Xuân Thụ Mộ Vân
Chương 28
CHƯƠNG 28
Sáng sớm hôm sau, hai người kéo di thể thánh thú đáng thương về nha môn.
Không bao lâu, người lóc da được truyền tin tới, cùng Mạc Thụ hai người đem con thánh thú khó có thể thấy trên Vân Lộ đại lục ra cắt xé, lớp da lấy đi xử lý, thịt thì bị người lóc da chia nhỏ ra, những phần khác được đem đi cùng thịt heo thịt cá ướp muối làm đồ trữ…
Vô luận trong mắt người trên Vân Lộ đại lục, thánh thú có hiếm quý thế nào, thì người ở Quảng Điền vẫn thoải mái xem nó như là loại thú thịt ngon lông mượt dễ săn bắt mà xử sạch…
Hai tháng sau, Nam Ca Nhi mặt áo lông dài do lớp da của thánh thú tạo thành___ tuy liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng y thực sự vô cùng rối rắm.
Y rất muốn bào trì sự bình tĩnh, nhưng vấn đề là, đây là vân thú đó, các quân vương ở Vân Lộ đại lục hể có được một con vân thú huyết thống lai tạp cũng trân trọng cùng cực đem nuôi trong viên lâm hoa mỹ, đồ ngon mỹ thực đều dân cho vân thú a!
Hiện tại, lớp da của vân thú này lại trở thành ngoại y của y….
Nói ra, cái áo lông trắng muốt của con cự thú trước kia Mạc Thụ cho y hình như cũng chưa từng gặp qua…
Lẽ nào lại là dị thú sắp sửa tuyệt chủng nào đó?
Đừng nha!
Ta cảm thấy áp lực rất lớn!
Hiện tại Nam Ca Nhi cảm thấy mình hóa ra cũng dã man như vậy.
Thôi thì ít nhất mấy chiếc áo này đều là đồ trân bảo hiếm thấy.
Được thôi, mặc trân bảo quý hiếm, nhưng lại sống những ngày bình dị như vậy, mỗi ngày không phải chi li tính toán chi phí gia dụng, thì chính là bận rộn xử lý gạo muối dầu củi…
Ta cũng coi như là người đầu tiên trên thế giới này a.
Qua hết năm, lập tức sẽ kết thúc ngày tháng bị bó buộc tại huyện nha, trưa hôm nay, Mạc Thụ làm cơm xong, ngồi trên lò ấm, mấy dĩa đồ ăn, một bình rượu, nhìn những đóa mai ít ỏi bên hòn giả sơn vừa ăn vừa uống rượu.
Cây mai được trồng vào mùa xuân này hiện tại tuy đã mọc được vài đóa nhỏ, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, chưa thể mọc um tùm, cho nên hoa nở được cũng ít ỏi hiếm hoi.
Nam Ca Nhi cùng ngồi đó ăn chút đồ, bỏ đũa xuống, cùng Mạc Thụ ngồi trong lò ấm ngây ngốc.
Tuy mở cửa sổ, nhưng vì mặc áo lông vân thú, cho nên cực kỳ ấm áp, trừ trên mặt có hơi bị đông ra, chứ ngay cả dưới chân cũng được lò nhỏ sưởi, thân thể cũng ấm áp cực kỳ.
Mạc Thụ quả nhiên từ sau lần đó xuống núi liền nhận việc ở nhà bếp, mỗi ngày cho dù là rau xanh gạo thô, đã được Mạc Thụ làm ra, thì luôn sẽ có một mùi vị khác, điều này cũng khiến cho Nam Ca Nhi có được thêm chút thịt, tình trạng thân thể cũng trở nên tốt hơn xưa rất nhiều.
Hơn nữa điều hiếm thấy nhất chính là, một năm vừa qua, Nam Ca Nhi gần như không bị bệnh gì cả, điều này khiến Mạc Thụ cực kỳ tự hào kiêu ngạo, mỗi lần khi ở chỗ lang trung nhắc tới chuyện này, rõ ràng đều cực kỳ khoa trương.
Mạc Thụ đang nhìn ngắm hoa mai chợt thấy Nam Ca Nhi buông đũa, nói: “Sao không ăn nữa."
“… Ăn không nổi nữa." Nam Ca Nhi rờ bụng nói.
Hiện tại lương thực ở nha môn so với khi y vừa tới đã cải thiện rất nhiều, tỷ lệ các loại thịt trên bàn cũng gia tăng, hơn nữa Mạc Thụ hiện tại đã xuống bếp, cũng khiến Nam Ca Nhi mỗi ngày đều ăn nhiều hơn trước một chút, nhưng dù sao thân thể sau khi sống sót khỏi ba năm trong thủy lao căn bản đã không thể nào so sánh với người bình thường, y trở nên dễ ăn cũng cực kỳ dễ no.
Mạc Thụ cũng biết thân thể này của Nam Ca Nhi trong nhất thời không cách nào điều dưỡng tốt được, cũng không cưỡng ép y ăn nhiều thêm, chỉ hói: “Ta nhu nhu cho ngươi nha?"
Gọi là nhu nhu, đương nhiên là nhu bụng, vì lương thực tốt hơn, lượng cơm gia tăng, cho nên mỗi lần Nam Ca Nhi ăn xong đều không dễ tiêu hóa, y tự mình nhu thường thì không có hiệu quả gì, nhưng Mạc Thụ đại khái chắc là vì hiểu rõ công năng khí quan của thân thể người lại thêm có nội lực, nên mỗi lần đều có thể khiến Nam Ca Nhi trở nên thoải mái một chút.
Đối với việc này Nam Ca Nhi đã hình thành thói quen, gật đầu kéo áo ra.
Mạc Thụ thò tay ra khỏi lớp chăn mỏng phủ lên lò ấm bắt đầu bận rộn nhu nhu bụng của người nào đó.
Vì vừa ăn no, lại bị lò nhỏ hung chân, trên bụng còn có Mạc Thụ đang giúp tiêu hóa, nương theo động tác tỉ mỉ của Mạc Thụ, khí tức nhàn nhạt ẩn ẩn truyền lên y phục, có tư vị như rối gỗ đón gió, Nam Ca Nhi rất nhanh cảm thấy buồn ngủ.
Y híp mắt lại ngáp dài.
“Muốn ngủ một chút?" Mạc Thụ thấy động tác của Nam Ca Nhi, cong miệng cười.
Nam Ca Nhi miễn cưỡng mở mắt, liếc nhìn Mạc Thụ: “… Bàn ăn…" Mạc Thụ làm cơm, y cũng không thể ngồi không, cho nên sẽ thu dọn bàn rửa chén này nọ.
“Ta ăn xong sẽ dọn." Mạc Thụ cười.
“Ngô." Nam Ca Nhi lại ngáp một cái.
“Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều." Mạc Thụ nói.
Để ta ăn no rồi ngủ…
Ngươi đang nuôi heo a!
Nam Ca Nhi rất muốn đáp trả một câu như vậy, nhưng thực sự là quá mức thoải mái, y rất nhanh nghiêng đầu, ngủ mất.
Mạc Thụ thấy bộ dáng buồn cười của Nam Ca Nhi nằm nghiêng trên lò ấm, kiềm không được lại cong miệng cười, vừa tiếp tục nhu bụng cho người nào đó.
Nghe nói, loài mèo khi muốn biểu thị tín nhiệm với chủ nhân, thì sẽ cho đối phương nhìn thấy bụng của mình.
Hiện tại, gia hỏa này biểu tình rất thoải mái, vẻ mặt thỏa mãn lười biếng tản mác, không phải chính là một bộ dáng an tâm sao?
Thật thú vị.
Thật vui.
Thật…
Mạc Thụ nhìn rồi nhìn, cứ cảm thấy bộ dáng của đối phương thật sự là rất đáng yêu, liền cảm thấy có cảm giác thành tựu phi thường.
Phải biết là, người làm gia hỏa này biến thành bộ dáng hiện tại, chính là ta.
Gương mặt xấu xí, rạch nát ngang dọc, cũng chỉ khiến hắn cảm thấy có chút đau đớn trong lòng.
… Rõ ràng là một người khả ái như vậy.
Tại sao lại có người nỡ tổn thương y tới mức đó chứ?
Rồi lại cảm thấy có phần may mắn.
Nếu không phải bị tổn thương nhập cốt, y làm sao lại không còn nơi muốn quay về, chỉ có thể dừng lại nơi đây?
Nếu như y không tới.
Vậy thì, ta lại sẽ sinh sống thế nào?
Cô đơn, hay là ngay cả cô đơn cũng không tự biết được?
Rốt cuộc là vì điều gì khiến ánh mắt ta dừng lại nơi này?
Rõ ràng là bình thường bình phàm như vậy.
Nhưng lại cảm thấy…
Vừa nghĩ như vậy, động tác trên tay hơi dừng một chút, cúi người, giống như không tự phát giác, lại giống như tự nhiên mà đến, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hạ một ấn ký lên đôi môi mỏng manh mang sắc nước kia.
… Thật đáng yêu.
Khiến người ta thích đến mức hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm chặt.
Hôn một cái xong, Mạc Thụ tựa hồ cũng có chút quái dị.
Dựng thẳng người dậy mà kinh ngạc.
Trên bụng thiếu mất sự xoa bóp quen thuộc, người dưới cánh tay có chút không thoải mái uốn éo thân thể.
Mạc Thụ hồi thần.
Nhìn động tác nhỏ bé khi người này đem cái bụng cọ cọ vào tay mình, hắn lại không kìm được bật cười.
Thật là…
Quá đáng yêu.
Thật muốn chọc y tỉnh, để hung hăng ôm chặt, dùng sức mà hôn y.
Nhưng hắn không làm như vậy, chỉ cúi người, hôn lần nữa lên đôi môi hơi tái đó, sau đó tiếp tục nhu bụng cho y.
Còn về sự thực bản thân cư nhiên hôn một nam nhân, hắn không hề cảm thấy có gì đáng để mình khổ sở.
Mạc Thụ cho rằng, hôn chính là hôn, chỉ cần sau khi hôn cảm thấy thật tốt, rất muốn hôn tiếp, vậy tức là mình đang làm đúng.
Cho nên, hắn không có một chút xíu mâu thuẫn nào mà thản nhiên tiếp nhận phát hiện này.
Ta thích y.
Đại khái so với ta nhận định còn thích hơn.
Ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, đóa mai nhỏ bé nghiêng theo hướng gió, rồi bị thổi rụng xuống.
Hiện tại là khởi đầu của năm thứ tư, tất cả đều tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hai người kéo di thể thánh thú đáng thương về nha môn.
Không bao lâu, người lóc da được truyền tin tới, cùng Mạc Thụ hai người đem con thánh thú khó có thể thấy trên Vân Lộ đại lục ra cắt xé, lớp da lấy đi xử lý, thịt thì bị người lóc da chia nhỏ ra, những phần khác được đem đi cùng thịt heo thịt cá ướp muối làm đồ trữ…
Vô luận trong mắt người trên Vân Lộ đại lục, thánh thú có hiếm quý thế nào, thì người ở Quảng Điền vẫn thoải mái xem nó như là loại thú thịt ngon lông mượt dễ săn bắt mà xử sạch…
Hai tháng sau, Nam Ca Nhi mặt áo lông dài do lớp da của thánh thú tạo thành___ tuy liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng y thực sự vô cùng rối rắm.
Y rất muốn bào trì sự bình tĩnh, nhưng vấn đề là, đây là vân thú đó, các quân vương ở Vân Lộ đại lục hể có được một con vân thú huyết thống lai tạp cũng trân trọng cùng cực đem nuôi trong viên lâm hoa mỹ, đồ ngon mỹ thực đều dân cho vân thú a!
Hiện tại, lớp da của vân thú này lại trở thành ngoại y của y….
Nói ra, cái áo lông trắng muốt của con cự thú trước kia Mạc Thụ cho y hình như cũng chưa từng gặp qua…
Lẽ nào lại là dị thú sắp sửa tuyệt chủng nào đó?
Đừng nha!
Ta cảm thấy áp lực rất lớn!
Hiện tại Nam Ca Nhi cảm thấy mình hóa ra cũng dã man như vậy.
Thôi thì ít nhất mấy chiếc áo này đều là đồ trân bảo hiếm thấy.
Được thôi, mặc trân bảo quý hiếm, nhưng lại sống những ngày bình dị như vậy, mỗi ngày không phải chi li tính toán chi phí gia dụng, thì chính là bận rộn xử lý gạo muối dầu củi…
Ta cũng coi như là người đầu tiên trên thế giới này a.
Qua hết năm, lập tức sẽ kết thúc ngày tháng bị bó buộc tại huyện nha, trưa hôm nay, Mạc Thụ làm cơm xong, ngồi trên lò ấm, mấy dĩa đồ ăn, một bình rượu, nhìn những đóa mai ít ỏi bên hòn giả sơn vừa ăn vừa uống rượu.
Cây mai được trồng vào mùa xuân này hiện tại tuy đã mọc được vài đóa nhỏ, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, chưa thể mọc um tùm, cho nên hoa nở được cũng ít ỏi hiếm hoi.
Nam Ca Nhi cùng ngồi đó ăn chút đồ, bỏ đũa xuống, cùng Mạc Thụ ngồi trong lò ấm ngây ngốc.
Tuy mở cửa sổ, nhưng vì mặc áo lông vân thú, cho nên cực kỳ ấm áp, trừ trên mặt có hơi bị đông ra, chứ ngay cả dưới chân cũng được lò nhỏ sưởi, thân thể cũng ấm áp cực kỳ.
Mạc Thụ quả nhiên từ sau lần đó xuống núi liền nhận việc ở nhà bếp, mỗi ngày cho dù là rau xanh gạo thô, đã được Mạc Thụ làm ra, thì luôn sẽ có một mùi vị khác, điều này cũng khiến cho Nam Ca Nhi có được thêm chút thịt, tình trạng thân thể cũng trở nên tốt hơn xưa rất nhiều.
Hơn nữa điều hiếm thấy nhất chính là, một năm vừa qua, Nam Ca Nhi gần như không bị bệnh gì cả, điều này khiến Mạc Thụ cực kỳ tự hào kiêu ngạo, mỗi lần khi ở chỗ lang trung nhắc tới chuyện này, rõ ràng đều cực kỳ khoa trương.
Mạc Thụ đang nhìn ngắm hoa mai chợt thấy Nam Ca Nhi buông đũa, nói: “Sao không ăn nữa."
“… Ăn không nổi nữa." Nam Ca Nhi rờ bụng nói.
Hiện tại lương thực ở nha môn so với khi y vừa tới đã cải thiện rất nhiều, tỷ lệ các loại thịt trên bàn cũng gia tăng, hơn nữa Mạc Thụ hiện tại đã xuống bếp, cũng khiến Nam Ca Nhi mỗi ngày đều ăn nhiều hơn trước một chút, nhưng dù sao thân thể sau khi sống sót khỏi ba năm trong thủy lao căn bản đã không thể nào so sánh với người bình thường, y trở nên dễ ăn cũng cực kỳ dễ no.
Mạc Thụ cũng biết thân thể này của Nam Ca Nhi trong nhất thời không cách nào điều dưỡng tốt được, cũng không cưỡng ép y ăn nhiều thêm, chỉ hói: “Ta nhu nhu cho ngươi nha?"
Gọi là nhu nhu, đương nhiên là nhu bụng, vì lương thực tốt hơn, lượng cơm gia tăng, cho nên mỗi lần Nam Ca Nhi ăn xong đều không dễ tiêu hóa, y tự mình nhu thường thì không có hiệu quả gì, nhưng Mạc Thụ đại khái chắc là vì hiểu rõ công năng khí quan của thân thể người lại thêm có nội lực, nên mỗi lần đều có thể khiến Nam Ca Nhi trở nên thoải mái một chút.
Đối với việc này Nam Ca Nhi đã hình thành thói quen, gật đầu kéo áo ra.
Mạc Thụ thò tay ra khỏi lớp chăn mỏng phủ lên lò ấm bắt đầu bận rộn nhu nhu bụng của người nào đó.
Vì vừa ăn no, lại bị lò nhỏ hung chân, trên bụng còn có Mạc Thụ đang giúp tiêu hóa, nương theo động tác tỉ mỉ của Mạc Thụ, khí tức nhàn nhạt ẩn ẩn truyền lên y phục, có tư vị như rối gỗ đón gió, Nam Ca Nhi rất nhanh cảm thấy buồn ngủ.
Y híp mắt lại ngáp dài.
“Muốn ngủ một chút?" Mạc Thụ thấy động tác của Nam Ca Nhi, cong miệng cười.
Nam Ca Nhi miễn cưỡng mở mắt, liếc nhìn Mạc Thụ: “… Bàn ăn…" Mạc Thụ làm cơm, y cũng không thể ngồi không, cho nên sẽ thu dọn bàn rửa chén này nọ.
“Ta ăn xong sẽ dọn." Mạc Thụ cười.
“Ngô." Nam Ca Nhi lại ngáp một cái.
“Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều." Mạc Thụ nói.
Để ta ăn no rồi ngủ…
Ngươi đang nuôi heo a!
Nam Ca Nhi rất muốn đáp trả một câu như vậy, nhưng thực sự là quá mức thoải mái, y rất nhanh nghiêng đầu, ngủ mất.
Mạc Thụ thấy bộ dáng buồn cười của Nam Ca Nhi nằm nghiêng trên lò ấm, kiềm không được lại cong miệng cười, vừa tiếp tục nhu bụng cho người nào đó.
Nghe nói, loài mèo khi muốn biểu thị tín nhiệm với chủ nhân, thì sẽ cho đối phương nhìn thấy bụng của mình.
Hiện tại, gia hỏa này biểu tình rất thoải mái, vẻ mặt thỏa mãn lười biếng tản mác, không phải chính là một bộ dáng an tâm sao?
Thật thú vị.
Thật vui.
Thật…
Mạc Thụ nhìn rồi nhìn, cứ cảm thấy bộ dáng của đối phương thật sự là rất đáng yêu, liền cảm thấy có cảm giác thành tựu phi thường.
Phải biết là, người làm gia hỏa này biến thành bộ dáng hiện tại, chính là ta.
Gương mặt xấu xí, rạch nát ngang dọc, cũng chỉ khiến hắn cảm thấy có chút đau đớn trong lòng.
… Rõ ràng là một người khả ái như vậy.
Tại sao lại có người nỡ tổn thương y tới mức đó chứ?
Rồi lại cảm thấy có phần may mắn.
Nếu không phải bị tổn thương nhập cốt, y làm sao lại không còn nơi muốn quay về, chỉ có thể dừng lại nơi đây?
Nếu như y không tới.
Vậy thì, ta lại sẽ sinh sống thế nào?
Cô đơn, hay là ngay cả cô đơn cũng không tự biết được?
Rốt cuộc là vì điều gì khiến ánh mắt ta dừng lại nơi này?
Rõ ràng là bình thường bình phàm như vậy.
Nhưng lại cảm thấy…
Vừa nghĩ như vậy, động tác trên tay hơi dừng một chút, cúi người, giống như không tự phát giác, lại giống như tự nhiên mà đến, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hạ một ấn ký lên đôi môi mỏng manh mang sắc nước kia.
… Thật đáng yêu.
Khiến người ta thích đến mức hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm chặt.
Hôn một cái xong, Mạc Thụ tựa hồ cũng có chút quái dị.
Dựng thẳng người dậy mà kinh ngạc.
Trên bụng thiếu mất sự xoa bóp quen thuộc, người dưới cánh tay có chút không thoải mái uốn éo thân thể.
Mạc Thụ hồi thần.
Nhìn động tác nhỏ bé khi người này đem cái bụng cọ cọ vào tay mình, hắn lại không kìm được bật cười.
Thật là…
Quá đáng yêu.
Thật muốn chọc y tỉnh, để hung hăng ôm chặt, dùng sức mà hôn y.
Nhưng hắn không làm như vậy, chỉ cúi người, hôn lần nữa lên đôi môi hơi tái đó, sau đó tiếp tục nhu bụng cho y.
Còn về sự thực bản thân cư nhiên hôn một nam nhân, hắn không hề cảm thấy có gì đáng để mình khổ sở.
Mạc Thụ cho rằng, hôn chính là hôn, chỉ cần sau khi hôn cảm thấy thật tốt, rất muốn hôn tiếp, vậy tức là mình đang làm đúng.
Cho nên, hắn không có một chút xíu mâu thuẫn nào mà thản nhiên tiếp nhận phát hiện này.
Ta thích y.
Đại khái so với ta nhận định còn thích hơn.
Ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, đóa mai nhỏ bé nghiêng theo hướng gió, rồi bị thổi rụng xuống.
Hiện tại là khởi đầu của năm thứ tư, tất cả đều tốt đẹp.
Tác giả :
Vị Lương