Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 91-2: Xác chết biết đi (2)
Khi ăn tối, Tạ Khang Hà hiếm khi vui vẻ, còn dặn dò rót rượu.
Vương Bảo Trân ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia, người vừa khỏi, uống rượu hại thân."
Tạ Khang Hà cười nói: “Sợ cái gì, hôm nay ta rất vui. Tiểu Lâu nói với ta, thì ra Ly tiểu thư chính là Dao Tuyết quận chúa bị mất tích lâu nay của Khánh Vương phủ, đúng là khó thể tin được."
Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười: “Tất cả đều là may mắn trùng hợp, cũng do Tuyết Ngưng có phúc khí, có cha mẹ thân phận tôn quý như vậy."
Mọi người đang nhớ lại dáng dấp gió thổi là ngã của Ly Tuyết Ngưng, không khỏi than thở mình đã nhìn lầm, ai ngờ một nha đầu không đáng chú ý lại có thân phận là Quận chúa, các tiểu thư Tạ gia đều có chút hối hận, nếu lúc trước làm thân với đối phương thì…
Nụ cười của Vương Bảo Trân đầy thâm ý: “Tiểu Lâu, cô nương và Tuyết Ngưng không phải là bạn tốt sao, bây giờ tách ra có phải rất nhớ?"
Anh mắt Giang Tiểu Lâu xa xôi chuyển qua trên mặt đối phương một cái, chợt cười: “Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta không thể mãi mãi ở bên nhau, huống chi Khánh Vương phủ ở ngay trong thành, bất cứ lúc nào cũng có thể đi thăm."
Đôi mắt Tạ Hương chớp động, dò hỏi: “Nhưng mà ban đầu…sao Quận chúa lại bị lạc?"
Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Chỉ là chút hiểu lầm, Vương phi không nói, ta cũng sẽ không hỏi."
Thời gian của Ly Tuyết Ngưng không nhiều, vào lúc này có thể đoàn tụ với người thân đã là vô cùng may mắn, cần gì phải truy cứu quá khứ? Hơn nữa tính tình nàng dịu dàng, ôn nhu săn sóc, Khánh Vương phủ là là nơi ruột thịt của nàng, nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Dùng cơm được một nửa, phòng khách xuất hiện một người mà không ai ngờ được.
Tạ Khang Hà ngước mắt nhìn, tròng mắt như muốn rơi xuống: “Phu nhân, sao hôm nay bà lại đến đây?"
Đôi môi mỏng manh của Tạ phu nhân cười nhẹ: “Không có gì, đã lâu không ra ngồi cùng mọi người, hiếm khi đông vui như vậy, thiếp chỉ muốn ra ngoài một chút, đừng để ý đến ta, mọi người cứ tiếp tục đi."
Vương Bảo Trân lập tức đứng dậy, nhường lại vị trí cho Tạ phu nhân, đồng thời đứng bên cạnh chia thức ăn cho bà, thái độ vô cùng cung kính.
Trên mặt Tạ phu nhân hơi mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra biểu hiện suy tư. Mỗi lần Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên đều phát hiện đối phương đang nhìn mình, như có gì muốn nói.
Kỳ quái chính là khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, sau khi Tạ phu nhân xuất hiện thì cả bàn đều yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh chén đũa va chạm nhau, hầu như là yên lặng như tờ. Ngay cả người hoạt bát nhất là ngũ tiểu thư Tạ Xuân cũng chăm chú nắm chặt chiếc đũa, khó nén vẻ căng thẳng trên mặt.
Dùng cơm xong, Tạ phu nhân nhàn nhạt nói với Giang Tiểu Lâu: “Vẫn còn sớm, có thể theo ta đi dạo một vòng, ngắm mấy cây trúc ta tự trồng không?"
Tạ phu nhân không mời người khác đi cùng, Tạ Liên Thành nhìn theo họ rời đi, lông mày sâu sắc nhăn lại.
Tạ phu nhân rất cao hứng, đi qua mỗi chỗ đều giới thiệu cho Giang Tiểu Lâu, ôn hòa tỉ mỉ, giọng nói nhẹ nhàng. Giang Tiểu Lâu thấy có chút kỳ quái, Tạ phu nhân là người tách biệt với thế gian, ngoại trừ ăn chay niệm Phật thì không quan tâm gì hết. Nàng sẽ không quên, ngày Tạ Khang Hà sinh bệnh, Tạ phu nhân cũng không hề ghé thăm. Nhưng hôm nay biểu hiện của bà rất kỳ quái, không chỉ cùng ra dùng cơm, còn mời nàng đi ngắm trúc.
Tạ phu nhân dừng bước, quay đầu nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt kia trong trẻo vô cùng,gần như chiếu rọi được cả ánh trăng: “Ngươi là một đứa bé mẫn cảm, ta muốn nói gì, chắc ngươi cũng đoán được."
Giang Tiểu Lâu có chút kinh ngạc, lông mày nhẹ nhàng nhíu lên.
Ý cười bên môi Tạ phu nhân chậm rãi biến mất: “Ta biết, ngươi tinh thông cầm kỳ thi họa, lại tâm tư nhanh nhạy, biết kinh doanh, là một cô nương rất xuất sắc."
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trực tiếp nhìn vào đối phương, mơ hồ hiểu được một chút. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng điệu vững vàng: “Không dám, phu nhân quá khen, tiểu nữ chỉ là một nữ tử bình thường, cũng không có điểm nào xuất chúng."
Tạ phu nhân nghe xong cười cười, cánh tay thon dài chỉ vào một cây trúc loang lổ ánh trăng: “Ngươi nhìn đi, cây trúc này là loại nổi tiếng ở Thương Châu, đất ở Dương Châu chỉ cần cắm loại trúc này xuống là sẽ mọc thành một đám lớn. Nhưng mà dù là giống cây tốt như vậy, sau khi ta cho người trồng xuống, mời thợ làm vườn giỏi nhất đến chăm sóc, dùng hết bao nhiêu tiền, nó vẫn sinh trưởng rất ốm yếu."
“Bất kể là giống cây gì, đều phải sinh trưởng ở nơi phù hợp với nó." Tạ phu nhân nói đến đây ngừng một chút, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Giang Tiểu Lâu, “Mảnh đất Tạ gia này vô cùng màu mỡ, nhưng lại không thể trồng ra trúc Thương Châu, Giang tiểu thư, thấy ta nói có đúng không?"
Giang Tiểu Lâu là người thông minh, dĩ nhiên hiểu ám chỉ trong đó, trong lòng từ từ cảm thấy tức giận, nhưng mặt không biến sắc.
Tạ phu nhân lại hỏi: “Ngươi và Liên Thành… quen biết có hợp nhau không?"
Da thịt Giang Tiểu Lâu tỏa ra ánh sáng lộng lẫy dưới tuyết, đôi mắt đen nhánh: “Đại công tử là người tốt."
“Thích giúp người và thích một người là hai chuyện khác nhau." Tạ phu nhân đột nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Phu nhân đây là đang ám chỉ tiểu nữ phải cách xa công tử ra?"
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền biết ngươi là nữ tử thông minh, chỉ cần nói vài lời liền hiểu được chân ý." Tạ phu nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. Mặt mũi của bà dưới ánh trăng trông không được khỏe mạnh, trắng bệch âm u, chỉ có đôi mắt có ba phần tương tự Tạ Liên Thành, có ánh sáng dịu dàng.
Giang Tiểu Lâu và Tạ Liên Thành không có quá nhiều giao tình, hành động hôm nay của Tạ phu nhân đúng là có chút hồ đồ rồi.
Thấy mặt nàng trầm xuống, Tạ phu nhân không nhịn được thở dài nói: “Liên Thành là con trai ta, ta hy vọng cho nó những gì tốt nhất, để nó được hạnh phúc, một đời bình an. Giang tiểu thư, đừng trách ta nhiều chuyện, ngươi và Liên Thành không có duyên phận với nhau."
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vung tay áo lên, đáy mắt như chứa hết cả trời sao, nói từng chữ: “Phu nhân lo xa rồi, tiểu nữ và công tử chỉ có tình bằng hữu, tuyệt không có gì khác."
Tạ phu nhân sâu sắc nhìn vào mắt nàng, giống như bị sự quyết liệt của nàng làm chấn động, nhất thời im lặng.
Đúng vào lúc này, Tạ Liên Thành từ hoa viên đi ra, nhìn thấy ánh nến bên này, chủ động đi tới, khi nhìn thấy hai người thì không khỏi mỉm cười: “Mẫu thân, hai người làm gì vậy?"
Tạ phu nhân lập tức đổi mặt tươi cười: “Không có gì, Giang tiểu thư chỉ cùng mẹ đi ngắm trúc thôi."
Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu không nói một lời, biểu hiện vô cùng trầm mặc, bầu không khí nặng nề này ngay cả Tiểu Điệp cũng cảm giác được, chỉ là co rút một bên không dám lên tiếng.
Tạ Liên Thành nhìn nàng, cắt ngang sự trầm mặc: “Bất kể mẫu thân ta nói gì, nàng đừng để trong lòng."
Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu nhìn hắn, lập tức như va chạm với làn sóng trong đôi mắt đó: “Mong công tử sau này cách xa ta được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng làm ra chuyện khiến người khác hiểu lầm." Giang Tiểu Lâu không có hứng thú với Tạ Liên Thành, càng không muốn vô cớ bị người khác oán hận. Đầu tiên là Tạ Du, sau là Tạ phu nhân, nếu không nể tình Tạ Khang Hà, nàng sẽ không tự dưng tiếp nhận chỉ trích như vậy.
Tạ Liên Thành hơi sững sờ, không khỏi cười khổ: “Nếu nàng không bận tâm, thì sao lại tức giận với ta?"
Giang Tiểu Lâu nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập, nhất thời choáng váng. Đúng, tại sao nàng lại nổi giận, đối với nàng mà nói Tạ Liên Thành chỉ là một người bằng hữu bình thường. Cho dù hắn thích nàng thì sao, Phó Triêu Tuyên cũng rất thích nàng, khi cư xử với Phó Triêu Tuyên, nàng vẫn có thể duy trì thái độ vô cùng bình tĩnh, tại sao bị Tạ phu nhân nói vài câu liền thấy khó chịu? Tâm tình của nàng thời gian này đúng là có chút dễ kích động.
Tạ Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu bước lên bậc thang, mãi đến khi đèn lồng đã tắt hết, hắn mới xoay người dặn dò Hoài An: “Hồi phủ." Trở lại Tạ gia, hắn đi thẳng đến viện của Tạ phu nhân, câu đầu tiên chính là: “Mẫu thân, rốt cuộc người đã nói gì với Tiểu Lâu?"
Tay Tạ phu nhân lần chuỗi Phật châu, thần sắc bình tĩnh nói: “Không nói gì, chỉ nói cô ta không xứng với con."
Tạ Liên Thành một lúc lâu không mở miệng, yên lặng nhìn Tạ phu nhân: “Không, đây không phải lời thật lòng của người. Nếu người thật lòng nghĩ vậy, thì sự giáo dục suốt bao nhiêu năm qua lại là thế nào?"
Hạt châu trong tay Tạ phu nhân ngừng chuyển động, bà nhìn Tạ Liên Thành, đáy mắt dâng lên ngấn lệ, miệng từ từ nói: “Con là người đứng ngoài vòng thị phi, bây giờ sao lời nói và hành động lại bất nhất, hãm sâu vào thị phi chứ?"
Tạ Liên Thành trầm mặc, vẫn chưa trả lời ngay.
“Bao nhiêu năm nay, con vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, chỉ một lòng làm ăn, như vậy không phải rất tốt sao, tại sao lại can thiệp vào những chuyện này?"
Đôi mắt ôn hòa của Tạ Liên Thành chậm rãi dâng lên tiếc hận: “Mẫu thân vẫn dạy con, dừng nghe, đừng nhìn, đừng hỏi, đừng lo. Con cứ sống như vậy, không thể tùy tâm mà làm, không thể quan tâm thế sự, sống qua ngày nào hay ngày đó. Một người không màng mọi việc như con lại đi thích một người, không phải đó là điều mẫu thân luôn hy vọng sao…"
Có thể nhìn thấu sinh tử, nhưng không qua được ải tình, đúng là oan nghiệt.
“Cô ta sẽ không yêu con." Tạ phu nhân không nhịn được, bật thốt lên: “Mấy năm nay mẹ đã gặp rất nhiều cô nương, sao lại không nhìn ra tính tình của cô ta? Cô ta chỉ quan tâm bản thân, không quan tâm người khác, cô ta đến gần con, chỉ vì muốn lợi dụng con, không lẽ con không hiểu?"
Vẻ mặt Tạ Liên Thành đặc biệt bình tĩnh: “Con không có yêu cầu gì với nàng, cũng không quan tâm nàng nghĩ thế nào về con."
Trong lòng Tạ phu nhân hỗn loạn, con trai bà là một quân tử không tranh với đời, chuyện thiên hạ liên quan gì đến hắn, chuyện thế gian có vướng bận gì đến hắn? Nhưng người xưa nay vô cùng lạnh lùng như hắn lại giúp đỡ Giang Tiểu Lâu, thậm chí đưa Sở Hán đến bên cạnh đối phương, không tiếc công sức thiết kế tỉ mỉ, ngoại trừ động chân tình thì còn lý do gì khác…
Tạ phu nhân tận tình khuyên nhủ: “Đứa nhỏ ngốc, rừng cây bao la, cớ gì chỉ chọn đúng một gốc cây đó?"
Trên mặt Tạ Liên Thành không chút nào giận dữ, âm thanh lại vô cùng kiên định: “Mẫu thân, cuộc đời này là của con, người không thể quyết định thay con."
Biểu hiện của Tạ phu nhân càng thêm bi thương: “Không ngừng chen vào những chuyện này, sẽ chỉ làm con bại lộ thân phận. Cuốn thân vào thị phi là chuyện con rất ghét không phải sao? Lẽ nào con muốn người khác biết thân phận của mình?"
Sắc mặt Tạ Liên Thành hơi đổi, nếu không gặp Giang Tiểu Lâu, hắn sẽ chỉ là một thương nhân bình thường. Cuộc đời hắn ngoại trừ sổ sách và tính toán thì chỉ còn lại tháng ngày cô quạnh. Nhưng cuộc sống không tiếp tục sóng yên gió lặng nữa, hắn gặp được nàng, cứu nàng, không chỉ một lần. Chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, hắn không biết từ khi nào thì bắt đầu không tự chủ được mà quan tâm đến nàng một cách lặng lẽ. Vốn dĩ hắn là người không màng thế sự, không quan tâm chuyện thiên hạ, lại bắt đầu quan tâm đến an nguy của Giang Tiểu Lâu, lần lượt giảy vây cho nàng, giải quyết rắc rối giúp nàng, rõ ràng là hắn đã hãm quá sâu vào. Ái mộ một người, thì phải thẳng thắng thừa nhận, cho dù biết rõ trong lòng đối phương không có mình, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý chờ đợi. Thẳng thắng mà yêu, âm thầm chờ đợi, tìm đủ mọi cách bảo hộ nàng, an ủi nàng, ở bên cạnh nàng. Những chuyện khác, thì có gì quan trọng?
Tạ phu nhân không nhịn được nắm chặt phật châu: “Nếu con còn hãm sâu như vậy, thì sẽ không thể quay đầu được nữa."
Vẻ mặt Tạ Liên Thành như nước: “Chỉ có một người được làm theo ý mình mới thật sự là người tự do. Nàng có thích con hay không, con không để ý, nàng có báo thù thành công hay không, con cũng không để ý. Con chỉ đi cùng nàng trên con đường này, đó là sự lựa chọn của con, không liên quan đến nàng."
Tạ phu nhân kềm chế đến đỏ cả hai mắt, ngón tay run rẩy, bỗng nhiên đứng lên: “Bất kể thế nào, con cũng không thể đẩy bản thân vào hiểm cảnh, biết rõ mình có thân phận gì, sao có thể…"
Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Liên Thành cắt ngang: “Mẫu thân, con không muốn lại giống như một cái xác biết đi."
Toàn bộ sắc mặt Tạ phu nhân thay đổi, gần như không phát ra được âm thanh: “Con nói cái gì, cái xác biết đi?"
Tạ Liên Thành không chút do dự: “Phải, trước khi gặp nàng, con không quan tâm ai, không để ý chuyện gì, như một cái xác biết đi, từng ngày lặp lại, không ngừng lặp lại, từng ngày, từng năm, thậm chí con còn không bằng đám trúc trong vườn, ít nhất nó cũng sẽ phát sinh biến hóa theo bốn mùa, nhưng con mãi mãi là bất biến. Đối với mẫu thân mà nói, trở thành một xác chết biết đi cũng không sao đúng không?"
Tạ phu nhân chán nản ngồi xuống, tóc bạc lấm tấm hiện rõ dưới ánh nến: “Mẹ…mẹ chỉ muốn bảo vệ con."
Tạ Liên Thành đi lên phía trước, chủ động nắm lấy tay Tạ phu nhân, giọng điệu mềm nhẹ: “Mẫu thân, có một số việc không thể trốn tránh, nếu vì trợ giúp Giang Tiểu Lâu mà con bị dính vào, con cũng không hối hận. Nếu người tôn trọng con, hy vọng người ủng hộ quyết định của con."
Ngấn lệ của Tạ phu nhân càng nhiều, nhưng vẫn mạnh mẽ kềm chế không chảy ra. Bà quay mặt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Tạ Liên Thành, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, biết Tạ Liên Thành đã rời đi, bà mới vỡ òa ra khóc, miệng lẩm bẩm: “Liên Thành ơi Liên Thành, tất cả mẹ chỉ nghĩ cho con thôi."
Ngày hôm sau, khi Giang Tiểu Lâu đi đến viện, phát hiện Sở Hán đang luyện quyền. Cảnh tượng này vốn đã quen thuộc, nhưng lần này hắn đánh đến nỗi đất đầy lá rụng, chim bán tán loạn, ngay cả đám hộ vệ còn lại cũng cách hắn rất xa, sợ bị hắn đánh trúng.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu nghi hoặc, hỏi: “Hôm nay Sở đại ca sao vậy, tâm tình không tốt?"
Tiểu Điệp còn đang lẩm bẩm: “Sáng nay không biết hắn đi đâu, từ khi trở về liền gầm gừ như vậy. Người xem, bao cát bị đánh hỏng hai cái, lúc nãy có tên không có mắt đòi luyện quyền với hắn, bị đánh gãy cả răng, thật đáng sợ."
Nửa canh giờ sau Sở Hán mới ngừng lại, dứng dưới cây ngô đồng thở hổn hển.
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, dặn dò Tiểu Điệp: “Đi mời Sở đại ca đến đây, ta có lời muốn nói."
Tiểu Điệp lắp bắp đi qua, lát sau Sở Hán liền đến trước mặt, ánh mắt khó nén tức tối: “Tìm ta có chuyện gì?"
Giang Tiểu Lâu quan sát biểu hiện của đối phương, suy tư: “Tâm tình Sở đại ca không tốt, sao lại lấy hoa cỏ trong sân viện của ta trút giận?"
Trên mặt Sở Hán đỏ ửng, nhưng chỉ cúi đầu xuống không nói một lời.
Giang Tiểu Lâu thấy hắn ướt đẫm sương sớm, trên giầy cũng dính không ít bùn đất, lúc này mới mỉm cười nói: “Từ khi Sở đại ca đến tửu lâu của ta, mỗi sáng sớm trước cửa sổ phòng Tuyết Ngưng đều có một bó hoa bách hợp, sáng hôm nay không thấy huynh đâu, chắc là đã đến Khánh Vương phủ, không gặp được tỷ ấy sao?"
Sở Hán nghe vậy không khỏi nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu lách cách nghe đặc biệt đáng sợ.
Giang Tiểu Lâu càng ngày càng nghi ngờ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Sở Hán quay mặt đi, một lúc lâu không lên tiếng. Tiểu Điệp nóng nảy thúc giục: “Nói đi, có phải Ly tiểu thư có chỗ nào không khỏe?"
Sở Hán lạnh lùng nói: “Sau này ta không tặng hoa nữa, người ta chê ta quê mùa, không muốn ta đến Khánh Vương phủ làm mất mặt, ta cần gì phải không biết xấu hổ như vậy." Hắn nói, mi tâm mơ hồ nhảy lên, khóe môi trề ra, gương mặt nam tính bộc ra nét đau khổ khác thường.
Giang Tiểu Lâu trầm tư chốc lác, bất giác kinh ngạc: “Có phải Tuyết Ngưng nói gì với huynh?"
Sở Hán lạnh rên một tiếng, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tiểu Điệp ở phía sau hắn lấy làm kỳ lạ: “Ly tiểu thư gọi hắn là nhà quê? Tính tình cô ấy rất tốt, sao lại ác miệng như vậy?"
Giang Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm nghị: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Khánh Vương phủ."
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Nô tì đi ngay."
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị, Giang Tiểu Lâu không ngừng nghỉ chạy tới Khánh Vương phủ, đưa lên danh thiếp, liền được mời đến phòng khách. Đợi đến khi trà nguội lạnh Ly Tuyết Ngưng mới khoan thai đi đến.
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt nhìn nàng, hôm nay Ly Tuyết Ngưng một thân hoa phục, trang điểm xinh đẹp, đúng là sáng láng chói mắt, dung sắc kinh diễm. Khi nàng tiến vào, làn váy nhẹ nhàng, dáng người thướt thoa, như một đóa tường vân phú quý, trong nháy mắt chiếu sáng cả phòng khách.
Giang Tiểu Lâu chờ một lúc lâu, đã không còn kiên nhẫn, theo bản năng nhíu mày nhìn Ly Tuyết Ngưng nói: “Sao vậy, có việc gì gấp phải xử lý sao?"
Ly Tuyết Ngưng phất tay cho tì nữ bên người lui ra, mới khẽ nói: “Không có, chỉ là ta đang nghỉ trưa thôi."
Ngữ khí lạnh nhạt, thần thái cao quý, so với Ly Tuyết Ngưng ngày xưa như hai người khác nhau.
Giang Tiểu Lâu trầm mặt xuống: “Hôm nay sao lại nói như vậy với Sở đại ca, như vậy không giống với tỷ."
Hai mắt Ly Tuyết Ngưng như một hồ nước yên tĩnh, u nhã lạnh nhạt: “Muội hiểu ta được bao nhiêu?"
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Ít nhất ta biết, Ly Tuyết Ngưng sẽ không đối với nam nhân thật lòng ái mộ mình nói ra những lời tàn nhẫn."
Ly Tuyết Ngưng phì cười một tiếng, lạnh lẽo nói: “Hắn là cái gì? Chỉ là một tên giang hồ, lại dám bày tỏ tình cảm với ta, trước kia ta chấp nhận chẳng qua vì thấy hắn đáng thương, bây giờ ta ở Khánh Vương phủ, hắn lui tới sẽ làm bẩn thanh danh ta, ta nên làm sao?"
Giang Tiểu Lâu nghe lời này, nhìn chằm chằm Ly Tuyết Ngưng, có tới nửa khắc không nói gì.
Ly Tuyết Ngưng cũng nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt óng ánh có vẻ kỳ quái, vừa như lạnh lùng lại vừa như bi thương, cuối cùng chỉ còn lại nhàn nhạt vô tình: “Từ nay về sau, hy vọng ngươi đừng đến đây nữa."
Tiểu Điệp biến sắc, lớn tiếng nói: “Ly tiểu thư, đây là ý gì?"
Ly Tuyết Ngưng không hề xấu hổ: “Tiểu Lâu, ta biết ngươi xem ta là bằng hữu, ta cũng biết khi ta gặp khó khăn là ngươi đã giúp ta, nhưng tất cả đều đã là quá khứ. Bây giờ ta là quận chúa, có cuộc sống cao quý của ta, mà ngươi chỉ là nữ nhi thương hộ, bị người khác nhìn thấy chúng ta qua lại… sẽ không tiện."
Cả người Giang Tiểu Lâu như ngâm trong nước đá, không chút ấm áp. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt nghiêm túc: “Đây là lời thật lòng của tỷ?"
Gương mặt Ly Tuyết Ngưng không chút tình cảm, giọng điệu như đang ở trên cao nhìn xuống: “Không sai, những câu này ta đã sớm muốn nói nhưng không nhẫn tâm. Giang Tiểu Lâu, bây giờ thân phận chúng ta khác biệt, tốt nhất đừng nên qua lại thân thiết."
Sắc mặt Tiểu Điệp trở nên rất khó coi, nàng không nhịn được giận dữ: “Ly tiểu thư, người không sợ chúng tôi tiết lộ mọi chuyện ra ngoài sao?"
Biểu hiện của Ly Tuyết Ngưng không chút thay đổi, đôi mắt bình tĩnh: “Muốn nói sao cũng tùy các người, nhưng mà ta phải nhắc một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Vương Bảo Trân ôn nhu khuyên nhủ: “Lão gia, người vừa khỏi, uống rượu hại thân."
Tạ Khang Hà cười nói: “Sợ cái gì, hôm nay ta rất vui. Tiểu Lâu nói với ta, thì ra Ly tiểu thư chính là Dao Tuyết quận chúa bị mất tích lâu nay của Khánh Vương phủ, đúng là khó thể tin được."
Giang Tiểu Lâu hơi mỉm cười: “Tất cả đều là may mắn trùng hợp, cũng do Tuyết Ngưng có phúc khí, có cha mẹ thân phận tôn quý như vậy."
Mọi người đang nhớ lại dáng dấp gió thổi là ngã của Ly Tuyết Ngưng, không khỏi than thở mình đã nhìn lầm, ai ngờ một nha đầu không đáng chú ý lại có thân phận là Quận chúa, các tiểu thư Tạ gia đều có chút hối hận, nếu lúc trước làm thân với đối phương thì…
Nụ cười của Vương Bảo Trân đầy thâm ý: “Tiểu Lâu, cô nương và Tuyết Ngưng không phải là bạn tốt sao, bây giờ tách ra có phải rất nhớ?"
Anh mắt Giang Tiểu Lâu xa xôi chuyển qua trên mặt đối phương một cái, chợt cười: “Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta không thể mãi mãi ở bên nhau, huống chi Khánh Vương phủ ở ngay trong thành, bất cứ lúc nào cũng có thể đi thăm."
Đôi mắt Tạ Hương chớp động, dò hỏi: “Nhưng mà ban đầu…sao Quận chúa lại bị lạc?"
Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Chỉ là chút hiểu lầm, Vương phi không nói, ta cũng sẽ không hỏi."
Thời gian của Ly Tuyết Ngưng không nhiều, vào lúc này có thể đoàn tụ với người thân đã là vô cùng may mắn, cần gì phải truy cứu quá khứ? Hơn nữa tính tình nàng dịu dàng, ôn nhu săn sóc, Khánh Vương phủ là là nơi ruột thịt của nàng, nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Dùng cơm được một nửa, phòng khách xuất hiện một người mà không ai ngờ được.
Tạ Khang Hà ngước mắt nhìn, tròng mắt như muốn rơi xuống: “Phu nhân, sao hôm nay bà lại đến đây?"
Đôi môi mỏng manh của Tạ phu nhân cười nhẹ: “Không có gì, đã lâu không ra ngồi cùng mọi người, hiếm khi đông vui như vậy, thiếp chỉ muốn ra ngoài một chút, đừng để ý đến ta, mọi người cứ tiếp tục đi."
Vương Bảo Trân lập tức đứng dậy, nhường lại vị trí cho Tạ phu nhân, đồng thời đứng bên cạnh chia thức ăn cho bà, thái độ vô cùng cung kính.
Trên mặt Tạ phu nhân hơi mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra biểu hiện suy tư. Mỗi lần Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu lên đều phát hiện đối phương đang nhìn mình, như có gì muốn nói.
Kỳ quái chính là khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, sau khi Tạ phu nhân xuất hiện thì cả bàn đều yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh chén đũa va chạm nhau, hầu như là yên lặng như tờ. Ngay cả người hoạt bát nhất là ngũ tiểu thư Tạ Xuân cũng chăm chú nắm chặt chiếc đũa, khó nén vẻ căng thẳng trên mặt.
Dùng cơm xong, Tạ phu nhân nhàn nhạt nói với Giang Tiểu Lâu: “Vẫn còn sớm, có thể theo ta đi dạo một vòng, ngắm mấy cây trúc ta tự trồng không?"
Tạ phu nhân không mời người khác đi cùng, Tạ Liên Thành nhìn theo họ rời đi, lông mày sâu sắc nhăn lại.
Tạ phu nhân rất cao hứng, đi qua mỗi chỗ đều giới thiệu cho Giang Tiểu Lâu, ôn hòa tỉ mỉ, giọng nói nhẹ nhàng. Giang Tiểu Lâu thấy có chút kỳ quái, Tạ phu nhân là người tách biệt với thế gian, ngoại trừ ăn chay niệm Phật thì không quan tâm gì hết. Nàng sẽ không quên, ngày Tạ Khang Hà sinh bệnh, Tạ phu nhân cũng không hề ghé thăm. Nhưng hôm nay biểu hiện của bà rất kỳ quái, không chỉ cùng ra dùng cơm, còn mời nàng đi ngắm trúc.
Tạ phu nhân dừng bước, quay đầu nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt kia trong trẻo vô cùng,gần như chiếu rọi được cả ánh trăng: “Ngươi là một đứa bé mẫn cảm, ta muốn nói gì, chắc ngươi cũng đoán được."
Giang Tiểu Lâu có chút kinh ngạc, lông mày nhẹ nhàng nhíu lên.
Ý cười bên môi Tạ phu nhân chậm rãi biến mất: “Ta biết, ngươi tinh thông cầm kỳ thi họa, lại tâm tư nhanh nhạy, biết kinh doanh, là một cô nương rất xuất sắc."
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trực tiếp nhìn vào đối phương, mơ hồ hiểu được một chút. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng điệu vững vàng: “Không dám, phu nhân quá khen, tiểu nữ chỉ là một nữ tử bình thường, cũng không có điểm nào xuất chúng."
Tạ phu nhân nghe xong cười cười, cánh tay thon dài chỉ vào một cây trúc loang lổ ánh trăng: “Ngươi nhìn đi, cây trúc này là loại nổi tiếng ở Thương Châu, đất ở Dương Châu chỉ cần cắm loại trúc này xuống là sẽ mọc thành một đám lớn. Nhưng mà dù là giống cây tốt như vậy, sau khi ta cho người trồng xuống, mời thợ làm vườn giỏi nhất đến chăm sóc, dùng hết bao nhiêu tiền, nó vẫn sinh trưởng rất ốm yếu."
“Bất kể là giống cây gì, đều phải sinh trưởng ở nơi phù hợp với nó." Tạ phu nhân nói đến đây ngừng một chút, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Giang Tiểu Lâu, “Mảnh đất Tạ gia này vô cùng màu mỡ, nhưng lại không thể trồng ra trúc Thương Châu, Giang tiểu thư, thấy ta nói có đúng không?"
Giang Tiểu Lâu là người thông minh, dĩ nhiên hiểu ám chỉ trong đó, trong lòng từ từ cảm thấy tức giận, nhưng mặt không biến sắc.
Tạ phu nhân lại hỏi: “Ngươi và Liên Thành… quen biết có hợp nhau không?"
Da thịt Giang Tiểu Lâu tỏa ra ánh sáng lộng lẫy dưới tuyết, đôi mắt đen nhánh: “Đại công tử là người tốt."
“Thích giúp người và thích một người là hai chuyện khác nhau." Tạ phu nhân đột nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Phu nhân đây là đang ám chỉ tiểu nữ phải cách xa công tử ra?"
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền biết ngươi là nữ tử thông minh, chỉ cần nói vài lời liền hiểu được chân ý." Tạ phu nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. Mặt mũi của bà dưới ánh trăng trông không được khỏe mạnh, trắng bệch âm u, chỉ có đôi mắt có ba phần tương tự Tạ Liên Thành, có ánh sáng dịu dàng.
Giang Tiểu Lâu và Tạ Liên Thành không có quá nhiều giao tình, hành động hôm nay của Tạ phu nhân đúng là có chút hồ đồ rồi.
Thấy mặt nàng trầm xuống, Tạ phu nhân không nhịn được thở dài nói: “Liên Thành là con trai ta, ta hy vọng cho nó những gì tốt nhất, để nó được hạnh phúc, một đời bình an. Giang tiểu thư, đừng trách ta nhiều chuyện, ngươi và Liên Thành không có duyên phận với nhau."
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vung tay áo lên, đáy mắt như chứa hết cả trời sao, nói từng chữ: “Phu nhân lo xa rồi, tiểu nữ và công tử chỉ có tình bằng hữu, tuyệt không có gì khác."
Tạ phu nhân sâu sắc nhìn vào mắt nàng, giống như bị sự quyết liệt của nàng làm chấn động, nhất thời im lặng.
Đúng vào lúc này, Tạ Liên Thành từ hoa viên đi ra, nhìn thấy ánh nến bên này, chủ động đi tới, khi nhìn thấy hai người thì không khỏi mỉm cười: “Mẫu thân, hai người làm gì vậy?"
Tạ phu nhân lập tức đổi mặt tươi cười: “Không có gì, Giang tiểu thư chỉ cùng mẹ đi ngắm trúc thôi."
Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu không nói một lời, biểu hiện vô cùng trầm mặc, bầu không khí nặng nề này ngay cả Tiểu Điệp cũng cảm giác được, chỉ là co rút một bên không dám lên tiếng.
Tạ Liên Thành nhìn nàng, cắt ngang sự trầm mặc: “Bất kể mẫu thân ta nói gì, nàng đừng để trong lòng."
Giang Tiểu Lâu ngẩn đầu nhìn hắn, lập tức như va chạm với làn sóng trong đôi mắt đó: “Mong công tử sau này cách xa ta được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng làm ra chuyện khiến người khác hiểu lầm." Giang Tiểu Lâu không có hứng thú với Tạ Liên Thành, càng không muốn vô cớ bị người khác oán hận. Đầu tiên là Tạ Du, sau là Tạ phu nhân, nếu không nể tình Tạ Khang Hà, nàng sẽ không tự dưng tiếp nhận chỉ trích như vậy.
Tạ Liên Thành hơi sững sờ, không khỏi cười khổ: “Nếu nàng không bận tâm, thì sao lại tức giận với ta?"
Giang Tiểu Lâu nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập, nhất thời choáng váng. Đúng, tại sao nàng lại nổi giận, đối với nàng mà nói Tạ Liên Thành chỉ là một người bằng hữu bình thường. Cho dù hắn thích nàng thì sao, Phó Triêu Tuyên cũng rất thích nàng, khi cư xử với Phó Triêu Tuyên, nàng vẫn có thể duy trì thái độ vô cùng bình tĩnh, tại sao bị Tạ phu nhân nói vài câu liền thấy khó chịu? Tâm tình của nàng thời gian này đúng là có chút dễ kích động.
Tạ Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu bước lên bậc thang, mãi đến khi đèn lồng đã tắt hết, hắn mới xoay người dặn dò Hoài An: “Hồi phủ." Trở lại Tạ gia, hắn đi thẳng đến viện của Tạ phu nhân, câu đầu tiên chính là: “Mẫu thân, rốt cuộc người đã nói gì với Tiểu Lâu?"
Tay Tạ phu nhân lần chuỗi Phật châu, thần sắc bình tĩnh nói: “Không nói gì, chỉ nói cô ta không xứng với con."
Tạ Liên Thành một lúc lâu không mở miệng, yên lặng nhìn Tạ phu nhân: “Không, đây không phải lời thật lòng của người. Nếu người thật lòng nghĩ vậy, thì sự giáo dục suốt bao nhiêu năm qua lại là thế nào?"
Hạt châu trong tay Tạ phu nhân ngừng chuyển động, bà nhìn Tạ Liên Thành, đáy mắt dâng lên ngấn lệ, miệng từ từ nói: “Con là người đứng ngoài vòng thị phi, bây giờ sao lời nói và hành động lại bất nhất, hãm sâu vào thị phi chứ?"
Tạ Liên Thành trầm mặc, vẫn chưa trả lời ngay.
“Bao nhiêu năm nay, con vẫn luôn mặc kệ mọi chuyện, chỉ một lòng làm ăn, như vậy không phải rất tốt sao, tại sao lại can thiệp vào những chuyện này?"
Đôi mắt ôn hòa của Tạ Liên Thành chậm rãi dâng lên tiếc hận: “Mẫu thân vẫn dạy con, dừng nghe, đừng nhìn, đừng hỏi, đừng lo. Con cứ sống như vậy, không thể tùy tâm mà làm, không thể quan tâm thế sự, sống qua ngày nào hay ngày đó. Một người không màng mọi việc như con lại đi thích một người, không phải đó là điều mẫu thân luôn hy vọng sao…"
Có thể nhìn thấu sinh tử, nhưng không qua được ải tình, đúng là oan nghiệt.
“Cô ta sẽ không yêu con." Tạ phu nhân không nhịn được, bật thốt lên: “Mấy năm nay mẹ đã gặp rất nhiều cô nương, sao lại không nhìn ra tính tình của cô ta? Cô ta chỉ quan tâm bản thân, không quan tâm người khác, cô ta đến gần con, chỉ vì muốn lợi dụng con, không lẽ con không hiểu?"
Vẻ mặt Tạ Liên Thành đặc biệt bình tĩnh: “Con không có yêu cầu gì với nàng, cũng không quan tâm nàng nghĩ thế nào về con."
Trong lòng Tạ phu nhân hỗn loạn, con trai bà là một quân tử không tranh với đời, chuyện thiên hạ liên quan gì đến hắn, chuyện thế gian có vướng bận gì đến hắn? Nhưng người xưa nay vô cùng lạnh lùng như hắn lại giúp đỡ Giang Tiểu Lâu, thậm chí đưa Sở Hán đến bên cạnh đối phương, không tiếc công sức thiết kế tỉ mỉ, ngoại trừ động chân tình thì còn lý do gì khác…
Tạ phu nhân tận tình khuyên nhủ: “Đứa nhỏ ngốc, rừng cây bao la, cớ gì chỉ chọn đúng một gốc cây đó?"
Trên mặt Tạ Liên Thành không chút nào giận dữ, âm thanh lại vô cùng kiên định: “Mẫu thân, cuộc đời này là của con, người không thể quyết định thay con."
Biểu hiện của Tạ phu nhân càng thêm bi thương: “Không ngừng chen vào những chuyện này, sẽ chỉ làm con bại lộ thân phận. Cuốn thân vào thị phi là chuyện con rất ghét không phải sao? Lẽ nào con muốn người khác biết thân phận của mình?"
Sắc mặt Tạ Liên Thành hơi đổi, nếu không gặp Giang Tiểu Lâu, hắn sẽ chỉ là một thương nhân bình thường. Cuộc đời hắn ngoại trừ sổ sách và tính toán thì chỉ còn lại tháng ngày cô quạnh. Nhưng cuộc sống không tiếp tục sóng yên gió lặng nữa, hắn gặp được nàng, cứu nàng, không chỉ một lần. Chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, hắn không biết từ khi nào thì bắt đầu không tự chủ được mà quan tâm đến nàng một cách lặng lẽ. Vốn dĩ hắn là người không màng thế sự, không quan tâm chuyện thiên hạ, lại bắt đầu quan tâm đến an nguy của Giang Tiểu Lâu, lần lượt giảy vây cho nàng, giải quyết rắc rối giúp nàng, rõ ràng là hắn đã hãm quá sâu vào. Ái mộ một người, thì phải thẳng thắng thừa nhận, cho dù biết rõ trong lòng đối phương không có mình, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý chờ đợi. Thẳng thắng mà yêu, âm thầm chờ đợi, tìm đủ mọi cách bảo hộ nàng, an ủi nàng, ở bên cạnh nàng. Những chuyện khác, thì có gì quan trọng?
Tạ phu nhân không nhịn được nắm chặt phật châu: “Nếu con còn hãm sâu như vậy, thì sẽ không thể quay đầu được nữa."
Vẻ mặt Tạ Liên Thành như nước: “Chỉ có một người được làm theo ý mình mới thật sự là người tự do. Nàng có thích con hay không, con không để ý, nàng có báo thù thành công hay không, con cũng không để ý. Con chỉ đi cùng nàng trên con đường này, đó là sự lựa chọn của con, không liên quan đến nàng."
Tạ phu nhân kềm chế đến đỏ cả hai mắt, ngón tay run rẩy, bỗng nhiên đứng lên: “Bất kể thế nào, con cũng không thể đẩy bản thân vào hiểm cảnh, biết rõ mình có thân phận gì, sao có thể…"
Lời còn chưa dứt đã bị Tạ Liên Thành cắt ngang: “Mẫu thân, con không muốn lại giống như một cái xác biết đi."
Toàn bộ sắc mặt Tạ phu nhân thay đổi, gần như không phát ra được âm thanh: “Con nói cái gì, cái xác biết đi?"
Tạ Liên Thành không chút do dự: “Phải, trước khi gặp nàng, con không quan tâm ai, không để ý chuyện gì, như một cái xác biết đi, từng ngày lặp lại, không ngừng lặp lại, từng ngày, từng năm, thậm chí con còn không bằng đám trúc trong vườn, ít nhất nó cũng sẽ phát sinh biến hóa theo bốn mùa, nhưng con mãi mãi là bất biến. Đối với mẫu thân mà nói, trở thành một xác chết biết đi cũng không sao đúng không?"
Tạ phu nhân chán nản ngồi xuống, tóc bạc lấm tấm hiện rõ dưới ánh nến: “Mẹ…mẹ chỉ muốn bảo vệ con."
Tạ Liên Thành đi lên phía trước, chủ động nắm lấy tay Tạ phu nhân, giọng điệu mềm nhẹ: “Mẫu thân, có một số việc không thể trốn tránh, nếu vì trợ giúp Giang Tiểu Lâu mà con bị dính vào, con cũng không hối hận. Nếu người tôn trọng con, hy vọng người ủng hộ quyết định của con."
Ngấn lệ của Tạ phu nhân càng nhiều, nhưng vẫn mạnh mẽ kềm chế không chảy ra. Bà quay mặt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Tạ Liên Thành, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, biết Tạ Liên Thành đã rời đi, bà mới vỡ òa ra khóc, miệng lẩm bẩm: “Liên Thành ơi Liên Thành, tất cả mẹ chỉ nghĩ cho con thôi."
Ngày hôm sau, khi Giang Tiểu Lâu đi đến viện, phát hiện Sở Hán đang luyện quyền. Cảnh tượng này vốn đã quen thuộc, nhưng lần này hắn đánh đến nỗi đất đầy lá rụng, chim bán tán loạn, ngay cả đám hộ vệ còn lại cũng cách hắn rất xa, sợ bị hắn đánh trúng.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu nghi hoặc, hỏi: “Hôm nay Sở đại ca sao vậy, tâm tình không tốt?"
Tiểu Điệp còn đang lẩm bẩm: “Sáng nay không biết hắn đi đâu, từ khi trở về liền gầm gừ như vậy. Người xem, bao cát bị đánh hỏng hai cái, lúc nãy có tên không có mắt đòi luyện quyền với hắn, bị đánh gãy cả răng, thật đáng sợ."
Nửa canh giờ sau Sở Hán mới ngừng lại, dứng dưới cây ngô đồng thở hổn hển.
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, dặn dò Tiểu Điệp: “Đi mời Sở đại ca đến đây, ta có lời muốn nói."
Tiểu Điệp lắp bắp đi qua, lát sau Sở Hán liền đến trước mặt, ánh mắt khó nén tức tối: “Tìm ta có chuyện gì?"
Giang Tiểu Lâu quan sát biểu hiện của đối phương, suy tư: “Tâm tình Sở đại ca không tốt, sao lại lấy hoa cỏ trong sân viện của ta trút giận?"
Trên mặt Sở Hán đỏ ửng, nhưng chỉ cúi đầu xuống không nói một lời.
Giang Tiểu Lâu thấy hắn ướt đẫm sương sớm, trên giầy cũng dính không ít bùn đất, lúc này mới mỉm cười nói: “Từ khi Sở đại ca đến tửu lâu của ta, mỗi sáng sớm trước cửa sổ phòng Tuyết Ngưng đều có một bó hoa bách hợp, sáng hôm nay không thấy huynh đâu, chắc là đã đến Khánh Vương phủ, không gặp được tỷ ấy sao?"
Sở Hán nghe vậy không khỏi nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu lách cách nghe đặc biệt đáng sợ.
Giang Tiểu Lâu càng ngày càng nghi ngờ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Sở Hán quay mặt đi, một lúc lâu không lên tiếng. Tiểu Điệp nóng nảy thúc giục: “Nói đi, có phải Ly tiểu thư có chỗ nào không khỏe?"
Sở Hán lạnh lùng nói: “Sau này ta không tặng hoa nữa, người ta chê ta quê mùa, không muốn ta đến Khánh Vương phủ làm mất mặt, ta cần gì phải không biết xấu hổ như vậy." Hắn nói, mi tâm mơ hồ nhảy lên, khóe môi trề ra, gương mặt nam tính bộc ra nét đau khổ khác thường.
Giang Tiểu Lâu trầm tư chốc lác, bất giác kinh ngạc: “Có phải Tuyết Ngưng nói gì với huynh?"
Sở Hán lạnh rên một tiếng, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tiểu Điệp ở phía sau hắn lấy làm kỳ lạ: “Ly tiểu thư gọi hắn là nhà quê? Tính tình cô ấy rất tốt, sao lại ác miệng như vậy?"
Giang Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm nghị: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Khánh Vương phủ."
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Nô tì đi ngay."
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị, Giang Tiểu Lâu không ngừng nghỉ chạy tới Khánh Vương phủ, đưa lên danh thiếp, liền được mời đến phòng khách. Đợi đến khi trà nguội lạnh Ly Tuyết Ngưng mới khoan thai đi đến.
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt nhìn nàng, hôm nay Ly Tuyết Ngưng một thân hoa phục, trang điểm xinh đẹp, đúng là sáng láng chói mắt, dung sắc kinh diễm. Khi nàng tiến vào, làn váy nhẹ nhàng, dáng người thướt thoa, như một đóa tường vân phú quý, trong nháy mắt chiếu sáng cả phòng khách.
Giang Tiểu Lâu chờ một lúc lâu, đã không còn kiên nhẫn, theo bản năng nhíu mày nhìn Ly Tuyết Ngưng nói: “Sao vậy, có việc gì gấp phải xử lý sao?"
Ly Tuyết Ngưng phất tay cho tì nữ bên người lui ra, mới khẽ nói: “Không có, chỉ là ta đang nghỉ trưa thôi."
Ngữ khí lạnh nhạt, thần thái cao quý, so với Ly Tuyết Ngưng ngày xưa như hai người khác nhau.
Giang Tiểu Lâu trầm mặt xuống: “Hôm nay sao lại nói như vậy với Sở đại ca, như vậy không giống với tỷ."
Hai mắt Ly Tuyết Ngưng như một hồ nước yên tĩnh, u nhã lạnh nhạt: “Muội hiểu ta được bao nhiêu?"
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Ít nhất ta biết, Ly Tuyết Ngưng sẽ không đối với nam nhân thật lòng ái mộ mình nói ra những lời tàn nhẫn."
Ly Tuyết Ngưng phì cười một tiếng, lạnh lẽo nói: “Hắn là cái gì? Chỉ là một tên giang hồ, lại dám bày tỏ tình cảm với ta, trước kia ta chấp nhận chẳng qua vì thấy hắn đáng thương, bây giờ ta ở Khánh Vương phủ, hắn lui tới sẽ làm bẩn thanh danh ta, ta nên làm sao?"
Giang Tiểu Lâu nghe lời này, nhìn chằm chằm Ly Tuyết Ngưng, có tới nửa khắc không nói gì.
Ly Tuyết Ngưng cũng nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt óng ánh có vẻ kỳ quái, vừa như lạnh lùng lại vừa như bi thương, cuối cùng chỉ còn lại nhàn nhạt vô tình: “Từ nay về sau, hy vọng ngươi đừng đến đây nữa."
Tiểu Điệp biến sắc, lớn tiếng nói: “Ly tiểu thư, đây là ý gì?"
Ly Tuyết Ngưng không hề xấu hổ: “Tiểu Lâu, ta biết ngươi xem ta là bằng hữu, ta cũng biết khi ta gặp khó khăn là ngươi đã giúp ta, nhưng tất cả đều đã là quá khứ. Bây giờ ta là quận chúa, có cuộc sống cao quý của ta, mà ngươi chỉ là nữ nhi thương hộ, bị người khác nhìn thấy chúng ta qua lại… sẽ không tiện."
Cả người Giang Tiểu Lâu như ngâm trong nước đá, không chút ấm áp. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt nghiêm túc: “Đây là lời thật lòng của tỷ?"
Gương mặt Ly Tuyết Ngưng không chút tình cảm, giọng điệu như đang ở trên cao nhìn xuống: “Không sai, những câu này ta đã sớm muốn nói nhưng không nhẫn tâm. Giang Tiểu Lâu, bây giờ thân phận chúng ta khác biệt, tốt nhất đừng nên qua lại thân thiết."
Sắc mặt Tiểu Điệp trở nên rất khó coi, nàng không nhịn được giận dữ: “Ly tiểu thư, người không sợ chúng tôi tiết lộ mọi chuyện ra ngoài sao?"
Biểu hiện của Ly Tuyết Ngưng không chút thay đổi, đôi mắt bình tĩnh: “Muốn nói sao cũng tùy các người, nhưng mà ta phải nhắc một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Tác giả :
Tần Giản