Xuân Sắc Như Thế
Chương 37-2
Vết thương rất sâu, máu vẫn ồ ạt chảy, Vân Ánh Lục cởi y bào rịt chặt để cầm máu. "Không sao đâu, không sao đâu, tôi nhất định sẽ cứu anh..."
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
Đỗ Tử Bân mê man nhìn cô, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không nói nổi. Đám lính bắt trói nhóm người Ba Tư rồi quay lại khiêng Đỗ Tử Bân vào xe ngựa của Thác Phu, nhanh chóng quay về thành.
Vân Ánh Lục sợ quay về thái y viện sẽ làm kinh động đến Lưu hoàng thượng nên sai binh lính đánh xe chạy về hướng nhà họ Đỗ.
Đoàn người chia làm hai ngả, một ngả tới nha môn bộ Hình giao nộp phạm nhân, một ngả đưa Đỗ đại nhân về Đỗ phủ. Trong lúc binh lính khiêng Đỗ Tử Bân vào Đỗ phủ, Vân Ánh Lục cả người đầy máu chạy về nhà lấy hòm thuốc. Người trông cửa trợn mắt líu lưỡi nhìn cô chạy thẳng vào khuê phòng xách hòm thuốc rồi lại vội vàng chạy ra ngoài. Trúc Thanh đuổi theo sau hỏi có chuyện gì, cô cũng không đáp lời, chạy thẳng sang Đỗ phủ bên cạnh.
Đỗ viên ngoại thấy con trai chảy nhiều máu như vậy, sợ tới mức ngồi cũng không vững. Vân Ánh Lục sai gia nhân đỡ ông ra ngoài, rồi cắt đặt người đun nước, người chuẩn bị băng gạc.
Lão gia nhân bê tới một thùng nước ấm, lập cập tới mức thiếu chút nữa đánh đổ cả thùng nước vào người Vân Ánh Lục. Cô mệt mỏi cho ông ta rời khỏi phòng, một mình xử lý ca bệnh.
Cô cầm kéo, định cắt bỏ ống quần của Đỗ Tử Bân. Hắn đang đau tới mức không mở nổi mắt nhưng vẫn cố sức giữ chặt tay cô, ngăn cản.
"Bây giờ tôi phải cắt bỏ ống quần của anh thì mới có thể xử lý vết thương cho sạch sẽ được". Cô nhẹ nhàng giải thích.
Đỗ Tử Bân không biết do sốt hay vì nguyên nhân khác mà mặt mày đỏ bừng, mặc kệ Vân Ánh Lục nói gì, hắn vẫn không chịu buông tay. Linh quang chợt lóe, Vân Ánh Lục đột nhiên hiểu ra lý do. "Đỗ đại nhân, tôi là thầy thuốc, trong mắt không phân biệt nam nữ. Anh không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ để tôi điều trị cho anh đi đã".
Làm thế này thì có khác gì khỏa thân trước mặt Vân Ánh Lục đâu. Việc này đối với Đỗ thượng thư lạnh lùng đạo mạo mà nói, còn không bằng một đao đâm chết hắn luôn cho rồi!
Vân Ánh Lục vốn không câu nệ gì, nhưng nhìn thấy Đỗ Tử Bân xấu hổ quẫn bách như vậy, cô cũng không khỏi luống cuống. Thế nhưng việc trị thương là cần kíp, để càng lâu càng nguy hiểm đến tính mạng, cô đành bôi một ít ma phi tán lên mũi hắn, Đỗ Tử Bân khẽ nhấp nháy mắt mấy cái rồi chìm vào mê man.
Chiếc kéo trong tay cô cũng run bần bật.
Đây không phải lần đầu tiên Vân Ánh Lục nhìn thấy cơ thể đàn ông, thế nhưng chưa lần nào cô bối rối như lúc này. Một lúc lâu sau, cô mới xử lý được vết thương, khuôn mặt đỏ hồng như ráng chiều trước bão.
Đỗ Tử Bân vốn rất khỏe mạnh cường tráng, mất nhiều máu như vậy mà cũng không sốt cao. Dưới bàn tay thần kỳ của Vân thái y, hắn ngủ ngon lành, trên mặt không hiện lên chút đau đớn nào.
Vân Ánh Lục hồi phủ rửa mặt chải đầu xong lại quay lại nhà họ Đỗ, định bụng sắc thuốc bồi bổ khí huyết cho Đỗ Tử Bân. Lúc này mặt trời đã hửng ở phía đằng đông.
Trong lúc chờ thuốc, cô nhìn quanh căn phòng của Đỗ Tử Bân, phát hiện trên thư án có hai chiếc trâm của con gái, ngoài ra còn có một bài thơ được viết trên giấy điệp, ngôn từ sướt mướt y hệt cô Lâm[2] không ốm mà rên, nhẹ than khẽ trách, bút tích tựa mây vờn gió thoảng, tuyệt đẹp vô song.
[2] Chỉ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
Trong phòng Đỗ Tử Bân sao lại có đồ của con gái chứ? Vân Ánh Lục cầm chiếc trâm lên ngắm nghía.
Trên giường Đỗ Tử Bân chậm rãi mở mắt, trong nắng mai nhàn nhạt, hắn nhìn thấy trong phòng có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi bên thư án. Thật không thể tin được, không thể tin được.
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra lần nữa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Đúng là nàng rồi, tiểu nha đầu hắn mong nhớ ngày đêm. Trong lòng bỗng dâng lên niềm xúc động khó tả, hắn không muốn trấn áp câu hỏi đau đáu suốt bao năm qua nữa.
"Vì sao từ hôn với ta, Ánh Lục?" Hắn hắng giọng, khẽ hỏi.
Từ trước tới giờ, Đỗ Tử Bân luôn gọi cô là Vân thái y hoặc Vân tiểu thư, giọng điệu có phần lạnh lùng lạnh nhạt, không ghét bỏ nhưng cũng chẳng vui mừng.
Vậy mà hôm nay hắn đột nhiên gọi cô là Ánh Lục khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, tim đập loạn không ngừng, giống như vừa làm chuyện xấu.
Tần Luận cũng gọi cô là Ánh Lục, nhưng sao cô không có cảm giác như thế này?
Cô chậm rãi xoay người, bóng hắt của tấm bình phong trước giường vừa vặn che khuất Đỗ Tử Bân khiến cô không sao nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng qua tiếng thở gấp gáp, cô biết hắn tha thiết muốn biết nghe câu trả lời của cô như thế nào.
Vì sao phải từ hôn?
Có khi phải gọi một cuộc điện thoại tới thời hiện đại để hỏi Cơ Uyển Bạch thì mới có đáp án chuẩn xác, nhưng trước mắt hệ thống cáp quang vẫn chưa có nên cô đành bịa đại ra mấy lý do.
"Vì địa vị của chúng ta quá chênh lệch, tôi... không thể trèo cao thế được. Người xứng với thượng thư bộ Hình hẳn phải là công chúa thiên kim. Tôi biết thế nên đã chủ động từ hôn". Vân Ánh Lục suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm ra câu trả lời tạm chấp nhận được.
Đỗ Tử Bân nản lòng nhắm mắt, "Khi nàng từ hôn, ta còn chưa làm thượng thư bộ Hình!"
Vân Ánh Lục mân mê mấy đầu ngón tay, âm thầm tự trách mình sao có thể không đọc kĩ đề bài đã vội đưa ra đáp án.
"Đỗ đại nhân, anh nhìn xem". Vân Ánh Lục đứng dậy, dém lại chăn cho hắn, nhìn thấy đôi mắt bức người của Đỗ Tử Bân, tim cô càng lúc càng đập mãnh liệt.
"Tôi không cao bằng anh nên không thể nâng khay ngang mày, chân không dài bằng anh nên không theo kịp bước, nghề nghiệp khác biệt khó có tiếng nói chung. Tôi vừa ngốc nghếch vừa chán ngắt..."
"Đừng nói nữa". Đỗ Tử Bân đột nhiên ngắt lời cô, "Người chán ngắt, ngốc nghếch kia phải là ta mới đúng. Ta cục mịch thô thiển, không hiểu phong thơ nhã từ. Ánh Lục, nàng ghét ta, đúng không?"
"Không, tuyệt đối không, tôi không ghét anh chút nào. Ngược lại, tôi rất thích anh, tin cậy anh, tôn trọng anh. Tôi..." Cô nghẹn lời nhìn Đỗ Tử Bân. Hắn chống người ngồi dậy, nắm lấy bàn tay cô đang để trên chăn, đặt lên ngực mình. Tim hắn đập rất nhanh, lồng ngực rộng lớn rắn chắc... Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở. Một thứ cảm giác lạ lẫm xâm chiến lấy cô khiến cô chỉ muốn chạy trốn.
Hắn sao có thể buông cô được?
Đỗ Tử Bân nhìn gương mặt đỏ hồng của Vân Ánh Lục, đột nhiên cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
"Ánh Lục... nàng có thích ta chút nào không?" Đỗ Tử Bân hỏi.
Giọng nói ôn nhu mang theo chút mê lực khiến Vân Ánh Lục bấc giác gật đầu.
Nàng không ghét hắn, vậy là thích hắn sao?
"Ánh Lục!" Đầu óc Đỗ Tử Bân vui mừng nở hoa, thân thể cũng không hề thấy đau đớn, vô thức gọi tên nàng.
Đôi mày dài đẹp như cánh bướm, đôi mắt to tròn tựa trân châu đang ngượng ngùng nhìn hắn. Ánh Lục, đúng là Ánh Lục đang ở ngay trước mặt hắn, gần như vậy, thân thiết như vậy.
Đỗ Tử Bân vươn tay ôm lấy Vân Ánh Lục, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Những sợi tóc đen mềm trượt qua lòng bàn tay hắn cùng với bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Đỗ Tử Bân cúi đầu khẽ khàng hôn nhẹ làn mi mịn màng như nhung của nàng, Vân Ánh Lục vốn đã xấu hổ đến thở mạnh cũng không dám, lúc này lại càng chui sâu vào lồng ngực hắn.
Đỗ Tử Bân khẽ cười vui sướng, thỏa mãn như nắm được toàn bộ thế gian.
Đỗ Tử Bân say sưa ngắm nhìn bàn tay của Ánh Lục. Bàn tay nhỏ như vậy, trắng như vậy, mềm như vậy lại có thể làm thơ, vẽ tranh, khám bệnh, lúc nào cũng tự tin như thể mình không gì là không làm được vậy. Thế nhưng rõ ràng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, mơ hồ không rõ tình cảm của chính mình.
"Ánh Lục, khi còn nhỏ, ta thường ở trong phòng này nghe thầy dạy nàng ngâm thơ, nàng vô cùng thông minh, không tới mấy ngày đã quay sang hỏi ngược lại thầy. Cứ thế phụ thân nàng không biết phải đổi biết bao nhiêu thầy dạy cho nàng. Bất kể chữ nghĩa khó đọc, buồn tẻ tới đâu, Ánh Lục nàng đọc hai lần là đã có thể xuất khẩu thành thơ, khiến bao người phải thán phục. Khi đó ta đã nghĩ, nếu có một ngày có thể cùng nàng đắp lò nấu rượu, ngâm gió ngợi trăng, đạp tuyết tìm mai, cầm sắt hòa âm thì tốt biết bao. Ngày ngày ta cũng đứng bên này tường, hi vọng Ánh Lục nàng mau mau lớn lên để ta nói với phụ thân sang Vân phủ cầu hôn. Rốt cuộc hôn sự cũng đã được định đoạt, thế nhưng..." Đỗ Tử Bân vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục, thở dài. "Ngày nàng một hai đòi từ hôn đó, ta cả đêm không chợp mắt, cứ ngồi im lìm cho đến khi tay chân lạnh toát".
"Vậy... vậy vì sao anh lại đồng ý từ hôn chứ, lúc đó em còn bé, suy nghĩ chưa chín chắn, nhưng anh thì đã là người lớn rồi!" Vân Ánh Lục ngẩng đầu thắc mắc.
"Ta không muốn ràng buộc nàng, chỉ cần nàng thấy hạnh phúc chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng, hơn nữa ta cũng có lòng tự tôn của riêng ta." Đỗ Tử Bân cười chua xót, "Nhưng lúc đó ta thật sự rất khổ sở, bao nhiêu ngày ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó ta hạ quyết tâm xây dựng tiền đồ để làm Ánh Lục nàng hồi tâm chuyển ý".
Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào Đỗ Tử Bân, "Anh thật sự vì em mà ăn không ngon, ngủ không yên?"
Đỗ Tử lảng tránh ánh mắt cô, xấu hổ hắng giọng. "Đúng thế, lại làm nàng chê cười rồi, phải không?"
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa từng có ai đối với em như vậy, em thực sự kinh ngạc và... vui vẻ".
Trong lòng Đỗ Tử Bân hóa ra cô quan trọng đến vậy sao.
"Hôm nàng cắt tay tự sát, ta cũng trắng đêm không ngủ, hoảng sợ như thể đánh mất tất cả mọi thứ trên đời. Buổi tối hôm phùng cửu, trời đổ mưa sầm sập, nàng bảo muốn từ hôn với Tần công tử nhưng rồi cả đêm không về, cả đêm đó ta lại không ngủ, trái tim như rơi thẳng xuống hầm băng. Ánh Lục, sau này không được làm ta kinh sợ như vậy nữa, được không?" Hắn dịu dàng hôn tay nàng.
"Yêu em như vậy, vì sao không nói cho em biết?" Vân Ánh Lục khẽ khàng hỏi. Cô vừa bối rối vừa mừng vui, bao nhiêu cảm xúc đan xen rối rắm trong lòng.
Vân Ánh Lục tự sát, không phải không chịu nổi sự thật Đỗ Tử Bân trở nên xuất chúng hơn mình, mà có lẽ là sợ hãi người này không còn thuộc về mình nữa, bằng không sao cô ấy lại có thể làm chuyện ngốc ngếch như vậy.
Từ hôn là do Vân Ánh Lục ngày xưa nhất thời hờn dỗi Đỗ Tử Bân không chịu biểu đạt tình ý với mình. Còn Vân Ánh Lục bây giờ nhất định sẽ nuối tiếc cả đời nếu không nắm tay Đỗ Tử Bân đi tới trọn đời!
Chưa kịp vạch trần bộ mặt thật của Đường Giai, thì Vân Ánh Lục thực sự đã giúp cô thỏa nguyện. Vậy chẳng phải cô cũng nên thực hiện mong ước của cô ấy sao? Cũng không hẳn thế, giờ phút này, trái tim cô đập dồn như trống trận, hai má đỏ bừng như lửa đốt, chẳng phải đây chính là biểu hiện của tình yêu sao?
"Ánh Lục, bây giờ ta nói có được không?" Có một số việc, đàn ông sinh ra không cần dạy cũng biết, tỷ như việc bày tỏ tình cảm với người mình yêu.
"Nhưng... phải đợi hủy bỏ hôn ước với Tần công tử đã". Vân Ánh Lục lắp bắp nói.
"Chuyện đó cứ để ta giải quyết. Ánh Lục, chỉ cần nàng hiểu tấm chân tình của ta thì ta cũng sẽ không bận tâm tới thể diện mà giành lại nàng từ tay người khác." Đỗ Tử Bân cúi xuống bên tai cô, dịu dàng thì thầm.
"Vân tiểu thư, thuốc sắp cháy rồi." Lão gia nhân đứng ở ngoài cửa gọi to.
Vân Ánh Lục vội bật dậy chạy ra ngoài xem ấm thuốc. Đỗ Tử Bân nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười hạnh phúc.
Được mối lương duyên này, đời người còn gì nuối tiếc.
Lại phải thay băng. Đối với Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân mà nói, chuyện này còn hơn cả việc bị tra tấn.
Tình cảm như lửa nóng sớm đã vượt qua nỗi đau thân thể, khi Vân Ánh Lục ngại ngùng chạm khẽ vào vết thương, Đỗ Tử Bân vội giữ tay cô lại. "Nàng bảo gia nhân mời đại phu đến đây đi!"
Cô cắn môi, đỏ mặt gật đầu.
Nếu đương lúc thay băng, bản năng đàn ông của hắn trỗi dậy thì thật mất mặt.
"Ta nghĩ bộ dạng đó... vẫn nên đợi đến khi động phòng hoa chúc thì hơn!" Đỗ Tử Bân khẽ thì thào.
Không khí trong phòng đột nhiên vô cùng ám muội.
Vân Ánh Lục tay chân thừa thãi, hết ngẩng lên rồi lại ngó xuống, chợt ánh mắt cô neo đậu về phía chiếc trâm cài tóc và tờ giấy điệp trên thư án.
"Đây là..." Cô tò mò hỏi.
Đỗ Tử Bân kéo cô ngồi xuống mép giường. "Nàng không nhớ sao, chiếc trâm kia nàng làm rơi khi cố nhoài người qua bờ tường lúc nhỏ, mỗi khi nhớ nàng ta lại lấy nó ra ngắm. Còn bài thơ kia nàng giả danh làm Vân Nhĩ Thanh công tử để viết tặng nữ tử thanh lâu. Tuy ý tứ không sâu ẩn, nhưng ngôn từ tuyệt đẹp, tình cảm phong phú. Ánh Lục, tuy nàng mang phận nữ nhi, nhưng tài năng thật sự khiến ta nể phục. Khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau ngâm thơ vịnh từ, có được không?"
"Hả?" Ngâm thơ vịnh từ, Đỗ Tử Bân muốn lấy mạng cô sao?
"Chuyện này... chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ dưỡng thương quan trọng hơn. Đúng rồi, Đỗ đại nhân, vụ án của Cổ Lệ, anh định xử lý như thế nào?" Cô vội chuyển đề tài.
"Còn gọi ta là Đỗ đại nhân sao?" Hắn nhéo cánh mũi xinh xắn của cô, "Gọi là Đỗ đại ca, hoặc là Tử Bân đi".
"Tử Bân..." Cô lẩm nhẩm cái tên còn có chút xa lạ này.
"Thác Phu đã bị bắt về bộ Hình quy án, nhưng vì hắn là người Ba Tư nên phán án sẽ không nặng lắm, chỉ là lấy cớ để giải thích với quốc vương Ba Tư về cái chết của Cổ Lệ thôi. Hiện tại trong tay chúng ta có thư từ Cổ Lệ và Thác Phu lén trao đổi với nhau, nếu giao những lá thư này ra, quốc vương Ba Tư ắt sẽ không dám có nửa điểm thắc mắc, thế nên ta mới bắt Thác Phu về. Sau khi qua được cửa ải của quốc vương Ba Tư, chúng ta sẽ từ từ giăng mồi bắt hung thủ".
"Anh còn hoài nghi em không?" Vân Ánh Lục ngây ngốc hỏi.
Đỗ Tử Bân bất đắc dĩ mỉm cười, "Trái tim con người ta quả thực có rất nhiều chuyện thật khó lý giải. Hôm qua dù tất cả những điểm đáng ngờ đều hướng tới nàng, ta vẫn tin nàng không liên quan gì đến chuyện này. Hoàng thượng cũng đã nói kẻ sát hại Cổ Lệ chưa chắc là đám phi tần tranh giành sủng ái ở hậu cung, mà có lẽ là người muốn khơi mào chiến tranh giữa Ngụy quốc và nước Ba Tư".
"Lưu hoàng thượng thật thông minh, mới chỉ nhìn qua đã đưa ra được lập luận sắc sảo như vậy". Vân Ánh Lục che miệng ngáp dài, mí trên mí dưới đã bắt đầu muốn đoàn tụ.
"Không thông minh sao có thể trấn áp được bá quan văn võ chứ? Trong triều, hai vị tả, hữu thừa tướng đối nghịch với nhau như nước với lửa, thế lực của bọn họ còn do hoàng thượng chống..." Đỗ Tử Bân cảm thấy người trong lòng mình bỗng nhiên không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn thì thấy Vân Ánh Lục đã ngủ say.
Hắn thương yêu mỉm cười, không dám cử động sợ làm nàng tỉnh.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lão gia nhân mang đồ điểm tâm vào, lúng túng không biết nhìn vào chỗ nào. Đỗ Tử Bân cũng thấy rất khó xử, đành hắng giọng bảo ông lão sai xa phu tới nha môn bộ Hình thông báo, hôm nay hắn bị thương nên không đến được, đồng thời dặn thư lại ở nha môn tiến cung tới phủ Nội vụ thông báo tối hôm qua Vân Ánh Lục bận trị thương cho hắn nên không thể tiến cung.
Lão gia nhân mới vừa đi ra ngoài một lát, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Trúc Thanh đợi mãi không thấy tiểu thư về phủ đành chạy tới nhà họ Đỗ hỏi thăm. Đại thúc trông cửa nói Vân tiểu thư đang trị thương cho Đỗ công tử ở trong phòng. Nàng nhón chân định gọi tiểu thư thì đã nhìn thấy tiểu thư nằm gọn trong lòng Đỗ công tử, vô cùng thắm thiết.
Nàng sợ tới mức phải lấy tay bịt miệng, vội vàng xoay người chạy về phủ như ma đuổi. Trời ơi, tiểu thư thừa dịp Đỗ công tử bị bệnh, đã... đã... rồi sao? Giờ ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, vậy Tần công tử đáng thương thì sao đây?
"Lão gia, phu nhân..." Trúc Thanh không ngừng la hét chạy về Vân phủ. Chỉ chốc lát, Vân phủ náo loạn như ong vỡ tổ.
Mà bên này, Vân Ánh Lục chỉ nhíu mày khẽ thở nhẹ, rồi lại rúc sâu vào lòng Đỗ Tử Bân.
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã.
Đỗ Tử Bân mê man nhìn cô, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không nói nổi. Đám lính bắt trói nhóm người Ba Tư rồi quay lại khiêng Đỗ Tử Bân vào xe ngựa của Thác Phu, nhanh chóng quay về thành.
Vân Ánh Lục sợ quay về thái y viện sẽ làm kinh động đến Lưu hoàng thượng nên sai binh lính đánh xe chạy về hướng nhà họ Đỗ.
Đoàn người chia làm hai ngả, một ngả tới nha môn bộ Hình giao nộp phạm nhân, một ngả đưa Đỗ đại nhân về Đỗ phủ. Trong lúc binh lính khiêng Đỗ Tử Bân vào Đỗ phủ, Vân Ánh Lục cả người đầy máu chạy về nhà lấy hòm thuốc. Người trông cửa trợn mắt líu lưỡi nhìn cô chạy thẳng vào khuê phòng xách hòm thuốc rồi lại vội vàng chạy ra ngoài. Trúc Thanh đuổi theo sau hỏi có chuyện gì, cô cũng không đáp lời, chạy thẳng sang Đỗ phủ bên cạnh.
Đỗ viên ngoại thấy con trai chảy nhiều máu như vậy, sợ tới mức ngồi cũng không vững. Vân Ánh Lục sai gia nhân đỡ ông ra ngoài, rồi cắt đặt người đun nước, người chuẩn bị băng gạc.
Lão gia nhân bê tới một thùng nước ấm, lập cập tới mức thiếu chút nữa đánh đổ cả thùng nước vào người Vân Ánh Lục. Cô mệt mỏi cho ông ta rời khỏi phòng, một mình xử lý ca bệnh.
Cô cầm kéo, định cắt bỏ ống quần của Đỗ Tử Bân. Hắn đang đau tới mức không mở nổi mắt nhưng vẫn cố sức giữ chặt tay cô, ngăn cản.
"Bây giờ tôi phải cắt bỏ ống quần của anh thì mới có thể xử lý vết thương cho sạch sẽ được". Cô nhẹ nhàng giải thích.
Đỗ Tử Bân không biết do sốt hay vì nguyên nhân khác mà mặt mày đỏ bừng, mặc kệ Vân Ánh Lục nói gì, hắn vẫn không chịu buông tay. Linh quang chợt lóe, Vân Ánh Lục đột nhiên hiểu ra lý do. "Đỗ đại nhân, tôi là thầy thuốc, trong mắt không phân biệt nam nữ. Anh không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ để tôi điều trị cho anh đi đã".
Làm thế này thì có khác gì khỏa thân trước mặt Vân Ánh Lục đâu. Việc này đối với Đỗ thượng thư lạnh lùng đạo mạo mà nói, còn không bằng một đao đâm chết hắn luôn cho rồi!
Vân Ánh Lục vốn không câu nệ gì, nhưng nhìn thấy Đỗ Tử Bân xấu hổ quẫn bách như vậy, cô cũng không khỏi luống cuống. Thế nhưng việc trị thương là cần kíp, để càng lâu càng nguy hiểm đến tính mạng, cô đành bôi một ít ma phi tán lên mũi hắn, Đỗ Tử Bân khẽ nhấp nháy mắt mấy cái rồi chìm vào mê man.
Chiếc kéo trong tay cô cũng run bần bật.
Đây không phải lần đầu tiên Vân Ánh Lục nhìn thấy cơ thể đàn ông, thế nhưng chưa lần nào cô bối rối như lúc này. Một lúc lâu sau, cô mới xử lý được vết thương, khuôn mặt đỏ hồng như ráng chiều trước bão.
Đỗ Tử Bân vốn rất khỏe mạnh cường tráng, mất nhiều máu như vậy mà cũng không sốt cao. Dưới bàn tay thần kỳ của Vân thái y, hắn ngủ ngon lành, trên mặt không hiện lên chút đau đớn nào.
Vân Ánh Lục hồi phủ rửa mặt chải đầu xong lại quay lại nhà họ Đỗ, định bụng sắc thuốc bồi bổ khí huyết cho Đỗ Tử Bân. Lúc này mặt trời đã hửng ở phía đằng đông.
Trong lúc chờ thuốc, cô nhìn quanh căn phòng của Đỗ Tử Bân, phát hiện trên thư án có hai chiếc trâm của con gái, ngoài ra còn có một bài thơ được viết trên giấy điệp, ngôn từ sướt mướt y hệt cô Lâm[2] không ốm mà rên, nhẹ than khẽ trách, bút tích tựa mây vờn gió thoảng, tuyệt đẹp vô song.
[2] Chỉ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
Trong phòng Đỗ Tử Bân sao lại có đồ của con gái chứ? Vân Ánh Lục cầm chiếc trâm lên ngắm nghía.
Trên giường Đỗ Tử Bân chậm rãi mở mắt, trong nắng mai nhàn nhạt, hắn nhìn thấy trong phòng có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi bên thư án. Thật không thể tin được, không thể tin được.
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt ra lần nữa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Đúng là nàng rồi, tiểu nha đầu hắn mong nhớ ngày đêm. Trong lòng bỗng dâng lên niềm xúc động khó tả, hắn không muốn trấn áp câu hỏi đau đáu suốt bao năm qua nữa.
"Vì sao từ hôn với ta, Ánh Lục?" Hắn hắng giọng, khẽ hỏi.
Từ trước tới giờ, Đỗ Tử Bân luôn gọi cô là Vân thái y hoặc Vân tiểu thư, giọng điệu có phần lạnh lùng lạnh nhạt, không ghét bỏ nhưng cũng chẳng vui mừng.
Vậy mà hôm nay hắn đột nhiên gọi cô là Ánh Lục khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, tim đập loạn không ngừng, giống như vừa làm chuyện xấu.
Tần Luận cũng gọi cô là Ánh Lục, nhưng sao cô không có cảm giác như thế này?
Cô chậm rãi xoay người, bóng hắt của tấm bình phong trước giường vừa vặn che khuất Đỗ Tử Bân khiến cô không sao nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng qua tiếng thở gấp gáp, cô biết hắn tha thiết muốn biết nghe câu trả lời của cô như thế nào.
Vì sao phải từ hôn?
Có khi phải gọi một cuộc điện thoại tới thời hiện đại để hỏi Cơ Uyển Bạch thì mới có đáp án chuẩn xác, nhưng trước mắt hệ thống cáp quang vẫn chưa có nên cô đành bịa đại ra mấy lý do.
"Vì địa vị của chúng ta quá chênh lệch, tôi... không thể trèo cao thế được. Người xứng với thượng thư bộ Hình hẳn phải là công chúa thiên kim. Tôi biết thế nên đã chủ động từ hôn". Vân Ánh Lục suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm ra câu trả lời tạm chấp nhận được.
Đỗ Tử Bân nản lòng nhắm mắt, "Khi nàng từ hôn, ta còn chưa làm thượng thư bộ Hình!"
Vân Ánh Lục mân mê mấy đầu ngón tay, âm thầm tự trách mình sao có thể không đọc kĩ đề bài đã vội đưa ra đáp án.
"Đỗ đại nhân, anh nhìn xem". Vân Ánh Lục đứng dậy, dém lại chăn cho hắn, nhìn thấy đôi mắt bức người của Đỗ Tử Bân, tim cô càng lúc càng đập mãnh liệt.
"Tôi không cao bằng anh nên không thể nâng khay ngang mày, chân không dài bằng anh nên không theo kịp bước, nghề nghiệp khác biệt khó có tiếng nói chung. Tôi vừa ngốc nghếch vừa chán ngắt..."
"Đừng nói nữa". Đỗ Tử Bân đột nhiên ngắt lời cô, "Người chán ngắt, ngốc nghếch kia phải là ta mới đúng. Ta cục mịch thô thiển, không hiểu phong thơ nhã từ. Ánh Lục, nàng ghét ta, đúng không?"
"Không, tuyệt đối không, tôi không ghét anh chút nào. Ngược lại, tôi rất thích anh, tin cậy anh, tôn trọng anh. Tôi..." Cô nghẹn lời nhìn Đỗ Tử Bân. Hắn chống người ngồi dậy, nắm lấy bàn tay cô đang để trên chăn, đặt lên ngực mình. Tim hắn đập rất nhanh, lồng ngực rộng lớn rắn chắc... Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở. Một thứ cảm giác lạ lẫm xâm chiến lấy cô khiến cô chỉ muốn chạy trốn.
Hắn sao có thể buông cô được?
Đỗ Tử Bân nhìn gương mặt đỏ hồng của Vân Ánh Lục, đột nhiên cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
"Ánh Lục... nàng có thích ta chút nào không?" Đỗ Tử Bân hỏi.
Giọng nói ôn nhu mang theo chút mê lực khiến Vân Ánh Lục bấc giác gật đầu.
Nàng không ghét hắn, vậy là thích hắn sao?
"Ánh Lục!" Đầu óc Đỗ Tử Bân vui mừng nở hoa, thân thể cũng không hề thấy đau đớn, vô thức gọi tên nàng.
Đôi mày dài đẹp như cánh bướm, đôi mắt to tròn tựa trân châu đang ngượng ngùng nhìn hắn. Ánh Lục, đúng là Ánh Lục đang ở ngay trước mặt hắn, gần như vậy, thân thiết như vậy.
Đỗ Tử Bân vươn tay ôm lấy Vân Ánh Lục, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Những sợi tóc đen mềm trượt qua lòng bàn tay hắn cùng với bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Đỗ Tử Bân cúi đầu khẽ khàng hôn nhẹ làn mi mịn màng như nhung của nàng, Vân Ánh Lục vốn đã xấu hổ đến thở mạnh cũng không dám, lúc này lại càng chui sâu vào lồng ngực hắn.
Đỗ Tử Bân khẽ cười vui sướng, thỏa mãn như nắm được toàn bộ thế gian.
Đỗ Tử Bân say sưa ngắm nhìn bàn tay của Ánh Lục. Bàn tay nhỏ như vậy, trắng như vậy, mềm như vậy lại có thể làm thơ, vẽ tranh, khám bệnh, lúc nào cũng tự tin như thể mình không gì là không làm được vậy. Thế nhưng rõ ràng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, mơ hồ không rõ tình cảm của chính mình.
"Ánh Lục, khi còn nhỏ, ta thường ở trong phòng này nghe thầy dạy nàng ngâm thơ, nàng vô cùng thông minh, không tới mấy ngày đã quay sang hỏi ngược lại thầy. Cứ thế phụ thân nàng không biết phải đổi biết bao nhiêu thầy dạy cho nàng. Bất kể chữ nghĩa khó đọc, buồn tẻ tới đâu, Ánh Lục nàng đọc hai lần là đã có thể xuất khẩu thành thơ, khiến bao người phải thán phục. Khi đó ta đã nghĩ, nếu có một ngày có thể cùng nàng đắp lò nấu rượu, ngâm gió ngợi trăng, đạp tuyết tìm mai, cầm sắt hòa âm thì tốt biết bao. Ngày ngày ta cũng đứng bên này tường, hi vọng Ánh Lục nàng mau mau lớn lên để ta nói với phụ thân sang Vân phủ cầu hôn. Rốt cuộc hôn sự cũng đã được định đoạt, thế nhưng..." Đỗ Tử Bân vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục, thở dài. "Ngày nàng một hai đòi từ hôn đó, ta cả đêm không chợp mắt, cứ ngồi im lìm cho đến khi tay chân lạnh toát".
"Vậy... vậy vì sao anh lại đồng ý từ hôn chứ, lúc đó em còn bé, suy nghĩ chưa chín chắn, nhưng anh thì đã là người lớn rồi!" Vân Ánh Lục ngẩng đầu thắc mắc.
"Ta không muốn ràng buộc nàng, chỉ cần nàng thấy hạnh phúc chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng, hơn nữa ta cũng có lòng tự tôn của riêng ta." Đỗ Tử Bân cười chua xót, "Nhưng lúc đó ta thật sự rất khổ sở, bao nhiêu ngày ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó ta hạ quyết tâm xây dựng tiền đồ để làm Ánh Lục nàng hồi tâm chuyển ý".
Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào Đỗ Tử Bân, "Anh thật sự vì em mà ăn không ngon, ngủ không yên?"
Đỗ Tử lảng tránh ánh mắt cô, xấu hổ hắng giọng. "Đúng thế, lại làm nàng chê cười rồi, phải không?"
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa từng có ai đối với em như vậy, em thực sự kinh ngạc và... vui vẻ".
Trong lòng Đỗ Tử Bân hóa ra cô quan trọng đến vậy sao.
"Hôm nàng cắt tay tự sát, ta cũng trắng đêm không ngủ, hoảng sợ như thể đánh mất tất cả mọi thứ trên đời. Buổi tối hôm phùng cửu, trời đổ mưa sầm sập, nàng bảo muốn từ hôn với Tần công tử nhưng rồi cả đêm không về, cả đêm đó ta lại không ngủ, trái tim như rơi thẳng xuống hầm băng. Ánh Lục, sau này không được làm ta kinh sợ như vậy nữa, được không?" Hắn dịu dàng hôn tay nàng.
"Yêu em như vậy, vì sao không nói cho em biết?" Vân Ánh Lục khẽ khàng hỏi. Cô vừa bối rối vừa mừng vui, bao nhiêu cảm xúc đan xen rối rắm trong lòng.
Vân Ánh Lục tự sát, không phải không chịu nổi sự thật Đỗ Tử Bân trở nên xuất chúng hơn mình, mà có lẽ là sợ hãi người này không còn thuộc về mình nữa, bằng không sao cô ấy lại có thể làm chuyện ngốc ngếch như vậy.
Từ hôn là do Vân Ánh Lục ngày xưa nhất thời hờn dỗi Đỗ Tử Bân không chịu biểu đạt tình ý với mình. Còn Vân Ánh Lục bây giờ nhất định sẽ nuối tiếc cả đời nếu không nắm tay Đỗ Tử Bân đi tới trọn đời!
Chưa kịp vạch trần bộ mặt thật của Đường Giai, thì Vân Ánh Lục thực sự đã giúp cô thỏa nguyện. Vậy chẳng phải cô cũng nên thực hiện mong ước của cô ấy sao? Cũng không hẳn thế, giờ phút này, trái tim cô đập dồn như trống trận, hai má đỏ bừng như lửa đốt, chẳng phải đây chính là biểu hiện của tình yêu sao?
"Ánh Lục, bây giờ ta nói có được không?" Có một số việc, đàn ông sinh ra không cần dạy cũng biết, tỷ như việc bày tỏ tình cảm với người mình yêu.
"Nhưng... phải đợi hủy bỏ hôn ước với Tần công tử đã". Vân Ánh Lục lắp bắp nói.
"Chuyện đó cứ để ta giải quyết. Ánh Lục, chỉ cần nàng hiểu tấm chân tình của ta thì ta cũng sẽ không bận tâm tới thể diện mà giành lại nàng từ tay người khác." Đỗ Tử Bân cúi xuống bên tai cô, dịu dàng thì thầm.
"Vân tiểu thư, thuốc sắp cháy rồi." Lão gia nhân đứng ở ngoài cửa gọi to.
Vân Ánh Lục vội bật dậy chạy ra ngoài xem ấm thuốc. Đỗ Tử Bân nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười hạnh phúc.
Được mối lương duyên này, đời người còn gì nuối tiếc.
Lại phải thay băng. Đối với Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân mà nói, chuyện này còn hơn cả việc bị tra tấn.
Tình cảm như lửa nóng sớm đã vượt qua nỗi đau thân thể, khi Vân Ánh Lục ngại ngùng chạm khẽ vào vết thương, Đỗ Tử Bân vội giữ tay cô lại. "Nàng bảo gia nhân mời đại phu đến đây đi!"
Cô cắn môi, đỏ mặt gật đầu.
Nếu đương lúc thay băng, bản năng đàn ông của hắn trỗi dậy thì thật mất mặt.
"Ta nghĩ bộ dạng đó... vẫn nên đợi đến khi động phòng hoa chúc thì hơn!" Đỗ Tử Bân khẽ thì thào.
Không khí trong phòng đột nhiên vô cùng ám muội.
Vân Ánh Lục tay chân thừa thãi, hết ngẩng lên rồi lại ngó xuống, chợt ánh mắt cô neo đậu về phía chiếc trâm cài tóc và tờ giấy điệp trên thư án.
"Đây là..." Cô tò mò hỏi.
Đỗ Tử Bân kéo cô ngồi xuống mép giường. "Nàng không nhớ sao, chiếc trâm kia nàng làm rơi khi cố nhoài người qua bờ tường lúc nhỏ, mỗi khi nhớ nàng ta lại lấy nó ra ngắm. Còn bài thơ kia nàng giả danh làm Vân Nhĩ Thanh công tử để viết tặng nữ tử thanh lâu. Tuy ý tứ không sâu ẩn, nhưng ngôn từ tuyệt đẹp, tình cảm phong phú. Ánh Lục, tuy nàng mang phận nữ nhi, nhưng tài năng thật sự khiến ta nể phục. Khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau ngâm thơ vịnh từ, có được không?"
"Hả?" Ngâm thơ vịnh từ, Đỗ Tử Bân muốn lấy mạng cô sao?
"Chuyện này... chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ dưỡng thương quan trọng hơn. Đúng rồi, Đỗ đại nhân, vụ án của Cổ Lệ, anh định xử lý như thế nào?" Cô vội chuyển đề tài.
"Còn gọi ta là Đỗ đại nhân sao?" Hắn nhéo cánh mũi xinh xắn của cô, "Gọi là Đỗ đại ca, hoặc là Tử Bân đi".
"Tử Bân..." Cô lẩm nhẩm cái tên còn có chút xa lạ này.
"Thác Phu đã bị bắt về bộ Hình quy án, nhưng vì hắn là người Ba Tư nên phán án sẽ không nặng lắm, chỉ là lấy cớ để giải thích với quốc vương Ba Tư về cái chết của Cổ Lệ thôi. Hiện tại trong tay chúng ta có thư từ Cổ Lệ và Thác Phu lén trao đổi với nhau, nếu giao những lá thư này ra, quốc vương Ba Tư ắt sẽ không dám có nửa điểm thắc mắc, thế nên ta mới bắt Thác Phu về. Sau khi qua được cửa ải của quốc vương Ba Tư, chúng ta sẽ từ từ giăng mồi bắt hung thủ".
"Anh còn hoài nghi em không?" Vân Ánh Lục ngây ngốc hỏi.
Đỗ Tử Bân bất đắc dĩ mỉm cười, "Trái tim con người ta quả thực có rất nhiều chuyện thật khó lý giải. Hôm qua dù tất cả những điểm đáng ngờ đều hướng tới nàng, ta vẫn tin nàng không liên quan gì đến chuyện này. Hoàng thượng cũng đã nói kẻ sát hại Cổ Lệ chưa chắc là đám phi tần tranh giành sủng ái ở hậu cung, mà có lẽ là người muốn khơi mào chiến tranh giữa Ngụy quốc và nước Ba Tư".
"Lưu hoàng thượng thật thông minh, mới chỉ nhìn qua đã đưa ra được lập luận sắc sảo như vậy". Vân Ánh Lục che miệng ngáp dài, mí trên mí dưới đã bắt đầu muốn đoàn tụ.
"Không thông minh sao có thể trấn áp được bá quan văn võ chứ? Trong triều, hai vị tả, hữu thừa tướng đối nghịch với nhau như nước với lửa, thế lực của bọn họ còn do hoàng thượng chống..." Đỗ Tử Bân cảm thấy người trong lòng mình bỗng nhiên không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn thì thấy Vân Ánh Lục đã ngủ say.
Hắn thương yêu mỉm cười, không dám cử động sợ làm nàng tỉnh.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lão gia nhân mang đồ điểm tâm vào, lúng túng không biết nhìn vào chỗ nào. Đỗ Tử Bân cũng thấy rất khó xử, đành hắng giọng bảo ông lão sai xa phu tới nha môn bộ Hình thông báo, hôm nay hắn bị thương nên không đến được, đồng thời dặn thư lại ở nha môn tiến cung tới phủ Nội vụ thông báo tối hôm qua Vân Ánh Lục bận trị thương cho hắn nên không thể tiến cung.
Lão gia nhân mới vừa đi ra ngoài một lát, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Trúc Thanh đợi mãi không thấy tiểu thư về phủ đành chạy tới nhà họ Đỗ hỏi thăm. Đại thúc trông cửa nói Vân tiểu thư đang trị thương cho Đỗ công tử ở trong phòng. Nàng nhón chân định gọi tiểu thư thì đã nhìn thấy tiểu thư nằm gọn trong lòng Đỗ công tử, vô cùng thắm thiết.
Nàng sợ tới mức phải lấy tay bịt miệng, vội vàng xoay người chạy về phủ như ma đuổi. Trời ơi, tiểu thư thừa dịp Đỗ công tử bị bệnh, đã... đã... rồi sao? Giờ ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, vậy Tần công tử đáng thương thì sao đây?
"Lão gia, phu nhân..." Trúc Thanh không ngừng la hét chạy về Vân phủ. Chỉ chốc lát, Vân phủ náo loạn như ong vỡ tổ.
Mà bên này, Vân Ánh Lục chỉ nhíu mày khẽ thở nhẹ, rồi lại rúc sâu vào lòng Đỗ Tử Bân.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi