Xuân Noãn Hương Nùng
Chương 49
Người tham gia thi hội sẽ phải thi ba đợt liên tiếp, mỗi đợt ba ngày. Vào đợt cuối cùng, sau khi xem xong đề thi, Lục Vanh cầm hộp gỗ đựng giấy được cấp cho thí sinh để viết đáp án lên, ghép lại với những hộp gỗ bên dưới tạo thành một chiếc giường gỗ đơn giản,sau đó ngả người nằm lên, thoạt nhìn chỉ như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thật ra là đang bình tâm tĩnh khí giải đề, ngẫm nghĩ tường tận cặn kẽ rồi mới viết lại đáp án.
Bốn chủ khảo cùng mười tám vị đồng giám khảo lượn qua lượn lại quanh các phòng nhỏ dành cho thí sinh ở tạm, lúc đi ngang qua đây, nhìn thấy bộ dáng này của Lục Vanh, người hiểu được thì âm thầm khen ngợi, tư thế này vừa dễ dàng tĩnh tâm lại tiết kiệm thể lực, thích hợp với những tài tử kiểu như Lục Vanh nhất, người nào không hiểu thì chỉ cười khẩy, coi Lục Vanh là tên công tử phá sản văn dốt võ nát nào đó muốn tới đây thừa nước đục thả câu.
Sáng ngày hôm sau, không khí trong phòng thi khá là thoáng đãng, Lục Vanh nghiền mực cất bút, lưu loát viết ra từ đầu đến cuối. Vết mực vừa khô, Lục Vanh thu lại bài thi, tiếp tục nằm nghỉ ngơi. khôngcòn cách nào, dù làm bài xong cũng vẫn không được phép nộp bài thi trước, cứ ngồi mãi nơi đây khôngcó việc gì làm, Lục Vanh bèn nhắm mắt lại, ngược lại hắn càng quen thuộc với bóng tối như thế này hơn.
Mặc dù ánh mắt đã hồi phục, nhưng thính lực của Lục Vanh vẫn cứ vượt xa người thường, hắn nghe thấy tiếng sột soạt viết bài của thí sinh bên trái, cũng nghe thấy tiếng thở dài liên tục không ngừng của thí sinh bên phải.
Cuộc đời muôn hình vạn trạng, ai cũng có vui buồn riêng.
Đến ngày thứ ba, cũng là ngày thi cuối cùng của khóa năm nay, tiếng thở dài trong trường thi càng nhiều hơn, nỗi lo lắng âu sầu giống như vô số hạt giống bé nhỏ, mang theo luồng không khí ô nhiễm, nương nhờ những cơn gió thoảng mùa xuân len lỏi vào từng căn phòng nhỏ, thổi nhẹ qua chóp mũi mỗi thí sinh, sau đó mọc rễ nảy mầm ngay trong lòng họ.
Có người lo lắng thi không đỗ, có người phát sầu chuyện lộ phí đi về, có người cảm thấy bài văn này mình viết không tốt, muốn sửa, nhưng giấy lại đã dùng hết...
Lục Vanh cũng có lo âu của riêng mình, nhưng nỗi lo ấy lại không liên quan đến kết quả bài thi. hắnnóng lòng muốn rời khỏi nơi như ngục giam này, muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, muốn nhìn thấy thê tử đẹp tuyện trần của mình, muốn nghe thấy tiếng nữ nhi nũng nịu gọi phụ thân, muốn ôm lấy đứa con trai mập mạp mặc dù đôi khi bướng bỉnh cực kỳ nhưng lúc ngoan ngoãn cũng vô cùng đáng yêu.
“Ô ô......" Phía bên phải bỗng nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ, giống như có người bị nghẹn nơi cổ, thống khổ cầu cứu.
Lục Vanh bật dậy, hai chân vừa chạm đất, căn phòng bên phải đã vang lên một tiếng “bịch" trầm đục, dường như người nọ đã ngã ra đất. Trong trường thi thường hay đột phát ra đủ loại tình huống, trường hợp thí sinh bệnh chết ở đây cũng không hiếm. Lục Vanh chỉ thoáng do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lập tức cất cao giọng gọi người. Làm ồn trong trường thi là điều kiêng kỵ nhất, đồng giám khảo Trương hàn lâm vừa đi tuần ngang qua gần đấy nghe được động tĩnh, mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc đi từ bên trái tới, sau lưng là hai thị vệ.
Thấy Lục Vanh, sắc mặt của Trương hàn lâm hơi dịu lại một chút, nhưng vẫn giả vờ như Lục Vanh chỉ là một thí sinh bình thường như bao thí sinh khác, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"
Lục Vanh không có thời gian để khách khí tới lui, nói thẳng ra hình như thí sinh ở bên phải đã xảy ra chuyện.
