Xuân Hạ Thu Đông
Chương 49: Lập Đông (3)
Đường Chu không biết lời Thi Từ nói có đúng là "lời ngon tiếng ngọt" trên sách viết hay không, là loại vành tai và tóc mai của tình nhân chạm vào nhau lúc nói lời tâm tình kia. Lúc này gò má mềm mại của Thi Từ dựa sát vào cô, hai tay của nàng ôm cô, Đường Chu cảm giác trái tim của mình hình như không còn tồn tại, không thuộc về mình, không nghe sai khiến của mình mà cuồng loạn.
Nàng nói -- em có tất cả những gì cô thích.
Không thích một người sẽ không nói ra câu nói như này đúng không?
Thi Từ là thật thích cô.
Cô. . . Cũng thích Thi Từ.
Đường Chu cảm thụ lấy nhịp tim đập của mình, cho dù trước đây cô chưa từng yêu, vào đúng lúc này cũng chạm được cái bóng của tình yêu, có thể nương theo đó mà đến, cũng có sốt ruột và hoảng hốt, có khát vọng cùng kinh hoảng, có ước mơ cùng lo lắng, đây là những thứ mà cô chưa kịp dự liệu.
Bản nháp mà cô soạn sẵn gồm có cái gì cô đều đã quên mất.
Vốn trong bản nháp là muốn nói -- cô cũng thích Thi Từ, nhưng mà cô không thể đồng ý.
Bởi vì cô. . . Cô không phải đối tượng yêu đương tốt.
Bởi vì cách biệt giữa các cô quá lớn.
Nhưng bây giờ nàng nói nàng thích tất cả, tất cả, tất cả. . .
Nếu như tiếng Trung còn chưa đủ chấn động, đổi thành tiếng Anh là --everything, all . . .
Trong đầu cô quá rối loạn, ngay cả từ đơn khác cũng không nghĩ ra.
"Có thể. . . Thả em ra trước đã không. . ." Thật vất vả Đường Chu mới tìm được giọng nói của mình.
Cái ôm của Thi Từ quá ấm áp, phía sau lưng cô hoàn toàn cảm nhận được đường nét mềm mại nhẵn nhụi mà chỉ người cùng giới mới có, những đường nét chập trùng này tựa như siết chặt, quấn quít lấy cô thật chặt, khiến cô nghẹt thở.
"Không thả. . ." Ngữ khí Thi Từ bao phủ ý cười, nàng nhìn thấy gò má Đường Chu ngày càng đỏ, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, nếu như không phải sợ làm quá sẽ khiến cô sợ, nàng còn muốn làm chuyện càng quá đáng hơn, "Trừ phi em đáp ứng làm bạn gái của cô. . ."
"Cô là giáo viên, em, em còn chưa tốt nghiệp. . ."
"Không sao, cô có thể không làm giáo viên nữa. . . Nếu như em đáp ứng cô, ngày mai cô sẽ đi từ chức." Thi Từ lơ đễnh nói.
Lời này vừa nói, Thi Từ phát hiện cơ thể trong lồng ngực lại run lên một chặp, thanh âm cô cũng đang run rẩy, "Không được. . ."
Thi Từ không đành lòng lại ép cô, biết được con chim nhỏ này không phải không thích nàng là đủ rồi, cái khác liền từ từ đi.
Nàng nhẹ giọng nói: "Cô chỉ là muốn em hiểu rõ cô là thật lòng. . ." Nàng buông Đường Chu ra, "Đừng đem tâm ý của cô xem như gánh nặng được không? Em không cần lập tức đáp ứng cô."
Nàng nhìn Đường Chu chăm chú, "Thử tiếp thu cô ở bên cạnh em, có được hay không?"
Đường Chu cắn môi, chậm rãi ngửa mặt lên nhìn nàng, sương mù trong mắt tràn ngập.
Thi Từ ngăn cản lời cô muốn nói, "Không cho nói cái khác, nghe lời cô."
Nàng hiếm thấy lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, còn khiêu mi xuống, Đường Chu sững sờ, vẫn đúng là bị nàng doạ dẫm.
Thi Từ rất muốn cười, cũng muốn ôm cô.
Đường Chu mẫn cảm phát hiện cái gì, cô tránh né ánh mắt Thi Từ, nhìn thấy đồ ăn đóng gói đặt bên trong cánh cửa, "Cô ăn đồ ăn đi, em phải đi về."
Thi Từ lại nhíu mày, nhẹ rên một tiếng.
"Cuối tuần em cũng chưa học bài, bài Presentation văn học nước Anh còn chưa chuẩn bị nữa." Đường Chu nhỏ giọng nói, nghe vào có chút đáng thương vô cùng, " Diêu giáo sư dạy môn này rất nghiêm."
Thi Từ không nhịn được cười, "Được được được."
"Vậy em đi. . ."
"Chờ một chút, " Thi Từ đi vào trong cầm một cái khăn quàng cổ ra, len cừu, hai mặt màu tro đen, hoa văn trắng đen kinh điển, "Mặc quá ít, buộc cái này lên."
Đường Chu không có cách nào từ chối, bởi vì Thi Từ đã trực tiếp tung ra, gập lại hai lần, đem cái logo màu xám kia phủ xuống dưới, vòng hai vòng quanh cổ của cô, che vành tai của cô lại, hầu như tròng lên nửa khuôn mặt của cô, hai con mắt sáng long lanh của Đường Chu chỉ kịp lóe lên.
Khóe môi Thi Từ ôn nhu cong lên, "Rất ưa nhìn."
Đường Chu cụp lông mi xuống, rầu rĩ phát biểu dưới lớp khăn quàng cổ, ". . . Em đi đây." Cô xoay người, Thi Từ đi theo cô, cô xoay người, tiếp tục trầm giọng hờn dỗi, "Không cần tiễn em."
"Cô không có tiễn em, cô đi lấy đồ ăn." Thi Từ cười.
Đường Chu chớp mắt một cái, vừa muốn xoay người.
"Chờ chút." Thi Từ gọi cô lại, đến gần, Đường Chu hơi mở to hai mắt, Thi Từ đưa tay đem lọn tóc bị bọc lại của cô câu ra, ngón tay của nàng đụng tới cổ của cô, ngứa một chút.
Tầm mắt của hai người dính lấy trên không trung.
Ánh mắt Thi Từ ngưng lại, không nỡ để cô đi. . .
"Cô mau ăn cơm đi." Đường Chu đem mặt hướng vào trong khăn quàng cổ, xoay người.
Đi tới cửa, cô đột nhiên đứng lại.
Thi Từ ở sau lưng nhìn cô, nặn nặn ngón tay.
Đường Chu lần thứ ba chuyển qua, đưa tay đem khăn quàng cổ kéo thấp xuống , ngữ khí rõ ràng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Thi Hải làm sao bây giờ?"
Thi Từ: ". . ."
"Hôm nay chúng ta đều nói với cậu ấy. . . Lời thật lòng, cậu ấy có thể rất tức giận hay không?"
Thi Từ âm thầm hít một hơi, cũng không nói gì, bỗng nhiên cười một cái.
Đường Chu bị nàng cười đến có chút không tự nhiên, đợi vài giây, cũng không thấy nàng nói chuyện, trong ánh mắt nàng tựa hồ có một loại áp lực vô hình, cũng chỉ là nháy mắt, Thi Từ giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, "Không cần lo cho nó."
"Nó sẽ không có chuyện gì đâu." Thi Từ hời hợt nói.
"Trở lại ký túc xá gửi WeChat cho cô."
Trận mưa này kéo dài bao phủ cả vườn trường, buổi tối cũng trở nên hiu quạnh hơn.
Đường Chu trở lại ký túc xá nhắn tin cho Thi Từ xong, không muốn phân tâm liền đặt điện thoại di động ở trên giường, mình ở bàn học làm bài tập. Đêm nay trong ký túc xá chỉ có một mình cô, thường ngày cô sẽ không cảm thấy an tĩnh, nhưng mà đêm nay cô có chút hoảng hốt.
Khăn quàng cổ Thi Từ cho cô được gấp kỹ để bên bàn học, cô nhìn qua vài lần, không biết súp mua có hợp khẩu vị của nàng hay không. Nghe nói mùi vị rất ngon, trước đây Đường Chu cảm thấy đắt, cho nên vẫn chưa từng uống qua. Nhưng cô đã ăn qua cơm nắm, giá vừa đủ túi tiền, ăn rất ngon.
Đường Chu nhớ tới dáng dấp Thi Từ ăn đồ ăn, miễn cưỡng, hững hờ, bởi vì kén ăn, cho nên ăn đồ ăn cũng sẽ không có phản ứng vui mừng gì, thế nhưng tư thế cực kì đẹp đẽ.
Kỳ thực cô vẫn cảm thấy điểm ấy của nàng rất đáng yêu, người thành thục lợi hại như vậy, tình cờ lộ ra một mặt như thế, độ tương phản rất đáng yêu.
Đường Chu không tự chủ cười lên, cũng không biết nàng có nhìn ra mình cố ý thêm tiền đổi thành hộp súp dùng một lần hay không, hẳn là không biết.
Không sao. Cô cũng sẽ không nói.
Lúc cô mang theo súp nóng hổi đến, lúc dầm mưa mà đi, lúc chờ nàng đến, lòng của cô hoảng sợ không dám đối mặt, nhưng àm cô cũng là thích.
Cô không có cách nào phủ nhận.
Lúc Thi Từ lấy hộp súp bỗng trở nên kinh hãi, rất nhiều súp, còn có một viên cơm nắm rất lớn. Nàng đem canh đổ vào nồi, lại đầy non nửa nồi, chỉ có thể đổ một bát ra đun nóng, còn lại bỏ vào trong tủ lạnh giữ độ tươi.
Thời điểm đem hộp súp dùng một lần kia ném vào thùng rác, nàng cầm lên quan sát một hồi, có chút nghi hoặc, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chín giờ rưỡi, nàng mới ăn bữa tối.
Cơm nắm sau khi hâm nóng vị thơm rất đậm, cắn ra, nhân bánh lại là chà bông trứng muối vàng, vị vừa đủ, bên trong có một viên trứng vịt muối hoàn hảo.
Còn có súp vịt cũng nấu rất thơm, thịt chân vịt, hạt dẻ, nấm trà. . .
Mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là quá nhiều. Con chim nhỏ này, lại đi mua cho mình ăn lượng cơm của cô. . .
Thi Từ ăn no rồi, mười giờ rưỡi tối, nàng vừa tập thể dục trên máy chạy bộ vừa buồn bực.
Lượng calo tình yêu này cũng quá cao rồi mà?
Cầm điện thoại di động lên, Thi Từ phát WeChat cho Đường Chu, "Cô sắp biến thành người béo ú rồi, con chim nhỏ em có muốn phụ trách hay không?"
Không được, nàng dừng lại, sửa lại, "Cô sợ rằng mình thật sự sắp trở nên mập rồi."
Đường Chu ngồi trên bàn học nghe được di động trên giường chấn động rung chuyển, cô nhịn một chút, tiếp tục làm bài tập, ngày mai phải làm presentation, không thể tốn thêm thời gian, trong miệng đọc thuộc lòng tiếng Anh, "Byron, thi nhân thời kỳ đầu của thế kỷ 19, nhà thơ thuộc trường phái lãng mạn, tác phẩm tiêu biểu chủ yếu là. . ."
"« Khúc hát của chim sơn ca », a không phải, đó là thơ của Keats, tác phẩm tiêu biểu chủ yếu của Byron là -- « Don Juan », « Nàng bước đi xinh đẹp », và « Khúc ca gửi ngọn gió Tây », không, không phải, « Khúc ca gửi ngọn gió Tây » là của Shelly. . . Bực thật. . ."
Đường Chu nâng đầu sầu lo.
Xong rồi, ngày mai không kịp rồi.
Cô thở dài, từ ghế tựa đứng lên, sờ đến di động trên giường, mở WeChat ra, thấy tin nhắn Thi Từ gửi đến, cô mím môi cười.
Mưa đã tạnh, gió thổi giá phơi áo quần ngoài ban công, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Nên hồi âm gì đây?
Cô nhớ tới nhũ danh Đinh nữ sĩ gọi Thi Từ --
"Bé con mập."
Xong rồi, không chút suy nghĩ liền gửi đi, Đường Chu suýt chút nữa trượt từ trên ghế xuống, luống cuống tay chân thu tin nhắn lại.
Thi Từ bên kia vẫn luôn "Đang nhập chữ",
"Không kịp nữa đâu, cô nhìn thấy rồi!"
"Cô giận rồi!"
"Hừ hừ!"
Liên tục ba cái, còn gửi thêm vẻ mặt Emoj.
Đường Chu cầm điện thoại di động sững sờ, không biết làm sao xoay chuyển cục diện, có chút luống cuống, cũng có chút muốn cười. Thẳng thắn không nhắn lại. Đem điện thoại di động để một bên, thở dài một hơi, không được, không được, làm bài tập trước đã.
Tâm cô trầm xuống, nghiêm túc cẩn thận mà đem tư liệu Byron nhìn qua một lần.
Di động yên lặng, không vang lên nữa.
Cô nhịn xuống không nhìn tới, nhắm mắt lần thứ hai học thuộc đại ý, sau đó cầm điện thoại di động lên xem, Thi Từ không nhắn lại nữa, sẽ không giận thật đấy chứ?
"Làm xong bài tập chưa?" WeChat bên kia đã nhắn tới rồi.
"Đã làm xong." Cô lập tức đáp lại, sau đó cảm thấy có chút chột dạ, bất quá may là, ngày mai mười giờ mới học, cô dậy sớm một chút, còn có thời gian luyện tập lại.
Điện thoại lập tức vang lên.
Giọng nói Thi Từ truyền đến, không có một chút tâm tình không vui nào, "Lên giường đi ngủ chưa?"
"Vâng, " Đường Chu gấp sách lại, một tay cầm di động, một tay nắm chặt nắm tay cầu thang leo lên giường, không cẩn thận đụng phải đầu gối, phát ra một tiếng đông nặng nề.
"Chậm một chút, " Thi Từ hiểu ngay, nàng cười khẽ một tiếng.
Gò má Đường Chu hơi nóng, tiếng cười này như đang kề sát bên lỗ tai, lại như lúc nãy ở trong lòng nàng như thế. . .
"Thu Thu, tuần sau cô có thể gặp em sao?"
Đường Chu ngồi ở trên giường, có chút kinh ngạc.
Cô cầm chặt di động, loại cảm giác hoảng sợ không biết làm sao kia lần thứ hai kéo tới, bản nháp đã soạn vô số lần kia lần thứ hai hiện lên trong đầu -- em, em không phải đối tượng yêu đương tốt. . . Em không thể. . .
"Không nên nghĩ cái khác, " Thi Từ liền ở bên tai của cô nói, "Thu Thu, em chỉ cần xác định một chuyện là được rồi, đó chính là -- em có muốn gặp cô hay không?"