Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 126: Tiễn ngươi về trời (1)
Độc Cô Liên Thành là người cẩn thận, không quên nhắc nhở: “Bùi Tuyên là võ tướng, về phương diện tâm cơ mưu lược hơi kém một chút, nhưng bên cạnh hắn có không ít mưu sĩ xuất chúng, không thể khinh địch."
Giang Tiểu Lâu cười không nói, Bùi Tuyên biết hành vi của mình quái đản, không được người khác thấu hiểu, cho nên triệu tập một đám môn khách mưu tính cho mình, có thể thấy hắn không những không ngốc mà còn rất thông minh.
Độc Cô Liên Thành khẽ cười: “Gần đây Tử y hầu và Thái tử tới lui rất thân thiết, có người nói hắn đã bị Thái tử lung lạc, nguyện ra sức cho Thái tử."
Giang Tiểu Lâu hơi trầm ngâm, rõ ràng có suy nghĩ khác: “Tiêu Quan Tuyết khôn khéo giả dối, tâm cơ thâm trầm, hắn sẽ không vô cớ nương nhờ Thái tử, nhất định là Thái tử đã ưng thuận hứa hẹn gì đó."
Độc Cô Liên Thành cũng nghĩ như Giang Tiểu Lâu, trước khi tranh đấu của Tam hoàng tử và Thái tử được làm rõ, các thế lực trong kinh sẽ án binh bất động, bất kể là Khánh Vương hay Tử y hầu, thậm chí là Bùi Tuyên vừa về kinh, đều sẽ ngồi xem hai hổ đấu nhau, không tự ý tham gia vào. Con cháu hoàng tộc đấu tranh càng ác liệt, bọn họ càng phải bất động như núi. Nếu Tử y hầu chủ động thân cận Thái tử, nhất định là có mưu đồ khác. Chỉ là không biết Thái tử đã hứa hẹn cỡ nào để hắn dám mạo hiểm như vậy.
Phía trước chính là Khánh Vương phủ, Giang Tiểu Lâu bước xuống ngựa, không biết nhớ đến cái gì lại quay đầu nhìn Độc Cô Liên Thành: “Võ công của huynh cao như vậy, so với Bùi Tuyên thì thế nào?"
Độc Cô Liên Thành sớm biết nàng vẫn nhớ chuyện này, không khỏi bật cười: “Bùi Tuyên là dũng tướng chân chính, giỏi tác chiến, anh dũng vô địch, ta không sánh bằng."
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, đôi mắt lóe sáng: “Thật sao?"
“Thật." Môi Độc Cô Liên Thành hơi cong lên, biểu hiện nghiêm túc.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái, lúc này mới do dự nói: “Vậy sao hôm nay hắn lại rút lui?"
“Dám động thủ giữa phố xá đông người, nội tâm sợ sệt, đó là thứ nhất. Thân phận khác biệt, cao thấp phân chia, đó là thứ hai. Trước đánh với Sở Hán, khí lực hao tổn, đó là thứ ba. Vì có ba lý do này ta mới thắng được." Độc Cô Liên Thành nhàn nhã trả lời.
Giang Tiểu Lâu ngớ ngẩn, quan sát Độc Cô Liên Thành tỉ mỉ, thấy hắn lẳng lặng ngồi trong xe, tướng mạo tuấn tú, bộ dáng hào hoa phong nhã, hơn nữa rất chân thành, dù thế nào cũng không giống đang nói dối. Giang Tiểu Lâu dừng một chút, nở nụ cười yếu ớt: “Thì ra là như vậy…", nói xong nàng quay đầu bước lên bậc thang, không biết sao lại quay đầu liếc mắt một cái. Độc Cô Liên Thành đang trầm mặc nhìn bóng lưng của nàng chứ chưa rời đi. Giang Tiểu Lâu sâu sắc liếc hắn một cái, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, xoay người đi vào cửa.
Hoài An tiến lên nói: “Công tử, chúng ta đi thôi."
Độc Cô Liên Thành nhẹ gật đầu, chợt thở dài một tiếng: “Nhớ kỹ, nhất định phải thay ta theo dõi Bùi Tuyên, nếu hắn có gì manh động thì phải lập tức đến báo."
"Vâng, công tử."
Giang Tiểu Lâu vào cửa, lại lập tức truy hỏi Sở Hán: “Võ công của công tử nhà huynh so với Bùi Tuyên thì thế nào?"
“Bùi Tuyên là đương đại dũng tướng, vô cùng dũng mãnh, ta hoàn toàn không sánh bằng, hôm nay công tử đánh với hắn một trận, lại tựa hồ chưa dùng hết sức, ta… không nhìn ra." Sở Hán đổ mồ hôi cuồn cuộn, trả lời theo bản năng.
Hôm ấy Độc Cô Liên Thành đối đầu với sát thủ, Giang Tiểu Lâu đã biết võ công của hắn không tầm thường, bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn vừa để tang cha, tâm thần đại loạn, nhưng vẫn có thể thủ thắng, đúng là khiến người ta thán phục. Lại nhìn cuộc chiến của hắn với Bùi Tuyên hôm nay, chỉ vài chiêu ngắn ngủi đã dọa lui được đối phương. Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Sở Hán: “Công tử nhà ngươi sợ ta tính toán gì huynh ấy, mới giả vờ khiêm tốn."
Công tử là sợ bị nàng bán đó, trong lòng Sở Hán nghĩ vậy, ngoài miệng không dám nói, chỉ có thể ho khan: “Lúc nãy ta bị thương nặng, tiểu thư thứ tội, ta phải đi chữa thương trước."
Bộ dáng Sở Hán lo lắng sợ hãi, Giang Tiểu Lâu cũng không làm khó hắn, còn dặn dò Tiểu Điệp: “Đi mời đại phu đến xem bệnh cho Sở đại ca, kể từ hôm nay huynh cứ dưỡng thương đi." Dứt lời, nàng liền mỉm cười rời đi.
Sở Hán vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Tiểu Điệp đang tròn xoe mắt nhìn mình lom lom, giật mình trong lòng: “Muội nhìn ta như thế làm gì?"
Biểu hiện cực kỳ phức tạp: “Công tử nhà huynh đúng là phức tạp."
Sở Hán lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Lời này ta chỉ nói với muội, không được nói với tiểu thư đó, tính tình công tử đặc biệt, khác với người thường, hơn mười tuổi đã chu du khắp nơi, liên tục gặp được kỳ nhân giang hồ, vì vậy luyện được một thân võ công xuất chúng. Nhưng công tử làm người cẩn thận, chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác, thậm chí ngay cả Tạ lão gia không biết võ công ngài ấy cao thấp thế nào. Xuất thân công tử cao quý, giao du rộng lớn, có thể nói là muốn gì được nấy, càng tự do hơn vương hầu công tử, bao nhiêu người vì ngưỡng mộ mà tìm đến, chỉ để được nhìn thấy dung mạo của ngài. Trước kia những người trong Tạ gia tranh giành không ngừng, lại không biết dòng dõi công tử cao quý vạn phần, nếu không phải nhớ ơn nuôi nấng của Tạ lão gia, từ lâu công tử đã rời Tạ gia đi chu du thiên hạ rồi."
Tiểu Điệp sửng sốt: “Nghe huynh nói cứ như là thần nhân vậy, nếu công tử không ham vinh hoa phú quý, lại rất giàu có, tại sao còn muốn quay về hoàng cung, phục hồi tôn vị?"
“Ta là người thô lỗ, làm sao biết công tử đang nghĩ gì." Sở Hán lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ.
“Hay là, Thuần Thân Vương cũng vì ngôi hoàng đến?" Tiểu Điệp suy đoán lung tung, có thể làm cho một tuyệt thế công tử không tiếc dấn thân vào vũng bùn triều đình này, ngoại trừ ngai vàng chói lọi thì còn lý do gì?
Sở Hán nghe vậy ngẩn ra, dùng sức xoa đầu nàng, khiến tóc nàng bù xù như đống rơm, Tiểu Điệp không khỏi tức giận, Sở Hán cười to nói: “Nha đầu ngốc, chuyện mà tiểu thư cũng đoán không ra thì cái đầu gỗ này còn nghĩ làm gì."
“Muội chỉ thấy lo cho tiểu thư, công tử cứ như người không nhiễm bụi trầm, trời sinh cao quý tuấn mỹ, như một tiên nhân, hại muội ở trước mặt ngài cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cung kính, lỡ tiểu thư không thông suốt mà thích công tử, vậy sau này có khác gì lúc nào cũng phải tương kính như khách, sống qua ngày với một vị bồ tát lạnh như băng sao, vậy thì còn gì là thú vị?" Tiểu Điệp lầm bầm nói.
Sở Hán không khỏi sững sốt, quả thật Độc Cô Liên Thành là người quá mức bình tĩnh, chưa từng có lúc rối rắm, khi đối đầu kẻ địch mạnh ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, quả thật là… thiếu đi chút nhân tình. "Quyết định là của tiểu thư, nha đầu muội lo lắng như vậy, lẽ nào đến khi đó muội cũng phải làm nha đầu hồi môn sao?" Sở Hán không biết trả lời thế nào, chỉ trêu ghẹo nàng một câu.
Tiểu Điệp giận tím mặt, đang chờ mắng cho một trận thì Sở Hán đã dùng khinh công lao vút đi, đảo mắt không thấy tăm hơi.
Giang Tiểu Lâu vừa vào sân thì Vương phi lập tức tiến lên đón: “Hôm nay du ngoạn thế nào?"
Câu hỏi không rõ ràng như Giang Tiểu Lâu hiểu được tâm ý, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Không phải mẫu thân vào cung sao, lại trở về sớm như vậy?"
Khánh Vương phi khoác tay áo một cái, tiếc hận nói: “Nương nương bị bệnh, ta chỉ đứng ở đó một chút, cũng không tiện nhắc tới chuyện đó."
Trong mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên một tia thấu hiểu: “Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương đã biết ý định của người, cho nên không muốn nhắc đến, cái này đã nói rõ tâm ý rồi."
Khánh Vương phi không rõ: “Vậy là ý gì?"
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Dù sao Thái tử cũng không phải con ruột của nương nương, tuổi càng lớn càng cứng cáp, cũng càng không tôn kính Hoàng hậu. Nương nương là nhân vật cỡ nào, sao có thể tùy ý hắn không biế lễ nghi, tổn hại tôn ti như vậy?"
“Vậy thì…" trong đầu Khánh Vương phi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, trong nháy mắt hiểu rõ.
“Tam điện hạ rất cung kính với nương nương, giống như là mẹ ruột, cho nên nương nương muốn dùng con làm cái cớ, để hai nhà được gắn bó chặt chẽ hơn."
Khánh Vương phi không nhịn được cắn răng, sắc mặt thay đổi khó coi.
Suy nghĩ của Hoàng hậu không sai, để Minh Nguyệt quận chúa gả cho Độc Cô Khắc, thứ nhất là biểu hiện ân sủng với Tam hoàng tử, thứ hai là cảnh cáo Thái tử, thứ ba là đề bạt Giang Tiểu Lâu. Một nữ tử thương hộ bay lên cành cây trở thành hoàng tử phi, đúng là ân điển cao bằng trời.
“Ta cho rằng nương nương sẽ đứng về phía chúng ta chứ." Khánh Vương phi thở dài, khó nén tâm tình thất vọng.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, có mấy lời con gái không muốn nói, nhưng con không muốn người đau lòng vì chuyện này. Muốn đứng vững giữa thế đạo này, thì phải hiểu rõ đạo lý thế sự vô thường, lòng người hay thay đổi, không có người tuyệt đối lương thiện, cũng không có người tuyệt đối độc ác. Trước kia mẫu thân thân thiết với Hoàng hậu nương nương nên cảm thấy bà ấy rất tốt, nhưng nương nương cũng phải suy nghĩ cho lợi ích của bà ấy nữa, mẫu thân luôn dùng cách nhìn của mình để phán đoán người khác, quả thật là một việc làm nguy hiểm."
Khánh Vương phi ngạc nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Tiểu Lâu, ta sống đến tuổi này, mà cách nhìn người còn không bằng con…"
Đôi mắt như thủy tinh của Giang Tiểu Lâu khẽ động, giọng điệu càng ôn nhu: “Tiểu Lâu không phân thiện ác, không biết đúng sai, chỉ nhìn thế cuộc, cho nên có thể hiểu nhiều hơn mẫu thân một ít. Nhưng mẫu thân không cần lo lắng, Hoàng hậu nương nương làm vậy có thể còn có một lý do khác."
Chuyện gì cũng có hai mặt tốt xấu, đến hôm nay vẫn không thấy chiếu thư của hoàng đế, nói rõ Hoàng hậu cũng chưa ra quyết định chính thức. Dù sao bà đã nuôi nấng Thái tử nhiều năm, hiện giờ lại nổi lên tâm tư thay đổi Thái tử, động tác này không hề đơn giản. Rất có khả năng Hoàng hậu dùng hôn sự này đánh động Thái tử, nếu Thái tử hiểu được sẽ cật lực ngăn cản chuyện này, đối với Hoàng hậu cũng càng thêm cung kính, đến khi đó Minh Nguyệt quận chúa có thật sự gả hay không đều phụ thuộc vào một ý niệm của Hoàng hậu.
Khánh Vương phi thầm hối hận bản thân mình bất cẩn, hôn sự này liên lụy quá nhiều lợi ích, quả thật không phải nhân duyên tốt. Nếu Giang Tiểu Lâu gả cho Độc Cô Khắc thì sẽ phải tham gia vào chuyện tranh đấu hoàng gia. Đời này nàng đã bị khinh thường rất nhiều, khổ sở không thể tưởng tượng, không lẽ ngày sau còn phải sống trong cảnh lo lắng đề phòng? Khánh Vương phi nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không thích hợp, chính mình là một ví dụ, sống như người chết suốt bao nhiêu năm, phu thê không ra phu thê, người thân không giống người thân, cả ngày chỉ tính toán đấu đá. Con đường đi đến ngai vàng chông gai vất vả, không biết Tam điện hạ phải đi bao nhiêu năm mới thắng được cái ghế này, đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn đó là hắn thất bại dưới tay Thái tử. Đến khi đó Giang Tiểu Lâu sẽ bị Độc Cô Khắc liên lụy, nếu thật là vậy còn không bằng từ chối cuộc hôn nhân này.
Mi tâm Khánh Vương phi nhíu lại, càng có vẻ lo lắng: “Bây giờ Hoàng hậu nương nương không chịu giúp, Tam điện hạ lại quyết tâm, chúng ta phải làm sao?"
Ý cười trong mắt Giang Tiểu Lâu như sóng nước lưu động: “Mẫu thân, con định…" Tiếng nói của nàng chưa dứt đã nhìn thấy Triêu Vân đi vào, xưa nay Triêu Vân là người cẩn thận nhưng giờ khắc này mặt mày lại rất gấp gáp.
Khánh Vương phi nói: “Xảy ra chuyện gì?"
Triêu Vân vội vã cúi xuống: “Vương phi, Đan Phượng quận chúa…"
Bức rèm bỗng nhiên lay động, một bóng dáng màu tím xông vào. Gương mặt xinh đẹp của đối phương tức giận, hai mắt bốc hỏa, một luồng lửa giận ngập trời hướng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đã hứa với ta sẽ không gả cho Tam điện hạ, nhưng hôm nay ngươi lại đi du hồ với ngài ấy, đúng là đồ tiểu nhân lật lọng."
Khánh Vương phi căng thẳng lông mày, giận tím mặt: “Hách Liên Tiếu, đây là phòng của ta, ai cho ngươi cái quyền tự ý xông vào, thật sự không để ý đến quy củ chút nào sao?"
Trên mặt Hách Liên Tiếu hiện lên nụ cười lạnh lùng, không chút sợ hãi: “Mẫu thân, con biết người thiên vị Giang Tiểu Lâu, nhưng con mới là quận chúa chân chính của phủ này. Bây giờ con bị người ta cướp đi hôn nhân, mẫu thân chỉ lo cho người ngoài mà mặc kệ con sống chết. Dám hỏi một câu, mẫu thân thật sự oán hận con đến vậy sao, có phải ép đến con đập đầu trước cửa người mới giải được oán hận trong lòng sao?"
Hách Liên Tiếu xưa nay đoan trang cao quý, rụt rè khéo léo, chưa bao giờ lộ ra bộ dáng ăn nói cay độc, thần sắc oán trách này, gương mặt Khánh Vương phi lúc trắng lúc xanh, cơ hồ tức giận đến không nói nên lời.
Vẻ cười gằn trên mặt Hách Liên Tiếu càng ngày càng sâu, đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, chỉ nói với Giang Tiểu Lâu: “Trước kia ta còn đánh giá ngươi rất cao, không ngờ ngươi lại là nữ nhân thấp hèn xấu xa cỡ này, nhất định phải cướp đoạn hôn nhân của người khác mới thấy vui, cũng không nhìn lại bản thân mình có xứng hay không."
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nhướng mắt lên, quét về phía Hách Liên Tiếu, cười yếu ớt nói: “Dám hỏi một câu, hôm nay Đan Phượng quận chúa dùng thân phận nào đến hỏi ta vấn đề này?"
Hách Liên Tiếu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi đã rõ, sao còn phải hỏi?"
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hiện lên tia lạnh lùng chế giễu: “Nếu là thân phận hôn thê, thì Tam điện hạ đã đưa ra đề nghị từ hôn, thân phận này đã không còn nữa, nếu là thân phận quận chúa, thì chúng ta cấp độ tương đồng, không phân cao thấp, ngươi lấy gì đến chất vấn ta?"
Đôi mắt xinh đẹp của Hách Liên Tiếu trừng lên oán hận: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là rất vô sỉ."
Vẻ chế giễu lạnh lùng trên mặt Giang Tiểu Lâu không giảm chút nào: “Đan Phượng quận chúa, ngươi với Tam điện hạ không quen không biết, không hề liên quan, lại đến chất vấn ta không nên đi du ngoạn với ngài ấy, rõ ràng là xem người ta như là đồ vật của mình, nếu như thế, sau này khi Tam điện hạ đến đây, ngươi cứ dám một tấm giấy lên gáy ngài ấy, báo cho nữ tử trong thiên hạ biết phải tránh xa người trong lòng của ngươi, bằng không sẽ giết không tha, như vậy mới không còn gì lo lắng nữa."
