Xuân Yến
Chương 10-10
Rất lâu về sau, trong mơ cô thấy lại người đàn ông này. Cuộc đối thoại giữa họ chưa kết thúc. Cuối cùng cô cũng thổ lộ nhưng lời gan ruột. Chỉ ở bên người đàn ông này, cô mới cảm thấy tự do.
Cô nói, em mơ thấy mình vẫn ngủ bên mẹ, như xưa. Sáng sớm, từ phòng làm việc vọng sang tiếng khung cửi hoạt động, lúc vang lúc ngừng, âm thanh từ nhỏ đã quen. Vẫn mụ mẫm ngái ngủ, trong lòng nghĩ thầm mẹ đã về, bất giác nguôi quên hết âu lo. Em đợi mẹ đưa em cùng lên đường. Đợi mẹ chìa một bó thạch trúc thảo từ sau lưng ra. Mẹ đi rồi, em không biết mình còn theo ai được. Em yêu mẹ. Vừa yêu vừa khinh thường. Em đứng trên bờ nhìn bà chìm vào làn nước biển. Trông thấy bà chết đi.
Ông nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, không đau xót, không ăn năn.
Cô hỏi, mấy năm qua, mẹ có xuất hiện trong giấc mơ ông lần nào không.
Có, nhiều lần lắm. Trinh Lượng từ ngoài nhà đi vào, đứng sau lưng tôi, vươn hai tay bịt mắt tôi. Tôi kéo tay xuống, ngoảnh lại, ngắm nụ cười tinh nghịch nở trên khuôn mặt cô ấy. Trinh Lượng hỏi tôi, Cầm Dược, anh sợ à. Ừ, tôi đáp, anh sợ lắm. Đến tận khi già đi, và chết, anh vẫn sợ thôi.
Cô nói, thiếu vắng hai người, em cô đơn biết bao. Nhưng em vẫn sống tiếp.
Lại một lần nữa, cô thử đến gần ông. Áp bàn tay lên kính, sờ vào mặt ông môi ông qua vách ngăn cứng lạnh. Mắt ông lấp lánh sáng. A, đây là khuôn mặt đàn ông chan ánh trăng sau cơn mưa ở Vị Không Đình. Cô quỳ xuống ngang chân ông, ngẩng lên nhìn. Khuôn mặt ông vương vất buồn rầu dịu dàng, thương cảm nhẹ nhàng, chịu đựng gánh nặng ảo vọng và ước ao mà cô chất lên ông. Cho dù đốt đuốc chơi đêm, cũng không thể nào kéo dài ảo ảnh hoan lạc, đập tan vụn vỡ hư không. Họ tạm biệt nhau vào thời khắc ấy.
Cô nói không thành tiếng bên kia lớp kính, em yêu ông, Cầm Dược. Ông hãy nhớ điều ấy.
Ông dùng ánh mắt đáp lại, tôi biết.
Cô ấn nhẹ một nụ hôn lên mặt kính.
Sau này cô phiêu bạt khắp nơi, đường tình trắc trở, chỉ muốn tìm lại tín ngưỡng mình từng dành cho vẻ đẹp và sự chân thực, nhưng không bao giờ có được cơ hội yêu bất cứ một người nam hay nữ nào trên đời nữa.
Một năm sau ngày họ giáp mặt ở tòa án, người đàn ông chết. Vì không qua khỏi. Ung thư gan.
Cô nói, em mơ thấy mình vẫn ngủ bên mẹ, như xưa. Sáng sớm, từ phòng làm việc vọng sang tiếng khung cửi hoạt động, lúc vang lúc ngừng, âm thanh từ nhỏ đã quen. Vẫn mụ mẫm ngái ngủ, trong lòng nghĩ thầm mẹ đã về, bất giác nguôi quên hết âu lo. Em đợi mẹ đưa em cùng lên đường. Đợi mẹ chìa một bó thạch trúc thảo từ sau lưng ra. Mẹ đi rồi, em không biết mình còn theo ai được. Em yêu mẹ. Vừa yêu vừa khinh thường. Em đứng trên bờ nhìn bà chìm vào làn nước biển. Trông thấy bà chết đi.
Ông nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, không đau xót, không ăn năn.
Cô hỏi, mấy năm qua, mẹ có xuất hiện trong giấc mơ ông lần nào không.
Có, nhiều lần lắm. Trinh Lượng từ ngoài nhà đi vào, đứng sau lưng tôi, vươn hai tay bịt mắt tôi. Tôi kéo tay xuống, ngoảnh lại, ngắm nụ cười tinh nghịch nở trên khuôn mặt cô ấy. Trinh Lượng hỏi tôi, Cầm Dược, anh sợ à. Ừ, tôi đáp, anh sợ lắm. Đến tận khi già đi, và chết, anh vẫn sợ thôi.
Cô nói, thiếu vắng hai người, em cô đơn biết bao. Nhưng em vẫn sống tiếp.
Lại một lần nữa, cô thử đến gần ông. Áp bàn tay lên kính, sờ vào mặt ông môi ông qua vách ngăn cứng lạnh. Mắt ông lấp lánh sáng. A, đây là khuôn mặt đàn ông chan ánh trăng sau cơn mưa ở Vị Không Đình. Cô quỳ xuống ngang chân ông, ngẩng lên nhìn. Khuôn mặt ông vương vất buồn rầu dịu dàng, thương cảm nhẹ nhàng, chịu đựng gánh nặng ảo vọng và ước ao mà cô chất lên ông. Cho dù đốt đuốc chơi đêm, cũng không thể nào kéo dài ảo ảnh hoan lạc, đập tan vụn vỡ hư không. Họ tạm biệt nhau vào thời khắc ấy.
Cô nói không thành tiếng bên kia lớp kính, em yêu ông, Cầm Dược. Ông hãy nhớ điều ấy.
Ông dùng ánh mắt đáp lại, tôi biết.
Cô ấn nhẹ một nụ hôn lên mặt kính.
Sau này cô phiêu bạt khắp nơi, đường tình trắc trở, chỉ muốn tìm lại tín ngưỡng mình từng dành cho vẻ đẹp và sự chân thực, nhưng không bao giờ có được cơ hội yêu bất cứ một người nam hay nữ nào trên đời nữa.
Một năm sau ngày họ giáp mặt ở tòa án, người đàn ông chết. Vì không qua khỏi. Ung thư gan.
Tác giả :
An Ni Bảo Bối