Xuân Ngốc
Chương 55
Tiếng mở cửa dọa Từ Tái Xuân giật mình, cô xoay đầu lại, trông thấy Trương Nghiêu đi tới… Vâng, sắc mặt khó coi.
Sự thật chứng minh, từ khi cô mất đi đoạn ký ức bọn họ kết hôn đến nay, sắc mặt anh chưa từng tốt đẹp.
“Anh… anh… anh muốn làm gì?"
Từ Tái Xuân lắp bắp.
Đây là nhà cô, phòng cô, có lẽ cô hẳn phải mạnh mẽ một chút.
Bất quá, thấy Trương Nghiêu dữ dằn đi tới như thế, cô lại mềm nhũn. Aizz, cô chính là kẻ không có triển vọng mà.
“Việc đó… anh muốn ngủ ở đây à? Vậy tôi đến phòng sách ngủ." Nhìn dáng vẻ Trương Nghiêu, trong lòng Từ Tái Xuân run lên, sau đó lui về sau.
Từ Tái Xuân còn chưa bước tới cửa phòng, Trương Nghiêu đã chắn trước mặt cô. Sự thật chứng minh, mặc kệ cô đi đâu, Trương Nghiêu cũng chắn trước mặt cô.
Hồi lâu sau, Từ Tái Xuân cũng hiểu. Trương Nghiêu căn bản không muốn cô đi, đồng thời nhìn ánh mắt anh tràn ngập XXOO… Từ Tái Xuân thoáng hiểu ra.
Cô đỏ mặt, đẩy Trương Nghiêu một cái, “Tôi… tôi hơi khó chịu…"
Trương Nghiêu lạnh lùng nhìn cô, “Em lấy cớ này hết một tháng rồi." Mặc kệ ra sao, tối nay anh muốn ăn thịt.
Từ Tái Xuân lui về sau một bước, giọng càng run hơn, “Tôi… tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…"
Giọng Trương Nghiêu cũng lạnh hơn, “Em không cần chuẩn bị gì cả, em chỉ cần dang chân ra là được."
Những lời này rất nhục nhã, có điều cũng hiếu sắc lắm. Từ Tái Xuân đỏ mặt. Chờ chút, cái phải đỏ hẳn là hốc mắt chứ?
“Anh… lưu manh."
Cô khẽ nói một câu, nhưng không ngờ, tai Trương Nghiêu rất nhạy, thoáng cái nghe được.
“Lưu manh?"
Kỳ quái là, anh nở nụ cười, sau đó kéo cô vào lòng, vô cùng lưu manh nâng cằm cô lên, cọ cọ phần thịt mềm bên trên, “Này, Từ Tái Xuân, em nói thử xem, anh lưu manh chỗ nào."
Mặc kệ ra sao, mặt Từ Tái Xuân càng đỏ hơn.
Tối nay, đối với Từ Tái Xuân mà nói cũng đủ kinh hồn bạt vía rồi. Bất quá cũng may, chuyện cô nghĩ tới không xảy ra, Trương Nghiêu không chạm vào cô, trái lại rất tức giận bịt kín mình trong chăn, sau đó tức giận thiếp đi.
Cô vốn định rời khỏi, nhưng sau lưng Trương Nghiêu giống như mọc thêm con mắt, “Nếu em đi thêm bước nữa, anh lập tức bổ nhào tới."
Từ Tái Xuân vừa nghe, thực sự sợ hãi.
Cô an ủi mình, tuy cô không có đoạn ký ức ấy, nhưng hai người họ là vợ chồng, nên việc cùng chung chăn gối hẳn không có chuyện gì.
Hơn nữa, dường như dáng dấp Trương Nghiêu không tệ, chuyện xấu hổ kia, cô quên mất tư vị rồi, nếu làm lần nữa, nói không chừng, cô có thể nhớ ra những cảm giác tốt đẹp đó…
Khụ khụ.
Mang theo rất nhiều mong ngóng, còn có cảm xúc ngổn ngang, Từ Tái Xuân bò lên giường.
Lòng cô vẫn lo sợ bất an, trong bóng tối cô chờ đợi, một mực chờ đợi Trương Nghiêu hành động.
Nhưng, không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng Trương Nghiêu cũng không chạm vào cô.
Sau đó…
Cô mang theo chút mất mác mơ hồ, rốt cuộc mê man ngủ mất.
Từ Tái Xuân tỉnh lại lần nữa, cả người giống như bạch tuộc quấn quanh Trương Nghiêu. Thế cũng bỏ đi, ngẩng đầu lên Trương Nghiêu còn bày vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô.
Ngoài miệng cô nói đừng, trái lại cơ thể rất thành thật nha.
Từ Tái Xuân rùng mình một cái, tuy Trương Nghiêu không chính miệng nói ra những lời này, song Từ Tái Xuân có loại cảm giác Trương Nghiêu đang nói thế.
“Anh…"
Cô dừng một chút, cô vừa kêu cái gì đấy.
Lại nhìn Trương Nghiêu, sự lạnh lẽo thâm trầm trong mắt anh đã nhanh chóng thoáng hiện ít cảm xúc, nhưng rất nhanh biến mất không còn tăm hơi.
Vì Từ Tái Xuân đỏ mặt, nên mau chóng rút khỏi vòng tay ấm áp.
Một bữa sáng Từ Tái Xuân ăn một cách không có khẩu vị. Cô cảm thấy mình hơi béo, muốn giảm béo, do đó cô chỉ ăn một cái bánh bao bèn đặt đũa xuống.
Nhưng vẫn chưa rời bàn, Trương Nghiêu đã gắp một cái bánh bao cho cô.
“Tôi, tôi không ăn nữa." Từ Tái Xuân từ chối.
Không biết vì sao, ở trước mặt Trương Nghiêu cô rất dễ đỏ mặt, vì anh là người khác phái? Hay vì anh đẹp trai nhỉ?
Trương Nghiêu nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó một câu trúng đích, “Em đang giảm béo?"
“Không, không có mà…"
“Vậy thì tốt. Ăn đi."
“…"
Từ Tái Xuân nhìn bánh bao trong chén, nuốt một ngụm nước bọt. Tuy cô rất muốn giảm béo, song phải nói rằng, một cái bánh bao nhỏ vậy thực sự ăn không no đó.
Cơm nước xong, Trương Nghiêu thoáng nhìn Từ Tái Xuân, trong ánh mắt mang theo rất nhiều trách cứ. Từ Tái Xuân có chút không hiểu.
Cô đâu làm gì sai.
Lúc Trương Nghiêu đi, ánh mắt vẫn u oán, điều này khiến Từ Tái Xuân hơi luống cuống.
“Dì Thái, con… con làm gì sai sao?"
Dì Thái đang tắm cho con của Bắp, cún con mập mạp được tắm sạch sẽ, rồi đặt lên tấm thảm mềm mại, thực sự rất đáng yêu.
Từ Tái Xuân cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
“Đáng yêu quá."
Dì Thái phụt một tiếng bật cười, “Đương nhiên đáng yêu rồi."
Giọng điệu bà, không biết là chỉ cún con hay chỉ ai.
Dù sao, Từ Tái Xuân ngốc nghếch không phân biệt được.
Từ Tái Xuân ở nhà hơi buồn chán, chơi với cún một chút, cô bèn chạy lên lầu thu dọn phòng. Không thể không nói, mặc dù không có đoạn ký ức kia, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, phòng cô có rất nhiều đồ đạc đàn ông.
Nhặt được một dao cạo râu.
Lại nhặt được một chiếc quần lót.
Ặc… Rốt cuộc đã mặc hay chưa trời… Từ Tái Xuân tiếp tục tìm kiếm, cái gì, có một con gấu rất to, không đúng, đây là một bộ áo khoác gấu.
Từ Tái Xuân vuốt áo khoác gấu, trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Đó là Trương Nghiêu, trên gương mặt toàn nốt đỏ, sau đó ra vẻ đáng thương nằm trong áo khoác nghẹn ngào.
Phụt…
Từ Tái Xuân nở nụ cười, rồi nhìn bản thân trong gương, vẫn mập mạp, bất quá giữa hai lông mày đều là xuân tình, ngẫm lại cũng say rồi.
Từ Tái Xuân quyết định giúp Trương Nghiêu giặt quần lót, cô cũng không biết tại sao muốn làm thế, không phải nên bài xích à? Nhưng đợi cô tỉnh táo lại, cô đã thuần thục thả các thứ như dao cạo râu, nước súc miệng về chỗ cũ, vâng, đúng, cô cảm giác được bọn chúng vốn nên đặt ở đó.
Cuối cùng, thu dọn căn phòng xong, còn có hai con gấu.
Một con gấu bông, một bộ áo khoác gấu.
Cô rất thích gấu, đặt trong phòng hơi chiếm chỗ, nhưng cho dù là vậy, cô cũng chưa từng muốn ném đi.
Hơn nữa, trong đầu xuất hiện những hình ảnh, thực sự rất buồn cười.
Trương Nghiêu không hiểu sao nhảy mũi mấy cái.
Là, là ai nhớ anh nhỉ?
Khi Từ Tái Xuân dọn dẹp ngăn tủ, còn phát hiện một chiếc nhẫn.
Cô gần như không thèm nghĩ ngợi, lập tức đeo lên ngón áp út mình, hết sức vừa vặn. Cô suy nghĩ một chút, dường như thứ này vốn là của cô.
Đây là nhẫn kết hôn của cô.
Trong nháy mắt, Từ Tái Xuân cảm thấy hơi nặng nề, bỏ đi, đừng ngây ngô ở phòng này nữa, hiện tại đối với cô mà nói, đây đã là nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lúc Từ Tái Xuân đi ra, dì Thái nói cô có điện thoại.
Người gọi điện không có gì bất ngờ chính là Lư Lạc. Sau khi cô tỉnh lại Lư Lạc từng tới thăm cô, nói rằng cô ta là bà chủ nhỏ của cô.
Về sau, cô cũng biết khoảng thời gian đó cô coi như gặt hái không ít, nướng bánh quy và bánh ngọt bất ngờ được người ta chào đón. Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân vẫn còn rất tự hào, nhất là lời Lư Lạc nói mặc dù hơi độc miệng, song con người thực sự rất tốt.
Do đó, khi Lư Lạc điện thoại hẹn cô ra ngoài, Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý.
Lúc Lư Lạc tới đón cô, gặp được mấy tên nhóc mập mạp trong sân, nhất thời có chút hưng phấn.
“Oa, một thời gian không tới, lớn đến vậy à? Dễ thương quá…"
Mấy chú cún thực sự kích thích trái tim thiếu nữ của Lư Lạc.
Từ Tái Xuân cười cười, “Chị có muốn nuôi một con không…"
“Thôi…" Lư Lạc xua tay, “Mấy con này đều y hệt đàn ông, chỉ nên đứng từ xa nhìn chứ không thể cợt nhả đùa giỡn…"
Từ Tái Xuân cũng không miễn cưỡng… ngồi lên ghế sau xe Lư Lạc hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?"
“Đương nhiên là làm bánh ngọt. Đã lâu không ăn bánh em làm rồi."
“…"
Từ Tái Xuân bất đắc dĩ, biết ngay không có chuyện gì tốt mà.
Bất quá, Từ Tái Xuân bày tỏ bản thân đúng là rất hưởng thụ quá trình làm bánh ngọt, đặc biệt khi bên cạnh còn có người chờ ăn, loại cảm giác thành tựu này không cần nói cũng biết.
Lư Lạc thỏa mãn ăn bánh Matcha trà xanh, nhìn Từ Tái Xuân đang rửa tay, bèn tán dốc, “Nghe nói em và Trương Nghiêu rạn nứt rồi?"
Từ Tái Xuân sững sờ, lâu bọt nước trên tay.
“Cái gì rạn nứt?"
Lư Lạc múc một miếng bánh bỏ vào miệng, khẽ híp mắt thỏa mãn, “Thì chú rể cưới thay kia của em ấy, em tính chừng nào đá hắn…"
Từ Tái Xuân hết sức mờ mịt.
Lư Lạc nhìn cô, tiếp tục nói: “Em đừng nói em không biết nha, gã Trương Nghiêu kia thay anh trai hắn gả, mặc dù nói là ở rể, nhưng bọn em không tính là hà khắc hắn, em không biết trước đây em thích hắn cỡ nào đâu, làm gì cũng cho hắn, em còn chưa biết, giờ công ty Trương Nghiêu mở đều do ba em bỏ tiền vào… Nói đi, giờ em nhớ ra rồi, sao nào, còn tính làm vợ chồng lâu dài với người ta không?"
Từ Tái Xuân cúi đầu, không nói gì.
Lư Lạc cắn môi, giống như lẩm bẩm nói thêm: “Thực ra, chị nói này, chia tay cũng tốt. Ai biết thằng nhóc kia thật lòng thích em hay vì tiền nhà em đâu…"
“Anh ấy không phải thế."
Từ Tái Xuân nói không ra sự buồn bực trong lòng, lắc lắc tay, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Lư Lạc ở phía sau còn bỏ thêm một câu, “Em khẳng định vậy à? Nhưng em đâu nhớ ra hắn…"
“Em biết mà."
Từ Tái Xuân xoay đầu lại, nhìn Lư Lạc, nghiêm túc gật đầu: “Chị đừng hỏi em tại sao khẳng định vậy, nhưng em biết, anh ấy không gạt em."
Lư Lạc gật đầu, trái lại không nói nữa.
Đợi Từ Tái Xuân sắp ra khỏi cửa, cô ta mới hỏi: “Em đi đâu đấy?"
“Trong phòng bí bách quá, em tính ra ngoài dạo tí."
Sự thật chứng minh, từ khi cô mất đi đoạn ký ức bọn họ kết hôn đến nay, sắc mặt anh chưa từng tốt đẹp.
“Anh… anh… anh muốn làm gì?"
Từ Tái Xuân lắp bắp.
Đây là nhà cô, phòng cô, có lẽ cô hẳn phải mạnh mẽ một chút.
Bất quá, thấy Trương Nghiêu dữ dằn đi tới như thế, cô lại mềm nhũn. Aizz, cô chính là kẻ không có triển vọng mà.
“Việc đó… anh muốn ngủ ở đây à? Vậy tôi đến phòng sách ngủ." Nhìn dáng vẻ Trương Nghiêu, trong lòng Từ Tái Xuân run lên, sau đó lui về sau.
Từ Tái Xuân còn chưa bước tới cửa phòng, Trương Nghiêu đã chắn trước mặt cô. Sự thật chứng minh, mặc kệ cô đi đâu, Trương Nghiêu cũng chắn trước mặt cô.
Hồi lâu sau, Từ Tái Xuân cũng hiểu. Trương Nghiêu căn bản không muốn cô đi, đồng thời nhìn ánh mắt anh tràn ngập XXOO… Từ Tái Xuân thoáng hiểu ra.
Cô đỏ mặt, đẩy Trương Nghiêu một cái, “Tôi… tôi hơi khó chịu…"
Trương Nghiêu lạnh lùng nhìn cô, “Em lấy cớ này hết một tháng rồi." Mặc kệ ra sao, tối nay anh muốn ăn thịt.
Từ Tái Xuân lui về sau một bước, giọng càng run hơn, “Tôi… tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…"
Giọng Trương Nghiêu cũng lạnh hơn, “Em không cần chuẩn bị gì cả, em chỉ cần dang chân ra là được."
Những lời này rất nhục nhã, có điều cũng hiếu sắc lắm. Từ Tái Xuân đỏ mặt. Chờ chút, cái phải đỏ hẳn là hốc mắt chứ?
“Anh… lưu manh."
Cô khẽ nói một câu, nhưng không ngờ, tai Trương Nghiêu rất nhạy, thoáng cái nghe được.
“Lưu manh?"
Kỳ quái là, anh nở nụ cười, sau đó kéo cô vào lòng, vô cùng lưu manh nâng cằm cô lên, cọ cọ phần thịt mềm bên trên, “Này, Từ Tái Xuân, em nói thử xem, anh lưu manh chỗ nào."
Mặc kệ ra sao, mặt Từ Tái Xuân càng đỏ hơn.
Tối nay, đối với Từ Tái Xuân mà nói cũng đủ kinh hồn bạt vía rồi. Bất quá cũng may, chuyện cô nghĩ tới không xảy ra, Trương Nghiêu không chạm vào cô, trái lại rất tức giận bịt kín mình trong chăn, sau đó tức giận thiếp đi.
Cô vốn định rời khỏi, nhưng sau lưng Trương Nghiêu giống như mọc thêm con mắt, “Nếu em đi thêm bước nữa, anh lập tức bổ nhào tới."
Từ Tái Xuân vừa nghe, thực sự sợ hãi.
Cô an ủi mình, tuy cô không có đoạn ký ức ấy, nhưng hai người họ là vợ chồng, nên việc cùng chung chăn gối hẳn không có chuyện gì.
Hơn nữa, dường như dáng dấp Trương Nghiêu không tệ, chuyện xấu hổ kia, cô quên mất tư vị rồi, nếu làm lần nữa, nói không chừng, cô có thể nhớ ra những cảm giác tốt đẹp đó…
Khụ khụ.
Mang theo rất nhiều mong ngóng, còn có cảm xúc ngổn ngang, Từ Tái Xuân bò lên giường.
Lòng cô vẫn lo sợ bất an, trong bóng tối cô chờ đợi, một mực chờ đợi Trương Nghiêu hành động.
Nhưng, không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng Trương Nghiêu cũng không chạm vào cô.
Sau đó…
Cô mang theo chút mất mác mơ hồ, rốt cuộc mê man ngủ mất.
Từ Tái Xuân tỉnh lại lần nữa, cả người giống như bạch tuộc quấn quanh Trương Nghiêu. Thế cũng bỏ đi, ngẩng đầu lên Trương Nghiêu còn bày vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô.
Ngoài miệng cô nói đừng, trái lại cơ thể rất thành thật nha.
Từ Tái Xuân rùng mình một cái, tuy Trương Nghiêu không chính miệng nói ra những lời này, song Từ Tái Xuân có loại cảm giác Trương Nghiêu đang nói thế.
“Anh…"
Cô dừng một chút, cô vừa kêu cái gì đấy.
Lại nhìn Trương Nghiêu, sự lạnh lẽo thâm trầm trong mắt anh đã nhanh chóng thoáng hiện ít cảm xúc, nhưng rất nhanh biến mất không còn tăm hơi.
Vì Từ Tái Xuân đỏ mặt, nên mau chóng rút khỏi vòng tay ấm áp.
Một bữa sáng Từ Tái Xuân ăn một cách không có khẩu vị. Cô cảm thấy mình hơi béo, muốn giảm béo, do đó cô chỉ ăn một cái bánh bao bèn đặt đũa xuống.
Nhưng vẫn chưa rời bàn, Trương Nghiêu đã gắp một cái bánh bao cho cô.
“Tôi, tôi không ăn nữa." Từ Tái Xuân từ chối.
Không biết vì sao, ở trước mặt Trương Nghiêu cô rất dễ đỏ mặt, vì anh là người khác phái? Hay vì anh đẹp trai nhỉ?
Trương Nghiêu nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó một câu trúng đích, “Em đang giảm béo?"
“Không, không có mà…"
“Vậy thì tốt. Ăn đi."
“…"
Từ Tái Xuân nhìn bánh bao trong chén, nuốt một ngụm nước bọt. Tuy cô rất muốn giảm béo, song phải nói rằng, một cái bánh bao nhỏ vậy thực sự ăn không no đó.
Cơm nước xong, Trương Nghiêu thoáng nhìn Từ Tái Xuân, trong ánh mắt mang theo rất nhiều trách cứ. Từ Tái Xuân có chút không hiểu.
Cô đâu làm gì sai.
Lúc Trương Nghiêu đi, ánh mắt vẫn u oán, điều này khiến Từ Tái Xuân hơi luống cuống.
“Dì Thái, con… con làm gì sai sao?"
Dì Thái đang tắm cho con của Bắp, cún con mập mạp được tắm sạch sẽ, rồi đặt lên tấm thảm mềm mại, thực sự rất đáng yêu.
Từ Tái Xuân cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
“Đáng yêu quá."
Dì Thái phụt một tiếng bật cười, “Đương nhiên đáng yêu rồi."
Giọng điệu bà, không biết là chỉ cún con hay chỉ ai.
Dù sao, Từ Tái Xuân ngốc nghếch không phân biệt được.
Từ Tái Xuân ở nhà hơi buồn chán, chơi với cún một chút, cô bèn chạy lên lầu thu dọn phòng. Không thể không nói, mặc dù không có đoạn ký ức kia, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, phòng cô có rất nhiều đồ đạc đàn ông.
Nhặt được một dao cạo râu.
Lại nhặt được một chiếc quần lót.
Ặc… Rốt cuộc đã mặc hay chưa trời… Từ Tái Xuân tiếp tục tìm kiếm, cái gì, có một con gấu rất to, không đúng, đây là một bộ áo khoác gấu.
Từ Tái Xuân vuốt áo khoác gấu, trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Đó là Trương Nghiêu, trên gương mặt toàn nốt đỏ, sau đó ra vẻ đáng thương nằm trong áo khoác nghẹn ngào.
Phụt…
Từ Tái Xuân nở nụ cười, rồi nhìn bản thân trong gương, vẫn mập mạp, bất quá giữa hai lông mày đều là xuân tình, ngẫm lại cũng say rồi.
Từ Tái Xuân quyết định giúp Trương Nghiêu giặt quần lót, cô cũng không biết tại sao muốn làm thế, không phải nên bài xích à? Nhưng đợi cô tỉnh táo lại, cô đã thuần thục thả các thứ như dao cạo râu, nước súc miệng về chỗ cũ, vâng, đúng, cô cảm giác được bọn chúng vốn nên đặt ở đó.
Cuối cùng, thu dọn căn phòng xong, còn có hai con gấu.
Một con gấu bông, một bộ áo khoác gấu.
Cô rất thích gấu, đặt trong phòng hơi chiếm chỗ, nhưng cho dù là vậy, cô cũng chưa từng muốn ném đi.
Hơn nữa, trong đầu xuất hiện những hình ảnh, thực sự rất buồn cười.
Trương Nghiêu không hiểu sao nhảy mũi mấy cái.
Là, là ai nhớ anh nhỉ?
Khi Từ Tái Xuân dọn dẹp ngăn tủ, còn phát hiện một chiếc nhẫn.
Cô gần như không thèm nghĩ ngợi, lập tức đeo lên ngón áp út mình, hết sức vừa vặn. Cô suy nghĩ một chút, dường như thứ này vốn là của cô.
Đây là nhẫn kết hôn của cô.
Trong nháy mắt, Từ Tái Xuân cảm thấy hơi nặng nề, bỏ đi, đừng ngây ngô ở phòng này nữa, hiện tại đối với cô mà nói, đây đã là nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lúc Từ Tái Xuân đi ra, dì Thái nói cô có điện thoại.
Người gọi điện không có gì bất ngờ chính là Lư Lạc. Sau khi cô tỉnh lại Lư Lạc từng tới thăm cô, nói rằng cô ta là bà chủ nhỏ của cô.
Về sau, cô cũng biết khoảng thời gian đó cô coi như gặt hái không ít, nướng bánh quy và bánh ngọt bất ngờ được người ta chào đón. Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân vẫn còn rất tự hào, nhất là lời Lư Lạc nói mặc dù hơi độc miệng, song con người thực sự rất tốt.
Do đó, khi Lư Lạc điện thoại hẹn cô ra ngoài, Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý.
Lúc Lư Lạc tới đón cô, gặp được mấy tên nhóc mập mạp trong sân, nhất thời có chút hưng phấn.
“Oa, một thời gian không tới, lớn đến vậy à? Dễ thương quá…"
Mấy chú cún thực sự kích thích trái tim thiếu nữ của Lư Lạc.
Từ Tái Xuân cười cười, “Chị có muốn nuôi một con không…"
“Thôi…" Lư Lạc xua tay, “Mấy con này đều y hệt đàn ông, chỉ nên đứng từ xa nhìn chứ không thể cợt nhả đùa giỡn…"
Từ Tái Xuân cũng không miễn cưỡng… ngồi lên ghế sau xe Lư Lạc hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?"
“Đương nhiên là làm bánh ngọt. Đã lâu không ăn bánh em làm rồi."
“…"
Từ Tái Xuân bất đắc dĩ, biết ngay không có chuyện gì tốt mà.
Bất quá, Từ Tái Xuân bày tỏ bản thân đúng là rất hưởng thụ quá trình làm bánh ngọt, đặc biệt khi bên cạnh còn có người chờ ăn, loại cảm giác thành tựu này không cần nói cũng biết.
Lư Lạc thỏa mãn ăn bánh Matcha trà xanh, nhìn Từ Tái Xuân đang rửa tay, bèn tán dốc, “Nghe nói em và Trương Nghiêu rạn nứt rồi?"
Từ Tái Xuân sững sờ, lâu bọt nước trên tay.
“Cái gì rạn nứt?"
Lư Lạc múc một miếng bánh bỏ vào miệng, khẽ híp mắt thỏa mãn, “Thì chú rể cưới thay kia của em ấy, em tính chừng nào đá hắn…"
Từ Tái Xuân hết sức mờ mịt.
Lư Lạc nhìn cô, tiếp tục nói: “Em đừng nói em không biết nha, gã Trương Nghiêu kia thay anh trai hắn gả, mặc dù nói là ở rể, nhưng bọn em không tính là hà khắc hắn, em không biết trước đây em thích hắn cỡ nào đâu, làm gì cũng cho hắn, em còn chưa biết, giờ công ty Trương Nghiêu mở đều do ba em bỏ tiền vào… Nói đi, giờ em nhớ ra rồi, sao nào, còn tính làm vợ chồng lâu dài với người ta không?"
Từ Tái Xuân cúi đầu, không nói gì.
Lư Lạc cắn môi, giống như lẩm bẩm nói thêm: “Thực ra, chị nói này, chia tay cũng tốt. Ai biết thằng nhóc kia thật lòng thích em hay vì tiền nhà em đâu…"
“Anh ấy không phải thế."
Từ Tái Xuân nói không ra sự buồn bực trong lòng, lắc lắc tay, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Lư Lạc ở phía sau còn bỏ thêm một câu, “Em khẳng định vậy à? Nhưng em đâu nhớ ra hắn…"
“Em biết mà."
Từ Tái Xuân xoay đầu lại, nhìn Lư Lạc, nghiêm túc gật đầu: “Chị đừng hỏi em tại sao khẳng định vậy, nhưng em biết, anh ấy không gạt em."
Lư Lạc gật đầu, trái lại không nói nữa.
Đợi Từ Tái Xuân sắp ra khỏi cửa, cô ta mới hỏi: “Em đi đâu đấy?"
“Trong phòng bí bách quá, em tính ra ngoài dạo tí."
Tác giả :
Phó du