Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 10: Từng bước thân cận
Lý Phượng Kỳ là người tập võ, bản thân hỏa khí liền vượng. Đêm nay lại ngâm nước thuốc, tính nhiệt của dược liệu từ trong ra ngoài tản ra, làm cho hắn như một cái lò lửa tự nhiên, hấp dẫn người tới gần. Diệp Vân Đình trong mơ mơ màng màng men theo ấm áp dán đến bên cạnh hắn, bọc chăn như cái nhộng nhỏ dựa vào hắn. Thân thể y hướng vào lồng ngực Lý Phượng Kỳ, cái trán vừa vặn để chỗ bả vai hắn.
Giữa hai người chỉ ngăn cách bằng hai lớp chăn. Lý Phượng Kỳ thậm chí còn có thể cảm nhận được khí tức man mát từ chóp mũi y.
Tư thế thân mật như vậy, khiến Lý Phượng Kỳ luôn luôn không thích tiếp xúc với người khác tránh né theo bản năng. Hắn căng chặt hàm dưới, đôi mắt liếc Diệp Vân Đình, cánh tay vận lực, nỗ lực mở ra một khoảng cách nhỏ.
Nhưng mà hắn hơi động, không khí liền luồn vào giữa lớp chăn, hàn khí lạnh lẽo theo đó chui vào, cóng đến mức Diệp Vân Đình đang ngủ say hơi run lập cập. Y cau mày hàm hồ lầu bầu hai tiếng, cuốn chăn lại chen đến sát bên cạnh Lý Phượng Kỳ. Đến lúc đã sát rạt vào rồi, hình như vẫn cảm thấy không ấm áp, y liền cong lưng, tay chân lạnh lẽo lung tung duỗi vào trong chăn Lý Phượng Kỳ.
Trong chăn của Lý Phượng Kỳ tất nhiên là ấm áp, y đầu tiên là đưa tay chân tới, sau khi cảm thấy ấm áp, cả người liền chui vào, mãi đến khi dán được vào thân thể ấm vù vù mới hài lòng ngủ ngon.
Nhưng y ngủ cũng yên tĩnh, sau khi tìm được nguồn nhiệt liền vẫn duy trì một tư thế không động đậy.
Chỉ còn lại Lý Phượng Kỳ cứng đờ thân thể chịu đủ dày vò.
Thân thể sán lại đây mang theo một chút cảm giác mát mẻ, chỗnda thịt tình cờ chạm nhau càng trắng mịn ôn lương, như một miếng ngọc lạnh tốt nhất, bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay lạnh lẽo đặt lên ngực hắn, từ từ nhiễm phải nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Lý Phượng Kỳ hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại, quên đi ảo giác kiều diễm ám muội kia.
...
Diệp Vân Đình ngủ ngon trước nay chưa từng có.
Y có bệnh thể hàn, mỗi lần đến ngày đông tay chân luôn lạnh lẽo. Lúc trước ở phủ Quốc công, Quý Liêm luôn ủ vào chăn cho y hai bình nước nóng, lúc ngủ dưới chân y sưởi một cái, trong lồng ngực ôm một cái, vậy mới có thể ngủ ngon một đêm.
Mà từ khi đến Vương phủ, khí trời mỗi ngày đều lạnh hơn, bình nước nóng không còn cũng không nói, vì lừa dối, y còn cố ý để nhiễm phong hàn, ngắn ngủi mấy ngày nay cơ hồ chưa từng ngủ một giấc yên ổn.
Chỉ có tối hôm qua y ngủ say sưa hiếm thấy.
Diệp Vân Đình từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thích ý thở dài một hơi, rồi mới thò đầu ra khỏi ổ chăn ấm áp, muốn nhìn xem đã là giờ gì. Nếu còn sớm, y đều có thể ngủ thêm một lát.
Chỉ là hơi động này lại đụng phải một thân thể nóng hổi.
"!!!"
