Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 112
“Cái đầu trên cổ Diệp Vân Đình?" Dương Bất Vĩ nhíu mày trầm tư: “Việc này nguy hiểm quá lớn. Chọc giận Vĩnh An Vương, đừng nói ta mất mạng, ngay cả ngươi chỉ sợ cũng không ra khỏi thành Vị Châu này được."
Gã tuy rằng coi thường Diệp Vân Đình, nhưng cũng không thể không thừa nhận y ở trong lòng Vĩnh An Vương có phân lượng rất nặng.
“Với mưu trí của quân sư, sẽ có biện pháp thần không biết quỷ không hay mà đem người gϊếŧ chết." Người nọ nói: “Huống hồ Diệp Vân Đình cùng Vĩnh An Vương liên thủ đoạt mỏ vàng ở trấn Chu Cú, chủ nhân nhà ta hận thấu xương, nếu quân sư có thể mang theo đầu Diệp Vân Đình đi gặp, đã có thể chứng minh quân sư quyết tâm cống hiến, cũng có thể đem vị trí thứ sử Trung Châu ngồi càng thêm danh chính ngôn thuận. Quân sư cũng không muốn đi Trung Châu làm bộ dáng hóa chứ?"
Lời này của hắn đã nói tới tâm khảm Dương Bất Vĩ. Từ xưa đến nay phản đồ đều không có kết cục tốt. Nhưng Lý Phượng Kỳ nghiễm nhiên muốn cho Diệp Vân Đình thay thế gã, gã không thể không mưu đường ra khác.
Nếu muốn Ân gia trọng dụng gã, gã nhất định phải bày ra đủ năng lực, để Ân gia dễ dàng không bỏ được gã.
Dùng cái đầu trên cổ Diệp Vân Đình làm đầu danh trạng, tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng chỗ tốt cũng là rõ ràng.
“Có thể." Dương Bất Vĩ suy tư một lát, nói: “Nhưng ta không thể dùng nhân thủ của mình, dễ để lại dấu vết khiến người hoài nghi. Ngươi an bài cho ta hai mươi tên tử sĩ, ở ngoài thành chờ ta điều hành." Thần sắc gã hung ác nham hiểm: “Đến lúc đó ta lấy đầu trên cổ Diệp Vân Đình rồi, sẽ trực tiếp đến Ký Châu."
Người nọ thấy gã đáp ứng, liền đồng ý. Hai người thương nghị xong liền từng người hành sự.
Lúc Dương Bất Vĩ ở trong phủ bí mật mưu đồ, Lý Phượng Kỳ bên này cũng nhận được tin tức.
“Tử sỉ của Ân gia ở trong phủ Dương Bất Vĩ?" Diệp Vân Đình hơi kinh ngạc.
“Ừ." Lý Phượng Kỳ nói: “Đã ở hai ba ngày, chẳng qua lúc trước hai người hình như còn chưa nói hợp tác, tử sĩ kia liền ẩn thân trong Dương phủ, hôm nay ám vệ tới báo, nói hai người tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị. Chẳng qua hai người đều thập phần cẩn thận, thám tử không dám đến quá gần, không tìm được đối phương mưu đồ bí mật cái gì."
“Dương Bất Vĩ thật là ngồi không được." Diệp Vân Đình nhớ tới tình hình trong mộng, cảm tình với gã rất khó tốt lên.
Nhưng cố tình một đời này Dương Bất Vĩ cũng không có cơ hội phản bội Lý Phượng Kỳ, khiến người không bắt được nhược điểm. Vậy nên mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ và y vẫn luôn cố ý vô tình mà kích gã. Nếu gã trầm ổn không sinh dị tâm, bọn họ cũng không thể làm gì, nhiều nhất là điều sang nơi khác, không để ở bên cạnh. Nhưng không nghĩ tới mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủn, gã đã nhịn không được, thế nhưng âm thầm đi cùng đường với Ân gia.
Tuy rằng thám tử không tìm được nội dung cụ thể mưu đồ bí mật cái gì, nhưng Diệp Vân Đình hơi suy nghĩ một chút, là có thể đại khái đoán được đối phương muốn làm gì rồi.
“Dương Bất Vĩ hơn phân nửa sẽ xuống tay từ ta." Y nói bình đạm.
Y cướp vàng của Ân gia, lại phối hợp với Lý Phượng Kỳ đoạt mỏ vàng, lại còn làm trò trước mặt Ân Thừa Ngô nghênh ngang mà đi. Nếu không phải lúc ấy hình thức không cho phép, chỉ sợ Ân Thừa Ngô mong muốn nghiền xương bọn họ thành tro cũng có.
Chẳng qua Lý Phượng Kỳ thiện võ, cơ hồ không ai có thể ám toán hắn, nếu Dương Bất Vĩ muốn quy phục Ân gia, hơn phân nửa sẽ chọn quả hồng mềm là y mà xuống tay.
Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng minh bạch suy nghĩ của Dương Bất Vĩ, ánh mắt trầm trầm: “Chỉ cần hắn dám duỗi tay, ta sẽ khiến bọn hắn hối hận vì đã sinh ra loại suy nghĩ này."
Thấy sắc mặt hắn không vui, Diệp Vân Đình nhét quả hạnh nhân chưa bóc vỏ vào tay hắn, để hắn bóc cho mình: “Nếu là nhằm vào ta, tất nhiên tự ta sẽ giải quyết. Nếu ngươi động thủ, sẽ rút dây động rừng."
“Hà tất lãng phí thời gian chu toàn theo chân bọn chúng?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày bất mãn, chiếu theo ý tưởng của hắn, một khi Dương Bất Vĩ động thủ, trực tiếp đem người bắt lấy, tội danh cấu kết phản đảng mưu hại Vương phi cũng đủ gϊếŧ gã một trăm lần.
“Chỉ gϊếŧ Dương Bất Vĩ, không phải tiện nghi cho bọn hắn sao?" Diệp Vân Đình cúi đầu ăn hạnh nhân hắn đút đến bên miệng, cười ranh mãnh: “Phản đảng Ân thị mưu nghịch họa quốc, hiện giờ lại có ý đồ ám sát Vĩnh An Vương, người trong thiên hạ muốn diệt trừ. Vương gia dưới sự giận dữ khởi binh bình loạn, danh chính ngôn thuận."
Hơn nữa bước này chỉ là bước đầu tiên, Ký Châu bảo vệ xung quanh kinh đô và vùng lân cận, bọn họ sớm hay muộn cũng phải về kinh, nếu có thể tìm thời cơ bắt lấy Ký Châu, cũng là vì ngày sau lót đường.
Đề nghị của Diệp Vân Đình xác thật là lựa chọn tốt nhất, điều không tốt duy nhất, đó là y muốn một mình đối mặt với sự ám toán của Dương Bất Vĩ. Mặt Lý Phượng Kỳ lộ vẻ trầm tư, thần sắc lại không kiên định như lúc bắt đầu: “Việc này không vội kết luận, trước tiên ta phái Chu Văn âm thầm đi Lúc Châu một chuyến, tiếp xúc với thứ sử Lục Châu Tất Điển, nếu có thể thuyết phục hắn hợp tác với chúng ta, liền theo biện pháp của ngươi."
Bắt lấy Ký Châu đối với bọn họ đương nhiên là hữu ích vô hại, nhưng Ký Châu chính là địa bàn của Ân gia, quân Ân gia tuy không bằng quân Bắc cương, nhưng cũng không yếu. Ân Tiếu Chi già rồi, nhưng lại không ngu. Nếu tùy tiện khai chiến, Ân gia tử chiến đến cùng, bọn họ cho dù có bắt được Ký Châu, thương vong hao tổn cũng không nhỏ. Huống chi còn phải dùng an nguy của Diệp Vân Đình đi mạo hiểm, nghĩ như thế nào cũng không có lời.
Nhưng nếu là có thể thuyết phục Tất Điển cùng hắn hợp tác, xuất kỳ bất ý từ phía sau bao vây tiễu trừ Ký Châu, liền có thể dư lại rất nhiều khí lực. Diệp Vân Đình mạo hiểm mới không xem như uổng phí.
“Tất Điển có khả năng hợp tác với chúng ta sao? Nghe nói hắn từng là phó tướng của Ân Tiếu Chi." Diệp Vân Đình tìm tòi trong ký ức một chút, phát hiện đối với người tên Tất Điển này cũng không có ấn tượng gì. Ba châu Vân Dung, Ký Châu, Trung Châu mạnh nhất, cũng đều nắm trong tay hai nhi tử của Ân Tiếu Chi. Chỉ có Lục Châu nằm ở phía Đông Bắc, khiêm tốn cơ hồ không có cảm giác tồn tại gì.
Năm trước hỏa lực của Ân gia tập trung ở Tạo Hà, Lục Châu cũng không tham dự. Nhưng sau khi Ân Tiếu Chi lui binh, cũng không thấy cùng Lục Châu xảy ra chuyện xấu gì. Quan hệ hai bên thoạt nhìn khiến người không dò ra manh mối.
“Tất Điển là người thông minh." Lý Phượng Kỳ nói: “Chu Văn có bảy tám phần nắm chắc có thể thuyết phục hắn."
Ba châu Vân Dung, Trung Châu, Ký Châu đều là dòng chính, chỉ có Lục Châu là ở trong tay người ngoài là Tất Điển. Tất Điển tuy rằng nói là tâm phúc của Ân Tiếu Chi, nhưng lòng người đều khó dò, lại còn có xa gần thân sơ. Chỉ nhìn quân giới trang bị những năm gần đây của Lục Châu là nhìn ra được, Ân Tiếu Chi đối đãi với tâm phúc này cũng không tốt bao nhiêu.
Trong chiến dịch Tạo Hà, Lục Châu án binh bất động, cũng chứng minh Tất Điển cùng Ân gia cũng không phải một lòng.
Chẳng qua Tất Điển làm người cẩn thận, sau lưng lại không có thế lực khác duy trì, cho nên trong loạn cục thế này đành an phận ở một góc, chỉ lo thân mình. Nhưng hắn là người thông minh, nếu thấy rõ ràng thế cục hiện giờ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời chào của hắn.
“Vậy làm theo lời ngươi nói, trước tiên chờ tin tức của Chu Văn."
Lý Phượng Kỳ “Ừ" một tiếng, hiển nhiên là vẫn không cao hứng lắm, thở dài một hơi, âm dương quái khí nói: “Vương phi quá có khả năng, ta quản không được."
Lúc nói chuyện vẻ mặt buồn bực, giả vờ còn rất giống như vậy.
Diệp Vân Đình buồn cười, cầm một hạt hạnh nhân đã bóc nhét vào miệng hắn, cười ngâm ngâm nói: “Ai kêu Vương gia lỗ tai mềm, không phải lỗi của ta."
Lý Phượng Kỳ tưởng tượng, lỗ tai mình xác thật rất mềm, phàm là Diệp Vân Đình nhiều lời hai câu, hắn liền bỏ cuộc.
Đây có lẽ chính là uy lực thổi gió bên gối đi.
Ý thức được điểm này, nhịn không được nghiến răng, nghĩ thầm, phu cương này còn phải chấn rung lên mới được. Hắn đứng dậy đi ra đuổi thủ vệ ngoài thư phòng đi, lại đem cửa thư phòng cẩn thận khóa trái lại.
“Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm gì?" Diệp Vân Đình nghi hoặc.
Đương nhiên là làm chút chuyện có lợi cho thể xác và tinh thần.
Lý Phượng Kỳ nghĩ trong lòng.
Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Vân Đình, đôi tay chống lên tay vịn ghế dựa, vừa lúc đem cả người y khoanh lại, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai y: “Đề nghị vừa rồi ta bỗng nhiên lại có chút hối hận, không bằng Vương phi thổi thổi gió bên gối với ta thêm một chút, thổi đến vừa lòng, ta liền đáp ứng ngươi……"
Nói xong, nhẹ nhàng cắn vành tai Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình da đầu tê rần, muốn đẩy hắn ra, giãy giụa nói: “Đây là thư phòng……"
“Thư phòng vừa lúc, chúng ta còn chưa từng thử đâu." Lý Phượng Kỳ thấp thấp cười một tiếng, bởi vì thở dốc, thanh âm khàn khàn như mang theo móc câu nhỏ, nhắm thẳng vào lỗ tai Diệp Vân Đình, câu vành tai y nóng rực đỏ bừng.
“Ta đã sớm muốn thử tư vị ban ngày tuyên dâm." Lý Phượng Kỳ lấp kín đôi môi còn muốn nói chuyện của y, nỉ non thì thầm.
……
Lý Phượng Kỳ cuối cùng là bị từ trong thư phòng đánh ra.
Môi dưới của hắn bị rách một miếng, còn lưu lại tơ máu nhàn nhạt, xiêm y cũng nhăn dúm dó, cả người nhìn chật vật, thần sắc lại nửa điểm cũng không thấy co quắp, ngược lại thật khí phách hăng hái.
Thủ vệ cách thư phòng không xa nhìn thấy một màn này, không dám hỏi cũng không dám nói gì, rầm rập cúi đầu làm bộ cái gì cũng không thấy.
“Các ngươi đi nơi khác tuần tra một vòng." Lý Phượng Kỳ hướng bọn họ nhếch nhếch cằm lên.
Thủ vệ nghe vậy vội vàng chạy mất, rắm cũng không dám phóng một cái.
Đám người đi rồi, Lý Phượng Kỳ mới ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa đi vào, lại cẩn thận dừng lại cách án thư một bước, ngữ khí lấy lòng nói: “Đã sai thủ vệ đi rồi, ta ôm ngươi về nhé?"
Diệp Vân Đình tức đỏ mặt, miễn cưỡng sửa sang lại quần áo hỗn độn, nhìn lại cái bàn bừa bộn rối tung, cắn răng nói: “Ta tự về, ngươi…… ngươi đem thư phòng thu dọn sạch sẽ!"
“Ta lập tức sai người tới thu......" nói còn chưa dứt lời, thấy mắt y đều sắp bị tức đến phun lửa, lập tức sửa lời nói: “Ta lập tức thu dọn sạch sẽ, tự mình thu."
Lúc này Diệp Vân Đình mới trừng mắt nhìn hắn một cái, đi nhanh rời đi. Chỉ là đi được hai bước, nhận thấy cái gì, thân thể liền hơi hơi cứng đờ, không thể không thả chậm bước chân, đỏ mặt trở về hậu viện.
Vì thế lúc thủ vệ trở về, liền thấy Vương gia nhà mình bưng một chậu nước, cầm khăn vải, đang lau bàn ghế.
Thủ vệ: ???
Một người trong đó thử nói: “Vương gia có cần chúng ta hỗ trợ không?"
Lý Phượng Kỳ mặt như gió xuân, nghiêng mặt ngạo nghễ liếc bọn họ một cái, cười nhạt nói: “Không cần, bảo vệ tốt cửa của các ngươi là được."
Trong lòng lại không phải không khinh miệt mà nghĩ, một đám đàn ông độc thân không có tức phụ thì hiểu cái gì, đây chỉ là tình thú giữa phu phu thôi.
Cần các ngươi giúp cái gì chứ?
___________
Haiz giồ ????