Xuân Ngốc
Chương 26
May mà, độ chuyên nghiệp của nhân viên tiệm thuốc bây giờ cũng không tệ, thấy Trương Nghiêu – một anh đẹp trai đang đứng ngay cửa ngượng ngùng, nhân viên từng gặp heo chạy và cũng từng ăn thịt heo, thấy hơi thở lẳng lơ của người đàn ông trẻ tuổi lộ ra ngoài, cô lập tức hiểu ngay.
“Anh đẹp trai, anh muốn mua thuốc mỡ hả? Hihihihi…" Nhân viên cửa tiệm nở nụ cười thô tục.
Đương nhiên, cuối cùng Trương Nghiêu không chỉ mua một đống lớn thuốc mỡ, còn mua thêm một đống gel bôi trơn, khà khà…
Thực sự phải cảm ơn lương tâm nhân viên cửa tiệm đã đề cử, ý kiến hay, còn mua một tặng một nữa.
Lúc trở lại khách sạn, Từ Tái Xuân vẫn còn ngủ.
Hình như cô rất khó chịu, còn nhíu chặt lông mày xinh xắn.
Trương Nghiêu do dự một hồi, quyết định bôi thuốc cho Từ Tái Xuân.
Anh thuộc phái hành động, nói là làm liền.
Bôi thuốc mỡ, dường như Từ Tái Xuân thoải mái hơn, lông mày cũng buông lỏng.
Song Trương Nghiêu thì khổ, ngắm mèo con yêu kiều trắng nõn nà kia, anh lại muốn nữa cơ.
Mẹ nó! Anh phải nhịn! Sự bình tĩnh tỉnh táo ngủ đâu hết rồi!
Fu*k! Toàn bộ biến mất tiêu!
Đã nói Trương Nghiêu là người thuộc phái hành động, anh bò lên giường, đẩy chân Từ Tái Xuân ra, chuẩn bị dụ dỗ làm lần nữa.
Anh biết mình không bằng cầm thú mà, nhưng mẹ nó, lúc này, anh không dùng được đầu óc để suy tính đâu.
Giải cứu Từ Tái Xuân chính là một cuộc gọi của Từ lão hổ.
“Hai tụi bây làm cái quái gì vậy! Cả đêm không về! Hôm nay là mùng một đầu năm còn không về nữa!"
Giọng Từ lão hổ cực kỳ trung khí khiến dục niệm trong lòng Trương Nghiêu bỗng dưng mất tiêu.
Mẹ nó! Cha ruột của vợ là chậu nước lạnh cực kỳ lạnh buốt, làm dục vọng của anh chẳng còn ngốc đầu nổi.
Từ Tái Xuân được bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi một trận, rốt cuộc tỉnh táo.
Trương Nghiêu sợ Từ lão hổ lại muốn giục họ, nên quyết định dẫn Từ Tái Xuân quay về.
Từ Tái Xuân ngủ được một giấc, tinh thần tốt hơn tí, được Trương Nghiêu nắm tay, về nhà.
Chẳng qua, cô vẫn không thoải mái lắm, bước đi cũng hơi đau, về đến nhà, càng không còn sức lực gì, leo lên giường tiếp tục ngủ.
Từ lão hổ tưởng Từ Tái Xuân lại đánh nhau với bên thông gia, nên quan tâm tiến lên kiểm tra.
Trương Nghiêu lau mồ hôi rịn đầy đầu, nói dối: “Tối qua cô ấy quá hưng phấn, chơi suốt đêm, hôm nay mới không có tinh thần…"
“Thật sao?" Từ lão hổ suy nghĩ một chút, hình như tin, còn thở dài nói: “Tuổi trẻ tốt thật đấy."
Từ lão hổ là một lão thô kệch bị lừa rất dễ dàng, song dì Thái thì khác, lúc Trương Nghiêu nói chuyện, còn dùng nét mặt doge nhìn anh, giống như nói: Tôi là người thành thật, cậu đừng hòng gạt tôi.
Trương Nghiêu cúi đầu, tránh né vẻ mặt cái gì cũng hiểu của dì Thái.
Hồi còn ở trên đường, Trương Nghiêu lại bôi thuốc cho Từ Tái Xuân một lần.
Lúc này, rất không khéo bị dì Thái nhìn thấy.
Khi ấy, Trương Nghiêu tránh không kịp, dễ dàng bị dì Thái phát hiện máu bầm trên lưng Từ Tái Xuân đang nằm trên giường.
Trương Nghiêu tưởng dì Thái sẽ rít gào, song bà chỉ nhíu mày, sau đó chẳng nói câu nào, bước ra.
Buổi tối, rốt cuộc Từ Tái Xuân dậy đón năm mới, dì Thái nấu cháo táo đỏ long nhãn cho cô, cô ăn sạch sẽ.
Thành thật mà nói, Trương Nghiêu vẫn còn chút áy náy. Anh cũng lên Baidu tìm hiểu, biết phụ nữ mảnh mai, nhưng hình như Từ Tái Xuân cũng không phải lần đầu tiên mà, có cái gì mảnh mai chứ…
Còn ngủ suốt một ngày đó, làm hại dì Thái nhìn anh giống như cầm thú vậy.
Song, nghĩ lại, có thể chỉnh đốn phụ nữ không rời giường nổi, lẽ nào không phải nói rõ anh rất bản lĩnh sao?
Nghĩ tới đây, Trương Nghiêu lại hơi đắc ý.
Không chỉ thế, anh còn tưởng tượng lại những tư liệu hình ảnh anh từng xem, quyết định tối nay lại thực chiến với Từ Tái Xuân ba trăm hiệp.
Từ Tái Xuân căn bản không biết trong lòng Trương Nghiêu đang nghĩ gì, cô ăn uống no say, có sức cả người cũng hăng hái, quấn quýt dì Thái ăn được một cái đùi gà thật to, cuối cùng còn đuổi theo Khoai Tây chạy mấy vòng.
Nhìn dáng vẻ của cô, mặc dù khập khiễng, song tinh thần hoàn toàn không có vấn đề gì cả, phải chăng có nghĩa là tối nay có thể tiếp dục chiến đấu không?
Trương Nghiêu vuốt cằm, nghĩ tới cuộc sống tính phúc sau này, cảm thấy hơi hơi xấu hổ.
Cô vợ mũm mĩm, cười tươi như hoa, bên cạnh còn dắt một con chó cũng mập mạp. Hình ảnh này và cuộc sống trong lý tưởng của Trương Nghiêu có chút giống nhau nhá.
Bất quá, áo ba lỗ đỏ chót trên người con chó béo, ngứa mắt thật!
Trương Nghiêu quyết định thu hồi ánh mắt nhìn Từ Tái Xuân, đúng lúc Từ lão hổ cầm bia tới.
“Uống hai lon không?"
Trương Nghiêu gật đầu, mở lon bia cụng với Từ lão hổ một cái.
“Vượng Vượng nói hai người về thăm bà ngoại?"
Trương Nghiêu biết không thể gạt Từ lão hổ, đành thành thật thừa nhận: “Dạ, hàng năm con đều mừng năm mới với bà, đương nhiên… mấy năm trước không tính."
Từ lão hổ cũng biết Trương Nghiêu ở tù mấy năm, “Quên những chuyện quá khứ đi. Đúng rồi, Vượng Vượng nói mắt bà ngoại hình như không tốt lắm, đừng ở đó nữa, dọn đi đi…"
Trương Nghiêu không ngờ cách nói của Từ Tái Xuân và Từ lão hổ đều giống nhau, nhất thời trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.
Cuối cùng, anh uống một hớp bia, “Dạ, tìm thời gian con nói với bà một chút."
Từ lão hổ nói chuyện phiếm câu được câu không với Trương Nghiêu, ánh mắt của hai người đàn ông không hẹn mà gặp đều nhìn Từ Tái Xuân đang ở trong sân.
Từ lão hổ nhìn một hồi, cũng phát hiện điều bất thường.
“Chân Vượng Vượng chúng ta hơi khập khiễng."
“Khụ khụ…"
Trương Nghiêu suýt bị một hớp bia sặc chết, lúc này ngoại trừ giả ngu, anh không thể làm gì khác hơn.
“Đâu… đâu có đâu."
Từ lão hổ nhìn một đống lon bia trước mặt, dụi dụi mắt, cười hắc hắc, “Chắc tao thực sự có tuổi rồi, nên mắt hơi mờ."
Trương Nghiêu không biết tại sao, rất không thích Từ lão hổ nói những lời này, “Yên tâm đi, ba còn chưa tới cái tuổi mắt mờ đâu…"
Anh không biết an ủi người ta, song Từ lão hổ cười haha.
“Con rể à, tao thích tính cách nói thật của mày đó."
Trương Nghiêu: “…"
Hai người ở chỗ này liên lạc tình cảm, thấm thoát uống không ít bia.
Hai người đàn ông đều có thể uống, chẳng qua dù sao Từ lão hổ cũng là người năm tháng không buông tha, khi dì Thái từ nhà bếp đi tới, nhìn lon bia đầy bàn, nhịn không được lườm hai người.
“Không phải tôi nói đừng uống nhiều bia sao."
Trương Nghiêu còn chưa lên tiếng, Từ lão hổ đã rất nghĩa khí đẩy hết sai lầm lên người Trương Nghiêu, “Không phải tôi, là nó uống."
Trương Nghiêu đen mặt, lúc nào Từ lão hổ cũng không dùng não vậy, sao có thể nói dối bừa bãi thế?
Quả nhiên dì Thái càng tức giận, “Ông lại nói xạo! Uống uống uống! Ông uống đến…"
Chắc là năm mới không thể nói chữ ‘chết’, dì Thái ngậm miệng, bất quá sắc mặt vẫn rất khó coi, liếc cũng không thèm liếc hai người xoay người lên lầu.
Trương Nghiêu cảm thấy cơn tức hồi nãy của dì Thái hơi lớn, nhưng càng làm anh bất ngờ là, anh lại thấy được sự chột dạ trên mặt Từ lão hổ luôn nóng nảy không bao giờ nói lý.
Trương Nghiêu thoáng không hiểu.
Từ lão hổ hình như… hơi sợ dì Thái?!
Chuyện anh không hiểu anh cũng không nghĩ nhiều, vì Từ Tái Xuân dắt chó tản bộ hoàn tất, cũng tiến vào phòng khách.
Từ lão hổ gọi Từ Tái Xuân tới, lấy một bao lì xì to trong túi đưa cho Từ Tái Xuân.
“Đến đây nào, Vượng Vượng, tiền mừng tuổi đây!"
Tiền mừng tuổi! Trương Nghiêu suýt phun hớp bia trong miệng! Từ Tái Xuân cũng bao lớn rồi, còn nhận tiền mừng tuổi… đúng là ngây thơ quá.
Nhưng anh còn chưa cười nhạo Từ Tái Xuân xong, trên tay cũng được thả một bao lì xì to.
“Nào, con rể, mày cũng có."
Trương Nghiêu nhìn bao lì xì to đùng nặng trịch trong tay, có chút không thể tin nổi.
Anh cũng có tiền mừng tuổi ư?!
Trương Nghiêu nhất định phải nói, đây là tiền mừng tuổi đầu tiên anh nhận được.
Trước đây, bà ngoại rất nghèo, căn bản chưa từng chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh, mỗi khi đến năm mới hai bà cháu chỉ ăn một bữa sủi cảo, coi như ăn mừng năm mới.
Anh đã từng thấy đám nhóc cùng tuổi đều có lì xì, lúc đó rất ước ao, nhưng khi trông thấy dáng vẻ kia của bà ngoại, anh thực sự không mở miệng nổi.
Về sau tới nhà họ Trương, ở mức độ nào đó mà nói, cuộc sống sung túc rồi, song anh vẫn không có tiền mừng tuổi.
Thậm chí, bữa cơm đoàn viên của nhà họ Trương, cũng chưa từng bảo anh lên ngồi bàn.
Anh đều một mình lẻ loi ăn cơm trong phòng, với anh mà nói, bà Trương không đánh anh, không trừ cơm của anh, đã vô cùng may mắn trong bất hạnh, còn tiền mừng tuổi, chắc chắn là hy vọng xa vời.
Do đó, khi Từ lão hổ trao tiền mừng tuổi cho Từ Tái Xuân, trong lòng Trương Nghiêu ngoại trừ cảm thấy Từ Tái Xuân rất ngây thơ, còn mơ hồ cũng có chút ước ao.
Từ Tái Xuân đó, thực sự hạnh phúc chết đi được.
Nhưng, hôm nay hạnh phúc của cô hình như đã chia cho anh phân nửa.
“Vượng Vượng à, sau này hai đứa phải sống cho tốt, đừng cãi nhau, à, cố gắng sống tốt."
Từ lão hổ cầm tay hai người nắm cùng một chỗ, “Được rồi, năm mới phải vui vẻ, thực sự vui vẻ."
Từ Tái Xuân được lì xì nên rất vui vẻ, hung hăng gật đầu.
Cô tựa như em bé vậy, hết sức thỏa mãn.
Nhưng Trương Nghiêu không ngờ anh cũng dễ dàng thỏa mãn thế, dường như nhà họ Từ đã thay đổi anh, có vợ con nhà cửa ấm cúng, anh đủ hài lòng rồi.
Chẳng hạn như, Từ lão hổ cho anh một bao lì xì mừng tuổi, anh lại thấy hạnh phúc không gì sánh được.
Anh thực sự…
Dễ bị thay đổi quá.
Mãi đến khi Trương Nghiêu vào phòng trong lòng vẫn còn sung sướng vui vẻ, lại nhìn cô bé ngốc đã mở bao lì xì to của cô.
Từ lão hổ thô lỗ đơn giản thế, cũng cho bé ngốc một bao 8888, giống anh.
Chuyện này đối với cuộc sống hiện tại của Trương Nghiêu mà nói, cũng chẳng phải con số rất lớn, song bị nhiễm sự vui vẻ của bé ngốc, anh cảm thấy phần vui vẻ này tăng lên gấp bội.
Ngày đầu tiên của năm mới, Trương Nghiêu thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng hiện giờ điều anh phải làm không chỉ có những thứ này, anh còn muốn biến phần hạnh phúc gấp đôi ấy thành gấp bốn, thậm chí rất nhiều lần.
Do đó, anh lấy gel bôi trơn trong đống thuốc mỡ ra, cười hì hì với Từ Tái Xuân: “Cục cưng, chúng ta ngủ đi."
“Anh đẹp trai, anh muốn mua thuốc mỡ hả? Hihihihi…" Nhân viên cửa tiệm nở nụ cười thô tục.
Đương nhiên, cuối cùng Trương Nghiêu không chỉ mua một đống lớn thuốc mỡ, còn mua thêm một đống gel bôi trơn, khà khà…
Thực sự phải cảm ơn lương tâm nhân viên cửa tiệm đã đề cử, ý kiến hay, còn mua một tặng một nữa.
Lúc trở lại khách sạn, Từ Tái Xuân vẫn còn ngủ.
Hình như cô rất khó chịu, còn nhíu chặt lông mày xinh xắn.
Trương Nghiêu do dự một hồi, quyết định bôi thuốc cho Từ Tái Xuân.
Anh thuộc phái hành động, nói là làm liền.
Bôi thuốc mỡ, dường như Từ Tái Xuân thoải mái hơn, lông mày cũng buông lỏng.
Song Trương Nghiêu thì khổ, ngắm mèo con yêu kiều trắng nõn nà kia, anh lại muốn nữa cơ.
Mẹ nó! Anh phải nhịn! Sự bình tĩnh tỉnh táo ngủ đâu hết rồi!
Fu*k! Toàn bộ biến mất tiêu!
Đã nói Trương Nghiêu là người thuộc phái hành động, anh bò lên giường, đẩy chân Từ Tái Xuân ra, chuẩn bị dụ dỗ làm lần nữa.
Anh biết mình không bằng cầm thú mà, nhưng mẹ nó, lúc này, anh không dùng được đầu óc để suy tính đâu.
Giải cứu Từ Tái Xuân chính là một cuộc gọi của Từ lão hổ.
“Hai tụi bây làm cái quái gì vậy! Cả đêm không về! Hôm nay là mùng một đầu năm còn không về nữa!"
Giọng Từ lão hổ cực kỳ trung khí khiến dục niệm trong lòng Trương Nghiêu bỗng dưng mất tiêu.
Mẹ nó! Cha ruột của vợ là chậu nước lạnh cực kỳ lạnh buốt, làm dục vọng của anh chẳng còn ngốc đầu nổi.
Từ Tái Xuân được bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi một trận, rốt cuộc tỉnh táo.
Trương Nghiêu sợ Từ lão hổ lại muốn giục họ, nên quyết định dẫn Từ Tái Xuân quay về.
Từ Tái Xuân ngủ được một giấc, tinh thần tốt hơn tí, được Trương Nghiêu nắm tay, về nhà.
Chẳng qua, cô vẫn không thoải mái lắm, bước đi cũng hơi đau, về đến nhà, càng không còn sức lực gì, leo lên giường tiếp tục ngủ.
Từ lão hổ tưởng Từ Tái Xuân lại đánh nhau với bên thông gia, nên quan tâm tiến lên kiểm tra.
Trương Nghiêu lau mồ hôi rịn đầy đầu, nói dối: “Tối qua cô ấy quá hưng phấn, chơi suốt đêm, hôm nay mới không có tinh thần…"
“Thật sao?" Từ lão hổ suy nghĩ một chút, hình như tin, còn thở dài nói: “Tuổi trẻ tốt thật đấy."
Từ lão hổ là một lão thô kệch bị lừa rất dễ dàng, song dì Thái thì khác, lúc Trương Nghiêu nói chuyện, còn dùng nét mặt doge nhìn anh, giống như nói: Tôi là người thành thật, cậu đừng hòng gạt tôi.
Trương Nghiêu cúi đầu, tránh né vẻ mặt cái gì cũng hiểu của dì Thái.
Hồi còn ở trên đường, Trương Nghiêu lại bôi thuốc cho Từ Tái Xuân một lần.
Lúc này, rất không khéo bị dì Thái nhìn thấy.
Khi ấy, Trương Nghiêu tránh không kịp, dễ dàng bị dì Thái phát hiện máu bầm trên lưng Từ Tái Xuân đang nằm trên giường.
Trương Nghiêu tưởng dì Thái sẽ rít gào, song bà chỉ nhíu mày, sau đó chẳng nói câu nào, bước ra.
Buổi tối, rốt cuộc Từ Tái Xuân dậy đón năm mới, dì Thái nấu cháo táo đỏ long nhãn cho cô, cô ăn sạch sẽ.
Thành thật mà nói, Trương Nghiêu vẫn còn chút áy náy. Anh cũng lên Baidu tìm hiểu, biết phụ nữ mảnh mai, nhưng hình như Từ Tái Xuân cũng không phải lần đầu tiên mà, có cái gì mảnh mai chứ…
Còn ngủ suốt một ngày đó, làm hại dì Thái nhìn anh giống như cầm thú vậy.
Song, nghĩ lại, có thể chỉnh đốn phụ nữ không rời giường nổi, lẽ nào không phải nói rõ anh rất bản lĩnh sao?
Nghĩ tới đây, Trương Nghiêu lại hơi đắc ý.
Không chỉ thế, anh còn tưởng tượng lại những tư liệu hình ảnh anh từng xem, quyết định tối nay lại thực chiến với Từ Tái Xuân ba trăm hiệp.
Từ Tái Xuân căn bản không biết trong lòng Trương Nghiêu đang nghĩ gì, cô ăn uống no say, có sức cả người cũng hăng hái, quấn quýt dì Thái ăn được một cái đùi gà thật to, cuối cùng còn đuổi theo Khoai Tây chạy mấy vòng.
Nhìn dáng vẻ của cô, mặc dù khập khiễng, song tinh thần hoàn toàn không có vấn đề gì cả, phải chăng có nghĩa là tối nay có thể tiếp dục chiến đấu không?
Trương Nghiêu vuốt cằm, nghĩ tới cuộc sống tính phúc sau này, cảm thấy hơi hơi xấu hổ.
Cô vợ mũm mĩm, cười tươi như hoa, bên cạnh còn dắt một con chó cũng mập mạp. Hình ảnh này và cuộc sống trong lý tưởng của Trương Nghiêu có chút giống nhau nhá.
Bất quá, áo ba lỗ đỏ chót trên người con chó béo, ngứa mắt thật!
Trương Nghiêu quyết định thu hồi ánh mắt nhìn Từ Tái Xuân, đúng lúc Từ lão hổ cầm bia tới.
“Uống hai lon không?"
Trương Nghiêu gật đầu, mở lon bia cụng với Từ lão hổ một cái.
“Vượng Vượng nói hai người về thăm bà ngoại?"
Trương Nghiêu biết không thể gạt Từ lão hổ, đành thành thật thừa nhận: “Dạ, hàng năm con đều mừng năm mới với bà, đương nhiên… mấy năm trước không tính."
Từ lão hổ cũng biết Trương Nghiêu ở tù mấy năm, “Quên những chuyện quá khứ đi. Đúng rồi, Vượng Vượng nói mắt bà ngoại hình như không tốt lắm, đừng ở đó nữa, dọn đi đi…"
Trương Nghiêu không ngờ cách nói của Từ Tái Xuân và Từ lão hổ đều giống nhau, nhất thời trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.
Cuối cùng, anh uống một hớp bia, “Dạ, tìm thời gian con nói với bà một chút."
Từ lão hổ nói chuyện phiếm câu được câu không với Trương Nghiêu, ánh mắt của hai người đàn ông không hẹn mà gặp đều nhìn Từ Tái Xuân đang ở trong sân.
Từ lão hổ nhìn một hồi, cũng phát hiện điều bất thường.
“Chân Vượng Vượng chúng ta hơi khập khiễng."
“Khụ khụ…"
Trương Nghiêu suýt bị một hớp bia sặc chết, lúc này ngoại trừ giả ngu, anh không thể làm gì khác hơn.
“Đâu… đâu có đâu."
Từ lão hổ nhìn một đống lon bia trước mặt, dụi dụi mắt, cười hắc hắc, “Chắc tao thực sự có tuổi rồi, nên mắt hơi mờ."
Trương Nghiêu không biết tại sao, rất không thích Từ lão hổ nói những lời này, “Yên tâm đi, ba còn chưa tới cái tuổi mắt mờ đâu…"
Anh không biết an ủi người ta, song Từ lão hổ cười haha.
“Con rể à, tao thích tính cách nói thật của mày đó."
Trương Nghiêu: “…"
Hai người ở chỗ này liên lạc tình cảm, thấm thoát uống không ít bia.
Hai người đàn ông đều có thể uống, chẳng qua dù sao Từ lão hổ cũng là người năm tháng không buông tha, khi dì Thái từ nhà bếp đi tới, nhìn lon bia đầy bàn, nhịn không được lườm hai người.
“Không phải tôi nói đừng uống nhiều bia sao."
Trương Nghiêu còn chưa lên tiếng, Từ lão hổ đã rất nghĩa khí đẩy hết sai lầm lên người Trương Nghiêu, “Không phải tôi, là nó uống."
Trương Nghiêu đen mặt, lúc nào Từ lão hổ cũng không dùng não vậy, sao có thể nói dối bừa bãi thế?
Quả nhiên dì Thái càng tức giận, “Ông lại nói xạo! Uống uống uống! Ông uống đến…"
Chắc là năm mới không thể nói chữ ‘chết’, dì Thái ngậm miệng, bất quá sắc mặt vẫn rất khó coi, liếc cũng không thèm liếc hai người xoay người lên lầu.
Trương Nghiêu cảm thấy cơn tức hồi nãy của dì Thái hơi lớn, nhưng càng làm anh bất ngờ là, anh lại thấy được sự chột dạ trên mặt Từ lão hổ luôn nóng nảy không bao giờ nói lý.
Trương Nghiêu thoáng không hiểu.
Từ lão hổ hình như… hơi sợ dì Thái?!
Chuyện anh không hiểu anh cũng không nghĩ nhiều, vì Từ Tái Xuân dắt chó tản bộ hoàn tất, cũng tiến vào phòng khách.
Từ lão hổ gọi Từ Tái Xuân tới, lấy một bao lì xì to trong túi đưa cho Từ Tái Xuân.
“Đến đây nào, Vượng Vượng, tiền mừng tuổi đây!"
Tiền mừng tuổi! Trương Nghiêu suýt phun hớp bia trong miệng! Từ Tái Xuân cũng bao lớn rồi, còn nhận tiền mừng tuổi… đúng là ngây thơ quá.
Nhưng anh còn chưa cười nhạo Từ Tái Xuân xong, trên tay cũng được thả một bao lì xì to.
“Nào, con rể, mày cũng có."
Trương Nghiêu nhìn bao lì xì to đùng nặng trịch trong tay, có chút không thể tin nổi.
Anh cũng có tiền mừng tuổi ư?!
Trương Nghiêu nhất định phải nói, đây là tiền mừng tuổi đầu tiên anh nhận được.
Trước đây, bà ngoại rất nghèo, căn bản chưa từng chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh, mỗi khi đến năm mới hai bà cháu chỉ ăn một bữa sủi cảo, coi như ăn mừng năm mới.
Anh đã từng thấy đám nhóc cùng tuổi đều có lì xì, lúc đó rất ước ao, nhưng khi trông thấy dáng vẻ kia của bà ngoại, anh thực sự không mở miệng nổi.
Về sau tới nhà họ Trương, ở mức độ nào đó mà nói, cuộc sống sung túc rồi, song anh vẫn không có tiền mừng tuổi.
Thậm chí, bữa cơm đoàn viên của nhà họ Trương, cũng chưa từng bảo anh lên ngồi bàn.
Anh đều một mình lẻ loi ăn cơm trong phòng, với anh mà nói, bà Trương không đánh anh, không trừ cơm của anh, đã vô cùng may mắn trong bất hạnh, còn tiền mừng tuổi, chắc chắn là hy vọng xa vời.
Do đó, khi Từ lão hổ trao tiền mừng tuổi cho Từ Tái Xuân, trong lòng Trương Nghiêu ngoại trừ cảm thấy Từ Tái Xuân rất ngây thơ, còn mơ hồ cũng có chút ước ao.
Từ Tái Xuân đó, thực sự hạnh phúc chết đi được.
Nhưng, hôm nay hạnh phúc của cô hình như đã chia cho anh phân nửa.
“Vượng Vượng à, sau này hai đứa phải sống cho tốt, đừng cãi nhau, à, cố gắng sống tốt."
Từ lão hổ cầm tay hai người nắm cùng một chỗ, “Được rồi, năm mới phải vui vẻ, thực sự vui vẻ."
Từ Tái Xuân được lì xì nên rất vui vẻ, hung hăng gật đầu.
Cô tựa như em bé vậy, hết sức thỏa mãn.
Nhưng Trương Nghiêu không ngờ anh cũng dễ dàng thỏa mãn thế, dường như nhà họ Từ đã thay đổi anh, có vợ con nhà cửa ấm cúng, anh đủ hài lòng rồi.
Chẳng hạn như, Từ lão hổ cho anh một bao lì xì mừng tuổi, anh lại thấy hạnh phúc không gì sánh được.
Anh thực sự…
Dễ bị thay đổi quá.
Mãi đến khi Trương Nghiêu vào phòng trong lòng vẫn còn sung sướng vui vẻ, lại nhìn cô bé ngốc đã mở bao lì xì to của cô.
Từ lão hổ thô lỗ đơn giản thế, cũng cho bé ngốc một bao 8888, giống anh.
Chuyện này đối với cuộc sống hiện tại của Trương Nghiêu mà nói, cũng chẳng phải con số rất lớn, song bị nhiễm sự vui vẻ của bé ngốc, anh cảm thấy phần vui vẻ này tăng lên gấp bội.
Ngày đầu tiên của năm mới, Trương Nghiêu thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng hiện giờ điều anh phải làm không chỉ có những thứ này, anh còn muốn biến phần hạnh phúc gấp đôi ấy thành gấp bốn, thậm chí rất nhiều lần.
Do đó, anh lấy gel bôi trơn trong đống thuốc mỡ ra, cười hì hì với Từ Tái Xuân: “Cục cưng, chúng ta ngủ đi."
Tác giả :
Phó du