Diệp Vân Đình cả kinh, tâm tư hỗn độn nhất thời liền thanh tỉnh. Y trợn to hai mắt, hoảng sợ nghiêng mặt sang bên, vừa lúc đụng thẳng tầm mắt với Lý Phượng Kỳ cũng vừa phát hiện động tĩnh nhìn sang.
Lý Phượng Kỳ bình tĩnh nhìn y mấy hơi thở, biểu tình biến hoá thất thường: "Tỉnh rồi?"
"...?" Diệp Vân Đình chậm chạp nháy mắt mấy cái, lông mi như cánh bướm run rẩy, y nhìn nhìn Lý Phượng Kỳ, dư quang lại lén lút thoáng nhìn sang bên trái, đợi lúc nhìn thấy hơn nửa giường để trống, cùng với cái chăn cuộn thành một đống, lỗ tai trắng như tuyết liền nhuộm đỏ rát.
Y cuộn tròn ngón chân, thân thể cẩn thận lui về phía sau một chút, đôi mắt nhìn loạn trái phải, lúng túng cười cười: "Tỉnh rồi."
Lý Phượng Kỳ thấy lỗ tai y hồng thấu, đôi mắt dao động không dám nhìn thẳng hắn, nỗi ấm ức vì cả đêm không ngủ được chặn ở ngực liền tan hết. Hắn "Ừ" một tiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Vân Đình, chậm rãi mở miệng: "Vậy làm phiền đại công tử lấy một bộ trung y sạch sẽ đến cho ta."
"Sao lại muốn thay y phục?" Diệp Vân Đình hỏi theo bản năng.
Rõ ràng tối hôm qua ngâm thuốc xong đã thay trung y sạch sẽ rồi.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, như cười mà không cười: "Hai người ngủ chung có hơi nóng, bị đổ mồ hôi."
Tối hôm qua lúc Diệp Vân Đình mới chui vào chăn hắn, trên người y lạnh lạnh mát mát rất là thoải mái, vừa vặn giải nhiệt. Nhưng sau một lúc lâu, người Diệp Vân Đình càng ngày càng ấm, mà Lý Phượng Kỳ bị thuốc ảnh hưởng, thân thể nóng nực bị dày vò nửa đêm, đổ mồ hôi đầy người.
Vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ có được đáp án khiến bản thân không còn đất dung thân. Lúc này đến hai má Diệp Vân Đình cũng đỏ, y như chấn kinh từ trên giường bắn lên, vội vã xỏ giày chạy ra ngoài: "Ta đi lấy cho ngươi."
Quý Liêm ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua, thấy y mặc mỗi trung y đứng trước tủ quần áo lung tung tìm kiếm, không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu gia, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, sao lại không mặc áo khoác chạy loạn?!"
Diệp Vân Đình cũng không ngẩng đầu: "Biết rồi biết rồi, mặc ngay đây."
Y nhờ tủ quần áo che chắn, dùng hai bàn tay lạnh lẽo hạ nhiệt độ cho hai má nóng bỏng.
Lý Phượng Kỳ có ý tốt chia nửa giường cho y, kết quả y lại được voi đòi tiên chui vào ổ chăn người ta, thật sự là quá đáng.
Lại liên tưởng đến quan hệ trên danh nghĩa của hai người, càng thấy lúng túng đến cực điểm.
Tuy rằng giường lớn chạm trổ hoa văn rất thoải mái, nhưng đêm nay y vẫn nên ngủ trên giường La Hán đi!
Diệp Vân Đình phiền phiền nhiễu nhiễu cầm quần áo trở lại đưa cho Lý Phượng Kỳ, y mím mím môi, vẫn rũ mắt giải thích: "Ta ngủ cùng không ổn lắn, chuyện tối hôm qua Vương gia chớ để ý."
Lý Phượng Kỳ nhận lấy trung y, liếc nhìn y một cái, đuôi lông mày giật giật nhỏ bé không thể nhận ra: "Khí trời lạnh, trong phòng lại không có lửa than. Nếu ngươi sợ lạnh, muốn chen với ta một chút cũng không sao."
Diệp Vân Đình nghe vậy trong lòng nói, ta cũng không phải muốn chen một chút với ngươi, chỉ là đang ngủ vô ý gây ra.
Nhưng lại nghĩ đến ổ chăn ấm áp dễ chịu kia, liền không thể không khuất phục. Thôi. Nếu có thể, vẫn là rất muốn chen một chút, dù sao thật sự là rất ấm áp.
Nhưng y cũng chỉ nghĩ thầm vậy thôi, ngoài miệng vẫn là nói: "Ta chưa khỏi phong hàn, đêm nay chắc nên ra gian ngoài chen với Quý Liêm một chút đi, miễn đem bệnh khí lây cho Vương gia."
Lý Phượng Kỳ nghe vậy khẽ nhướn đuôi lông mày, ngước mắt liếc nhìn y một cái, cuối cùng lại cũng không nhiều lời nữa.
...
Sau một đêm ngủ ngon, dĩ nhiên Diệp Vân Đình đã đỡ phong hàn hơn nhiều.
Nhưng đối với bên ngoài y vẫn giả vờ đến mức bệnh tật triền miên, thuốc vẫn uống một bát tiếp một bát. Cũng may phải chịu tội như vậy cũng không phải một mình y, Lý Phượng Kỳ cũng phải cùng y uống thuốc...... Ngoại trừ ba ngày một lần ngâm nước thuốc, hắn còn phải uống canh thuốc ba lần một ngày.
Vì để che dấu tai mắt người khác, thuốc của hai người Quý Liêm đều sắc chung một chỗ, lúc uống thuốc hai người cũng cùng uống.
Mỗi lần Diệp Vân Đình bị thuốc đắng chát dằn vặt mà buồn nôn, y lại nhìn Lý Phượng Kỳ mặt không biến sắc uống hết bát đen thùi lùi, liền cảm thấy bản thân mình cũng không phải khó khăn như vậy nữa.
Dù sao thuốc của Vĩnh An vương ngửi mùi đã thấy đắng hơn của y nhiều.
Cứ như vậy qua hai ngày, bệnh phong hàn của Diệp Vân Đình cơ hồ đã khỏi hẳn, chỉ là thân thể y đến cùng vẫn bị tổn hại, sắc mặt vẫn trắng bệch, không có nửa điểm huyết sắc.
Ngày hôm đó sau khi ăn xong, Diệp Vân Đình bọc áo khoác dày, trong lồng ngực ủ bình nước nóng Quý Liêm nhờ tỳ nữ mua về, cùng Lý Phượng Kỳ thương nghị làm sao nhanh chóng truyền tin tức ở kinh thành đến Bắc Cương.
Diệp Vân Đình vẫn luôn nghĩ đến mộng cảnh gặp trong lần hôn mê, đồng thời hoài nghi đó từng là sự tình chân thực đã phát sinh ở đời trước. Vậy nên sau khi lành bệnh, y vẫn luôn suy tư làm sao để tránh khỏi thảm kịch kia.
Vì y nhiễm bệnh phải bốc thuốc, nên Quý Liêm được phép năm ngày ra khỏi Vương phủ một lần. Bây giờ đã qua ba ngày, qua một ngày nữa Quý Liêm sẽ được ra khỏi phủ một chuyến, đến lúc đó hắn sẽ có thể bắt liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, để bọn họ nghĩ biện pháp mau chóng đưa mật thư tới Bắc Cương.
Mà bây giờ khó liền khó, tính phòng bị của Lý Tung rất nặng, đã trong bóng tối cắt đứt tất cả con đường có thể truyền tin đến Bắc Cương. Người của Lý Phượng Kỳ rất có thể không tìm được cơ hội truyền tin đi, hoặc là chờ lúc mật thư đưa đi, thì cũng đã muộn mất rồi.
Diệp Vân Đình luôn cảm thấy không thể một mực bị động chờ đợi, bọn họ phải nghĩ biện pháp tránh né tai mắt của hoàng đế, mau chóng đem tin đưa đi.
"Kinh đô và ba châu vùng lân cận lệ thuộc vào phủ đô đốc Vân Dung, các cửa ải trạm dịch đều là thân tín của Lý Tung, lúc này trên đường tới Bắc Cương nhất định là cửa ải tầng tầng, người của ta rất khó trốn được tai mắt của hắn." Ngón tay Lý Phượng Kỳ xẹt qua giữa ba châu trên bản đồ, ngữ khí hơi trầm xuống: "Nếu mạo hiểm phái người cải trang, từ Trung Châu chuyển đường qua Phiến Châu, lại đi về phía tây Gia Lê Châu đến Vũ Châu, thì cũng có thể được. Nhưng đi đường vòng đường xá xa xôi, thời gian phải thêm hơn một nửa."
"Chậm tất sinh biến." Diệp Vân Đình nhìn chằm chằm bản đồ trầm tư: "Không có biện pháp giấu diếm được tai mắt của Lý Tung sao?"
Lý Phượng Kỳ lắc đầu một cái. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu có biện pháp, tin tức về hắn cũng không đến nỗi đến bây giờ còn chưa truyền đi.
Diệp Vân Đình một tay chống cằm, nhíu mày rơi vào nóng vội.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ đang pha trà bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, sắc mặt cổ quái nói: "Hình như bên ngoài có người gọi ngươi."
Thanh âm kia trung khí mười phần, xuyên thấu qua tầng tầng mái hiên truyền đến tai Lý Phượng Kỳ.
"Ai gọi ta?" Diệp Vân Đình nghi hoặc.
Y ló đầu gọi Quý Liêm bên ngoài: "Có người gọi ta sao?"
Quý Liêm nghe vậy nghiêng tai lắng nghe, hình như thực sự có người đang gọi tên thiếu gia, hắn nói một câu "Ta ra ngoài xem xem", liền đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Ra phía ngoài viện, âm thanh kêu gọi liền rõ ràng hơn, từng tiếng hò hét "Diệp Vân Đình ngươi đi ra cho ta" "Ngươi làm Vương phi liền thật sự nghĩ mình bay lên ngọn cây, ngay cả nhà cũng không về" vân vân.
Quý Liêm càng nghe sắc mặt càng quái lạ, thanh âm này... Hình như là nhị công tử Diệp Vọng.
Nhị công tử Diệp Vọng của phủ Quốc công, từ nhỏ kiêu căng ngạo mạn, được Ân phu nhân thiên kiều vạn sủng nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên. Năm nay mười sáu tuổi, đã là tên ăn hại tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành này. Chơi bời lêu lổng, thanh lâu tửu quán, không có chuyện gì hắn không dám làm, không có nơi nào hắn không dám đến.
Nhị công tử Diệp Vọng với đại công tử Diệp Vân Đình, tạo thành hai thái cực hoàn toàn đối lập trong phủ Quốc công.
Diệp Vọng thật ứng với tên hắn, ỷ vào thế của phủ Quốc công và Ân gia, sống đến cả gan làm loạn; mà Diệp Vân Đình ở một góc trong phủ Quốc công, không ai hỏi thăm, đến cửa lớn phủ Quốc công cũng không bước ra mấy lần.
Nhưng lại nói về vị nhị công tử kiêu căng bốc đồng này. Sau khi biết mình có một đại ca, hắn liền thường thường thích tới tìm Diệp Vân Đình chọc xúi quẩy.
Diệp Vân Đình dễ tính, cũng không muốn đắc tội hắn gây phiền toái. Từ lúc trước ở trong phủ, mỗi khi thấy hắn tới tìm phiền phức, y đều chỉ thuận theo hắn. Nhưng mỗi lúc đó, Diệp Vọng luôn càng thêm tức giận, không giải thích được phát giận một trận xong liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Đến lần sau trở lại sẽ lại tiếp diễn một vòng như vậy. Vòng đi vòng lại, làm không biết mệt.
Quý Liêm còn tưởng rằng đến Vương phủ cũng coi như có thể né tránh vị ôn thần này. Nhưng không nghĩ tới Diệp nhị công tử lại cả gan làm loạn như vậy, thế mà dám đến nháo trước cửa lớn Vương phủ.
Giữa hai người chỉ ngăn cách bằng hai lớp chăn. Lý Phượng Kỳ thậm chí còn có thể cảm nhận được khí tức man mát từ chóp mũi y.
Tư thế thân mật như vậy, khiến Lý Phượng Kỳ luôn luôn không thích tiếp xúc với người khác tránh né theo bản năng. Hắn căng chặt hàm dưới, đôi mắt liếc Diệp Vân Đình, cánh tay vận lực, nỗ lực mở ra một khoảng cách nhỏ.
Nhưng mà hắn hơi động, không khí liền luồn vào giữa lớp chăn, hàn khí lạnh lẽo theo đó chui vào, cóng đến mức Diệp Vân Đình đang ngủ say hơi run lập cập. Y cau mày hàm hồ lầu bầu hai tiếng, cuốn chăn lại chen đến sát bên cạnh Lý Phượng Kỳ. Đến lúc đã sát rạt vào rồi, hình như vẫn cảm thấy không ấm áp, y liền cong lưng, tay chân lạnh lẽo lung tung duỗi vào trong chăn Lý Phượng Kỳ.
Trong chăn của Lý Phượng Kỳ tất nhiên là ấm áp, y đầu tiên là đưa tay chân tới, sau khi cảm thấy ấm áp, cả người liền chui vào, mãi đến khi dán được vào thân thể ấm vù vù mới hài lòng ngủ ngon.
Nhưng y ngủ cũng yên tĩnh, sau khi tìm được nguồn nhiệt liền vẫn duy trì một tư thế không động đậy.
Chỉ còn lại Lý Phượng Kỳ cứng đờ thân thể chịu đủ dày vò.
Thân thể sán lại đây mang theo một chút cảm giác mát mẻ, chỗnda thịt tình cờ chạm nhau càng trắng mịn ôn lương, như một miếng ngọc lạnh tốt nhất, bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay lạnh lẽo đặt lên ngực hắn, từ từ nhiễm phải nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Lý Phượng Kỳ hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại, quên đi ảo giác kiều diễm ám muội kia.
...
Diệp Vân Đình ngủ ngon trước nay chưa từng có.
Y có bệnh thể hàn, mỗi lần đến ngày đông tay chân luôn lạnh lẽo. Lúc trước ở phủ Quốc công, Quý Liêm luôn ủ vào chăn cho y hai bình nước nóng, lúc ngủ dưới chân y sưởi một cái, trong lồng ngực ôm một cái, vậy mới có thể ngủ ngon một đêm.
Mà từ khi đến Vương phủ, khí trời mỗi ngày đều lạnh hơn, bình nước nóng không còn cũng không nói, vì lừa dối, y còn cố ý để nhiễm phong hàn, ngắn ngủi mấy ngày nay cơ hồ chưa từng ngủ một giấc yên ổn.
Chỉ có tối hôm qua y ngủ say sưa hiếm thấy.
Diệp Vân Đình từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thích ý thở dài một hơi, rồi mới thò đầu ra khỏi ổ chăn ấm áp, muốn nhìn xem đã là giờ gì. Nếu còn sớm, y đều có thể ngủ thêm một lát.
Chỉ là hơi động này lại đụng phải một thân thể nóng hổi.
"!!!"
Diệp Vân Đình cả kinh, tâm tư hỗn độn nhất thời liền thanh tỉnh. Y trợn to hai mắt, hoảng sợ nghiêng mặt sang bên, vừa lúc đụng thẳng tầm mắt với Lý Phượng Kỳ cũng vừa phát hiện động tĩnh nhìn sang.
Lý Phượng Kỳ bình tĩnh nhìn y mấy hơi thở, biểu tình biến hoá thất thường: "Tỉnh rồi?"
