Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng
Chương 51
CHƯƠNG 51
Được một con Ấu Long nhỏ bé bảo vệ, Huyền Thanh hẳn phải cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy Thiên Tứ không còn lộ vẻ yếu đuối mỗi khi đứng trước mặt mình, tim hắn giống như bị một cỗ băng trùy hung hăn đâm vào, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có người cần mình, hắn không còn cô độc như lúc bắt đầu tu hành nữa, con đường sau này dù là đến chân trời góc bể nào, bên cạnh hắn lúc nào cũng có một người…Ừm…Bầu bạn, cùng hắn ngắm thanh phong minh nguyệt, phiếu miểu cô yên.
Đây chính là cái kết mà hắn tình nguyện sa vào, vạn kiếp bất hối.
Thế nhưng…Nhìn tình hình hiện tại có vẻ không được tốt cho lắm, mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt này nọ kia…Sau này có cơ hội thì từ từ nói tiếp.
“Thiên Tứ, mau lại đây, ngộ nhỡ làm ngươi bị thương, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu a~~." Huyền Thanh vung khởi phất trần, quấn Thiên Tứ trở lại trên vai mình, Thiên Tứ vừa ổn định, Huyền Thanh liền dùng ánh mắt minh lượng dị thường liếc nhìn đám rồng to hung hãn, bày tư thế sẵn sàng liều mạng.
Cho dù là đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng khó lòng đột phá thế trận hơn một ngàn con rồng vây quanh, Huyền Thanh bỗng dưng cảm thấy đau đầu, liền cấp tốc đưa ra quyết định: Thôi thì cứ cởi bỏ phong ấn trước đi…Chuyện còn lại về sau hãy nói tiếp.
Khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh niệm chú cởi bỏ phong ấn trên cánh tay, hai bên cánh tay bỗng dưng bạo phát bạch quang.
“Phá phong!" Sau khi Huyền Thanh nói ra hai chữ đơn giản, hào quang càng thêm chói lòa, nháy mắt che phủ khắp người hắn.
Một cỗ năng lượng chạy khắp tứ chi bách hài, thẳng đến đan điền, chưa quá một giây, Huyền Thanh đã đột phá từ cảnh giới Thiên Tiên, nhảy vọt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, hắn nghĩ cảnh giới này đã là giới hạn cực đại rồi, vừa định động thân đứng dậy thì bi thảm phát hiện mình…Không thể cục cựa được a~~Tu vi liên tục tăng nhanh, cho dù hắn có cố gắng kiềm hãm thế nào cũng không được.
Đang lúc nguy cấp nhất lại gặp chuyện không may, Huyền Thanh trong lòng vô cùng ai thán, chỉ có thể ngồi chờ cảnh giới Không-Biết-Đỉnh-Của-Nó-Dừng-Ở-Chỗ-Quái-Nào.
Thiên Tứ phát hiện bạch quang dần dần tản đi, mà Huyền Thanh thì vẫn như cũ: Vẫn không thèm nhúc nhích, một đạo Tiên Khí ngưng tụ ở mi tâm, thoắt ẩn thoắt hiện. Nó vội giơ trảo tử chọt chọt mặt Huyền Thanh, thấy Huyền Thanh rơi vào trạng thái ngồi thiền phong bế giác quan khiến nó vô cùng lo lắng.
“Huyền Thanh, mau đứng lên đi!" Phạm vi vây xung quanh của Long Tộc cũng dần dần thu hẹp lại, Thiên Tứ hoảng loạn gọi to, trảo tử ra sức nhéo má Huyền Thanh thật đau, hy vọng Huyền Thanh có thể tỉnh lại nắm tay nhau bỏ chạy, nhưng Huyền Thanh lại không hề có cảm giác.
Áp lực càng lúc càng lớn dần, Thiên Tứ vội bay đến trước mặt Huyền Thanh, cơ thể nhỏ bé ngăn không cho đám Long Tộc đến gần, phát ra một tràn Long Ngữ sắc bén phẫn nộ, tứ chi không ngừng kêu gọi từng đóa mây nhỏ hình thảnh kết giới bảo vệ Huyền Thanh, kết giới không thể chịu nổi một kích của Long Tộc, bọn họ dường như muốn kích động tiềm năng của Thiên Tứ, thong thả tiến đến gần nó và Huyền Thanh, khiến cho Thiên Tứ cảm thấy sợ hãi khi mất đi Huyền Thanh.
“Các người còn tiến thêm bước nữa, ta liền liều mạng với các người!" Nhãn mẫu kim sắc tiêm nhiễm một tầng hơi nước, lệ quang mông lung vô cùng đáng thương, nhưng nó vẫn như cũ dùng sức lực nhỏ nhoi của mình bảo vệ Huyền Thanh.
Đám rồng kia liền ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm thật to, nói cho nó biết: Lập tức theo bọn họ trở về Long Tộc, không nên cùng một tên Tiên Nhân dây dưa quyến luyến, bằng không họ chỉ còn cách dùng vũ lực kết liễu Huyền Thanh sau đó mang nó đi.
Thiên Tứ nghe xong, liền kích động gào lên, kêu gọi từng đóa mây che chắn cho Huyền Thanh.
Bỗng nhiên một con rồng trong bầy giương vuốt lên đánh về phía Huyền Thanh, Thiên Tứ lập tức lấy thân mình liều mạng che chở cho hắn, đôi kim mâu bạo phát lưu ly thôi sáng rực rỡ, giữa trán cùng lân phiến liên tục xuất hiện những đường hoa văn phức tạp, huyết mạch kế thừa Long Đế bắt đầu sôi trào cuồn cuộn.
Nó gầm nhẹ một tiếng, cơ thể trẻ con bắt đầu lớn dần lên, lân phiến mềm mại dần cứng chắc hơn, trảo tử vô lực không chút đe dọa cũng trở nên bén nhọn, Long Vỹ vung nhẹ một cái, cũng đủ tiễn con rồng trưởng thành kia bay xa chín tầng mây.
Sức mạnh thức tỉnh khiến Thiên Địa lâm vào cảnh biến sắc, mỗi một tiếng gầm của nó cũng đủ làm cho tất cả chúng rồng trong thiên hạ phải cúi đầu xưng thần, không dám nảy sinh ý định phản kháng ở trong đầu.
Thiên Tứ lúc này tất nhiên đã trở thành tân Long Đế.
Thiên Tứ ngờ nghệch không hiểu hơn một ngàn con rồng kia vì cớ gì lại bị nó dọa đến mức nằm rạp xuống đất, nó dùng tấm thân cao lớn ôm lấy Huyền Thanh cẩn thận bảo vệ, vẫn như cũ trừng mắt đề phòng nhìn về phía đám rồng muốn-động-cũng-không-dám-động.
Trên trời im lặng đáng sợ, dưới đất cũng không khác gì trên trời, Tiên Giới đắm chìm trong sự tĩnh lặng không thể giải thích bằng lời.
“Ngươi có thích tiểu hài tử đó không?"
Câu nói thoát ra từ khóe miệng của Ngao Phóng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí y, Thiên Nhất ngẩn người đáy mắt lóe lên một tia minh bạch, hết năm này tháng nọ Ngao Phóng đã nhìn y dốc hết pháp lực bảo hộ thân thể cho hắn, Thiên Nhất khàn giọng chua sót nói: “Ta và ngươi đã cùng nhau trải qua hơn một vạn hai nghìn năm, hệt như một hồi mộng đẹp, ở trong mộng ta gặp được ngươi, ngươi hữu tình ta hữu ý, sau khi tỉnh mộng rồi trái tim cũng bị ngươi lấy mất, ta hao tẫn sinh mệnh để giữ chân ngươi lại hơn một vạn hai nghìn năm, ta nên cảm thấy thỏa mãn. . . Ta nên cảm thấy thỏa mãn. . . Ngươi còn để lại Thiên Tứ cho ta. . . Ta phải sớm minh bạch mọi chuyện. . ."
Y phải sớm minh bạch mọi chuyện Thiên Tứ mang trong mình Long Khí và Tiên Khí lại còn là máu mủ của bọn họ, là do Ngao Phóng dùng hết bảy phần tu vi của mình tạo ra, bởi vì sau khi Khế Ước giữ Tiên Tôn và Long Đế khế được thành lập, mỗi một đời Long Đế chỉ có một phụ thân, nguyên lai kia chính là thuật Duyên Tử(1) trong truyền thuyết, bí thuật của Long Tộc.
Nhưng y đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực chiếu cố Thiên Tứ.
Một tia sáng nhạt ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó bay đi, xẹt qua cơ thể Huyền Thanh, giúp hắn đột phá vòng vây cuối cùng.
Huyền Thanh mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe so với hắn còn to hơn, ngập tràn niềm vui sướng say sưa ngắm nhìn hắn, “Huyền Thanh, ta khó chịu quá, toàn thân chỗ nào cũng đau." Người nam nhân trưởng thành đê âm trầm thấp nức nở nói, nó chìa trảo tử ra, móng vuốt cùng lân phiến đều dính đầy máu, “Ngươi xem, chỗ nào cũng chảy máu."
Huyền Thanh thoáng chút kinh ngạc, không biết trả lời thế nào đành an ủi nó: “Do ngươi đột nhiên lớn như vậy, thân thể tất nhiên chịu không nổi, về nhà dưỡng thương vài năm là khỏe lại thôi."
Thiên Tứ bung vuốt gật đầu nói, “Chúng ta về nhà thôi."
Liếc mắt đồng cảm nhìn đám quần Long quỳ rạp dưới đất không con nào dám ngẩn lên, Huyền Thanh không muốn từ chối Thiên Tứ liền đứng dậy, xoay người ung dung bước đi, “Vậy thì đi thôi."
Thiên Tứ vui vẻ chạy xung quanh hắn, hò reo vang đến tận chín tầng mây.
Huyền Thanh cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay, sợi Nhân Duyên kia vẫn là “Hung" mang “Đại Cát", nhưng không sao. Hắn siết tay lại, ôm lấy phất trần, khoan thai cưỡi lên đóa mây mà đi, bên cạnh có Kim Long bồi bạn.
Xem mọi chuyện diễn ra trước mắt tựa một kiếp nhân sinh đã qua không còn gì luyến tiếc .
Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn Huyền Thanh, trảo tử lôi lôi kéo kéo đạo bào của Huyền Thanh, nũng nịu hỏi: “Huyền Thanh, ta lớn như vậy rồi ngươi có còn thích ta không?"
Thật là một câu hỏi ngu ngốc, Huyền Thanh không khỏi cười thầm, ngón tay khẽ vuốt ve thân phất trần, suy nghĩ xem nên trả lời nó như thế nào, một lúc sau, hắn nói: “Lúc ngươi còn nhỏ quả thật rất khả ái, khiến cho ta cảm thấy rất yêu thích, về phần ngươi lớn như vầy. . . Ha hả. . . Còn phải chờ thương lượng lại."
“Ngươi mà không nói, sau này sẽ không còn cơ hội để…Hự!." Thanh âm yếu ớt có chút khàn khàn.
“Ha ha!" Huyền Thanh thuận tay vuốt ve cái sừng nhỏ của Thiên Tứ, “Làm sao có thể. . ." Lời nói chưa nói xong, Long Giác bỗng dưng biến mất, Huyền Thanh toàn thân chấn động, cúi đầu xuống, liền phát hiện Thiên Tứ ngã người té xuống, cơ thể không chịu nổi sức mạnh của Long Đế mà lớn lên, lân phiến trên người bị sức mạnh của Long Đế xé toạc ra, máu tươi từ miệng vết thương cứ thế mà tuôn ra.
Phất trần lập tức đỡ lấy Thiên Tứ, Huyền Thanh cố gắng giữ thăng bằng, nhưng dựa sức nặng của Thiên Tứ cộng với hắn thì chỉ có thề là…Nhanh chóng rơi xuống.
“Huyền Thanh. . . Ta đau. . ." Lệ nhãn từ lân phiến rơi xuống phất trần, huyết nhục mơ hồ, một thân đỏ thắm.
“Ngoan, chờ ta một chút, sẽ không còn đau nữa." Cuối cùng cũng đáp được xuống đấy, trong đầu Huyền Thanh liền niệm ra một loạt loại phong ấn khác nhau.
Sau khi, Thiên Tứ hôn mê, Huyền Thanh nghĩ: Cho dù có học cả đời cũng không tìm ra được loại phong ấn có thể che giấu pháp lực của Long Đế.
“Ta sẽ dạy cho ngươi phong ấn mà chỉ có Huyền Tiên mới có thể làm được." Thanh âm Tiên tôn âm trầm truyền đến bên tai Huyền Thanh, liền đem phong ấn truyền lại cho Huyền Thanh.
Huyền Thanh gần như lĩnh hội được Huyền Cực phong ấn, bất quá hắn vừa mới bước vào cảnh giới Huyền Tiên, Huyền Cực phong ấn vừa thành hình rút đi của hắn tám chín thành Pháp Lực, hơn nữa thể lực suy kiệt.
Song chưởng vung ra, Huyền Cực phong ấn che đi dấu hiệu của Long Đế trên trán, trên Long phiến lưu lại phù văn kim sắc, cơ thể sắp bộc phát sức mạnh Long Đế của Thiên Tứ đột nhiên an định.
Nhìn cơ thể Thiên Tứ dần dần nhỏ lại, Huyền Thanh đặt mông ngồi xuống, thở dốc.
“Tên tiểu tử nhà ngươi, suýt chút nữa là hại chết cái mạng già của ta! Còn nhỏ vẫn dễ chiếu cố hơn."
Vừa định khoanh chân ngồi thiền khôi phục tinh lực, bỗng nhiên một cái đuôi rồng từ đâu phét tới, hất Huyền Thanh bay mấy chục thước khó khăn lắm mới bám trụ được một đóa mây, lập tức hướng con rồng “cướp cạn" gào thét: “Này —— Các ngươi như thế nào lại đến nhà ta cướp người a~~~!"
Một cái tay nải thật nặng ném về phía hắn, một viên trân châu nhu nhuận to bằng nắm tay lăn ra, Huyền Thanh tức muốn hộc máu, “Các ngươi đây là khi dễ ta không có tiền?" Hắn mặc dù ăn mặc hơi lôi thôi một chút, thoạt nhìn có điểm keo kiệt, lúc cần tiền thì thích “lấy" của người khác, nhưng hắn thực sự không có nghèo nha~~~~!
Ai~~Chuyện đã đến nước này, lão Thiên Gia vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Đúng là khinh người quá đáng mà!
Huyền Cực phong ấn, Thiên Địa Chí Tôn, chỉ có Huyền Cực phong ấn mới có thể che giấu sức mạnh Long Đế, điều kiện đầu tiên đó chính là: Người tạo ra phong ấn chẳng phải là Huyền Tiên mà còn là Tiên Tôn.
Huyền Thanh chính là Đại Tiên Tôn kế nhiệm.
Khi Huyền Thanh đột nhiên đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, Thiên Nhất lập tức minh bạch được thân phận của hắn.
“Ngao Phóng, ngươi hy vọng Thiên Tứ được hạnh phúc, đúng không?" Thiên Nhất hỏi nhưng căn bản y không mong Ngao Phóng không thể trả lời, “Vậy thì ta đây cả đời làm Tiên Tôn, như vậy Huyền Thanh sẽ không phải trở thành Tiên Tôn, bọn họ sẽ không giống chúng ta vì Khế Ước mà gặp nhau, cũng sẽ không gặp phải kết cục giống chúng ta."
Lời này vừa nói ra, đám mây dưới chân Huyền Thanh đột nhiên mất đi màu tím.
Thiên Nhất tiếp tục ngắm nhìn Ngao Phóng, như vậy mà nhất sinh nhất thế. . .
Chú Thích:
(1) Thuật Duyên Tử: Thuật giúp nam nhân sinh con! Là Nam Nam Sinh Tử trong truyền thuyết Đam Mỹ!
╮(╯▽╰)╭
Được một con Ấu Long nhỏ bé bảo vệ, Huyền Thanh hẳn phải cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy Thiên Tứ không còn lộ vẻ yếu đuối mỗi khi đứng trước mặt mình, tim hắn giống như bị một cỗ băng trùy hung hăn đâm vào, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có người cần mình, hắn không còn cô độc như lúc bắt đầu tu hành nữa, con đường sau này dù là đến chân trời góc bể nào, bên cạnh hắn lúc nào cũng có một người…Ừm…Bầu bạn, cùng hắn ngắm thanh phong minh nguyệt, phiếu miểu cô yên.
Đây chính là cái kết mà hắn tình nguyện sa vào, vạn kiếp bất hối.
Thế nhưng…Nhìn tình hình hiện tại có vẻ không được tốt cho lắm, mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt này nọ kia…Sau này có cơ hội thì từ từ nói tiếp.
“Thiên Tứ, mau lại đây, ngộ nhỡ làm ngươi bị thương, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu a~~." Huyền Thanh vung khởi phất trần, quấn Thiên Tứ trở lại trên vai mình, Thiên Tứ vừa ổn định, Huyền Thanh liền dùng ánh mắt minh lượng dị thường liếc nhìn đám rồng to hung hãn, bày tư thế sẵn sàng liều mạng.
Cho dù là đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng khó lòng đột phá thế trận hơn một ngàn con rồng vây quanh, Huyền Thanh bỗng dưng cảm thấy đau đầu, liền cấp tốc đưa ra quyết định: Thôi thì cứ cởi bỏ phong ấn trước đi…Chuyện còn lại về sau hãy nói tiếp.
Khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh niệm chú cởi bỏ phong ấn trên cánh tay, hai bên cánh tay bỗng dưng bạo phát bạch quang.
“Phá phong!" Sau khi Huyền Thanh nói ra hai chữ đơn giản, hào quang càng thêm chói lòa, nháy mắt che phủ khắp người hắn.
Một cỗ năng lượng chạy khắp tứ chi bách hài, thẳng đến đan điền, chưa quá một giây, Huyền Thanh đã đột phá từ cảnh giới Thiên Tiên, nhảy vọt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, hắn nghĩ cảnh giới này đã là giới hạn cực đại rồi, vừa định động thân đứng dậy thì bi thảm phát hiện mình…Không thể cục cựa được a~~Tu vi liên tục tăng nhanh, cho dù hắn có cố gắng kiềm hãm thế nào cũng không được.
Đang lúc nguy cấp nhất lại gặp chuyện không may, Huyền Thanh trong lòng vô cùng ai thán, chỉ có thể ngồi chờ cảnh giới Không-Biết-Đỉnh-Của-Nó-Dừng-Ở-Chỗ-Quái-Nào.
Thiên Tứ phát hiện bạch quang dần dần tản đi, mà Huyền Thanh thì vẫn như cũ: Vẫn không thèm nhúc nhích, một đạo Tiên Khí ngưng tụ ở mi tâm, thoắt ẩn thoắt hiện. Nó vội giơ trảo tử chọt chọt mặt Huyền Thanh, thấy Huyền Thanh rơi vào trạng thái ngồi thiền phong bế giác quan khiến nó vô cùng lo lắng.
“Huyền Thanh, mau đứng lên đi!" Phạm vi vây xung quanh của Long Tộc cũng dần dần thu hẹp lại, Thiên Tứ hoảng loạn gọi to, trảo tử ra sức nhéo má Huyền Thanh thật đau, hy vọng Huyền Thanh có thể tỉnh lại nắm tay nhau bỏ chạy, nhưng Huyền Thanh lại không hề có cảm giác.
Áp lực càng lúc càng lớn dần, Thiên Tứ vội bay đến trước mặt Huyền Thanh, cơ thể nhỏ bé ngăn không cho đám Long Tộc đến gần, phát ra một tràn Long Ngữ sắc bén phẫn nộ, tứ chi không ngừng kêu gọi từng đóa mây nhỏ hình thảnh kết giới bảo vệ Huyền Thanh, kết giới không thể chịu nổi một kích của Long Tộc, bọn họ dường như muốn kích động tiềm năng của Thiên Tứ, thong thả tiến đến gần nó và Huyền Thanh, khiến cho Thiên Tứ cảm thấy sợ hãi khi mất đi Huyền Thanh.
“Các người còn tiến thêm bước nữa, ta liền liều mạng với các người!" Nhãn mẫu kim sắc tiêm nhiễm một tầng hơi nước, lệ quang mông lung vô cùng đáng thương, nhưng nó vẫn như cũ dùng sức lực nhỏ nhoi của mình bảo vệ Huyền Thanh.
Đám rồng kia liền ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm thật to, nói cho nó biết: Lập tức theo bọn họ trở về Long Tộc, không nên cùng một tên Tiên Nhân dây dưa quyến luyến, bằng không họ chỉ còn cách dùng vũ lực kết liễu Huyền Thanh sau đó mang nó đi.
Thiên Tứ nghe xong, liền kích động gào lên, kêu gọi từng đóa mây che chắn cho Huyền Thanh.
Bỗng nhiên một con rồng trong bầy giương vuốt lên đánh về phía Huyền Thanh, Thiên Tứ lập tức lấy thân mình liều mạng che chở cho hắn, đôi kim mâu bạo phát lưu ly thôi sáng rực rỡ, giữa trán cùng lân phiến liên tục xuất hiện những đường hoa văn phức tạp, huyết mạch kế thừa Long Đế bắt đầu sôi trào cuồn cuộn.
Nó gầm nhẹ một tiếng, cơ thể trẻ con bắt đầu lớn dần lên, lân phiến mềm mại dần cứng chắc hơn, trảo tử vô lực không chút đe dọa cũng trở nên bén nhọn, Long Vỹ vung nhẹ một cái, cũng đủ tiễn con rồng trưởng thành kia bay xa chín tầng mây.
Sức mạnh thức tỉnh khiến Thiên Địa lâm vào cảnh biến sắc, mỗi một tiếng gầm của nó cũng đủ làm cho tất cả chúng rồng trong thiên hạ phải cúi đầu xưng thần, không dám nảy sinh ý định phản kháng ở trong đầu.
Thiên Tứ lúc này tất nhiên đã trở thành tân Long Đế.
Thiên Tứ ngờ nghệch không hiểu hơn một ngàn con rồng kia vì cớ gì lại bị nó dọa đến mức nằm rạp xuống đất, nó dùng tấm thân cao lớn ôm lấy Huyền Thanh cẩn thận bảo vệ, vẫn như cũ trừng mắt đề phòng nhìn về phía đám rồng muốn-động-cũng-không-dám-động.
Trên trời im lặng đáng sợ, dưới đất cũng không khác gì trên trời, Tiên Giới đắm chìm trong sự tĩnh lặng không thể giải thích bằng lời.
“Ngươi có thích tiểu hài tử đó không?"
Câu nói thoát ra từ khóe miệng của Ngao Phóng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí y, Thiên Nhất ngẩn người đáy mắt lóe lên một tia minh bạch, hết năm này tháng nọ Ngao Phóng đã nhìn y dốc hết pháp lực bảo hộ thân thể cho hắn, Thiên Nhất khàn giọng chua sót nói: “Ta và ngươi đã cùng nhau trải qua hơn một vạn hai nghìn năm, hệt như một hồi mộng đẹp, ở trong mộng ta gặp được ngươi, ngươi hữu tình ta hữu ý, sau khi tỉnh mộng rồi trái tim cũng bị ngươi lấy mất, ta hao tẫn sinh mệnh để giữ chân ngươi lại hơn một vạn hai nghìn năm, ta nên cảm thấy thỏa mãn. . . Ta nên cảm thấy thỏa mãn. . . Ngươi còn để lại Thiên Tứ cho ta. . . Ta phải sớm minh bạch mọi chuyện. . ."
Y phải sớm minh bạch mọi chuyện Thiên Tứ mang trong mình Long Khí và Tiên Khí lại còn là máu mủ của bọn họ, là do Ngao Phóng dùng hết bảy phần tu vi của mình tạo ra, bởi vì sau khi Khế Ước giữ Tiên Tôn và Long Đế khế được thành lập, mỗi một đời Long Đế chỉ có một phụ thân, nguyên lai kia chính là thuật Duyên Tử(1) trong truyền thuyết, bí thuật của Long Tộc.
Nhưng y đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực chiếu cố Thiên Tứ.
Một tia sáng nhạt ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó bay đi, xẹt qua cơ thể Huyền Thanh, giúp hắn đột phá vòng vây cuối cùng.
Huyền Thanh mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe so với hắn còn to hơn, ngập tràn niềm vui sướng say sưa ngắm nhìn hắn, “Huyền Thanh, ta khó chịu quá, toàn thân chỗ nào cũng đau." Người nam nhân trưởng thành đê âm trầm thấp nức nở nói, nó chìa trảo tử ra, móng vuốt cùng lân phiến đều dính đầy máu, “Ngươi xem, chỗ nào cũng chảy máu."
Huyền Thanh thoáng chút kinh ngạc, không biết trả lời thế nào đành an ủi nó: “Do ngươi đột nhiên lớn như vậy, thân thể tất nhiên chịu không nổi, về nhà dưỡng thương vài năm là khỏe lại thôi."
Thiên Tứ bung vuốt gật đầu nói, “Chúng ta về nhà thôi."
Liếc mắt đồng cảm nhìn đám quần Long quỳ rạp dưới đất không con nào dám ngẩn lên, Huyền Thanh không muốn từ chối Thiên Tứ liền đứng dậy, xoay người ung dung bước đi, “Vậy thì đi thôi."
Thiên Tứ vui vẻ chạy xung quanh hắn, hò reo vang đến tận chín tầng mây.
Huyền Thanh cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay, sợi Nhân Duyên kia vẫn là “Hung" mang “Đại Cát", nhưng không sao. Hắn siết tay lại, ôm lấy phất trần, khoan thai cưỡi lên đóa mây mà đi, bên cạnh có Kim Long bồi bạn.
Xem mọi chuyện diễn ra trước mắt tựa một kiếp nhân sinh đã qua không còn gì luyến tiếc .
Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn Huyền Thanh, trảo tử lôi lôi kéo kéo đạo bào của Huyền Thanh, nũng nịu hỏi: “Huyền Thanh, ta lớn như vậy rồi ngươi có còn thích ta không?"
Thật là một câu hỏi ngu ngốc, Huyền Thanh không khỏi cười thầm, ngón tay khẽ vuốt ve thân phất trần, suy nghĩ xem nên trả lời nó như thế nào, một lúc sau, hắn nói: “Lúc ngươi còn nhỏ quả thật rất khả ái, khiến cho ta cảm thấy rất yêu thích, về phần ngươi lớn như vầy. . . Ha hả. . . Còn phải chờ thương lượng lại."
“Ngươi mà không nói, sau này sẽ không còn cơ hội để…Hự!." Thanh âm yếu ớt có chút khàn khàn.
“Ha ha!" Huyền Thanh thuận tay vuốt ve cái sừng nhỏ của Thiên Tứ, “Làm sao có thể. . ." Lời nói chưa nói xong, Long Giác bỗng dưng biến mất, Huyền Thanh toàn thân chấn động, cúi đầu xuống, liền phát hiện Thiên Tứ ngã người té xuống, cơ thể không chịu nổi sức mạnh của Long Đế mà lớn lên, lân phiến trên người bị sức mạnh của Long Đế xé toạc ra, máu tươi từ miệng vết thương cứ thế mà tuôn ra.
Phất trần lập tức đỡ lấy Thiên Tứ, Huyền Thanh cố gắng giữ thăng bằng, nhưng dựa sức nặng của Thiên Tứ cộng với hắn thì chỉ có thề là…Nhanh chóng rơi xuống.
“Huyền Thanh. . . Ta đau. . ." Lệ nhãn từ lân phiến rơi xuống phất trần, huyết nhục mơ hồ, một thân đỏ thắm.
“Ngoan, chờ ta một chút, sẽ không còn đau nữa." Cuối cùng cũng đáp được xuống đấy, trong đầu Huyền Thanh liền niệm ra một loạt loại phong ấn khác nhau.
Sau khi, Thiên Tứ hôn mê, Huyền Thanh nghĩ: Cho dù có học cả đời cũng không tìm ra được loại phong ấn có thể che giấu pháp lực của Long Đế.
“Ta sẽ dạy cho ngươi phong ấn mà chỉ có Huyền Tiên mới có thể làm được." Thanh âm Tiên tôn âm trầm truyền đến bên tai Huyền Thanh, liền đem phong ấn truyền lại cho Huyền Thanh.
Huyền Thanh gần như lĩnh hội được Huyền Cực phong ấn, bất quá hắn vừa mới bước vào cảnh giới Huyền Tiên, Huyền Cực phong ấn vừa thành hình rút đi của hắn tám chín thành Pháp Lực, hơn nữa thể lực suy kiệt.
Song chưởng vung ra, Huyền Cực phong ấn che đi dấu hiệu của Long Đế trên trán, trên Long phiến lưu lại phù văn kim sắc, cơ thể sắp bộc phát sức mạnh Long Đế của Thiên Tứ đột nhiên an định.
Nhìn cơ thể Thiên Tứ dần dần nhỏ lại, Huyền Thanh đặt mông ngồi xuống, thở dốc.
“Tên tiểu tử nhà ngươi, suýt chút nữa là hại chết cái mạng già của ta! Còn nhỏ vẫn dễ chiếu cố hơn."
Vừa định khoanh chân ngồi thiền khôi phục tinh lực, bỗng nhiên một cái đuôi rồng từ đâu phét tới, hất Huyền Thanh bay mấy chục thước khó khăn lắm mới bám trụ được một đóa mây, lập tức hướng con rồng “cướp cạn" gào thét: “Này —— Các ngươi như thế nào lại đến nhà ta cướp người a~~~!"
Một cái tay nải thật nặng ném về phía hắn, một viên trân châu nhu nhuận to bằng nắm tay lăn ra, Huyền Thanh tức muốn hộc máu, “Các ngươi đây là khi dễ ta không có tiền?" Hắn mặc dù ăn mặc hơi lôi thôi một chút, thoạt nhìn có điểm keo kiệt, lúc cần tiền thì thích “lấy" của người khác, nhưng hắn thực sự không có nghèo nha~~~~!
Ai~~Chuyện đã đến nước này, lão Thiên Gia vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Đúng là khinh người quá đáng mà!
Huyền Cực phong ấn, Thiên Địa Chí Tôn, chỉ có Huyền Cực phong ấn mới có thể che giấu sức mạnh Long Đế, điều kiện đầu tiên đó chính là: Người tạo ra phong ấn chẳng phải là Huyền Tiên mà còn là Tiên Tôn.
Huyền Thanh chính là Đại Tiên Tôn kế nhiệm.
Khi Huyền Thanh đột nhiên đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, Thiên Nhất lập tức minh bạch được thân phận của hắn.
“Ngao Phóng, ngươi hy vọng Thiên Tứ được hạnh phúc, đúng không?" Thiên Nhất hỏi nhưng căn bản y không mong Ngao Phóng không thể trả lời, “Vậy thì ta đây cả đời làm Tiên Tôn, như vậy Huyền Thanh sẽ không phải trở thành Tiên Tôn, bọn họ sẽ không giống chúng ta vì Khế Ước mà gặp nhau, cũng sẽ không gặp phải kết cục giống chúng ta."
Lời này vừa nói ra, đám mây dưới chân Huyền Thanh đột nhiên mất đi màu tím.
Thiên Nhất tiếp tục ngắm nhìn Ngao Phóng, như vậy mà nhất sinh nhất thế. . .
Chú Thích:
(1) Thuật Duyên Tử: Thuật giúp nam nhân sinh con! Là Nam Nam Sinh Tử trong truyền thuyết Đam Mỹ!
╮(╯▽╰)╭
Tác giả :
Cẩu Oa Tử/Thiên Nhất