Xuân Noãn Hương Nùng
Chương 88
Editor: Tapu
Gió đêm mát lạnh, ba cha con Lục Trảm cùng nhau trở về nhà.
Người gác cổng nhìn thấy ba vị gia trở về, tiểu tâm tư vòng vo chuyển, hành lễ xong lấy can đảm hướng Lục Trảm nói: “Lão gia, hôm nay có Võ Khang Hầu phủ đến cầu hôn Nhị tiểu thư......"
Phụ tử ba người cùng dừng bước Lục Trảm, Lục Vanh không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục nhị gia.
Đây là việc vui, Lục nhị gia không khỏi mỉm cười. Võ Khang Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của thê tử, Lục nhị gia không quá để ý Võ Khang Hầu phu nhân, nhưng Võ Khang Hầu năm đó ở trên chiến trường tư thế hào hùng hăng hái, Lục nhị gia thập phần khâm phục, về phần Hạ Lễ, là một thiếu niên nhanh nhẹn biết khiêm cung hữu lễ, tuy không phải là một kỳ tài đọc sách, nhưng lại có chút trí tuệ, tương lai nếu có người dìu dắt, khẳng định tiền đồ cũng không kém. Nếu thê tử một lòng nghĩ thân càng thêm thân, nữ nhi cũng thích biểu ca thanh mai trúc mã này thì Lục nhị gia cũng đồng ý cửa hôn nhân này
Mặc dù hài lòng, hắn cũng không tiện biểu hiện cao hứng, giống như nữ nhi ngoại trừ Hạ Lễ thì khôngthể gả cho ai khác, bởi vậy Lục nhị gia nhanh chóng thu hồi ý cười, mặt trở lạnh, định nói vài lời khiêm tốn trước mặt phụ thân cùng huynh trưởng một phen, trước phê bình Hạ Lễ vài câu, nhưng mà khôngđợi hắn mở miệng, người gác cổng cúi đầu, rốt cuộc đem lời nói hết,“Cầu hôn là, là …đại biểu công tử."
“Đại biểu công tử?" Người đến cầu hôn này cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Lục nhị gia không thể nhịn được kinh ngạc, thấp giọng hỏi lại.
Người gác cổng không yên liếc hắn một cái, gật gật đầu, còn kể chuyện bà mối bị Nhị phu nhân đuổi đi, nhưng lời cụ thể thì hắn không dám nói.
Xác nhận tin tức, Lục nhị gia theo bản năng nhìn về phía phụ thân, hắn cố ý đem nữ nhi gả cho Hạ Lễ, hắn cùng phụ thân đã muốn nổi giận.
Lục Trảm không tức giận nhưng mặt cũng trở lạnh, lúc này nghe nói hôn sự của cháu gái xảy ra biến cố, thần sắc càng lạnh hơn, mắt quét về phía thứ nhi tử, như cuốn theo một cỗ trời đông giá rét sương tuyết lạnh lùng.
Trong năm huynh đệ Lục gia, trừ bỏ Sùng nhi mới 7 tuổi khi về già Lục Trảm mới có thì các con của ông đều đã làm cha, con gái cũng đã đến tuổi gả chồng, nhưng vẫn như trước đều e sợ phụ thân mình. Phụ thân trừng hắn một cái rồi đi thẳng, Lục nhị gia bị phụ thân liếc mắt một cái như gió thổi lạnh lẽo cả người, trước cửa phủ cũng không phải nơi nói chuyện, xoay sang nhìn Lục Vanh và đại ca, lại thấy cả hai cũng nhấc chân bước vào trong.
“Nhị ca.., việc này…?" hôn sự con cái đều có cha mẹ làm chủ, thân là thúc phụ, Lục Vanh không tiện nhúng tay vào lắm, nhưng nếu đã nói tới, bất luận là xuất phát từ khách khí hay thật lòng quan tâm chất nữ, Lục Vanh không lập tức quay về tam phòng, lại sóng vai cùng huynh trưởng đi vào, thấp giọng hỏi.
“Ta cũng không hiểu ra sao." Lục nhị gia cười khổ nói, “Sắc trời không còn sớm, Tam đệ đi về trước đi, có tin tức ta sẽ báo đệ biết."
Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
Lục Vanh gật đầu, thức thời quay trở về tam phòng.
Lục nhị gia cũng muốn nhanh chóng về viện của mình, muốn lập tức tìm thê tử để hỏi rõ ràng, nhưng hắn không thể đi a, hơi hơi thấp đầu, đi theo phía sau phụ thân bước vào nhà chính.
“Sao lại thế này?" Lục Trảm trầm mặt ngồi trên ghế bành bằng gỗ tử đàn tượng điêu khắc hình sư tử, trừng mắt nhìn con trai nói.
Lục nhị gia đầu càng cúi thấp hơn,“Phụ thân, việc này con cũng không rõ tình hình, trước để con trai hỏi lại nương của Hoài Ngọc rồi sẽ đến hồi bẩm phụ thân."
Lục Trảm bình thường lạnh lùng uy nghiêm, chưa bao giờ hỏi nhiều chuyện các cháu gái, nhưng đều là con cháu của hắn, trong lòng hắn đều coi trọng như nhau. Đối với hắn cháu gái và nữ nhi xuất giá giống nhau, cũng không để nhà trai khiến các tiểu thư Lục gia chịu ủy khuất. Nay còn chưa gả qua, Võ Khang Hầu phủ hai phòng đã náo loạn như vậy, lại còn diễn tuồng cho hắn coi, làm sao hắn yên tâm cho được?
Võ Khang Hầu phủ đại biểu công tử, Hạ Dụ......
Lục Trảm biết Hạ Dụ, là người do Kim Ngô vệ chọn lựa, mới thăng chức trong nội bộ quan viên, theo yêu cầu của Lại bộ, và được sự đồng thuận của Binh bộ, Hạ Dụ dùng chính võ công của mình để luận võ thắng lợi đến hôm nay trở thành phó tướng của Kim Ngô vệ. Dáng người có thể nói tuấn tú lịch sự, Lục Trảm đều nhất thanh nhị sở, luận cách làm người, Hạ Dụ coi như xứng đôi với cháu gái nhà mình. Nhưng Lục Trảm không tin Hạ Dụ không biết ý tứ của trưởng bối hai nhà, biết rõ còn cố ý xảo hợp trước hôn sự của đường đệ Hạ Lễ, phẩm hạnh này......
Có thể do chuyện lão Tứ Lục Tuân từng ám hại lão Tam, Lục Trảm xem thường nhất là hạng người có thể ra tới với chính huynh đệ của mình.
Mặt nhăn nhíu mày, Lục Trảm trầm giọng dặn dò con trai: “Ngươi đi về trước, hỏi thăm rõ ràng rồi cho ta biết rõ sự tình."
Ý tại ngôn ngoại, ông đã muốn muốn nhúng tay vào hôn sự của cháu gái, vợ chồng lão Nhị cũng đừng nghĩ có thể tự tiện làm chủ.
Phụ thân nhúng tay cũng là bởi vì yêu thương cháu gái, Lục nhị gia ứng thanh vội vàng cúi đầu nói: “Con trai bất hiếu, làm cho phụ thân quan tâm."
Lục Trảm hừ một tiếng.
Lục nhị gia xám xịt đi rồi, tới trước cửa Nhị viện, xa xa nhìn thấy nữ nhi bảo bối đang sầu não đứng trong sân, rõ ràng là đang chờ hắn.
“Phụ thân!" Nhìn thấy phụ thân, nhãn tình Lục Hoài Ngọc sáng lên, âm thanh nũng nịu như chim non cất tiếng. Phát hiện trên mặt nữ nhi ngượng ngùng cùng vẻ vui mừng dù đang cật lực che giấu, Lục nhị gia hơi hơi mị mắt, hắn cảm giác thế nào giống như nữ nhi đặc biệt cao hứng? Kêu “Phụ thân" so với bình thường cũng dễ nghe hơn rất nhiều?
“Phụ thân, ngươi đã trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi a." Lục Hoài Ngọc ôm cổ phụ thân, như tiểu hài tử làm nũng.
Từ khi nữ nhi lớn, đã hai năm Lục nhị gia không có loại hưởng thụ đãi ngộ “yêu thương nhung nhớ" này, hắn không phải ngốc, ở Hộ bộ dốc sức làm nhiều năm như vậy, sao lại không nhìn ra tâm tư của nữ nhi, lúc trước bị phụ thân mắng thảm như vậy thật xứng đáng. Trong lòng biết chắc thê tử đang ở trong phòng chờ hắn về để trút oán giận, Lục nhị gia sờ sờ đầu nữ nhi, trước đưa nữ nhi đến lương đình cách đó không xa.
“Lúc trước không phải nói con rất thích Lễ biểu ca sao? như thế nào lại thay đổi rồi? Vừa ngồi xuống, Lục nhị gia liền hỏi, để chút nữa thê tử tìm hắn, hắn sẽ không có thể cùng nữ nhi tâm sự.
Lục Hoài Ngọc xấu hổ ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhỏ giọng đem chuyện tết Nguyên Tiêu ngày đó kể lại, xong lại chu miệng hừ nói: “Mỗi lần có đèn hoa đăng xuất hiện, Tiêu Hoán đều hỏi A Noãn có thích không, Lễ biểu ca chưa hề hỏi con lấy một lần, chỉ biết xem náo nhiệt. Ta thích có một ngọn hoa đăng nói biểu ca giúp con lấy về, hắn lập tức từ chối ngay cả thử cũng không thử đã bảo là không được, Dụ biểu ca lại chủ động đứng dậy, nhất tiễn xuyên tâm, sau.., sau đó con muốn mua nến, Nhị ca khôngcó tiền, cũng là Dụ biểu ca mua cho con."
Nắm chặt tay nhỏ bé, Lục Minh Ngọc cúi đầu vào tay phụ thân, tay nhỏ bé lại nắm lấy tay áo phụ thân nói: “Phụ thân, con thích ai, ai đối tốt với con con đều biết, huống chi Dụ biểu ca lại rất có bản lĩnh. Nương không thích hắn, tức giận đến đem bà mối đuổi ra ngoài, con biết phụ thân thương con nhất, cầu người làm chủ cho con!"
nói đến câu sau, nàng đã ủy khuất khóc nức, sợ Hạ Dụ bị mẫu thân làm xấu hổ sẽ không cần nàng nữa.
Lục nhị gia đau lòng nữ nhi, vừa nghe nữ nhi khóc liền chịu không nổi, vội vàng vỗ ngực cam đoan:“Hoài Ngọc đừng khóc, phụ thân hiểu rùi, Hạ Lễ không xứng với ngươi, phụ thân tuyệt đối sẽkhông đem ngươi gả cho hắn. Chỉ là Hạ Dụ, hắn hôm nay làm việc cũng có chút quá khích, chỉ vì thích con mà vội vã cho người đến làm mai, vội vã muốn làm con rể Lục gia, phụ thân cần phải cẩn thận xác nhận lại đã."
Tiểu cô nương đơn thuần rất dễ bị lừa, nam nhân đối với nàng tốt liền cảm thấy người đó tốt, thêm dung mạo tuấn lãng, ôn nhu săn sóc hảo liền cảm thấy là thích người ta, có mấy cô nương có thể tỉnh táo nhận ra con người chân thực kia? Lục nhị gia tuy rằng hoàn toàn đem Hạ Lễ loại bỏ khỏi vòng tuyển con rể, nhưng Hạ Dụ cuối cùng là người như thế nào, hắn phải giáp mặt để hỏi rõ ràng.
“Phụ thân, nói vậy cũng có gì khác đâu ah?" Lục Hoài Ngọc tâm tâm niệm niệm Hạ Dụ, không có nghe ra thâm ý trong lời nói của phụ thân.
Lục nhị gia cười cười, tạm thời không giải thích.
Dỗ dành nữ nhi xong, Lục nhị gia ý bảo nữ nhi đi về trước, hắn một mình trở về phòng của hai vợ chồng.
Hôn sự của nữ nhi cùng thân chất tử bị Hạ Dụ phá hủy, Nhị phu nhân nghẹn một bụng hỏa, chờ trượng phu về để tả oán. Rốt cuộc cũng chờ được người về, Nhị phu nhận lập tức đem Hạ Dụ và cả mẫu thân của hắn Đan thị chê bai một phen, nói xong còn ủy khuất gạt lệ nói:,“A Lễ là đứa nhỏ tốt biết bao nhiêu a, lại rất tốt với Hoài Ngọc, nếu Hoài Ngọc gả qua sẽ là thế tử phu nhân đó, tiền đồ tốt như vậy lại bị một con cóc nhảy ra phá hủy......"
Lục Nhị gia tai này nghe vào tai kia lại đi mất, một câu cũng không để ở trong lòng. Lúc trước đồng ý mối hôn sự này bởi vì nữ nhi thích, hiện tại nữ nhi không thích Hạ Lễ, nhưng lại là quyết định sáng suốt, Hạ Lễ ở trong lòng hắn cũng không có địa vị gì.
“Phụ thân còn đang chờ ta, ta phải qua đó cùng người một lúc." Lục Nhị gia mặt lạnh nói.
Nhị phu nhân bỏ khăn tay xuống, nhìn bộ dạng này của trượng phu hẳn cũng tức giận giống nàng nên cũng không nói gì.
Nhưng đến trước mặt Lục Trảm, Lục nhị gia lại nói khác,“...... Phụ thân, Hạ Lễ không được, Hạ Dụ là người như thế nào, con định ngày mai gặp hắn."
Lục Trảm nghĩ nghĩ, nói: “Gặp ở Bộ binh đi, ta sẽ tìm lý do gọi hắn sang, chúng ta cùng nhau thẩm."
Bị “thẩm" Là Hạ Dụ, Lục nhị gia không hiểu sao lại rùng mình một cái, gật đầu đồng ý.
Hôm sau…..
Hạ Dụ đang ở Kim Ngô vệ diễn luyện tuần tra, chợt nghe Thượng thư đại nhân tìm hắn có việc công, Hạ Dụ cũng đoán được vài phần, nghĩ đến khuôn mặt uy nghiêm của Lục Trảm, Hạ Dụ trấn định, mộtđường đi qua, trong lòng bàn tay ngoài ý muốn lại có chút mồ hôi. hắn đã có tâm của biểu muội, nhưng phải qua cửa của Lục Trảm, nếu không có câu trả lời khiến Lục Trảm hài lòng, sợ rằng không còn cơ hội.
Đến trước cửa chính phòng trong của Thượng thư bộ binh, Hạ Dụ hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong chỉ có hai cha con Lục Trảm, Lục nhị gia, mặt không chút thay đổi, thái độ như dàn trận đón địch.
Hạ Dụ lập tức xác định suy đoán của mình, khẩn trương bước qua đối mặt với phụ tử Lục gia không rõđang vui hay buồn, Hạ Dụ ngược lại cảm thấy bình tĩnh, đi đến trước bàn đọc sách, Hạ Dụ vén vạt áo lên, đoan trang quỳ xuống, buông tầm mắt nói:“Dự Chi tâm nghi biểu muội đã nhiều năm, nhưng biểu muội chưa từng để tâm đến Dự Chi, Dự Chi vẫn không dám biểu lộ cõi lòng của mình cùng biểu muội. Khi biết Nhị đệ thích biểu muội, Dự Chi thân là huynh trưởng, lý ra nên rút lui, nhưng ngày ấy Dự Chi phát hiện Nhị đệ đối với biểu muội không tậm tâm suy nghĩ cho nàng, khi đó Dự Chi không muốn biểu muội đau lòng, “quân tử càng thêm dũng khí khi gặp khó khăn", nhất thời xúc động, lần đầu tiên chủ động đối tốt với biểu muội, sau lại......"
Còn lại lưỡng tình tương duyệt, Hạ Dụ chưa nói, hắn ngẩng đầu, trịnh trọng khẩn cầu hai người: “Dự Chi thật tình muốn cầu hôn biểu muội, thỉnh hai vị đại nhân thành toàn."
Sắc mặt Lục nhị gia ngưng trọng đứng lên.
nói thật, trước ngày hôm nay, hắn đối với đứa cháu Hạ Dụ này không hiểu lắm, chỉ biết Hạ Dụ từ nhỏtâm tư cẩn trọng, gần đây đến nhà làm khách, bị thê tử thờ ơ, Hạ Dụ liền dần dần giảm bớt số lần đến Lục gia. Nay tuy hành động không đủ thành thục, nhưng Lục nhị gia có thể lý giải, đổi thành là mình, ai xem thường hắn, hắn cũng sẽ không thèm kết giao.
hắn kinh ngạc suy nghĩ của Hạ Dụ, vừa tới lập tức giải thích lý do hắn muốn cầu hôn, trước nói rõ Hạ Lễ yêu thích biểu muội không bằng hắn, vì thế nếu hắn nhường hôn sự cho đệ đệ thì chỉ là bất công cho nữ nhi, ngắn gọn nhưng rất rõ ràng, hành quân đánh trận cũng chỉ cần như thế! Còn nữa, Hạ Dụ xưng hắn cùng với phụ thân là hai vị đại nhân, nói cách khác, Hạ Dụ hắn chưa bao giờ có ý trèo cao.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, Lục nhị gia có cảm giác nguy hiểm, nếu Hạ Dụ cùng nhà mình là địch, đối thủ này cũng quá khó chơi, không thể bỏ qua.