Trương hàn lâmlập tức tiến lên thêm vài bước, quả nhiên nhìn thấy nam tử trung niên mặc quần áo vải bố trong đó đã ngất lịm, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, giơ tay ra hiệu cho một thị vệ tiến lên kiểm tra. Thị vệ mở thanh chắn phòng ra, đi đến gần người nọ, quỳ gối xuống xem xét, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên trên cổ nam nhân ấy rồi nhanh chóng thu tay lại, gật gật đầu với Trương hàn lâm.
Điều này có nghĩa là, người nọ đã chết.
Trương hàn lâm nhìn bài văn mới viết được một nửa trên bàn, thở dài, ra dấu ý bảo thị vệ nâng người ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng thi của Lục Vanh, Trương hàn lâm liếc nhìn Lục Vanh một cái, lắc đầu.
Lục Vanh chỉ có thể trầm mặc, nhìn nam nhân mặc áo vải thô bị thị vệ nâng đi, tâm trạng phức tạp. Đối với công tử con nhà quan như hắn, tham gia thi cử hiển nhiên là vì tiền đồ của bản thân, nhưng cho dù có không đỗ, thì vẫn có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực như trước, lần sau thi lại là được. Nhưng đối với đại đa số dân chúng mà nói, có thể học hành đọc sách đã là không dễ, thậm chí có người còn phải đivay đi mượn mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường học vấn đầy chông gai này, vì vậy khi bước vào phòng thi, áp lực đè nặng trên vai bọn họ có thể sánh ngang trời.
“Đại nhân đợi đã, người này có lẽ vẫn cứu được."
Bên trái chợt vang lên một tiếng nói thong dong bình tĩnh, đột ngột cắt đứt dòng suy tư của Lục Vanh. Lục Vanh không kiềm được mà tiến lên hai bước, nhưng tầm mắt bị ngăn trở, chỉ có thể thấy được ba người Trương hàn lâm đang đứng trước căn phòng bên cạnh.
Nếu đổi lại là một kẻ khác, lỗ mãng hấp tấp lên tiếng như vậy, Trương hàn lâm hơn phân nửa sẽ khôngđể ý tới, nhưng khi ông nhận ra thí sinh ở phòng bên cạnh Lục Vanh là thứ tôn của Diêu lão tiên sinh - người từng là Chưởng viện học sĩtiền nhiệm của Hàn Lâm viện đồng thời là đế sư,Trương hàn lâm khôngthể không coi trọng. Diêu lão tiên sinh là vị học giả có kiến thức uyên thâm đương thời, mà y thuật của ông ấy, cũng giống như học thức, đều được người đời tán dương. Nghe nói Diêu Ký Đình là do một tay Diêu lão tiên sinh nuôi lớn, vậy lời của hắn......
“Cứu thế nào?" Trương hàn lâm ngừng chân hỏi.
“Thỉnh đại nhân cho phép ta ra ngoài cứu giúp người này."
Lục Vanh đứng tại vị trí này không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được giọng nói của thí sinh ở phòng bên trái cạnh mình, trong trẻo ôn hòa, chắc hẳn tuổi không lớn.
Trương hàn lâm cau mày một lát rồi vẫy tay với hắn. Diêu lão tiên sinh đã qua đời, nam đinh trong Diêu gia hiện giờ cũng chỉ còn lại huynh đệ Diêu Ký Đình, nhưng Diêu lão phu nhân vẫn còn, Hoàng thượng kính trọng Diêu lão phu nhân là sư mẫu, hàng năm đều ban thưởng hậu hĩnh. Nếu ngày hôm nay Diêu Ký Đình cứu sống thí sinh kia, nhất định sẽ được lưu truyền thành một đoạn giai thoại về một nghĩa cử cao đẹp. Còn nếu cứu không được, rơi vào tai Hoàng thượng, thì có Diêu Ký Đình ở đây,Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu quá nhiều.
Được cho phép, Diêu Ký Đình bình tĩnh sải bước ra ngoài, trên người là bộ quần áo mùa xuân màu xám nhạt thêu mây, gương mặt nhìn nghiêng rất tuấn tú. Mặc dù luận về vẻ đẹp thì không thể sánh được với Lục Vanh hay Sở Hành, nhưng khí chất của hắn ôn nhuận, hoàn toàn xứng với mỹ danh “giai công tử" (1), hơn nữa xem tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vậy mà tại cuộc thi quan trọng này vẫn dũng cảm vì một người xa lạ đứng ra. Tấm lòng lương thiện cùng lòng can đảm ấy, thực khiến người ta phải bội phục.
(1) Giai công tử: Công tử xuất chúng xuất thân từ gia đình danh giá.
Trong mắt Lục Vanh hiện lên vẻ khen ngợi.
Diêu Ký Đình ngồi xổm xuống, cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lục Vanh liền quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vanh gật đầu chào hỏi, Diêu Ký Đình cũng gật đầu một cái rất nhẹ, sau đó một lòng kiểm tra tình hình của thí sinh trung niên kia.
Người bên trong nhìn thấu tường tận, người bên ngoài nhìn chẳng hiểu gì. Mặc dù Lục Vanh cũng hiểu sơ về y học, nhưng với loại tình huống thế này, hắn không có chút đầu mối nào. Chỉ thấy Diêu Ký Đình xoa bóp cổ của thí sinh kia, rồi lập tức cởi bỏ áo ngoài của người nọ, để lộ lồng ngực ra, liên tục ấn vào vùng ngực ấy...
“Khụ......"
Thí sinh trung niên đột nhiên ra sức ho khan, quả thật đã sống lại, sắc mặt tái nhợt đánh giá người bên cạnh.
“Ngươi có bị bệnh tim không?" Diêu Ký Đình bình tĩnh hỏi.
Thí sinh trung niên mờ mịt gật gật đầu, gật xong mới phản ứng lại kịp, vội vàng đẩy Diêu Ký Đình ra, quỳ gối trước mặt Trương hàn lâm, “Cầu xin đại nhân cho phép ta trở về tiếp tục làm bài thi! Cầu xin đại nhân, cầu xin đại nhân......" Vừa cầu xin vừa dập đầu.
Trong lòng Trương hàn lâm rất là khinh thường, người này chỉ vì một đợt thi thôi mà đã nôn nóng đến độtái phát bệnh tim, tâm tính như thế này, cho dù có thi đậu thì đoán chừng cũng không gầy dựng nổi thành tựu gì. Nhưng Trương hàn lâm vẫn đồng ý, mệnh lệnh cho hai thí sinh mau chóng quay về.
Từ đầu đến cuối, Diêu Ký Đình vẫn hết sức lạnh nhạt, mà thí sinh trung niên thì cảm động đến rơi nước mắt,vội vội vàng vàng trở lại phòng thi của mình. Chết mà sống lại, thí sinh trung niênngược lại như đãlĩnh ngộ ra điều gì đó, hạ bút viết văn như có thần tiên trợ giúp, chẳng mấy chốc đã hoàn thành bài thi.
Làm bài xong, thí sinh trung niên như đã bị vắt kiệt hết sức lực, ngồi bệt ra đất, người đầy mồ hôi.
Kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, thí sinh trung niên đối với bản thân mình coi như cũng khá hài lòng, ngước mắt nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, bỗng nhiên nhớ về người vừa cứu mình lúc nãy.
Thí sinh trung niên tuy xuất thân bần hàn, nhưng đã hơn ba mươi tuổi, đã sớm thấu hiểu nhân tình thế sự. Nhìn chất vải mà vị công tử kia mặc trên người quý giá vô ngần, lại còn có năng lực khuyên được giám khảo, để giám khảo đồng ý cho hắn đi ra ngoài cứu người, nói vậy bối cảnh gia đình khẳng định không đơn giản.
Có quý nhân gia thế huân quý, lại còn cứu mạng mình, lẽ nào ông trời định an bài cho mình kết giao với quý nhân?
Thí sinh trung niên quyết định bắt lấy cơ hội lần này.
Trời sập tối, giám khảo thu bài thi, cuộc thi kết thúc. Thí sinh trung niên nhìn chằm chằm vào Diêu Ký Đình, thuận tiện tìm hiểu dòng họ của Diêu Ký Đình thông qua tiếng chào hỏi bắt chuyện của những người khác. Đợi đến khi ra khỏi trường thi, mọi người chia nhau ra về, thí sinh trung niên vội vàng tiến lên, trịnh trọng làm đại lễ với Diêu Ký Đình, “Ân nhân đã cứu mạng của ta, xin nhận một bái của Tiền mỗ."
Diêu Ký Đình nhận ra người này, khách khí nói:“Huynh đài không cần khách khí, ta biết sơ một ít y thuật, thấy huynh đài gặp chuyện không may, theo lý nên dốc lòng dốc sức." nói xong lại khuyên Tiền thí sinh đi đến y quán khám lại, sau đó cũng dặn dò một ít phương pháp bảo dưỡng hằng ngày.
Nhưng trong lòng Tiền thí sinh chỉ ôm ấp ý tưởng kết giao quý nhân, mới đầu còn định mời Diêu Ký Đình đi ăn cơm, muốn tiến thêm một bước làm thân. Nhưng vì Diêu Ký Đình cự tuyệt không chịu đáp ứng, Tiền thí sinh đành phải uyển chuyển hỏi han thân phận của Diêu Ký Đình, để ngày sau còn có thể đến cửa cảm tạ.
Nhìn ra ý đồ của đối phương, sắc mặt của Diêu Ký Đình cũng lạnh lùng hơn nhiều. hắn xuất phát từ lòng nhân nghĩa mới cứu người, chứ hoàn toàn không muốn làm đá kê chân cho người ta. một người thành tâm muốn kết bạn, hay là có ý đồ gì khác, hắn tự nhận rằng mình có đủ khả năng để nhìn ra được. Lạnh giọng cự tuyệt Tiền thí sinh, Diêu Ký Đình nhấc chân định rời đi, nhưng Tiền thí sinh nào chịu buông tha cho cơ hội quý báu này, liền lôi lôi kéo kéo, mặt dày mày dạn dùng hết mọi sở trường nịnh bợ để tiếp cận.
Diêu Ký Đình là quân tử, gặp phải người vô lại như thế này, xô xô đẩy đẩy không còn ra thể thống gì, nhưng trong thoáng chốc lại bó tay không còn biết làm gì khác.
“Ký Đình, người này là?" Lục Vanh đi ở đằng sau đã xem được một lúc, hiện giờ không nhìn nổi nữa, bèn đi đến bên cạnh Diêu Ký Đình, lạnh lùng đánh giáTiền thí sinh.
Diêu Ký Đình năm nay mười tám, nhỏ hơn Lục Vanh 9 tuổi, năm đó khi thanh danh của Lục Vanh đangở trên đỉnh cao, Diêu Ký Đình còn đang tập tễnh học đi. Chờ đến khi hắn lớn, Lục Vanh đã vì đôi mắt mù lòa mà đóng chặt cửa không ra ngoài, vì vậy mặc dù Diêu Ký Đình từng nghe nói đến tên của Lục Vanh, nhưng chưa từng nhìn thấy ngoài đời thực. Lúc này thấy Lục Vanh đến gần, Diêu Ký Đình khó hiểu, nhưng hắn biết Lục Vanh có ý tốt, liền thuận thế nói: “một vị đồng khoa thôi, ở trường thi có duyên gặp mặt một lần, đang định cáo từ."
Cũng không thèm giới thiệu Tiền thí sinh, trong giới thư sinh chú trọng phong thái quân tử, cho nên với thái độ lúc này của Diêu Ký Đình, hoặc là nói lên hắn không hiểu lễ nghi, hoặc là đang có ý nói cho người khác biết, phẩm hạnh của Tiền thí sinh không đáng để kết giao.
Cho dù da mặt của Tiền thí sinh có dày đến thế nào đi nữa, thì bây giờ nghe được lời này của Diêu Ký Đình, cảm nhận được Lục Vanh thậm chí là những thí sinh khác khinh thường nhìn mình chằm chằm, mặt của gã cũng đã đỏ bừng sung huyết, biến thành màu gan heo, rời đi như chạy trốn. Gã vừa rời khỏi, đám người xem náo nhiệt cũng lục tục tản đi.
Diêu Ký Đình bấy giờ mới chắp tay với Lục Vanh,“Đa tạ các hạ giải vây, xin hỏi các hạ là?"
Lục Vanh mỉm cười nhẹ nhàng, ý bảo hắn vừa đi vừa tán gẫu,“Ta họ Lục, tên chỉ có một chữ Vanh......"
Diêu Ký Đình kinh hãi,“Hóa ra huynh chính là......"
Lục Vanh khoát tay, cắt ngang danh từ kính ngưỡng mà Diêu Ký Đình còn chưa kịp nói ra, “Những hư danh đó đều do người ngoài coi trọng cất nhắc cả, Ký Đình đừng trêu ghẹo ta. Trong trường thi chúng ta đã gặp qua, phòng của ta nằm ngay bên phải phòng ngươi, nên may mắn thấy được y thuật diệu thủ hồi xuân của Ký Đình, có lòng muốn kết giao. Vì vậy sau khi ra khỏi trường thi ta vẫn luôn đi theo sau lưng ngươi, từ trong miệng của bạn bè ngươi biết được tên tuổi của ngươi."
Diêu Ký Đình vội vàng nói lời khiêm tốn về y thuật của mình.
Lục Vanh chỉ mỉm cười lắng nghe, thoáng thấy tùy tùng Mạnh Toàn chạy đến, Lục Vanh vỗ vỗ vai Diêu Ký Đình, “Trong nhà phái người tới đón, ta đi về trước, ngày khác có cơ hội sẽ cùng nhau chơi cờ."
Trước mặt người khác Diêu Ký Đình rất trầm ổn, nay nhận được lời khen ngợi từ tài tử đệ nhất Đại Tề, khó nén nổi hưng phấn, lập tức đồng ý.
Lục Vanh chắp tay cáo từ, xoay qua nhìn Mạnh Toàn, câu đầu tiên là hỏi về thê tử cùng hai con của mình.
“Phu nhân và Tứ cô nương đều đang mong mỏi ngài mau trở về, Tứ cô nương muốn tự mình đến đón ngài, nhưng đã được phu nhân khuyên bảo." Mạnh Toàn cười nói.
Trong khoảnh khắc Lục Vanh chỉ muốn bay thật nhanh về nhà, nhưng trước khi lên xe ngựa, hắn vẫn nhìn lướt về hướng Diêu Ký Đình.
Diêu Ký Đình vẫn đang đứng ở đấy, ánh mắt giao nhau, hắn nhoẻn miệng cười.
Lục Vanh càng nhìn càng vừa lòng, tâm tình khoái trá bước vào trong xe ngựa.
Bốn chủ khảo cùng mười tám vị đồng giám khảo lượn qua lượn lại quanh các phòng nhỏ dành cho thí sinh ở tạm, lúc đi ngang qua đây, nhìn thấy bộ dáng này của Lục Vanh, người hiểu được thì âm thầm khen ngợi, tư thế này vừa dễ dàng tĩnh tâm lại tiết kiệm thể lực, thích hợp với những tài tử kiểu như Lục Vanh nhất, người nào không hiểu thì chỉ cười khẩy, coi Lục Vanh là tên công tử phá sản văn dốt võ nát nào đó muốn tới đây thừa nước đục thả câu.
Sáng ngày hôm sau, không khí trong phòng thi khá là thoáng đãng, Lục Vanh nghiền mực cất bút, lưu loát viết ra từ đầu đến cuối. Vết mực vừa khô, Lục Vanh thu lại bài thi, tiếp tục nằm nghỉ ngơi. khôngcòn cách nào, dù làm bài xong cũng vẫn không được phép nộp bài thi trước, cứ ngồi mãi nơi đây khôngcó việc gì làm, Lục Vanh bèn nhắm mắt lại, ngược lại hắn càng quen thuộc với bóng tối như thế này hơn.
Mặc dù ánh mắt đã hồi phục, nhưng thính lực của Lục Vanh vẫn cứ vượt xa người thường, hắn nghe thấy tiếng sột soạt viết bài của thí sinh bên trái, cũng nghe thấy tiếng thở dài liên tục không ngừng của thí sinh bên phải.
Cuộc đời muôn hình vạn trạng, ai cũng có vui buồn riêng.
Đến ngày thứ ba, cũng là ngày thi cuối cùng của khóa năm nay, tiếng thở dài trong trường thi càng nhiều hơn, nỗi lo lắng âu sầu giống như vô số hạt giống bé nhỏ, mang theo luồng không khí ô nhiễm, nương nhờ những cơn gió thoảng mùa xuân len lỏi vào từng căn phòng nhỏ, thổi nhẹ qua chóp mũi mỗi thí sinh, sau đó mọc rễ nảy mầm ngay trong lòng họ.
Có người lo lắng thi không đỗ, có người phát sầu chuyện lộ phí đi về, có người cảm thấy bài văn này mình viết không tốt, muốn sửa, nhưng giấy lại đã dùng hết...
Lục Vanh cũng có lo âu của riêng mình, nhưng nỗi lo ấy lại không liên quan đến kết quả bài thi. hắnnóng lòng muốn rời khỏi nơi như ngục giam này, muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, muốn nhìn thấy thê tử đẹp tuyện trần của mình, muốn nghe thấy tiếng nữ nhi nũng nịu gọi phụ thân, muốn ôm lấy đứa con trai mập mạp mặc dù đôi khi bướng bỉnh cực kỳ nhưng lúc ngoan ngoãn cũng vô cùng đáng yêu.
“Ô ô......" Phía bên phải bỗng nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ, giống như có người bị nghẹn nơi cổ, thống khổ cầu cứu.
Lục Vanh bật dậy, hai chân vừa chạm đất, căn phòng bên phải đã vang lên một tiếng “bịch" trầm đục, dường như người nọ đã ngã ra đất. Trong trường thi thường hay đột phát ra đủ loại tình huống, trường hợp thí sinh bệnh chết ở đây cũng không hiếm. Lục Vanh chỉ thoáng do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lập tức cất cao giọng gọi người. Làm ồn trong trường thi là điều kiêng kỵ nhất, đồng giám khảo Trương hàn lâm vừa đi tuần ngang qua gần đấy nghe được động tĩnh, mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc đi từ bên trái tới, sau lưng là hai thị vệ.
Thấy Lục Vanh, sắc mặt của Trương hàn lâm hơi dịu lại một chút, nhưng vẫn giả vờ như Lục Vanh chỉ là một thí sinh bình thường như bao thí sinh khác, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"
Lục Vanh không có thời gian để khách khí tới lui, nói thẳng ra hình như thí sinh ở bên phải đã xảy ra chuyện.
Trương hàn lâmlập tức tiến lên thêm vài bước, quả nhiên nhìn thấy nam tử trung niên mặc quần áo vải bố trong đó đã ngất lịm, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, giơ tay ra hiệu cho một thị vệ tiến lên kiểm tra. Thị vệ mở thanh chắn phòng ra, đi đến gần người nọ, quỳ gối xuống xem xét, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên trên cổ nam nhân ấy rồi nhanh chóng thu tay lại, gật gật đầu với Trương hàn lâm.
Điều này có nghĩa là, người nọ đã chết.
Trương hàn lâm nhìn bài văn mới viết được một nửa trên bàn, thở dài, ra dấu ý bảo thị vệ nâng người ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng thi của Lục Vanh, Trương hàn lâm liếc nhìn Lục Vanh một cái, lắc đầu.
Lục Vanh chỉ có thể trầm mặc, nhìn nam nhân mặc áo vải thô bị thị vệ nâng đi, tâm trạng phức tạp. Đối với công tử con nhà quan như hắn, tham gia thi cử hiển nhiên là vì tiền đồ của bản thân, nhưng cho dù có không đỗ, thì vẫn có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực như trước, lần sau thi lại là được. Nhưng đối với đại đa số dân chúng mà nói, có thể học hành đọc sách đã là không dễ, thậm chí có người còn phải đivay đi mượn mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường học vấn đầy chông gai này, vì vậy khi bước vào phòng thi, áp lực đè nặng trên vai bọn họ có thể sánh ngang trời.
“Đại nhân đợi đã, người này có lẽ vẫn cứu được."
Bên trái chợt vang lên một tiếng nói thong dong bình tĩnh, đột ngột cắt đứt dòng suy tư của Lục Vanh. Lục Vanh không kiềm được mà tiến lên hai bước, nhưng tầm mắt bị ngăn trở, chỉ có thể thấy được ba người Trương hàn lâm đang đứng trước căn phòng bên cạnh.
Nếu đổi lại là một kẻ khác, lỗ mãng hấp tấp lên tiếng như vậy, Trương hàn lâm hơn phân nửa sẽ khôngđể ý tới, nhưng khi ông nhận ra thí sinh ở phòng bên cạnh Lục Vanh là thứ tôn của Diêu lão tiên sinh - người từng là Chưởng viện học sĩtiền nhiệm của Hàn Lâm viện đồng thời là đế sư,Trương hàn lâm khôngthể không coi trọng. Diêu lão tiên sinh là vị học giả có kiến thức uyên thâm đương thời, mà y thuật của ông ấy, cũng giống như học thức, đều được người đời tán dương. Nghe nói Diêu Ký Đình là do một tay Diêu lão tiên sinh nuôi lớn, vậy lời của hắn......
“Cứu thế nào?" Trương hàn lâm ngừng chân hỏi.
“Thỉnh đại nhân cho phép ta ra ngoài cứu giúp người này."
Lục Vanh đứng tại vị trí này không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được giọng nói của thí sinh ở phòng bên trái cạnh mình, trong trẻo ôn hòa, chắc hẳn tuổi không lớn.
Trương hàn lâm cau mày một lát rồi vẫy tay với hắn. Diêu lão tiên sinh đã qua đời, nam đinh trong Diêu gia hiện giờ cũng chỉ còn lại huynh đệ Diêu Ký Đình, nhưng Diêu lão phu nhân vẫn còn, Hoàng thượng kính trọng Diêu lão phu nhân là sư mẫu, hàng năm đều ban thưởng hậu hĩnh. Nếu ngày hôm nay Diêu Ký Đình cứu sống thí sinh kia, nhất định sẽ được lưu truyền thành một đoạn giai thoại về một nghĩa cử cao đẹp. Còn nếu cứu không được, rơi vào tai Hoàng thượng, thì có Diêu Ký Đình ở đây,Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu quá nhiều.
Được cho phép, Diêu Ký Đình bình tĩnh sải bước ra ngoài, trên người là bộ quần áo mùa xuân màu xám nhạt thêu mây, gương mặt nhìn nghiêng rất tuấn tú. Mặc dù luận về vẻ đẹp thì không thể sánh được với Lục Vanh hay Sở Hành, nhưng khí chất của hắn ôn nhuận, hoàn toàn xứng với mỹ danh “giai công tử" (1), hơn nữa xem tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vậy mà tại cuộc thi quan trọng này vẫn dũng cảm vì một người xa lạ đứng ra. Tấm lòng lương thiện cùng lòng can đảm ấy, thực khiến người ta phải bội phục.
(1) Giai công tử: Công tử xuất chúng xuất thân từ gia đình danh giá.
Trong mắt Lục Vanh hiện lên vẻ khen ngợi.
Diêu Ký Đình ngồi xổm xuống, cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lục Vanh liền quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vanh gật đầu chào hỏi, Diêu Ký Đình cũng gật đầu một cái rất nhẹ, sau đó một lòng kiểm tra tình hình của thí sinh trung niên kia.
Người bên trong nhìn thấu tường tận, người bên ngoài nhìn chẳng hiểu gì. Mặc dù Lục Vanh cũng hiểu sơ về y học, nhưng với loại tình huống thế này, hắn không có chút đầu mối nào. Chỉ thấy Diêu Ký Đình xoa bóp cổ của thí sinh kia, rồi lập tức cởi bỏ áo ngoài của người nọ, để lộ lồng ngực ra, liên tục ấn vào vùng ngực ấy...
“Khụ......"
Thí sinh trung niên đột nhiên ra sức ho khan, quả thật đã sống lại, sắc mặt tái nhợt đánh giá người bên cạnh.
“Ngươi có bị bệnh tim không?" Diêu Ký Đình bình tĩnh hỏi.
Thí sinh trung niên mờ mịt gật gật đầu, gật xong mới phản ứng lại kịp, vội vàng đẩy Diêu Ký Đình ra, quỳ gối trước mặt Trương hàn lâm, “Cầu xin đại nhân cho phép ta trở về tiếp tục làm bài thi! Cầu xin đại nhân, cầu xin đại nhân......" Vừa cầu xin vừa dập đầu.
Trong lòng Trương hàn lâm rất là khinh thường, người này chỉ vì một đợt thi thôi mà đã nôn nóng đến độtái phát bệnh tim, tâm tính như thế này, cho dù có thi đậu thì đoán chừng cũng không gầy dựng nổi thành tựu gì. Nhưng Trương hàn lâm vẫn đồng ý, mệnh lệnh cho hai thí sinh mau chóng quay về.
Từ đầu đến cuối, Diêu Ký Đình vẫn hết sức lạnh nhạt, mà thí sinh trung niên thì cảm động đến rơi nước mắt,vội vội vàng vàng trở lại phòng thi của mình. Chết mà sống lại, thí sinh trung niênngược lại như đãlĩnh ngộ ra điều gì đó, hạ bút viết văn như có thần tiên trợ giúp, chẳng mấy chốc đã hoàn thành bài thi.
Làm bài xong, thí sinh trung niên như đã bị vắt kiệt hết sức lực, ngồi bệt ra đất, người đầy mồ hôi.
Kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, thí sinh trung niên đối với bản thân mình coi như cũng khá hài lòng, ngước mắt nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, bỗng nhiên nhớ về người vừa cứu mình lúc nãy.
Thí sinh trung niên tuy xuất thân bần hàn, nhưng đã hơn ba mươi tuổi, đã sớm thấu hiểu nhân tình thế sự. Nhìn chất vải mà vị công tử kia mặc trên người quý giá vô ngần, lại còn có năng lực khuyên được giám khảo, để giám khảo đồng ý cho hắn đi ra ngoài cứu người, nói vậy bối cảnh gia đình khẳng định không đơn giản.
Có quý nhân gia thế huân quý, lại còn cứu mạng mình, lẽ nào ông trời định an bài cho mình kết giao với quý nhân?
Thí sinh trung niên quyết định bắt lấy cơ hội lần này.
Trời sập tối, giám khảo thu bài thi, cuộc thi kết thúc. Thí sinh trung niên nhìn chằm chằm vào Diêu Ký Đình, thuận tiện tìm hiểu dòng họ của Diêu Ký Đình thông qua tiếng chào hỏi bắt chuyện của những người khác. Đợi đến khi ra khỏi trường thi, mọi người chia nhau ra về, thí sinh trung niên vội vàng tiến lên, trịnh trọng làm đại lễ với Diêu Ký Đình, “Ân nhân đã cứu mạng của ta, xin nhận một bái của Tiền mỗ."
Diêu Ký Đình nhận ra người này, khách khí nói:“Huynh đài không cần khách khí, ta biết sơ một ít y thuật, thấy huynh đài gặp chuyện không may, theo lý nên dốc lòng dốc sức." nói xong lại khuyên Tiền thí sinh đi đến y quán khám lại, sau đó cũng dặn dò một ít phương pháp bảo dưỡng hằng ngày.
Nhưng trong lòng Tiền thí sinh chỉ ôm ấp ý tưởng kết giao quý nhân, mới đầu còn định mời Diêu Ký Đình đi ăn cơm, muốn tiến thêm một bước làm thân. Nhưng vì Diêu Ký Đình cự tuyệt không chịu đáp ứng, Tiền thí sinh đành phải uyển chuyển hỏi han thân phận của Diêu Ký Đình, để ngày sau còn có thể đến cửa cảm tạ.
Nhìn ra ý đồ của đối phương, sắc mặt của Diêu Ký Đình cũng lạnh lùng hơn nhiều. hắn xuất phát từ lòng nhân nghĩa mới cứu người, chứ hoàn toàn không muốn làm đá kê chân cho người ta. một người thành tâm muốn kết bạn, hay là có ý đồ gì khác, hắn tự nhận rằng mình có đủ khả năng để nhìn ra được. Lạnh giọng cự tuyệt Tiền thí sinh, Diêu Ký Đình nhấc chân định rời đi, nhưng Tiền thí sinh nào chịu buông tha cho cơ hội quý báu này, liền lôi lôi kéo kéo, mặt dày mày dạn dùng hết mọi sở trường nịnh bợ để tiếp cận.
Diêu Ký Đình là quân tử, gặp phải người vô lại như thế này, xô xô đẩy đẩy không còn ra thể thống gì, nhưng trong thoáng chốc lại bó tay không còn biết làm gì khác.
“Ký Đình, người này là?" Lục Vanh đi ở đằng sau đã xem được một lúc, hiện giờ không nhìn nổi nữa, bèn đi đến bên cạnh Diêu Ký Đình, lạnh lùng đánh giáTiền thí sinh.
Diêu Ký Đình năm nay mười tám, nhỏ hơn Lục Vanh 9 tuổi, năm đó khi thanh danh của Lục Vanh đangở trên đỉnh cao, Diêu Ký Đình còn đang tập tễnh học đi. Chờ đến khi hắn lớn, Lục Vanh đã vì đôi mắt mù lòa mà đóng chặt cửa không ra ngoài, vì vậy mặc dù Diêu Ký Đình từng nghe nói đến tên của Lục Vanh, nhưng chưa từng nhìn thấy ngoài đời thực. Lúc này thấy Lục Vanh đến gần, Diêu Ký Đình khó hiểu, nhưng hắn biết Lục Vanh có ý tốt, liền thuận thế nói: “một vị đồng khoa thôi, ở trường thi có duyên gặp mặt một lần, đang định cáo từ."
Cũng không thèm giới thiệu Tiền thí sinh, trong giới thư sinh chú trọng phong thái quân tử, cho nên với thái độ lúc này của Diêu Ký Đình, hoặc là nói lên hắn không hiểu lễ nghi, hoặc là đang có ý nói cho người khác biết, phẩm hạnh của Tiền thí sinh không đáng để kết giao.
Cho dù da mặt của Tiền thí sinh có dày đến thế nào đi nữa, thì bây giờ nghe được lời này của Diêu Ký Đình, cảm nhận được Lục Vanh thậm chí là những thí sinh khác khinh thường nhìn mình chằm chằm, mặt của gã cũng đã đỏ bừng sung huyết, biến thành màu gan heo, rời đi như chạy trốn. Gã vừa rời khỏi, đám người xem náo nhiệt cũng lục tục tản đi.
Diêu Ký Đình bấy giờ mới chắp tay với Lục Vanh,“Đa tạ các hạ giải vây, xin hỏi các hạ là?"
Lục Vanh mỉm cười nhẹ nhàng, ý bảo hắn vừa đi vừa tán gẫu,“Ta họ Lục, tên chỉ có một chữ Vanh......"
Diêu Ký Đình kinh hãi,“Hóa ra huynh chính là......"
Lục Vanh khoát tay, cắt ngang danh từ kính ngưỡng mà Diêu Ký Đình còn chưa kịp nói ra, “Những hư danh đó đều do người ngoài coi trọng cất nhắc cả, Ký Đình đừng trêu ghẹo ta. Trong trường thi chúng ta đã gặp qua, phòng của ta nằm ngay bên phải phòng ngươi, nên may mắn thấy được y thuật diệu thủ hồi xuân của Ký Đình, có lòng muốn kết giao. Vì vậy sau khi ra khỏi trường thi ta vẫn luôn đi theo sau lưng ngươi, từ trong miệng của bạn bè ngươi biết được tên tuổi của ngươi."
Diêu Ký Đình vội vàng nói lời khiêm tốn về y thuật của mình.
Lục Vanh chỉ mỉm cười lắng nghe, thoáng thấy tùy tùng Mạnh Toàn chạy đến, Lục Vanh vỗ vỗ vai Diêu Ký Đình, “Trong nhà phái người tới đón, ta đi về trước, ngày khác có cơ hội sẽ cùng nhau chơi cờ."
Trước mặt người khác Diêu Ký Đình rất trầm ổn, nay nhận được lời khen ngợi từ tài tử đệ nhất Đại Tề, khó nén nổi hưng phấn, lập tức đồng ý.
Lục Vanh chắp tay cáo từ, xoay qua nhìn Mạnh Toàn, câu đầu tiên là hỏi về thê tử cùng hai con của mình.
“Phu nhân và Tứ cô nương đều đang mong mỏi ngài mau trở về, Tứ cô nương muốn tự mình đến đón ngài, nhưng đã được phu nhân khuyên bảo." Mạnh Toàn cười nói.
Trong khoảnh khắc Lục Vanh chỉ muốn bay thật nhanh về nhà, nhưng trước khi lên xe ngựa, hắn vẫn nhìn lướt về hướng Diêu Ký Đình.
Diêu Ký Đình vẫn đang đứng ở đấy, ánh mắt giao nhau, hắn nhoẻn miệng cười.
Lục Vanh càng nhìn càng vừa lòng, tâm tình khoái trá bước vào trong xe ngựa.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân