Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Chương 61 - Không buông tha

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 61 - Không buông tha

Edit: girl_sms

"Cô làm gì vậy?" Phong Uyển Tư một tay nắm tay Lăng Sương giữ lại, hung thần ác sát nhìn nàng. Phong Uyển Tư vốn cao, hơn nữa lại đi đôi giày cao gót tám phân, lập tức so với Lăng Sương cao hơn nửa đầu, khí thế như vậy, thô bạo như vậy khiến Tiểu Thảo xem đến sửng sốt, nàng cũng đã quên mất ý định vọt lên trên ngăn cản hai người mà để mặc cho Dạ Ngưng ôm, Dạ Ngưng cũng xem đến trợn tròn mắt, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Lăng Sương và Phong Uyển Tư, mà nàng cùng Tiểu Thảo vẫn duy trì động tác ôm nhau của nam nữ nhân vật chính trong phim Titanic lãng mạn. (Coi chừng Phong tổng nha Ngưng tỷ ~~).

Lăng Sương cắn môi ngửa đầu nhìn Phong Uyển Tư, nước mắt tại hốc mắt, run nhè nhẹ thân mình có vẻ suy nhược, nàng nỗ lực khắc chế cảm xúc của chính mình

"Cô đối với tôi như vậy sao?"

Phong Uyển Tư, tôi vứt bỏ hết thảy trở về tìm cô, thậm chí cùng người trong nhà nháo nhào đều không ngại, nhưng là cô cho tôi cái gì? Cô chỉ khiến tôi thất vọng thôi sao?

"Cô điên rồi? ! Khi đó chúng ta mới bao lớn, tôi thuận miệng nói cô cũng tin, cô là kẻ ngốc!"

Phong Uyển Tư muốn phát điên rồi, bởi vì sợ Phong Uyển Nhu la nàng, từ Mĩ trở về nàng không bao giờ dám đi chơi, hôm nay thật vất vả đi ra ngoài, đang cùng tiểu mỹ nhân con lai khiêu vũ vui vẻ thì không biết từ chỗ nào Lăng Sương vọt vào kéo nàng đi ra ngoài, thật là mất hứng. Còn có cái ước định từ xa xưa, khi đó nàng mới bao nhiêu tuổi a, cái gì cũng đều không hiểu, cùng Lăng Sương bất quá là mối tình đầu hồi nhỏ, biết cái gì là lời thề sao? Tùy tiện nói vậy thôi mà nàng ta cũng tin,như vậy cũng quá ngốc mà.

"Tôi tin , tôi chính là luôn tin......"

Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư ánh mắt run rẩy lặp lại câu nói, trong đầu đều là hình ảnh năm đó nàng nắm tay chính mình thề son sắt nói vĩnh viễn cùng một chỗ, khi đó Phong Uyển Tư tuy rằng non nớt không quyến rũ như hiện tại, nhưng trong lòng Lăng Sương vĩnh viễn là hình ảnh đẹp nhất , vĩnh viễn không thể xoá bỏ, chính là những hồi ức này cho nàng dũng khí trở về tìm Phong Uyển Tư.

"Tin? Buồn cười ghê nha, tôi nói này Lăng Sương, mấy cái lời hứa không dùng đầu óc này tôi đã nói với vô số người, nếu mỗi người đều giống cô như vậy dây dưa không rõ, tôi còn có thể sống hay không ?"

"Dây dưa không rõ?" Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư, ánh mắt toát lên vẻ đau thương, Phong Uyển Tư hiện tại đang gắt gỏng cùng nàng đối diện, Lăng Sương nháy mắt không còn nhận ra ánh mắt của Phong Uyển Tư năm đó, nàng còn nhớ rõ năm đó ánh mắt kia có bao nhiêu chân thành tha thiết, còn nhớ rõ trong mắt có bao nhiêu thâm tình, mà hiện nay......

"Tôi sẽ không bỏ cuộc..." Trừ cô ra, tôi đã không còn thứ gì trong tay , tôi sẽ không buông tha, tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô! "Cái gì?"

Phong Uyển Tư sửng sốt hét lên, nàng không nghĩ tới Lăng Sương sẽ nói như vậy, Lăng Sương trong mắt nàng là cái mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo, nàng nghĩ lời nói vô tình cỡ này chắc chắc sẽ khiến Lăng Sương quay đầu bước đi, nhưng kết quả lại là một câu sẽ không từ bỏ?

Lăng Sương vẫn nhìn Phong Uyển Tư, nhìn ra trong mắt nàng là kinh ngạc cùng khó hiểu, nhẹ nhàng nói

"Uyển Tư, tôi không biết vài năm nay đến tột cùng đã xảy ra cái gì khiến cô biến thành như vậy, nhưng tôi sẽ không buông tha, tôi đã xác định phải là cô."

"Cô cho là cô là chúa cứu thế à!" Phong Uyển Tư vừa thẹn vừa giận, cái gì chứ, nữ nhân này so với tỷ tỷ như thế nào còn cố chấp hơn, mình đều nói đến mức hết nước hết cái vậy mà còn dám tiếp tục yêu mình?

