Xuân Ngốc
Chương 59
Từ Tái Xuân cũng không phải não tàn, sao cô đồng ý chứ. Đương nhiên ban đầu là do đầu óc nặng nề, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời cô ôm ý nghĩ đẹp đẽ với Trương Kiêu, bất quá rất nhanh, cô đã nhớ lại chuyện trước kia.
Những trò đùa giễu cợt thời trẻ người non dạ đối với Trương Kiêu mà nói, có thể dùng một câu ‘xin lỗi’ để xóa đi, song, Từ Tái Xuân là trái tim pha lê, một trái tim long lanh trong sáng bị hung hăng giẫm xuống đất, giờ cùng lắm cô chỉ có thể nói một tiếng tha thứ à.
Nhưng muốn tha thứ, còn muốn cô ở bên tên cặn bã kia nữa.
Hắn nhất định đang nằm mơ.
Từ Tái Xuân đẩy Trương Kiêu ra, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, “Anh điên hả?"
Ngại chưa đủ tự ngược sao? Lại có thể nói tương lai tất cả chuyện cũ đều hóa thành hư không, mặt dày mày dạn ở bên nhau.
Dường như chiếm được đáp án không chút nào bất ngờ, Trương Kiêu cười không sao cả, “Anh cũng biết như vậy, có điều không sao, anh rất thỏa mãn rồi. Từ Tái Xuân, không tiếp nhận anh cũng không có gì, ít nhất, chúng ta có thể trở thành bạn bè, không phải ư?"
“…"
Từ Tái Xuân bày tỏ, thực ra làm bạn bè cũng hơi miễn cưỡng.
“Vậy, anh muốn hỏi một câu, em và Trương Nghiêu, quyết định ở bên nhau hả?"
“Chuyện này hình như đâu liên quan tới anh."
Trương Kiêu sờ sờ mũi, “Anh biết mà, nhưng, em nhớ hết rồi sao? Là ngơ ngơ ngác ngác lấy hắn, hay lại trở về quỹ đạo của mình quên hết tất cả những thứ này…"
Trở lại quỹ đạo của mình?
Đi ngược lại sự thật mấy năm nay đều chệch hướng?
Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân hơi động lòng.
Lúc trở về, Trương Nghiêu đang chơi với Khoai Tây. Có lẽ, đàn ông nhà họ Trương đều có chút tự ngược, rõ ràng bản thân dị ứng lông chó, còn không quên cọ cọ ở nơi này.
Từ Tái Xuân phát hiện đầu mình hơi đau, cô vuốt đầu, sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Một lát sau, cô bụm gương mặt đỏ bừng, thoáng xấu hổ. Cô vẫn chưa tới ba mươi đó, lại có thể nhanh chóng tư xuân vậy. Rõ ràng cô nghĩ đến lần đầu tiên với Trương Nghiêu.
Ặc… Có chút thê thảm nha. Nhớ tới dáng vẻ tay chân vụng về của Trương Nghiêu, còn cô thì… cắn kẹo que, cô không nhịn cười được.
Nghe được tiếng cười, Trương Nghiêu phục hồi tinh thần.
Vợ đã về, đương nhiên anh ném cả nhà Khoai Tây đi rồi, sải bước đi tới chỗ Từ Tái Xuân.
Bản thân Từ Tái Xuân vừa qua 1m61 một chút, nhưng Trương Nghiêu ở trước mặt cô, chắc cao hơn một cái đầu. Cô phải nhón chân lên, mới có thể nhìn rõ anh.
Vâng, hình như trước kia Trương Nghiêu tới nhà cô thực sự vừa gầy vừa quê mùa, kết quả dáng dấp bây giờ đã trắng nõn, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đấy.
“Cười cái gì?"
Trương Nghiêu kéo cô, ánh mắt mang theo sự lưỡng lự, “Em đi đâu đó?"
“Không có."
Từ Tái Xuân không muốn giấu anh bèn thành thật, “Em đã gặp Trương Kiêu."
Quả nhiên, Trương Nghiêu vừa nghe đến cái tên Trương Kiêu này, cả người lập tức cứng đờ.
Mấy năm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông Trương chết, nghe nói bà Trương rút về tuyến hai, việc làm ăn của Trương gia đều giao cho Trương Kiêu trông nom. Trước đây, rất nhiều người đều nghĩ Trương Kiêu là một tên ăn chơi trác táng, ngay cả Trương Nghiêu cũng cho là thế. Song nửa năm nay, Trương Kiêu xử lý rất tốt, thành công khiến tất cả mọi người nhìn với đôi mắt khác xưa.
Trương Kiêu như vậy, rất được nhiều phụ nữ thích. Cô gái bình thường cũng sẽ thích nhỉ, Trương Nghiêu cảm thấy hơi khó chịu, mặc kệ thế nào anh không quên được người Từ Tái Xuân thích là Trương Kiêu.
Từ Tái Xuân nói xong câu này hơi hối hận, cô hết chuyện để nói à. Nhưng cô chưa kịp giải thích, Trương Nghiêu đã ra ngoài rồi.
Này… cô vẫn chưa giải thích đấy.
Tối đó Trương Nghiêu không về nhà. Anh cũng không đi tìm Trương Kiêu, một là tuổi tác hiện tại không còn kích động như lúc trẻ, hai là Từ Tái Xuân không thích anh bạo lực.
Anh đồng ý rồi, không bạo lực nữa.
Khi tâm trạng Trương Nghiêu không tốt bèn thích quấy rối Cố Tây Dương, hiện tại Cố Tây Dương cũng rất đau đầu. Thế nào mà dạo gần đây những người này đều không có chuyện gì làm nhỉ, từng người từng người một tới chỗ hắn nói chuyện phiếm.
Còn nữa, từ khi nào dáng dấp hắn giống thầy giáo phụ đạo tâm lý? Anh trai tri kỷ nhỡ? Phi.
Vừa thấy Trương Nghiêu tới, Cố Tây Dương lập tức muốn đóng cửa. Gần đây hắn thực sự đen đủi, không có nguyên nhân nào khác, ông anh trai nhà hắn lại có thể bất tri bất giấc kết hôn rồi.
Ặc… thực ra, đợi cả nhà hắn phát hiện thì hai người họ đã sắp ly hôn.
Khó trách hắn ta không đi coi mắt, hóa ra mấy năm trước đã yên ổn với một cô gái.
Nhưng, anh trai hắn có tính nết gì hắn biết chớ, hắn ta là một tên mặt than, không thích nói chuyện, có điều không thích nói, lẽ nào nhất định phải tìm một người câm sao?
Hèn chi mẹ tức giận tới vậy.
Tức giận thì thôi, người ta lấy nhau rồi, cô gái kia hắn từng gặp một lần, vừa nhìn biết ngay là con gái rượu, rất thích hợp làm vợ. Đi theo anh trai hắn trong tim trong mắt đều là tình yêu. Tuy không thể nói chuyện, mẹ rất tức giận, song nghĩ tới, người cũng đã gả vào còn có thể bội tình bạc nghĩa ư?
Do đó cả nhà bọn họ đều có một thái độ. Mắt nhắm mắt mở, quên đi. Dù sao có người chịu nổi tính cách quái đản của anh trai cũng coi như ý trời.
Đương nhiên, thực ra cũng không thể qua loa thế. Ít nhất, bọn họ thông qua WeChat bỏ phiếu mà.
Nhưng cuộc sống an ổn còn chưa được mấy ngày, chị hai không hiểu sao sinh non, sau đó… anh hai lại muốn ly hôn với chị ấy.
Ly hôn thì thôi, dù gì chuyện tình cảm này không phải một người muốn đánh một người muốn bị đánh hả? Bất quá, anh hai và chị hai rốt cuộc có tình cảm không? Hắn cũng không rõ.
Cứ cảm thấy con người anh hai rất nội tâm, nên… cô gái kia thực sự hơi đáng thương đấy.
Bất quá, mấy tháng sau, kẻ đáng thương hình như đã biến thành anh hai.
Hắn ta bắt đầu ngày ngày chạy tới chỗ hắn, thứ nhất là uống rượu, bày gương mặt than uống rượu trước mặt hắn, hắn cũng không phải người chết.
Nhưng, anh trai tri kỷ làm lâu lắm rồi, trong lòng hắn cũng mệt chết đi được. Tại sao anh hai hắn cứ tới tìm hắn, hắn đâu phải chị hai đâu.
Vất vả lắm mới khuyên được anh hai đi đón chị hai, kết quả còn chưa trải qua hai ngày an ổn, Trương Nghiêu lại tới.
“Ông chủ, anh Trương tới."
“Ặc, cậu nói với hắn tôi không ở đây." Cố Tây Dương thực sự muốn ngủ một giấc an ổn lắm, do đó không cần hết người này tới người khác đến đùa hắn đâu.
Ngay cửa, tiếng người giữ cửa rất lâu không vang lên, trực giác mách bảo Cố Tây Dương có gì đó không đúng, quả nhiên, giọng nói bình thản không gợn sóng của Trương Nghiêu từ ngoài cửa vọng lại.
“Tao tới rồi."
“…"
Không còn cách nào khác, ôn thần đã tới, hơn nữa nghe giọng anh hình như… rất khó chịu.
“Tao nói nè đại ca, mày sao thế? Mấy hôm trước không phải phát triển với vợ rất vui vẻ sao? Tại sao bây giờ lại bày cái bản mặt oán phụ vậy?"
“Có cách nào có thể thủ tiêu một người không?" Trương Nghiêu vừa mở miệng đã ném một quả bom hẹn giờ.
Cố Tây Dương càng hoảng sợ hơn, nếu dựa theo tính cách Trương Nghiêu, thì đúng là dễ làm ra loại chuyện bi thảm nhất trần gian.
“Tao nói nè, mày đừng làm tao sợ, lẽ nào mày tính vô đó thêm mấy năm hả? Vợ con mày phải tính sao?"
“Tao không có con."
“…" Cố Tây Dương nuốt một ngụm nước bọt, “… Đợi mày vô đó, cô vợ duy nhất của mày cũng biến thành của người khác…"
Là ảo giác của hắn à? Cứ cảm thấy hắn vừa nói xong câu đó, sắc mặt Trương Nghiêu càng khó coi hơn.
Cố Tây Dương với hỏa nhãn kim tinh thoáng cái hiểu ngay.
“Từ Tái Xuân không thích mày?"
“…"
“Khụ khụ… Được rồi, mày đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn tao, tao chỉ muốn hỏi mày một câu, là vì Từ Tái Xuân hả, tao nghĩ Từ Tái Xuân không có hoa đào nào, đóa hoa đào duy nhất chỉ có Trương Kiêu thôi, để tao đoán thử xem, có phải hắn không?"
Trương Nghiêu buồn bực uống một hớp rượu, mặc dù không trả lời, song đối với Cố Tây Dương thông minh mà nói, đã đủ nói rõ đáp án.
“Ặc… để tao nghĩ xem, tại sao mày không ưa Trương Kiêu chứ? Cũng vì hắn là mối tình đầu của vợ mày hử? Có điều nếu tao là mày, tao hoàn toàn không cần lo lắng, vì mối tình đầu là tên cặn bã rất bình thường, nhưng con người cũng đâu rẻ rúng, luôn luôn yêu một tên cặn bã đâu. Nghe nói trí nhớ Từ Tái Xuân đã khôi phục bình thường, phụ nữ bình thường sẽ thích một gã đàn ông từng đùa bỡn cô ấy à? Ặc… ngoại trừ thánh mẫu, lẽ nào Từ Tái Xuân cũng vậy?"
Trương Nghiêu xoay ly rượu, ánh mắt hơi lạnh lẽo âm u.
“Nghe nói, phụ nữ đều khắc sâu ký ức với người đàn ông đầu tiên của mình?"
“Khụ khụ…"
Cố Tây Dương sặc một hớp rượu, “Nói bậy bạ gì đó. Hơn nữa tao cũng không phải phụ nữ, sao biết… bất quá…" Cố Tây Dương lau miệng, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới đáp, “Bất quá, nghe nói là đúng. Dù sao, phụ nữ khá coi trọng lần đầu tiên mà… Haha…"
Nói xong, Cố Tây Dương trừng mắt nhìn Trương Nghiêu, một lát sau, hắn khó mà tin nổi há to mồm, “Không phải chứ… Không phải như tao nghĩ chứ, Từ Tái Xuân và Trương Kiêu?"
Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, không nói gì.
Cố Tây Dương cười mỉa hai tiếng, “Có điều mày cũng hẹp hòi quá, chả lẽ mày cuồng xử nữ sao?"
“Tao không có." Trương Nghiêu cứng nhắc nói, “Chẳng qua… Trương Kiêu…"
Cố Tây Dương có chút hiểu, việc này có lẽ là hơi khó chịu thôi.
“Cũng vì chút chuyện này mà mày không cho tao sắc mặt?" Cố Tây Dương khoa trương thở dài, “Tao nói nè, mày đúng là vô vị, ghen đến mức độ đó, chuyện Từ Tái Xuân và Trương Kiêu đã là quá khứ rồi…"
“Trương Kiêu lại tìm cô ấy." Giọng Trương Nghiêu hơi cứng nhắc.
“Vậy thì sao, có thể đại biểu cho cái gì? Từ Tái Xuân lại không tỏ thái độ, hai người dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, lẽ nào mày không tin Từ Tái Xuân? Cô ấy đã mất một phần trí nhớ kia, có điều bộ mày tưởng cô ấy là mấy đứa lẳng lơ hả, mối tình đầu ngoắc ngoắc tay cái chạy theo ngay…"
Lần này, Trương Nghiêu vẫn không trả lời, chỉ nghe tiếng đạp cửa phịch một tiếng. Theo âm thanh nhìn lại, Từ Tái Xuân mang cà mèn gấu con, vẻ mặt âm trầm đứng ngay cửa.
Cố Tây Dương thoáng nhìn người giữ cửa phía sau đang sợ hãi rụt rè, ót bắt đầu phát đau. Lần này, coi như xong.
Đáng nhẽ chỉ có 5% tín nhiệm, giờ biến thành 0% rồi.
Ặc… Trường hợp này dường như không thích hợp với hắn lắm, hắn nên tránh trước một bước là được.
Nghĩ thế, Cố Tây Dương cười hì hì, rất thân thiện chào hỏi Từ Tái Xuân.
“Haha, nếu em Xuân tới rồi… vợ chồng hai người trò chuyện đi, tôi đi trước."
Những trò đùa giễu cợt thời trẻ người non dạ đối với Trương Kiêu mà nói, có thể dùng một câu ‘xin lỗi’ để xóa đi, song, Từ Tái Xuân là trái tim pha lê, một trái tim long lanh trong sáng bị hung hăng giẫm xuống đất, giờ cùng lắm cô chỉ có thể nói một tiếng tha thứ à.
Nhưng muốn tha thứ, còn muốn cô ở bên tên cặn bã kia nữa.
Hắn nhất định đang nằm mơ.
Từ Tái Xuân đẩy Trương Kiêu ra, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, “Anh điên hả?"
Ngại chưa đủ tự ngược sao? Lại có thể nói tương lai tất cả chuyện cũ đều hóa thành hư không, mặt dày mày dạn ở bên nhau.
Dường như chiếm được đáp án không chút nào bất ngờ, Trương Kiêu cười không sao cả, “Anh cũng biết như vậy, có điều không sao, anh rất thỏa mãn rồi. Từ Tái Xuân, không tiếp nhận anh cũng không có gì, ít nhất, chúng ta có thể trở thành bạn bè, không phải ư?"
“…"
Từ Tái Xuân bày tỏ, thực ra làm bạn bè cũng hơi miễn cưỡng.
“Vậy, anh muốn hỏi một câu, em và Trương Nghiêu, quyết định ở bên nhau hả?"
“Chuyện này hình như đâu liên quan tới anh."
Trương Kiêu sờ sờ mũi, “Anh biết mà, nhưng, em nhớ hết rồi sao? Là ngơ ngơ ngác ngác lấy hắn, hay lại trở về quỹ đạo của mình quên hết tất cả những thứ này…"
Trở lại quỹ đạo của mình?
Đi ngược lại sự thật mấy năm nay đều chệch hướng?
Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân hơi động lòng.
Lúc trở về, Trương Nghiêu đang chơi với Khoai Tây. Có lẽ, đàn ông nhà họ Trương đều có chút tự ngược, rõ ràng bản thân dị ứng lông chó, còn không quên cọ cọ ở nơi này.
Từ Tái Xuân phát hiện đầu mình hơi đau, cô vuốt đầu, sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Một lát sau, cô bụm gương mặt đỏ bừng, thoáng xấu hổ. Cô vẫn chưa tới ba mươi đó, lại có thể nhanh chóng tư xuân vậy. Rõ ràng cô nghĩ đến lần đầu tiên với Trương Nghiêu.
Ặc… Có chút thê thảm nha. Nhớ tới dáng vẻ tay chân vụng về của Trương Nghiêu, còn cô thì… cắn kẹo que, cô không nhịn cười được.
Nghe được tiếng cười, Trương Nghiêu phục hồi tinh thần.
Vợ đã về, đương nhiên anh ném cả nhà Khoai Tây đi rồi, sải bước đi tới chỗ Từ Tái Xuân.
Bản thân Từ Tái Xuân vừa qua 1m61 một chút, nhưng Trương Nghiêu ở trước mặt cô, chắc cao hơn một cái đầu. Cô phải nhón chân lên, mới có thể nhìn rõ anh.
Vâng, hình như trước kia Trương Nghiêu tới nhà cô thực sự vừa gầy vừa quê mùa, kết quả dáng dấp bây giờ đã trắng nõn, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đấy.
“Cười cái gì?"
Trương Nghiêu kéo cô, ánh mắt mang theo sự lưỡng lự, “Em đi đâu đó?"
“Không có."
Từ Tái Xuân không muốn giấu anh bèn thành thật, “Em đã gặp Trương Kiêu."
Quả nhiên, Trương Nghiêu vừa nghe đến cái tên Trương Kiêu này, cả người lập tức cứng đờ.
Mấy năm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông Trương chết, nghe nói bà Trương rút về tuyến hai, việc làm ăn của Trương gia đều giao cho Trương Kiêu trông nom. Trước đây, rất nhiều người đều nghĩ Trương Kiêu là một tên ăn chơi trác táng, ngay cả Trương Nghiêu cũng cho là thế. Song nửa năm nay, Trương Kiêu xử lý rất tốt, thành công khiến tất cả mọi người nhìn với đôi mắt khác xưa.
Trương Kiêu như vậy, rất được nhiều phụ nữ thích. Cô gái bình thường cũng sẽ thích nhỉ, Trương Nghiêu cảm thấy hơi khó chịu, mặc kệ thế nào anh không quên được người Từ Tái Xuân thích là Trương Kiêu.
Từ Tái Xuân nói xong câu này hơi hối hận, cô hết chuyện để nói à. Nhưng cô chưa kịp giải thích, Trương Nghiêu đã ra ngoài rồi.
Này… cô vẫn chưa giải thích đấy.
Tối đó Trương Nghiêu không về nhà. Anh cũng không đi tìm Trương Kiêu, một là tuổi tác hiện tại không còn kích động như lúc trẻ, hai là Từ Tái Xuân không thích anh bạo lực.
Anh đồng ý rồi, không bạo lực nữa.
Khi tâm trạng Trương Nghiêu không tốt bèn thích quấy rối Cố Tây Dương, hiện tại Cố Tây Dương cũng rất đau đầu. Thế nào mà dạo gần đây những người này đều không có chuyện gì làm nhỉ, từng người từng người một tới chỗ hắn nói chuyện phiếm.
Còn nữa, từ khi nào dáng dấp hắn giống thầy giáo phụ đạo tâm lý? Anh trai tri kỷ nhỡ? Phi.
Vừa thấy Trương Nghiêu tới, Cố Tây Dương lập tức muốn đóng cửa. Gần đây hắn thực sự đen đủi, không có nguyên nhân nào khác, ông anh trai nhà hắn lại có thể bất tri bất giấc kết hôn rồi.
Ặc… thực ra, đợi cả nhà hắn phát hiện thì hai người họ đã sắp ly hôn.
Khó trách hắn ta không đi coi mắt, hóa ra mấy năm trước đã yên ổn với một cô gái.
Nhưng, anh trai hắn có tính nết gì hắn biết chớ, hắn ta là một tên mặt than, không thích nói chuyện, có điều không thích nói, lẽ nào nhất định phải tìm một người câm sao?
Hèn chi mẹ tức giận tới vậy.
Tức giận thì thôi, người ta lấy nhau rồi, cô gái kia hắn từng gặp một lần, vừa nhìn biết ngay là con gái rượu, rất thích hợp làm vợ. Đi theo anh trai hắn trong tim trong mắt đều là tình yêu. Tuy không thể nói chuyện, mẹ rất tức giận, song nghĩ tới, người cũng đã gả vào còn có thể bội tình bạc nghĩa ư?
Do đó cả nhà bọn họ đều có một thái độ. Mắt nhắm mắt mở, quên đi. Dù sao có người chịu nổi tính cách quái đản của anh trai cũng coi như ý trời.
Đương nhiên, thực ra cũng không thể qua loa thế. Ít nhất, bọn họ thông qua WeChat bỏ phiếu mà.
Nhưng cuộc sống an ổn còn chưa được mấy ngày, chị hai không hiểu sao sinh non, sau đó… anh hai lại muốn ly hôn với chị ấy.
Ly hôn thì thôi, dù gì chuyện tình cảm này không phải một người muốn đánh một người muốn bị đánh hả? Bất quá, anh hai và chị hai rốt cuộc có tình cảm không? Hắn cũng không rõ.
Cứ cảm thấy con người anh hai rất nội tâm, nên… cô gái kia thực sự hơi đáng thương đấy.
Bất quá, mấy tháng sau, kẻ đáng thương hình như đã biến thành anh hai.
Hắn ta bắt đầu ngày ngày chạy tới chỗ hắn, thứ nhất là uống rượu, bày gương mặt than uống rượu trước mặt hắn, hắn cũng không phải người chết.
Nhưng, anh trai tri kỷ làm lâu lắm rồi, trong lòng hắn cũng mệt chết đi được. Tại sao anh hai hắn cứ tới tìm hắn, hắn đâu phải chị hai đâu.
Vất vả lắm mới khuyên được anh hai đi đón chị hai, kết quả còn chưa trải qua hai ngày an ổn, Trương Nghiêu lại tới.
“Ông chủ, anh Trương tới."
“Ặc, cậu nói với hắn tôi không ở đây." Cố Tây Dương thực sự muốn ngủ một giấc an ổn lắm, do đó không cần hết người này tới người khác đến đùa hắn đâu.
Ngay cửa, tiếng người giữ cửa rất lâu không vang lên, trực giác mách bảo Cố Tây Dương có gì đó không đúng, quả nhiên, giọng nói bình thản không gợn sóng của Trương Nghiêu từ ngoài cửa vọng lại.
“Tao tới rồi."
“…"
Không còn cách nào khác, ôn thần đã tới, hơn nữa nghe giọng anh hình như… rất khó chịu.
“Tao nói nè đại ca, mày sao thế? Mấy hôm trước không phải phát triển với vợ rất vui vẻ sao? Tại sao bây giờ lại bày cái bản mặt oán phụ vậy?"
“Có cách nào có thể thủ tiêu một người không?" Trương Nghiêu vừa mở miệng đã ném một quả bom hẹn giờ.
Cố Tây Dương càng hoảng sợ hơn, nếu dựa theo tính cách Trương Nghiêu, thì đúng là dễ làm ra loại chuyện bi thảm nhất trần gian.
“Tao nói nè, mày đừng làm tao sợ, lẽ nào mày tính vô đó thêm mấy năm hả? Vợ con mày phải tính sao?"
“Tao không có con."
“…" Cố Tây Dương nuốt một ngụm nước bọt, “… Đợi mày vô đó, cô vợ duy nhất của mày cũng biến thành của người khác…"
Là ảo giác của hắn à? Cứ cảm thấy hắn vừa nói xong câu đó, sắc mặt Trương Nghiêu càng khó coi hơn.
Cố Tây Dương với hỏa nhãn kim tinh thoáng cái hiểu ngay.
“Từ Tái Xuân không thích mày?"
“…"
“Khụ khụ… Được rồi, mày đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn tao, tao chỉ muốn hỏi mày một câu, là vì Từ Tái Xuân hả, tao nghĩ Từ Tái Xuân không có hoa đào nào, đóa hoa đào duy nhất chỉ có Trương Kiêu thôi, để tao đoán thử xem, có phải hắn không?"
Trương Nghiêu buồn bực uống một hớp rượu, mặc dù không trả lời, song đối với Cố Tây Dương thông minh mà nói, đã đủ nói rõ đáp án.
“Ặc… để tao nghĩ xem, tại sao mày không ưa Trương Kiêu chứ? Cũng vì hắn là mối tình đầu của vợ mày hử? Có điều nếu tao là mày, tao hoàn toàn không cần lo lắng, vì mối tình đầu là tên cặn bã rất bình thường, nhưng con người cũng đâu rẻ rúng, luôn luôn yêu một tên cặn bã đâu. Nghe nói trí nhớ Từ Tái Xuân đã khôi phục bình thường, phụ nữ bình thường sẽ thích một gã đàn ông từng đùa bỡn cô ấy à? Ặc… ngoại trừ thánh mẫu, lẽ nào Từ Tái Xuân cũng vậy?"
Trương Nghiêu xoay ly rượu, ánh mắt hơi lạnh lẽo âm u.
“Nghe nói, phụ nữ đều khắc sâu ký ức với người đàn ông đầu tiên của mình?"
“Khụ khụ…"
Cố Tây Dương sặc một hớp rượu, “Nói bậy bạ gì đó. Hơn nữa tao cũng không phải phụ nữ, sao biết… bất quá…" Cố Tây Dương lau miệng, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới đáp, “Bất quá, nghe nói là đúng. Dù sao, phụ nữ khá coi trọng lần đầu tiên mà… Haha…"
Nói xong, Cố Tây Dương trừng mắt nhìn Trương Nghiêu, một lát sau, hắn khó mà tin nổi há to mồm, “Không phải chứ… Không phải như tao nghĩ chứ, Từ Tái Xuân và Trương Kiêu?"
Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, không nói gì.
Cố Tây Dương cười mỉa hai tiếng, “Có điều mày cũng hẹp hòi quá, chả lẽ mày cuồng xử nữ sao?"
“Tao không có." Trương Nghiêu cứng nhắc nói, “Chẳng qua… Trương Kiêu…"
Cố Tây Dương có chút hiểu, việc này có lẽ là hơi khó chịu thôi.
“Cũng vì chút chuyện này mà mày không cho tao sắc mặt?" Cố Tây Dương khoa trương thở dài, “Tao nói nè, mày đúng là vô vị, ghen đến mức độ đó, chuyện Từ Tái Xuân và Trương Kiêu đã là quá khứ rồi…"
“Trương Kiêu lại tìm cô ấy." Giọng Trương Nghiêu hơi cứng nhắc.
“Vậy thì sao, có thể đại biểu cho cái gì? Từ Tái Xuân lại không tỏ thái độ, hai người dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, lẽ nào mày không tin Từ Tái Xuân? Cô ấy đã mất một phần trí nhớ kia, có điều bộ mày tưởng cô ấy là mấy đứa lẳng lơ hả, mối tình đầu ngoắc ngoắc tay cái chạy theo ngay…"
Lần này, Trương Nghiêu vẫn không trả lời, chỉ nghe tiếng đạp cửa phịch một tiếng. Theo âm thanh nhìn lại, Từ Tái Xuân mang cà mèn gấu con, vẻ mặt âm trầm đứng ngay cửa.
Cố Tây Dương thoáng nhìn người giữ cửa phía sau đang sợ hãi rụt rè, ót bắt đầu phát đau. Lần này, coi như xong.
Đáng nhẽ chỉ có 5% tín nhiệm, giờ biến thành 0% rồi.
Ặc… Trường hợp này dường như không thích hợp với hắn lắm, hắn nên tránh trước một bước là được.
Nghĩ thế, Cố Tây Dương cười hì hì, rất thân thiện chào hỏi Từ Tái Xuân.
“Haha, nếu em Xuân tới rồi… vợ chồng hai người trò chuyện đi, tôi đi trước."
Tác giả :
Phó du