Giang Tiểu Lâu chu cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng là tức chết người ta. Hách Liên Tiếu chỉ cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là đau khổ hơn vạn tiễn xuyên tâm: “Thiên lý rõ ràng, báo ứng chính xác, người đoạt người yêu của ta, sẽ không được chết tử tế."
Giang Tiểu Lâu mắt môi như vẽ, dung quang khiếp người, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Lời vàng ý ngọc của Đan Phượng quận chúa, Giang Tiểu Lâu cung kính chờ đợi."
Oán hận là sức mạnh vô địch, ánh mắt Hách Liên Tiếu giờ khắc này còn âm lãnh hơn rắn độc, so với sài lang càng oán độc, biết rõ Giang Tiểu Lâu không có năng lực ngăn cản hôn sự này, nhưng nàng không trách Tam hoàng tử, không thể làm gì khác hơn là trút hết thù hận lên người Giang Tiểu Lâu, hận không thể bằm thây đối phương làm trăm mảnh. Con người ta đều thích ra tay với người yếu, Giang Tiểu Lâu so với Độc Cô Khắc, rõ ràng là yếu hơn rất nhiều, rất nhiên Hách Liên Tiếu sẽ oán hận nàng, đây là nhân tính giả dối, cũng là tiềm thức, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được mình hận Giang Tiểu Lâu là hành vi đê hèn vô tri cỡ nào.
Giờ khắc này nàng chỉ cong khóe môi lên, thần thái cao quý: “Giang Tiểu Lâu, đừng đắc ý như vậy, trên đời này không phải chuyện gì cũng theo ý ngươi." Vừa dứt lời nàng liền xốc rèm lên mà đi, hoàn toàn mặc kệ tất cả quy củ.
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, âm thanh bức rèm được hạ xuống còn vang vọng bên tai, bóng mỹ nhân áo tím đã ra đến cửa, Khánh Vương phi xiết chặt Phật châu trên cổ tay, chỉ cảm thấy tức giận xông thẳng lên đầu, đến mức hai vai run rẩy, qua nửa ngày mới nói được một câu: “Nha đầu này… đúng là lật trời rồi."
Thần sắc Giang Tiểu Lâu phức tạp, bên môi hiện ra nụ cười kỳ dị: “Không, đây mới thật sự là Hách Liên Tiếu. Trước kia Đan Phượng quận chúa tìm mọi cách ẩn nhẫn là vì bảo vệ hôn sự này. Bây giờ không còn cách nào giữ được nữa, dĩ nhiên nàng không cần ngụy trang, không chút do dự mà để lộ bộ mặt thật."
“Tiểu Lâu, thời gian này con phải cẩn thận, coi chừng lai giả bất thiện."
* lai giả bất thiện: không có ý tốt gì.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ cẩn thận đề phòng, còn về chuyện kết hôn lúc nãy… chúng ta cũng không cần nóng ruột, Tam điện hạ vô duyên vô cớ đổi tân nương, dĩ nhiên có người sẽ còn sốt ruột hơn chúng ta."
Ai sẽ càng sốt ruột hơn? Khánh Vương phi ngẩn người.
Ngữ điệu Giang Tiểu Lâu ôn nhu, từng chữ nói rõ: “Dĩ nhiên là… Thái tử điện hạ."
Tương Hiểu Vân đang dặn dò quản sự trong việc về chuyện chuẩn bị cho ngày tết, không ngờ Hách Liên Tiếu tức giận xông vào, Tương Hiểu Vân lấy làm kinh hãi, thấy nàng tức giận liền vẫy lui quản sự, ôn nhu hỏi: “Lại có chuyện gì?"
Ánh mắt Hách Liên TIếu cực kỳ xấu hổ, bật thốt lên: “Đại tẩu, muội không còn đất dung thân nữa, chỉ muốn chui xuống đất cho xong. Tẩu có biết, hôm nay Tam điện hạ mời Giang Tiểu Lâu đi du ngoạn…" mắt nàng đầy nước, quả là oan ức đến cực hạn. “Cho là ả nói chuyện giữ lời, rốt cuộc cũng chỉ là một tiện nhân không có giáo dục, chỉ biết cướp phu quân của người khác. Vương phi chỉ lo thiên vị nghĩa nữ của mình, hoàn toàn không để ý đến sống chết của muội. Bọn họ hùa nhau lấy đao đâm vào trái tim muội, muội làm sao mà sống được?"
Trong lòng Tương Hiểu Vân run lên, vội dặn dò tì nữ đóng cửa, sau khi thu xếp thỏa đáng mới nói: “Nha đầu ngốc này, la hét như vậy có ích gì? Nếu Tam hoàng tử không chịu cưới muội thì cho dù muội lật trời cũng không vào được phủ Tam hoàng tử, ngược lại làm hỏng danh tiếng của mình, sau này cũng đừng mong…"
Hai mắt Hách Liên Tiếu mông lung đầy nước, nước mắt cũng nhỏ đầy trên làn váy thêu hoa hải đường, khóc đến cơ hồ thở không ra hơi: “Muội còn mong gì nữa? Đại tẩu, nói thật với tẩu, Vương phi muốn tìm một kẻ hạ đẳng gả muội đi thật ra, cứ như muốn bịt miệng muội vậy. Kinh thành phồn hoa cỡ nào, Độc Cô Khắc có thân phận cỡ nào, muội từ bỏ một hôn sự tốt như vậy thì ra ngoài tìm được phu quân kiểu gì? Sao muội lại ngu xuẩn như vậy, để mặc bà ta sắp xếp chứ?"
“Cho dù như vậy, muội cũng phải để ý đến mặt mũi của mọi người." Trên mặt Tương Hiểu Vân ngày càng lúng túng.
Hách Liên Tiếu tranh nói: “Đại tẩu, tẩu thật là mềm yếu, Giang Tiểu Lâu là cái thá gì, tại sao phải cho ả mặt mũi. Đúng là Hoàng hậu nương nương bị mỡ heo làm mê muội mới coi trọng một nữ tử thương hộ, ả làm sao so được với muội, tại sao Tam điện hạ muốn kết hôn với ả?"