"Tôi chỉ muốn nhìn thấy con người thực sự của cô."

"Cái gì thực sự không thực sự, tôi nói cho cô nghe nè Lăng Sương, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ thay đổi tôi, tôi cũng sẽ không nghe bất kì kẻ nào nói tất nhiên ngoại trừ tỷ tỷ của tôi."

Phong Uyển Tư giống như là nghiến răng nghiến lợi phát âm ra từng chữ, nàng chơi nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai giống Lăng Sương khó chơi như vậy, nói đùa sao, nếu hai người ở cùng một chỗ về sau chính mình đều bị quản chặt đến cả một chút tự do đều không có, tôi mới không cần. Có một tỷ tỷ là đủ phiền rồi, thường thường quản tôi, cái này không thể cái kia không được, hơn nữa tỷ tỷ cùng Dương Tiểu Thảo yêu nhau, còn chưa đủ khiến tôi nhọc lòng sao ! Phiền chết tôi luôn !

"A ~ Haha"

Lăng Sương thấy Phong Uyển Tư thẹn quá hoá giận liền cười ra tiếng, lòng tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, Phong Uyển Tư mặt đỏ lên, thẹn quá hoá giận nhìn nàng

"Cô cười cái gì?" Nữ nhân này sao có thể hỉ nộ vô thường như vậy chứ!

"Tư Tư vẫn không thay đổi."

Tư Tư vẫn bởi vì người khác kích tướng vài câu mà sinh khí, vẫn tính trẻ con như vậy, vô luận bề ngoài thay đổi như thế nào, nhưng lòng của nàng cũng sẽ không thay đổi, như vậy là đủ rồi. Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư, trong mắt nàng tràn đầy ấm áp, khiến Phong Uyển Tư không dám cùng nàng đối diện.

"Không nói lý lẽ !"

Đối mặt với Lăng Sương, Phong Uyển Tư lần đầu tiên có cảm giác thất bại, nàng cắn răng liếc Lăng Sương một cái, quay đầu bước đi.

"Này ~"

Lăng Sương kêu Phong Uyển Tư một tiếng, Phong Uyển Tư dừng lại,quay đầu không kiên nhẫn nhìn nàng

"Còn chuyện gì sao?"

Lăng Sương không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng cười cười, Phong Uyển Tư không muốn để ý tới nàng, nhưng là nhìn nàng cười như vậy lại thấy mất tự nhiên ngại ngùng cũng không thể quay đầu bước đi, đứng nguyên ở đó nhìn Lăng Sương đi đến gần, nhìn Lăng Sương càng lúc càng gần, Phong Uyển Tư tim đập dựng lên, nàng một bên thầm mắng chính mình không có tiền đồ, một bên làm bộ như cái gì cũng không để ý nhìn Lăng Sương.

Lăng Sương vẫn cười, trước mặt người ngoài lại là đạm mạc băng lãnh , nụ cười này trừ bỏ Phong Uyển Tư người khác không thể nhìn thấy, Phong Uyển Tư nhìn nàng, ánh mắt ban đầu không kiên nhẫn lại biến thành sau lại mê say, đang lúc nàng chìm đắm trong ánh mắt đó, dưới chân một trận đau nhức truyền đến, nàng đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, có chút bất mãn nhìn người đang mỉm cười đứng ở trước mặt nàng và còn dùng chân đạp lên chân nàng.

"Trên đường chú ý an toàn nha."

Giọng nói ấm áp, biểu tình ôn nhu, Lăng Sương cả người toát ra vẻ dịu dàng, nếu không phải chân bị đạp thô bạo, Phong Uyển Tư thật đúng là nhịn không được mà rơi vào sự dịu dàng đó. Nhìn thấy chân Phong Uyển Tư đã muốn sưng lên, Lăng Sương khóe miệng hơi hơi giơ lên, phất phất tay, xoay người rời khỏi , Phong Uyển Tư đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng nhìn một hồi, hít sâu một hơi, khập khiễng hướng tới bãi đỗ xe.

"Như thế nào không đá lại a."

Phong Uyển Tư lâm trận bỏ chạy khiến Dạ Ngưng đáng hóng chuyện cảm thấy bất mãn, Tiểu Thảo trừng mắt liếc nàng một cái, lắc lắc cánh tay

"Bỏ cái tay của bồ ra dùm đi."

"Xí, có cái gì quý đâu a, không có tình nghĩa, bồ chắc đang ở thời tiền mãn kinh, bệnh thần kinh gì đâu à!"

Tiểu Thảo chỉ nói một câu lại đổi lấy sự phản ứng kịch liệt của Dạ Ngưng, Tiểu Thảo trợn trắng mắt, thật không biết là ai đang thời tiền mãn kinh mà.

"Hai ngươi đang làm gì ở đây?"

Lăng Sương không biết khi nào thì đi đến bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bị nhìn đến tâm cũng nhảy dựng lên, trên mặt có chút hồng, ai, thật sự là đẹp quá mà , đại mỹ nhân như vậy như thế nào liền sáp lại bãi phân trâu (Phong Uyển Tư mà biết chắc tức ói máu :"> )? Yêu ai không yêu lại yêu Phong Uyển Tư, hoa tâm ong bướm như vậy? Vì sao như nàng vừa si tình vừa chung thủy lại luôn bị tổn sâu như vậy chứ?

"Cô ấy đang thời tiền mãn kinh í mà ."

Lăng Sương vừa đi đến gần, Tiểu Thảo liền nhanh chóng cáo trạng, nói xong bỏ chạy đến sau lưng Lăng Sương tìm kiếm che chở, Dạ Ngưng lại nhanh chóng chạy lại phía Tiểu Thảo đánh tiếp, Lăng Sương nhìn hai người tuy đã lớn đầu mà chưa trưởng thành, bất đắc dĩ cười cười.

Bị Dạ Ngưng đang trong thời tiền mãn kinh trêu ghẹo, Tiểu Thảo cùng Lăng Sương nguyên bản tâm tình không tốt đều có một chút giảm bớt, cùng nhau đi đến Phong đằng, Dạ Ngưng đi phòng kĩ thuật , Tiểu Thảo và Lăng Sương cùng đi đến phòng thư kí.

Bởi vì cuối năm trước công tác bận quá, hiện tại Phong đằng đang tu sửa, công việc thực nhàn rỗi, Tiểu Thảo không có việc gì làm lại nhàn đến phát ngốc liền hướng phòng nghỉ lấy cà phê uống cho tỉnh táo, nàng nghĩ buổi tối phải cùng Dạ Ngưng đi chơi , cũng không thể không có tinh thần.

Chầm chập đi đến phòng nghỉ, Tiểu Thảo vừa đẩy cửa ra, nàng cúi đầu nhìn cái ly trong tay liền hướng vào bên trong, đến máy cà phê, vừa định đem cái ly để vào thì phát hiện mặt trên đã có một cái ly màu lam nhạt, nàng giật mình một cái, toàn thân liền tỉnh táo.

Cái ly kia nàng quá là quen thuộc nhưng mà... thân mình cứng ngắc nửa ngày, Tiểu Thảo thật cẩn thận ngẩng đầu, trộm ngắm người bên cạnh mình.

Một thân đồ công sở màu trắng, áo khoác ngoài màu vàng, bên hông là đai lưng màu đen, tóc dài, đồ trang sức tinh xảo trang nhã, biểu tình băng lãnh , không phải Phong Uyển Nhu còn có thể là ai. Tiểu Thảo nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu một tiếng

"Phong tổng."

"Ân."

Phong Uyển Nhu tựa vào tường, hai tay giao nhau cùng một chỗ, mười ngón nắm chặt, biểu tình mệt mỏi đến cực điểm.

Nếu là trước đây, Tiểu Thảo thấy nàng như vậy sẽ cằn nhằn nói hàng loạt, tuy rằng Phong Uyển Nhu chưa bao giờ nghe, nhưng nàng sẽ sửa những tật xấu này. Mà nay...... Lời nói quan tâm tựa hồ đều là dĩ vãng, Tiểu Thảo nhìn cà phê đầy ly, máy móc cầm lên, lại xoay người cứng ngắc thẳng một đường đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, nàng đều không cùng Phong Uyển Nhu nói qua một câu.

Phòng nghỉ chỉ còn lại Phong Uyển Nhu một mình vẫn duy trì động tác dựa tường, tối hôm qua cùng Tiểu Thảo nói xong những lời đó nàng liền hối hận , từ đầu tới cuối, Phong Uyển Nhu đều đem Tiểu Thảo sủng ở lòng bàn tay, vô luận nàng phạm lỗi như thế nào Phong Uyển Nhu đều có thể bỏ qua, ngày hôm qua sở dĩ bùng nổ như vậy cũng là cảm xúc tích lũy lâu quá mà bộc phát.

Phong Uyển Nhu vốn nghĩ hôm nay tìm Tiểu Thảo nói rõ ràng , nhưng vẫn bận rộn làm việc, tính một mình đi vào phòng nghỉ im lặng suy ngẫm lại chút nữa cùng Tiểu Thảo nói cái gì, lại bị biểu tình băng lãnh của Tiểu Thảo làm tổn thương.

Cảm giác vô lực chưa bao giờ từng có thổi quét toàn thân Phong Uyển Nhu, giờ khắc này, nàng nghĩ đến Tiểu Thảo sẽ có thể như lúc trước, tại lúc nàng mệt mỏi vươn hai tay mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi, tràn ngập chờ mong nhìn nàng...

PS: Vậy là từ chương này mình sẽ thay bạn Tiêu Ngân Edit tiếp, hi vọng các bạn sẽ ủng hộ mình như ủng hộ bạn Tiêu Ngân: "> Còn về lịch post cụ thể chương mới mình tính khoảng 2 ngày/1 chương, có thực hiện được đúng như dự định hay không mình không chắc nhưng mình sẽ hứa làm hết sức ^_^ Nếu các bạn ủng hộ nhiệt tình có lẽ mình sẽ siêng Edit nhanh hơn :"> Nhớ vote và cmt bà tám hay tào lao gì đó chương này ủng hộ người mới là mình nha :">

Tác giả : Diệp Sáp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại