Xuân Yến
Chương 9-8
Trong tháng cuối cùng ở lại Xuân Mai, cô có gọi điện cho Định Sơn một lần, dưới thị trấn.
Định Sơn không hề hỏi xuống núi rồi liệu cô có về Thượng Hải không. Chắc anh còn hiểu rõ hơn cô, rằng Khánh Trường đã bị đào thải khỏi lực lượng chính thống của một thành phố. Cô đặt mình vào hình thái cá nhân, tồn tại như một kí hiệu trên thế gian. Không còn ai tìm cô, cần cô. Cô đã tuột khỏi các giá trị thế tục có thể giao dịch chuyển đổi lợi dụng mặc cả, biến thành một người sống bên lề. Không thể hòa nhập dòng chảy cuồn cuộn của xã hội đang ráo riết cải tạo và xây dựng, không thể thuyết phục mình tiến theo đám đông. Sinh mệnh chân thực chỉ hành động theo bản thân. Cô chấp nhận trả giá như thế.
Người đàn ông này đã cung cấp cho cô một nơi trú chân, cho dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân bình lặng. Anh nói, Khánh Trường, năm vừa qua em sống vất vả quá rồi, nên dành ra một khoảng thời gian mà nghỉ ngơi hoàn toàn.
Lần cuối cùng, tôi theo Tín Đắc trèo lên đỉnh Thanh Nham. Bốn mùa tuần hoàn, núi cao đầu hạ lúc này là biển hoa lá. Trong hẻm núi lờ mờ tĩnh lặng, bách hợp dại nở ngập sườn đồi, hoa to trắng muốt, cành cứng cáp, hương thơm ngào ngạt, loang rộng một vùng, cảm giác gần như thoát tục. Tín Đắc đến Xuân Mai năm ba mươi tuổi. Khuôn mặt phơi nắng và lao động vất vả lâu ngày vẫn không thấy rõ tuổi tác. Ở trên núi cùng đám trẻ, ánh mắt trước sau vẫn trong trẻo sáng người. Con người ta, nếu đôi mắt không già nua thì khuôn mặt cũng vậy. Cô mặc quần áo may bằng vải nhà nông trong vùng tự dệt, nói rằng rất thoải mái, họ toàn lựa được cây bông mềm nhất dài nhất mà dệt. Cô cũng học dệt, học trồng trọt, thường đến nhà học sinh lao động với gia đình các em.
Khánh Trường nói, cô sẽ sắp xếp lại album, viết một vài chú thích ảnh. Và bỏ ý định soạn bài phỏng vấn. Tín Đắc ghét phỏng vấn ra mặt, kể rằng các phóng viên ngày xưa đến đây đều hăng hái sáng tác truyện, vẽ vời lịch sử tình cảm và trải nghiệm cá nhân của cô, nhưng không mảy may ngó ngàng đến các quan điểm của cô về giáo dục. Họ rắp tâm bao gói trang trí cô thành một hình tượng khiến cả Trung Quốc phải cảm động. Cô cười nhạt, cảm động thì có ích gì. Cảm động mang lại lợi lộc gì cho lũ trẻ. Cô không sao hiểu được mục đích hành động của những người này. Rất rõ ràng, họ chuộng hình thức, hứng thú và bốc phét về bề ngoài phù phiếm, bỏ qua cốt lõi thực chất. Cô cho phép Khánh Trường tiếp cận cô, nhưng Khánh Trường vẫn quyết định từ bỏ. Tuy không bao giờ thực hiện phỏng vấn theo kiểu pha lẫn phán đoán và sở thích cá nhân như các phóng viên kia, nhưng Khánh Trường muốn bảo vệ cách xử thế của Tín Đắc. Người phụ nữ ấy đã đến gần được với bản chất.
Tín Đắc nói, tôi không có gia đình, không có con cái. Có hay thiếu những thứ này, đều là do số phận. Đối với tôi thì không vướng bận cũng là một dạng diễm phúc. Nhưng em sau này sẽ có gia đình và con cái như em muốn, Khánh Trường. Ở em toát ra sự chân thành rõ nét và mãnh liệt đối với tình cảm. Vì thiết tha mong mỏi, nên em sẽ thu hút được tất cả đến với em thôi.
Khánh Trường chưa bao giờ kể với ai về Thanh Trì. Nhưng trên đỉnh núi cao xa cách nhân gian, trước mặt người phụ nữ cô sắp chia tay và chắc không bao giờ còn gặp lại, cô đã thẳng thắng tâm sự chuyện của mình. Dồn nén quá lâu rồi, việc thổ lộ khiến cô giải thoát.
Tín Đắc yên lặng, chăm chú lắng nghe rất lâu. Rồi nói, Khánh Trường, tôi không cho rằng em theo đuổi tình cảm như thế là sai lầm. Sai lầm duy nhất là ở chỗ, em đã đánh đồng sự theo đuổi đó với tín ngưỡng, đem đặt tất cả lên mình một người đàn ông. Lại còn là một người bình thường bằng xương bằng thịt, có khiếm khuyết có nhược điểm, rất đỗi vô thường và biến chất. Anh ta làm sao gánh vác được niềm tin của em. Lấy đâu ra sức mạnh ấy.
Đây chẳng qua là một thành viên trong xã hội thương mại nhiều hạn chế và cục bộ. Cho dù tâm hồn anh ta chứa đựng năng lượng và ánh sáng đi nữa, thì vẫn không bằng một phần nhỏ của em. Anh ta đùa bỡn với ngần ấy đàn bà trong đời mình, xử sự vừa thiếu tôn trọng vừa thiếu lý trí, đồng thời minh chứng cho thói ích kỉ, bừa bãi, thích gì làm nấy. Giống một thằng bé tham lam, vầy vò mọi thứ đồ chơi trong tầm tay, nhưng chưa bao giờ có thiện ý tìm hiểu hay cảm nhận nỗi đau của người ta.
Em cho rằng tình cảm của anh ta đối với em là tình yêu? Anh ta không thể đón nhận được tính cách em, không thể tiêu hóa được những bi ai sinh ra từ mối quan hệ của hai người, mối quan hệ này thiếu vắng tình thương và trách nhiệm, thiếu vắng gánh vác, cũng thiếu vắng khoan dung. Mà tình cảm em dành cho anh ta, liệu có phải là tình yêu? Vẫn là tín ngưỡng của em đối với tình yêu thôi, vừa khéo nó lại ánh xạ lên một đối tượng gặp em vào đúng thời điểm, khiến em sinh ra cảm giác sai lầm.
Khánh Trường nói, anh ấy xuất hiện, khiến cuộc đời em trở nên kích thích và sống động chưa từng thấy. Em có thể hiểu được.
Không. Không. Những kích thích và sống động đó luôn nằm sẵn trong tâm hồn và thân thể em. Em chỉ thiếu một nghi thức để khởi động chúng. Thanh Trì chính là nghi thức ấy. Đến nay tác dụng của anh ta đã hết rồi. Nếu chưa hết, vẫn khiến em phải tự xung đột, thì tức là anh ta còn có nhiệm vụ sâu xa hơn, phải đưa trái tim em đi một chặng đường dài hơn. Nhưng chặng đường đó chỉ dẫn đến nơi chốn nắm giữ sinh mệnh em thôi. Không dính dáng gì đến anh ta. Cũng không dính dáng gì đến quan hệ giữa hai người. Có hiểu ý tôi không? Khánh Trường. Anh ta là một chướng ngại vật mà số phận ban cho em, nhảy được qua nó, em sẽ thấu hiểu và thu hoạch nhiều hơn. Đôi khi, một số quan hệ tưởng như là tình yêu sẽ mang lại những ý nghĩa rất xa so với hình dung của chúng ta. Nó không giúp em kết hôn sinh con với anh ta. Có nhiều mối quan hệ sống chết giữa đàn ông và đàn bà không mang hàm nghĩa trần tục như vậy.
Em rất yếu đuối, Tín Đắc ạ. Em cảm thấy phần nào đó trong tình cảm mình ấu trĩ, nghèo nàn, ấp ủ một thứ khiếm khuyết khó lòng nhận ra và khắc phục.
Chúng ta chằng làm được gì với những đau đớn mà tuổi thơ và trải nghiệm đầu thời kì thành niên mang lại đâu. Nhưng nếu nó đã tồn tại, thì em phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn, nhiều thời gian hơn người khác để lấp đầy, tu sửa, xây dựng lại nó. Em chỉ còn cách ấy thôi. Đây là sứ mệnh của em, Khánh Trường. Em mạnh mẽ và tỏa sáng hơn em tưởng. Hãy tiếp tục đi cho hết con đường phải đi. Nếu mối quan hệ với anh ta chưa kết thúc, vậy thì cứ tiến lên phía trước, cứ để nó tự động đi đến tận cùng.
Đừng sợ hãi. Đừng lùi bước. Nó sẽ có kết quả riêng.
Định Sơn không hề hỏi xuống núi rồi liệu cô có về Thượng Hải không. Chắc anh còn hiểu rõ hơn cô, rằng Khánh Trường đã bị đào thải khỏi lực lượng chính thống của một thành phố. Cô đặt mình vào hình thái cá nhân, tồn tại như một kí hiệu trên thế gian. Không còn ai tìm cô, cần cô. Cô đã tuột khỏi các giá trị thế tục có thể giao dịch chuyển đổi lợi dụng mặc cả, biến thành một người sống bên lề. Không thể hòa nhập dòng chảy cuồn cuộn của xã hội đang ráo riết cải tạo và xây dựng, không thể thuyết phục mình tiến theo đám đông. Sinh mệnh chân thực chỉ hành động theo bản thân. Cô chấp nhận trả giá như thế.
Người đàn ông này đã cung cấp cho cô một nơi trú chân, cho dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân bình lặng. Anh nói, Khánh Trường, năm vừa qua em sống vất vả quá rồi, nên dành ra một khoảng thời gian mà nghỉ ngơi hoàn toàn.
Lần cuối cùng, tôi theo Tín Đắc trèo lên đỉnh Thanh Nham. Bốn mùa tuần hoàn, núi cao đầu hạ lúc này là biển hoa lá. Trong hẻm núi lờ mờ tĩnh lặng, bách hợp dại nở ngập sườn đồi, hoa to trắng muốt, cành cứng cáp, hương thơm ngào ngạt, loang rộng một vùng, cảm giác gần như thoát tục. Tín Đắc đến Xuân Mai năm ba mươi tuổi. Khuôn mặt phơi nắng và lao động vất vả lâu ngày vẫn không thấy rõ tuổi tác. Ở trên núi cùng đám trẻ, ánh mắt trước sau vẫn trong trẻo sáng người. Con người ta, nếu đôi mắt không già nua thì khuôn mặt cũng vậy. Cô mặc quần áo may bằng vải nhà nông trong vùng tự dệt, nói rằng rất thoải mái, họ toàn lựa được cây bông mềm nhất dài nhất mà dệt. Cô cũng học dệt, học trồng trọt, thường đến nhà học sinh lao động với gia đình các em.
Khánh Trường nói, cô sẽ sắp xếp lại album, viết một vài chú thích ảnh. Và bỏ ý định soạn bài phỏng vấn. Tín Đắc ghét phỏng vấn ra mặt, kể rằng các phóng viên ngày xưa đến đây đều hăng hái sáng tác truyện, vẽ vời lịch sử tình cảm và trải nghiệm cá nhân của cô, nhưng không mảy may ngó ngàng đến các quan điểm của cô về giáo dục. Họ rắp tâm bao gói trang trí cô thành một hình tượng khiến cả Trung Quốc phải cảm động. Cô cười nhạt, cảm động thì có ích gì. Cảm động mang lại lợi lộc gì cho lũ trẻ. Cô không sao hiểu được mục đích hành động của những người này. Rất rõ ràng, họ chuộng hình thức, hứng thú và bốc phét về bề ngoài phù phiếm, bỏ qua cốt lõi thực chất. Cô cho phép Khánh Trường tiếp cận cô, nhưng Khánh Trường vẫn quyết định từ bỏ. Tuy không bao giờ thực hiện phỏng vấn theo kiểu pha lẫn phán đoán và sở thích cá nhân như các phóng viên kia, nhưng Khánh Trường muốn bảo vệ cách xử thế của Tín Đắc. Người phụ nữ ấy đã đến gần được với bản chất.
Tín Đắc nói, tôi không có gia đình, không có con cái. Có hay thiếu những thứ này, đều là do số phận. Đối với tôi thì không vướng bận cũng là một dạng diễm phúc. Nhưng em sau này sẽ có gia đình và con cái như em muốn, Khánh Trường. Ở em toát ra sự chân thành rõ nét và mãnh liệt đối với tình cảm. Vì thiết tha mong mỏi, nên em sẽ thu hút được tất cả đến với em thôi.
Khánh Trường chưa bao giờ kể với ai về Thanh Trì. Nhưng trên đỉnh núi cao xa cách nhân gian, trước mặt người phụ nữ cô sắp chia tay và chắc không bao giờ còn gặp lại, cô đã thẳng thắng tâm sự chuyện của mình. Dồn nén quá lâu rồi, việc thổ lộ khiến cô giải thoát.
Tín Đắc yên lặng, chăm chú lắng nghe rất lâu. Rồi nói, Khánh Trường, tôi không cho rằng em theo đuổi tình cảm như thế là sai lầm. Sai lầm duy nhất là ở chỗ, em đã đánh đồng sự theo đuổi đó với tín ngưỡng, đem đặt tất cả lên mình một người đàn ông. Lại còn là một người bình thường bằng xương bằng thịt, có khiếm khuyết có nhược điểm, rất đỗi vô thường và biến chất. Anh ta làm sao gánh vác được niềm tin của em. Lấy đâu ra sức mạnh ấy.
Đây chẳng qua là một thành viên trong xã hội thương mại nhiều hạn chế và cục bộ. Cho dù tâm hồn anh ta chứa đựng năng lượng và ánh sáng đi nữa, thì vẫn không bằng một phần nhỏ của em. Anh ta đùa bỡn với ngần ấy đàn bà trong đời mình, xử sự vừa thiếu tôn trọng vừa thiếu lý trí, đồng thời minh chứng cho thói ích kỉ, bừa bãi, thích gì làm nấy. Giống một thằng bé tham lam, vầy vò mọi thứ đồ chơi trong tầm tay, nhưng chưa bao giờ có thiện ý tìm hiểu hay cảm nhận nỗi đau của người ta.
Em cho rằng tình cảm của anh ta đối với em là tình yêu? Anh ta không thể đón nhận được tính cách em, không thể tiêu hóa được những bi ai sinh ra từ mối quan hệ của hai người, mối quan hệ này thiếu vắng tình thương và trách nhiệm, thiếu vắng gánh vác, cũng thiếu vắng khoan dung. Mà tình cảm em dành cho anh ta, liệu có phải là tình yêu? Vẫn là tín ngưỡng của em đối với tình yêu thôi, vừa khéo nó lại ánh xạ lên một đối tượng gặp em vào đúng thời điểm, khiến em sinh ra cảm giác sai lầm.
Khánh Trường nói, anh ấy xuất hiện, khiến cuộc đời em trở nên kích thích và sống động chưa từng thấy. Em có thể hiểu được.
Không. Không. Những kích thích và sống động đó luôn nằm sẵn trong tâm hồn và thân thể em. Em chỉ thiếu một nghi thức để khởi động chúng. Thanh Trì chính là nghi thức ấy. Đến nay tác dụng của anh ta đã hết rồi. Nếu chưa hết, vẫn khiến em phải tự xung đột, thì tức là anh ta còn có nhiệm vụ sâu xa hơn, phải đưa trái tim em đi một chặng đường dài hơn. Nhưng chặng đường đó chỉ dẫn đến nơi chốn nắm giữ sinh mệnh em thôi. Không dính dáng gì đến anh ta. Cũng không dính dáng gì đến quan hệ giữa hai người. Có hiểu ý tôi không? Khánh Trường. Anh ta là một chướng ngại vật mà số phận ban cho em, nhảy được qua nó, em sẽ thấu hiểu và thu hoạch nhiều hơn. Đôi khi, một số quan hệ tưởng như là tình yêu sẽ mang lại những ý nghĩa rất xa so với hình dung của chúng ta. Nó không giúp em kết hôn sinh con với anh ta. Có nhiều mối quan hệ sống chết giữa đàn ông và đàn bà không mang hàm nghĩa trần tục như vậy.
Em rất yếu đuối, Tín Đắc ạ. Em cảm thấy phần nào đó trong tình cảm mình ấu trĩ, nghèo nàn, ấp ủ một thứ khiếm khuyết khó lòng nhận ra và khắc phục.
Chúng ta chằng làm được gì với những đau đớn mà tuổi thơ và trải nghiệm đầu thời kì thành niên mang lại đâu. Nhưng nếu nó đã tồn tại, thì em phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn, nhiều thời gian hơn người khác để lấp đầy, tu sửa, xây dựng lại nó. Em chỉ còn cách ấy thôi. Đây là sứ mệnh của em, Khánh Trường. Em mạnh mẽ và tỏa sáng hơn em tưởng. Hãy tiếp tục đi cho hết con đường phải đi. Nếu mối quan hệ với anh ta chưa kết thúc, vậy thì cứ tiến lên phía trước, cứ để nó tự động đi đến tận cùng.
Đừng sợ hãi. Đừng lùi bước. Nó sẽ có kết quả riêng.
Tác giả :
An Ni Bảo Bối