Giang Tiểu Lâu cười không nói, Bùi Tuyên biết hành vi của mình quái đản, không được người khác thấu hiểu, cho nên triệu tập một đám môn khách mưu tính cho mình, có thể thấy hắn không những không ngốc mà còn rất thông minh.
Độc Cô Liên Thành khẽ cười: “Gần đây Tử y hầu và Thái tử tới lui rất thân thiết, có người nói hắn đã bị Thái tử lung lạc, nguyện ra sức cho Thái tử."
Giang Tiểu Lâu hơi trầm ngâm, rõ ràng có suy nghĩ khác: “Tiêu Quan Tuyết khôn khéo giả dối, tâm cơ thâm trầm, hắn sẽ không vô cớ nương nhờ Thái tử, nhất định là Thái tử đã ưng thuận hứa hẹn gì đó."
Độc Cô Liên Thành cũng nghĩ như Giang Tiểu Lâu, trước khi tranh đấu của Tam hoàng tử và Thái tử được làm rõ, các thế lực trong kinh sẽ án binh bất động, bất kể là Khánh Vương hay Tử y hầu, thậm chí là Bùi Tuyên vừa về kinh, đều sẽ ngồi xem hai hổ đấu nhau, không tự ý tham gia vào. Con cháu hoàng tộc đấu tranh càng ác liệt, bọn họ càng phải bất động như núi. Nếu Tử y hầu chủ động thân cận Thái tử, nhất định là có mưu đồ khác. Chỉ là không biết Thái tử đã hứa hẹn cỡ nào để hắn dám mạo hiểm như vậy.
Phía trước chính là Khánh Vương phủ, Giang Tiểu Lâu bước xuống ngựa, không biết nhớ đến cái gì lại quay đầu nhìn Độc Cô Liên Thành: “Võ công của huynh cao như vậy, so với Bùi Tuyên thì thế nào?"
Độc Cô Liên Thành sớm biết nàng vẫn nhớ chuyện này, không khỏi bật cười: “Bùi Tuyên là dũng tướng chân chính, giỏi tác chiến, anh dũng vô địch, ta không sánh bằng."
Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, đôi mắt lóe sáng: “Thật sao?"
“Thật." Môi Độc Cô Liên Thành hơi cong lên, biểu hiện nghiêm túc.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái, lúc này mới do dự nói: “Vậy sao hôm nay hắn lại rút lui?"
“Dám động thủ giữa phố xá đông người, nội tâm sợ sệt, đó là thứ nhất. Thân phận khác biệt, cao thấp phân chia, đó là thứ hai. Trước đánh với Sở Hán, khí lực hao tổn, đó là thứ ba. Vì có ba lý do này ta mới thắng được." Độc Cô Liên Thành nhàn nhã trả lời.
Giang Tiểu Lâu ngớ ngẩn, quan sát Độc Cô Liên Thành tỉ mỉ, thấy hắn lẳng lặng ngồi trong xe, tướng mạo tuấn tú, bộ dáng hào hoa phong nhã, hơn nữa rất chân thành, dù thế nào cũng không giống đang nói dối. Giang Tiểu Lâu dừng một chút, nở nụ cười yếu ớt: “Thì ra là như vậy…", nói xong nàng quay đầu bước lên bậc thang, không biết sao lại quay đầu liếc mắt một cái. Độc Cô Liên Thành đang trầm mặc nhìn bóng lưng của nàng chứ chưa rời đi. Giang Tiểu Lâu sâu sắc liếc hắn một cái, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, xoay người đi vào cửa.
Hoài An tiến lên nói: “Công tử, chúng ta đi thôi."
Độc Cô Liên Thành nhẹ gật đầu, chợt thở dài một tiếng: “Nhớ kỹ, nhất định phải thay ta theo dõi Bùi Tuyên, nếu hắn có gì manh động thì phải lập tức đến báo."
"Vâng, công tử."
Giang Tiểu Lâu vào cửa, lại lập tức truy hỏi Sở Hán: “Võ công của công tử nhà huynh so với Bùi Tuyên thì thế nào?"
“Bùi Tuyên là đương đại dũng tướng, vô cùng dũng mãnh, ta hoàn toàn không sánh bằng, hôm nay công tử đánh với hắn một trận, lại tựa hồ chưa dùng hết sức, ta… không nhìn ra." Sở Hán đổ mồ hôi cuồn cuộn, trả lời theo bản năng.
Hôm ấy Độc Cô Liên Thành đối đầu với sát thủ, Giang Tiểu Lâu đã biết võ công của hắn không tầm thường, bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn vừa để tang cha, tâm thần đại loạn, nhưng vẫn có thể thủ thắng, đúng là khiến người ta thán phục. Lại nhìn cuộc chiến của hắn với Bùi Tuyên hôm nay, chỉ vài chiêu ngắn ngủi đã dọa lui được đối phương. Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Sở Hán: “Công tử nhà ngươi sợ ta tính toán gì huynh ấy, mới giả vờ khiêm tốn."
Công tử là sợ bị nàng bán đó, trong lòng Sở Hán nghĩ vậy, ngoài miệng không dám nói, chỉ có thể ho khan: “Lúc nãy ta bị thương nặng, tiểu thư thứ tội, ta phải đi chữa thương trước."
Bộ dáng Sở Hán lo lắng sợ hãi, Giang Tiểu Lâu cũng không làm khó hắn, còn dặn dò Tiểu Điệp: “Đi mời đại phu đến xem bệnh cho Sở đại ca, kể từ hôm nay huynh cứ dưỡng thương đi." Dứt lời, nàng liền mỉm cười rời đi.
Sở Hán vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Tiểu Điệp đang tròn xoe mắt nhìn mình lom lom, giật mình trong lòng: “Muội nhìn ta như thế làm gì?"
Biểu hiện cực kỳ phức tạp: “Công tử nhà huynh đúng là phức tạp."
Sở Hán lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Lời này ta chỉ nói với muội, không được nói với tiểu thư đó, tính tình công tử đặc biệt, khác với người thường, hơn mười tuổi đã chu du khắp nơi, liên tục gặp được kỳ nhân giang hồ, vì vậy luyện được một thân võ công xuất chúng. Nhưng công tử làm người cẩn thận, chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác, thậm chí ngay cả Tạ lão gia không biết võ công ngài ấy cao thấp thế nào. Xuất thân công tử cao quý, giao du rộng lớn, có thể nói là muốn gì được nấy, càng tự do hơn vương hầu công tử, bao nhiêu người vì ngưỡng mộ mà tìm đến, chỉ để được nhìn thấy dung mạo của ngài. Trước kia những người trong Tạ gia tranh giành không ngừng, lại không biết dòng dõi công tử cao quý vạn phần, nếu không phải nhớ ơn nuôi nấng của Tạ lão gia, từ lâu công tử đã rời Tạ gia đi chu du thiên hạ rồi."
Tiểu Điệp sửng sốt: “Nghe huynh nói cứ như là thần nhân vậy, nếu công tử không ham vinh hoa phú quý, lại rất giàu có, tại sao còn muốn quay về hoàng cung, phục hồi tôn vị?"
“Ta là người thô lỗ, làm sao biết công tử đang nghĩ gì." Sở Hán lắc đầu, biểu thị mình cũng không rõ.
“Hay là, Thuần Thân Vương cũng vì ngôi hoàng đến?" Tiểu Điệp suy đoán lung tung, có thể làm cho một tuyệt thế công tử không tiếc dấn thân vào vũng bùn triều đình này, ngoại trừ ngai vàng chói lọi thì còn lý do gì?
Sở Hán nghe vậy ngẩn ra, dùng sức xoa đầu nàng, khiến tóc nàng bù xù như đống rơm, Tiểu Điệp không khỏi tức giận, Sở Hán cười to nói: “Nha đầu ngốc, chuyện mà tiểu thư cũng đoán không ra thì cái đầu gỗ này còn nghĩ làm gì."
“Muội chỉ thấy lo cho tiểu thư, công tử cứ như người không nhiễm bụi trầm, trời sinh cao quý tuấn mỹ, như một tiên nhân, hại muội ở trước mặt ngài cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể cung kính, lỡ tiểu thư không thông suốt mà thích công tử, vậy sau này có khác gì lúc nào cũng phải tương kính như khách, sống qua ngày với một vị bồ tát lạnh như băng sao, vậy thì còn gì là thú vị?" Tiểu Điệp lầm bầm nói.
Sở Hán không khỏi sững sốt, quả thật Độc Cô Liên Thành là người quá mức bình tĩnh, chưa từng có lúc rối rắm, khi đối đầu kẻ địch mạnh ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, quả thật là… thiếu đi chút nhân tình. "Quyết định là của tiểu thư, nha đầu muội lo lắng như vậy, lẽ nào đến khi đó muội cũng phải làm nha đầu hồi môn sao?" Sở Hán không biết trả lời thế nào, chỉ trêu ghẹo nàng một câu.
Tiểu Điệp giận tím mặt, đang chờ mắng cho một trận thì Sở Hán đã dùng khinh công lao vút đi, đảo mắt không thấy tăm hơi.
Giang Tiểu Lâu vừa vào sân thì Vương phi lập tức tiến lên đón: “Hôm nay du ngoạn thế nào?"
Câu hỏi không rõ ràng như Giang Tiểu Lâu hiểu được tâm ý, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Không phải mẫu thân vào cung sao, lại trở về sớm như vậy?"
Khánh Vương phi khoác tay áo một cái, tiếc hận nói: “Nương nương bị bệnh, ta chỉ đứng ở đó một chút, cũng không tiện nhắc tới chuyện đó."
Trong mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên một tia thấu hiểu: “Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương đã biết ý định của người, cho nên không muốn nhắc đến, cái này đã nói rõ tâm ý rồi."
Khánh Vương phi không rõ: “Vậy là ý gì?"
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Dù sao Thái tử cũng không phải con ruột của nương nương, tuổi càng lớn càng cứng cáp, cũng càng không tôn kính Hoàng hậu. Nương nương là nhân vật cỡ nào, sao có thể tùy ý hắn không biế lễ nghi, tổn hại tôn ti như vậy?"
“Vậy thì…" trong đầu Khánh Vương phi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, trong nháy mắt hiểu rõ.
“Tam điện hạ rất cung kính với nương nương, giống như là mẹ ruột, cho nên nương nương muốn dùng con làm cái cớ, để hai nhà được gắn bó chặt chẽ hơn."
Khánh Vương phi không nhịn được cắn răng, sắc mặt thay đổi khó coi.
Suy nghĩ của Hoàng hậu không sai, để Minh Nguyệt quận chúa gả cho Độc Cô Khắc, thứ nhất là biểu hiện ân sủng với Tam hoàng tử, thứ hai là cảnh cáo Thái tử, thứ ba là đề bạt Giang Tiểu Lâu. Một nữ tử thương hộ bay lên cành cây trở thành hoàng tử phi, đúng là ân điển cao bằng trời.
“Ta cho rằng nương nương sẽ đứng về phía chúng ta chứ." Khánh Vương phi thở dài, khó nén tâm tình thất vọng.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, có mấy lời con gái không muốn nói, nhưng con không muốn người đau lòng vì chuyện này. Muốn đứng vững giữa thế đạo này, thì phải hiểu rõ đạo lý thế sự vô thường, lòng người hay thay đổi, không có người tuyệt đối lương thiện, cũng không có người tuyệt đối độc ác. Trước kia mẫu thân thân thiết với Hoàng hậu nương nương nên cảm thấy bà ấy rất tốt, nhưng nương nương cũng phải suy nghĩ cho lợi ích của bà ấy nữa, mẫu thân luôn dùng cách nhìn của mình để phán đoán người khác, quả thật là một việc làm nguy hiểm."
Khánh Vương phi ngạc nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Tiểu Lâu, ta sống đến tuổi này, mà cách nhìn người còn không bằng con…"
Đôi mắt như thủy tinh của Giang Tiểu Lâu khẽ động, giọng điệu càng ôn nhu: “Tiểu Lâu không phân thiện ác, không biết đúng sai, chỉ nhìn thế cuộc, cho nên có thể hiểu nhiều hơn mẫu thân một ít. Nhưng mẫu thân không cần lo lắng, Hoàng hậu nương nương làm vậy có thể còn có một lý do khác."
Chuyện gì cũng có hai mặt tốt xấu, đến hôm nay vẫn không thấy chiếu thư của hoàng đế, nói rõ Hoàng hậu cũng chưa ra quyết định chính thức. Dù sao bà đã nuôi nấng Thái tử nhiều năm, hiện giờ lại nổi lên tâm tư thay đổi Thái tử, động tác này không hề đơn giản. Rất có khả năng Hoàng hậu dùng hôn sự này đánh động Thái tử, nếu Thái tử hiểu được sẽ cật lực ngăn cản chuyện này, đối với Hoàng hậu cũng càng thêm cung kính, đến khi đó Minh Nguyệt quận chúa có thật sự gả hay không đều phụ thuộc vào một ý niệm của Hoàng hậu.
Khánh Vương phi thầm hối hận bản thân mình bất cẩn, hôn sự này liên lụy quá nhiều lợi ích, quả thật không phải nhân duyên tốt. Nếu Giang Tiểu Lâu gả cho Độc Cô Khắc thì sẽ phải tham gia vào chuyện tranh đấu hoàng gia. Đời này nàng đã bị khinh thường rất nhiều, khổ sở không thể tưởng tượng, không lẽ ngày sau còn phải sống trong cảnh lo lắng đề phòng? Khánh Vương phi nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không thích hợp, chính mình là một ví dụ, sống như người chết suốt bao nhiêu năm, phu thê không ra phu thê, người thân không giống người thân, cả ngày chỉ tính toán đấu đá. Con đường đi đến ngai vàng chông gai vất vả, không biết Tam điện hạ phải đi bao nhiêu năm mới thắng được cái ghế này, đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn đó là hắn thất bại dưới tay Thái tử. Đến khi đó Giang Tiểu Lâu sẽ bị Độc Cô Khắc liên lụy, nếu thật là vậy còn không bằng từ chối cuộc hôn nhân này.
Mi tâm Khánh Vương phi nhíu lại, càng có vẻ lo lắng: “Bây giờ Hoàng hậu nương nương không chịu giúp, Tam điện hạ lại quyết tâm, chúng ta phải làm sao?"
Ý cười trong mắt Giang Tiểu Lâu như sóng nước lưu động: “Mẫu thân, con định…" Tiếng nói của nàng chưa dứt đã nhìn thấy Triêu Vân đi vào, xưa nay Triêu Vân là người cẩn thận nhưng giờ khắc này mặt mày lại rất gấp gáp.
Khánh Vương phi nói: “Xảy ra chuyện gì?"
Triêu Vân vội vã cúi xuống: “Vương phi, Đan Phượng quận chúa…"
Bức rèm bỗng nhiên lay động, một bóng dáng màu tím xông vào. Gương mặt xinh đẹp của đối phương tức giận, hai mắt bốc hỏa, một luồng lửa giận ngập trời hướng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đã hứa với ta sẽ không gả cho Tam điện hạ, nhưng hôm nay ngươi lại đi du hồ với ngài ấy, đúng là đồ tiểu nhân lật lọng."
Khánh Vương phi căng thẳng lông mày, giận tím mặt: “Hách Liên Tiếu, đây là phòng của ta, ai cho ngươi cái quyền tự ý xông vào, thật sự không để ý đến quy củ chút nào sao?"
Trên mặt Hách Liên Tiếu hiện lên nụ cười lạnh lùng, không chút sợ hãi: “Mẫu thân, con biết người thiên vị Giang Tiểu Lâu, nhưng con mới là quận chúa chân chính của phủ này. Bây giờ con bị người ta cướp đi hôn nhân, mẫu thân chỉ lo cho người ngoài mà mặc kệ con sống chết. Dám hỏi một câu, mẫu thân thật sự oán hận con đến vậy sao, có phải ép đến con đập đầu trước cửa người mới giải được oán hận trong lòng sao?"
Hách Liên Tiếu xưa nay đoan trang cao quý, rụt rè khéo léo, chưa bao giờ lộ ra bộ dáng ăn nói cay độc, thần sắc oán trách này, gương mặt Khánh Vương phi lúc trắng lúc xanh, cơ hồ tức giận đến không nói nên lời.
Vẻ cười gằn trên mặt Hách Liên Tiếu càng ngày càng sâu, đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, chỉ nói với Giang Tiểu Lâu: “Trước kia ta còn đánh giá ngươi rất cao, không ngờ ngươi lại là nữ nhân thấp hèn xấu xa cỡ này, nhất định phải cướp đoạn hôn nhân của người khác mới thấy vui, cũng không nhìn lại bản thân mình có xứng hay không."
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nhướng mắt lên, quét về phía Hách Liên Tiếu, cười yếu ớt nói: “Dám hỏi một câu, hôm nay Đan Phượng quận chúa dùng thân phận nào đến hỏi ta vấn đề này?"
Hách Liên Tiếu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi đã rõ, sao còn phải hỏi?"
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hiện lên tia lạnh lùng chế giễu: “Nếu là thân phận hôn thê, thì Tam điện hạ đã đưa ra đề nghị từ hôn, thân phận này đã không còn nữa, nếu là thân phận quận chúa, thì chúng ta cấp độ tương đồng, không phân cao thấp, ngươi lấy gì đến chất vấn ta?"
Đôi mắt xinh đẹp của Hách Liên Tiếu trừng lên oán hận: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là rất vô sỉ."
Vẻ chế giễu lạnh lùng trên mặt Giang Tiểu Lâu không giảm chút nào: “Đan Phượng quận chúa, ngươi với Tam điện hạ không quen không biết, không hề liên quan, lại đến chất vấn ta không nên đi du ngoạn với ngài ấy, rõ ràng là xem người ta như là đồ vật của mình, nếu như thế, sau này khi Tam điện hạ đến đây, ngươi cứ dám một tấm giấy lên gáy ngài ấy, báo cho nữ tử trong thiên hạ biết phải tránh xa người trong lòng của ngươi, bằng không sẽ giết không tha, như vậy mới không còn gì lo lắng nữa."
Giang Tiểu Lâu chu cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng là tức chết người ta. Hách Liên Tiếu chỉ cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là đau khổ hơn vạn tiễn xuyên tâm: “Thiên lý rõ ràng, báo ứng chính xác, người đoạt người yêu của ta, sẽ không được chết tử tế."
Giang Tiểu Lâu mắt môi như vẽ, dung quang khiếp người, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Lời vàng ý ngọc của Đan Phượng quận chúa, Giang Tiểu Lâu cung kính chờ đợi."
Oán hận là sức mạnh vô địch, ánh mắt Hách Liên Tiếu giờ khắc này còn âm lãnh hơn rắn độc, so với sài lang càng oán độc, biết rõ Giang Tiểu Lâu không có năng lực ngăn cản hôn sự này, nhưng nàng không trách Tam hoàng tử, không thể làm gì khác hơn là trút hết thù hận lên người Giang Tiểu Lâu, hận không thể bằm thây đối phương làm trăm mảnh. Con người ta đều thích ra tay với người yếu, Giang Tiểu Lâu so với Độc Cô Khắc, rõ ràng là yếu hơn rất nhiều, rất nhiên Hách Liên Tiếu sẽ oán hận nàng, đây là nhân tính giả dối, cũng là tiềm thức, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được mình hận Giang Tiểu Lâu là hành vi đê hèn vô tri cỡ nào.
Giờ khắc này nàng chỉ cong khóe môi lên, thần thái cao quý: “Giang Tiểu Lâu, đừng đắc ý như vậy, trên đời này không phải chuyện gì cũng theo ý ngươi." Vừa dứt lời nàng liền xốc rèm lên mà đi, hoàn toàn mặc kệ tất cả quy củ.
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, âm thanh bức rèm được hạ xuống còn vang vọng bên tai, bóng mỹ nhân áo tím đã ra đến cửa, Khánh Vương phi xiết chặt Phật châu trên cổ tay, chỉ cảm thấy tức giận xông thẳng lên đầu, đến mức hai vai run rẩy, qua nửa ngày mới nói được một câu: “Nha đầu này… đúng là lật trời rồi."
Thần sắc Giang Tiểu Lâu phức tạp, bên môi hiện ra nụ cười kỳ dị: “Không, đây mới thật sự là Hách Liên Tiếu. Trước kia Đan Phượng quận chúa tìm mọi cách ẩn nhẫn là vì bảo vệ hôn sự này. Bây giờ không còn cách nào giữ được nữa, dĩ nhiên nàng không cần ngụy trang, không chút do dự mà để lộ bộ mặt thật."
“Tiểu Lâu, thời gian này con phải cẩn thận, coi chừng lai giả bất thiện."
* lai giả bất thiện: không có ý tốt gì.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ cẩn thận đề phòng, còn về chuyện kết hôn lúc nãy… chúng ta cũng không cần nóng ruột, Tam điện hạ vô duyên vô cớ đổi tân nương, dĩ nhiên có người sẽ còn sốt ruột hơn chúng ta."
Ai sẽ càng sốt ruột hơn? Khánh Vương phi ngẩn người.
Ngữ điệu Giang Tiểu Lâu ôn nhu, từng chữ nói rõ: “Dĩ nhiên là… Thái tử điện hạ."
Tương Hiểu Vân đang dặn dò quản sự trong việc về chuyện chuẩn bị cho ngày tết, không ngờ Hách Liên Tiếu tức giận xông vào, Tương Hiểu Vân lấy làm kinh hãi, thấy nàng tức giận liền vẫy lui quản sự, ôn nhu hỏi: “Lại có chuyện gì?"
Ánh mắt Hách Liên TIếu cực kỳ xấu hổ, bật thốt lên: “Đại tẩu, muội không còn đất dung thân nữa, chỉ muốn chui xuống đất cho xong. Tẩu có biết, hôm nay Tam điện hạ mời Giang Tiểu Lâu đi du ngoạn…" mắt nàng đầy nước, quả là oan ức đến cực hạn. “Cho là ả nói chuyện giữ lời, rốt cuộc cũng chỉ là một tiện nhân không có giáo dục, chỉ biết cướp phu quân của người khác. Vương phi chỉ lo thiên vị nghĩa nữ của mình, hoàn toàn không để ý đến sống chết của muội. Bọn họ hùa nhau lấy đao đâm vào trái tim muội, muội làm sao mà sống được?"
Trong lòng Tương Hiểu Vân run lên, vội dặn dò tì nữ đóng cửa, sau khi thu xếp thỏa đáng mới nói: “Nha đầu ngốc này, la hét như vậy có ích gì? Nếu Tam hoàng tử không chịu cưới muội thì cho dù muội lật trời cũng không vào được phủ Tam hoàng tử, ngược lại làm hỏng danh tiếng của mình, sau này cũng đừng mong…"
Hai mắt Hách Liên Tiếu mông lung đầy nước, nước mắt cũng nhỏ đầy trên làn váy thêu hoa hải đường, khóc đến cơ hồ thở không ra hơi: “Muội còn mong gì nữa? Đại tẩu, nói thật với tẩu, Vương phi muốn tìm một kẻ hạ đẳng gả muội đi thật ra, cứ như muốn bịt miệng muội vậy. Kinh thành phồn hoa cỡ nào, Độc Cô Khắc có thân phận cỡ nào, muội từ bỏ một hôn sự tốt như vậy thì ra ngoài tìm được phu quân kiểu gì? Sao muội lại ngu xuẩn như vậy, để mặc bà ta sắp xếp chứ?"
“Cho dù như vậy, muội cũng phải để ý đến mặt mũi của mọi người." Trên mặt Tương Hiểu Vân ngày càng lúng túng.
Hách Liên Tiếu tranh nói: “Đại tẩu, tẩu thật là mềm yếu, Giang Tiểu Lâu là cái thá gì, tại sao phải cho ả mặt mũi. Đúng là Hoàng hậu nương nương bị mỡ heo làm mê muội mới coi trọng một nữ tử thương hộ, ả làm sao so được với muội, tại sao Tam điện hạ muốn kết hôn với ả?"
Tác giả :
Tần Giản