Xung Động
Chương 14
Thực ra, ta cũng không quá tò mò như Tằng Vỹ Kỳ, hiếu kỳ thường chỉ kéo theo xui xẻo, nhìn bộ dạng cậu ta bây giờ thì rõ. Đời người muốn yên lành một chút, tốt nhất nên biết kiềm chế tính tò mò.
Bởi vậy, ta nhướng mày đáp: “Để tôi đề cử cậu qua làm cho tạp chí địa lý quốc gia, ru rú ở đây quả là lãng phí nhân tài."
Cậu ta bật cười, giơ cánh tay lành huých huých ngực ta.
Lựa lúc không ai để ý, ta kín đáo ra cửa bấm máy gọi cho chú Lai: “Chú điều tra băng Uy Hổ giúp tôi."
Chú Lai hình như đã có hiểu biết từ trước, lập tức trả lời: “Băng này tập hợp một đám lưu manh chính cống, toàn bọn bán mạng không sợ chết, chính tôi nếu đụng phải bọn ấy cũng phải kiềng mặt mấy phần."
“Bọn đó đang nhắm vào Trụ Phong đây, giờ nếu để mặc cho chúng vênh vang bạt mạng kiểu ấy, chưa chắc đã hoàn toàn có lợi cho chúng ta."
“Hử?! Có chuyện này hả?! Từ bao giờ?!"
“Vừa có ẩu đả ở quán bar Phong Vận, đại để vì tranh giành địa bàn quận Loan Tử."
“Cậu nghĩ ta không lợi dụng được băng Uy Hổ à?"
“Không, hợp tác với bọn bạt mạng rất mạo hiểm. Bất quá, xem ra trong vụ tranh thầu này Trụ Phong có khả năng để lại sơ hở. Tôi không tin đám quan chức không ăn đẫy từ Trụ Phong, vụ mập mờ này sao trót lọt được, chúng ta cứ đường thẳng mà đi."
“Tôi hiểu ý cậu rồi, cứ thúc cho chính phủ phải nhúng tay tra lại vụ này, để các ngân hàng và bọn đối tác cô lập Trụ Phong, đến lúc ấy, Trịnh Diệu Dương nhất định phải quay lại bấu víu Ông."
Mục tiêu của Trương Thủ Huy lần này chính là khiến Trịnh Diệu Dương mất Trụ Phong. Ông già đã hết kiên nhẫn, vời không xong thì phá hủy, quả nhiên đúng là tính cách ông ta.
Một mình ta không thể có năng lực ấy, nhưng có Lai Chính Mạt cáo già và bao nhiêu thế lực trong bóng tối sẵn sàng ra tay trợ giúp, cậu ta khó tránh được sớm muộn sẽ đạp chân vào bẫy.
Thô lỗ, mạnh bạo như băng Uy Hổ chưa chắc đã hay, thực tế vài ngày sau đã chứng minh điều đó: màn trả thù rầm rộ của Trụ Phong cuối cùng lại không đạt được hiệu quả như dự tính. Tuy đã tập kích trúng sòng bạc và hộp đêm lớn của chúng, nhưng mấy tên cầm đầu đều không có mặt, quả nhiên đây là một băng nhóm cực kỳ khôn ngoan, hành động đều được tính toán đường tiến lui kĩ càng.
Có điều ta thực sự không ngờ, vận đen lại mò đến nhanh như vậy, đương nhiên, chuyện lần này nhân vật chính vẫn là Trịnh Diệu Dương.
Số là dù được cài cắm thiết bị phòng vệ kín mít, lại thêm cả vệ sĩ túc trực sát cạnh cũng chưa chắc đã bảo đảm được an toàn 100% cho một người, huống chi Trịnh Diệu Dương luôn có thói quen đi lại một mình, kết quả ngày hôm ấy mình cậu ta chết chưa đủ còn kéo theo ta chết chùm. Thời gian này tạm thời ta xác định cậu ta không còn cho người theo dõi ta nữa, nhưng khốn nỗi nếu lúc gặp chuyện đằng sau có kẻ giám sát thật, có lẽ chúng ta đã không rơi vào tình thế xấu hổ, tứ cố vô thân đến vậy.
Tối ngày thứ tư kể từ hôm xảy ra vụ tập kích, ta rời khỏi công ty, vừa xuống tới bãi đỗ xe thì đụng mặt Trịnh Diệu Dương, chúng ta liếc mắt nhìn nhau, không chào hỏi cũng không gật đầu, hoàn toàn như hai người xa lạ, lạnh lùng vào xe, lạnh lùng khởi động máy. Cũng không hiểu vì sao cậu ta có vẻ ưa thích những căn phòng cao cấp ở Lệ Nguyệt Cung, còn ta chỉ muốn trở về biệt thự Hải Cảnh nghỉ ngơi.
