Xuất Hiệp Sắc Nam

Chương 1

Quần áo tốp năm tốp ba bày đầy trên giường lớn, khí lạnh bên trong thổi lên da thịt người thật dể chịu, tuyệt không làm cho người ta muốn bước chân ra ngoài thái dương độc ác chiếu cao vào ngày tháng bảy.

Giường lớn tuy rằng chắc chắn, nhưng bởi vì trên giường chứa hai người đang ra sức vận động quá mức, làm cho giường lớn phát ra thanh chấn động bì bõm bì bõm, lại phối hợp với tiếng thở khinh thiển dồn dập, càng làm cho một phòng xuân ý khôn cùng.

“ thầy, hảo sướng … hảo sướng …. “

Hồng Hải Cương thô gào thét lên hưởng thụ thân mình ôn nhuận của Hạ Tình Hãn.

Hạ Tình Hãn bị đặt ở phía dưới, phần eo của anh bị nắm chặt, hai tay dùng sức nắm chặt gối dưới đầu, phát ra tiếng thở dồn dập, trừ bỏ thở ra, thanh âm của anh dưới tình cảm mãnh liệt quá độ, cơ hồ không phát ra được tiếng.

Hồng Hải Cương không ngừng va chạm vào anh, mồ hôi tích đầy trên thân thể kiện mỹ cương nghị của cậu, khi cao trào đến, cậu phát ra một tiếng hô cuồng liệt, sau đó ngã nằm lên trên lưng Hạ Tình Hãn.

Hạ Tình Hãn nhẹ nhàng thở phì phò, tình triều vừa rồi làm cho trên mặt anh nhiểm một tầng đỏ ửng, hoà hợp với da thit trắng nõn vô cùng mịn màng của anh, như một quả táo nhỏ thật đáng yêu, làm cho người ta muốn cắn một miếng lại một miếng.

Hồng Hải Cương buộc chặt hai tay, hít lấy hít để mùi thơn trên người Hạ Tình Hãn mà cảm thấy mỹ mãn, nói nhửng lời nói ngu ngốc mà Hạ Tình Hãn đả nghe qua trăm ngàn lần.

“ thầy thơm quá, toàn thân thầy đều mềm nhũn, thơm ngào ngạt, em muốn… cắn một miếng."

“cắn cái đầu của cậu, ngồi dậy, nặng chết được."

Hạ Tình Hãn hung hăng nâng tay trái lên, hướng lên trên lưng của Hồng Hải Cương mà dùng sức nhéo một cái —

Hồng Hải Cương không cam lòng miễn cưỡng trở mình ngồi ở bên cạnh giường lớn, ngoài miệng nói nhỏ.

“ thầy thật xấu xa, mới làm hai lần sao không cho em sờ soạng…"

Chưa nghe hết câu, Hạ Tình Hãn đã sinh khí đến muốn giết người, anh lập tức mắng một loạt như pháo nổ.

“ cậu là đồ chết bầm, cậu cũng đâu chỉ mới làm hai lần, anh mà bị cậu tiếp tục làm tình như vậy, đảm bảo ngày mai không bước nổi xuống giường."

“Chính là. . . Chính là. . ."

Hồng Hải Cương có ý kiến rất muốn phát biểu, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Hạ Tình Hãn, thanh âm càng nói càng nhỏ, có thể thấy được uy nghiêm của thầy Hạ Tình Hãn đối với cậu, vẫn là có lực sát thương tương đối cao.

“Chính là, đó là bởi vì thầy không kiên nhẫn lâu, chính mình chấm dứt trước; em mới phóng thích hai lần mà thôi a, căn bản là còn chưa đủ …. Oa a …"

Hạ Tình Hãn nhéo lổ tai của cậu, Hồng Hải Cương nhịn không được kêu to oa oa, tiếng kêu thê thảm khó nghe như tiếng heo bị giết.

“ cậu có gan thì nhắc lại một lần nữa xem."

Hồng Hải Cương uỷ khuất ngậm miệng, rõ ràng vóc dáng rất cao, thể trạng cũng rất mạnh tráng, nhưng ở trước mặt Hạ Tình Hãn, cậu tựa như con chuột gặp phải con mèo đành tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dù sao thầy tức giận lên thực là đáng sợ.

“không có, em đâu có nói gì đâu."

“Hừ, coi như cậu thức thời."

Hạ Tình Hãn hết sức hài lòng thái độ của cậu, xuống giường, lục tìm nơi quần áo vừa rồi cởi ra thả xuống, sau đó đem chăn đơn cuộn lại, rồi đem tất cả quần áo cùng đồ lót, chăn màng bỏ vào máy giặt.

“ không hiểu được chính mình tạo nghiệt gì, phải thay cậu thu thập giải quyết tốt hậu quả, sớm biết như thế, ngay khi anh vào đại học, có chết cũng không làm gia sư, ai ngờ một lần dạy cậu, một lần đó kéo dài mười năm, lãng phí thời gian mười năm không công." Hạ Tình Hãn oán giận thì thào tự nói.

Hồng Hải Cương vội vàng ở sau lưng của anh, ôn tồn làm nũng: “ thầy, thầy đối với em là tốt nhất."

“ Cút ngay, hiện tại vuốt mông ngựa cũng vô dụng."

“ thầy ….". Cậu không biết sống chết vẫn dán chặt vào anh.

Hạ Tình Hãn bị thân hình trần trụi của cậu từ phía sau dùng sức ôm vào ngực, một cỗ hoả nhất thời bùng phát, tiếng mắng không dứt.

“Như thế nào? Thể trạng cậu tốt lắm, hận không thể để người khác đều nhìn đến có phải hay không? Bây giờ đang ở trên ban công, ít nhất cậu cũng mặc quần lót vào cho anh, thối, nếu thấy được loại tình trạng này, ai có thể tin cậu là nghiệp giả viết ra trò chơi thịnh hành nhất hiện nay."

“ thầy, đừng có khó chịu với em như vậy mà …."

Hồng Hải Cương tuy vóc dáng lớn, lại vẻ mặt giả bộ biểu tình muốn khóc nhưng không khóc, một chút cũng không có bộ dáng của người trưởng thành, chỉ giống tiểu oa nhi còn đi nhà trẻ.

Nguyên nhân gây ra nghiệt duyên của Hạ Tình Hãn cùng Hồng Hải Cương là vào thời đại học, lúc ấy Hạ Tình Hãn là sinh viên nghèo, vì ba bữa cơm, anh đã hưởng ứng làm gia sư cho một học sinh nghe nói rất khó chịu muốn vào trung học.

Kỳ thật Hồng Hải Cương rất thông minh, chính là không chịu chú tâm vào việc học, cả ngày chỉ biết nghiên cứu trên máy tính, dưới sự ngạnh bức không ngừng của anh, với sự thông minh của cậu, đương nhiên việc học của cậu rất nhanh liền tiến bộ, lúc sau cha mẹ của cậu liền gửi cho anh một bao đỏ thẫm xem như lòng biết ơn.

Cũng bởi vì Hồng Hải Cương là học sinh của anh, cho nên anh luôn đối với cậu chiếu cố nhiều hơn, ban đầu chỉ là chiếu cố đơn thuần, rồi dần dần dẫn đến chiếu cố luôn ở trên giường, ngay cả Hạ Tình Hãn cũng tự hiểu được này thật khác thường.

Hồng Hải Cương vẻ mặt cầu xin, “ thầy…."

Hạ Tình Hãn cố ý quay đầu đi hướng khác, làm như không thấy được phía dưới của cậu càng ngày càng bành trướng.

“thầy. . ."

Hồng Hải Cương dùng ngữ điệu mềm nhũn, không ngừng làm nũng xin khoang dung.

Đại khái bởi vì trong nhà Hạ Tình Hãn là lão đại, tuy rằng hồi nhỏ cha mẹ phi thường cố gắng làm việc, nhưng gia cảnh vẫn không tốt lên, đệ muội đành phải hết thảy giao cho anh chiếu cố, cho nên anh đối với chiếu cố đệ muội từ trước đến nay hết sực tận lực, chỉ cần nghe được loại thanh âm cầu xin thương xót yếu thế, tâm kiên cường của anh sẽ trở nên phi thường mềm mại.

“ Cậu rốt cuộc muốn làm gì ?" Hạ Tình Hãn âm ngữ tức giận hỏi.

Dưới âm ngữ tức giận của anh, Hồng Hải Cương đã nghe được dấu hiệu mềm lòng.

Cậu như vậy đáng thương lôi kéo tay Hàn Tình Hãn, “thầy, van cầu thầy, em thật sự muốn…muốn làm một lần nửa…."

Hạ Tình Hãn bất mãn với cậu, “ cậu … cậu chỉ cần ngồi trước máy tình liền coi như anh không tồn tại, đến khi nào muốn làm thì tìm đến anh, cậu rốt cuộc đem anh trở thành cái gì? Cút, chính mình đi vào WC mà làm."

“ chính là thầy rất mềm mại, lại thơm , làm cho người ta chịu không nổi."

“Cậu là đồ cuồng *** ngu ngốc…"

Hạ Tình Hãn đã không còn khí lực tái mắng cậu, người này chỉ cần ở mỗi giai đoạn tính toán báo cáo tình hình công việc lên trên, sẽ bỗng nhiên biến thành đại ma vương ***, không có làm đủ năm lần, chắc là không biết dừng tay.

Thấy Hạ Tình Hãn dường như đã cho phép, Hồng Hải Cương vội vàng ôm lấy anh, không cho anh cơ hội chuồn mất, ngay trên cổ anh vừa liếm vừa ngửi, làm toàn thân Hạ Tình Hãn một trận mềm yếu.

“ thơm quá, thật mềm mại, thầy, em thật thích mùi của thầy."

Lại là lời nói cậu đã nói hơn một trăm ngàn lần, rõ ràng Hạ Tình Hãn nghe đến phát chán, thế nhưng mỗi lần chỉ cần vừa nghe đến ngôn ngữ trầm thấp lại có điểm ngu ngốc kia của cậu, thân thể anh sẽ trở nên mềm nhũng không khí lực.

“ Ân…. Ngô…" Hạ Tình Hãn nhẹ nhàng phát ra một trận thanh âm say mê.

Hồng Hải Cương tận dụng thời cơ, vội vàng đem anh ôm lấy, một lần nữa quay lại trên giường, hai người bắt đầu đại chiến lần thứ hai, đợi cho cậu thoả mãn, đã là chuyện sau đó vài canh giờ.

※ ※ ※

“ sắc ma đại hỗn đản…"

Hạ Tình Hãn mắng quá đâm nghiện, vươn tay ra thưởng cho Hồng Hải Cương một tát, chỉ tiếc Hồng Hải Cương ngủ như lợn chết, căn bản là không có khả năng tỉnh lại.

Hạ Tình Hãn chịu đựng lưng đau, chân đau, thắt lưng đau đứng dậy, chính yếu là cặp mông, nơi mà Hồng Hải Cương không ngừng công kích là đau muốn chết.

Không biết Hồng Hải Cương lần này là bởi vì công việc quá khó làm, tâm tình buồn bực cần phát tiết, hay là hai người lâu rồi không có làm, cho nên đã nhẫn quá lâu, Hồng Hải Cương kiên cường bắt buộc anh phải để cậu làm sáu lần mới chịu ngủ.

Cậu thoả mãn, có thể ngủ nhiều, còn lại là Hạ Tình Hãn mở toan hai mắt cùng với thân thể đau nhức, giúp cậu tiếp tục đem quần áo đi giặt rồi mới quay về.

Vì cái gì anh phải vất vả chính mình như vậy?

Nguyên nhân chính là Hồng Hải Cương căn bản trừ bỏ máy tính rất lợi hại ra, cái gì cũng không hiểu, cuộc sống trẻ đần độn, tên gọi tắt – cuộc sống trí chướng.

Hạ Tình Hãn hoài nghi nếu mình không ở bên cạnh chiếu cố cậu, sớm hay muộn có một ngày, thay vì cậu nấu nước sôi sẽ đem luôn cả phòng đốt cháy, ngay cả chính cậu cũng chết cháy trong đó luôn, hoặc là mở nước không tắt để tràn trong tràn ngoài huỷ thiên diệt địa.

Vì không muốn nhìn đến loại thảm kịch này phát sinh, cho nên Hạ Tình Hãn phải ba hay năm ngày đến đây nhìn cậu một lần, thuận tiện giúp cậu làm việc nhà, tránh để lão thiên gia giảm bớt tuổi thọ của anh.

Vì cái gì lại nói như vậy?

Bởi vì lão thiên gia nhất định sẽ cho rằng anh rõ ràng thấy có người ở cạnh giếng nước, rất nhanh sẽ ngã xuống chết đuối, cũng không chịu vươn tay cứu giúp, rất không có lương tâm, cho nên anh mới miễn cưỡng chính mình giúp tên ngu ngốc này giải quyết tốt hậu quả.

Làm xong này đó công việc, giải quyết tốt hậu quả, cũng không mong Hồng Hải Cương sẽ có một tia tâm tình cảm tạ, vì nếu là Hồng Hải Cương tập trung làm việc, cậu sẽ trầm mê ở máy tính, căn bản không biết anh có tới hay không.

Nếu là cậu đã làm xong công việc rồi, sẽ giống như ngày hôm nay, đè chết anh trên giường cho đến khi cậu thật thoã mãn, mới có thể phóng cho anh về nhà.

“Anh đi về trước . . ."

Hạ Tình Hãn bị làm mệt chết đi, không khỏi hét lớn một tiếng.

Hồng Hải Cương nhắm mắt lại, căn bản là ngủ thẳng cẳng bất tỉnh nhân sự, không có nghe được lời nói bất mãn của anh.

Hạ Tình Hãn cảm thấy không thể nề hà, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, chỉ có thể vươn tay dùng sức nắm khuôn mặt anh tuấn của cậu một chút cho bớt hận.

Tuy rằng tức giận như vậy, nhưng Hạ Tình Hãn vẫn săn sóc giúp cậu điều chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, đấp lại chăn ngay ngắn cho cậu.

Nhìn vẻ mặt khoái hoạt như đang cười khi ngủ của cậu, Hạ Tình Hãn có muốn mắng cậu cũng mắng không nên lời.

Chẳng qua làm tình xong, có cần tất yếu cười đến cao hứng như thế không?

Anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tuấn tú của Hồng Hải Cương, lầm bầm lầu bầu khó hiểu: “ Rõ ràng bộ dạng suất như vậy, như thế nào đầu lại ngu ngốc như vậy a ?"

Trừ bỏ thiết kế trò chơi máy tính ra, trong đầu cậu tất cả đều ngu ngốc ngay cả tình ái.

Hạ Tình Hãn giúp hắn khoá cửa, cố nén đau đớn sau làm tình, cưỡi xe máy trở về nhà, lâm thời nảy lòng tham, quyết định đi đến công ty bách hoá nhỏ ở phụ cận.

※ ※ ※

“Hạ tiên sinh. . ."

Nữ nhân viên vừa thấy khách quen, lập tức chào đón nhiệt tình.

Chân của anh không tự chủ được hướng nữ nhân viên bán hàng mỹ phẩm mà đi tới, nguy hiểm thật, hiện tại đã gần giờ đóng cửa, cho nên khách nhân ở đây rất ít, nếu không hắn sẽ không xấu hổ như vậy; dù sao một đại nam nhân đứng ở quầy mỹ phẩm mua đồ thì cũng quá quái dị đi.

Chỉ thấy nử nhân viên miệng tươi cười, vội vàng giới thiệu loại kem đặc biệt gần đây mà nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao Hạ Tình Hãn đã là khách quen của cô ta.

“ Hạ tiên sinh, chúng ta vừa ra mắt sản phẩm mới, mùa hè tới rồi, giữ trắng da rất trọng yếu, ngài mua cái này về, bạn gái của ngài nhất định sẽ thích."

“ hiệu quả không ?"

“ tốt lắm, trong này vừa có một thành phần hỗn hợp mới, ngài ngay cả phơi nắng cũng không ảnh hưởng gì, chỉ có hơn hai nghìn nguyên, thực tiện nghi nhỉ?"

Ngẫm lại xem, kem tránh nắng ở nhà dường như cũng hết rồi, Hạ Tình Hãn liền theo như lời nữ nhân viên mua ngay hộp kem tránh nắng đặc biệt ấy, sau đó mua thêm một hộp kem dưỡng da toàn thân mùi rất thơm.

※ ※ ※

“ Đều là do cái tên ngu ngốc chết tiệt kia, hại ta mỗi tháng đều phải chi ra một số tiền cho việc này, tên sắc ma hỗn đản…"

Hạ Tình Hãn sau khi tắm xong, một bên đấp mặt nạ, một bên tức giận thì thào tự nói.

Kỳ thật, Hạ Tình Hãn biết bộ dạng mình nhìn không đẹp, ánh mắt của anh quá nhỏ, quá dài, làm cho ngươi ta cảm giác một loại khôn khéo, mũi thì không đủ cao, miệng tuy rằng cũng nho nhỏ, nhưng hình dạng không có nhìn đẹp như vậy, phối hợp với nhau, ngũ quan chính là không xuất sắc, không giống như Hồng Hải Cương tuấn lãng anh tuấn như vậy.

Ngay từ lúc đầu, anh cũng không biết vì cái gì làm cho Hồng Hải Cương điên khùng lại muốn cùng anh cầu hoan, tuy khéo dài đến nhiều năm như vậy, nhưng quan hệ của anh cùng Hồng Hải Cương cũng chưa thay đổi gì.

Lần đầu tiên, khi bọn họ phát sinh ra loại quan hệ thân mật này, anh hỏi Hồng Hải Cương bộ dạng của mình có đẹp không? Hồng Hải Cương luôn bày ra biểu tình mờ mịt, dường như căn bản là không hiểu được nhìn bộ dạng của anh có được hay không.

Cậu chỉ biết nói anh thơm quá, hảo mềm mại, ngửi thật thích, đem anh nói thành giống như một khối tạc kê thơm ngon ngào ngạt, làm cho lòng anh bực bội muốn chết.

Lấy bản năng dã thú của Hồng Hải Cương mà xem, cậu nhất định sẽ không quan tâm diện mạo, chỉ trông vào khứu giác rồi quyết định chọn người cùng mình giao hoan.

Ở trong ấn tượng Hạ Tình Hãn, chỉ có dã thú mới có thể một đêm làm tới bảy lần mà cũng không sao cả, đúng vậy, Hồng Hải Cương chính là một tên dã thú.

Cho nên cậu không cần nhìn mặt, chỉ trông vào hương vị để lựa chọn đối tượng, cá tính đó cũng phù hợp với tình huống của anh.

Không biết vì cái gì, nhiều năm trước, anh tựa như một tên ngu ngốc đến công ty bách hoá chuyên về mỹ phẩm hỏi xem có loại kem gì để dưỡng da, để giữ mùi thơm cơ thể, còn phải cố lấy cớ nhàm chán để biện minh, nói là mua thay cho bạn gái, kỳ thật căn bản là anh vì khứu giác dã thú của Hồng Hải Cương mà mua về dùng.

Mấy năm nay, anh thử rất nhiều loại mỹ phẩm, tiêu không ít tiền, rốt cuộc cũng chọn ra được loại mỹ phẩm thích hợp với thể chất da của anh; trước khi đến nhà trọ của Hồng Hải Cương, anh đều phun lên một ít nước hoa, thoa một ít kém dưỡng da toàn thân.

Anh phát giác phun cái này lên còn có công hiệu hơn một liều thuốc thúc giục tình, bởi vì chỉ cần làm động tác này, cái dã thú kia sẽ trở nên như một mãnh thú động dục, có chết cũng ôm lấy anh không buông.

Bất quá những năm gần đây, Hồng Hải Cương đã bắt đầu gia nhập xã hội, công việc làm tương đối nặng nề, đã không còn giống như trước kia luôn dán vào anh chỉ biết suốt ngày đòi làm tình.

Nhưng là trình độ ngu ngốc của cậu so với trước kia vẫn giống nhau như đúc, chỉ cần cậu làm xong việc, sẽ đối với anh động dục, hướng anh cầu hoan với vẻ mặt đáng thương như vậy.

Tuy rằng biết rõ người này là một sắc ma, nhưng Hạ Tình Hãn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cậu, có muốn mắng cậu cũng nói không nên lời, ai có thể tưởng tượng được đến Hồng Hải Cương chính là thiết kế sư viết ra trò chơi máy tính nổi danh nhất hiện nay.

Anh cầm chi phiếu mà Hồng Hải Cương hôm nay trước khi làm tình giao cho anh lên xem; lại là một con số kim ngạch đáng khâm phục, nhìn đến năng lực kiếm tiền của Hồng Hải Cương, đôi khi làm cho anh, kẻ đi làm kiếm tiền thuộc dạng bình thường, muốn hộc máu.

“Người này thật là cả tin, vạn nhất anh đào tẩu, không phải tiền cậu kiếm được mấy năm nay toàn bộ bị mất hết sao, thật sự là một kẻ ngu ngốc."

Hồng Hải Cương không có năng lực xử lý tiền tài, cậu đem tiền mà cậu kiếm được toàn bộ giao cho Hạ Tình Hãn, mà ngay cả giấy chứng nhận và v.v.v., tất cả cũng đều giao cho Hạ Tình Hãn giúp cậu xử lý.

Hạ Tình Hãn giúp cậu mở một tài khoản, đưa toàn bộ tiền mà cậu kiếm được mấy năm nay dồn vào đó, con số đã lên tới vài ngàn vạn.

Cùng loại đi làm kiếm tiền như anh, Hồng Hải Cương quả thực như là thợ đào vàng, tuỳ tuỳ tiện tiện liền kiếm được rất nhiều tiền so với anh, một người đi làm công ăn lương bình thường.

Cứ mỗi tháng anh để lại cho Hồng Hải Cương hai, ba vạn nguyên ở tủ treo quần áo để cho cậu chi tiêu, để tránh cậu ngay cả mật mã tài khoản đều không nhớ được, suốt ngày gọi điện đến công ty anh mà làm phiền anh.

Hạ Tình Hãn kéo mặt nạ xuống, soi gương – ân, da của anh quả nhiên trắng lên rất nhiều.

Anh nhẹ nhàng thử xem co dãn trên mặt, cảm giác cũng không tệ lắm, xem ra khoản mặt hàng này về sau có thể mua thêm vài miếng.

Anh mở ra hủ kem dưỡng mới mua, mùi có điểm mãnh liệt, nhưng khi xoa đi, hương vị lại ngược lại không có mãnh liệt như vậy, ngửi lên thực thoải mái.

Toàn thân cao thấp anh đều thoa một lớp kem mỏng, lại thử co dãn làn da, ân, khoản kem dưỡng này lực hấp thu cũng không sai, có lẽ anh có thể liên tục mua loại kem dưỡng toàn thân này.

Hạ Tình Hãn tắt đèn, nhắm hai mắt lại, nghĩ đến đêm thất tịch tình nhân sẽ mau đến, không hiểu Hồng Hải Cương có hay không mua lễ vật đưa cho anh không ?

Những năm gần đây, hai người chưa từng có cái gì gọi là lễ tình nhân, nhưng là đêm thất tịch lễ tình nhân của năm trước, Hồng Hải Cương bỗng nhiên giống như người điên gọi điện thoại cho anh, nói là tiền mặt không đủ dùng, nên làm sao bây giờ ?

Sau khi anh hỏi rõ ràng, mới biết được Hồng Hải Cương mua cho anh một chiếc xe máy mới, nói là cái gì lễ vật muốn đưa cho anh vào ngày trung thu, đương trường khiến cho sắc mặt anh biến thành đen.

Ngày trung thu là chuyện mùa đông, liên quan gì đến đêm thất tịch lễ tình nhân? Sau ngẫm lại, mới biết được cậu nhất định là đang nói đến đêm thất tịch lễ tình nhân, chẳng qua là việc cậu muốn làm nhưng không rõ ngày tháng, thuận miệng liền nói lung tung cho thông qua.

Tuy rằng hiện tại đến đêm thất tịch còn một, hai tháng, nhưng là trong lòng Hạ Tình Hãn vẫn có chút chờ mong nho nhỏ ….
Tác giả : Lăng Báo Tư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại