Xuân Yến
Chương 10-5
Hôm ấy. Cô ăn vận áo xống chỉnh tề, trang điểm, đi giày thêu. Rất nhiều váy áo là của Trinh Lượng để lại. Chiếc váy thêu bằng vải lanh màu trắng có kiểu dáng xưa cũ, Ian không sao cảm thụ được gu thẩm mĩ này, nhưng cũng đã quen với người vợ phương Đông độc lập khác đời luôn có vẻ đang sống ở một bình diện khác của thế giới, sống với chính bản thân cô. Brisbane là một thành phố yên tĩnh, xây dựa vào núi, đường phố dốc lên dốc xuống. Lúc ấm nóng, lúc mưa phùn. Cô đi trên đường, biết đích đến ở đâu. Đây là bí mật sau hai năm kết hôn mà chỉ mình cô sở hữu.
Một tình nhân giấu kín, một người đàn ông da trắng hơn cô hai mươi tuổi. Mỗi tuần gặp nhau một lần. Còn một người đàn bà nữa, là Hoa kiều, trẻ hơn cô ba tuổi. Trong vòng một ngày cô luân phiên và tách biệt gặp gỡ hai người này. Làm tình, trò chuyện, ăn cơm, uống rượu. Đến chiều, nếu không còn chuyện gì khác thì giã từ, ngồi tàu hỏa về thị trấn, về nhà.
Nhiều lúc cô tự hỏi mình mong đợi gặt hái ở họ thứ gì. Cô quen người đàn ông ấy trong thư viện, một tiếng đồng hồ sau, ông mời cô đi xem phim. Cô đi. Buổi tối trời mưa, chiếc váy thấm ướt, dán sát vào đùi cô, phô ra những đường nét mảnh mai thanh tú như thiếu nữ. Trong rạp chiếu phim tối om, ông mải mê rờ rẫm làn da ở cổ tay và tai cô, cảm giác làn da giống một sợi tơ, đang lặng lẽ quấn lại trong bóng tối, dần dần rịn ra chất gây mê. Cô biết rồi đây mình sẽ ngủ với ông, vì đã nhận thấy phản ứng dính hút đặc trưng giữa hai làn da của họ. Sau khi từ giã, ông gửi tin nhắn cho cô, nói, trên tay vẫn vương hương thơm của em. Suốt đêm anh đã đặt những ngón tay lên mặt mà ngủ, vì muốn ngửi mùi em. Về sau họ chỉ làm hai việc, nhập vào, tách ra. Tuần hoàn như thế, ổn định như thế.
Cô quen người phụ nữ trẻ trong nhà hàng. Nàng rất gầy, mỗi ngày hút hai bao thuốc, nói không ngơi mồm, mắc chứng trầm cảm nhẹ. Lúc phấn khởi lúc bứt rứt lúc thô lỗ lúc nhu mì. Cả hai đã thử nhiều kiểu sờ mó âu yếm trong căn hộ thuê chật chội nóng nực thắp hương Ấn Độ của nàng, trần truồng, dốc bầu tâm sự, uống rượu, vô duyên vô cớ khóc thút thít. Nàng đắm đuối và dựa dẫm vào cô, mà cô biết rõ mình chỉ thích giải khuây. Tâm sự, lắng nghe. Xâm nhập, được xâm nhập. Một cân bằng no đủ.
Cô thường lặng ngắm khuôn mặt mình trong gương phòng tắm ở khách sạn nhà hàng, trong gương thay đồ ở cửa hiệu quần áo, trong gương trên bồn rửa ở nhà, trông thấy mình vào những thời điểm khác nhau, mệt mỏi, chịu đựng, suy yếu, chán nản,… Cô muốn nhận rõ và xác định nguồn cội cùng thực chất của mình. Muốn ngắm một bản thân mới, người con gái hai má phồng căng hồng hào. Hồi còn trẻ, làm tình xong là má cứ hồng lên. Màu hồng say đắm rực rỡ như áng mây chín nục tỏa hương. Cô rất sợ đánh mất phản ứng cơ địa nhạy cảm và độc đáo này.
Cô mua nhiều son phấn, sưu tập đủ tông màu, say sưa trang điểm. Nếu không có tình yêu, cảm xúc và thân thể sẽ trì trệ, kiệt quệ, đây là điều khiến người ta hãi hùng. Già đi, trao đổi chất suy giảm, thể trạng sút kém và rơi vào tình trạng ngủ đông. Phấn son trong tủ trang điểm là để chuẩn bị cho giấc ngủ đông ấy. Đó vốn dĩ là màu sắc tự thân sinh ra được, nếu phải nhờ vật dụng giúp sức, tức là bên trong đã sứt sẹo. Sau khi làm tình với những người khác nhau, cô phát hiện mình đẹp ra. Mắt lấp lánh sáng, người thay da đổi thịt, như vừa thức tỉnh.
Mỗi lần chia tay với ông hoặc nàng, cô đều cảm thấy rũ rượi bải hoải, chỉ muốn tìm một nơi rúc vào mà nghỉ, về đến nhà nằm xuống là ngủ một giấc dài mê mệt. Quá trình trao đổi năng lượng hung bạo này hóa ra hao tốn sức lực ghê gớm, thân thể được kết nối xong lại biến thành trống rỗng, cứ như bước vào một khu rừng u ám sâu hút, giã biệt nhân gian, đồng thời cũng vô cùng tinh khiết. Màn làm tình điên cuồng với bọn họ chẳng khác nào một liệu trình tái tạo và thanh lọc sâu, thải hết bầm tím tích tụ, bao gồm cả đau thương, thiếu thốn và lịch sử. Nó đem lại cảm giác tồn tại và minh chứng cho nguồn gốc sinh mệnh. Khiến cô biết được mình đang sống.
Khi không hẹn hò, cô không bao giờ liên lạc với họ. Không nhắn tin, không điện thoại. Gặp mãi thì quen giờ, âm thầm tiến triển. Nhu cầu khôi phục khiến cô hiểu rõ nội tâm mình đang sạt lở một góc không sao lấp đầy lại được. Nhiều lúc cô cảm thấy đi đâu cũng vậy thôi. Trên trái đất này, từ Đông sang Tây, sống ở góc nào, nghe ngôn ngữ nào, thấy màu da nào,… Trinh Lượng để cô trải nghiệm cuộc sống bốn bể là nhà từ khi còn nhỏ, khiến cô đột phá được giới hạn danh nghĩa về không gian. Thứ duy nhất không xâm phạm được, là cô độc.
Chính vì cô độc, cô cần đến những thứ mà cốt tủy sớm đã coi như dinh dưỡng bình thường, ví dụ tình cảm được biểu hiện một cách mĩ lệ đau thương, tình dục câm lặng, mối quan hệ nhục thể giữa hành hạ và bị hành hạ, ý thức và trí tưởng tượng được khai phá, quằn quại, chảy máu, trao đổi, bí mật, cảm giác tội lỗi…
Một tình nhân giấu kín, một người đàn ông da trắng hơn cô hai mươi tuổi. Mỗi tuần gặp nhau một lần. Còn một người đàn bà nữa, là Hoa kiều, trẻ hơn cô ba tuổi. Trong vòng một ngày cô luân phiên và tách biệt gặp gỡ hai người này. Làm tình, trò chuyện, ăn cơm, uống rượu. Đến chiều, nếu không còn chuyện gì khác thì giã từ, ngồi tàu hỏa về thị trấn, về nhà.
Nhiều lúc cô tự hỏi mình mong đợi gặt hái ở họ thứ gì. Cô quen người đàn ông ấy trong thư viện, một tiếng đồng hồ sau, ông mời cô đi xem phim. Cô đi. Buổi tối trời mưa, chiếc váy thấm ướt, dán sát vào đùi cô, phô ra những đường nét mảnh mai thanh tú như thiếu nữ. Trong rạp chiếu phim tối om, ông mải mê rờ rẫm làn da ở cổ tay và tai cô, cảm giác làn da giống một sợi tơ, đang lặng lẽ quấn lại trong bóng tối, dần dần rịn ra chất gây mê. Cô biết rồi đây mình sẽ ngủ với ông, vì đã nhận thấy phản ứng dính hút đặc trưng giữa hai làn da của họ. Sau khi từ giã, ông gửi tin nhắn cho cô, nói, trên tay vẫn vương hương thơm của em. Suốt đêm anh đã đặt những ngón tay lên mặt mà ngủ, vì muốn ngửi mùi em. Về sau họ chỉ làm hai việc, nhập vào, tách ra. Tuần hoàn như thế, ổn định như thế.
Cô quen người phụ nữ trẻ trong nhà hàng. Nàng rất gầy, mỗi ngày hút hai bao thuốc, nói không ngơi mồm, mắc chứng trầm cảm nhẹ. Lúc phấn khởi lúc bứt rứt lúc thô lỗ lúc nhu mì. Cả hai đã thử nhiều kiểu sờ mó âu yếm trong căn hộ thuê chật chội nóng nực thắp hương Ấn Độ của nàng, trần truồng, dốc bầu tâm sự, uống rượu, vô duyên vô cớ khóc thút thít. Nàng đắm đuối và dựa dẫm vào cô, mà cô biết rõ mình chỉ thích giải khuây. Tâm sự, lắng nghe. Xâm nhập, được xâm nhập. Một cân bằng no đủ.
Cô thường lặng ngắm khuôn mặt mình trong gương phòng tắm ở khách sạn nhà hàng, trong gương thay đồ ở cửa hiệu quần áo, trong gương trên bồn rửa ở nhà, trông thấy mình vào những thời điểm khác nhau, mệt mỏi, chịu đựng, suy yếu, chán nản,… Cô muốn nhận rõ và xác định nguồn cội cùng thực chất của mình. Muốn ngắm một bản thân mới, người con gái hai má phồng căng hồng hào. Hồi còn trẻ, làm tình xong là má cứ hồng lên. Màu hồng say đắm rực rỡ như áng mây chín nục tỏa hương. Cô rất sợ đánh mất phản ứng cơ địa nhạy cảm và độc đáo này.
Cô mua nhiều son phấn, sưu tập đủ tông màu, say sưa trang điểm. Nếu không có tình yêu, cảm xúc và thân thể sẽ trì trệ, kiệt quệ, đây là điều khiến người ta hãi hùng. Già đi, trao đổi chất suy giảm, thể trạng sút kém và rơi vào tình trạng ngủ đông. Phấn son trong tủ trang điểm là để chuẩn bị cho giấc ngủ đông ấy. Đó vốn dĩ là màu sắc tự thân sinh ra được, nếu phải nhờ vật dụng giúp sức, tức là bên trong đã sứt sẹo. Sau khi làm tình với những người khác nhau, cô phát hiện mình đẹp ra. Mắt lấp lánh sáng, người thay da đổi thịt, như vừa thức tỉnh.
Mỗi lần chia tay với ông hoặc nàng, cô đều cảm thấy rũ rượi bải hoải, chỉ muốn tìm một nơi rúc vào mà nghỉ, về đến nhà nằm xuống là ngủ một giấc dài mê mệt. Quá trình trao đổi năng lượng hung bạo này hóa ra hao tốn sức lực ghê gớm, thân thể được kết nối xong lại biến thành trống rỗng, cứ như bước vào một khu rừng u ám sâu hút, giã biệt nhân gian, đồng thời cũng vô cùng tinh khiết. Màn làm tình điên cuồng với bọn họ chẳng khác nào một liệu trình tái tạo và thanh lọc sâu, thải hết bầm tím tích tụ, bao gồm cả đau thương, thiếu thốn và lịch sử. Nó đem lại cảm giác tồn tại và minh chứng cho nguồn gốc sinh mệnh. Khiến cô biết được mình đang sống.
Khi không hẹn hò, cô không bao giờ liên lạc với họ. Không nhắn tin, không điện thoại. Gặp mãi thì quen giờ, âm thầm tiến triển. Nhu cầu khôi phục khiến cô hiểu rõ nội tâm mình đang sạt lở một góc không sao lấp đầy lại được. Nhiều lúc cô cảm thấy đi đâu cũng vậy thôi. Trên trái đất này, từ Đông sang Tây, sống ở góc nào, nghe ngôn ngữ nào, thấy màu da nào,… Trinh Lượng để cô trải nghiệm cuộc sống bốn bể là nhà từ khi còn nhỏ, khiến cô đột phá được giới hạn danh nghĩa về không gian. Thứ duy nhất không xâm phạm được, là cô độc.
Chính vì cô độc, cô cần đến những thứ mà cốt tủy sớm đã coi như dinh dưỡng bình thường, ví dụ tình cảm được biểu hiện một cách mĩ lệ đau thương, tình dục câm lặng, mối quan hệ nhục thể giữa hành hạ và bị hành hạ, ý thức và trí tưởng tượng được khai phá, quằn quại, chảy máu, trao đổi, bí mật, cảm giác tội lỗi…
Tác giả :
An Ni Bảo Bối