Xuất Hiệp Sắc Nam
Chương 6
Một ngày tháng mười một, thời tiết vẫn nóng bức như trước, máy lạnh ở văn phòng phải mở thật lớn, còn phải mặc thêm một kiện áo khoác mới không cảm thấy bị lạnh, nhưng trên trán của Hạ Tình Hãn che kín mồ hôi lấm tấm, trưởng phòng đem biên lai phóng tới trước mặt anh, ông ta cũng đã toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì ông ta thấy rõ ràng — trên biên lai ấy có chữ ký của ông ta!
“tin tức của nhà máy hiệu buôn không chính xác, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Mức chênh lệch đến những hai trăm vạn, cậu bồi thường được không? Cho dù cậu bồi thường được, thì nhà máy hiệu buôn không bao giờ … muốn hợp tác với chúng ta nữa, trách nhiệm này cậu gánh được sao?"
Thanh âm của trưởng phòng tràn ngập lo lắng, nhà máy hiện buôn này là đối tác làm ăn quan trọng của công ty bọn họ, phạm sai lầm nghiêm trọng như thế khiến cho nhà máy hiệu buôn phi thường phẫn nộ.
Quản lí của nhà máy đã liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại đến mắng chửi người, hơn nữa Hạ Tình Hãn không chỉ phạm sai lầm như thế, anh còn đem chi phiếu của nhà máy này cấp cho nhà máy kia, trong khi kim ngạch của hai nhà máy này chênh lệch rất lớn, việc này đối với bên chi thiếu nhất định là phải bổ xung thêm tiền vào, nhưng bên đưa dư cũng không dễ dàng lấy lui lại tiền. Nếu sự tình không giải quyết được tốt, công ty sẽ phải mất đi một khoảng tiền rất lớn.
“Tôi sẽ lập tức đi đến nhà máy hiệu buôn bên kia xử lý." Hạ Tình Hãn không nói hai lời, liền lập tức cầm tư liệu đi ra ngoài.
Hai sự kiện này được xử lý khi anh bị tiểu Huệ cùng Hồng Hải Cương tay trong tay đến nhà đòi tiền, lúc ấy tâm tình của anh rất kém, kết quả liền không cẩn thận làm ra lỗi, mà anh vẫn không phát hiện, thẳng đến hôm nay mới bộc phát ra; mà hai nhà máy hiệu buôn này là hai nhà máy khó ứng phó nhất trong các nhà máy mà công ty hợp tác.
“Tiểu Tình, tôi sẽ đi cùng anh, trong đó có một ông chủ không dễ dàng nói chuyện như vậy." Ngũ Xương Liên cầm theo bao công văn đi ra ngoài, bước nhanh đuổi kịp anh.
Hạ Tình Hãn nguyên bản không nghĩ đi cùng anh ta, nhưng anh hiện tại là lửa cháy đến nơi, kiến bò trên chảo nóng, nếu có nghiệp vụ viên hiểu biết các nhà máy hiệu buôn đi cùng, tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.
Hạ Tình Hãn kéo xuống tự tôn, gian nan nói ra miệng: “Cám ơn…"
Chính mình phạm lỗi quá lớn, Ngũ Xương Liên còn muốn đi cùng anh đến các nhà máy hiệu buôn để cùng chịu bị mắng thối đầu, như thế đã được cho là đồng sự phi thường tốt.
Ngũ Xương Liên dùng sức vỗ bờ vai của anh. “Đừng ủ rũ như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh."
※ ※ ※
Đã hơn mười một giờ đêm, Hạ Tình Hãn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng tảng đá trong lòng đã được thả xuống.
Ngũ Xương Liên dừng xe dưới lầu nơi anh ở.
“Cám ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt."
Bởi vì có lẽ quá mệt mỏi, ngữ khí của Hạ Tình Hãn có điểm yếu đuối.
Hôm nay nếu không có Ngũ Xương Liên giúp đỡ, anh tuyệt đối sẽ không thu lại được số tiền kia, càng thêm không có cách nào trấn an quản lí đang nổi giận của nhà máy còn lại, vị quản lí này bình thường không có việc gì, sắc mặt đã đủ kém, hiện tại gặp chuyện không may, ông ta lên tiếng mắng không ngừng.
Cũng trong hôm nay, chính mắt anh thấy được Ngũ Xương Liên là nghiệp vụ viên lợi hại đến cỡ nào, khi thấy anh ta biểu hiện xuất sắc ở công việc, bao nhiêu ác cảm đối với anh ta trước đây lập tức biến mất không còn.
“ Anh đã quá mệt mỏi, cố gắng nghỉ ngơi đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, có ai mà không mắc sai lầm chứ, hơn nữa chuyện bây giờ cũng đã giải quyết tốt." Ngũ Xương Liên nói một cách khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ.
Hạ Tình Hãn biết kỳ này mình phạm lỗi vô cùng nghiêm trọng, Ngũ Xương Liên nói như vậy, đại khái là không muốn anh phải áy náy, khó chịu như vậy!
Ngũ Xương Liên châm một điếu thuốc, nhìn mặt nghiêng của Ngũ Xương Liên – hình dáng của anh ta rất đậm nét, trên khuôn mặt của anh ta có nét lạnh lùng, tóm lại anh ta là một điển hình vừa đẹp trai vừa lãnh khốc.
“ Cám ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi lên trước đi ngủ." Hạ Tình Hãn mở cửa xe đi xuống.
Ngũ Xương Liên đem điếu thuốc dụi tắt, cũng đồng thời mở cửa xe tiêu sái đi xuống, bước tới phía sau anh, nhẹ giọng gọi: “tiểu Tình?"
“Ân?" Hạ Tình Hãn dừng bước.
Ngũ Xương Liên bước vài bước đến trước mặt anh. Dáng người của anh ta rất cao, cơ hồ cùng Hồng Hải Cương không sai biệt lắm, Hạ Tình Hãn thấy chính mình lại lấy Hồng Hải Cương so sánh với Ngũ Xương Liên, anh liền cảm thấy một trận đau lòng, anh không bao giờ … muốn nghĩ về Hồng Hải Cương nữa.
“Tiểu Tình, anh đang thất tình đúng không?"
Không nghĩ tới anh ta mở đầu liền hỏi như vậy, sắc mặt Hạ Tình Hãn tức thì trắng xanh.
Một bàn tay của Ngũ Xương Liên đặt nhẹ lên chiếc xe máy ven đường. “Tôi không phải cố ý kích thích anh, là ngày đó ở trong khách sạn, nghe chính miệng anh khi say rượu đã nói ra rất nhiều chuyện. Làm đồng tính luyến ái thật vất vả, nhất là khi tình nhân của mình lại đi thương yêu một người đàn bà khác …"
Hốc mắt của Hạ Tình Hãn nhiễm một viền đỏ, có lẽ đối với người khác mà nói anh là một người thực có lực ý chí, nhưng đối mặt với Hồng Hải Cương, anh lại có điểm yếu đuối, xác thực anh đã đặt quá nhiều tình cảm của mình trên người Hồng Hải Cương, mà Hồng Hải Cương lại một chút cũng không có quý trọng, có khi đêm khuya một mình hồi tưởng lại anh vẫn cảm thấy chính mình thực dốt nát, thực ngu xuẩn, lãng phí không công tình cảm mười năm.
“Kết giao cùng với tôi đi." Thanh âm của Ngũ Xương Liên khàn khàn nói ra phi thường thẳng thắn, không một chút vòng vo. “Chúng ta không cần nói chuyện tình cảm, chỉ coi nhau như bạn bè; nếu tương lai mọi người tìm được một nữa cho riêng mình, liền chúc phúc cho đối phương, thế nào?"
“Không cần nói chuyện tình cảm?" ánh mắt Hạ Tình Hãn nhìn thẳng vào Ngũ Xương Liên.
Ngũ Xương Liên thấp giọng nói: “trong thời gian ngắn này, chúng ta làm bạn với nhau; anh cũng là người trưởng thành rồi, nên hiểu điều này là có ý gì? Đến lúc đó mọi người chia tay, ai cũng không nợ ai."
Anh vẫn luôn tin tưởng rằng Hồng Hải Cương không có khả năng phản bội anh, nhưng Hồ Hải Cương vẫn là chọn ở cùng với người đàn bà khác, có lẽ anh căn bản không nên nói chuyện tình cảm, nó chỉ làm cho lòng mình càng đau khổ hơn mà thôi.
“Được không?"
Tiếng nói dụ hống của Ngũ Xương Liên làm người ta mê say, nhất là thời khắc hiện tại tâm linh của anh bị tổn thương, làm sao không hy vọng có một người ở bên cạnh bầu bạn.
Một câu “Được không?" này làm cho Hạ Tình Hãn có chút chần chờ.
Ngũ Xương Liên bỗng nhiên nâng mặt của anh lên, đôi môi mãnh liệt đặt lên trên môi của anh. Hạ Tình Hãn còn chưa kịp phản kháng đã bị hôn.
“Tình nhân cũ đã có người khác, chẳng lẽ anh muốn cả đời sẽ sống như vậy sao? Kết giao cùng với tôi, tuy tôi không phải là tình nhân quá tuyệt vời nhưng ít nhất tôi cam đoan những điều tôi nói sẽ không lừa gạt anh."
Anh ta ở bên tai Hạ Tình Hãn nói chuyện rất nhỏ nhẹ, xuyên thấy qua tâm linh tĩnh mịch của anh.
Lời nói của anh ta chạm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng của Hạ Tình Hãn, có lẽ Hồng Hải Cương chưa từng lừa gạt anh, ý nghĩ trong đầu của Hồng Hải Cương mà nói anh vẫn chỉ là thầy giáo của cậu, chưa bao giờ là tình nhân.
Nhưng anh vẫn bị tổn thương rất sâu, thậm chí những gì tốt đẹp giữa anh và Hồng Hải Cương đều bị một số việc của cậu cùng tiểu Huệ phá cho tan nát, làm anh mỗi khi nhớ lại, tất cả đều biến thành tư vị chua xót.
Nụ hôn này chỉ có thể khiêu khích giác quan, còn cảm giác trong lòng Hạ Tình Hãn nửa điểm cũng không có, nhưng anh là nam nhân trưởng thành, thân thể của anh cũng cần nhận được sự cổ động.
Hương vị này hoàn toàn bất đồng với Hồng Hải Cương, vị nam nhân pha lẫn vị thuốc lá.
Anh bỗng nhiên cảm thấy được chính mình vô cùng tĩnh mịch, vô cùng đau khổ.
Anh vì cái gì mà không tìm một vật thể thay thế Hồng Hải Cương, một người tình trưởng thành? Rồi cố gắng quên đi đoạn tình cảm thống khổ kia.
Không nói chuyện tình cảm, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, như vậy anh sẽ không bị rơi vào hố sâu tình yêu mà không thể tự kềm chế.
Anh đem chính mình nhập sâu vào trong cái hôn này, bắt lấy tay áo của Ngũ Xương Liên.
Khoé miệng Ngũ Xương Liên giơ lên một tia tươi cười cơ hồ nhìn không thấy, anh ta lại một lần nữa hôn lên môi Hạ Tình Hãn, mà lần này Hạ Tình Hãn không hề chống cự.
Mặt khác, bên kia đường Hồng Hải Cương xách theo một gói to siêu thị đứng ở hành lang từ một nơi bí mật gần đó, cho dù khoảng cách một trăm mét, cậu vẫn có thể thấy rõ ràng người đang được một nam nhân cao gầy hôn môi là Hạ Tình Hãn.
Gói to trong tay của cậu bỗng nhiên rớt xuống đất, những chai đồ uống từ trong túi lăn ra ngoài, cậu vẫn không hề phát giác, mặc kệ đồ uống này đó lăn ra, đổ vỡ chảy đầy nước trên mặt đất.
※ ※ ※
[thầy, làm sao bây giờ? Máy giặt quần áo không hoạt động, em không biết được vì sao nó không hoạt động?]
Toàn bộ buổi sáng này, Hồng Hải Cương không biết gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ cần Hạ Tình Hãn trả lời máy là nhất định sẽ nghe tiếng kêu quỷ khóc thần sầu của Hồng Hải Cương.
Ngay từ sáng sớm, lò nướng bánh mì vì sao lại nướng bánh mì thành cháy đen, đường nước nóng bị phá hư, đản tiên khi nào thì có thể trở mặt, một số vấn đề kỳ kỳ quái quái khiến cho Hạ Tình Hãn đều nhanh thác loạn, cuộc điện thoại mới nhất là máy giặt quần áo bị phá hư.
“Trên giấy bảo hành của máy giặt quần áo có số điện thoại, cậu báo cho cửa hàng biết, họ sẽ đến sửa chữa."
Thanh âm của Hồng Hải Cương phóng thật sự thấp, giống như sợ bị mắng, nhỏ giọng nói: “Em không biết giấy bảo hành để ở đâu?"
Nghĩ tới Hồng Hải Cương không có năng lực lo toan cuộc sống hằng ngày, vì thế chuyện này đều không phải là không có khả năng.
Hạ Tình Hãn thở dài, “Kêu tiểu Huệ đi tìm đi, anh đặt tất cả ở trong tủ treo quần áo đó."
[em không cần tiểu Huệ tìm, thầy mau tới đây giúp em tìm đi, đồ vật này nọ đều bị phá huỷ, em không biết nên làm sao bây giờ? Vừa rồi đản tiên làm xong, em ăn cũng không trôi, rõ ràng em chiếu theo thời gian của thầy nói để trở mặt a, không biết vì cái gì lại biến thành như vậy?]
“Cậu đi ra bên ngoài ăn không phải tốt hơn sao." Hạ Tình Hãn đưa ra biện pháp giải quyết nhanh nhất.
[không cần, thầy, thầy mau tới đây, mau tới đây….]
Hồng Hải Cương vẫn la hét muốn anh phải đi qua đó.
Hạ Tình Hãn không muốn gặp lại cậu, anh tìm một cái cớ quang minh chính đại: “Cậu ngu ngốc a, anh phải làm việc, anh không giống như cậu, kiếm được nhiều tiền như vậy."
[tiền kia của em đều đưa hết cho thầy, thầy mau mau tới đây đi.]
Lời nói của cậu không có trách nhiệm, làm cho Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa té xỉu, anh đè thấp thanh âm: “Cậu không nên nói lung tung, anh không muốn làm cho tiểu Huệ hiểu lầm, cho là anh biển thủ tiền của cậu."
Thanh âm của Hồng Hải Cương ở bên kia điện thoại bỗng nhiên trở nên rất lớn: [em không cần tiểu Huệ trông nom tiền, em muốn thầy trông nom tiền, thầy nhanh lên qua đây được không? Em rất nhớ thầy a]
Cậu làm nũng trong lời nói làm cho trong lòng Hạ Tình Hãn cảm thấy vừa ngọt vừa khổ, anh biết cậu chỉ đều là thuận miệng liền nói ra, nếu là lúc trước anh đã tin là thật, nhưng hiện tại anh không muốn chính mình lại tiếp tục ảo tưởng nữa.
“Anh thật sự có rất nhiều việc cần giải quyết, không thể đi qua, gần đây trong công việc anh phạm một chút lỗi, cần phải tăng ca."
Những lời này cũng không phải hoàn toàn là lời nói dối, nhưng đó cũng là cách tốt nhất để cự tuyệt Hồng Hải Cương.
[thật vậy à, nếu là công việc bị gặp trở ngại đành không có biện pháp, được rồi, tạm biệt thầy.] Hồng Hãi Cương đầy ngập thất vọng, rốt cuộc cũng chịu cúp điện thoại.
Địa vị của cậu thật sự rất vững vàng ở trong lòng Hạ Tình Hãn, ngày hôm qua cùng Ngũ Xương Liên hôn môi không có làm cho anh cảm giác tim đập nhanh, nhưng hôm nay Hồng Hải Cương gọi điện thoại lại đây cầu cứu, tim của anh liền đập thật sự nhanh như muốn văng ra khỏi miệng, xem ra anh vẫn rất khó quên chuyện cũ a.
※ ※ ※
Hạ Tình Hãn làm việc đến buổi tối mới bước ra khỏi công ty, thế nhưng liền nhìn thấy Hồng Hải Cương đứng ở cửa chờ anh.
Anh kinh ngạc đến nổi không thể khép lại miệng, anh vẫn nghĩ Hồng Hải Cương căn bản là không biết công ty của anh ở nơi nào, tâm niệm vừa động, sẽ không phải công ty của tiểu Huệ ngay tại gần đây cho nên Hồng Hải Cương đi ngang qua nơi này chứ?
“Thầy…" Hồng Hải Cương giống như con chó Nhật nhỏ tìm ra được manh mối của chủ nhân, liền xông lên trước.
Hạn Tình Hãn ổn định nhịp tim, mỉm cười tự nhiên. “Làm sao vậy, A Cương? Công ty của tiểu Huệ ở kề bên à, cậu muốn đi đón tiểu Huệ nên thuận tiện đi qua nơi này sao?"
“Không phải, thầy nhanh lên đến chỗ của em giúp em xử lý tốt mọi việc được không? Mọi thứ đều bị phá huỷ, em không biết nên làm cái gì bây giờ."
Hồng Hải Cương giữ chặt tay anh không ngừng lắc lắc, nhiệt độ lòng bàn tay của cậu làm cho tâm của Hạ Tình Hãn trở nên ấm áp, tuy biết cậu chỉ tìm anh giúp đỡ, nhưng anh cũng không từ chối, bởi vì từ trước đến nay việc anh giúp cậu đã trở thành thói quen.
“Được rồi, đợi anh đi lấy xe…."
“Thầy, em mới mua xe, em đưa thầy đi được không?"
Hạ Tình Hãn lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ đến tài lực của Hồng Hải Cương, cậu có tình nhân, mua xe cho tình nhân ngồi ở bên người, so với xe máy vừa an toàn lại vừa ấm áp, trách không được cậu lại mua xe, hơn nữa cậu đã sớm có bằng lái xe.
“Uh, xe của anh cứ để lại đây, đi xe của cậu đi."
Anh ngồi trên xe mới của Hồng Hải Cương mà đánh giá, xe là loại model mới nhất, bên trong rộng rãi, ngồi xuống thực thoải mái.
Hạ Tình Hãn ngồi trong xe, không biết là quá mệt mỏi, hay là nguyên nhân xe rất thoải mái, làm cho anh mơ màng đi vào giấc ngủ.
Tới bãi đỗ xe, anh đột nhiên mở to mắt, mặt của Hồng Hải Cương cách chóp mũi của anh không đến một tấc, làm anh sợ tới mức ngã lui ra sau, dựa xác vào lưng ghế.
“Cậu muốn làm gì?" thanh âm của anh phát run.
“Thầy, dáng thầy ngủ trông thật đáng yêu, dường như còn chảy cả nước miếng?"
“Ngu ngốc, cậu không nên làm anh sợ."
Hạ Tình Hãn đỏ mặt đẩy cậu ra, anh liền sờ bên môi, thật đúng là có nước, sẽ không phải anh thật sự chảy nước miếng chứ, anh cầm lấy giấy vệ sinh lau lau viền môi của mình, sau đó rất nhanh tiêu sái bước xuống xe.
Từ khi đi vào phòng ở của Hồng Hải Cương, Hồng Hải Cương vẫn cứ như cái đuôi mà lẻo đẻo đi theo phía sau anh.
Này đó đồ điện đích xác đều bị phá huỷ, trong một ngày lại bị phá huỷ đến vài thứ, không hiểu được Hồng Hải Cương thao tác chúng nó như thế nào, bằng không làm sao lại trùng hợp trong cùng một ngày tất cả đều bị hư như thế; anh nhớ rõ đồ điện của Hồng Hải Cương mua đều không tệ lắm, còn có thể nói là sa hoa nữa kia.
Từ trong tủ treo quần áo, anh tìm ra được giấy bảo hành của mấy thứ này, sau khi giao cho Hồng Hải Cương, anh đi đến huyền quan, mang giầy vào liền muốn rời khỏi.
Hồng Hải Cương vội vàng chạy đến bên cạnh anh, “thầy, thầy chưa ăn tối đúng không, ở gần đây có nhà hàng Thượng Hải mới mở nghe nói rất nổi tiếng, mỗi ngày em đi ngang đều thấy chật nít khách, chúng ta đi xem thử không?"
“không được, anh mệt lắm, muốn về nghỉ ngơi, cậu cùng tiểu Huệ đi ăn đi!"
Anh tuy rằng nguyện ý giúp Hồng Hải Cương xử lý những việc vặt vãnh này, nhưng anh không muốn kéo dài thời gian ở chung một chỗ với Hồng Hải Cương, nó chỉ làm cho anh nhớ lại những chuyện cũ, gợi lên tư vị càng thêm đau khổ.
“Tiểu Huệ chỉ thích ăn cơm Tây, không thích đồ ăn Trung Quốc, thầy, đi ăn cùng với em có được không, em đã đặt chỗ rồi." Thanh âm của cậu tràn ngập khẩn cầu.
Cùng cậu ăn cơm cũng không có vấn đề gì, trước kia mỗi lúc cần tiện lợi bọn họ cũng thường ra ngoài ăn, nhưng chưa bao giờ đi đến nhà hàng cao cấp, hơn nữa từ trước đến nay anh vẫn khó có thể cự tuyệt khẩn cầu của Hồng Hải Cương.
“Được rồi, bất quá đừng gọi quá nhiều đồ ăn, anh không đói."
※ ※ ※
Hồng Hải Cương kích động lôi kéo Hạ Tình Hãn đi vào một nhà hàng; không khí nhà hàng này đúng là không tồi, đích xác hương vị thức ăn của nơi này rất ngon, khách nhân cũng rất nhiều.
Khi ăn cơm, phần lớn thời gian đều là Hồng Hải Cương nói chuyện, cậu tựa như muốn giải toả hết nhiệt khí trong người, nên nói chuyện không ngừng.
Nếu như là trước kia, anh hẳn là sẽ rất vui vẻ vì Hồng Hải Cương rốt cuộc đã thông suốt, nội tâm thì vô cùng vui sướng vì được cậu dẫn đến ăn nhà hàng cao cấp, nhưng anh hiện tại tận lực bảo trì tâm tình vững vàng, không muốn giống như trước kia hiểu lầm tâm ý của Hồng Hải Cương.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Hồng Hải Cương trả tiền, Hạ Tình Hãn mới thản nhiên nói: “cám ơn cậu mời anh ăn cơm, anh phải đi về, A Cương, thay anh gửi lời hỏi thăm đến tiểu Huệ."
“thầy…" hoàn toàn trái ngược với thao thao bất tuyệt vừa rồi, thanh âm của Hồng Hải Cương bây giờ trở nên chần chờ, dường như có việc muốn nói với anh.
Đại não của Hồng Hải Cương không có phức tạp như vậy, ngay cả lần đầu tiên cậu cùng anh lên giường, cậu cũng không hề chần chờ liền ngăn chận anh, hiện tại cậu ấp a ấp úng như vậy, không phải là có chuyện quan trọng chứ ?
Mà loại việc quan trọng của Hồng Hải Cương ở trong đầu Hạ Tình Hãn có khả năng nghĩ đến thì chỉ có duy nhất một việc.
“Cậu… cậu không phải cùng tiểu Huệ kết hôn chứ?"
Ý thức được chính mình không hề có ý chúc mừng, lời nói còn đầy vẻ chua xót, Hạ Tình Hãn vội vàng sửa lại ngữ điệu vui vẻ: “nếu là như vậy, kia thật sự chúc mừng cậu, A Cương."
Hồng Hải Cương vội vàng lắc đầu, “không phải, thầy, vào thời điểm tháng bảy không phải thầy nói muốn đi biển chơi sao? Em hiện tại có xe, có thể chở thầy đi chơi, vào ngày lễ bái thiên này chúng ta đi được không? Tuy rằng thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá vẫn có thể ngắm nhìn phong cảnh."
Đối với Hạ Tình Hãn mà nói, đó đã là chuyện thật lâu trước kia.
Tháng bảy trước đây, anh từng minh dụ, ám chỉ với Hồng Hải Cương rằng anh muốn đi biển chơi, mà Hồng Hải Cương vội vàng viết trình tự máy tính, anh nghĩ cậu căn bản không có nghe vào trong lỗ tai.
Mà hiện tại, đã không còn là trước kia nữa.
Những khát cầu của anh trước kia, hiện tại anh đều đã đem nó đẩy ra xa.
“Không được, A Cương, cậu mang tiểu Huệ đi chơi đi, lễ bài thiên này anh còn có công việc cần giải quyết gấp, chỉ sợ không có thời gian rảnh."
Hồng Hải Cương không muốn buông tha cho, cậu đề nghị: “ vậy tuần sau thì sao?"
“Công việc của anh thật sự rất nhiều, gần đây cũng không có cách nào…" lời nói của Hạ Tình Hãn vô cùng khách khí.
Nhưng càng nói chuyện khách khí, cũng liền đại biểu cho khoảng cách của hai người đã càng ngày càng xa, không còn thân mật giống như trước kia nữa.
“ thầy…" Hồng Hải Cương còn muốn nói cái gì nữa.
Hạ Tình Hãn đã đón một chiếc xe taxi. “Anh đi về trước nghỉ ngơi, A Cương, cậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi một chút, thay anh gởi lời hỏi thăm đến tiểu Huệ." Nói xong, anh lập tức ngồi vào trong xe.
Hồng Hải Cương hổn hển nói: “thầy, em có thể đưa thầy về nhà, thầy không cần phải tốn nhiều tiền đón xe taxi."
“Không, đã quá muộn, cậu mau mau trở về bồi cùng tiểu Huệ đi." Anh theo cửa kính xe vươn tay hướng Hồng Hải Cương lịch sự vẩy chào, “ tạm biệt, A Cương."
Hồng Hải Cương vội vàng cầm lấy tay vươn ra của anh, “thầy, ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi ăn bữa tối được không? Em biết có một nhà hàng khác so với nhà hàng này cũng không sai biệt lắm."
Nhiệt độ lòng bày tay của cậu truyền thẳng tới trái tim của anh, sức nóng của nó cơ hồ làm cho ngực của anh muốn nổ tung; Hạ Tình Hãn cố ra sức rút tay về, anh không muốn tiếp tục cùng với Hồng Hải Cương dây dưa.
“Thực xin lỗi, A Cương, ngày mai anh phải đi ăn bữa tối cùng với một đồng nghiệp để chúc mừng sinh nhật của anh ta."
“Thầy, thầy muốn đi ăn bữa tối chúc mừng đó với ai? Là nam hay là nữ?" Hồng Hải Cương sốt ruột hỏi.
Hạ Tình Hãn không nghĩ muốn trả lời, liền quay cửa kính xe lên, hướng tài xế nói ra địa chỉ nơi mình ở.
Hồng Hải Cương lại tiếp tục gọi: “thầy…"
Hạ Tình Hãn chậm rãi nhắm mắt lại, đối với cầu xin của cậu mắt điếc tai ngơ.
Cùng Hồng Hải Cương ăn cơm, anh phải áp chế hưng phấn cùng nhịp tim của chính mình, loại tình cảm này thật sự rất khó khăn, rất thống khổ, anh không muốn lập lại thêm lần nữa, có lẽ đáp ứng cùng Ngũ Xương Liên kết giao mới đúng.
“tin tức của nhà máy hiệu buôn không chính xác, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Mức chênh lệch đến những hai trăm vạn, cậu bồi thường được không? Cho dù cậu bồi thường được, thì nhà máy hiệu buôn không bao giờ … muốn hợp tác với chúng ta nữa, trách nhiệm này cậu gánh được sao?"
Thanh âm của trưởng phòng tràn ngập lo lắng, nhà máy hiện buôn này là đối tác làm ăn quan trọng của công ty bọn họ, phạm sai lầm nghiêm trọng như thế khiến cho nhà máy hiệu buôn phi thường phẫn nộ.
Quản lí của nhà máy đã liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại đến mắng chửi người, hơn nữa Hạ Tình Hãn không chỉ phạm sai lầm như thế, anh còn đem chi phiếu của nhà máy này cấp cho nhà máy kia, trong khi kim ngạch của hai nhà máy này chênh lệch rất lớn, việc này đối với bên chi thiếu nhất định là phải bổ xung thêm tiền vào, nhưng bên đưa dư cũng không dễ dàng lấy lui lại tiền. Nếu sự tình không giải quyết được tốt, công ty sẽ phải mất đi một khoảng tiền rất lớn.
“Tôi sẽ lập tức đi đến nhà máy hiệu buôn bên kia xử lý." Hạ Tình Hãn không nói hai lời, liền lập tức cầm tư liệu đi ra ngoài.
Hai sự kiện này được xử lý khi anh bị tiểu Huệ cùng Hồng Hải Cương tay trong tay đến nhà đòi tiền, lúc ấy tâm tình của anh rất kém, kết quả liền không cẩn thận làm ra lỗi, mà anh vẫn không phát hiện, thẳng đến hôm nay mới bộc phát ra; mà hai nhà máy hiệu buôn này là hai nhà máy khó ứng phó nhất trong các nhà máy mà công ty hợp tác.
“Tiểu Tình, tôi sẽ đi cùng anh, trong đó có một ông chủ không dễ dàng nói chuyện như vậy." Ngũ Xương Liên cầm theo bao công văn đi ra ngoài, bước nhanh đuổi kịp anh.
Hạ Tình Hãn nguyên bản không nghĩ đi cùng anh ta, nhưng anh hiện tại là lửa cháy đến nơi, kiến bò trên chảo nóng, nếu có nghiệp vụ viên hiểu biết các nhà máy hiệu buôn đi cùng, tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.
Hạ Tình Hãn kéo xuống tự tôn, gian nan nói ra miệng: “Cám ơn…"
Chính mình phạm lỗi quá lớn, Ngũ Xương Liên còn muốn đi cùng anh đến các nhà máy hiệu buôn để cùng chịu bị mắng thối đầu, như thế đã được cho là đồng sự phi thường tốt.
Ngũ Xương Liên dùng sức vỗ bờ vai của anh. “Đừng ủ rũ như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh."
※ ※ ※
Đã hơn mười một giờ đêm, Hạ Tình Hãn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng tảng đá trong lòng đã được thả xuống.
Ngũ Xương Liên dừng xe dưới lầu nơi anh ở.
“Cám ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt."
Bởi vì có lẽ quá mệt mỏi, ngữ khí của Hạ Tình Hãn có điểm yếu đuối.
Hôm nay nếu không có Ngũ Xương Liên giúp đỡ, anh tuyệt đối sẽ không thu lại được số tiền kia, càng thêm không có cách nào trấn an quản lí đang nổi giận của nhà máy còn lại, vị quản lí này bình thường không có việc gì, sắc mặt đã đủ kém, hiện tại gặp chuyện không may, ông ta lên tiếng mắng không ngừng.
Cũng trong hôm nay, chính mắt anh thấy được Ngũ Xương Liên là nghiệp vụ viên lợi hại đến cỡ nào, khi thấy anh ta biểu hiện xuất sắc ở công việc, bao nhiêu ác cảm đối với anh ta trước đây lập tức biến mất không còn.
“ Anh đã quá mệt mỏi, cố gắng nghỉ ngơi đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, có ai mà không mắc sai lầm chứ, hơn nữa chuyện bây giờ cũng đã giải quyết tốt." Ngũ Xương Liên nói một cách khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ.
Hạ Tình Hãn biết kỳ này mình phạm lỗi vô cùng nghiêm trọng, Ngũ Xương Liên nói như vậy, đại khái là không muốn anh phải áy náy, khó chịu như vậy!
Ngũ Xương Liên châm một điếu thuốc, nhìn mặt nghiêng của Ngũ Xương Liên – hình dáng của anh ta rất đậm nét, trên khuôn mặt của anh ta có nét lạnh lùng, tóm lại anh ta là một điển hình vừa đẹp trai vừa lãnh khốc.
“ Cám ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi lên trước đi ngủ." Hạ Tình Hãn mở cửa xe đi xuống.
Ngũ Xương Liên đem điếu thuốc dụi tắt, cũng đồng thời mở cửa xe tiêu sái đi xuống, bước tới phía sau anh, nhẹ giọng gọi: “tiểu Tình?"
“Ân?" Hạ Tình Hãn dừng bước.
Ngũ Xương Liên bước vài bước đến trước mặt anh. Dáng người của anh ta rất cao, cơ hồ cùng Hồng Hải Cương không sai biệt lắm, Hạ Tình Hãn thấy chính mình lại lấy Hồng Hải Cương so sánh với Ngũ Xương Liên, anh liền cảm thấy một trận đau lòng, anh không bao giờ … muốn nghĩ về Hồng Hải Cương nữa.
“Tiểu Tình, anh đang thất tình đúng không?"
Không nghĩ tới anh ta mở đầu liền hỏi như vậy, sắc mặt Hạ Tình Hãn tức thì trắng xanh.
Một bàn tay của Ngũ Xương Liên đặt nhẹ lên chiếc xe máy ven đường. “Tôi không phải cố ý kích thích anh, là ngày đó ở trong khách sạn, nghe chính miệng anh khi say rượu đã nói ra rất nhiều chuyện. Làm đồng tính luyến ái thật vất vả, nhất là khi tình nhân của mình lại đi thương yêu một người đàn bà khác …"
Hốc mắt của Hạ Tình Hãn nhiễm một viền đỏ, có lẽ đối với người khác mà nói anh là một người thực có lực ý chí, nhưng đối mặt với Hồng Hải Cương, anh lại có điểm yếu đuối, xác thực anh đã đặt quá nhiều tình cảm của mình trên người Hồng Hải Cương, mà Hồng Hải Cương lại một chút cũng không có quý trọng, có khi đêm khuya một mình hồi tưởng lại anh vẫn cảm thấy chính mình thực dốt nát, thực ngu xuẩn, lãng phí không công tình cảm mười năm.
“Kết giao cùng với tôi đi." Thanh âm của Ngũ Xương Liên khàn khàn nói ra phi thường thẳng thắn, không một chút vòng vo. “Chúng ta không cần nói chuyện tình cảm, chỉ coi nhau như bạn bè; nếu tương lai mọi người tìm được một nữa cho riêng mình, liền chúc phúc cho đối phương, thế nào?"
“Không cần nói chuyện tình cảm?" ánh mắt Hạ Tình Hãn nhìn thẳng vào Ngũ Xương Liên.
Ngũ Xương Liên thấp giọng nói: “trong thời gian ngắn này, chúng ta làm bạn với nhau; anh cũng là người trưởng thành rồi, nên hiểu điều này là có ý gì? Đến lúc đó mọi người chia tay, ai cũng không nợ ai."
Anh vẫn luôn tin tưởng rằng Hồng Hải Cương không có khả năng phản bội anh, nhưng Hồ Hải Cương vẫn là chọn ở cùng với người đàn bà khác, có lẽ anh căn bản không nên nói chuyện tình cảm, nó chỉ làm cho lòng mình càng đau khổ hơn mà thôi.
“Được không?"
Tiếng nói dụ hống của Ngũ Xương Liên làm người ta mê say, nhất là thời khắc hiện tại tâm linh của anh bị tổn thương, làm sao không hy vọng có một người ở bên cạnh bầu bạn.
Một câu “Được không?" này làm cho Hạ Tình Hãn có chút chần chờ.
Ngũ Xương Liên bỗng nhiên nâng mặt của anh lên, đôi môi mãnh liệt đặt lên trên môi của anh. Hạ Tình Hãn còn chưa kịp phản kháng đã bị hôn.
“Tình nhân cũ đã có người khác, chẳng lẽ anh muốn cả đời sẽ sống như vậy sao? Kết giao cùng với tôi, tuy tôi không phải là tình nhân quá tuyệt vời nhưng ít nhất tôi cam đoan những điều tôi nói sẽ không lừa gạt anh."
Anh ta ở bên tai Hạ Tình Hãn nói chuyện rất nhỏ nhẹ, xuyên thấy qua tâm linh tĩnh mịch của anh.
Lời nói của anh ta chạm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng của Hạ Tình Hãn, có lẽ Hồng Hải Cương chưa từng lừa gạt anh, ý nghĩ trong đầu của Hồng Hải Cương mà nói anh vẫn chỉ là thầy giáo của cậu, chưa bao giờ là tình nhân.
Nhưng anh vẫn bị tổn thương rất sâu, thậm chí những gì tốt đẹp giữa anh và Hồng Hải Cương đều bị một số việc của cậu cùng tiểu Huệ phá cho tan nát, làm anh mỗi khi nhớ lại, tất cả đều biến thành tư vị chua xót.
Nụ hôn này chỉ có thể khiêu khích giác quan, còn cảm giác trong lòng Hạ Tình Hãn nửa điểm cũng không có, nhưng anh là nam nhân trưởng thành, thân thể của anh cũng cần nhận được sự cổ động.
Hương vị này hoàn toàn bất đồng với Hồng Hải Cương, vị nam nhân pha lẫn vị thuốc lá.
Anh bỗng nhiên cảm thấy được chính mình vô cùng tĩnh mịch, vô cùng đau khổ.
Anh vì cái gì mà không tìm một vật thể thay thế Hồng Hải Cương, một người tình trưởng thành? Rồi cố gắng quên đi đoạn tình cảm thống khổ kia.
Không nói chuyện tình cảm, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, như vậy anh sẽ không bị rơi vào hố sâu tình yêu mà không thể tự kềm chế.
Anh đem chính mình nhập sâu vào trong cái hôn này, bắt lấy tay áo của Ngũ Xương Liên.
Khoé miệng Ngũ Xương Liên giơ lên một tia tươi cười cơ hồ nhìn không thấy, anh ta lại một lần nữa hôn lên môi Hạ Tình Hãn, mà lần này Hạ Tình Hãn không hề chống cự.
Mặt khác, bên kia đường Hồng Hải Cương xách theo một gói to siêu thị đứng ở hành lang từ một nơi bí mật gần đó, cho dù khoảng cách một trăm mét, cậu vẫn có thể thấy rõ ràng người đang được một nam nhân cao gầy hôn môi là Hạ Tình Hãn.
Gói to trong tay của cậu bỗng nhiên rớt xuống đất, những chai đồ uống từ trong túi lăn ra ngoài, cậu vẫn không hề phát giác, mặc kệ đồ uống này đó lăn ra, đổ vỡ chảy đầy nước trên mặt đất.
※ ※ ※
[thầy, làm sao bây giờ? Máy giặt quần áo không hoạt động, em không biết được vì sao nó không hoạt động?]
Toàn bộ buổi sáng này, Hồng Hải Cương không biết gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ cần Hạ Tình Hãn trả lời máy là nhất định sẽ nghe tiếng kêu quỷ khóc thần sầu của Hồng Hải Cương.
Ngay từ sáng sớm, lò nướng bánh mì vì sao lại nướng bánh mì thành cháy đen, đường nước nóng bị phá hư, đản tiên khi nào thì có thể trở mặt, một số vấn đề kỳ kỳ quái quái khiến cho Hạ Tình Hãn đều nhanh thác loạn, cuộc điện thoại mới nhất là máy giặt quần áo bị phá hư.
“Trên giấy bảo hành của máy giặt quần áo có số điện thoại, cậu báo cho cửa hàng biết, họ sẽ đến sửa chữa."
Thanh âm của Hồng Hải Cương phóng thật sự thấp, giống như sợ bị mắng, nhỏ giọng nói: “Em không biết giấy bảo hành để ở đâu?"
Nghĩ tới Hồng Hải Cương không có năng lực lo toan cuộc sống hằng ngày, vì thế chuyện này đều không phải là không có khả năng.
Hạ Tình Hãn thở dài, “Kêu tiểu Huệ đi tìm đi, anh đặt tất cả ở trong tủ treo quần áo đó."
[em không cần tiểu Huệ tìm, thầy mau tới đây giúp em tìm đi, đồ vật này nọ đều bị phá huỷ, em không biết nên làm sao bây giờ? Vừa rồi đản tiên làm xong, em ăn cũng không trôi, rõ ràng em chiếu theo thời gian của thầy nói để trở mặt a, không biết vì cái gì lại biến thành như vậy?]
“Cậu đi ra bên ngoài ăn không phải tốt hơn sao." Hạ Tình Hãn đưa ra biện pháp giải quyết nhanh nhất.
[không cần, thầy, thầy mau tới đây, mau tới đây….]
Hồng Hải Cương vẫn la hét muốn anh phải đi qua đó.
Hạ Tình Hãn không muốn gặp lại cậu, anh tìm một cái cớ quang minh chính đại: “Cậu ngu ngốc a, anh phải làm việc, anh không giống như cậu, kiếm được nhiều tiền như vậy."
[tiền kia của em đều đưa hết cho thầy, thầy mau mau tới đây đi.]
Lời nói của cậu không có trách nhiệm, làm cho Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa té xỉu, anh đè thấp thanh âm: “Cậu không nên nói lung tung, anh không muốn làm cho tiểu Huệ hiểu lầm, cho là anh biển thủ tiền của cậu."
Thanh âm của Hồng Hải Cương ở bên kia điện thoại bỗng nhiên trở nên rất lớn: [em không cần tiểu Huệ trông nom tiền, em muốn thầy trông nom tiền, thầy nhanh lên qua đây được không? Em rất nhớ thầy a]
Cậu làm nũng trong lời nói làm cho trong lòng Hạ Tình Hãn cảm thấy vừa ngọt vừa khổ, anh biết cậu chỉ đều là thuận miệng liền nói ra, nếu là lúc trước anh đã tin là thật, nhưng hiện tại anh không muốn chính mình lại tiếp tục ảo tưởng nữa.
“Anh thật sự có rất nhiều việc cần giải quyết, không thể đi qua, gần đây trong công việc anh phạm một chút lỗi, cần phải tăng ca."
Những lời này cũng không phải hoàn toàn là lời nói dối, nhưng đó cũng là cách tốt nhất để cự tuyệt Hồng Hải Cương.
[thật vậy à, nếu là công việc bị gặp trở ngại đành không có biện pháp, được rồi, tạm biệt thầy.] Hồng Hãi Cương đầy ngập thất vọng, rốt cuộc cũng chịu cúp điện thoại.
Địa vị của cậu thật sự rất vững vàng ở trong lòng Hạ Tình Hãn, ngày hôm qua cùng Ngũ Xương Liên hôn môi không có làm cho anh cảm giác tim đập nhanh, nhưng hôm nay Hồng Hải Cương gọi điện thoại lại đây cầu cứu, tim của anh liền đập thật sự nhanh như muốn văng ra khỏi miệng, xem ra anh vẫn rất khó quên chuyện cũ a.
※ ※ ※
Hạ Tình Hãn làm việc đến buổi tối mới bước ra khỏi công ty, thế nhưng liền nhìn thấy Hồng Hải Cương đứng ở cửa chờ anh.
Anh kinh ngạc đến nổi không thể khép lại miệng, anh vẫn nghĩ Hồng Hải Cương căn bản là không biết công ty của anh ở nơi nào, tâm niệm vừa động, sẽ không phải công ty của tiểu Huệ ngay tại gần đây cho nên Hồng Hải Cương đi ngang qua nơi này chứ?
“Thầy…" Hồng Hải Cương giống như con chó Nhật nhỏ tìm ra được manh mối của chủ nhân, liền xông lên trước.
Hạn Tình Hãn ổn định nhịp tim, mỉm cười tự nhiên. “Làm sao vậy, A Cương? Công ty của tiểu Huệ ở kề bên à, cậu muốn đi đón tiểu Huệ nên thuận tiện đi qua nơi này sao?"
“Không phải, thầy nhanh lên đến chỗ của em giúp em xử lý tốt mọi việc được không? Mọi thứ đều bị phá huỷ, em không biết nên làm cái gì bây giờ."
Hồng Hải Cương giữ chặt tay anh không ngừng lắc lắc, nhiệt độ lòng bàn tay của cậu làm cho tâm của Hạ Tình Hãn trở nên ấm áp, tuy biết cậu chỉ tìm anh giúp đỡ, nhưng anh cũng không từ chối, bởi vì từ trước đến nay việc anh giúp cậu đã trở thành thói quen.
“Được rồi, đợi anh đi lấy xe…."
“Thầy, em mới mua xe, em đưa thầy đi được không?"
Hạ Tình Hãn lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ đến tài lực của Hồng Hải Cương, cậu có tình nhân, mua xe cho tình nhân ngồi ở bên người, so với xe máy vừa an toàn lại vừa ấm áp, trách không được cậu lại mua xe, hơn nữa cậu đã sớm có bằng lái xe.
“Uh, xe của anh cứ để lại đây, đi xe của cậu đi."
Anh ngồi trên xe mới của Hồng Hải Cương mà đánh giá, xe là loại model mới nhất, bên trong rộng rãi, ngồi xuống thực thoải mái.
Hạ Tình Hãn ngồi trong xe, không biết là quá mệt mỏi, hay là nguyên nhân xe rất thoải mái, làm cho anh mơ màng đi vào giấc ngủ.
Tới bãi đỗ xe, anh đột nhiên mở to mắt, mặt của Hồng Hải Cương cách chóp mũi của anh không đến một tấc, làm anh sợ tới mức ngã lui ra sau, dựa xác vào lưng ghế.
“Cậu muốn làm gì?" thanh âm của anh phát run.
“Thầy, dáng thầy ngủ trông thật đáng yêu, dường như còn chảy cả nước miếng?"
“Ngu ngốc, cậu không nên làm anh sợ."
Hạ Tình Hãn đỏ mặt đẩy cậu ra, anh liền sờ bên môi, thật đúng là có nước, sẽ không phải anh thật sự chảy nước miếng chứ, anh cầm lấy giấy vệ sinh lau lau viền môi của mình, sau đó rất nhanh tiêu sái bước xuống xe.
Từ khi đi vào phòng ở của Hồng Hải Cương, Hồng Hải Cương vẫn cứ như cái đuôi mà lẻo đẻo đi theo phía sau anh.
Này đó đồ điện đích xác đều bị phá huỷ, trong một ngày lại bị phá huỷ đến vài thứ, không hiểu được Hồng Hải Cương thao tác chúng nó như thế nào, bằng không làm sao lại trùng hợp trong cùng một ngày tất cả đều bị hư như thế; anh nhớ rõ đồ điện của Hồng Hải Cương mua đều không tệ lắm, còn có thể nói là sa hoa nữa kia.
Từ trong tủ treo quần áo, anh tìm ra được giấy bảo hành của mấy thứ này, sau khi giao cho Hồng Hải Cương, anh đi đến huyền quan, mang giầy vào liền muốn rời khỏi.
Hồng Hải Cương vội vàng chạy đến bên cạnh anh, “thầy, thầy chưa ăn tối đúng không, ở gần đây có nhà hàng Thượng Hải mới mở nghe nói rất nổi tiếng, mỗi ngày em đi ngang đều thấy chật nít khách, chúng ta đi xem thử không?"
“không được, anh mệt lắm, muốn về nghỉ ngơi, cậu cùng tiểu Huệ đi ăn đi!"
Anh tuy rằng nguyện ý giúp Hồng Hải Cương xử lý những việc vặt vãnh này, nhưng anh không muốn kéo dài thời gian ở chung một chỗ với Hồng Hải Cương, nó chỉ làm cho anh nhớ lại những chuyện cũ, gợi lên tư vị càng thêm đau khổ.
“Tiểu Huệ chỉ thích ăn cơm Tây, không thích đồ ăn Trung Quốc, thầy, đi ăn cùng với em có được không, em đã đặt chỗ rồi." Thanh âm của cậu tràn ngập khẩn cầu.
Cùng cậu ăn cơm cũng không có vấn đề gì, trước kia mỗi lúc cần tiện lợi bọn họ cũng thường ra ngoài ăn, nhưng chưa bao giờ đi đến nhà hàng cao cấp, hơn nữa từ trước đến nay anh vẫn khó có thể cự tuyệt khẩn cầu của Hồng Hải Cương.
“Được rồi, bất quá đừng gọi quá nhiều đồ ăn, anh không đói."
※ ※ ※
Hồng Hải Cương kích động lôi kéo Hạ Tình Hãn đi vào một nhà hàng; không khí nhà hàng này đúng là không tồi, đích xác hương vị thức ăn của nơi này rất ngon, khách nhân cũng rất nhiều.
Khi ăn cơm, phần lớn thời gian đều là Hồng Hải Cương nói chuyện, cậu tựa như muốn giải toả hết nhiệt khí trong người, nên nói chuyện không ngừng.
Nếu như là trước kia, anh hẳn là sẽ rất vui vẻ vì Hồng Hải Cương rốt cuộc đã thông suốt, nội tâm thì vô cùng vui sướng vì được cậu dẫn đến ăn nhà hàng cao cấp, nhưng anh hiện tại tận lực bảo trì tâm tình vững vàng, không muốn giống như trước kia hiểu lầm tâm ý của Hồng Hải Cương.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Hồng Hải Cương trả tiền, Hạ Tình Hãn mới thản nhiên nói: “cám ơn cậu mời anh ăn cơm, anh phải đi về, A Cương, thay anh gửi lời hỏi thăm đến tiểu Huệ."
“thầy…" hoàn toàn trái ngược với thao thao bất tuyệt vừa rồi, thanh âm của Hồng Hải Cương bây giờ trở nên chần chờ, dường như có việc muốn nói với anh.
Đại não của Hồng Hải Cương không có phức tạp như vậy, ngay cả lần đầu tiên cậu cùng anh lên giường, cậu cũng không hề chần chờ liền ngăn chận anh, hiện tại cậu ấp a ấp úng như vậy, không phải là có chuyện quan trọng chứ ?
Mà loại việc quan trọng của Hồng Hải Cương ở trong đầu Hạ Tình Hãn có khả năng nghĩ đến thì chỉ có duy nhất một việc.
“Cậu… cậu không phải cùng tiểu Huệ kết hôn chứ?"
Ý thức được chính mình không hề có ý chúc mừng, lời nói còn đầy vẻ chua xót, Hạ Tình Hãn vội vàng sửa lại ngữ điệu vui vẻ: “nếu là như vậy, kia thật sự chúc mừng cậu, A Cương."
Hồng Hải Cương vội vàng lắc đầu, “không phải, thầy, vào thời điểm tháng bảy không phải thầy nói muốn đi biển chơi sao? Em hiện tại có xe, có thể chở thầy đi chơi, vào ngày lễ bái thiên này chúng ta đi được không? Tuy rằng thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá vẫn có thể ngắm nhìn phong cảnh."
Đối với Hạ Tình Hãn mà nói, đó đã là chuyện thật lâu trước kia.
Tháng bảy trước đây, anh từng minh dụ, ám chỉ với Hồng Hải Cương rằng anh muốn đi biển chơi, mà Hồng Hải Cương vội vàng viết trình tự máy tính, anh nghĩ cậu căn bản không có nghe vào trong lỗ tai.
Mà hiện tại, đã không còn là trước kia nữa.
Những khát cầu của anh trước kia, hiện tại anh đều đã đem nó đẩy ra xa.
“Không được, A Cương, cậu mang tiểu Huệ đi chơi đi, lễ bài thiên này anh còn có công việc cần giải quyết gấp, chỉ sợ không có thời gian rảnh."
Hồng Hải Cương không muốn buông tha cho, cậu đề nghị: “ vậy tuần sau thì sao?"
“Công việc của anh thật sự rất nhiều, gần đây cũng không có cách nào…" lời nói của Hạ Tình Hãn vô cùng khách khí.
Nhưng càng nói chuyện khách khí, cũng liền đại biểu cho khoảng cách của hai người đã càng ngày càng xa, không còn thân mật giống như trước kia nữa.
“ thầy…" Hồng Hải Cương còn muốn nói cái gì nữa.
Hạ Tình Hãn đã đón một chiếc xe taxi. “Anh đi về trước nghỉ ngơi, A Cương, cậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi một chút, thay anh gởi lời hỏi thăm đến tiểu Huệ." Nói xong, anh lập tức ngồi vào trong xe.
Hồng Hải Cương hổn hển nói: “thầy, em có thể đưa thầy về nhà, thầy không cần phải tốn nhiều tiền đón xe taxi."
“Không, đã quá muộn, cậu mau mau trở về bồi cùng tiểu Huệ đi." Anh theo cửa kính xe vươn tay hướng Hồng Hải Cương lịch sự vẩy chào, “ tạm biệt, A Cương."
Hồng Hải Cương vội vàng cầm lấy tay vươn ra của anh, “thầy, ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi ăn bữa tối được không? Em biết có một nhà hàng khác so với nhà hàng này cũng không sai biệt lắm."
Nhiệt độ lòng bày tay của cậu truyền thẳng tới trái tim của anh, sức nóng của nó cơ hồ làm cho ngực của anh muốn nổ tung; Hạ Tình Hãn cố ra sức rút tay về, anh không muốn tiếp tục cùng với Hồng Hải Cương dây dưa.
“Thực xin lỗi, A Cương, ngày mai anh phải đi ăn bữa tối cùng với một đồng nghiệp để chúc mừng sinh nhật của anh ta."
“Thầy, thầy muốn đi ăn bữa tối chúc mừng đó với ai? Là nam hay là nữ?" Hồng Hải Cương sốt ruột hỏi.
Hạ Tình Hãn không nghĩ muốn trả lời, liền quay cửa kính xe lên, hướng tài xế nói ra địa chỉ nơi mình ở.
Hồng Hải Cương lại tiếp tục gọi: “thầy…"
Hạ Tình Hãn chậm rãi nhắm mắt lại, đối với cầu xin của cậu mắt điếc tai ngơ.
Cùng Hồng Hải Cương ăn cơm, anh phải áp chế hưng phấn cùng nhịp tim của chính mình, loại tình cảm này thật sự rất khó khăn, rất thống khổ, anh không muốn lập lại thêm lần nữa, có lẽ đáp ứng cùng Ngũ Xương Liên kết giao mới đúng.
Tác giả :
Lăng Báo Tư