Xuân Phi
Chương 7
Edit: En | Beta: T
Tạ Xuân Phi không thể ngăn cản hắn cởi thắt lưng của mình, lại càng không thể ngăn được nụ hôn đầy khát khao của hắn.
Cuối cùng chỉ có thể giả bộ từ chối, bị Tần Túng làm cho liên tục thở dốc ở trên giường, đôi mắt ngấn nước, vịn vai Tần Túng khẽ gọi hắn:
“A Túng… nhẹ một chút… căng quá… ưm."
Bình thường, chỉ cần y kêu đau một tiếng thì hắn sẽ dừng lại, nhưng đêm nay hắn lại không hề.
Hắn cố gắng ưỡn eo, ôm cổ người dưới thân, nhẹ nhàng liếm lên yết hầu của Tạ Xuân Phi, sau đó đột nhiên hắn há miệng cắn mạch máu nổi bên gáy y như một con mãnh thú hung dữ, khiến Tạ Xuân Phi hoàn toàn không dám từ chối hắn.
Tần Túng thật sự rất kỳ lạ, hắn như một con thú bị nhốt đang xả giận. Tóm lại, đây là lần đầu tiên Tần Túng mất khống chế với Tạ Xuân Phi.
Tạ Xuân Phi không biết bị hắn làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ trong miệng huyệt không ngừng tràn ra dịch thể nóng hổi, bụng dưới căng lên, khe mông và bắp đùi ướt dầm dề, trông rất nhếch nhác.
Cuối cùng, Tạ Xuân Phi bị giày vò đến mức không còn sức bám vào Tần Túng, chỉ có thể nằm trên gối thở hổn hển.
Nhưng Tần Túng còn nhiều lần cầu xin y trên giường:
“Ca ca, ta muốn có con… xin huynh."
Hôm sau, y dậy rất trễ nhưng cơ thể đã sạch sẽ. Có lẽ đêm qua sau khi mất sức ngất xỉu, Tần Túng đã bế y đi tắm rửa.
Bên ngoài, mưa xuân rơi tí tách. Tạ Xuân Phi ngước mắt nhìn một vòng thì thấy Tần Túng đứng bên cửa sổ.
Đây là mưa đầu xuân, vì trời mưa nên bên ngoài rất lạnh mà hắn chỉ khoác một chiếc áo mỏng, nhìn ra ngoài cửa sổ đang khép hờ không biết đang nghĩ gì. Tạ Xuân Phi chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm nhận được nỗi cô đơn và mệt mỏi đang bao trùm lấy hắn.
Điều gì… khiến hắn trở nên u sầu như bây giờ?
Tạ Xuân Phi nhớ lại Tần Túng năm hai mươi tuổi, Tần tiểu công tử cưỡi ngựa mà đến, cười đến nỗi mắt mày cong cong, cầm một bó hoa dại lớn vừa hái ở bên dưới sườn núi Lạc Hà Cốc, chẳng nói chẳng rằng nhét vào lòng y.
Quả thật Tần Túng khi đó vô ưu vô lo, trong lòng cũng không vướng bận gì.
Tạ Xuân Phi nhớ lại những chuyện này, trong lòng khó chịu khôn xiết. Y không hiểu, tại sao y đã gả vào Tần phủ, đã theo ý Tần Túng, nhưng Tần Túng vẫn không vui như vậy?
“A Túng… chỗ đó lạnh, coi chừng phải gió."
Tần Túng nghiêng người đóng cửa sổ sau đó bước đến trước giường nói: “Dậy rồi à?"
“Ừm." Tạ Xuân Phi ngồi dậy, vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra: “Tối qua đệ hành chết ta rồi."
Tần Túng nắm tay y, trầm mặc một lát, cuối cùng trầm giọng thốt ra ba chữ: “Lỗi của ta."
“A Túng muốn có con sao?"
Tần Túng không trả lời.
Tạ Xuân Phi lại cười nói: “Ta hiểu rồi."
Bên ngoài đang mưa, sắc trời u ám tựa như tương lai của hai người.
Từ sau hôm đó, Tạ Xuân Phi không còn dùng thuốc trong hộp gỗ đàn hương nữa.
Nếu y không dùng thuốc tránh thai thì bụng dưới sẽ âm ỉ đau. Hạ Minh từng nói với Tạ Xuân Phi, trong thuốc tránh thai có thảo dược điều dưỡng, vừa có thể tránh thai, vừa có thể điều dưỡng sức khỏe sau sảy thai.
Thế nhưng bụng y mãi chẳng có động tĩnh.
Cuối cùng Tần lão gia không thể chờ được hoa hải đường năm thứ hai.
Cũng không thể đợi được hương hỏa của Tần gia.
Cuối tháng bảy, bệnh tình của Tần lão gia đã trở nên nguy kịch, thuốc thang và châm cứu cũng vô dụng, cả ngày nằm trên giường, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, đã sắp gần đất xa trời.*
(*Xuất khí đa, tiến khí thiếu (进气少出气多): người sắp chết thường hít ít thở nhiều.)
Hôm nay Tần lão gia đã tỉnh táo hơn nhiều, ông muốn người nhà tập trung lại dặn dò một số chuyện.
Trên dưới Tần gia đều hiểu, đây là hồi quang phản chiếu* đồng thời cũng là dặn dò hậu sự.
(*Hồi quang phản chiếu (回光返照): trạng thái tinh thần của một người đột nhiên được cải thiện trong vài giờ hoặc vài ngày trước khi chết.)
Ông sắp xếp việc trong phủ với quản gia, an ủi Tần phu nhân, dặn bà phải chôn cất ông với bình sứ mà ông thích nhất, chính thức giao chuyện làm ăn của cửa hàng thêu cho Tần Túng, cuối cùng là muốn Tạ Xuân Phi phải đối xử thật tốt với Tần Túng.
Nói xong những lời này, ông bảo Tần Túng đẩy xe, hai người đến sân sau, không cho phép ai đi cùng.
“Túng Nhi, cha nhớ lúc vừa có con thì cha đã qua sinh nhật lần thứ năm mươi rồi. Khi đó con đòi ra, giày vò mẹ con đau mấy ngày mới chịu gào khóc chui ra. Khi ấy con mới nhỏ xíu như vậy…"
Tần lão gia khoa tay, nếp nhăn ở khóe mắt lộ ra.
“Cha…"
“Lúc đó cha cảm thấy không còn tiếc nuối gì nữa, Tần gia ta cuối cùng cũng có đời sau, mẹ con cũng không cần chịu thiệt vì ta nữa."
Giọng ông nói rất chậm, bị gió thổi qua, từng chữ như muốn bay đi.
“Không ngờ chớp mắt một cái con đã lớn như vậy, là người đàn ông đội trời đạp đất…" Tần lão gia cười cười rồi ho hai tiếng, nhắm mắt lại thở dài: “Cha biết tâm nguyện của con là phiêu bạt chốn giang hồ…con có trách cha không?"
Khóe mắt Tần Túng ẩm ướt, nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “Không trách."
“Con ngoan…cha phải đi rồi, con phải tự chăm sóc bản thân …"
“Cha!"
“Túng Nhi, cha chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành…Tần gia chỉ có một mình con là độc đinh… đồng ý với cha… Dù thế nào đi chăng nữa, nhất định phải có đứa con trai. Đừng để Tần gia tuyệt hậu ở đời con!"
“Con đồng ý với người, cha, con đồng ý với người…"
“Được, được…"
Tần lão gia thở ra một hơi cuối cùng, dựa vào xe đẩy rồi buông lỏng thân thể.
Tần Túng nằm trên đầu gối ông, nước mắt thấm ướt một mảnh vải lớn.
Những gì phải đi, trước nay chưa bao giờ giữ được.
Tần phủ treo lụa trắng, Tần Túng quỳ trước linh đường hai ngày hai đêm, không uống nước cũng chẳng chịu chợp mắt.
Vào đầu thất, Tần Túng uống một vò rượu mới ngủ được.
Sáng hôm sau hắn ôm Tạ Xuân Phi mà nức nở, Tạ Xuân Phi ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, thấp giọng khuyên nhủ: “A Túng, đừng khóc nữa… Sống chết có số, đệ như vậy cha cũng không an tâm mà đi."
“Xuân Phi, ta, cha ta mất rồi, người đi thật rồi…"
Tần Túng tựa đầu lên vai y, bật khóc tan nát cõi lòng: “Cha ta không còn nữa…"
Hắn nhỏ hơn Tạ Xuân Phi sáu tuổi, suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Tạ Xuân Phi ôm hắn không nói gì thêm, chỉ mặc hắn ôm mình.
Tần Túng đã nghẹn những giọt nước mắt này rất lâu rồi, từ khi cha đổ bệnh hồi đầu xuân đến cuối hè ông về cõi tiên. Trong bốn tháng, ngày nào hắn cũng nơm nớp lo sợ, luôn cố gắng chống đỡ.
Nhưng trước mặt Tạ Xuân Phi, phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn rốt cuộc cũng bị đánh vỡ. Tần Túng nghĩ, để Xuân Phi ca ca thấy nước mắt của hắn cũng chẳng sao.
Dù sao ở trước mặt Tạ Xuân Phi, hắn mãi là một đứa trẻ thích khóc, chứ không phải là công tử của Tần gia.
“Xuân Phi…đợi cho trận bận rộn này qua rồi chờ bao giờ hết bận, chúng ta cùng đi ra ngoài một chuyến đi."
“Được, đệ muốn đi đâu?"
“Giang Nam."
Kể từLúc đó, hai người bọn họ ai cũng không ai ngờ rằngđược, sau khi trở về từ chuyến hành trình đi Giang Nam lần này, họ đã trở thành người dưng.*
(*Hình đồng mạc lộ (形同陌路): từ một người rất thân thiết vì một số lý do mà không còn liên lạc, giống như trở thành người xa lạ, gặp nhau trên phố nhưng lại giống như người dưng qua đường.)
– Hết chương thứ bảy –
Tạ Xuân Phi không thể ngăn cản hắn cởi thắt lưng của mình, lại càng không thể ngăn được nụ hôn đầy khát khao của hắn.
Cuối cùng chỉ có thể giả bộ từ chối, bị Tần Túng làm cho liên tục thở dốc ở trên giường, đôi mắt ngấn nước, vịn vai Tần Túng khẽ gọi hắn:
“A Túng… nhẹ một chút… căng quá… ưm."
Bình thường, chỉ cần y kêu đau một tiếng thì hắn sẽ dừng lại, nhưng đêm nay hắn lại không hề.
Hắn cố gắng ưỡn eo, ôm cổ người dưới thân, nhẹ nhàng liếm lên yết hầu của Tạ Xuân Phi, sau đó đột nhiên hắn há miệng cắn mạch máu nổi bên gáy y như một con mãnh thú hung dữ, khiến Tạ Xuân Phi hoàn toàn không dám từ chối hắn.
Tần Túng thật sự rất kỳ lạ, hắn như một con thú bị nhốt đang xả giận. Tóm lại, đây là lần đầu tiên Tần Túng mất khống chế với Tạ Xuân Phi.
Tạ Xuân Phi không biết bị hắn làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ trong miệng huyệt không ngừng tràn ra dịch thể nóng hổi, bụng dưới căng lên, khe mông và bắp đùi ướt dầm dề, trông rất nhếch nhác.
Cuối cùng, Tạ Xuân Phi bị giày vò đến mức không còn sức bám vào Tần Túng, chỉ có thể nằm trên gối thở hổn hển.
Nhưng Tần Túng còn nhiều lần cầu xin y trên giường:
“Ca ca, ta muốn có con… xin huynh."
Hôm sau, y dậy rất trễ nhưng cơ thể đã sạch sẽ. Có lẽ đêm qua sau khi mất sức ngất xỉu, Tần Túng đã bế y đi tắm rửa.
Bên ngoài, mưa xuân rơi tí tách. Tạ Xuân Phi ngước mắt nhìn một vòng thì thấy Tần Túng đứng bên cửa sổ.
Đây là mưa đầu xuân, vì trời mưa nên bên ngoài rất lạnh mà hắn chỉ khoác một chiếc áo mỏng, nhìn ra ngoài cửa sổ đang khép hờ không biết đang nghĩ gì. Tạ Xuân Phi chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm nhận được nỗi cô đơn và mệt mỏi đang bao trùm lấy hắn.
Điều gì… khiến hắn trở nên u sầu như bây giờ?
Tạ Xuân Phi nhớ lại Tần Túng năm hai mươi tuổi, Tần tiểu công tử cưỡi ngựa mà đến, cười đến nỗi mắt mày cong cong, cầm một bó hoa dại lớn vừa hái ở bên dưới sườn núi Lạc Hà Cốc, chẳng nói chẳng rằng nhét vào lòng y.
Quả thật Tần Túng khi đó vô ưu vô lo, trong lòng cũng không vướng bận gì.
Tạ Xuân Phi nhớ lại những chuyện này, trong lòng khó chịu khôn xiết. Y không hiểu, tại sao y đã gả vào Tần phủ, đã theo ý Tần Túng, nhưng Tần Túng vẫn không vui như vậy?
“A Túng… chỗ đó lạnh, coi chừng phải gió."
Tần Túng nghiêng người đóng cửa sổ sau đó bước đến trước giường nói: “Dậy rồi à?"
“Ừm." Tạ Xuân Phi ngồi dậy, vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra: “Tối qua đệ hành chết ta rồi."
Tần Túng nắm tay y, trầm mặc một lát, cuối cùng trầm giọng thốt ra ba chữ: “Lỗi của ta."
“A Túng muốn có con sao?"
Tần Túng không trả lời.
Tạ Xuân Phi lại cười nói: “Ta hiểu rồi."
Bên ngoài đang mưa, sắc trời u ám tựa như tương lai của hai người.
Từ sau hôm đó, Tạ Xuân Phi không còn dùng thuốc trong hộp gỗ đàn hương nữa.
Nếu y không dùng thuốc tránh thai thì bụng dưới sẽ âm ỉ đau. Hạ Minh từng nói với Tạ Xuân Phi, trong thuốc tránh thai có thảo dược điều dưỡng, vừa có thể tránh thai, vừa có thể điều dưỡng sức khỏe sau sảy thai.
Thế nhưng bụng y mãi chẳng có động tĩnh.
Cuối cùng Tần lão gia không thể chờ được hoa hải đường năm thứ hai.
Cũng không thể đợi được hương hỏa của Tần gia.
Cuối tháng bảy, bệnh tình của Tần lão gia đã trở nên nguy kịch, thuốc thang và châm cứu cũng vô dụng, cả ngày nằm trên giường, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, đã sắp gần đất xa trời.*
(*Xuất khí đa, tiến khí thiếu (进气少出气多): người sắp chết thường hít ít thở nhiều.)
Hôm nay Tần lão gia đã tỉnh táo hơn nhiều, ông muốn người nhà tập trung lại dặn dò một số chuyện.
Trên dưới Tần gia đều hiểu, đây là hồi quang phản chiếu* đồng thời cũng là dặn dò hậu sự.
(*Hồi quang phản chiếu (回光返照): trạng thái tinh thần của một người đột nhiên được cải thiện trong vài giờ hoặc vài ngày trước khi chết.)
Ông sắp xếp việc trong phủ với quản gia, an ủi Tần phu nhân, dặn bà phải chôn cất ông với bình sứ mà ông thích nhất, chính thức giao chuyện làm ăn của cửa hàng thêu cho Tần Túng, cuối cùng là muốn Tạ Xuân Phi phải đối xử thật tốt với Tần Túng.
Nói xong những lời này, ông bảo Tần Túng đẩy xe, hai người đến sân sau, không cho phép ai đi cùng.
“Túng Nhi, cha nhớ lúc vừa có con thì cha đã qua sinh nhật lần thứ năm mươi rồi. Khi đó con đòi ra, giày vò mẹ con đau mấy ngày mới chịu gào khóc chui ra. Khi ấy con mới nhỏ xíu như vậy…"
Tần lão gia khoa tay, nếp nhăn ở khóe mắt lộ ra.
“Cha…"
“Lúc đó cha cảm thấy không còn tiếc nuối gì nữa, Tần gia ta cuối cùng cũng có đời sau, mẹ con cũng không cần chịu thiệt vì ta nữa."
Giọng ông nói rất chậm, bị gió thổi qua, từng chữ như muốn bay đi.
“Không ngờ chớp mắt một cái con đã lớn như vậy, là người đàn ông đội trời đạp đất…" Tần lão gia cười cười rồi ho hai tiếng, nhắm mắt lại thở dài: “Cha biết tâm nguyện của con là phiêu bạt chốn giang hồ…con có trách cha không?"
Khóe mắt Tần Túng ẩm ướt, nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “Không trách."
“Con ngoan…cha phải đi rồi, con phải tự chăm sóc bản thân …"
“Cha!"
“Túng Nhi, cha chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành…Tần gia chỉ có một mình con là độc đinh… đồng ý với cha… Dù thế nào đi chăng nữa, nhất định phải có đứa con trai. Đừng để Tần gia tuyệt hậu ở đời con!"
“Con đồng ý với người, cha, con đồng ý với người…"
“Được, được…"
Tần lão gia thở ra một hơi cuối cùng, dựa vào xe đẩy rồi buông lỏng thân thể.
Tần Túng nằm trên đầu gối ông, nước mắt thấm ướt một mảnh vải lớn.
Những gì phải đi, trước nay chưa bao giờ giữ được.
Tần phủ treo lụa trắng, Tần Túng quỳ trước linh đường hai ngày hai đêm, không uống nước cũng chẳng chịu chợp mắt.
Vào đầu thất, Tần Túng uống một vò rượu mới ngủ được.
Sáng hôm sau hắn ôm Tạ Xuân Phi mà nức nở, Tạ Xuân Phi ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, thấp giọng khuyên nhủ: “A Túng, đừng khóc nữa… Sống chết có số, đệ như vậy cha cũng không an tâm mà đi."
“Xuân Phi, ta, cha ta mất rồi, người đi thật rồi…"
Tần Túng tựa đầu lên vai y, bật khóc tan nát cõi lòng: “Cha ta không còn nữa…"
Hắn nhỏ hơn Tạ Xuân Phi sáu tuổi, suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Tạ Xuân Phi ôm hắn không nói gì thêm, chỉ mặc hắn ôm mình.
Tần Túng đã nghẹn những giọt nước mắt này rất lâu rồi, từ khi cha đổ bệnh hồi đầu xuân đến cuối hè ông về cõi tiên. Trong bốn tháng, ngày nào hắn cũng nơm nớp lo sợ, luôn cố gắng chống đỡ.
Nhưng trước mặt Tạ Xuân Phi, phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn rốt cuộc cũng bị đánh vỡ. Tần Túng nghĩ, để Xuân Phi ca ca thấy nước mắt của hắn cũng chẳng sao.
Dù sao ở trước mặt Tạ Xuân Phi, hắn mãi là một đứa trẻ thích khóc, chứ không phải là công tử của Tần gia.
“Xuân Phi…đợi cho trận bận rộn này qua rồi chờ bao giờ hết bận, chúng ta cùng đi ra ngoài một chuyến đi."
“Được, đệ muốn đi đâu?"
“Giang Nam."
Kể từLúc đó, hai người bọn họ ai cũng không ai ngờ rằngđược, sau khi trở về từ chuyến hành trình đi Giang Nam lần này, họ đã trở thành người dưng.*
(*Hình đồng mạc lộ (形同陌路): từ một người rất thân thiết vì một số lý do mà không còn liên lạc, giống như trở thành người xa lạ, gặp nhau trên phố nhưng lại giống như người dưng qua đường.)
– Hết chương thứ bảy –
Tác giả :
Bắc Cảnh Hữu Đống Ly