Xuân Sơn Nặng Mấy Vạn
Chương 14
Phượng Linh Quân không rõ hắn lúc nào thì ngất đi, chờ hắn tỉnh lại, núi tuyết đã biến mất thay vào đó là căn phòng được bày biện không thể quen thuộc hơn —— phòng của hắn.
Sao lại ở đây, Sở Kiền đâu?
Phượng Linh Quân ngẩn ra, lúc ngồi dậy không cẩn thận làm đổ chén dược đầu giường.
“Sư huynh, huynh tỉnh?" Ngoài cửa đột nhiên có người vọt vào, Phượng Linh Quân nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tử Chiếu. Không đợi hắn lên tiếng, gã liền vội vàng đi tới ấn hắn nằm xuống giường, “Huynh đừng lộn xộn, sư phụ nói huynh tổn thương nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi."
“......"
Phượng Linh Quân mở miệng, phát hiện cổ họng hắn đặc quánh, tựa hồ đã lâu rồi không nói tiếng nào, nhất thời không thể phát ra thanh âm chỉ có thể tạo ra âm tiết khàn khàn.
Thích ứng hồi lâu, hắn nói: “Sở Kiền đâu? Đệ ấy ở nơi nào, đệ dẫn huynh đi." Dứt lời liền muốn xuống giường.
Vương Tử Chiếu ngăn hắn lại, than thở, “Đừng nóng vội, cậu ta vẫn ổn đang nằm ở cách vách, sư phụ đã cứu hai người —— Sư phụ làm việc huynh còn không yên tâm sao? Cậu ta đã tỉnh, so với huynh còn sớm hơn."
Phượng Linh Quân sửng sốt, Sở Kiền bị thương nặng đến vậy lại tỉnh sớm hơn hắn, hắn rốt cuộc đã hôn mê bao lâu?
Nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Vương Tử Chiếu đáp: “Sư phụ suy tính sâu xa, sợ sau khi huynh tỉnh lại không chịu tĩnh dưỡng mà chạy lung tung nên kê dược an thần cho huynh uống."
Phượng Linh Quân gật đầu một cái, “Mấy ngày rồi?"
“Năm ngày, huynh ngủ mê man suốt năm ngày." Vương Tử Chiếu thu dọn mảnh vỡ dưới đất, gã bất chợt dừng lại ngồi xuống mép giường, thần thần bí bí nói nhỏ: “Sư huynh, đệ không biết, huynh thế nào lại đột nhiên..... Khụ......"
“Có gì nói đi."
“Ai nha, chính là người đó đó, cái vị tiểu huynh đệ cách vách đó ——"
“Đệ ấy thì sao?"
“Không có, không có gì cả, xem như đệ chưa nói gì đi."
“......"
Vương Tử Chiếu đắm chìm trong thế giới của gã, việc sư huynh đột ngột là đoạn tụ khiến tâm tình gã rất quỷ dị. Phượng Linh Quân biết gã muốn nói gì, nhưng hắn mặc kệ, người ngoài cuộc không cần biết quá nhiều. Vương Tử Chiếu buồn bực không thể hỏi, cuối cùng thở dài một tiếng, báo lại chuyện xảy ra lúc sáng, “Sáng nay cậu ta đến thăm huynh."
Phượng Linh Quân ngẩng đầu.
Vương Tử Chiếu: “Cậu ta vừa tỉnh lại liền muốn tới thăm huynh, thương thế cậu ta khá nặng, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sư phụ không cho phép cậu ta ra cửa, đợi hai ngày, sáng nay thừa dịp không có người ở đây thì lén lút chạy tới thăm huynh."
“Lúc ấy huynh đang ngủ, cậu ta nằm ở mép giường nắm tay huynh khóc rất lâu —— ông trời của ta ơi, cậu ta chẳng khác nào tiểu cô nương, khóc một cái dọa đệ sợ mất hồn, đệ còn chưa gặp người nào giống vậy đâu......"
Phượng Linh Quân: “......"
Sở Kiền khóc, trong lúc hắn không hay biết.
Phượng Linh Quân ấn ấn mi tâm, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là chua xót nhiều hơn hay hạnh phúc sau khi sống sót qua hoạn nạn nhiều hơn. Đại khái là hạnh phúc đi, nghe nói Sở Kiền khóc, hắn còn cảm thấy vui sướng.
E sợ là mộng, hắn âm thầm ngắt phần da bên eo, cảm giác được cơn đau truyền tới mới yên tâm.
“...... Sư phụ đâu?" Phượng Linh Quân bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Vương Tử Chiếu an ủi: “Không có chuyện gì, sư phụ không trách huynh, người nói dù huynh không lên núi thì người cũng sẽ xuất quan."
Ít ngày trước, hai người trở về sư môn, Vương Tử Chiếu đối với tình huống của Sở Kiền cũng không rõ, Phượng Linh Quân lại không nói tỉ mỉ, vừa xuống xe đã trực tiếp xông lên núi. Vương Tử Chiếu nghe nói, tình cảnh trên núi khi ấy rất đau lòng, người nào nhìn thấy cũng không nỡ trách phạt, sư phụ sao đành lòng trách cứ hắn?
Nhưng cứu Sở Kiền thật không dễ, sư phụ tuổi đã cao, công lực thâm hậu nên vẻ ngoài không quá lớn, nào ngờ cứu một mạng người mà thôi trên đầu người đã xuất hiện không ít tóc bạc. Song những lời này Vương Tử Chiếu đều giữ trong lòng, không nói cho Phượng Linh Quân biết.
Nhưng, gã không nói, Phượng Linh Quân chẳng lẽ lại không biết sao?
Hai sư huynh đệ không nói lời nào, an tĩnh hồi lâu. Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng động nhỏ, là tiếng bước chân. Vương Tử Chiếu cười nói: “Lại tới, cậu ta thật sự không chịu ngoan ngoãn trị thương mà."
“......"
“Được rồi, đệ không ở đây cản trở hai người nữa."
Vương Tử Chiếu đẩy cửa đi ra, cửa vừa mở liền nhìn thấy gương mặt sửng sốt của Sở Kiền, y lặng lẽ nghiêng đầu nhìn vào trong. Vương Tử Chiếu nói cho y biết sư huynh đã tỉnh, y lập tức không thể chờ được nữa chạy vào, đến cửa cũng không thèm đóng lại, là Tử Chiếu thay y làm.
“Kiền nhi." Phượng Linh Quân vẫn chưa thay y phục, tóc chưa buộc, sắc mặt tái nhợt lại không giấu được vẻ ngoài phong lưu trời ban của hắn. Hắn đối với Sở Kiền giang rộng hai tay, làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Tới đây, để ta ôm đệ một cái."
Hốc mắt Sở Kiền nóng lên, đi tới ngoan ngoãn để hắn ôm.
—— Ấm.
Phượng Linh Quân ôm rất lâu, Sở Kiền gác cằm lên vai hắn, nước mắt tuôn ra ướt đẫm một phần áo của hắn.
“Đệ đã khỏe chưa? Để ta nhìn xem." Phượng Linh Quân buông tay ra cẩn thận kiểm tra thân thể Sở Kiền. Hắn chỗ này chạm một cái, chỗ kia nhéo một cái, Sở Kiền bị hắn làm cho đỏ mặt lại không dám tức giận, mặc hắn làm xằng làm bậy.
Phượng Linh Quân là người không biết tự chủ sao, nếu không lấy một thân đầy nội thương của Sở Kiền hắn cũng có thể làm được gì?
“Đệ tốt lắm." Sở Kiền vội vàng nói. “Rất tốt, sẽ không xảy ra việc gì nữa."
“Được." Phượng Linh Quân nhất thời thu hồi vẻ mặt nhu tình, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta tính sổ."
“Tính sổ?" Sở Kiền không phản ứng kịp hỏi.
Phượng Linh Quân: “Nói, sao đêm đó đệ lại làm vậy? Hạ thuốc mê? Kiền nhi, đệ rất quá đáng."
Sở Kiền cũng không giải thích, mặt đau buồn cúi đầu.
Phượng Linh Quân: “......"
Chỉ có thể nói vô chiêu thắng hữu chiêu, nếu như y đáp lại mấy câu Phượng Linh Quân còn cớ cớ để tránh mắng, nhưng cúi đầu trực tiếp nhận sai giống như vậy, hắn sao có thể tức giận được đây?
“Thôi." Nói không được thì không nói nữa.
Phượng Linh Quân một lần nữa ôm lấy Sở Kiền, thời gian ôm so với trước đó còn lâu hơn, bọn họ trải qua một lần sinh tử, hôm nay có thể ngồi đây thân mật cũng không dễ dàng.
Ôn chuyện rất dễ làm người ta thương tâm, chuyện cũ qua cũng qua rồi, nếu bọn họ đều không thể chịu đựng được cái chết của đối phương vậy thì sẽ cùng nhau sống, cõi đời này không còn thứ gì so với người này đáng quý hơn nữa.
Kết quả, hai người cứ thế ôm nhau cả một ngày. Hai người nằm trên giường Phượng Linh Quân, nói cũng không có bao nhiêu, thay vào đó là nhìn chằm chằm đối phương mà ngẩn người, ta nhìn đệ, đệ nhìn huynh, thỉnh thoảng cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
Trừ chuyện đó ra cũng không có chuyện nào khác. Sở Kiền đúng đã khôi phục nhưng thân thể vẫn chưa tốt lắm, cả người suy yếu, Phượng Linh Quân nhìn sắc trời, nhớ tới y sắp phải dùng dược thiện liền muốn đưa y trở về. Sở Kiền nhất quyết không đi, nắm chặt lấy ống tay áo Phượng Linh Quân, cặp mắt ướt nước, “Đệ muốn ngủ chung với huynh."
“......"
Trong lòng Phượng Linh Quân thật sự rất muốn đồng ý, nhưng bọn hắn đang ở sư môn, nếu để sư phụ biết khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Sở Kiền lại không phải người tinh ý, thấy hắn không đáp ứng liền nổi giận, Phượng Linh Quân bị bức đến đường cùng đành phải đầu hàng, “Được, tối nay ta ngủ với đệ."
“Ngày mai thì sao?" Sở Kiền hỏi."
“Chuyện ngày mai để ngày mai tính."
“Không!" Sở Kiền chế trụ ngón tay Phượng Linh Quân, “Ngày mai cũng phải ngủ cùng nhau."
Phượng Linh Quân: “......"
“Được, ngày mai cũng ngủ cùng nhau." Phượng Linh Quân nói, “Sau này không bao giờ … tách ra nữa, ta đã sớm đáp ứng đệ, sao có thể quên chứ."
Sở Kiền thật cao hứng, y không khỏi nghĩ xa hơn, “Vậy tương lai chúng ta đi nơi nào? Vẫn lưu lại nơi này sao?"
“Tùy đệ, đệ muốn đi đâu ta theo đệ đến đó."
“Đệ muốn ——"
Sở Kiền dừng một chút, “Đệ muốn về Vọng Xuân sơn."
“Được." Phượng Linh Quân đồng ý không chút do dự, “Chờ thương thế của đệ lành ta sẽ từ biệt sư phụ, chúng ta cùng nhau trở lại Vọng Xuân sơn."
Sở Kiền gật đầu, hai con mắt dường như sáng lên, mỉm cười nhìn Phượng Linh Quân.
Tâm Phượng Linh Quân nóng lên, hắn không khỏi nhẹ giọng nói: “Mùa đông sẽ qua rất nhanh, năm nay chúng ta lưu lại đây bồi sư phụ được không? Đầu xuân năm sau......"
“Đầu xuân năm sau chúng ta về Vọng Xuân sơn."
“Được."
Sở Kiền nằm xuống giường nâng mặt Phượng Linh Quân lên dịu dàng hôn xuống, giang rộng hai tay ôm chặt lấy hắn.
Chờ đầu xuân năm sau ——
Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.
Sao lại ở đây, Sở Kiền đâu?
Phượng Linh Quân ngẩn ra, lúc ngồi dậy không cẩn thận làm đổ chén dược đầu giường.
“Sư huynh, huynh tỉnh?" Ngoài cửa đột nhiên có người vọt vào, Phượng Linh Quân nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tử Chiếu. Không đợi hắn lên tiếng, gã liền vội vàng đi tới ấn hắn nằm xuống giường, “Huynh đừng lộn xộn, sư phụ nói huynh tổn thương nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi."
“......"
Phượng Linh Quân mở miệng, phát hiện cổ họng hắn đặc quánh, tựa hồ đã lâu rồi không nói tiếng nào, nhất thời không thể phát ra thanh âm chỉ có thể tạo ra âm tiết khàn khàn.
Thích ứng hồi lâu, hắn nói: “Sở Kiền đâu? Đệ ấy ở nơi nào, đệ dẫn huynh đi." Dứt lời liền muốn xuống giường.
Vương Tử Chiếu ngăn hắn lại, than thở, “Đừng nóng vội, cậu ta vẫn ổn đang nằm ở cách vách, sư phụ đã cứu hai người —— Sư phụ làm việc huynh còn không yên tâm sao? Cậu ta đã tỉnh, so với huynh còn sớm hơn."
Phượng Linh Quân sửng sốt, Sở Kiền bị thương nặng đến vậy lại tỉnh sớm hơn hắn, hắn rốt cuộc đã hôn mê bao lâu?
Nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, Vương Tử Chiếu đáp: “Sư phụ suy tính sâu xa, sợ sau khi huynh tỉnh lại không chịu tĩnh dưỡng mà chạy lung tung nên kê dược an thần cho huynh uống."
Phượng Linh Quân gật đầu một cái, “Mấy ngày rồi?"
“Năm ngày, huynh ngủ mê man suốt năm ngày." Vương Tử Chiếu thu dọn mảnh vỡ dưới đất, gã bất chợt dừng lại ngồi xuống mép giường, thần thần bí bí nói nhỏ: “Sư huynh, đệ không biết, huynh thế nào lại đột nhiên..... Khụ......"
“Có gì nói đi."
“Ai nha, chính là người đó đó, cái vị tiểu huynh đệ cách vách đó ——"
“Đệ ấy thì sao?"
“Không có, không có gì cả, xem như đệ chưa nói gì đi."
“......"
Vương Tử Chiếu đắm chìm trong thế giới của gã, việc sư huynh đột ngột là đoạn tụ khiến tâm tình gã rất quỷ dị. Phượng Linh Quân biết gã muốn nói gì, nhưng hắn mặc kệ, người ngoài cuộc không cần biết quá nhiều. Vương Tử Chiếu buồn bực không thể hỏi, cuối cùng thở dài một tiếng, báo lại chuyện xảy ra lúc sáng, “Sáng nay cậu ta đến thăm huynh."
Phượng Linh Quân ngẩng đầu.
Vương Tử Chiếu: “Cậu ta vừa tỉnh lại liền muốn tới thăm huynh, thương thế cậu ta khá nặng, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sư phụ không cho phép cậu ta ra cửa, đợi hai ngày, sáng nay thừa dịp không có người ở đây thì lén lút chạy tới thăm huynh."
“Lúc ấy huynh đang ngủ, cậu ta nằm ở mép giường nắm tay huynh khóc rất lâu —— ông trời của ta ơi, cậu ta chẳng khác nào tiểu cô nương, khóc một cái dọa đệ sợ mất hồn, đệ còn chưa gặp người nào giống vậy đâu......"
Phượng Linh Quân: “......"
Sở Kiền khóc, trong lúc hắn không hay biết.
Phượng Linh Quân ấn ấn mi tâm, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là chua xót nhiều hơn hay hạnh phúc sau khi sống sót qua hoạn nạn nhiều hơn. Đại khái là hạnh phúc đi, nghe nói Sở Kiền khóc, hắn còn cảm thấy vui sướng.
E sợ là mộng, hắn âm thầm ngắt phần da bên eo, cảm giác được cơn đau truyền tới mới yên tâm.
“...... Sư phụ đâu?" Phượng Linh Quân bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Vương Tử Chiếu an ủi: “Không có chuyện gì, sư phụ không trách huynh, người nói dù huynh không lên núi thì người cũng sẽ xuất quan."
Ít ngày trước, hai người trở về sư môn, Vương Tử Chiếu đối với tình huống của Sở Kiền cũng không rõ, Phượng Linh Quân lại không nói tỉ mỉ, vừa xuống xe đã trực tiếp xông lên núi. Vương Tử Chiếu nghe nói, tình cảnh trên núi khi ấy rất đau lòng, người nào nhìn thấy cũng không nỡ trách phạt, sư phụ sao đành lòng trách cứ hắn?
Nhưng cứu Sở Kiền thật không dễ, sư phụ tuổi đã cao, công lực thâm hậu nên vẻ ngoài không quá lớn, nào ngờ cứu một mạng người mà thôi trên đầu người đã xuất hiện không ít tóc bạc. Song những lời này Vương Tử Chiếu đều giữ trong lòng, không nói cho Phượng Linh Quân biết.
Nhưng, gã không nói, Phượng Linh Quân chẳng lẽ lại không biết sao?
Hai sư huynh đệ không nói lời nào, an tĩnh hồi lâu. Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng động nhỏ, là tiếng bước chân. Vương Tử Chiếu cười nói: “Lại tới, cậu ta thật sự không chịu ngoan ngoãn trị thương mà."
“......"
“Được rồi, đệ không ở đây cản trở hai người nữa."
Vương Tử Chiếu đẩy cửa đi ra, cửa vừa mở liền nhìn thấy gương mặt sửng sốt của Sở Kiền, y lặng lẽ nghiêng đầu nhìn vào trong. Vương Tử Chiếu nói cho y biết sư huynh đã tỉnh, y lập tức không thể chờ được nữa chạy vào, đến cửa cũng không thèm đóng lại, là Tử Chiếu thay y làm.
“Kiền nhi." Phượng Linh Quân vẫn chưa thay y phục, tóc chưa buộc, sắc mặt tái nhợt lại không giấu được vẻ ngoài phong lưu trời ban của hắn. Hắn đối với Sở Kiền giang rộng hai tay, làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Tới đây, để ta ôm đệ một cái."
Hốc mắt Sở Kiền nóng lên, đi tới ngoan ngoãn để hắn ôm.
—— Ấm.
Phượng Linh Quân ôm rất lâu, Sở Kiền gác cằm lên vai hắn, nước mắt tuôn ra ướt đẫm một phần áo của hắn.
“Đệ đã khỏe chưa? Để ta nhìn xem." Phượng Linh Quân buông tay ra cẩn thận kiểm tra thân thể Sở Kiền. Hắn chỗ này chạm một cái, chỗ kia nhéo một cái, Sở Kiền bị hắn làm cho đỏ mặt lại không dám tức giận, mặc hắn làm xằng làm bậy.
Phượng Linh Quân là người không biết tự chủ sao, nếu không lấy một thân đầy nội thương của Sở Kiền hắn cũng có thể làm được gì?
“Đệ tốt lắm." Sở Kiền vội vàng nói. “Rất tốt, sẽ không xảy ra việc gì nữa."
“Được." Phượng Linh Quân nhất thời thu hồi vẻ mặt nhu tình, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta tính sổ."
“Tính sổ?" Sở Kiền không phản ứng kịp hỏi.
Phượng Linh Quân: “Nói, sao đêm đó đệ lại làm vậy? Hạ thuốc mê? Kiền nhi, đệ rất quá đáng."
Sở Kiền cũng không giải thích, mặt đau buồn cúi đầu.
Phượng Linh Quân: “......"
Chỉ có thể nói vô chiêu thắng hữu chiêu, nếu như y đáp lại mấy câu Phượng Linh Quân còn cớ cớ để tránh mắng, nhưng cúi đầu trực tiếp nhận sai giống như vậy, hắn sao có thể tức giận được đây?
“Thôi." Nói không được thì không nói nữa.
Phượng Linh Quân một lần nữa ôm lấy Sở Kiền, thời gian ôm so với trước đó còn lâu hơn, bọn họ trải qua một lần sinh tử, hôm nay có thể ngồi đây thân mật cũng không dễ dàng.
Ôn chuyện rất dễ làm người ta thương tâm, chuyện cũ qua cũng qua rồi, nếu bọn họ đều không thể chịu đựng được cái chết của đối phương vậy thì sẽ cùng nhau sống, cõi đời này không còn thứ gì so với người này đáng quý hơn nữa.
Kết quả, hai người cứ thế ôm nhau cả một ngày. Hai người nằm trên giường Phượng Linh Quân, nói cũng không có bao nhiêu, thay vào đó là nhìn chằm chằm đối phương mà ngẩn người, ta nhìn đệ, đệ nhìn huynh, thỉnh thoảng cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
Trừ chuyện đó ra cũng không có chuyện nào khác. Sở Kiền đúng đã khôi phục nhưng thân thể vẫn chưa tốt lắm, cả người suy yếu, Phượng Linh Quân nhìn sắc trời, nhớ tới y sắp phải dùng dược thiện liền muốn đưa y trở về. Sở Kiền nhất quyết không đi, nắm chặt lấy ống tay áo Phượng Linh Quân, cặp mắt ướt nước, “Đệ muốn ngủ chung với huynh."
“......"
Trong lòng Phượng Linh Quân thật sự rất muốn đồng ý, nhưng bọn hắn đang ở sư môn, nếu để sư phụ biết khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Sở Kiền lại không phải người tinh ý, thấy hắn không đáp ứng liền nổi giận, Phượng Linh Quân bị bức đến đường cùng đành phải đầu hàng, “Được, tối nay ta ngủ với đệ."
“Ngày mai thì sao?" Sở Kiền hỏi."
“Chuyện ngày mai để ngày mai tính."
“Không!" Sở Kiền chế trụ ngón tay Phượng Linh Quân, “Ngày mai cũng phải ngủ cùng nhau."
Phượng Linh Quân: “......"
“Được, ngày mai cũng ngủ cùng nhau." Phượng Linh Quân nói, “Sau này không bao giờ … tách ra nữa, ta đã sớm đáp ứng đệ, sao có thể quên chứ."
Sở Kiền thật cao hứng, y không khỏi nghĩ xa hơn, “Vậy tương lai chúng ta đi nơi nào? Vẫn lưu lại nơi này sao?"
“Tùy đệ, đệ muốn đi đâu ta theo đệ đến đó."
“Đệ muốn ——"
Sở Kiền dừng một chút, “Đệ muốn về Vọng Xuân sơn."
“Được." Phượng Linh Quân đồng ý không chút do dự, “Chờ thương thế của đệ lành ta sẽ từ biệt sư phụ, chúng ta cùng nhau trở lại Vọng Xuân sơn."
Sở Kiền gật đầu, hai con mắt dường như sáng lên, mỉm cười nhìn Phượng Linh Quân.
Tâm Phượng Linh Quân nóng lên, hắn không khỏi nhẹ giọng nói: “Mùa đông sẽ qua rất nhanh, năm nay chúng ta lưu lại đây bồi sư phụ được không? Đầu xuân năm sau......"
“Đầu xuân năm sau chúng ta về Vọng Xuân sơn."
“Được."
Sở Kiền nằm xuống giường nâng mặt Phượng Linh Quân lên dịu dàng hôn xuống, giang rộng hai tay ôm chặt lấy hắn.
Chờ đầu xuân năm sau ——
Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.
Tác giả :
Na Khả Lộ Lộ