"...?" Diệp Vân Đình chậm chạp nháy mắt mấy cái, lông mi như cánh bướm run rẩy, y nhìn nhìn Lý Phượng Kỳ, dư quang lại lén lút thoáng nhìn sang bên trái, đợi lúc nhìn thấy hơn nửa giường để trống, cùng với cái chăn cuộn thành một đống, lỗ tai trắng như tuyết liền nhuộm đỏ rát.
Y cuộn tròn ngón chân, thân thể cẩn thận lui về phía sau một chút, đôi mắt nhìn loạn trái phải, lúng túng cười cười: "Tỉnh rồi."
Lý Phượng Kỳ thấy lỗ tai y hồng thấu, đôi mắt dao động không dám nhìn thẳng hắn, nỗi ấm ức vì cả đêm không ngủ được chặn ở ngực liền tan hết. Hắn "Ừ" một tiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Vân Đình, chậm rãi mở miệng: "Vậy làm phiền đại công tử lấy một bộ trung y sạch sẽ đến cho ta."
"Sao lại muốn thay y phục?" Diệp Vân Đình hỏi theo bản năng.
Rõ ràng tối hôm qua ngâm thuốc xong đã thay trung y sạch sẽ rồi.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, như cười mà không cười: "Hai người ngủ chung có hơi nóng, bị đổ mồ hôi."
Tối hôm qua lúc Diệp Vân Đình mới chui vào chăn hắn, trên người y lạnh lạnh mát mát rất là thoải mái, vừa vặn giải nhiệt. Nhưng sau một lúc lâu, người Diệp Vân Đình càng ngày càng ấm, mà Lý Phượng Kỳ bị thuốc ảnh hưởng, thân thể nóng nực bị dày vò nửa đêm, đổ mồ hôi đầy người.
Vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ có được đáp án khiến bản thân không còn đất dung thân. Lúc này đến hai má Diệp Vân Đình cũng đỏ, y như chấn kinh từ trên giường bắn lên, vội vã xỏ giày chạy ra ngoài: "Ta đi lấy cho ngươi."
Quý Liêm ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua, thấy y mặc mỗi trung y đứng trước tủ quần áo lung tung tìm kiếm, không nhịn được nhắc nhở: "Thiếu gia, bệnh của ngươi còn chưa khỏi, sao lại không mặc áo khoác chạy loạn?!"
Diệp Vân Đình cũng không ngẩng đầu: "Biết rồi biết rồi, mặc ngay đây."
Y nhờ tủ quần áo che chắn, dùng hai bàn tay lạnh lẽo hạ nhiệt độ cho hai má nóng bỏng.
Lý Phượng Kỳ có ý tốt chia nửa giường cho y, kết quả y lại được voi đòi tiên chui vào ổ chăn người ta, thật sự là quá đáng.
Lại liên tưởng đến quan hệ trên danh nghĩa của hai người, càng thấy lúng túng đến cực điểm.
Tuy rằng giường lớn chạm trổ hoa văn rất thoải mái, nhưng đêm nay y vẫn nên ngủ trên giường La Hán đi!
Diệp Vân Đình phiền phiền nhiễu nhiễu cầm quần áo trở lại đưa cho Lý Phượng Kỳ, y mím mím môi, vẫn rũ mắt giải thích: "Ta ngủ cùng không ổn lắn, chuyện tối hôm qua Vương gia chớ để ý."
Lý Phượng Kỳ nhận lấy trung y, liếc nhìn y một cái, đuôi lông mày giật giật nhỏ bé không thể nhận ra: "Khí trời lạnh, trong phòng lại không có lửa than. Nếu ngươi sợ lạnh, muốn chen với ta một chút cũng không sao."
Diệp Vân Đình nghe vậy trong lòng nói, ta cũng không phải muốn chen một chút với ngươi, chỉ là đang ngủ vô ý gây ra.
Nhưng lại nghĩ đến ổ chăn ấm áp dễ chịu kia, liền không thể không khuất phục. Thôi. Nếu có thể, vẫn là rất muốn chen một chút, dù sao thật sự là rất ấm áp.
Nhưng y cũng chỉ nghĩ thầm vậy thôi, ngoài miệng vẫn là nói: "Ta chưa khỏi phong hàn, đêm nay chắc nên ra gian ngoài chen với Quý Liêm một chút đi, miễn đem bệnh khí lây cho Vương gia."
Lý Phượng Kỳ nghe vậy khẽ nhướn đuôi lông mày, ngước mắt liếc nhìn y một cái, cuối cùng lại cũng không nhiều lời nữa.
...
Sau một đêm ngủ ngon, dĩ nhiên Diệp Vân Đình đã đỡ phong hàn hơn nhiều.
Nhưng đối với bên ngoài y vẫn giả vờ đến mức bệnh tật triền miên, thuốc vẫn uống một bát tiếp một bát. Cũng may phải chịu tội như vậy cũng không phải một mình y, Lý Phượng Kỳ cũng phải cùng y uống thuốc...... Ngoại trừ ba ngày một lần ngâm nước thuốc, hắn còn phải uống canh thuốc ba lần một ngày.
Vì để che dấu tai mắt người khác, thuốc của hai người Quý Liêm đều sắc chung một chỗ, lúc uống thuốc hai người cũng cùng uống.
Mỗi lần Diệp Vân Đình bị thuốc đắng chát dằn vặt mà buồn nôn, y lại nhìn Lý Phượng Kỳ mặt không biến sắc uống hết bát đen thùi lùi, liền cảm thấy bản thân mình cũng không phải khó khăn như vậy nữa.
Dù sao thuốc của Vĩnh An vương ngửi mùi đã thấy đắng hơn của y nhiều.
Cứ như vậy qua hai ngày, bệnh phong hàn của Diệp Vân Đình cơ hồ đã khỏi hẳn, chỉ là thân thể y đến cùng vẫn bị tổn hại, sắc mặt vẫn trắng bệch, không có nửa điểm huyết sắc.
Ngày hôm đó sau khi ăn xong, Diệp Vân Đình bọc áo khoác dày, trong lồng ngực ủ bình nước nóng Quý Liêm nhờ tỳ nữ mua về, cùng Lý Phượng Kỳ thương nghị làm sao nhanh chóng truyền tin tức ở kinh thành đến Bắc Cương.
Diệp Vân Đình vẫn luôn nghĩ đến mộng cảnh gặp trong lần hôn mê, đồng thời hoài nghi đó từng là sự tình chân thực đã phát sinh ở đời trước. Vậy nên sau khi lành bệnh, y vẫn luôn suy tư làm sao để tránh khỏi thảm kịch kia.
Vì y nhiễm bệnh phải bốc thuốc, nên Quý Liêm được phép năm ngày ra khỏi Vương phủ một lần. Bây giờ đã qua ba ngày, qua một ngày nữa Quý Liêm sẽ được ra khỏi phủ một chuyến, đến lúc đó hắn sẽ có thể bắt liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, để bọn họ nghĩ biện pháp mau chóng đưa mật thư tới Bắc Cương.
Mà bây giờ khó liền khó, tính phòng bị của Lý Tung rất nặng, đã trong bóng tối cắt đứt tất cả con đường có thể truyền tin đến Bắc Cương. Người của Lý Phượng Kỳ rất có thể không tìm được cơ hội truyền tin đi, hoặc là chờ lúc mật thư đưa đi, thì cũng đã muộn mất rồi.
Diệp Vân Đình luôn cảm thấy không thể một mực bị động chờ đợi, bọn họ phải nghĩ biện pháp tránh né tai mắt của hoàng đế, mau chóng đem tin đưa đi.
"Kinh đô và ba châu vùng lân cận lệ thuộc vào phủ đô đốc Vân Dung, các cửa ải trạm dịch đều là thân tín của Lý Tung, lúc này trên đường tới Bắc Cương nhất định là cửa ải tầng tầng, người của ta rất khó trốn được tai mắt của hắn." Ngón tay Lý Phượng Kỳ xẹt qua giữa ba châu trên bản đồ, ngữ khí hơi trầm xuống: "Nếu mạo hiểm phái người cải trang, từ Trung Châu chuyển đường qua Phiến Châu, lại đi về phía tây Gia Lê Châu đến Vũ Châu, thì cũng có thể được. Nhưng đi đường vòng đường xá xa xôi, thời gian phải thêm hơn một nửa."
"Chậm tất sinh biến." Diệp Vân Đình nhìn chằm chằm bản đồ trầm tư: "Không có biện pháp giấu diếm được tai mắt của Lý Tung sao?"
Lý Phượng Kỳ lắc đầu một cái. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu có biện pháp, tin tức về hắn cũng không đến nỗi đến bây giờ còn chưa truyền đi.
Diệp Vân Đình một tay chống cằm, nhíu mày rơi vào nóng vội.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ đang pha trà bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, sắc mặt cổ quái nói: "Hình như bên ngoài có người gọi ngươi."
Thanh âm kia trung khí mười phần, xuyên thấu qua tầng tầng mái hiên truyền đến tai Lý Phượng Kỳ.
"Ai gọi ta?" Diệp Vân Đình nghi hoặc.
Y ló đầu gọi Quý Liêm bên ngoài: "Có người gọi ta sao?"
Quý Liêm nghe vậy nghiêng tai lắng nghe, hình như thực sự có người đang gọi tên thiếu gia, hắn nói một câu "Ta ra ngoài xem xem", liền đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Ra phía ngoài viện, âm thanh kêu gọi liền rõ ràng hơn, từng tiếng hò hét "Diệp Vân Đình ngươi đi ra cho ta" "Ngươi làm Vương phi liền thật sự nghĩ mình bay lên ngọn cây, ngay cả nhà cũng không về" vân vân.
Quý Liêm càng nghe sắc mặt càng quái lạ, thanh âm này... Hình như là nhị công tử Diệp Vọng.
Nhị công tử Diệp Vọng của phủ Quốc công, từ nhỏ kiêu căng ngạo mạn, được Ân phu nhân thiên kiều vạn sủng nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên. Năm nay mười sáu tuổi, đã là tên ăn hại tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành này. Chơi bời lêu lổng, thanh lâu tửu quán, không có chuyện gì hắn không dám làm, không có nơi nào hắn không dám đến.
Nhị công tử Diệp Vọng với đại công tử Diệp Vân Đình, tạo thành hai thái cực hoàn toàn đối lập trong phủ Quốc công.
Diệp Vọng thật ứng với tên hắn, ỷ vào thế của phủ Quốc công và Ân gia, sống đến cả gan làm loạn; mà Diệp Vân Đình ở một góc trong phủ Quốc công, không ai hỏi thăm, đến cửa lớn phủ Quốc công cũng không bước ra mấy lần.
Nhưng lại nói về vị nhị công tử kiêu căng bốc đồng này. Sau khi biết mình có một đại ca, hắn liền thường thường thích tới tìm Diệp Vân Đình chọc xúi quẩy.
Diệp Vân Đình dễ tính, cũng không muốn đắc tội hắn gây phiền toái. Từ lúc trước ở trong phủ, mỗi khi thấy hắn tới tìm phiền phức, y đều chỉ thuận theo hắn. Nhưng mỗi lúc đó, Diệp Vọng luôn càng thêm tức giận, không giải thích được phát giận một trận xong liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Đến lần sau trở lại sẽ lại tiếp diễn một vòng như vậy. Vòng đi vòng lại, làm không biết mệt.
Quý Liêm còn tưởng rằng đến Vương phủ cũng coi như có thể né tránh vị ôn thần này. Nhưng không nghĩ tới Diệp nhị công tử lại cả gan làm loạn như vậy, thế mà dám đến nháo trước cửa lớn Vương phủ.
Tác giả :
Tú Sinh