Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 67-1: Nguy cơ tứ phía(1)
Giang Tiểu Lâu biểu hiện cực kỳ lạnh nhạt.
Tần Tư hơi nhíu mày, Giang Tiểu Lâu xưa nay là nữ tử ôn nhu đáng yêu, hơn nữa tính tình rất mềm yếu, chỉ cần mình nói chuyện si tình, nàng sẽ nhanh chóng hiểu được. Theo tình hình của Giang gia bây giờ, phụ huynh Giang Tiểu Lâu không còn, nàng một mình lẻ loi không nơi nương tựa, không có cách nào sống được. Nếu nàng thông minh, thì phải biết dựa vào hắn mới là phù hợp nhất. Nghĩ như thế, hắn quét mắt về mấy tên hộ vệ trung thành trước cửa, hay là trước khi chết Giang Thừa Thiên còn giấu một số tiền, cho nên bây giờ Giang Tiểu Lâu mới có thể phú quý, tiền hô hậu ủng như vậy. Nhưng mà phụ tử Giang gia giao du rộng lớn, nói không chừng có người âm thầm tiếp tế không chừng…
Cái Tần Tư để tâm không phải tiền tài, mà là có thể nắm giữ được Giang Tiểu Lâu hay không. Hắn tới gần đối phương, vẻ mặt càng thêm nhu hòa: “Tiểu Lâu, ta muốn biết thời gian này nàng sống có tốt không, bây giờ đang ở đâu, có ai chăm sóc nàng không?"
Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn hắn, khóe môi tràn đầy ý cười: “Nếu ta nói ra, ngươi sẽ đi mật báo lại với ai?"
Tần Tư cười khổ: “Mật báo? Bây giờ ta đi mật báo thì có giá trị gì?"
Quả thật Tử y hầu đã buông tha Giang Tiểu Lâu, Lương Khánh cũng đã chết, Giang Tiểu Lâu không phạm tội, không bị kiện, Tần Tư có lý do gì ràng buộc tự do của nàng? Cho nên hắn không thể không dùng tình cảm để đánh động Giang Tiểu Lâu, hăn tin tưởng với tình cảm nhiều năm giữa hắn và Giang gia, chuyện này không khó thực hiện.
Giang Tiểu Lâu cong môi, gương mặt rạng rỡ: “Ta đang ở đâu, tốt nhất ngươi không nên biết."
Ý cười của Tần Tư càng đậm: “Bất kể nàng giấu thế nào, ta cũng sẽ tìm được."
Giang Tiểu Lâu híp mắt: “Tìm được thì sao?"
Trong mắt Tần Tư nổi lên nhu tình: “Ta chỉ muốn thỉnh thoảng đến thăm nàng."
“Xin hỏi Tần công tử muốn dùng thân phận gì đi thăm ta?" Giọng nói Giang Tiểu Lâu vô cùng trào phúng, đôi mắt sáng như trăng rằm, làm lòng người rung động.
Tần Tư ngạc nhiên nhin nàng, trước kia Giang Tiểu Lâu không có ăn nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy, cũng không có nét mỹ lệ rung động lòng người như vậy. Hắn nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, tuy rằng không còn là hôn thê hôn phu, cuối cùng vẫn là bằng hữu."
Trong lòng Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia trào phúng, trên mặt không chút thay đổi.
Tần Tư cũng không tầm thường, mặc kệ Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt thế nào, thái độ của hắn đều là thẹn thùng tràn đầy thâm tình, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao: “Tiểu Lâu, trên đời này có ai không sai lầm? Ta biết đã phụ nàng, bây giờ ta đang tìm kiếm cơ hội để bù đắp. Bây giờ bá phụ và đại ca nàng đều không còn, nàng là một cô nương sống nhờ ở nhà người ta cũng không hay, ta có thể mua một tòa nhà sạch sẽ, thuê một ít tì nữ và ma ma đến chăm sóc nàng, để nàng sống yên ổn vui vẻ, không bị quấy rầy, không bị vất vả, có một nơi để nương tựa."
Giang Tiểu Lâu nghe hắn nói, rõ ràng là có ý kim ốc tàng kiều, không khỏi cười nói: “Năm đó ta ở lại Tần gia, lý do lớn nhất là vâng lời phụ thân, khi đó phụ thân nói, nếu đã đính hôn với Tần gia đại công tử, thì tương lai chính là người một nhà, đại ca ra ngoài không thể chăm sóc ta, cũng không thể mang theo ta bên người, Tần gia chính là nơi để an ổn sinh sống. Người tin tưởng bá phụ bá mẫu, và vị hôn phu như ngươi sẽ chăm sóc ta thật tốt. Lúc đó ta cũng tin là vậy, nhưng không lâu sau ngươi thi đậu thám hoa, chọn vợ là Lưu Yên, nơi mà ta xem là thiên đường trong chớp mắt đã biến thành địa ngục. Các ngươi vốn là những người thân hiền lành ôn nhu, tại sao lại biến thành diêm vương ác quỷ đòi mạng nhanh như vậy?"
Từ ngữ của Giang Tiểu Lâu cực kỳ lãnh khốc, trong đôi mắt toát ra oán hận mãnh liệt, Tần Tư không bị thái độ của nàng dọa sợ, ngược lại vẻ mặt càng thêm nhu hòa: “Tiểu Lâu, những chuyện này đã qua rồi, lẽ nào nàng chỉ nhớ đến đau khổ, mà không nhớ lúc trước Tần gia tốt với nàng thế nào, ta chăm sóc nàng ra sao sao?"
Thân thể hắn còn chưa đến gần Giang Tiểu Lâu, Tiểu Điệp đang đứng phía sau vội vàng cản trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Vị công tử này, xin đừng tự ý đến gần tiểu thư nhà ta, như vậy không hợp lễ." Âm thanh nàng mạnh mẽ, giọng điệu kiên định.
Tần Tư khẽ cau mày, quét mắt nhìn một vòng Tiểu Điệp, tì nữ này cũng có vài phần tú lệ, nhưng hành vị lại thô lỗ, hoàn toàn không hợp với người ôn nhu uyển chuyển như Giang Tiểu Lâu, hắn trầm mặt xuống: “Chủ tử đang nói chuyện, khi nào đến lượt nô tì chen vào, tiểu thư nhà ngươi không dạy ngươi quy củ sao?"
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Quy củ, cái gì là quy củ? Quy củ của Tần gia các người, sau khi ta rời đi còn phải tuân thủ sao? Tần công tử đánh giá mình quá cao rồi đó."
Rốt cuộc sắc mặt Tần Tư thay đổi, vừa muốn mở miệng thì tùy tùng bên ngoài đã bước nhanh đến, cúi người nói nhỏ bên tai hắn vài câu, Tần Tư khẽ nhíu mày, gượng cười với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, có hiểu lầm hay oán hận gì nàng cứ trút hết lên ta, ta sẽ không trách nàng, đừng ôm trong lòng. Chỉ là hôm nay ta có việc gấp phải xử lý, ngày khác sẽ tự đi tìm nàng, nàng chờ ta."
Giang Tiểu Lâu không chút phản ứng, hắn lặng lẽ chốc lát, nhìn nàng đầy trìu mến, sau một lúc lâu mới mang theo tùy tùng lặng lẽ đi ra ngoài, lúc bước ra còn lưu luyến quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp nhìn Tần Tư rời đi, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu thư, lúc nãy hắn bám như đỉa, sao đột nhiên lại bỏ đi?"
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Là vì hắn nhận được tin, Tần thiếu phu nhân sắp đến rồi."
Tiểu Điệp hiểu được, cười hì hì: “Xem ra hộ vệ đó cũng nhanh chân thật, nô tì nghĩ phải thêm một lúc nữa, ai ngờ đã đến rồi."
Giang Tiểu Lâu đứng dây đi tới mặt đông của cửa sổ nhìn xuống, trên con phố lớn tấp nập, một cỗ kiệu hoa lệ đang dừng trước cửa tửu lâu, tì nữ vừa muốn vén rèm lên, Tần Tư đã bước nhanh ra cửa vẫy lui nàng, cũng không biết nói gì với người trong kiệu, cỗ kiệu lại được nhấc lên, thay đổi phương hướng rời đi. Tần Tư cũng phải đi, nhưng trước khi đi lại hướng về cửa sổ lầu hai liếc mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập quyến luyến không nỡ.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người mời Tần thiếu phu nhân đến là để thoát khỏi Tần Tư sao?"
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi lên: “Lưu Yên này ngoài mặt hiền lành ôn nhu, tâm tính lại hết sức cay nghiệt, lại rất hay ghen. Sau khi Tần Tư thành thân, ta đã viết thư cho đại ca bảo huynh ấy quay lại đón ta, không ngờ Lưu Yên phong tỏa hết thư từ, thậm chí nhốt ta vào nơi ở của hạ nhân, làm việc nặng nhọc, hại ta ăn không đủ no, chịu đủ khổ sở. Nhũ nương giúp ta đào tẩu, sau khi trở về cũng bị mất mạng trong tay ả. Vậy mà ngày thường ả lúc nào cũng bày ra bộ dạng khuê tú, cao quý rộng lượng, đúng là buồn cười. Hơn nữa, trên đường xuống suối vàng nếu Tần Tư đi một mình thì quá cô đơn, phải có người bầu bạn mới được." Giang Tiểu Lâu cụp mắt cười nói, ánh sáng trong mắt khiến người ta không rét mà run.
Tiểu Điệp cười đáp: “Tiểu thư nói đúng, đường xuống suối vàng phải có bạn mới không cô đơn."
Tần Tư hộ tống cỗ kiệu hồi phủ, trong lòng tìm cách đem Giang Tiểu Lâu kim ốc tàng kiều. Cẩn thận nghĩ lại, vị hôn thê này quyến rũ như vậy, khiến hắn vừa nhìn đã động lòng, si mê nàng, chỉ một điểm này, có mười Lưu Yên cũng không bì được, những nữ nhân khác trong phủ cũng kém xa. Đến khi trở lại Tần phủ, Lưu Yên xuống kiệu, lập tức đi về phòng ngủ, Tần Tư dặn dò tì nữ lui ra, mới bước vào trong.
Giờ khắc này Lưu Yên đã tức muốn nổ phổi, nàng không ngờ Tần Tư sẽ lén lút có nhân tình sau lưng mình, tuy không biết nữ nhân đó là ai, nhưng tin nhắn đó đã sớm nói rõ vấn đề. Mắt thấy Tần Tư đi vào, nàng vung tay ném ngã chung trà, chung trà lập tức vỡ nát dưới chân Tần Tư, Lưu Yên xưa nay xem mình là người có thân phận, tuy cay nghiệt với người khác nhưng chưa từng luống cuống, hành động như vậy chắc là đang tức điên, ngay cả chuyện trước kia mình xem thường cũng làm.
Gương mặt đoan trang của Lưu Yên trở nên oán hận, sắc mặt tái xanh nói: “Tần Tư, ngươi tự hỏi mình xem có còn lương tâm hay không? Trước thì ngươi thu một tì nữ vào phòng, bỏ mặc ta qua một bên ta cũng nhịn, không nổi nóng với ngươi, chỉ hy vọng ngươi biết dừng đúng lúc, không ngờ chỉ mới mấy ngày đã không biết xấu hổ, còn tìm tới mấy thứ không ra gì hẹn hò ở tửu lâu. Ngươi quá ngông cuồng rồi, ngươi đặt Lưu Yên ta ở đâu chứ?"
Tần Tư ôn nhu tận xương, dẫn đến nhiều nữ tử mến mộ, chuyện phong lưu chưa từng gián đoạn, tính cách Lưu Yên hay ghen, làm sao nhịn được?
Tần Tư cười gằn: “Lưu Yên, cái ngươi muốn là vị trí chính thê, ta đã cho, bây giờ còn muốn gì nữa? Hôm nay ta chỉ gặp gỡ bằng hữu trong tửu lâu, mới uống hai chén trà ngươi đã đùng đùng chạy đến, rốt cuộc là ai không có đạo lý? Đây là gia giáo của Lưu phủ sao?"
“Gặp mặt bằng hữu?"Lưu Yên bỗng đứng thẳng lên, vọt tới trước mặt hắn,tay run run cầm một tờ giấy: “Ngươi nhìn đi, đây là gặp mặt bằng hữu sao?"
Trên tờ giấy là lời nhắn, thời gian địa điểm không thiếu một chữ.
Thấy tờ giấy ghi rõ địa điểm hắn gặp mặt Giang Tiểu Lâu, Tần Tư nhíu mày, trong lòng hiểu được tâm ý Giang Tiểu Lâu ba phần. Thân là nữ tử, Giang Tiểu Lâu căm hận nhất không phải Tần Tư, mà là Lưu Yên, nên nàng mới tìm cách để Lưu Yên sống không thoải mái. Trong nháy mắt này, trong lòng Tần Tư càng có hy vọng lớn hơn, nếu không có tình ý, vì sao phải kích thích Lưu Yên?
Trên mặt hắn xẹt qua một ý cười không dễ phát hiện, khiến cho gương mặt tuấn tú có vẻ đặc biệt hấp dẫn, ngoài miệng lại nói: “Nếu nàng đã biết thì ta cũng không cần giấu, hôm nay đúng là lỗi của ta."
Lưu Yên nhìn thấy bộ dáng của hắn, giận đến hơi thở hỗn loạn: “Ta đã phá hỏng ngươi hẹn hò với tình nhân, phải là ta tạ lỗi với ngươi mới đúng. Tần công tử, Tần đại thiếu gia, ngươi đã quên xuất thân của mình sao, ngươi đã quên phụ thân ta đề bạt ngươi thế nào sao, ngươi quên lúc vào cửa ngươi nói gì với ta sao, từng chuyện một ta còn nhớ kỹ trong đầu, nếu ngươi đã quên thì ta có thể nhắc cho ngươi nhớ."
Lưu Yên dung mạo tú lệ, ngày thường đoan trang ôn hòa thì cũng có mấy phần cao quý, nhưng bây giờ tức giận làm lộ ra khuyết điểm của mình. Tần Tư không chút biến sắc, trong lòng lại dâng lên cảm giác tức giận phiền chán. Lòng tự ái của hắn rất cao, không cho phép ai đạp lên, cho dù Giang Tiểu Lâu có nhiều tài, cầm kỳ thi họa tinh thông, nhưng chưa từng khoe khoang trước mặt hắn. Ngươc lại, nàng dùng rất cả tình cảm và tài hoa ra để chăm sóc lấy lòng hắn. So sánh với nhau, nữ tử cao môn như Lưu Yên quả thật quá thua kém. Nếu nói là dung mạo kém một chút thì cũng thôi, nàng hở ra là nhắc chuyện Lưu Ngự sử đề bạt mình, cũng không biết nghĩ lại bây giờ hắn đã không cần tới phủ Ngự Sử nữa…
Lưu Yên đoán ra được gì đó từ nét mặt hờ hững của đối phương, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy là sao, lẽ nào ta không đúng?"
Tần Tư khẽ cười, chỉ là trong mắt chỉ có lạnh lùng hờ hững: “Ngươi nói không sai, nếu không có Lưu Ngự Sử giới thiệu thì ta vẫn chỉ là một thám hoa không có thực quyền, nói không chừng đã sớm bị đẩy ra xa làm một tên quan nhỏ. Ta có ngày hôm nay đều nhờ nhạc phụ đại nhân đề bạt, điểm này ta sẽ không bao giờ quên." Tần Tư cười nói tiếp: “Trước kia nhạc phụ đại nhân giúp ta, điều kiện duy nhất chính là cưới ngươi, ta đã làm được rồi, bây giờ ta còn nợ Lưu gia gì nữa?"
Lưu Yên nhất thời nghẹn lại, mặt đỏ bừng lên, nàng không ngờ Tần Tư lại không hề che giấu sự phiền chán của mình, vạch rõ sự thật về cuộc hôn nhân này thẳng thừng như vậy. Phải, nàng đối với hắn nhất kiến chung tình, không để ý đến thân phận mà gả cho hắn, nhưng khi đó hắn cũng rất ôn nhu, cam tâm tình nguyện làm rể hiền Lưu phủ. Bây giờ vật đổi sao dời, hắn lại dám đối với nàng như thế.
Sắc mặt Lưu Yên ngày càng trắng, thái dương mơ hồ nổi gân xanh, cố nhịn xuống giận dữ: “Lặp lại lời ngươi nói lần nữa."
Tần Tư lạnh nhạt cười, nhanh chóng xoay người ném ra thêm một câu: “Thái tử điện hạ có không ít chuyện giao cho ta làm, ta rất bận, không có gì thì đừng đến làm phiền ta."
Hắn ra khỏi cửa, Lưu Yên hoàn toàn không đứng vững nữa, nàng tức tối đánh đổ nát hết đồ đạc trong phòng, những tì nữ vừa vào cửa đều nhìn nhau, vô cùng hoảng sợ. Nhưng các nàng hiểu rõ, thiếu phu nhân bề ngoài hiền lành, thật ra không phải là người mềm lòng, không ai dám bước lên khuyên nhủ. Lưu Yên không muốn ở lại Tần gia nữa, chỉ lấy cớ là đau đầu không dùng cơm trưa, lập tức gọi một cỗ kiệu đi thẳng về Lưu phủ.
Lưu phu nhân thấy nàng trở về không khỏi hoảng hồn, vội vã hỏi: “Yên Nhi, sao con lại về nhà vào lúc này?"
Nữ nhi gả ra ngoài như nước đã đổ đi, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không thể tùy tiện quay về, dĩ nhiên Ngự Sử phu nhân phải thấy lạ. Lưu Yên căn bản đã tức đến đỉnh điểm, nàng vỗ vỗ trán, mặt mày cáu giận nói: “Mẹ, đừng nói nữa, con thấy không khỏe."
Lưu phu nhân vẫy lui các tì nữ trong phòng vội đỡ lấy nàng: “Đau đầu sao, có phải Tần Tư lại chọc tức con?"
Lời này vừa dứt, Lưu Ngự Sử một bước bước vào cửa, mặt mày lạnh lùng tiếp lời: “Cái gì mà Tần Tư chọc tức nó? Phu nhân, bà dạy con như vậy là không được."
Lưu Yên nhìn thấy phụ thân, không nhịn được nói: “Cha, sao lần nào cha cũng nói vậy, người không biết còn tưởng Tần Tư mới là con trai của cha, nữ nhi này tám phần là lượm được ngoài đường, người mới không chút thương xót như vậy."
Lưu Ngự Sử vừa nghe thấy sắc mặt liền biến xanh: “Phu nhân, bà coi bà dạy ra đứa con thế nào? Con trai như vậy, con gái cũng như vậy, rõ ràng là muốn chọc ta tức chết."
Lưu phu nhân biến sắc, không nhịn được tức giận: “Chuyện của Diệu Nhi qua đã lâu rồi, ông làm phụ thân không giúp nó truy tìm hung thủ, ngược lại trách tôi không biết dạy con. “Dưỡng bất giáo phụ chi quá", câu này ông chưa nghe sao? Sao lại đổ hết lên đầu tôi?"
* Dưỡng bất giáo phụ chi quá: nuôi còn mà không dạy là lỗi của người cha.
Lưu Ngự Sử lạnh rên một tiếng: “Bà nghĩ tôi không đau lòng Diệu Nhi sao? Sao bà không nghĩ trong cỗ kiệu đó là ai? Là Thái tử phi. Tên súc sinh này vô cớ xông tới xa giá của Thái tử phi, không liên lụy cả Lưu gia đã là may mắn lắm rồi, còn muốn đòi lại công bằng cho nó sao, mơ đi. Thái tử là người thế nào, Thái tử phi cao quý cỡ nào? Quấy nhiễu con dâu hoàng gia, Lưu gia dù có mười cái đầu cũng không đủ trảm. Bà nên mừng vì nghịch tử đó đã chết dưới tay Thái tử phi, nếu không thì ta sẽ đích thân trói nó lên kim điện, để bệ hạ xử lý nó." Lúc nói tới Lưu Diệu, tâm tình của Lưu Ngự Sử vẫn là oán hận bất bình.
Lưu Diệu là đứa con mà hắn vô cùng yêu thương, nhưng đứa con này lại quá mức vô dụng, làm ra chuyện không thể tha thứ. Hắn có thể ăn chơi, vô học, tìm hoa vấn liễu, không phải chuyện to tát gì, phủ Ngự Sử có thể làm bình phong cho hắn. Nhưng quấy nhiễu xe ngựa hoàng gia, thậm chí muốn chọc ghẹo Thái tử phi, nếu không phải Thái tử hiền đức chịu buông tha Lưu gia, tai họa này không biết làm sao mà hóa giải, giờ khắc này thấy con gái khóc lóc quay về, Lưu Ngự Sử sao lại không phiền lòng. Hắng trừng mắt nói: “Ta mặc kệ tại sao con lại quay về, lập tức quay trở lại đó, nếu sau này không có con rể đi theo thì không được tùy tiện trở về phủ Ngự Sử, bằng không thì đừng gọi ta là cha nữa."
Lưu Yên vừa nghe, cấp tốc đứng lên bừng bừng lửa giận: “Ở trong lòng cha chỉ có Lưu gia, chức tước, làm gì có chỗ cho các con. Đệ đệ chết thảm, cha chỉ nghĩ làm sao thoát tội, không thèm nghe mọi người nói. Tính tình của nó con hiểu nhất, làm sao dám chặn xe ngựa Thái tử phi, nó điên hay sao? Rõ ràng là có người gài bẫy hại nó, nhưng cha không hỏi đúng sai, chỉ biết mắng mẹ không biết dạy con, tại sao cha không nghĩ cho mẹ con một chút chứ?" Nói xong nàng khóc lên, cả người run rẩy.
Lưu phu nhân vội ôm lấy con gái: “Yên Nhi, mẹ biết là Tần Tư bắt nạt con, đều do mẹ không chịu kiên trì, nếu kiên quyết không gả con cho hắn thì con sẽ không chịu oan ức nhiều như vậy. Muốn khóc cứ khóc, đừng giấu trong lòng, mặc kệ cha con, khóc rồi sẽ thấy đỡ hơn."
Nghe mẫu thân nói vậy, Lưu Yên khóc lóc nỉ non không ngừng. Lưu phu nhân ôm con gái vừa la vừa khóc, vừa nói với Lưu Ngự Sử: “Lúc trước tôi đã nói, Tần gia chỉ là một thương hộ, làm sao xứng với con gái tuyệt đẹp của chúng ta, mà ông lại vừa ý hắn, nói hắn cái gì mà tài trí hơn người, nhân phẩm phong lưu, còn nói tiền đồ vô lượng, kết quả là tìm được cho con gái một kẻ vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn. Tôi đúng là khổ, vất vả sinh được hai gái một trai, một đứa con gái thì bị đưa vào cung không ngày gặp lại, con trai chết không rõ ràng, đứa con gái còn lại thì gả cho kẻ bạc tình, tôi làm sao mà sống nổi?"
Lưu Ngự Sử nhìn thấy phu nhân nổi giận, không khỏi trầm lại, bình tĩnh nói: “Phu nhân, cuộc hôn nhân này tuy là ta cho phép, thật ra cũng chứng minh được ta có mắt nhìn người, Tần Tư là một người tài hoa, nếu không hắn cũng đâu được Thái tử điện hạ trọng dụng. Bây giờ có bao nhiêu quan to quý nhân ngưỡng mộ ta tìm được con rể quý. Bà nghĩ lại đi, Lưu Diệu gây ra họa lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình Lệ Tần cũng không đủ sức dẹp yên, nếu không có hắn ra sức, thì Lưu gia chúng ta sớm đã tan nát."
Lưu phu nhân mặc kệ những lời giải thích đó, bà lớn tiếng nói: “Nhưng tên súc sinh Tần Tư sau khi có được con gái mình thì không chịu tốt với nó, cứ vài ngày lại khiến nó khóc lóc đỏ cả mắt, tôi mặc kệ Thái tử thế nào, tôi sẽ tìm đến Tần gia nói rõ, để xem hắn muốn gì, phủ Ngự Sử chúng ta có chỗ nào không xứng với hắn."