Đương nhiên, cảm giác nguy hiểm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không dấu vết, dù sao hai nhà không có lý do kết thù, Lục nhị gia càng lo lắng là nữ nhi thực gả qua, Hạ Dụ nếu là thật lòng thì thôi, vạn nhất có ý đồ khác, lấy tâm cơ của hắn, sau khi cưới về chĩ sợ nữ nhi bị người ăn sạch đến xương cốt cũng không còn, lại còn khen Hạ Dụ tốt a…
Lục nhị gia quay đầu nhìn về phía phụ thân, nói về việc nhìn người, phụ thân khẳng định lão luyện hơn hắn .
“Ngươi đoạt mối hôn nhân của Hạ Lễ, không sợ rằng hắn biết sẽ phai nhạt tình thủ túc với ngươi sao?" Lục Trảm thấp giọng hỏi, ngữ khí uy nghiêm giống như đang hỏi chuyện chiến sự nơi biên quan, mộtđôi mắt hổ sâu thẳm nhìn thẳng mặt Hạ Dụ như mãnh thú săn mồi, Hạ Dụ dám nói nửa câu dối, ông sẽlập tức chém chết.
Khóe miệng Hạ Dụ hiện lên một tia tự giễu, đón ánh mắt của Lục Trảm nói: “Nếu chúng ta thật sựhuynh đệ tình thâm, dù hắn không đủ coi trọng biểu muội, Dự Chi cũng sẽ tiếp tục ẩn nhẫn."
Lời này nghe không tốt, nhưng Lục nhị gia biết, Hạ Dụ nói là lời thật, cũng đủ thẳng thắn thành khẩn.
Lục Trảm thần sắc không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Hoài Ngọc nếu gả cho ngươi, Hạ Lễ không cam lòng, cứ liên tục quấy nhiễu Hoài Ngọc hoặc mẫu thân hắn cố ý làm khó dễ Hoài Ngọc, thì ngươi sẽ ứng phó ra sao?" tính tình Võ Khang Hầu phu nhân, Lục Trảm sớm đã nghe thấy, cùng con dâu quả thực là cặp tỷ muội từ một bụng mẹ đi ra, lòng dạ đều to bằng lỗ kim.
Tưởng tượng đến tình huống kia, Hạ Dụ cười lạnh, “hắn nếu dám chạm vào một ngón tay của Hoài Ngọc, Dự Chi sẽ phế cả bàn tay hắn. Về phần bên trong hậu viện, đại nhân cứ việc yên tâm, mẫu thân Dự Chi chưa bao giờ sợ bá mẫu, tuyệt không để cho con dâu của mình bị người ngoài chỉ trích, chê bai. Nếu bọn họ cố tình gây sự, Dự Chi sẽ cho người xây tường phân cách 2 viện, ai ở viện nấy. Nếu vẫn không được thì phân phủ. Nhưng hai vị đại nhân yên tâm, ngân lượng của cả phủ đều do Dự Chi và phụ thân đem về, bá mẫu cũng sẽ không dám nháo quá lớn."
“Ngươi nghĩ vậy là chu toàn." Lục nhị gia không âm không dương đâm một câu, không quen nghe Hạ Dụ đem nữ nhi như vật trong túi, buông lời cuồng vọng.
Hạ Dụ liền thu liễm khí thế, cúi đầu nói: “Dự Chi tự biết hôn sự gian nan, nếu không nắm chắc mười thành sẽ bảo hộ biểu muội chu toàn, tuyệt không dám mạo muội cầu hôn."
Lục nhị gia không nói nữa. Lục Trảm sờ sờ râu, thay đổi thái độ nghiêm khắc, thanh âm thêm vài phần bình thản,“Dự Chi, tuy nói dùng người phải dùng kẻ hiền tài, nhưng xưa nay lệ thường không đề cử người thân, chúng ta nếu thành quan hệ thông gia, ngày sau đối với con đường thăng quan của ngươi, ta tuyệt đối không tiến cử, dù có người đề bạt, có thể ta sẽ bài trừ......"
“Đại nhân yên tâm, hạ quan thăng chức hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh cá nhân, Dự Chi cầu hôn biểu muội là thật lòng, chưa bao giờ có ý nghĩ trục lợi từ mối hôn sự này." Hạ Dụ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, thông minh như hắn sao lại nghe không ra Lục Trảm đã dao động?
Lục Trảm gật gật đầu, “không sai, có chí khí, ngươi đi về trước, ta cùng với cô phụ thương lượng mộtchút."
Ít nhất thừa nhận mối quan hệ thân thích với hắn.
Hạ Dụ cố gắng khống chế nỗi lòng kích động, thong dong cáo từ.
Người đi rồi, Lục nhị gia thở dài thật mạnh,“Phụ thân, Hạ Dụ không tệ, chỉ là quá mạnh mẽ, Hoài Ngọc thực gả cho hắn, còn không bị hắn áp chế cả đời?" hắn cũng là một kẻ cường hãn, thê tử cũng là mộtngười luôn gây phiền phức, Lục nhị gia đối với thê tử cũng không để tâm, lại lo lắng tương lai Hạ Dụ cũng đối xử với nữ nhi như vậy.
Luận vợ chồng ở chung, Lục Trảm so với con trai càng cường hãn hơn, không khỏi tà tà liếc con trai mộtcái: “Hạ Lễ không cường hãn như thế, Hoài Ngọc gả cho hắn thì tốt sao?"
Cường hãn thì có gì không tốt? Chỉ cần nam nhân yêu thương thê tử, vậy thì tôn nữ tế càng mạnh, nghĩa là hắn càng có thể bảo hộ cháu gái mình.
Lục nhị gia trong lòng run lên, nghĩ đến kế mẫu nhu nhược trong nhà, tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Trảm hừ một tiếng thật mạnh.
Chạng vạng đã xong chuyện của một ngày, Lục Trảm ra khỏi bộ binh, nhìn thấy tam tử Lục Vanh mộtmình chờ ở bên ngoài.
“Phụ thân, nhị ca diện thánh, có thể ra chậm một lát." Lục Vanh cung kính nói.
“Chúng ta đi trước, không cần chờ hắn." Lục Trảm thản nhiên nói.
Lục Vanh chỉ phải tòng mệnh.
Đợi Lục nhị gia diện thánh xong vội chạy tới, phụ thân cùng huynh đệ đã đi rồi? Ngẫm lại mình chỉ về muộn nhiều nhất một chén trà, Lục nhị gia trong lòng cảm thấy thật oan uổng, chỉ là vô tình nói sai lại bị phụ thân ghét bỏ?
một mình cô đơn cưỡi ngựa hồi phủ, người gác cổng nhìn thấy hắn, lập tức chạy lại hồi bẩm, “Nhị gia, Võ Khang Hầu phủ nhị biểu công tử đến đây."
Lông mày Lục nhị gia khẽ nhíu lại, bỏ lại cương ngựa để gã sai vặt dẫn ngựa, đi thẳng về viện của mình để gặp chất tử.
Nhị phu nhân đang ở phòng chiêu đãi trấn an thân chất tử, đối với cửa hôn sự này vẫn ôm một tia hy vọng, cảm thấy chỉ cần chối bỏ lời cầu hôn của bà mối hôm đó chỉ là do bọn hạ nhân đồn thổi lung tung, vậy thì không có chuyện hai huynh đệ cùng tranh một vợ. Nhiều lắm cũng chỉ do vài kẻ rảnh rỗi đồn đãi vớ vẫn mà thôi.
Hạ Lễ không yên lòng nhìn ngoài cửa, cô mẫu nói gì hắn cũng không nghe thấy, cô phụ mới chân chính là chủ nhân.
“cô phụ." Nhìn thấy Lục Nhi gia từ xa đi đến, Hạ Lễ lập tức đi ra ngoài đón.
Lục nhị gia đảo mắt nhìn thê tử cùng đi ra, hắn dùng chân, đối với Hạ Lễ nói: “Đến thư phòng của ta."
Trong lòng Hạ Lễ trầm xuống, cùng thân cô mẫu liếc mắt, bước chân trầm trọng đi qua. Vào thư phòng, Hạ Lễ lập tức quỳ xuống, cúi đầu tố ủy khuất của mình, “cô phụ, Lễ nhi cùng với biểu muội thanh mai trúc mã, mẫu thân đã muốn an bài bà mối chỉ chờ qua đoan ngọ liền đến cửa cầu hôn, đại ca lại mộttiếng cũng không báo, giành đi trước một bước, cầu cô phụ minh giám, thay Lễ nhi cùng biểu muội làm chủ."
Lục nhị gia thở dài thật sâu, nâng hắn dậy nói:“Ngươi nói ta làm sao không biết, nhưng sự thực Hạ Dụ hắn đã đến trước, tin tức đã truyền ra ngoài, cho dù ta không đồng ý, cũng không thể để thế gian chê cười hai huynh đệ cùng tranh đoạt thê tử được. cô phụ cũng không thể đem Hoài Ngọc gả cho ngươi. A lễ, lời người đáng sợ, ta và người không thể chống đỡ nổi. Ngươi, hãy quên Hoài Ngọc đi, ngươi còn trẻ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, tương lai lại tìm một mối hôn sự tốt."
Dù là động tác đỡ Hạ Lễ, hay dùng lời thấm thía an ủi, đều biểu hiện vô cùng thân thiết.
Nhưng Hạ Lễ không có chút cảm giác thân tình ấm áp, hắn chỉ cảm thấy lạnh tự đáy lòng. Lúc trước hắnnghĩ hôn sự của hắn cùng biểu muội đã là chuyện chắc chắn, không có khả năng thay đổi, cho nên hắntuy hài lòng có biểu muội làm thê tử, nhưng cũng không quá muốn lấy lòng biểu muội, thậm chí còn bị Lục Minh Ngọc hấp dẫn, nay hôn sự lại bị Hạ Dụ phá hư, cơ hội xa vời, Hạ Lễ mới đột nhiên phát hiệnbiểu muội muôn vàn tốt.
Biểu muội xinh đẹp, biểu muội ngây thơ động lòng người, biểu muội thân phận tôn quý, biểu muội có toàn bộ Lục gia làm núi dựa......
Nhưng là tất cả những điều có vẻ dễ như trở bàn tay này, phút chốc hóa hư không, hoàn toàn khôngcó!
Hạ Lễ cúi đầu, trong mắt gió nổi mây phun, trong tay áo quyền đầu nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh bạo hiện.
hắn hận Hạ Dụ, hận Hạ Dụ chia rẽ hắn cùng với biểu muội, nhưng Hạ Lễ càng hận Hạ Dụ lại có thể thành thân cùng biểu muội!
Biểu muội vốn là của hắn, nếu hắn không thể cưới, Hạ Dụ kia cũng không thể thành thân!
Muôn loại ý niệm ở trong đầu như mưa rền gió dữ dậy khởi, quay cuồng, Hạ Lễ rất muốn chất vấn côphụ có thể không đem biểu muội gả cho vị đường huynh thiếu niên tài cao kia không, nhưng hắn nhịn xuống. hắn phải nhẫn, không thể hỏi, hỏi chính là ngươi đã biết. Người không biết không có tội, còn có thể lưu lại ấn tượng đep, một khi hỏi thì sẽ trở thành thiên cổ sai lầm.
Hạ Lễ nhắm mắt lại, thật lâu sau sau, hắn vô lực gật gật đầu, một chữ cũng không nói, nhận mệnh vậy, thất hồn lạc phách đi ra.
Lục nhị gia cũng thích đứa cháu này đã mười mấy năm nay, tuy cảm thấy Hạ Lễ không thích hợp làm con rể lắm, nhưng hắn đối Hạ Lễ quả thật có tình thân cô phụ cùng chất tử, mắt thấy Hạ Lễ cô đơn lẻ bóng từ từ đi xa, Lục nhị gia thật đau lòng, không khỏi có chút giận chó đánh mèo Hạ Dụ. Hôn sự hắnnhận rồi, nhưng tân con rể cũng mang đến cho cả nhà quá nhiều phiền toái, hắn thật muốn làm giảm nhuệ khí của Hạ Dụ, không thể để cho hắn đắc ý được.
Ban đêm, nhị phu nhân cùng trượng phu đại náo một trận, long trời lỡ đất, ngay cả tam phòng cũng đều kinh động.
Lục Minh Ngọc nằm ở trên giường, nghe bên ngoài loáng thoáng chửi bậy, không nhịn được, vụng trộm cười ra tiếng.
Nhị bá mẫu hồ đồ, Nhị bá phụ lại sáng suốt, xem ra hôn sự tốt của nhị tỷ tỷ đã gần như thành rồi.
Nghĩ đến nhị tỷ tỷ cùng Hạ Dụ, khúc mắc của Hạ Lễ, Lục Minh Ngọc vừa nhắm mắt lại mở, bỗng nhiên không buồn ngủ. Cả 2 huynh đệ đều thích nhị tỷ tỷ, trưởng bối Hạ gia trong lòng đều biết, nhưng nhị tỷ tỷ vẫn thành hôn cùng Hạ Dụ, đây là không phải là một minh chứng rằng vạn nhất, vạn nhất Sở Hành ngày nào đó đột nhiên muốn cưới vợ, lại trùng hợp.. trùng hợp… thích nàng, kia nàng gả cho Sở Hành, cũng có thể không?
Trong đầu hiện lên thân hình cao lớn của Sở Hành, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, hai gò má Lục Minh Ngọc từng điểm từng điểm đỏ lên.
thật là, lại miên man suy nghĩ, Sở Hành như thế nào lại thích nàng đây?
Đêm đen như mực, Lục Minh Ngọc chốc lát ngượng ngùng chốc lát lại buồn bã, lăn qua lộn lại, cơn buồn ngủ một lần nữa chậm rãi xông tới, thế này mới ngủ.
Buổi tối dễ dàng có ý nghĩ kỳ lạ, trời vừa sáng, Lục Minh Ngọc liền thuần thục đem bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng, thoạt nhìn vô ưu vô lự.
Bởi vì Lục nhị gia đối với Hạ Dụ giận chó đánh mèo, bà mối đến đây hai lần đều lại bị khách khách khí khí đuổi đi, Lục Hoài Ngọc cả ngày mặt ủ mày chau, cho đến khi vào tháng năm, đoan ngọ nhanh đến, Lục Hoài Ngọc mới lại lộ ra tươi cười, cao hứng phấn chấn chạy đến mai uyển, tìm Lục Minh Ngọc lặng lẽ nói.
“Nhị tỷ tỷ có chuyện gì mà cao hứng vậy?" Lục Minh Ngọc ra vẻ không hiểu, chế nhạo hỏi.
sự tình đã sớm phơi bày, Lục Hoài Ngọc cùng muội muội có gì mà xấu hổ, ngồi xuống cạnh Lục Minh Ngọc, cúi đầu nhảy nhót nói:“Cha ta… cha ta rốt cuộc cũng nói, nói là qua đoan ngọ, liền chính thức nghị thân."
“Chúc mừng nhị tỷ tỷ được đền bù mong muốn, rất nhanh có thể gả cho Dụ biểu ca của chúng ta." Lục Minh Ngọc nhẹ nhàng đụng bả vai tỷ tỷ, cười trộm nói.
Lục Hoài Ngọc mặt đỏ bừng, thẹn thùng qua đi, đột nhiên duỗi lưng một cái, nhảy sang đối diện Lục Minh Ngọc, lớn tiếng đề nghị: “A Noãn, đoan ngọ chúng ta đi Thú Viên chơi đi, thừa dịp ta còn chưa đính hôn, chúng ta thống thống khoái khoái chơi một trận, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa!" Định thân xong, nàng cũng phải giống như đại tỷ, không thể lại tùy ý xuất môn nữa.
Thú Viên là do kinh thành đại phú thương Tô gia ở thành Tây xây một mảnh vườn, bên trong có núi có hồ, trồng các loại kỳ hoa dị thảo, mỗi tết đoan ngọ, bọn quý công tử thường thi đấu thuyền rồng, cưỡi ngựa bắn tên, nhóm quý nữ sẽ ở trên cỏ chơi diều, hoặc là ước hẹn đấu bách thảo, phân công nhau thu thập hoa cỏ, cuối cùng xem ai hái được nhiều loại kỳ hoa dị thảo nhất.
Nhị tỷ tỷ hứng thú như vậy cao, Lục Minh Ngọc đương nhiên muốn phối hợp, vui vẻ đáp ứng.
Lục Hoài Ngọc cười khanh khách, nhìn thân muội muội, nàng bỗng nhiên nghĩ đến tên còn lại, trở lại chi thứ hai, lặng lẽ viết thư cho cô em chồng tương lai Hạ Lan Phương, hẹn nàng ngày mồng năm cùng điThú Viên du ngoạn. Hạ Lan Phương so với Lục Hoài Ngọc nhỏ hơn 1 tuổi, nhưng nàng tâm tư thông thấu, nhận được thư mời của tẩu tử tương lai, Hạ Lan Phương mím môi cười, cầm thư đi tìm huynh trưởng.
Hạ Dụ nhìn thư, chống lại ánh mắt trêu chọc của muội muội, hắn chỉ cười nhẹ, nhưng mồng năm vừa đến, liền tự mình theo muội muội ra cửa.
Hai huynh muội vừa đi khỏi, sau lưng còn đã có người báo tin cho Hạ Lễ.
“Thế tử, đại công tử bọn họ xuất phát, tựa hồ muốn đi Thú Viên."
Hạ Lễ khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, nghe vậy, trong mắt xẹt qua một đạo lãnh ý, “Chuẩn bị xe."
Gió đêm mát lạnh, ba cha con Lục Trảm cùng nhau trở về nhà.
Người gác cổng nhìn thấy ba vị gia trở về, tiểu tâm tư vòng vo chuyển, hành lễ xong lấy can đảm hướng Lục Trảm nói: “Lão gia, hôm nay có Võ Khang Hầu phủ đến cầu hôn Nhị tiểu thư......"
Phụ tử ba người cùng dừng bước Lục Trảm, Lục Vanh không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục nhị gia.
Đây là việc vui, Lục nhị gia không khỏi mỉm cười. Võ Khang Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của thê tử, Lục nhị gia không quá để ý Võ Khang Hầu phu nhân, nhưng Võ Khang Hầu năm đó ở trên chiến trường tư thế hào hùng hăng hái, Lục nhị gia thập phần khâm phục, về phần Hạ Lễ, là một thiếu niên nhanh nhẹn biết khiêm cung hữu lễ, tuy không phải là một kỳ tài đọc sách, nhưng lại có chút trí tuệ, tương lai nếu có người dìu dắt, khẳng định tiền đồ cũng không kém. Nếu thê tử một lòng nghĩ thân càng thêm thân, nữ nhi cũng thích biểu ca thanh mai trúc mã này thì Lục nhị gia cũng đồng ý cửa hôn nhân này
Mặc dù hài lòng, hắn cũng không tiện biểu hiện cao hứng, giống như nữ nhi ngoại trừ Hạ Lễ thì khôngthể gả cho ai khác, bởi vậy Lục nhị gia nhanh chóng thu hồi ý cười, mặt trở lạnh, định nói vài lời khiêm tốn trước mặt phụ thân cùng huynh trưởng một phen, trước phê bình Hạ Lễ vài câu, nhưng mà khôngđợi hắn mở miệng, người gác cổng cúi đầu, rốt cuộc đem lời nói hết,“Cầu hôn là, là …đại biểu công tử."
“Đại biểu công tử?" Người đến cầu hôn này cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Lục nhị gia không thể nhịn được kinh ngạc, thấp giọng hỏi lại.
Người gác cổng không yên liếc hắn một cái, gật gật đầu, còn kể chuyện bà mối bị Nhị phu nhân đuổi đi, nhưng lời cụ thể thì hắn không dám nói.
Xác nhận tin tức, Lục nhị gia theo bản năng nhìn về phía phụ thân, hắn cố ý đem nữ nhi gả cho Hạ Lễ, hắn cùng phụ thân đã muốn nổi giận.
Lục Trảm không tức giận nhưng mặt cũng trở lạnh, lúc này nghe nói hôn sự của cháu gái xảy ra biến cố, thần sắc càng lạnh hơn, mắt quét về phía thứ nhi tử, như cuốn theo một cỗ trời đông giá rét sương tuyết lạnh lùng.
Trong năm huynh đệ Lục gia, trừ bỏ Sùng nhi mới 7 tuổi khi về già Lục Trảm mới có thì các con của ông đều đã làm cha, con gái cũng đã đến tuổi gả chồng, nhưng vẫn như trước đều e sợ phụ thân mình. Phụ thân trừng hắn một cái rồi đi thẳng, Lục nhị gia bị phụ thân liếc mắt một cái như gió thổi lạnh lẽo cả người, trước cửa phủ cũng không phải nơi nói chuyện, xoay sang nhìn Lục Vanh và đại ca, lại thấy cả hai cũng nhấc chân bước vào trong.
“Nhị ca.., việc này…?" hôn sự con cái đều có cha mẹ làm chủ, thân là thúc phụ, Lục Vanh không tiện nhúng tay vào lắm, nhưng nếu đã nói tới, bất luận là xuất phát từ khách khí hay thật lòng quan tâm chất nữ, Lục Vanh không lập tức quay về tam phòng, lại sóng vai cùng huynh trưởng đi vào, thấp giọng hỏi.
“Ta cũng không hiểu ra sao." Lục nhị gia cười khổ nói, “Sắc trời không còn sớm, Tam đệ đi về trước đi, có tin tức ta sẽ báo đệ biết."
Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
Lục Vanh gật đầu, thức thời quay trở về tam phòng.
Lục nhị gia cũng muốn nhanh chóng về viện của mình, muốn lập tức tìm thê tử để hỏi rõ ràng, nhưng hắn không thể đi a, hơi hơi thấp đầu, đi theo phía sau phụ thân bước vào nhà chính.
“Sao lại thế này?" Lục Trảm trầm mặt ngồi trên ghế bành bằng gỗ tử đàn tượng điêu khắc hình sư tử, trừng mắt nhìn con trai nói.
Lục nhị gia đầu càng cúi thấp hơn,“Phụ thân, việc này con cũng không rõ tình hình, trước để con trai hỏi lại nương của Hoài Ngọc rồi sẽ đến hồi bẩm phụ thân."
Lục Trảm bình thường lạnh lùng uy nghiêm, chưa bao giờ hỏi nhiều chuyện các cháu gái, nhưng đều là con cháu của hắn, trong lòng hắn đều coi trọng như nhau. Đối với hắn cháu gái và nữ nhi xuất giá giống nhau, cũng không để nhà trai khiến các tiểu thư Lục gia chịu ủy khuất. Nay còn chưa gả qua, Võ Khang Hầu phủ hai phòng đã náo loạn như vậy, lại còn diễn tuồng cho hắn coi, làm sao hắn yên tâm cho được?
Võ Khang Hầu phủ đại biểu công tử, Hạ Dụ......
Lục Trảm biết Hạ Dụ, là người do Kim Ngô vệ chọn lựa, mới thăng chức trong nội bộ quan viên, theo yêu cầu của Lại bộ, và được sự đồng thuận của Binh bộ, Hạ Dụ dùng chính võ công của mình để luận võ thắng lợi đến hôm nay trở thành phó tướng của Kim Ngô vệ. Dáng người có thể nói tuấn tú lịch sự, Lục Trảm đều nhất thanh nhị sở, luận cách làm người, Hạ Dụ coi như xứng đôi với cháu gái nhà mình. Nhưng Lục Trảm không tin Hạ Dụ không biết ý tứ của trưởng bối hai nhà, biết rõ còn cố ý xảo hợp trước hôn sự của đường đệ Hạ Lễ, phẩm hạnh này......
Có thể do chuyện lão Tứ Lục Tuân từng ám hại lão Tam, Lục Trảm xem thường nhất là hạng người có thể ra tới với chính huynh đệ của mình.
Mặt nhăn nhíu mày, Lục Trảm trầm giọng dặn dò con trai: “Ngươi đi về trước, hỏi thăm rõ ràng rồi cho ta biết rõ sự tình."
Ý tại ngôn ngoại, ông đã muốn muốn nhúng tay vào hôn sự của cháu gái, vợ chồng lão Nhị cũng đừng nghĩ có thể tự tiện làm chủ.
Phụ thân nhúng tay cũng là bởi vì yêu thương cháu gái, Lục nhị gia ứng thanh vội vàng cúi đầu nói: “Con trai bất hiếu, làm cho phụ thân quan tâm."
Lục Trảm hừ một tiếng.
Lục nhị gia xám xịt đi rồi, tới trước cửa Nhị viện, xa xa nhìn thấy nữ nhi bảo bối đang sầu não đứng trong sân, rõ ràng là đang chờ hắn.
“Phụ thân!" Nhìn thấy phụ thân, nhãn tình Lục Hoài Ngọc sáng lên, âm thanh nũng nịu như chim non cất tiếng. Phát hiện trên mặt nữ nhi ngượng ngùng cùng vẻ vui mừng dù đang cật lực che giấu, Lục nhị gia hơi hơi mị mắt, hắn cảm giác thế nào giống như nữ nhi đặc biệt cao hứng? Kêu “Phụ thân" so với bình thường cũng dễ nghe hơn rất nhiều?
“Phụ thân, ngươi đã trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi a." Lục Hoài Ngọc ôm cổ phụ thân, như tiểu hài tử làm nũng.
Từ khi nữ nhi lớn, đã hai năm Lục nhị gia không có loại hưởng thụ đãi ngộ “yêu thương nhung nhớ" này, hắn không phải ngốc, ở Hộ bộ dốc sức làm nhiều năm như vậy, sao lại không nhìn ra tâm tư của nữ nhi, lúc trước bị phụ thân mắng thảm như vậy thật xứng đáng. Trong lòng biết chắc thê tử đang ở trong phòng chờ hắn về để trút oán giận, Lục nhị gia sờ sờ đầu nữ nhi, trước đưa nữ nhi đến lương đình cách đó không xa.
“Lúc trước không phải nói con rất thích Lễ biểu ca sao? như thế nào lại thay đổi rồi? Vừa ngồi xuống, Lục nhị gia liền hỏi, để chút nữa thê tử tìm hắn, hắn sẽ không có thể cùng nữ nhi tâm sự.
Lục Hoài Ngọc xấu hổ ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhỏ giọng đem chuyện tết Nguyên Tiêu ngày đó kể lại, xong lại chu miệng hừ nói: “Mỗi lần có đèn hoa đăng xuất hiện, Tiêu Hoán đều hỏi A Noãn có thích không, Lễ biểu ca chưa hề hỏi con lấy một lần, chỉ biết xem náo nhiệt. Ta thích có một ngọn hoa đăng nói biểu ca giúp con lấy về, hắn lập tức từ chối ngay cả thử cũng không thử đã bảo là không được, Dụ biểu ca lại chủ động đứng dậy, nhất tiễn xuyên tâm, sau.., sau đó con muốn mua nến, Nhị ca khôngcó tiền, cũng là Dụ biểu ca mua cho con."
Nắm chặt tay nhỏ bé, Lục Minh Ngọc cúi đầu vào tay phụ thân, tay nhỏ bé lại nắm lấy tay áo phụ thân nói: “Phụ thân, con thích ai, ai đối tốt với con con đều biết, huống chi Dụ biểu ca lại rất có bản lĩnh. Nương không thích hắn, tức giận đến đem bà mối đuổi ra ngoài, con biết phụ thân thương con nhất, cầu người làm chủ cho con!"
nói đến câu sau, nàng đã ủy khuất khóc nức, sợ Hạ Dụ bị mẫu thân làm xấu hổ sẽ không cần nàng nữa.
Lục nhị gia đau lòng nữ nhi, vừa nghe nữ nhi khóc liền chịu không nổi, vội vàng vỗ ngực cam đoan:“Hoài Ngọc đừng khóc, phụ thân hiểu rùi, Hạ Lễ không xứng với ngươi, phụ thân tuyệt đối sẽkhông đem ngươi gả cho hắn. Chỉ là Hạ Dụ, hắn hôm nay làm việc cũng có chút quá khích, chỉ vì thích con mà vội vã cho người đến làm mai, vội vã muốn làm con rể Lục gia, phụ thân cần phải cẩn thận xác nhận lại đã."
Tiểu cô nương đơn thuần rất dễ bị lừa, nam nhân đối với nàng tốt liền cảm thấy người đó tốt, thêm dung mạo tuấn lãng, ôn nhu săn sóc hảo liền cảm thấy là thích người ta, có mấy cô nương có thể tỉnh táo nhận ra con người chân thực kia? Lục nhị gia tuy rằng hoàn toàn đem Hạ Lễ loại bỏ khỏi vòng tuyển con rể, nhưng Hạ Dụ cuối cùng là người như thế nào, hắn phải giáp mặt để hỏi rõ ràng.
“Phụ thân, nói vậy cũng có gì khác đâu ah?" Lục Hoài Ngọc tâm tâm niệm niệm Hạ Dụ, không có nghe ra thâm ý trong lời nói của phụ thân.
Lục nhị gia cười cười, tạm thời không giải thích.
Dỗ dành nữ nhi xong, Lục nhị gia ý bảo nữ nhi đi về trước, hắn một mình trở về phòng của hai vợ chồng.
Hôn sự của nữ nhi cùng thân chất tử bị Hạ Dụ phá hủy, Nhị phu nhân nghẹn một bụng hỏa, chờ trượng phu về để tả oán. Rốt cuộc cũng chờ được người về, Nhị phu nhận lập tức đem Hạ Dụ và cả mẫu thân của hắn Đan thị chê bai một phen, nói xong còn ủy khuất gạt lệ nói:,“A Lễ là đứa nhỏ tốt biết bao nhiêu a, lại rất tốt với Hoài Ngọc, nếu Hoài Ngọc gả qua sẽ là thế tử phu nhân đó, tiền đồ tốt như vậy lại bị một con cóc nhảy ra phá hủy......"
Lục Nhị gia tai này nghe vào tai kia lại đi mất, một câu cũng không để ở trong lòng. Lúc trước đồng ý mối hôn sự này bởi vì nữ nhi thích, hiện tại nữ nhi không thích Hạ Lễ, nhưng lại là quyết định sáng suốt, Hạ Lễ ở trong lòng hắn cũng không có địa vị gì.
“Phụ thân còn đang chờ ta, ta phải qua đó cùng người một lúc." Lục Nhị gia mặt lạnh nói.
Nhị phu nhân bỏ khăn tay xuống, nhìn bộ dạng này của trượng phu hẳn cũng tức giận giống nàng nên cũng không nói gì.
Nhưng đến trước mặt Lục Trảm, Lục nhị gia lại nói khác,“...... Phụ thân, Hạ Lễ không được, Hạ Dụ là người như thế nào, con định ngày mai gặp hắn."
Lục Trảm nghĩ nghĩ, nói: “Gặp ở Bộ binh đi, ta sẽ tìm lý do gọi hắn sang, chúng ta cùng nhau thẩm."
Bị “thẩm" Là Hạ Dụ, Lục nhị gia không hiểu sao lại rùng mình một cái, gật đầu đồng ý.
Hôm sau…..
Hạ Dụ đang ở Kim Ngô vệ diễn luyện tuần tra, chợt nghe Thượng thư đại nhân tìm hắn có việc công, Hạ Dụ cũng đoán được vài phần, nghĩ đến khuôn mặt uy nghiêm của Lục Trảm, Hạ Dụ trấn định, mộtđường đi qua, trong lòng bàn tay ngoài ý muốn lại có chút mồ hôi. hắn đã có tâm của biểu muội, nhưng phải qua cửa của Lục Trảm, nếu không có câu trả lời khiến Lục Trảm hài lòng, sợ rằng không còn cơ hội.
Đến trước cửa chính phòng trong của Thượng thư bộ binh, Hạ Dụ hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong chỉ có hai cha con Lục Trảm, Lục nhị gia, mặt không chút thay đổi, thái độ như dàn trận đón địch.
Hạ Dụ lập tức xác định suy đoán của mình, khẩn trương bước qua đối mặt với phụ tử Lục gia không rõđang vui hay buồn, Hạ Dụ ngược lại cảm thấy bình tĩnh, đi đến trước bàn đọc sách, Hạ Dụ vén vạt áo lên, đoan trang quỳ xuống, buông tầm mắt nói:“Dự Chi tâm nghi biểu muội đã nhiều năm, nhưng biểu muội chưa từng để tâm đến Dự Chi, Dự Chi vẫn không dám biểu lộ cõi lòng của mình cùng biểu muội. Khi biết Nhị đệ thích biểu muội, Dự Chi thân là huynh trưởng, lý ra nên rút lui, nhưng ngày ấy Dự Chi phát hiện Nhị đệ đối với biểu muội không tậm tâm suy nghĩ cho nàng, khi đó Dự Chi không muốn biểu muội đau lòng, “quân tử càng thêm dũng khí khi gặp khó khăn", nhất thời xúc động, lần đầu tiên chủ động đối tốt với biểu muội, sau lại......"
Còn lại lưỡng tình tương duyệt, Hạ Dụ chưa nói, hắn ngẩng đầu, trịnh trọng khẩn cầu hai người: “Dự Chi thật tình muốn cầu hôn biểu muội, thỉnh hai vị đại nhân thành toàn."
Sắc mặt Lục nhị gia ngưng trọng đứng lên.
nói thật, trước ngày hôm nay, hắn đối với đứa cháu Hạ Dụ này không hiểu lắm, chỉ biết Hạ Dụ từ nhỏtâm tư cẩn trọng, gần đây đến nhà làm khách, bị thê tử thờ ơ, Hạ Dụ liền dần dần giảm bớt số lần đến Lục gia. Nay tuy hành động không đủ thành thục, nhưng Lục nhị gia có thể lý giải, đổi thành là mình, ai xem thường hắn, hắn cũng sẽ không thèm kết giao.
hắn kinh ngạc suy nghĩ của Hạ Dụ, vừa tới lập tức giải thích lý do hắn muốn cầu hôn, trước nói rõ Hạ Lễ yêu thích biểu muội không bằng hắn, vì thế nếu hắn nhường hôn sự cho đệ đệ thì chỉ là bất công cho nữ nhi, ngắn gọn nhưng rất rõ ràng, hành quân đánh trận cũng chỉ cần như thế! Còn nữa, Hạ Dụ xưng hắn cùng với phụ thân là hai vị đại nhân, nói cách khác, Hạ Dụ hắn chưa bao giờ có ý trèo cao.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, Lục nhị gia có cảm giác nguy hiểm, nếu Hạ Dụ cùng nhà mình là địch, đối thủ này cũng quá khó chơi, không thể bỏ qua.
Đương nhiên, cảm giác nguy hiểm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không dấu vết, dù sao hai nhà không có lý do kết thù, Lục nhị gia càng lo lắng là nữ nhi thực gả qua, Hạ Dụ nếu là thật lòng thì thôi, vạn nhất có ý đồ khác, lấy tâm cơ của hắn, sau khi cưới về chĩ sợ nữ nhi bị người ăn sạch đến xương cốt cũng không còn, lại còn khen Hạ Dụ tốt a…
Lục nhị gia quay đầu nhìn về phía phụ thân, nói về việc nhìn người, phụ thân khẳng định lão luyện hơn hắn .
“Ngươi đoạt mối hôn nhân của Hạ Lễ, không sợ rằng hắn biết sẽ phai nhạt tình thủ túc với ngươi sao?" Lục Trảm thấp giọng hỏi, ngữ khí uy nghiêm giống như đang hỏi chuyện chiến sự nơi biên quan, mộtđôi mắt hổ sâu thẳm nhìn thẳng mặt Hạ Dụ như mãnh thú săn mồi, Hạ Dụ dám nói nửa câu dối, ông sẽlập tức chém chết.
Khóe miệng Hạ Dụ hiện lên một tia tự giễu, đón ánh mắt của Lục Trảm nói: “Nếu chúng ta thật sựhuynh đệ tình thâm, dù hắn không đủ coi trọng biểu muội, Dự Chi cũng sẽ tiếp tục ẩn nhẫn."
Lời này nghe không tốt, nhưng Lục nhị gia biết, Hạ Dụ nói là lời thật, cũng đủ thẳng thắn thành khẩn.
Lục Trảm thần sắc không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Hoài Ngọc nếu gả cho ngươi, Hạ Lễ không cam lòng, cứ liên tục quấy nhiễu Hoài Ngọc hoặc mẫu thân hắn cố ý làm khó dễ Hoài Ngọc, thì ngươi sẽ ứng phó ra sao?" tính tình Võ Khang Hầu phu nhân, Lục Trảm sớm đã nghe thấy, cùng con dâu quả thực là cặp tỷ muội từ một bụng mẹ đi ra, lòng dạ đều to bằng lỗ kim.
Tưởng tượng đến tình huống kia, Hạ Dụ cười lạnh, “hắn nếu dám chạm vào một ngón tay của Hoài Ngọc, Dự Chi sẽ phế cả bàn tay hắn. Về phần bên trong hậu viện, đại nhân cứ việc yên tâm, mẫu thân Dự Chi chưa bao giờ sợ bá mẫu, tuyệt không để cho con dâu của mình bị người ngoài chỉ trích, chê bai. Nếu bọn họ cố tình gây sự, Dự Chi sẽ cho người xây tường phân cách 2 viện, ai ở viện nấy. Nếu vẫn không được thì phân phủ. Nhưng hai vị đại nhân yên tâm, ngân lượng của cả phủ đều do Dự Chi và phụ thân đem về, bá mẫu cũng sẽ không dám nháo quá lớn."
“Ngươi nghĩ vậy là chu toàn." Lục nhị gia không âm không dương đâm một câu, không quen nghe Hạ Dụ đem nữ nhi như vật trong túi, buông lời cuồng vọng.
Hạ Dụ liền thu liễm khí thế, cúi đầu nói: “Dự Chi tự biết hôn sự gian nan, nếu không nắm chắc mười thành sẽ bảo hộ biểu muội chu toàn, tuyệt không dám mạo muội cầu hôn."
Lục nhị gia không nói nữa. Lục Trảm sờ sờ râu, thay đổi thái độ nghiêm khắc, thanh âm thêm vài phần bình thản,“Dự Chi, tuy nói dùng người phải dùng kẻ hiền tài, nhưng xưa nay lệ thường không đề cử người thân, chúng ta nếu thành quan hệ thông gia, ngày sau đối với con đường thăng quan của ngươi, ta tuyệt đối không tiến cử, dù có người đề bạt, có thể ta sẽ bài trừ......"
“Đại nhân yên tâm, hạ quan thăng chức hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh cá nhân, Dự Chi cầu hôn biểu muội là thật lòng, chưa bao giờ có ý nghĩ trục lợi từ mối hôn sự này." Hạ Dụ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, thông minh như hắn sao lại nghe không ra Lục Trảm đã dao động?
Lục Trảm gật gật đầu, “không sai, có chí khí, ngươi đi về trước, ta cùng với cô phụ thương lượng mộtchút."
Ít nhất thừa nhận mối quan hệ thân thích với hắn.
Hạ Dụ cố gắng khống chế nỗi lòng kích động, thong dong cáo từ.
Người đi rồi, Lục nhị gia thở dài thật mạnh,“Phụ thân, Hạ Dụ không tệ, chỉ là quá mạnh mẽ, Hoài Ngọc thực gả cho hắn, còn không bị hắn áp chế cả đời?" hắn cũng là một kẻ cường hãn, thê tử cũng là mộtngười luôn gây phiền phức, Lục nhị gia đối với thê tử cũng không để tâm, lại lo lắng tương lai Hạ Dụ cũng đối xử với nữ nhi như vậy.
Luận vợ chồng ở chung, Lục Trảm so với con trai càng cường hãn hơn, không khỏi tà tà liếc con trai mộtcái: “Hạ Lễ không cường hãn như thế, Hoài Ngọc gả cho hắn thì tốt sao?"
Cường hãn thì có gì không tốt? Chỉ cần nam nhân yêu thương thê tử, vậy thì tôn nữ tế càng mạnh, nghĩa là hắn càng có thể bảo hộ cháu gái mình.
Lục nhị gia trong lòng run lên, nghĩ đến kế mẫu nhu nhược trong nhà, tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Lục Trảm hừ một tiếng thật mạnh.
Chạng vạng đã xong chuyện của một ngày, Lục Trảm ra khỏi bộ binh, nhìn thấy tam tử Lục Vanh mộtmình chờ ở bên ngoài.
“Phụ thân, nhị ca diện thánh, có thể ra chậm một lát." Lục Vanh cung kính nói.
“Chúng ta đi trước, không cần chờ hắn." Lục Trảm thản nhiên nói.
Lục Vanh chỉ phải tòng mệnh.
Đợi Lục nhị gia diện thánh xong vội chạy tới, phụ thân cùng huynh đệ đã đi rồi? Ngẫm lại mình chỉ về muộn nhiều nhất một chén trà, Lục nhị gia trong lòng cảm thấy thật oan uổng, chỉ là vô tình nói sai lại bị phụ thân ghét bỏ?
một mình cô đơn cưỡi ngựa hồi phủ, người gác cổng nhìn thấy hắn, lập tức chạy lại hồi bẩm, “Nhị gia, Võ Khang Hầu phủ nhị biểu công tử đến đây."
Lông mày Lục nhị gia khẽ nhíu lại, bỏ lại cương ngựa để gã sai vặt dẫn ngựa, đi thẳng về viện của mình để gặp chất tử.
Nhị phu nhân đang ở phòng chiêu đãi trấn an thân chất tử, đối với cửa hôn sự này vẫn ôm một tia hy vọng, cảm thấy chỉ cần chối bỏ lời cầu hôn của bà mối hôm đó chỉ là do bọn hạ nhân đồn thổi lung tung, vậy thì không có chuyện hai huynh đệ cùng tranh một vợ. Nhiều lắm cũng chỉ do vài kẻ rảnh rỗi đồn đãi vớ vẫn mà thôi.
Hạ Lễ không yên lòng nhìn ngoài cửa, cô mẫu nói gì hắn cũng không nghe thấy, cô phụ mới chân chính là chủ nhân.
“cô phụ." Nhìn thấy Lục Nhi gia từ xa đi đến, Hạ Lễ lập tức đi ra ngoài đón.
Lục nhị gia đảo mắt nhìn thê tử cùng đi ra, hắn dùng chân, đối với Hạ Lễ nói: “Đến thư phòng của ta."
Trong lòng Hạ Lễ trầm xuống, cùng thân cô mẫu liếc mắt, bước chân trầm trọng đi qua. Vào thư phòng, Hạ Lễ lập tức quỳ xuống, cúi đầu tố ủy khuất của mình, “cô phụ, Lễ nhi cùng với biểu muội thanh mai trúc mã, mẫu thân đã muốn an bài bà mối chỉ chờ qua đoan ngọ liền đến cửa cầu hôn, đại ca lại mộttiếng cũng không báo, giành đi trước một bước, cầu cô phụ minh giám, thay Lễ nhi cùng biểu muội làm chủ."
Lục nhị gia thở dài thật sâu, nâng hắn dậy nói:“Ngươi nói ta làm sao không biết, nhưng sự thực Hạ Dụ hắn đã đến trước, tin tức đã truyền ra ngoài, cho dù ta không đồng ý, cũng không thể để thế gian chê cười hai huynh đệ cùng tranh đoạt thê tử được. cô phụ cũng không thể đem Hoài Ngọc gả cho ngươi. A lễ, lời người đáng sợ, ta và người không thể chống đỡ nổi. Ngươi, hãy quên Hoài Ngọc đi, ngươi còn trẻ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, tương lai lại tìm một mối hôn sự tốt."
Dù là động tác đỡ Hạ Lễ, hay dùng lời thấm thía an ủi, đều biểu hiện vô cùng thân thiết.
Nhưng Hạ Lễ không có chút cảm giác thân tình ấm áp, hắn chỉ cảm thấy lạnh tự đáy lòng. Lúc trước hắnnghĩ hôn sự của hắn cùng biểu muội đã là chuyện chắc chắn, không có khả năng thay đổi, cho nên hắntuy hài lòng có biểu muội làm thê tử, nhưng cũng không quá muốn lấy lòng biểu muội, thậm chí còn bị Lục Minh Ngọc hấp dẫn, nay hôn sự lại bị Hạ Dụ phá hư, cơ hội xa vời, Hạ Lễ mới đột nhiên phát hiệnbiểu muội muôn vàn tốt.
Biểu muội xinh đẹp, biểu muội ngây thơ động lòng người, biểu muội thân phận tôn quý, biểu muội có toàn bộ Lục gia làm núi dựa......
Nhưng là tất cả những điều có vẻ dễ như trở bàn tay này, phút chốc hóa hư không, hoàn toàn khôngcó!
Hạ Lễ cúi đầu, trong mắt gió nổi mây phun, trong tay áo quyền đầu nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh bạo hiện.
hắn hận Hạ Dụ, hận Hạ Dụ chia rẽ hắn cùng với biểu muội, nhưng Hạ Lễ càng hận Hạ Dụ lại có thể thành thân cùng biểu muội!
Biểu muội vốn là của hắn, nếu hắn không thể cưới, Hạ Dụ kia cũng không thể thành thân!
Muôn loại ý niệm ở trong đầu như mưa rền gió dữ dậy khởi, quay cuồng, Hạ Lễ rất muốn chất vấn côphụ có thể không đem biểu muội gả cho vị đường huynh thiếu niên tài cao kia không, nhưng hắn nhịn xuống. hắn phải nhẫn, không thể hỏi, hỏi chính là ngươi đã biết. Người không biết không có tội, còn có thể lưu lại ấn tượng đep, một khi hỏi thì sẽ trở thành thiên cổ sai lầm.
Hạ Lễ nhắm mắt lại, thật lâu sau sau, hắn vô lực gật gật đầu, một chữ cũng không nói, nhận mệnh vậy, thất hồn lạc phách đi ra.
Lục nhị gia cũng thích đứa cháu này đã mười mấy năm nay, tuy cảm thấy Hạ Lễ không thích hợp làm con rể lắm, nhưng hắn đối Hạ Lễ quả thật có tình thân cô phụ cùng chất tử, mắt thấy Hạ Lễ cô đơn lẻ bóng từ từ đi xa, Lục nhị gia thật đau lòng, không khỏi có chút giận chó đánh mèo Hạ Dụ. Hôn sự hắnnhận rồi, nhưng tân con rể cũng mang đến cho cả nhà quá nhiều phiền toái, hắn thật muốn làm giảm nhuệ khí của Hạ Dụ, không thể để cho hắn đắc ý được.
Ban đêm, nhị phu nhân cùng trượng phu đại náo một trận, long trời lỡ đất, ngay cả tam phòng cũng đều kinh động.
Lục Minh Ngọc nằm ở trên giường, nghe bên ngoài loáng thoáng chửi bậy, không nhịn được, vụng trộm cười ra tiếng.
Nhị bá mẫu hồ đồ, Nhị bá phụ lại sáng suốt, xem ra hôn sự tốt của nhị tỷ tỷ đã gần như thành rồi.
Nghĩ đến nhị tỷ tỷ cùng Hạ Dụ, khúc mắc của Hạ Lễ, Lục Minh Ngọc vừa nhắm mắt lại mở, bỗng nhiên không buồn ngủ. Cả 2 huynh đệ đều thích nhị tỷ tỷ, trưởng bối Hạ gia trong lòng đều biết, nhưng nhị tỷ tỷ vẫn thành hôn cùng Hạ Dụ, đây là không phải là một minh chứng rằng vạn nhất, vạn nhất Sở Hành ngày nào đó đột nhiên muốn cưới vợ, lại trùng hợp.. trùng hợp… thích nàng, kia nàng gả cho Sở Hành, cũng có thể không?
Trong đầu hiện lên thân hình cao lớn của Sở Hành, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, hai gò má Lục Minh Ngọc từng điểm từng điểm đỏ lên.
thật là, lại miên man suy nghĩ, Sở Hành như thế nào lại thích nàng đây?
Đêm đen như mực, Lục Minh Ngọc chốc lát ngượng ngùng chốc lát lại buồn bã, lăn qua lộn lại, cơn buồn ngủ một lần nữa chậm rãi xông tới, thế này mới ngủ.
Buổi tối dễ dàng có ý nghĩ kỳ lạ, trời vừa sáng, Lục Minh Ngọc liền thuần thục đem bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng, thoạt nhìn vô ưu vô lự.
Bởi vì Lục nhị gia đối với Hạ Dụ giận chó đánh mèo, bà mối đến đây hai lần đều lại bị khách khách khí khí đuổi đi, Lục Hoài Ngọc cả ngày mặt ủ mày chau, cho đến khi vào tháng năm, đoan ngọ nhanh đến, Lục Hoài Ngọc mới lại lộ ra tươi cười, cao hứng phấn chấn chạy đến mai uyển, tìm Lục Minh Ngọc lặng lẽ nói.
“Nhị tỷ tỷ có chuyện gì mà cao hứng vậy?" Lục Minh Ngọc ra vẻ không hiểu, chế nhạo hỏi.
sự tình đã sớm phơi bày, Lục Hoài Ngọc cùng muội muội có gì mà xấu hổ, ngồi xuống cạnh Lục Minh Ngọc, cúi đầu nhảy nhót nói:“Cha ta… cha ta rốt cuộc cũng nói, nói là qua đoan ngọ, liền chính thức nghị thân."
“Chúc mừng nhị tỷ tỷ được đền bù mong muốn, rất nhanh có thể gả cho Dụ biểu ca của chúng ta." Lục Minh Ngọc nhẹ nhàng đụng bả vai tỷ tỷ, cười trộm nói.
Lục Hoài Ngọc mặt đỏ bừng, thẹn thùng qua đi, đột nhiên duỗi lưng một cái, nhảy sang đối diện Lục Minh Ngọc, lớn tiếng đề nghị: “A Noãn, đoan ngọ chúng ta đi Thú Viên chơi đi, thừa dịp ta còn chưa đính hôn, chúng ta thống thống khoái khoái chơi một trận, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa!" Định thân xong, nàng cũng phải giống như đại tỷ, không thể lại tùy ý xuất môn nữa.
Thú Viên là do kinh thành đại phú thương Tô gia ở thành Tây xây một mảnh vườn, bên trong có núi có hồ, trồng các loại kỳ hoa dị thảo, mỗi tết đoan ngọ, bọn quý công tử thường thi đấu thuyền rồng, cưỡi ngựa bắn tên, nhóm quý nữ sẽ ở trên cỏ chơi diều, hoặc là ước hẹn đấu bách thảo, phân công nhau thu thập hoa cỏ, cuối cùng xem ai hái được nhiều loại kỳ hoa dị thảo nhất.
Nhị tỷ tỷ hứng thú như vậy cao, Lục Minh Ngọc đương nhiên muốn phối hợp, vui vẻ đáp ứng.
Lục Hoài Ngọc cười khanh khách, nhìn thân muội muội, nàng bỗng nhiên nghĩ đến tên còn lại, trở lại chi thứ hai, lặng lẽ viết thư cho cô em chồng tương lai Hạ Lan Phương, hẹn nàng ngày mồng năm cùng điThú Viên du ngoạn. Hạ Lan Phương so với Lục Hoài Ngọc nhỏ hơn 1 tuổi, nhưng nàng tâm tư thông thấu, nhận được thư mời của tẩu tử tương lai, Hạ Lan Phương mím môi cười, cầm thư đi tìm huynh trưởng.
Hạ Dụ nhìn thư, chống lại ánh mắt trêu chọc của muội muội, hắn chỉ cười nhẹ, nhưng mồng năm vừa đến, liền tự mình theo muội muội ra cửa.
Hai huynh muội vừa đi khỏi, sau lưng còn đã có người báo tin cho Hạ Lễ.
“Thế tử, đại công tử bọn họ xuất phát, tựa hồ muốn đi Thú Viên."
Hạ Lễ khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, nghe vậy, trong mắt xẹt qua một đạo lãnh ý, “Chuẩn bị xe."
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân