Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 109-1: Kỹ năng diễn xuất (1)
“Phải, không chỉ như vậy, còn có một lá bùa này." Sở Hán đưa lên một lá bùa màu vàng.
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận lá bùa trong tay hắn, trên đó vẽ đầy những ký hiệu nàng không hiểu được, không khỏi cau mày: “Huynh xác định tình trạng của Tạ Du và Tuyết Ngưng giống nhau?"
Yết hầu Sở Hán có chút nghẹn ngòa, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tình trạng tử vong, vết thương, thậm chí đinh sắt cũng giống hệt, tất cả đều do thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thi thể cũng mang về, nếu người muốn xem…"
Giang Tiểu Lâu chậm rãi lắc lắc đầu: "Không cần."
Khánh Vương phi gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, giọng điệu khó nén thù hận: “Là cô ta, nhất định là cô ta."
Thấy sắc mặt Khánh Vương phi trắng bệch, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hít một hơi: “Mẫu thân, con hiểu được tâm tình của người, nhưng việc đến nước này có đau lòng cũng vô ích, xin người bảo trọng."
Lòng bàn tay Khánh Vương phi gần như xuất hiện vết bầm: “Chỉ vì Tuyết Ngưng từng qua lại với Thái tử, cho nên mới bị cô ta hạ độc thủ, lòng ganh tỵ của cô ta đúng là làm người ta căm hận."
Giang Tiểu Lâu nhìn lá bùa trong tay, ánh mắt trở nên thâm trầm. Nàng vẫn luôn tìm đủ cách thăm dò Thái tử phi, nhưng đối phương vô cùng giả dối, cách bình thường không lay động được, mồi câu duy nhất có thể dùng là Tạ Du. Cho nên dù Giang Tiểu Lâu biết trước là có cạm bẫy, vẫn đồng ý bước vào, mục đích là dụ Thái tử phi ra tay. Nếu thật sự nội tâm Thái tử phi không bình thường, muốn dốc toàn lực đối phó tình địch của mình, vậy thì lần này nàng ta sẽ không nhịn được. Trước kia Giang Tiểu Lâu vẫn cho rằng đóng đinh sắt vào đầu là do thống hận tình địch, nhưng bây giờ xem ra, không chỉ đơn giản như vậy.
Khánh Vương phi không thể nhịn được, cất giọng khóc rống lên, bờ vai không ngừng run run, nước mắt ướt đẫm vạt áo: “Vậy thì… Thuận phu nhân và An Hoa quận vương đóng vai gì trong chuyện này?"
Giang Tiểu Lâu nhìn bà, giọng điệu bình tĩnh: “Tuyết Ngưng là quận chúa Vương phủ, muốn giết tỷ ấy thì không thể chỉ dựa vào một mình Thái tử phi là được, nhất định phải có nội ứng. Xem ra, Thuận phu nhân vì đối phó mẫu thân mới không chút do dự mà bán đứng Tuyết Ngưng."
Khánh Vương phi tức giận đến run rẩy, một tay hất đổ hết đồ đạc trên bàn: “Tiện nhân."
Giang Tiểu Lâu cất lá bùa vào tay áo, khẽ mỉm cười: “Mẫu thân đừng nóng lòng, bước thứ nhất chúng ta sẽ trừ khử mầm bệnh bên trong này."
Khánh Vương phi bỗng ngẩn đầu, đôi mắt sáng ngời: “Con có cách?"
Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng cong môi lên, nói: “Tiểu Điệp, giúp ta đi mời Phiên Phiên cô nương đến một chuyến."
Sáng hôm sau, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Điệp, Phiên Phiên đi theo một con đường nhỏ để đến tiểu viện Tuyên Hòa. Nơi này hoa cỏ sum xuê tươi tốt, là tiểu viện Giang Tiểu Lâu chuyên dùng để tiếp khách. Lúc này, Giang Tiểu Lâu đang đứng ở lan can, trên người chỉ mặc một bộ trang phục màu hoa sen, là bộ trang phục thông thường mặc ở nhà. Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Tiểu Lâu xoay người lại.
Trên mặt Phiên Phiên mang theo ý cười cung kính: “Quận chúa gọi Phiên Phiên đến là có việc gì sao?"
Phiên Phiên nhờ sự dẫn dắt của Giang Tiểu Lâu mới vào được Khánh Vương phủ, mặc kệ là thân phận hay bối cảnh, tất cả đều nhờ Giang Tiểu Lâu giúp nàng sắp xếp thỏa đáng. Nếu không có đối phương giúp đỡ, nàng làm sao trở thành tân sủng của Vương gia. Nhưng Giang Tiểu Lâu làm việc cẩn thận, chưa bao giờ tỏ ra thân thiết, cũng chưa từng gọi nàng đến gặp mặt, ngoại lệ hôm nay khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu chỉ cười không nói, đẩy một hộp gấm đến trước mặt nàng.
Trên mặt Phiên Phiên lộ ra nghi hoặc, đôi mắt mỹ lệ lấp lóe động lòng người: “Đây là?"
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hòa nói: “Tuổi trẻ qua mau, không ai đắc thắng mãi mãi, dung mạo cô nương đẹp đến mấy, thủ đoạn cao đến đâu, cũng chỉ có vài năm oai phong thôi, phải nên sớm ngày sinh được nhi tử, mới có thể đặt chân ở vương phủ."
Dĩ nhiên Phiên Phiên hiểu rất rõ điểm này, sở dĩ Thuận phu nhân đứng vững nhiều năm không ngã, nguyên nhân quan trọng nhất là bà có hai trai một gái, chiếm được địa vị quan trọng trong vương phủ. Đừng thấy bây giờ Phiên Phiên được Vương gia sủng ái, nhưng muốn đứng vững gót chân thì việc đầu tiên là phải sinh được con. Dù sao Khánh Vương cũng không còn trẻ, lỡ có bất trắc gì… thì cái chờ đợi Phiên Phiên chính là số mệnh bị bán đi.
“Nhưng mà… có liên quan gì đến hộp gấm này?"
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Cô nương mở ra xem."
Phiên Phiên mở hộp gấm ra, bên trong chứa mười viên đan dược màu vàng óng, không khỏi giật mí mắt: “Quận chúa, đây là ý gì?"
“Khánh Vương đã đến tuổi trung niên, muốn có con cũng khá khó khăn, Vương phi và trắc phi đã có con cái, chỉ có cô nương chưa có. Đây là đan dược có thể giúp cô nương, chỉ cần mỗi ngày cho Vương gia ăn đúng giờ, tất cả sẽ trôi chảy. Chỉ là sinh nam hay nữ… thì phải xem ý trời và vận mệnh của cô nương."
Trên mặt Phiên Phiên lộ ra ý mừng, rồi lại không nhịn được ngờ vực: “Quận chúa, thuốc này có để lại di chứng gì không?"
Phiên Phiên là nữ tử khôn khéo, nàng đã sớm ý thức được tầm quan trọng của việc sinh con, để có thai, nàng còn mời một thầy phong thủy đến xem, phân chia ra bốn phương vị may mắn và không may mắn trong phòng, đồng thời còn thay đổi vị trí của giường, tủ, bàn trang điểm để cầu được con nối dõi. Cho nên chỉ cần nhắm vào điểm này sẽ gây được sự hứng thú của nàng. Giang Tiểu Lâu như là nghe được chuyện buồn cười, không khỏi cười rộ lên: “Cô nương yên tâm, ta là nghĩa nữ của Vương gia, sẽ không hạ độc hại ông ấy đâu. Huống chi, cô nương do ta dẫn vào phủ, thuốc là ta đưa cho cô nương, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta làm sao chạy thoát?"
Phiên Phiên không phải người ngốc, Vương phi không được sủng ái nên mới cần mình đến duy trì vị trí, bây giờ Phiên Phiên đã đạp Thuận phu nhân xuống, dĩ nhiên tâm tình Vương phi tốt, đối xử với mình cũng ôn hòa. Bây giờ Giang Tiểu Lâu nói có tình có lý, Phiên Phiên dĩ nhiên cũng tin. Nàng biết Giang Tiểu Lâu có quan hệ tốt với Ngũ Thuần Phong, vị Ngũ đạo trưởng này rất thần thông, từng giúp không ít nhà giàu xem phong thủy, cầu con thừa tự. Nếu lần này thật sự thành công, nàng lo gì không đứng vững chân trong vương phủ, thế là mừng tít mắt, dịu dàng quỳ gối: “Nếu quả thật ta có thai, nhất định không quên đại ân đại đức của quận chúa."
Giang Tiểu Lâu đưa tay làm động tác đỡ lên, Phiên Phiên thuận thế nhẹ nhàng ngồi xuống, trên mặt đã ửng đỏ.
Giang Tiểu Lâu thấy ánh mắt đối phương không nén được đắc ý, chỉ nhàn nhạt nói: “Phiên Phiên cô nương, đừng vui vẻ quá sớm, một tháng qua tuy rằng Vương gia đa phần ở chỗ cô nương, nhưng cũng chưa hoàn toàn quên Thuận phu nhân, không phải sao?"
Đôi mắt Phiên Phiên chìm xuống, cắn cắn môi dưới đến khi đỏ hồng lên, miệng chỉ ôn nhu nói: “Quận chúa, Thuận phu nhân được sủng ái nhiều năm, tuyệt đối không thể lay động một sớm một chiều, ta thân phận thấp hèn, được Vương gia ưu ái đã mãn nguyện rồi, không dám cầu mong nhiều hơn."
Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt mấy lần, cười lên sáng lạn: “Thật là một cô nương ngốc, sủng ái của nam nhân có hạn, chia cho người khác càng nhiều thì phần dành cho cô nương càng ít. Nghĩ kỹ đi, phải dùng thủ đoạn gì mới đoạt hết được sự chú ý của Vương gia."
Phiên Phiên bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, trong lòng nàng, dĩ nhiên cũng hy vọng sẽ có ngày trở thành người quan trọng nhất trong lòng Vương gia. Dù sao Vương phi cũng là chính thê, gia thế bối cảnh hùng hậu, Thuận phu nhân nỗ lực nhiều năm cũng không có cách nào lay động, càng không cần nói đến người có thân phận thấp hèn như mình. Nhưng Thuận phu nhân thì khác, bà độc chiếm Vương gia nhiều năm, địa vị nhìn như không thể lay động, nhưng nói về dung mạo và thủ đoạn, còn xa mới so được với mình. Dĩ nhiên Phiên Phiên hy vọng mình thay thế được Thuận phu nhân, nhưng địa vị của nàng trong vương phủ chưa ổn, nhất định phải trù tính cẩn thận mới đám động thủ. Giờ khắc này bị vài câu nói của Giang Tiểu Lâu khơi lên, trái tim Phiên Phiên lập tức lung lay.
“Quận chúa, nhiều năm qua Thuận phu nhân hung hăng bá đạo, hoành hành vô lối, luôn bất kính với Vương phi, ta là người ngoài nhìn còn không cam tâm, nếu Vương phi đồng ý, ta đồng ý ra sức vì người." Phiên Phiên mắt sáng môi đỏ, dung quang động lòng người, đôi mắt trẻ trung không che giấu dã tâm bừng bừng.
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Vương phi đã nói Phiên Phiên cô nương là người hiểu chuyện, xem ra đúng là vậy, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng."
Phiên Phiên mơ hồ cảm thấy Giang Tiểu Lâu có ý đồ riêng, nhưng lợi ích to lớn trước mắt và tiền đồ vinh hoa phú quý làm cho nàng động tâm. Nàng cũng cười lên quyến rũ: “Tất cả xin nghe theo quận chúa sai bảo."
Hai người mỗi người một tư tưởng riêng mà nở nụ cười, bước đầu đạt thành nhất trí.
Lúc chạng vạng, Khánh Vương hồi phủ. Theo thói quen hàng ngày, trước kia hắn đều đến chỗ Thuận phu nhân hỏi thăm, sau đó đến chỗ Phiên Phiên nghỉ ngơi. Hôm nay hắn vừa vào sân, liền nhìn thấy Thuận phu nhân đứng chờ ở cửa, mái tóc đen óng cài trâm hoa bạch ngọc, quần áo màu xanh bích mộc mạc thanh nhã, hắn đi đến, yêu thương nói: “Sao lại đứng nơi gió lớn thế này, vào đi thôi."
Phòng của Thuận phu nhân so với vương phủ xa hoa có vẻ hoàn toàn khác biệt, bà không thích bày đồ cổ quý giá trên kệ, ngược lại chỉ xếp đầy các loại sách cổ, trên tường không treo danh họa giá trị liên thành, chỉ chọn những bức sơn thủy đồ thanh nhã, khiến người ta vừa đi vào liền không tự chủ được cảm thấy nội tâm an bình. Hầu hạ Khánh Vương ngồi xuống xong, bà tự mình dâng trà lên, sau đó vừa gọt lê cho Khánh Vương vừa trò chuyện với hắn.
Thuận phu nhân đưa miếng lê trắng nõn tới, mỉm cười nói: “Vương gia cả ngày bận rộn quốc sự, vô cùng mệt mỏi, để thiếp bóp vai cho ngài đỡ mệt."
Khánh Vương ngẫm lại thấy không tệ, tươi cười nói: “Vẫn là nàng hiểu ta nhất." Nói xong hắn bỏ miếng lê xuống, cởi áo ngoài nằm xuống giường, Thuận phu nhân yểu điệu dịu dàng đi tới, tinh tế xoa nắn cho hắn. Thấy khóe miệng Khánh Vương cong lên, tâm tình sung sướng, Thuận phu nhân cũng cong mắt, xẹt qua một tia thăm dò: “Gần đây tâm tình Vương gia rất tốt, có chuyện gì vui sao?"
Khánh Vương cảm thấy rất thoải mái, nhướng mày nói: “Gần đây Phiên Phiên đưa ta một loại đan dược, mỗi ngày ăn vào đều khiến lòng người thoải mái, bước đi như bay, sức khỏe cũng cường tráng hơn ngày xưa nhiều."
Thuận phu nhân cả kinh ngẩn ngơ: “Vương gia, Phiên Phiên cô nương chỉ là nữ tử bình thường, lại không biết cách luyện đan, phương thuốc này không biết tìm từ đâu đến, sao Vương gia có thể dùng thân thể quý giá của mình để thử?"
Còn chưa nói xong Khánh Vương đã nhíu mày, khóe môi không kiên nhẫn cong lên: “Phiên Phiên sẽ không hại ta, nàng đừng nghĩ nhiều."
Thuận phu nhân thầm hận trong lòng, đôi mắt tóe lửa, nhưng lập tức xoay chuyển đề tài, ôn nhu nói: “Vương gia, gần đây thiếp tìm được một tấm bách thọ đồ, muốn nhờ người đánh giá."
Khánh Vương cảm thấy khá hứng thú, ngồi dậy nói: “Đem ra ta xem."
Thuận phu nhân lập tức sai người đem bách thọ đồ dâng lên, tươi cười nói: “Bách thọ đồ này không giống những cái khác, thiếp đã mời một trăm vị lão nhân tuổi thọ cao trong kinh thành viết một trăm chữ thọ, sau đó mới sắp xếp hết lại thành một chữ to, nếu người hiến bức tranh này cho bệ hạ, chắc chắn ngài ấy sẽ rất vui lòng."
Khánh Vương hết sức kinh ngạc, cẩn thận tỉ mỉ xem, phát hiện bút họa chặt chẽ, bút lực mạnh mẽ, nét cong oai phong, nét chấm như đào tiên, càng trang trọng nghiêm túc hơn nét chữ khải thông thường, cổ điển hòa nhã, không khỏi tán tưởng: “Nàng thật có lòng…"
Sắc mặt Thuận phu nhân đỏ ửng, âm thanh nhu hòa: “Có thể phân ưu với Vương gia là phúc phận của thiếp. Nếu Vương gia thích thì chỗ thiếp còn một ít trân phẩm, không bằng Vương gia lưu lại, đêm nay thiếp sẽ giới thiệu rõ với ngài."
“Hừm…" Khánh Vương đồng ý một tiếng, trong lòng Thuận phu nhân dâng lên một trận vui sướng, nhưng sau đó Khánh Vương lại dội một gáo nước lạnh: “Mà không được, hôm nay ta còn chuyện phải làm."
“Vương gia, ngài muốn đi đâu?" Mắt thấy Khánh Vương từ chối, lòng Thuận phu nhân chìm xuống.
“Ta còn có việc, nàng nghỉ ngơi trước đi." Khánh Vương phất tay một cái, không chút do dự rời đi.
Thuận phu nhân ngẩn đầu nhìn bóng lưng của hắn, phẫn nộ vô cùng. Tuy rằng Khánh Vương vẫn còn giữ thói quen ghé sang chỗ bà ngồi một chút, nhưng lúc nào cũng bị con hồ ly tinh kia câu đi. Bà dùng hết thủ đoạn cũng không giữ được Khánh Vương qua đêm. Càng nghĩ càng giận, tay chân run rẩy, ném cái hộp gấm đựng bức bách thọ đồ xuống đất, lập tức lôi bức tranh ra, bàn tay đỏ tươi điên cuồn lôi kéo, từng chút từng chút xé nát nó ra từng mảnh.
Hách Liên Tiếu đúng lúc này vén rèm đi vào, nhìn thấy Thuận phu nhân cáu giận, toàn thân đổ mồ hôi, lớp trang điểm cũng trôi đi, nàng lấy làm kinh hãi: “Mẹ, làm sao vậy?"
Sắc mặt Thuận phu nhân đại biến: “Có thấy phụ thân con không?"
Hách Liên Tiếu do dự một chút: “Có, con mới nhìn thấy phụ thân đi về phía viện của Phiên Phiên cô nương."
Thuận phu nhân trào phúng nở nụ cười: “Bây giờ trong lòng ông ấy không có ta, cả ngày chỉ nghĩ đến con tiểu yêu tinh kia. Đúng rồi, người ta trẻ tuổi xinh đẹp, dĩ nhiên là hơn ta gấp trăm lần."
Hách Liên Tiếu ngẩn ra, trong nháy mắt cười lên: “Mẹ, mẹ tức cô ta làm gì, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, ỷ vào trẻ đẹp mới được phụ thân ưu ái, trước kia cũng đâu phải chưa từng có. Năm năm trước không phải cũng có một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành sao, dung nhan còn hơn Phiên Phiên ba phần, chẳng qua cũng chỉ nửa năm phụ thân đã quên cô ta, Phiên Phiên này cũng sẽ không ngoại lệ. Phụ thân sẽ nhanh chóng quay lại bên người, cần gì nóng lòng như vậy."
Thuận phu nhân có một cảm giác khác, bà mơ hồ cảm thấy lần này không giống những lần trước. Phiên Phiên thật sự rất có bản lãnh, xoay Khánh Vương mòng mòng không nói, ngay cả mình cũng đứng sang một bên. Đặc biệt từ khi Khánh Vương dùng đan dược, hắn càng lạnh nhạt với mình, thậm chí một buổi tối cũng không ở lại. Nếu sau này Phiên Phiên sinh con, địa vị của mình trong phủ sẽ dao động. Bà không giống Vương phi, chỗ dựa duy nhất của bà là Khánh Vương. Nếu mất đi sủng ái của Vương gia, thì tiền đồ của hai đứa con trai cũng bất lợi, bà càng nghĩ càng kinh hoảng, nhất thời có chút run sợ.
Đối với Vương phi mà nói, Khánh Vương không thể tùy tiện thay đổi địa vị của bà, dù hắn sủng ái Thuận phu nhân nhưng gia pháp tổ tông còn đó, không thể để cho hắn làm theo ý mình, cho nên Vương phi có thể không cần lấy lòng Vương gia, thậm chí còn lạnh lùng với hắn. Nhưng Thuận phu nhân thì khác, tất cả của bà đều do Vương gia ban cho, Khánh Vương chính là tất cả của bà, cho nên bao nhiêu năm qua bà không thể không tìm đủ cách lấy lòng Khánh Vương, mục tiêu của đời bà chính là làm cho Vương gia vui vẻ. Những trù tính tỉ mỉ trong bao nhiêu năm qua của bà, chính là hy vọng có một ngày ép chết được Vương phi, dựa vào hai thứ tử của mình mà thượng vị. Tuy rằng từ trắc phi đến chính phi chỉ cách một vước, nhưng bước này bà đã đi đến hai mươi năm, mắt thấy sắp thành công lại đột nhiên xuất hiện một Phiên Phiên. Bây giờ càng nghĩ càng thấy sợ hãi, vì hành vi bao nhiêu năm qua của mình chính là kẻ dưới bắt nạt người trên, nếu không có Vương gia che chở thì không biết phải chết bao nhiêu lần, bây giờ sủng ái của Vương gia càng lúc càng nhạt, chờ đợi bà sẽ là cái gì…
Hách Liên Tiếu thấy sắc mặt đối phương càng lúc càng tệ, vội khuyên nhủ: “Mẹ, dù sao người cũng có chúng con, không lẽ còn chịu thua cô ta?"
Hách Liên Tiếu nói không sai, bất luận Phiên Phiên được Vương gia sủng ái đến mấy, Thuận phu nhân cũng đã sinh được cho Vương gia hai trai một gái, con gái còn sắp trở thành Tam hoàng tử phi, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho bà bao nhiêu vinh quang chứ. Chỉ cần từ nay về sau Thuận phu nhân cẩn thận lời nói cử chỉ, không khiêu khích Vương phi, nói không chừng vẫn còn con đường sống. Nhưng Hách Liên Tiếu quên mất một chuyện rất quan trọng, Thuận phu nhân là nữ nhân, là một nữ nhân được Khánh Vương sủng ái suốt hơn hai mươi năm. Trong lòng bà ngoại trừ những toan tính với Khánh Vương, cũng chất chứa rất nhiều mong chờ hy vọng với hắn. Một khi sủng ái bị cướp mất, trong lòng chỉ còn lại lửa giận ngập trời. Lời khuyên của Hách Liên Tiếu không an ủi được Thuận phu nhân, ngược lại trái tim bà càng trở nên táo bạo.
Thuận phu nhân nói: “Phải, ta không nên tính toán với cô ta, con yên tâm, ta vẫn còn sự độ lượng này." Nhưng trong mắt bà chỉ còn có oán hận, không, Phiên Phiên này tuyệt đối không thể giữ lại.
Tiễn Hách Liên Tiếu đi, Thuận phu nhân lập tức gọi một người đến. Nữ tử này một thân áo xanh, mặt mày trắng nõn, cung kính quỳ xuống: “Phu nhân, theo dặn dò của ngài nô tì vẫn âm thẩm theo dõiPhiên Phiên cô nương, quả nhiên phát hiện cô ta có lui tới với Minh Nguyệt quận chúa, quan hệ thân thiết. Nô tì còn phát hiện đan dược đó là do Minh Nguyệt quận chúa đưa."
“Hả, đúng là vậy sao?" Thuận phu nhân mừng rỡ.
“Vâng, nô tì đã trộm được một viên đến, mời phu nhân kiểm tra."
Thuận phu nhân tiếp nhận viên đan dược đỏ hồng kia, trên mặt lướt qua nụ cười lạnh lùng: thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, lần này bị ta bắt được, xem các ngươi làm sao ngụy biện. Trên mặt lại vô cùng ôn hòa nhìn tì nữ trước mắt, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, lần này ngươi rất được việc, ta rất hài lòng."
Tiểu Từ tươi cười, nhỏ giọng nói: “Không chỉ vậy, nô tì còn phát hiện chiều hôm qua Phiên Phiên cô nương đi đến cửa sau hoa viên phía đông, đuổi hết nha đầu đi, âm thầm gặp mặt một vị công tử trẻ tuổi."
“Ngươi nói cái gì?" Đôi mắt ôn nhu của Thuận phu nhân bắn ra tia sáng kinh người.
“Nô tì nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không giả. Chiều qua cô ta nghỉ mát ở hậu viên, đột nhiên nói bị lạnh, sai người quay về lấy áo choàng, lại dặn người đứng ngoài cửa đón Vương gia, đuổi hết bốn tì nữ đi. Nô tì thấy lạ liền theo dõi cô ta, mới phát hiện cô ta mua chuộc ma ma giữ cửa, để người lạ đi vào. Công tử trẻ tuổi kia mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, tuy hai người chỉ nói vài câu là chia tay, nhưng nếu không có gì mờ ám vì sao phải đuổi hết nha hoàn đi."
Thuận phu nhân hít sâu một hơi: “Có gì mờ ám hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Vương gia nghĩ sao. Ngươi thay ta thăm dò thật kỹ, xem vị công tử đó có lai lịch gì, nhớ kỹ, không được đáng cỏ động rắn."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Nhìn theo Tiểu Từ rời đi, Thuận phu nhân cười sâu sắc: “Giang Tiểu Lâu, Phiên Phiên, hai người các ngươi muốn cùng nhau chết, ta cũng không cản." Bên môi rộ lên ý cười ôn nhu, nhưng giữa đêm khuya, ý cười này lại mang theo hàn ý rợn người.
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận lá bùa trong tay hắn, trên đó vẽ đầy những ký hiệu nàng không hiểu được, không khỏi cau mày: “Huynh xác định tình trạng của Tạ Du và Tuyết Ngưng giống nhau?"
Yết hầu Sở Hán có chút nghẹn ngòa, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tình trạng tử vong, vết thương, thậm chí đinh sắt cũng giống hệt, tất cả đều do thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, thi thể cũng mang về, nếu người muốn xem…"
Giang Tiểu Lâu chậm rãi lắc lắc đầu: "Không cần."
Khánh Vương phi gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, giọng điệu khó nén thù hận: “Là cô ta, nhất định là cô ta."
Thấy sắc mặt Khánh Vương phi trắng bệch, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hít một hơi: “Mẫu thân, con hiểu được tâm tình của người, nhưng việc đến nước này có đau lòng cũng vô ích, xin người bảo trọng."
Lòng bàn tay Khánh Vương phi gần như xuất hiện vết bầm: “Chỉ vì Tuyết Ngưng từng qua lại với Thái tử, cho nên mới bị cô ta hạ độc thủ, lòng ganh tỵ của cô ta đúng là làm người ta căm hận."
Giang Tiểu Lâu nhìn lá bùa trong tay, ánh mắt trở nên thâm trầm. Nàng vẫn luôn tìm đủ cách thăm dò Thái tử phi, nhưng đối phương vô cùng giả dối, cách bình thường không lay động được, mồi câu duy nhất có thể dùng là Tạ Du. Cho nên dù Giang Tiểu Lâu biết trước là có cạm bẫy, vẫn đồng ý bước vào, mục đích là dụ Thái tử phi ra tay. Nếu thật sự nội tâm Thái tử phi không bình thường, muốn dốc toàn lực đối phó tình địch của mình, vậy thì lần này nàng ta sẽ không nhịn được. Trước kia Giang Tiểu Lâu vẫn cho rằng đóng đinh sắt vào đầu là do thống hận tình địch, nhưng bây giờ xem ra, không chỉ đơn giản như vậy.
Khánh Vương phi không thể nhịn được, cất giọng khóc rống lên, bờ vai không ngừng run run, nước mắt ướt đẫm vạt áo: “Vậy thì… Thuận phu nhân và An Hoa quận vương đóng vai gì trong chuyện này?"
Giang Tiểu Lâu nhìn bà, giọng điệu bình tĩnh: “Tuyết Ngưng là quận chúa Vương phủ, muốn giết tỷ ấy thì không thể chỉ dựa vào một mình Thái tử phi là được, nhất định phải có nội ứng. Xem ra, Thuận phu nhân vì đối phó mẫu thân mới không chút do dự mà bán đứng Tuyết Ngưng."
Khánh Vương phi tức giận đến run rẩy, một tay hất đổ hết đồ đạc trên bàn: “Tiện nhân."
Giang Tiểu Lâu cất lá bùa vào tay áo, khẽ mỉm cười: “Mẫu thân đừng nóng lòng, bước thứ nhất chúng ta sẽ trừ khử mầm bệnh bên trong này."
Khánh Vương phi bỗng ngẩn đầu, đôi mắt sáng ngời: “Con có cách?"
Giang Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng cong môi lên, nói: “Tiểu Điệp, giúp ta đi mời Phiên Phiên cô nương đến một chuyến."
Sáng hôm sau, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Điệp, Phiên Phiên đi theo một con đường nhỏ để đến tiểu viện Tuyên Hòa. Nơi này hoa cỏ sum xuê tươi tốt, là tiểu viện Giang Tiểu Lâu chuyên dùng để tiếp khách. Lúc này, Giang Tiểu Lâu đang đứng ở lan can, trên người chỉ mặc một bộ trang phục màu hoa sen, là bộ trang phục thông thường mặc ở nhà. Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Tiểu Lâu xoay người lại.
Trên mặt Phiên Phiên mang theo ý cười cung kính: “Quận chúa gọi Phiên Phiên đến là có việc gì sao?"
Phiên Phiên nhờ sự dẫn dắt của Giang Tiểu Lâu mới vào được Khánh Vương phủ, mặc kệ là thân phận hay bối cảnh, tất cả đều nhờ Giang Tiểu Lâu giúp nàng sắp xếp thỏa đáng. Nếu không có đối phương giúp đỡ, nàng làm sao trở thành tân sủng của Vương gia. Nhưng Giang Tiểu Lâu làm việc cẩn thận, chưa bao giờ tỏ ra thân thiết, cũng chưa từng gọi nàng đến gặp mặt, ngoại lệ hôm nay khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu chỉ cười không nói, đẩy một hộp gấm đến trước mặt nàng.
Trên mặt Phiên Phiên lộ ra nghi hoặc, đôi mắt mỹ lệ lấp lóe động lòng người: “Đây là?"
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hòa nói: “Tuổi trẻ qua mau, không ai đắc thắng mãi mãi, dung mạo cô nương đẹp đến mấy, thủ đoạn cao đến đâu, cũng chỉ có vài năm oai phong thôi, phải nên sớm ngày sinh được nhi tử, mới có thể đặt chân ở vương phủ."
Dĩ nhiên Phiên Phiên hiểu rất rõ điểm này, sở dĩ Thuận phu nhân đứng vững nhiều năm không ngã, nguyên nhân quan trọng nhất là bà có hai trai một gái, chiếm được địa vị quan trọng trong vương phủ. Đừng thấy bây giờ Phiên Phiên được Vương gia sủng ái, nhưng muốn đứng vững gót chân thì việc đầu tiên là phải sinh được con. Dù sao Khánh Vương cũng không còn trẻ, lỡ có bất trắc gì… thì cái chờ đợi Phiên Phiên chính là số mệnh bị bán đi.
“Nhưng mà… có liên quan gì đến hộp gấm này?"
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Cô nương mở ra xem."
Phiên Phiên mở hộp gấm ra, bên trong chứa mười viên đan dược màu vàng óng, không khỏi giật mí mắt: “Quận chúa, đây là ý gì?"
“Khánh Vương đã đến tuổi trung niên, muốn có con cũng khá khó khăn, Vương phi và trắc phi đã có con cái, chỉ có cô nương chưa có. Đây là đan dược có thể giúp cô nương, chỉ cần mỗi ngày cho Vương gia ăn đúng giờ, tất cả sẽ trôi chảy. Chỉ là sinh nam hay nữ… thì phải xem ý trời và vận mệnh của cô nương."
Trên mặt Phiên Phiên lộ ra ý mừng, rồi lại không nhịn được ngờ vực: “Quận chúa, thuốc này có để lại di chứng gì không?"
Phiên Phiên là nữ tử khôn khéo, nàng đã sớm ý thức được tầm quan trọng của việc sinh con, để có thai, nàng còn mời một thầy phong thủy đến xem, phân chia ra bốn phương vị may mắn và không may mắn trong phòng, đồng thời còn thay đổi vị trí của giường, tủ, bàn trang điểm để cầu được con nối dõi. Cho nên chỉ cần nhắm vào điểm này sẽ gây được sự hứng thú của nàng. Giang Tiểu Lâu như là nghe được chuyện buồn cười, không khỏi cười rộ lên: “Cô nương yên tâm, ta là nghĩa nữ của Vương gia, sẽ không hạ độc hại ông ấy đâu. Huống chi, cô nương do ta dẫn vào phủ, thuốc là ta đưa cho cô nương, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta làm sao chạy thoát?"
Phiên Phiên không phải người ngốc, Vương phi không được sủng ái nên mới cần mình đến duy trì vị trí, bây giờ Phiên Phiên đã đạp Thuận phu nhân xuống, dĩ nhiên tâm tình Vương phi tốt, đối xử với mình cũng ôn hòa. Bây giờ Giang Tiểu Lâu nói có tình có lý, Phiên Phiên dĩ nhiên cũng tin. Nàng biết Giang Tiểu Lâu có quan hệ tốt với Ngũ Thuần Phong, vị Ngũ đạo trưởng này rất thần thông, từng giúp không ít nhà giàu xem phong thủy, cầu con thừa tự. Nếu lần này thật sự thành công, nàng lo gì không đứng vững chân trong vương phủ, thế là mừng tít mắt, dịu dàng quỳ gối: “Nếu quả thật ta có thai, nhất định không quên đại ân đại đức của quận chúa."
Giang Tiểu Lâu đưa tay làm động tác đỡ lên, Phiên Phiên thuận thế nhẹ nhàng ngồi xuống, trên mặt đã ửng đỏ.
Giang Tiểu Lâu thấy ánh mắt đối phương không nén được đắc ý, chỉ nhàn nhạt nói: “Phiên Phiên cô nương, đừng vui vẻ quá sớm, một tháng qua tuy rằng Vương gia đa phần ở chỗ cô nương, nhưng cũng chưa hoàn toàn quên Thuận phu nhân, không phải sao?"
Đôi mắt Phiên Phiên chìm xuống, cắn cắn môi dưới đến khi đỏ hồng lên, miệng chỉ ôn nhu nói: “Quận chúa, Thuận phu nhân được sủng ái nhiều năm, tuyệt đối không thể lay động một sớm một chiều, ta thân phận thấp hèn, được Vương gia ưu ái đã mãn nguyện rồi, không dám cầu mong nhiều hơn."
Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt mấy lần, cười lên sáng lạn: “Thật là một cô nương ngốc, sủng ái của nam nhân có hạn, chia cho người khác càng nhiều thì phần dành cho cô nương càng ít. Nghĩ kỹ đi, phải dùng thủ đoạn gì mới đoạt hết được sự chú ý của Vương gia."
Phiên Phiên bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, trong lòng nàng, dĩ nhiên cũng hy vọng sẽ có ngày trở thành người quan trọng nhất trong lòng Vương gia. Dù sao Vương phi cũng là chính thê, gia thế bối cảnh hùng hậu, Thuận phu nhân nỗ lực nhiều năm cũng không có cách nào lay động, càng không cần nói đến người có thân phận thấp hèn như mình. Nhưng Thuận phu nhân thì khác, bà độc chiếm Vương gia nhiều năm, địa vị nhìn như không thể lay động, nhưng nói về dung mạo và thủ đoạn, còn xa mới so được với mình. Dĩ nhiên Phiên Phiên hy vọng mình thay thế được Thuận phu nhân, nhưng địa vị của nàng trong vương phủ chưa ổn, nhất định phải trù tính cẩn thận mới đám động thủ. Giờ khắc này bị vài câu nói của Giang Tiểu Lâu khơi lên, trái tim Phiên Phiên lập tức lung lay.
“Quận chúa, nhiều năm qua Thuận phu nhân hung hăng bá đạo, hoành hành vô lối, luôn bất kính với Vương phi, ta là người ngoài nhìn còn không cam tâm, nếu Vương phi đồng ý, ta đồng ý ra sức vì người." Phiên Phiên mắt sáng môi đỏ, dung quang động lòng người, đôi mắt trẻ trung không che giấu dã tâm bừng bừng.
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Vương phi đã nói Phiên Phiên cô nương là người hiểu chuyện, xem ra đúng là vậy, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng."
Phiên Phiên mơ hồ cảm thấy Giang Tiểu Lâu có ý đồ riêng, nhưng lợi ích to lớn trước mắt và tiền đồ vinh hoa phú quý làm cho nàng động tâm. Nàng cũng cười lên quyến rũ: “Tất cả xin nghe theo quận chúa sai bảo."
Hai người mỗi người một tư tưởng riêng mà nở nụ cười, bước đầu đạt thành nhất trí.
Lúc chạng vạng, Khánh Vương hồi phủ. Theo thói quen hàng ngày, trước kia hắn đều đến chỗ Thuận phu nhân hỏi thăm, sau đó đến chỗ Phiên Phiên nghỉ ngơi. Hôm nay hắn vừa vào sân, liền nhìn thấy Thuận phu nhân đứng chờ ở cửa, mái tóc đen óng cài trâm hoa bạch ngọc, quần áo màu xanh bích mộc mạc thanh nhã, hắn đi đến, yêu thương nói: “Sao lại đứng nơi gió lớn thế này, vào đi thôi."
Phòng của Thuận phu nhân so với vương phủ xa hoa có vẻ hoàn toàn khác biệt, bà không thích bày đồ cổ quý giá trên kệ, ngược lại chỉ xếp đầy các loại sách cổ, trên tường không treo danh họa giá trị liên thành, chỉ chọn những bức sơn thủy đồ thanh nhã, khiến người ta vừa đi vào liền không tự chủ được cảm thấy nội tâm an bình. Hầu hạ Khánh Vương ngồi xuống xong, bà tự mình dâng trà lên, sau đó vừa gọt lê cho Khánh Vương vừa trò chuyện với hắn.
Thuận phu nhân đưa miếng lê trắng nõn tới, mỉm cười nói: “Vương gia cả ngày bận rộn quốc sự, vô cùng mệt mỏi, để thiếp bóp vai cho ngài đỡ mệt."
Khánh Vương ngẫm lại thấy không tệ, tươi cười nói: “Vẫn là nàng hiểu ta nhất." Nói xong hắn bỏ miếng lê xuống, cởi áo ngoài nằm xuống giường, Thuận phu nhân yểu điệu dịu dàng đi tới, tinh tế xoa nắn cho hắn. Thấy khóe miệng Khánh Vương cong lên, tâm tình sung sướng, Thuận phu nhân cũng cong mắt, xẹt qua một tia thăm dò: “Gần đây tâm tình Vương gia rất tốt, có chuyện gì vui sao?"
Khánh Vương cảm thấy rất thoải mái, nhướng mày nói: “Gần đây Phiên Phiên đưa ta một loại đan dược, mỗi ngày ăn vào đều khiến lòng người thoải mái, bước đi như bay, sức khỏe cũng cường tráng hơn ngày xưa nhiều."
Thuận phu nhân cả kinh ngẩn ngơ: “Vương gia, Phiên Phiên cô nương chỉ là nữ tử bình thường, lại không biết cách luyện đan, phương thuốc này không biết tìm từ đâu đến, sao Vương gia có thể dùng thân thể quý giá của mình để thử?"
Còn chưa nói xong Khánh Vương đã nhíu mày, khóe môi không kiên nhẫn cong lên: “Phiên Phiên sẽ không hại ta, nàng đừng nghĩ nhiều."
Thuận phu nhân thầm hận trong lòng, đôi mắt tóe lửa, nhưng lập tức xoay chuyển đề tài, ôn nhu nói: “Vương gia, gần đây thiếp tìm được một tấm bách thọ đồ, muốn nhờ người đánh giá."
Khánh Vương cảm thấy khá hứng thú, ngồi dậy nói: “Đem ra ta xem."
Thuận phu nhân lập tức sai người đem bách thọ đồ dâng lên, tươi cười nói: “Bách thọ đồ này không giống những cái khác, thiếp đã mời một trăm vị lão nhân tuổi thọ cao trong kinh thành viết một trăm chữ thọ, sau đó mới sắp xếp hết lại thành một chữ to, nếu người hiến bức tranh này cho bệ hạ, chắc chắn ngài ấy sẽ rất vui lòng."
Khánh Vương hết sức kinh ngạc, cẩn thận tỉ mỉ xem, phát hiện bút họa chặt chẽ, bút lực mạnh mẽ, nét cong oai phong, nét chấm như đào tiên, càng trang trọng nghiêm túc hơn nét chữ khải thông thường, cổ điển hòa nhã, không khỏi tán tưởng: “Nàng thật có lòng…"
Sắc mặt Thuận phu nhân đỏ ửng, âm thanh nhu hòa: “Có thể phân ưu với Vương gia là phúc phận của thiếp. Nếu Vương gia thích thì chỗ thiếp còn một ít trân phẩm, không bằng Vương gia lưu lại, đêm nay thiếp sẽ giới thiệu rõ với ngài."
“Hừm…" Khánh Vương đồng ý một tiếng, trong lòng Thuận phu nhân dâng lên một trận vui sướng, nhưng sau đó Khánh Vương lại dội một gáo nước lạnh: “Mà không được, hôm nay ta còn chuyện phải làm."
“Vương gia, ngài muốn đi đâu?" Mắt thấy Khánh Vương từ chối, lòng Thuận phu nhân chìm xuống.
“Ta còn có việc, nàng nghỉ ngơi trước đi." Khánh Vương phất tay một cái, không chút do dự rời đi.
Thuận phu nhân ngẩn đầu nhìn bóng lưng của hắn, phẫn nộ vô cùng. Tuy rằng Khánh Vương vẫn còn giữ thói quen ghé sang chỗ bà ngồi một chút, nhưng lúc nào cũng bị con hồ ly tinh kia câu đi. Bà dùng hết thủ đoạn cũng không giữ được Khánh Vương qua đêm. Càng nghĩ càng giận, tay chân run rẩy, ném cái hộp gấm đựng bức bách thọ đồ xuống đất, lập tức lôi bức tranh ra, bàn tay đỏ tươi điên cuồn lôi kéo, từng chút từng chút xé nát nó ra từng mảnh.
Hách Liên Tiếu đúng lúc này vén rèm đi vào, nhìn thấy Thuận phu nhân cáu giận, toàn thân đổ mồ hôi, lớp trang điểm cũng trôi đi, nàng lấy làm kinh hãi: “Mẹ, làm sao vậy?"
Sắc mặt Thuận phu nhân đại biến: “Có thấy phụ thân con không?"
Hách Liên Tiếu do dự một chút: “Có, con mới nhìn thấy phụ thân đi về phía viện của Phiên Phiên cô nương."
Thuận phu nhân trào phúng nở nụ cười: “Bây giờ trong lòng ông ấy không có ta, cả ngày chỉ nghĩ đến con tiểu yêu tinh kia. Đúng rồi, người ta trẻ tuổi xinh đẹp, dĩ nhiên là hơn ta gấp trăm lần."
Hách Liên Tiếu ngẩn ra, trong nháy mắt cười lên: “Mẹ, mẹ tức cô ta làm gì, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, ỷ vào trẻ đẹp mới được phụ thân ưu ái, trước kia cũng đâu phải chưa từng có. Năm năm trước không phải cũng có một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành sao, dung nhan còn hơn Phiên Phiên ba phần, chẳng qua cũng chỉ nửa năm phụ thân đã quên cô ta, Phiên Phiên này cũng sẽ không ngoại lệ. Phụ thân sẽ nhanh chóng quay lại bên người, cần gì nóng lòng như vậy."
Thuận phu nhân có một cảm giác khác, bà mơ hồ cảm thấy lần này không giống những lần trước. Phiên Phiên thật sự rất có bản lãnh, xoay Khánh Vương mòng mòng không nói, ngay cả mình cũng đứng sang một bên. Đặc biệt từ khi Khánh Vương dùng đan dược, hắn càng lạnh nhạt với mình, thậm chí một buổi tối cũng không ở lại. Nếu sau này Phiên Phiên sinh con, địa vị của mình trong phủ sẽ dao động. Bà không giống Vương phi, chỗ dựa duy nhất của bà là Khánh Vương. Nếu mất đi sủng ái của Vương gia, thì tiền đồ của hai đứa con trai cũng bất lợi, bà càng nghĩ càng kinh hoảng, nhất thời có chút run sợ.
Đối với Vương phi mà nói, Khánh Vương không thể tùy tiện thay đổi địa vị của bà, dù hắn sủng ái Thuận phu nhân nhưng gia pháp tổ tông còn đó, không thể để cho hắn làm theo ý mình, cho nên Vương phi có thể không cần lấy lòng Vương gia, thậm chí còn lạnh lùng với hắn. Nhưng Thuận phu nhân thì khác, tất cả của bà đều do Vương gia ban cho, Khánh Vương chính là tất cả của bà, cho nên bao nhiêu năm qua bà không thể không tìm đủ cách lấy lòng Khánh Vương, mục tiêu của đời bà chính là làm cho Vương gia vui vẻ. Những trù tính tỉ mỉ trong bao nhiêu năm qua của bà, chính là hy vọng có một ngày ép chết được Vương phi, dựa vào hai thứ tử của mình mà thượng vị. Tuy rằng từ trắc phi đến chính phi chỉ cách một vước, nhưng bước này bà đã đi đến hai mươi năm, mắt thấy sắp thành công lại đột nhiên xuất hiện một Phiên Phiên. Bây giờ càng nghĩ càng thấy sợ hãi, vì hành vi bao nhiêu năm qua của mình chính là kẻ dưới bắt nạt người trên, nếu không có Vương gia che chở thì không biết phải chết bao nhiêu lần, bây giờ sủng ái của Vương gia càng lúc càng nhạt, chờ đợi bà sẽ là cái gì…
Hách Liên Tiếu thấy sắc mặt đối phương càng lúc càng tệ, vội khuyên nhủ: “Mẹ, dù sao người cũng có chúng con, không lẽ còn chịu thua cô ta?"
Hách Liên Tiếu nói không sai, bất luận Phiên Phiên được Vương gia sủng ái đến mấy, Thuận phu nhân cũng đã sinh được cho Vương gia hai trai một gái, con gái còn sắp trở thành Tam hoàng tử phi, cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho bà bao nhiêu vinh quang chứ. Chỉ cần từ nay về sau Thuận phu nhân cẩn thận lời nói cử chỉ, không khiêu khích Vương phi, nói không chừng vẫn còn con đường sống. Nhưng Hách Liên Tiếu quên mất một chuyện rất quan trọng, Thuận phu nhân là nữ nhân, là một nữ nhân được Khánh Vương sủng ái suốt hơn hai mươi năm. Trong lòng bà ngoại trừ những toan tính với Khánh Vương, cũng chất chứa rất nhiều mong chờ hy vọng với hắn. Một khi sủng ái bị cướp mất, trong lòng chỉ còn lại lửa giận ngập trời. Lời khuyên của Hách Liên Tiếu không an ủi được Thuận phu nhân, ngược lại trái tim bà càng trở nên táo bạo.
Thuận phu nhân nói: “Phải, ta không nên tính toán với cô ta, con yên tâm, ta vẫn còn sự độ lượng này." Nhưng trong mắt bà chỉ còn có oán hận, không, Phiên Phiên này tuyệt đối không thể giữ lại.
Tiễn Hách Liên Tiếu đi, Thuận phu nhân lập tức gọi một người đến. Nữ tử này một thân áo xanh, mặt mày trắng nõn, cung kính quỳ xuống: “Phu nhân, theo dặn dò của ngài nô tì vẫn âm thẩm theo dõiPhiên Phiên cô nương, quả nhiên phát hiện cô ta có lui tới với Minh Nguyệt quận chúa, quan hệ thân thiết. Nô tì còn phát hiện đan dược đó là do Minh Nguyệt quận chúa đưa."
“Hả, đúng là vậy sao?" Thuận phu nhân mừng rỡ.
“Vâng, nô tì đã trộm được một viên đến, mời phu nhân kiểm tra."
Thuận phu nhân tiếp nhận viên đan dược đỏ hồng kia, trên mặt lướt qua nụ cười lạnh lùng: thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, lần này bị ta bắt được, xem các ngươi làm sao ngụy biện. Trên mặt lại vô cùng ôn hòa nhìn tì nữ trước mắt, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, lần này ngươi rất được việc, ta rất hài lòng."
Tiểu Từ tươi cười, nhỏ giọng nói: “Không chỉ vậy, nô tì còn phát hiện chiều hôm qua Phiên Phiên cô nương đi đến cửa sau hoa viên phía đông, đuổi hết nha đầu đi, âm thầm gặp mặt một vị công tử trẻ tuổi."
“Ngươi nói cái gì?" Đôi mắt ôn nhu của Thuận phu nhân bắn ra tia sáng kinh người.
“Nô tì nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không giả. Chiều qua cô ta nghỉ mát ở hậu viên, đột nhiên nói bị lạnh, sai người quay về lấy áo choàng, lại dặn người đứng ngoài cửa đón Vương gia, đuổi hết bốn tì nữ đi. Nô tì thấy lạ liền theo dõi cô ta, mới phát hiện cô ta mua chuộc ma ma giữ cửa, để người lạ đi vào. Công tử trẻ tuổi kia mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, tuy hai người chỉ nói vài câu là chia tay, nhưng nếu không có gì mờ ám vì sao phải đuổi hết nha hoàn đi."
Thuận phu nhân hít sâu một hơi: “Có gì mờ ám hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Vương gia nghĩ sao. Ngươi thay ta thăm dò thật kỹ, xem vị công tử đó có lai lịch gì, nhớ kỹ, không được đáng cỏ động rắn."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Nhìn theo Tiểu Từ rời đi, Thuận phu nhân cười sâu sắc: “Giang Tiểu Lâu, Phiên Phiên, hai người các ngươi muốn cùng nhau chết, ta cũng không cản." Bên môi rộ lên ý cười ôn nhu, nhưng giữa đêm khuya, ý cười này lại mang theo hàn ý rợn người.
Tác giả :
Tần Giản