Tần Tư hơi nhíu mày, Giang Tiểu Lâu xưa nay là nữ tử ôn nhu đáng yêu, hơn nữa tính tình rất mềm yếu, chỉ cần mình nói chuyện si tình, nàng sẽ nhanh chóng hiểu được. Theo tình hình của Giang gia bây giờ, phụ huynh Giang Tiểu Lâu không còn, nàng một mình lẻ loi không nơi nương tựa, không có cách nào sống được. Nếu nàng thông minh, thì phải biết dựa vào hắn mới là phù hợp nhất. Nghĩ như thế, hắn quét mắt về mấy tên hộ vệ trung thành trước cửa, hay là trước khi chết Giang Thừa Thiên còn giấu một số tiền, cho nên bây giờ Giang Tiểu Lâu mới có thể phú quý, tiền hô hậu ủng như vậy. Nhưng mà phụ tử Giang gia giao du rộng lớn, nói không chừng có người âm thầm tiếp tế không chừng…
Cái Tần Tư để tâm không phải tiền tài, mà là có thể nắm giữ được Giang Tiểu Lâu hay không. Hắn tới gần đối phương, vẻ mặt càng thêm nhu hòa: “Tiểu Lâu, ta muốn biết thời gian này nàng sống có tốt không, bây giờ đang ở đâu, có ai chăm sóc nàng không?"
Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn hắn, khóe môi tràn đầy ý cười: “Nếu ta nói ra, ngươi sẽ đi mật báo lại với ai?"
Tần Tư cười khổ: “Mật báo? Bây giờ ta đi mật báo thì có giá trị gì?"
Quả thật Tử y hầu đã buông tha Giang Tiểu Lâu, Lương Khánh cũng đã chết, Giang Tiểu Lâu không phạm tội, không bị kiện, Tần Tư có lý do gì ràng buộc tự do của nàng? Cho nên hắn không thể không dùng tình cảm để đánh động Giang Tiểu Lâu, hăn tin tưởng với tình cảm nhiều năm giữa hắn và Giang gia, chuyện này không khó thực hiện.
Giang Tiểu Lâu cong môi, gương mặt rạng rỡ: “Ta đang ở đâu, tốt nhất ngươi không nên biết."
Ý cười của Tần Tư càng đậm: “Bất kể nàng giấu thế nào, ta cũng sẽ tìm được."
Giang Tiểu Lâu híp mắt: “Tìm được thì sao?"
Trong mắt Tần Tư nổi lên nhu tình: “Ta chỉ muốn thỉnh thoảng đến thăm nàng."
“Xin hỏi Tần công tử muốn dùng thân phận gì đi thăm ta?" Giọng nói Giang Tiểu Lâu vô cùng trào phúng, đôi mắt sáng như trăng rằm, làm lòng người rung động.
Tần Tư ngạc nhiên nhin nàng, trước kia Giang Tiểu Lâu không có ăn nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy, cũng không có nét mỹ lệ rung động lòng người như vậy. Hắn nhẹ nhàng nói: “Bất kể thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, tuy rằng không còn là hôn thê hôn phu, cuối cùng vẫn là bằng hữu."
Trong lòng Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia trào phúng, trên mặt không chút thay đổi.
Tần Tư cũng không tầm thường, mặc kệ Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt thế nào, thái độ của hắn đều là thẹn thùng tràn đầy thâm tình, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao: “Tiểu Lâu, trên đời này có ai không sai lầm? Ta biết đã phụ nàng, bây giờ ta đang tìm kiếm cơ hội để bù đắp. Bây giờ bá phụ và đại ca nàng đều không còn, nàng là một cô nương sống nhờ ở nhà người ta cũng không hay, ta có thể mua một tòa nhà sạch sẽ, thuê một ít tì nữ và ma ma đến chăm sóc nàng, để nàng sống yên ổn vui vẻ, không bị quấy rầy, không bị vất vả, có một nơi để nương tựa."
Giang Tiểu Lâu nghe hắn nói, rõ ràng là có ý kim ốc tàng kiều, không khỏi cười nói: “Năm đó ta ở lại Tần gia, lý do lớn nhất là vâng lời phụ thân, khi đó phụ thân nói, nếu đã đính hôn với Tần gia đại công tử, thì tương lai chính là người một nhà, đại ca ra ngoài không thể chăm sóc ta, cũng không thể mang theo ta bên người, Tần gia chính là nơi để an ổn sinh sống. Người tin tưởng bá phụ bá mẫu, và vị hôn phu như ngươi sẽ chăm sóc ta thật tốt. Lúc đó ta cũng tin là vậy, nhưng không lâu sau ngươi thi đậu thám hoa, chọn vợ là Lưu Yên, nơi mà ta xem là thiên đường trong chớp mắt đã biến thành địa ngục. Các ngươi vốn là những người thân hiền lành ôn nhu, tại sao lại biến thành diêm vương ác quỷ đòi mạng nhanh như vậy?"
Từ ngữ của Giang Tiểu Lâu cực kỳ lãnh khốc, trong đôi mắt toát ra oán hận mãnh liệt, Tần Tư không bị thái độ của nàng dọa sợ, ngược lại vẻ mặt càng thêm nhu hòa: “Tiểu Lâu, những chuyện này đã qua rồi, lẽ nào nàng chỉ nhớ đến đau khổ, mà không nhớ lúc trước Tần gia tốt với nàng thế nào, ta chăm sóc nàng ra sao sao?"
Thân thể hắn còn chưa đến gần Giang Tiểu Lâu, Tiểu Điệp đang đứng phía sau vội vàng cản trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Vị công tử này, xin đừng tự ý đến gần tiểu thư nhà ta, như vậy không hợp lễ." Âm thanh nàng mạnh mẽ, giọng điệu kiên định.
Tần Tư khẽ cau mày, quét mắt nhìn một vòng Tiểu Điệp, tì nữ này cũng có vài phần tú lệ, nhưng hành vị lại thô lỗ, hoàn toàn không hợp với người ôn nhu uyển chuyển như Giang Tiểu Lâu, hắn trầm mặt xuống: “Chủ tử đang nói chuyện, khi nào đến lượt nô tì chen vào, tiểu thư nhà ngươi không dạy ngươi quy củ sao?"
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Quy củ, cái gì là quy củ? Quy củ của Tần gia các người, sau khi ta rời đi còn phải tuân thủ sao? Tần công tử đánh giá mình quá cao rồi đó."
Rốt cuộc sắc mặt Tần Tư thay đổi, vừa muốn mở miệng thì tùy tùng bên ngoài đã bước nhanh đến, cúi người nói nhỏ bên tai hắn vài câu, Tần Tư khẽ nhíu mày, gượng cười với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, có hiểu lầm hay oán hận gì nàng cứ trút hết lên ta, ta sẽ không trách nàng, đừng ôm trong lòng. Chỉ là hôm nay ta có việc gấp phải xử lý, ngày khác sẽ tự đi tìm nàng, nàng chờ ta."
Giang Tiểu Lâu không chút phản ứng, hắn lặng lẽ chốc lát, nhìn nàng đầy trìu mến, sau một lúc lâu mới mang theo tùy tùng lặng lẽ đi ra ngoài, lúc bước ra còn lưu luyến quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp nhìn Tần Tư rời đi, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu thư, lúc nãy hắn bám như đỉa, sao đột nhiên lại bỏ đi?"
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Là vì hắn nhận được tin, Tần thiếu phu nhân sắp đến rồi."
Tiểu Điệp hiểu được, cười hì hì: “Xem ra hộ vệ đó cũng nhanh chân thật, nô tì nghĩ phải thêm một lúc nữa, ai ngờ đã đến rồi."
Giang Tiểu Lâu đứng dây đi tới mặt đông của cửa sổ nhìn xuống, trên con phố lớn tấp nập, một cỗ kiệu hoa lệ đang dừng trước cửa tửu lâu, tì nữ vừa muốn vén rèm lên, Tần Tư đã bước nhanh ra cửa vẫy lui nàng, cũng không biết nói gì với người trong kiệu, cỗ kiệu lại được nhấc lên, thay đổi phương hướng rời đi. Tần Tư cũng phải đi, nhưng trước khi đi lại hướng về cửa sổ lầu hai liếc mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập quyến luyến không nỡ.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người mời Tần thiếu phu nhân đến là để thoát khỏi Tần Tư sao?"
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi lên: “Lưu Yên này ngoài mặt hiền lành ôn nhu, tâm tính lại hết sức cay nghiệt, lại rất hay ghen. Sau khi Tần Tư thành thân, ta đã viết thư cho đại ca bảo huynh ấy quay lại đón ta, không ngờ Lưu Yên phong tỏa hết thư từ, thậm chí nhốt ta vào nơi ở của hạ nhân, làm việc nặng nhọc, hại ta ăn không đủ no, chịu đủ khổ sở. Nhũ nương giúp ta đào tẩu, sau khi trở về cũng bị mất mạng trong tay ả. Vậy mà ngày thường ả lúc nào cũng bày ra bộ dạng khuê tú, cao quý rộng lượng, đúng là buồn cười. Hơn nữa, trên đường xuống suối vàng nếu Tần Tư đi một mình thì quá cô đơn, phải có người bầu bạn mới được." Giang Tiểu Lâu cụp mắt cười nói, ánh sáng trong mắt khiến người ta không rét mà run.
Tiểu Điệp cười đáp: “Tiểu thư nói đúng, đường xuống suối vàng phải có bạn mới không cô đơn."
Tần Tư hộ tống cỗ kiệu hồi phủ, trong lòng tìm cách đem Giang Tiểu Lâu kim ốc tàng kiều. Cẩn thận nghĩ lại, vị hôn thê này quyến rũ như vậy, khiến hắn vừa nhìn đã động lòng, si mê nàng, chỉ một điểm này, có mười Lưu Yên cũng không bì được, những nữ nhân khác trong phủ cũng kém xa. Đến khi trở lại Tần phủ, Lưu Yên xuống kiệu, lập tức đi về phòng ngủ, Tần Tư dặn dò tì nữ lui ra, mới bước vào trong.
Giờ khắc này Lưu Yên đã tức muốn nổ phổi, nàng không ngờ Tần Tư sẽ lén lút có nhân tình sau lưng mình, tuy không biết nữ nhân đó là ai, nhưng tin nhắn đó đã sớm nói rõ vấn đề. Mắt thấy Tần Tư đi vào, nàng vung tay ném ngã chung trà, chung trà lập tức vỡ nát dưới chân Tần Tư, Lưu Yên xưa nay xem mình là người có thân phận, tuy cay nghiệt với người khác nhưng chưa từng luống cuống, hành động như vậy chắc là đang tức điên, ngay cả chuyện trước kia mình xem thường cũng làm.
Gương mặt đoan trang của Lưu Yên trở nên oán hận, sắc mặt tái xanh nói: “Tần Tư, ngươi tự hỏi mình xem có còn lương tâm hay không? Trước thì ngươi thu một tì nữ vào phòng, bỏ mặc ta qua một bên ta cũng nhịn, không nổi nóng với ngươi, chỉ hy vọng ngươi biết dừng đúng lúc, không ngờ chỉ mới mấy ngày đã không biết xấu hổ, còn tìm tới mấy thứ không ra gì hẹn hò ở tửu lâu. Ngươi quá ngông cuồng rồi, ngươi đặt Lưu Yên ta ở đâu chứ?"
Tần Tư ôn nhu tận xương, dẫn đến nhiều nữ tử mến mộ, chuyện phong lưu chưa từng gián đoạn, tính cách Lưu Yên hay ghen, làm sao nhịn được?
Tần Tư cười gằn: “Lưu Yên, cái ngươi muốn là vị trí chính thê, ta đã cho, bây giờ còn muốn gì nữa? Hôm nay ta chỉ gặp gỡ bằng hữu trong tửu lâu, mới uống hai chén trà ngươi đã đùng đùng chạy đến, rốt cuộc là ai không có đạo lý? Đây là gia giáo của Lưu phủ sao?"
“Gặp mặt bằng hữu?"Lưu Yên bỗng đứng thẳng lên, vọt tới trước mặt hắn,tay run run cầm một tờ giấy: “Ngươi nhìn đi, đây là gặp mặt bằng hữu sao?"
Trên tờ giấy là lời nhắn, thời gian địa điểm không thiếu một chữ.
Thấy tờ giấy ghi rõ địa điểm hắn gặp mặt Giang Tiểu Lâu, Tần Tư nhíu mày, trong lòng hiểu được tâm ý Giang Tiểu Lâu ba phần. Thân là nữ tử, Giang Tiểu Lâu căm hận nhất không phải Tần Tư, mà là Lưu Yên, nên nàng mới tìm cách để Lưu Yên sống không thoải mái. Trong nháy mắt này, trong lòng Tần Tư càng có hy vọng lớn hơn, nếu không có tình ý, vì sao phải kích thích Lưu Yên?
Trên mặt hắn xẹt qua một ý cười không dễ phát hiện, khiến cho gương mặt tuấn tú có vẻ đặc biệt hấp dẫn, ngoài miệng lại nói: “Nếu nàng đã biết thì ta cũng không cần giấu, hôm nay đúng là lỗi của ta."
Lưu Yên nhìn thấy bộ dáng của hắn, giận đến hơi thở hỗn loạn: “Ta đã phá hỏng ngươi hẹn hò với tình nhân, phải là ta tạ lỗi với ngươi mới đúng. Tần công tử, Tần đại thiếu gia, ngươi đã quên xuất thân của mình sao, ngươi đã quên phụ thân ta đề bạt ngươi thế nào sao, ngươi quên lúc vào cửa ngươi nói gì với ta sao, từng chuyện một ta còn nhớ kỹ trong đầu, nếu ngươi đã quên thì ta có thể nhắc cho ngươi nhớ."
Lưu Yên dung mạo tú lệ, ngày thường đoan trang ôn hòa thì cũng có mấy phần cao quý, nhưng bây giờ tức giận làm lộ ra khuyết điểm của mình. Tần Tư không chút biến sắc, trong lòng lại dâng lên cảm giác tức giận phiền chán. Lòng tự ái của hắn rất cao, không cho phép ai đạp lên, cho dù Giang Tiểu Lâu có nhiều tài, cầm kỳ thi họa tinh thông, nhưng chưa từng khoe khoang trước mặt hắn. Ngươc lại, nàng dùng rất cả tình cảm và tài hoa ra để chăm sóc lấy lòng hắn. So sánh với nhau, nữ tử cao môn như Lưu Yên quả thật quá thua kém. Nếu nói là dung mạo kém một chút thì cũng thôi, nàng hở ra là nhắc chuyện Lưu Ngự sử đề bạt mình, cũng không biết nghĩ lại bây giờ hắn đã không cần tới phủ Ngự Sử nữa…
Lưu Yên đoán ra được gì đó từ nét mặt hờ hững của đối phương, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy là sao, lẽ nào ta không đúng?"
Tần Tư khẽ cười, chỉ là trong mắt chỉ có lạnh lùng hờ hững: “Ngươi nói không sai, nếu không có Lưu Ngự Sử giới thiệu thì ta vẫn chỉ là một thám hoa không có thực quyền, nói không chừng đã sớm bị đẩy ra xa làm một tên quan nhỏ. Ta có ngày hôm nay đều nhờ nhạc phụ đại nhân đề bạt, điểm này ta sẽ không bao giờ quên." Tần Tư cười nói tiếp: “Trước kia nhạc phụ đại nhân giúp ta, điều kiện duy nhất chính là cưới ngươi, ta đã làm được rồi, bây giờ ta còn nợ Lưu gia gì nữa?"
Lưu Yên nhất thời nghẹn lại, mặt đỏ bừng lên, nàng không ngờ Tần Tư lại không hề che giấu sự phiền chán của mình, vạch rõ sự thật về cuộc hôn nhân này thẳng thừng như vậy. Phải, nàng đối với hắn nhất kiến chung tình, không để ý đến thân phận mà gả cho hắn, nhưng khi đó hắn cũng rất ôn nhu, cam tâm tình nguyện làm rể hiền Lưu phủ. Bây giờ vật đổi sao dời, hắn lại dám đối với nàng như thế.
Sắc mặt Lưu Yên ngày càng trắng, thái dương mơ hồ nổi gân xanh, cố nhịn xuống giận dữ: “Lặp lại lời ngươi nói lần nữa."
Tần Tư lạnh nhạt cười, nhanh chóng xoay người ném ra thêm một câu: “Thái tử điện hạ có không ít chuyện giao cho ta làm, ta rất bận, không có gì thì đừng đến làm phiền ta."
Hắn ra khỏi cửa, Lưu Yên hoàn toàn không đứng vững nữa, nàng tức tối đánh đổ nát hết đồ đạc trong phòng, những tì nữ vừa vào cửa đều nhìn nhau, vô cùng hoảng sợ. Nhưng các nàng hiểu rõ, thiếu phu nhân bề ngoài hiền lành, thật ra không phải là người mềm lòng, không ai dám bước lên khuyên nhủ. Lưu Yên không muốn ở lại Tần gia nữa, chỉ lấy cớ là đau đầu không dùng cơm trưa, lập tức gọi một cỗ kiệu đi thẳng về Lưu phủ.
Lưu phu nhân thấy nàng trở về không khỏi hoảng hồn, vội vã hỏi: “Yên Nhi, sao con lại về nhà vào lúc này?"
Nữ nhi gả ra ngoài như nước đã đổ đi, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không thể tùy tiện quay về, dĩ nhiên Ngự Sử phu nhân phải thấy lạ. Lưu Yên căn bản đã tức đến đỉnh điểm, nàng vỗ vỗ trán, mặt mày cáu giận nói: “Mẹ, đừng nói nữa, con thấy không khỏe."
Lưu phu nhân vẫy lui các tì nữ trong phòng vội đỡ lấy nàng: “Đau đầu sao, có phải Tần Tư lại chọc tức con?"
Lời này vừa dứt, Lưu Ngự Sử một bước bước vào cửa, mặt mày lạnh lùng tiếp lời: “Cái gì mà Tần Tư chọc tức nó? Phu nhân, bà dạy con như vậy là không được."
Lưu Yên nhìn thấy phụ thân, không nhịn được nói: “Cha, sao lần nào cha cũng nói vậy, người không biết còn tưởng Tần Tư mới là con trai của cha, nữ nhi này tám phần là lượm được ngoài đường, người mới không chút thương xót như vậy."
Lưu Ngự Sử vừa nghe thấy sắc mặt liền biến xanh: “Phu nhân, bà coi bà dạy ra đứa con thế nào? Con trai như vậy, con gái cũng như vậy, rõ ràng là muốn chọc ta tức chết."
Lưu phu nhân biến sắc, không nhịn được tức giận: “Chuyện của Diệu Nhi qua đã lâu rồi, ông làm phụ thân không giúp nó truy tìm hung thủ, ngược lại trách tôi không biết dạy con. “Dưỡng bất giáo phụ chi quá", câu này ông chưa nghe sao? Sao lại đổ hết lên đầu tôi?"
* Dưỡng bất giáo phụ chi quá: nuôi còn mà không dạy là lỗi của người cha.
Lưu Ngự Sử lạnh rên một tiếng: “Bà nghĩ tôi không đau lòng Diệu Nhi sao? Sao bà không nghĩ trong cỗ kiệu đó là ai? Là Thái tử phi. Tên súc sinh này vô cớ xông tới xa giá của Thái tử phi, không liên lụy cả Lưu gia đã là may mắn lắm rồi, còn muốn đòi lại công bằng cho nó sao, mơ đi. Thái tử là người thế nào, Thái tử phi cao quý cỡ nào? Quấy nhiễu con dâu hoàng gia, Lưu gia dù có mười cái đầu cũng không đủ trảm. Bà nên mừng vì nghịch tử đó đã chết dưới tay Thái tử phi, nếu không thì ta sẽ đích thân trói nó lên kim điện, để bệ hạ xử lý nó." Lúc nói tới Lưu Diệu, tâm tình của Lưu Ngự Sử vẫn là oán hận bất bình.
Lưu Diệu là đứa con mà hắn vô cùng yêu thương, nhưng đứa con này lại quá mức vô dụng, làm ra chuyện không thể tha thứ. Hắn có thể ăn chơi, vô học, tìm hoa vấn liễu, không phải chuyện to tát gì, phủ Ngự Sử có thể làm bình phong cho hắn. Nhưng quấy nhiễu xe ngựa hoàng gia, thậm chí muốn chọc ghẹo Thái tử phi, nếu không phải Thái tử hiền đức chịu buông tha Lưu gia, tai họa này không biết làm sao mà hóa giải, giờ khắc này thấy con gái khóc lóc quay về, Lưu Ngự Sử sao lại không phiền lòng. Hắng trừng mắt nói: “Ta mặc kệ tại sao con lại quay về, lập tức quay trở lại đó, nếu sau này không có con rể đi theo thì không được tùy tiện trở về phủ Ngự Sử, bằng không thì đừng gọi ta là cha nữa."
Lưu Yên vừa nghe, cấp tốc đứng lên bừng bừng lửa giận: “Ở trong lòng cha chỉ có Lưu gia, chức tước, làm gì có chỗ cho các con. Đệ đệ chết thảm, cha chỉ nghĩ làm sao thoát tội, không thèm nghe mọi người nói. Tính tình của nó con hiểu nhất, làm sao dám chặn xe ngựa Thái tử phi, nó điên hay sao? Rõ ràng là có người gài bẫy hại nó, nhưng cha không hỏi đúng sai, chỉ biết mắng mẹ không biết dạy con, tại sao cha không nghĩ cho mẹ con một chút chứ?" Nói xong nàng khóc lên, cả người run rẩy.
Lưu phu nhân vội ôm lấy con gái: “Yên Nhi, mẹ biết là Tần Tư bắt nạt con, đều do mẹ không chịu kiên trì, nếu kiên quyết không gả con cho hắn thì con sẽ không chịu oan ức nhiều như vậy. Muốn khóc cứ khóc, đừng giấu trong lòng, mặc kệ cha con, khóc rồi sẽ thấy đỡ hơn."
Nghe mẫu thân nói vậy, Lưu Yên khóc lóc nỉ non không ngừng. Lưu phu nhân ôm con gái vừa la vừa khóc, vừa nói với Lưu Ngự Sử: “Lúc trước tôi đã nói, Tần gia chỉ là một thương hộ, làm sao xứng với con gái tuyệt đẹp của chúng ta, mà ông lại vừa ý hắn, nói hắn cái gì mà tài trí hơn người, nhân phẩm phong lưu, còn nói tiền đồ vô lượng, kết quả là tìm được cho con gái một kẻ vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn. Tôi đúng là khổ, vất vả sinh được hai gái một trai, một đứa con gái thì bị đưa vào cung không ngày gặp lại, con trai chết không rõ ràng, đứa con gái còn lại thì gả cho kẻ bạc tình, tôi làm sao mà sống nổi?"
Lưu Ngự Sử nhìn thấy phu nhân nổi giận, không khỏi trầm lại, bình tĩnh nói: “Phu nhân, cuộc hôn nhân này tuy là ta cho phép, thật ra cũng chứng minh được ta có mắt nhìn người, Tần Tư là một người tài hoa, nếu không hắn cũng đâu được Thái tử điện hạ trọng dụng. Bây giờ có bao nhiêu quan to quý nhân ngưỡng mộ ta tìm được con rể quý. Bà nghĩ lại đi, Lưu Diệu gây ra họa lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình Lệ Tần cũng không đủ sức dẹp yên, nếu không có hắn ra sức, thì Lưu gia chúng ta sớm đã tan nát."
Lưu phu nhân mặc kệ những lời giải thích đó, bà lớn tiếng nói: “Nhưng tên súc sinh Tần Tư sau khi có được con gái mình thì không chịu tốt với nó, cứ vài ngày lại khiến nó khóc lóc đỏ cả mắt, tôi mặc kệ Thái tử thế nào, tôi sẽ tìm đến Tần gia nói rõ, để xem hắn muốn gì, phủ Ngự Sử chúng ta có chỗ nào không xứng với hắn."
Tác giả :
Tần Giản