vào!
Mạnh Thiên Tư cố ý hỏi hắn: “U ba u sáu của em vừa đi ra, gặp được không?"
Giang Luyện kinh ngạc: “Thế à? Không gặp, anh vừa mới qua đây."
Hắn ngồi xuống bên giường, hắng giọng, dừng một lúc rồi đưa tay nắm lấy tay Mạnh Thiên Tư.
Ngón tay Mạnh Thiên Tư cuộn lại, hắn nắm hụt.
Giang Luyện không nói gì, hơi khựng lại rồi lại đưa tay đi nắm.
Giang Thước Kiều đứng bên cạnh, rất chi là bận rộn, cặp mắt nhỏ lúc ngó người này, lúc liếc chỗ kia, nhìn một người muốn nắm, một người không cho, người kia lại càng muốn nắm, người này lại càng không cho, tay đàn ông dày rộng, tay phụ nữ thon nhỏ, ngón tay thì ra cũng có thể nói chuyện, một cuộn một thò, tiến thoái nghênh cự, nhiều ý tứ hàm súc như vậy.
Á á á á á, nắm được rồi.
Á á á á á, còn ôm nữa kìa.
Mạnh Thiên Tư quậy với Giang Luyện một lúc, cuối cùng cười khanh khách tựa vào lòng hắn, Giang Luyện ôm cô, liếc thấy Giang Thước Kiều nhìn không dời mắt, không chút nghĩ ngợi nhấc chân đá cái ghế bạt dịch ra.
Giang Thước Kiều không đề phòng, ngã nhào xuống mặt ghế, may mà móng quặp vào mép ghế nên treo ngược vỗ cánh một hồi lại leo được lên mặt ghế, tức giận đến xù lồng.
Cái đồ đàn ông qua cầu rút ván!
Mạnh Thiên Tư hoàn toàn không biết gì về đoạn nhạc đệm phía đối diện, chợt nghĩ tới điều gì, vội ngẩng đầu lên: “Rương có mang về không?"
Giang Luyện cười: “Có thể không mang về được à."
“Vậy Mỹ Doanh giờ thế nào rồi?"
Giang Luyện lại cười: “Khó nói lắm, lúc chúng ta không ở đây, Mỹ Doanh lại phát bệnh hai lần, trên tay nứt ra thêm bốn năm vết nữa, sau khi mang rương về, vết thương không trở nặng hơn, máu chảy ra cũng không sủi nữa, nhưng rốt cuộc có khỏi hẳn được hay không thì anh thấy vẫn phải quan sát thêm hai ngày nữa."
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động, ngồi thẳng lên.
Mấy ngày nay cô đã rất quen thuộc với Giang Luyện, cũng có thể phát hiện ra rất nhanh tâm trạng vi diệu của hắn: Cứ cảm thấy hắn không hưng phấn cho lắm.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Giang Luyện cũng không gạt cô: “Không phải là anh, là Thần Côn. Sau khi chúng ta đi ra, đến được nơi có sóng điện thoại, chú ấy lập tức bừng bừng hứng khởi, thông báo cho mấy người bạn kia của chú ấy, anh thấy hai ngày nữa là họ tới nơi rồi."
Mạnh Thiên Tư chuyển hướng giúp hắn: “Tuy nhiên…"
Giang Luyện cười khổ: “Tuy nhiên, Thần Côn không mở được rương."
Không mở được? Mạnh Thiên Tư ngớ người: “Không phải là nói lửa bừng, máu me gì đó là có thể…"
Đúng vậy, Giang Luyện hoàn thiện câu nói cho cô: “Thầy mo ba mai tiên đoán, là lửa bừng lăn qua máu sôi, có thể mở được nút khóa cơ quan, hai ngày nay bọn anh đã thử mọi cách có thể."
Máu của Huống Mỹ Doanh nhỏ vào chỗ khắc nút khóa Phượng Hoàng Loan đúng là sôi lên, dùng lửa châm, lửa bừng cũng đúng là “lăn" qua mặt máu, nhưng lăn xong rồi, rương thế nào vẫn nguyên thế ấy.
Sợ lửa bừng không đủ “bừng", họ còn đột phát ý tưởng, đốt một cái linh phượng hoàng, nhưng đốt linh phượng hoàng chỉ một lần nữa xác nhận kiểm chứng khí trước: Linh phượng hoàng không sợ lửa đốt.
Hơn nữa, dùng linh phượng hoàng châm “lửa bừng" cũng chẳng bừng được đi đâu, cái rương lặng bặt như đá, không chút khác thường.
Giang Luyện thở dài: “Làm Thần Côn sầu muốn nẫu ruột, vò mái tóc quăn của chú ấy trầm tư mãi, hiện giờ lại đổ cho môi trường, nói là ô nhiễm không khí, ô nhiễm nước, thay đổi thể chất con người nhà họ Huống, khiến độ cảm ứng của máu Mỹ Doanh không còn nhạy bén nữa."
Mạnh Thiên Tư không nói gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Em nhớ là nhà họ Huống làm bốn mươi cái rương?"
Giang Luyện gật đầu: “Huống tổ phụ trách chừng một hai cái."
“Rương làm xong nộp cho Hoàng Đế cũng tức là giao hàng?"
Đúng vậy, Giang Luyện nhìn Mạnh Thiên Tư: “Em có ý kiến gì?"
Mạnh Thiên Tư hỏi một đằng đáp một nẻo: “Anh và Thần Côn chưa từng dùng rương có mật mã bao giờ à?"
Phản ứng đầu tiên của Giang Luyện là: Em đang coi thường ai đấy hả?
Nhưng sau một phen hồi tưởng, lại sảng khoái nhận thua: “Phải, nghèo rớt mồng tơi mà, từ nhỏ đến lớn anh làm gì có đồ gì quý báu đáng bỏ vào rương mật mã đâu? Chưa từng dùng loại cao cấp như vậy."
Mạnh Thiên Tư nói: “Em từng dùng rồi, dùng từ nhỏ, trong tay em thường phòng sẵn rương mật mã, kiểu nào cũng từng dùng rồi. Có một số cái có mật mã ban đầu, sau khi tới tay thì điều đầu tiên em làm chính là đổi mật mã. Còn có loại là mật mã kép, lúc xuất xưởng, cho anh một mật mã đặc biệt, anh lại thêm một cái nữa, hình thành nên một tổ hợp, mật mã tổ hợp càng khó phá hơn."
Giang Luyện dần nhận ra chút hàm ý.
Đúng vậy, Huống tổ giỏi “lấy máu làm mối, mở đóng khóa rương", nhưng nếu chỉ dùng máu nhà họ Huống, vậy thì khách hàng đặt đơn này sẽ không có cảm giác an toàn cho lắm: Mật mã rương nhà tôi, anh chỉ nhỏ chút máu đốt chút lửa vào là mở được, vậy tài sản của tôi còn có thể đảm bảo được sao?
Hắn chần chừ nói: “Thế nên mở rương thực ra là dùng máu của một người khác? Hoặc là tổ hợp, máu của Mỹ Doanh cộng thêm máu người khác? Như vậy thì người khác đó là ai?"
Mạnh Thiên Tư nói: “Người khác đó là ai thì em cũng không biết. Nhưng em có thể đoán, đương nhiên, chỉ là suy đoán mà thôi – là ai có ràng buộc sâu xa nhất với cái rương, nằm mơ cũng mơ thấy đang tìm rương, kể từ lúc xuất hiện đã luôn không ngừng nhắc tới cái rương?"
Tác giả :
Vĩ Ngư