Vẫn có một đoạn phải đi cùng đường, xe cậu ta trước, xe ta sau, cậu ta không buồn cho ta rớt lại, ta cũng chẳng định đuổi theo. Sự cố xảy ra chỉ trong nháy mắt! Phía trước đột ngột lóe lên ánh đèn sáng chói, ánh sáng bất thường trùm qua cửa kính xe ta, lóa mắt đến mờ mịt, có kẻ cố tình chặn đường!
Ta vội vàng đạp thắng, hạ cửa kính thò đầu nhìn ra, xe của Trịnh Diệu Dương đã bị một đám mô tô phân khối lớn bao vây, tiếng động cơ rú nhức óc, bọn ngồi trên xe toàn lũ bộ dạng hung hăng dọa người. Ta đoán bọn này nhất định là người băng Uy Hổ, dám phá quán giữa ban ngày tất dám cướp xe ban đêm; cũng hợp lý lắm, quả nhiên bọn chúng muốn ăn thua với Trụ Phong.
Một gã cao lớn vạm vỡ tiến tới bên xe ta, thô lỗ nện xuống mũi xe, lớn tiếng quát: “Thằng này, khôn hồn cút mau thì ông đây tha cho mày một mạng, bằng không mày tã cả người lẫn xe bây giờ!"
“Chúng mày định làm gì chủ tịch tao?"
Bình tĩnh hỏi lại một câu, vừa nói xong đã thấy hơi hối hận, ta rất ít khi hối hận, lần này coi như nếm mùi một lần.
“Mẹ kiếp, còn dám nhận quen biết!" Lập tức ta cũng bị bao vây, gã cao lớn giật cửa xe, mạnh tay lôi ta ra, nhưng không lường được sức ta mạnh đến vậy, một hồi không thể kéo được, hắn đùng đùng giận dữ, trực tiếp dùng báng súng thúc xuống đầu ta.
“Chết tiệt! Xuống xe! Mày có tin ông cho mày một phát đạn không?!"
Ta tin, vì thế ta xuống xe.
Hai tay lập tức bị bẻ quặt ra sau lưng rồi bị trói chặt bằng dây thừng. Ta nghe thấy bọn chúng chửi bới Trịnh Diệu Dương, còn thô bạo đấm cậu ta hai cú. Cậu ta ghét nhất bị đánh vào mặt, nhưng lúc này chưa kịp phản ứng đã bị mười tên chĩa súng khống chế, ta và cậu ta dù sao cũng không phải siêu nhân.
Thực tế, ta vẫn có thể chạy thoát, nhưng lần này không hạ quyết tâm thí mạng cùng cậu ta, chỉ sợ sau này chính ta cũng khó sống
Bởi vậy, ta nhướng mày đáp: “Để tôi đề cử cậu qua làm cho tạp chí địa lý quốc gia, ru rú ở đây quả là lãng phí nhân tài."
Cậu ta bật cười, giơ cánh tay lành huých huých ngực ta.
Lựa lúc không ai để ý, ta kín đáo ra cửa bấm máy gọi cho chú Lai: “Chú điều tra băng Uy Hổ giúp tôi."
Chú Lai hình như đã có hiểu biết từ trước, lập tức trả lời: “Băng này tập hợp một đám lưu manh chính cống, toàn bọn bán mạng không sợ chết, chính tôi nếu đụng phải bọn ấy cũng phải kiềng mặt mấy phần."
“Bọn đó đang nhắm vào Trụ Phong đây, giờ nếu để mặc cho chúng vênh vang bạt mạng kiểu ấy, chưa chắc đã hoàn toàn có lợi cho chúng ta."
“Hử?! Có chuyện này hả?! Từ bao giờ?!"
“Vừa có ẩu đả ở quán bar Phong Vận, đại để vì tranh giành địa bàn quận Loan Tử."
“Cậu nghĩ ta không lợi dụng được băng Uy Hổ à?"
“Không, hợp tác với bọn bạt mạng rất mạo hiểm. Bất quá, xem ra trong vụ tranh thầu này Trụ Phong có khả năng để lại sơ hở. Tôi không tin đám quan chức không ăn đẫy từ Trụ Phong, vụ mập mờ này sao trót lọt được, chúng ta cứ đường thẳng mà đi."
“Tôi hiểu ý cậu rồi, cứ thúc cho chính phủ phải nhúng tay tra lại vụ này, để các ngân hàng và bọn đối tác cô lập Trụ Phong, đến lúc ấy, Trịnh Diệu Dương nhất định phải quay lại bấu víu Ông."
Mục tiêu của Trương Thủ Huy lần này chính là khiến Trịnh Diệu Dương mất Trụ Phong. Ông già đã hết kiên nhẫn, vời không xong thì phá hủy, quả nhiên đúng là tính cách ông ta.
Một mình ta không thể có năng lực ấy, nhưng có Lai Chính Mạt cáo già và bao nhiêu thế lực trong bóng tối sẵn sàng ra tay trợ giúp, cậu ta khó tránh được sớm muộn sẽ đạp chân vào bẫy.
Thô lỗ, mạnh bạo như băng Uy Hổ chưa chắc đã hay, thực tế vài ngày sau đã chứng minh điều đó: màn trả thù rầm rộ của Trụ Phong cuối cùng lại không đạt được hiệu quả như dự tính. Tuy đã tập kích trúng sòng bạc và hộp đêm lớn của chúng, nhưng mấy tên cầm đầu đều không có mặt, quả nhiên đây là một băng nhóm cực kỳ khôn ngoan, hành động đều được tính toán đường tiến lui kĩ càng.
Có điều ta thực sự không ngờ, vận đen lại mò đến nhanh như vậy, đương nhiên, chuyện lần này nhân vật chính vẫn là Trịnh Diệu Dương.
Số là dù được cài cắm thiết bị phòng vệ kín mít, lại thêm cả vệ sĩ túc trực sát cạnh cũng chưa chắc đã bảo đảm được an toàn 100% cho một người, huống chi Trịnh Diệu Dương luôn có thói quen đi lại một mình, kết quả ngày hôm ấy mình cậu ta chết chưa đủ còn kéo theo ta chết chùm. Thời gian này tạm thời ta xác định cậu ta không còn cho người theo dõi ta nữa, nhưng khốn nỗi nếu lúc gặp chuyện đằng sau có kẻ giám sát thật, có lẽ chúng ta đã không rơi vào tình thế xấu hổ, tứ cố vô thân đến vậy.
Tối ngày thứ tư kể từ hôm xảy ra vụ tập kích, ta rời khỏi công ty, vừa xuống tới bãi đỗ xe thì đụng mặt Trịnh Diệu Dương, chúng ta liếc mắt nhìn nhau, không chào hỏi cũng không gật đầu, hoàn toàn như hai người xa lạ, lạnh lùng vào xe, lạnh lùng khởi động máy. Cũng không hiểu vì sao cậu ta có vẻ ưa thích những căn phòng cao cấp ở Lệ Nguyệt Cung, còn ta chỉ muốn trở về biệt thự Hải Cảnh nghỉ ngơi.
Vẫn có một đoạn phải đi cùng đường, xe cậu ta trước, xe ta sau, cậu ta không buồn cho ta rớt lại, ta cũng chẳng định đuổi theo. Sự cố xảy ra chỉ trong nháy mắt! Phía trước đột ngột lóe lên ánh đèn sáng chói, ánh sáng bất thường trùm qua cửa kính xe ta, lóa mắt đến mờ mịt, có kẻ cố tình chặn đường!
Ta vội vàng đạp thắng, hạ cửa kính thò đầu nhìn ra, xe của Trịnh Diệu Dương đã bị một đám mô tô phân khối lớn bao vây, tiếng động cơ rú nhức óc, bọn ngồi trên xe toàn lũ bộ dạng hung hăng dọa người. Ta đoán bọn này nhất định là người băng Uy Hổ, dám phá quán giữa ban ngày tất dám cướp xe ban đêm; cũng hợp lý lắm, quả nhiên bọn chúng muốn ăn thua với Trụ Phong.
Một gã cao lớn vạm vỡ tiến tới bên xe ta, thô lỗ nện xuống mũi xe, lớn tiếng quát: “Thằng này, khôn hồn cút mau thì ông đây tha cho mày một mạng, bằng không mày tã cả người lẫn xe bây giờ!"
“Chúng mày định làm gì chủ tịch tao?"
Bình tĩnh hỏi lại một câu, vừa nói xong đã thấy hơi hối hận, ta rất ít khi hối hận, lần này coi như nếm mùi một lần.
“Mẹ kiếp, còn dám nhận quen biết!" Lập tức ta cũng bị bao vây, gã cao lớn giật cửa xe, mạnh tay lôi ta ra, nhưng không lường được sức ta mạnh đến vậy, một hồi không thể kéo được, hắn đùng đùng giận dữ, trực tiếp dùng báng súng thúc xuống đầu ta.
“Chết tiệt! Xuống xe! Mày có tin ông cho mày một phát đạn không?!"
Ta tin, vì thế ta xuống xe.
Hai tay lập tức bị bẻ quặt ra sau lưng rồi bị trói chặt bằng dây thừng. Ta nghe thấy bọn chúng chửi bới Trịnh Diệu Dương, còn thô bạo đấm cậu ta hai cú. Cậu ta ghét nhất bị đánh vào mặt, nhưng lúc này chưa kịp phản ứng đã bị mười tên chĩa súng khống chế, ta và cậu ta dù sao cũng không phải siêu nhân.
Thực tế, ta vẫn có thể chạy thoát, nhưng lần này không hạ quyết tâm thí mạng cùng cậu ta, chỉ sợ sau này chính ta cũng khó sống
Tác giả :
Hiểu Xuân