Xu Thiên Dẫn
Chương 48
tinh nguyên luyện tựu như ý châu, vạn năm duyên định sánh vai thì
dùng tinh nguyên luyện Như Ý Châu, nhân duyên vạn năm trời định sánh vai
Thiên Xu yên lặng nhìn một màn này, mặc dù quen biết với mười hai vị tường long giáp vệ này chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng cũng biết rõ bọn họ đối với vị Long thần thượng cổ là Ứng Long trung thành và tận tâm hết mực, hôm nay liều mình bên người, thật khiến kẻ khác cảm thán.
Nhưng mà chỉ với mười hai tường long, có thể đả bại năm mươi vạn thiên binh thần tướng trên cửu tiêu, như vậy Tứ Hải long tộc quyền thế ngất trời, chỉ sợ càng khó thu thập. Trong tay nắm Bàn Cổ tạc căng thẳng, lúc này chỉ có kiên cường đứng thẳng, áp đảo người đứng đầu, để giải thế.
Trong lúc đó miệng niệm động, cả người tiên khí bừng lên, Tham Lang tinh chói lọi, hung thần hiện thế!
Ứng Long cũng cảm giác được, đón mưa gió, mắt ngưỡng lên nhìn về phía Thiên Xu.
Hắn nét mặt vẫn không có bi thương không có bi ai, nhưng trong thần sắc cũng đã không còn dáng vẻ ung dung, thản nhiên như trước.
Chợt thế mưa chợt nặng, như mưa to sắp ghé, phảng phất giống như trời rỉ! Bầu trời một mảnh đỏ đậm, bên trong nổi lên cái gì đó.
Thiên Xu sao lại không để ý thấy? Đây chính là lôi kiếp nghịch thiên, ngày trước Thiên Tuyền đọa yêu suýt chút nữa bị xích lôi oanh tới hồn phi phách tán, nhưng mà lúc này sấm dậy nổi lên ở chỗ giữa cực, cho dù thần lực khống chế mạnh đến đâu, uy lực nhanh gấp mấy lần cũng phải gặp đợt lôi kiếp không ngừng lớn hơn gấp trăm lần!
Chỗ xích lôi hướng tới ——
Một đạo màu đỏ tươi với thế tới như vạn quân từ trên trời giáng xuống, trong một chớp mắt cực nhanh, đã bổ đánh hết vào trên người huyền bào long đế, một đạo chưa hết, lại thấy điện giật liên hoàn, thế tới mảy may không giảm, mỗi khi đánh tới uy lực càng mạnh hơn trước!
Điện quang màu đỏ tươi như máu, trong trận sét đánh tới, huyền bào giật bay, Ứng Long trong điện quang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: “Bản tọa là nghịch thiên chi thủy, thiên lôi có thể nào làm khó dễ được ta?"
Yêu khí điên cuồng phóng thích, hắc sa bên trong dãy sấm sét trên dưới tung bay,
Xích lôi liên tục đánh rớt, không ngừng oanh kích, bốn phía đỉnh núi Côn Lôn bị san bằng.
Nhưng Ứng Long không tránh không né, huyền bào cũng không thì bị bổ nứt ra, trên mặt, bên gáy, cánh tay chỗ, lớp vảy đen tuyền ẩn hiện, đôi con ngươi ánh vàng lấp lánh hóa thành hình thú đồng.
“Trời muốn tiêu diệt ta, ta sẽ phải diệt trời!!"
Rồng ngâm dài mặt đất bằng phẳng dựng lên, như gõ nhẹ vào đĩa đồng. Chỉ thấy trên lưng Ứng Long lộ ra vật màu đen, trái phải hai bên toát ra, một đôi cánh đen giang rộng, lại thấy bên môi trái phải hai bên lồ lộ, răng hóa răng nanh, trong nháy máy khuôn mặt anh tuấn hóa ra hình rồng, ngón tay thon dài uốn lượn như vuốt chim ưng, giáp lưỡi móc câu, vảy đen bao trùm, bên trong điện quang hiện ra nguyên hình!!
Vì sao là rồng?
Long là vạn thú đứng đầu, là côn trùng có vảy, mang nghĩa tượng trưng là Cửu, có thể dùng chữ Lục. Trong đó, rồng có cánh, nên tên là Ứng. Lúc này trên bầu trời trên lưng thon dài của con rồng sinh ra đôi cánh, lớn như cánh chim, thân vảy lưng gai, đầu bự lại dài, đôi mắt ánh kim cực lớn, mi cong vút lên cao, bốn vuốt cường tráng, so với loài rồng tầm thường hoa mỹ trong long tộc thì Ứng Long này càng lộ rõ vẻ hung hãn càn rỡ.
*cửu: vĩnh cữu đẹp đẽ
* Lục: Là gấp đôi của số 3 và như thế là điềm lành, thuận lợi. 3+6=9 và cùng nhau tạo thành nhóm 3 con số may mắn.
Một sự bài trí dùng bất cứ đồ vật có 3,6,9 món đều tốt cho việc hòa giải những khu vực xấu hoặc những nơi hướng xấu.
Lôi điện kịch liệt hầu như muốn bổ thiên toác đất, nhưng Ứng Long trên người một thân vảy đen, so với huyền thiết càng thêm kiên cố cứng cáp, trên người xích lôi đánh tới, chỉ thấy lân quang lóe ra hoàn toàn không chút hề hấn, trái lại lại giống như cổ vũ thêm uy nghi.
Ứng Long hiện ra chân thân không bị thân thể giới hạn, một cổ lại thêm cổ liên tục ba động chấn động ra, Càn Khôn đã lung lay sắp đổ lúc này càng bất ổn.
Thiên lôi không ngừng đánh tới tấp, Ứng Long bay vòng uốn lượn trên không, sông núi lung lay, con rồng hé miệng, hạ giới lập tức mưa tầm tả. Bất quá chỉ trong một nén nhang lũ bất ngờ dâng trào, nước sông chảy ngược, tràn lan bốn phía, đổi tuyến đường dời lên núi! Chỉ có thể súc thủy, Ứng Long không ra tay, thiên hạ đại hạn, long vương tức giận, nước ngập Cửu Châu!
Thiên Xu nhìn thấy tất cả, hắn biết rõ trợ Hiên Viên đánh bại Xi Vưu, giúp Đại Vũ trị thủy thượng cổ thần long lực lượng sâu không lường được, huống chi hai nghìn năm qua Ứng Long ở trong tỏa yêu tháp nuốt vô số nguyên đan ác yêu, lực lượng xưa đâu bằng nay.
Lần này đánh một trận nói thật ra, hắn cũng không mười phần nắm chặt. Nhưng màhư lúc đầu, Ngọc đế ra lệnh giao phó trách nhiệm diệt nghịch long cho hắn, lúc chúng tiên trên đại điện còn đang so sánh thắng bại được mất, hắn chỉ biết là chuyện phải làm, cho tới bây giờ chỉ là đánh bại yêu tà, giữ gìn thiên đạo chính cương.
Hôm nay, cũng là như vậy.
Thất nguyên giải ách, mặc dù không có khả năng khai thiên của Bàn Cổ, cũng không phương pháp tạo vật của Nữ Oa, nhưng hắn trên mình mang thiên mệnh, vô luận đối mặt là người phương nào, cũng tuyệt không lay được.
“Bàn Cổ tạc." Thiên Xu cúi đầu, lần đầu tiên nói với thượng cổ thần binh trong tay, “Bản quân cho ngươi mượn lực, ngàn năm qua giết vô số yêu tà, vạn vật chung quy có gặp gỡ ắt có chia xa… Bản quân sẽ tiễn ngươi đoàn tụ với vị chủ nhân trước."
Bàn Cổ tạc cũng không phát ra thanh âm, nhưng vật có linh tính, đoàn sáng trên thân kiếm lúc sáng lúc tối, phảng phất như đang đáp lại lời Thiên Xu vậy.
“Đi thôi."
Chỉ một thoáng trong mắt một đạo tinh mang từ trên chín tầng trời thẳng chiếu lên ngườiThiên Xu, chính là mệnh tinh chỗ Thiên Xu —— Tham Lang tinh! Đoàn sáng bén lẹm hung thần bức người, tuyệt không chứa chút xíu cát lành của thần tiên cần có, căn bản chính là một thiên kiếm không có vỏ thẳng tắp cắm xuyên sao tinh trên chín tầng trời! Mà vị Tham Lang tinh quân này phảng phất như thay da đổi thịt, hai mắt mở thì, lúc này ánh sáng hừng hực, cả người như bị tinh mang bao phủ, tràn ra sát khí bức người.
Thanh y đã động, thân thể như mũi tên rời khỏi dây cung, chỉ thẳng đám mây, bay thẳng tới long vương có đôi cánh đen đang đứng giữa không đi!
“Khởi…. khởi tấu bệ hạ…"
Tiên đồng quỵ gối dưới bậc điện, không dám ngửa đầu.
Vòm trời rơi đổ, cả Lăng Tiêu bảo điện trên trời cao cũng không thể tránh khỏi, vô số đền hoa lệ đổ sụp xuống, hầu như thành một mảnh phế tích, tiên sơn mờ ảo lung lay sắp đổ, chỉ có Đại Hùng bảo điện vẫn chưa ngã xuống thôi. Lúc này chúng tiên trên trời cao đã sớm đi tìm tiên sơn động phủ tị nạn tránh đi, chính điện vẫn luôn nhốn nháo, ồn ào tranh cãi ầm ĩ lúc này khó có được an tĩnh trở lại.
Đế Quân tuổi trẻ ngồi trên đế tọa Ngọc đế ung dung chợp mắt, nghe tiếng mới mới chậm rãi mở mắt phượng: “Nói đi."
“Khải tấu bệ hạ, mới vừa rồi Thuận Phong Nhĩ báo lại… Năm mươi vạn Thiên Quân… đã bại."
Nghe nói thiên quân thảm bại, Ngọc đế cũng không vỗ án đứng lên, chỉ là khoát khoát tay nói: “Đã biết, xuống phía dưới đi."
Tiểu tiên đồng trong lòng không hiểu, nhưng mà Đế Quân mệnh lệnh, hắn sao dám lắm miệng? Chỉ thưa dạ rồi lui ra.
Trong điện phủ an tĩnh lại, Ngọc đế một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng mà mi tâm khẽ nhíu, cũng đã tiết lộ lúc này hắn không thể vô tâm mà vào giấc.
“Ba ba ——" Tiếng đập cánh nhẹ nhàng vang lên.
Ngọc đế có cảm giác trên vai chợt trầm xuống liền mở mắt, mắt thấy ba cái vuốt con chim có bộ long vàng óng đang ôm lấy long bào hoàng kim củahắn, nghiêng nghiêng cái đầu, tựa hồ như đang quan sát hắn.
“Kim Ô… Ngươi vì sao không đi?"
Kim Ô đôi mắt nhỏ êm dịu nhấp nháy, tựa hồ nghe không rõ, rồi lại tựa như đang hồ đồ, giơ lên móng vuốt be bé, hai vuốt vững vàng đứng ở trên vai vị cửu thiên chí tôn này —— cọ vuốt bộ lông. (cute J)
Ngọc đế cũng không trách tội con chim nhỏ có hành vi phạm thượng này, trong đôi mắt phượng sâu thẳm như nhìn về phương xa, mây đen có điện, ráng màu đỏ tươi. Một lúc lâu, mới thu hồi đường nhìn.
Cung điện ngọc thạch, ngàn năm như một, sáng sủa như kính.
Bỗng nhiên, giống như nhìn thấy được cảnh tượng vạn năm trước, bóng lưng cao to đã từng đứng ở chỗ này, không có quay đầu lại, trong tay nắm cuộn chỉ mới cầu tới tay, pháp chỉ hạ phàm trợ vua Hiên Viên.
‘ Chúc Long đã quy thiên. Đế Thuấn xin từ biệt, không hẹn ngày gặp lại. ’
Bước chân rơi xuống thế gian, không có một tia do dự.
《 Sơn Hải kinh • đất hoang kinh độ đông 》 có viết: Ứng Long chỗ cực Nam, giết Xi Vưu cùng khoa phụ*, không được lên trời.
Rời đi, quả nhiên không có ngày về.
“Ứng, ngươi cũng biết, ta mặc dù có khả năng năng nhìn mệnh số vạn vật, thế nhưng … Cũng bất quá chỉ là một quân cờ trên bàn cờ."
Lời này vạn năm trước không thể nói ra, hôm nay ở bên trong điện phủ vắng lặng này nhẹ nhàng quanh quẩn, vẫn như cũ không ai có thể nghe.
Vùng đất Thần Châu, bách tính ngửa đầu nhìn bầu trời lúc này như có lỗ hổng, mưa tầm tả không dứt, mây đen rậm rạp giăng kín, rõ ràng không có một áng mây trong, hôm nay vẫn đen ngòm, hình như có thiên quân chắn ở giữa không trung.
Có câu đúng rắn lội trong nước, rồng cưỡi mây, mấy người già có tuổi không ai bảo ai mang theo ba chung rượu lễ, mưa to hơi ngưng liền tới miếu long vương tế bái, chỉ mong long vương khoan dung độ lượng bớt giận, chớ để họa giáng xuống nhân gian.
Trên đỉnh Côn Lôn, trong lôi quang sáng rực, chỉ thấy khắp bầu trời kiếm quang, từng đoàn từng đoàn kim quang phóng lên cao, từng đợt lưỡi mác vang lên, nơi giao phong, tinh mang như châu hoa bay ra một chút, thỉnh thoảng khí lưu mạnh mẽ phun ra bốn phía, chỗ chạm phải ngay cả tầng mây phía sau bị đuổi tản ra không còn một mảnh.
Chỉ nghe một tiếng long rống đinh tai nhức óc, nghịch thiên xích lôi cũng bị làm cho kinh sợ, cánh tay trời ngay lập tức thu lại.
Nhưng thấy một thanh kim quang vạn trượng, thô như trụ điện vững vàng bổ vào đỉnh tỏa yêu tháp, người bị đóng đinh chính là Ứng Long cánh đen! Mũi đinh đâm sâu vào bụng, Bàn Cổ tạc cứng rắn, long lân ngay cả sét đánh mọi thứ vỡ nát cũng không sợ hãi, lúc này đinh nhập vào cơ thể xuyên qua, đục một cái lỗ phá vỡ hơn bốn tầng tháp!!
Thần binh vô hình, Bàn Cổ tạc này vốn là cái đục thượng thần Bàn Cổ dùng khi khai thiên tích địa, ở trong tay Thiên Xu biến hóa thành kiếm, mà nay hóa thành thần đục, chính là hình thái trước kia của Bàn Cổ rìu đục lúc khai thiên!
Ứng Long bị thương nặng, há mồm điên cuồng gào thét, không thể không hóa long thân, đôi cánh trên dưới điên cuồng càn quét. Thời Đại Vũ, Ứng Long dẫn đuôi đi trước, bức tranh ở Hoàng Hà khơi thông dòng chảy, cũng biết lực đuôi kinh người, có thể mở đường dẫn lũ, băng đá vỡ nát, ngay cả tỏa yêu tháp này nhất thời đá vụn bay tán loạn, bụi mù cuồn cuộn. Nhưng mà Bàn Cổ tạc như Thần Châm đồ sộ đứng im, mỗi chút mỗi tý lại đâm sâu về phía trước mấy trượng.
Mưa to dần dần giảm đi, mưa phùn lất phất, chíp bông mơ màng không rõ tình trạng thiên địa lúc này.
Tất cả trong lúc đó bình tĩnh xuống tới…
Cái đục đang vững vàng cắm ở trên thân, bỗng nhiên, trong trụ xuất hiện một người nho nhỏ da nứt nẻ, cứ như vậy nhanh chóng lan tràn, bất quá trong nháy mắt trên dưới kéo dài ——
“Phanh!!" Sụp đổ, hóa thành bột phấn màu vàng kim!
Bột phấn từ trong bay ra, thanh y thần nhân lơ lửng giữa không trung trung.
Hắn vung ống tay áo, nâng tay, một đống bột phấn rơi xuống bên cạnh hắn, sau đó để vào trong lòng.
Nước mưa rơi xuống mặt sàn ‘tí tách tí tách’ nhẹ nhàng đánh trên đỉnh tháp, tựa như vụn ngọc trong suốt một tầng lại một tầng, đã không còn thấy hình dáng khổng lồ của rồng, trường bào đen tuyền dính dấp nước mưa, càng trở nên nặng nề, vết thương trên bụng bị xuyên thủng, nam tử nằm dưới mặt đất, tiên huyết lặng yên tràn đầy.
Đôi mắt sắc vàng lấp lánh, yên lặng nhìn ngắm bầu trời, ở nơi nào, đen ngòm, chỉ nhìn đáo vô số hạt mưa bụi, hóa thành hàng trăm, hàng ngàn sợi chỉ bạc, rơi rơi.
Đôi giày vải chỉa xuống đất, Thiên Xu đứng trên đỉnh tháp, hắn đứng ở bên cạnh Ứng Long, cũng không nói một lời.
Hai người trong lúc đó, cứ như vậy bình thản cùng an nhàn, không có nửa phần sát khí yêu quang, phảng phất như trận đấu kịch liệt trong nháy mắt lúc trước cũng không tồn tại.
Ứng Long thản nhiên cười nhìn vị tinh quân lưng thẳng như cán bút, cười nói: “Tinh quân có muốn cười bản tọa, nói rất chuẩn xác thế nhưng chính là lại giẫm lên vết xe đổ hay không?"
Thiên Xu trầm mặc một lát, lắc đầu.
“Ngươi ta trong lúc đó, tựa hồ luôn luôn là địch…" Bụng huyết nhục không rõ, nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý, bên môi thoát ra một tiếng thở dài, “Hôm nay, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một trận."
Chỗ ngược ánh sáng, không rõ biểu tình Thiên Xu.
Thong dong nhìn lại, ánh mắt lướt qua bờ vai của hắn, có thể thấy bầu trời vô ngần, mà cái nam nhân này giống như lạnh lùng, trước đây hay hôm nay vẫn đều là như vậy, trầm mặc không nói gì chỉ kiên định nhìn trời xanh.
Giọt mưa tinh tế ở trên mặt hắn từng giọt chảy xuống, giọt nước trong suốt, nhiễm một chút màu sắc không nên có, sau đó, dần dần thay đổi thành một sợi tơ máu, từ gương mặt chảy xuống cằm, rơi xuống khóe môi Ứng Long.
Giọt mưa dỏ nóng bỏng, Ứng Long không khỏi giật mình, mở to hai mắt nhìn.
Nhìn qua trên người Thiên Xu cũng không có bất luận vết thương gì, nhưng mà huyết châu tinh mịn từ bên ngoài da hắn chậm rãi chảy ra!
Huyền hoàng Càn Khôn việt, Bàn Cổ tạc, đều là vua trong thần khí thượng cổ, hai người va chạm xung lực phản lại tuyệt đối không giống người thường. Nếu Thiên Xu vẫn giữ chân thân tinh quân có thể không sao, nhưng mà hôm nay, thân thể bất quá cũng chỉ là một thân phàm tu luyện tới kỳ nguyên anh, làm sao có thể chịu được trùng kích do hai cỗ thần binh thượng cổ đánh nhau tạo thành?
Mỗi một lần đánh ngay cả Ứng Long cũng có cảm giác chấn động kịch liệt, mà Thiên Xu chỉ sợ vẫn đều chịu được nỗi đau nhức thấu triệt nội tâm, thế nhưng hắn vẫn dùng khuôn mặt không đổi sắc cùng Ứng Long kịch chiến, thậm chí cuối cùng bị bại bởi Bàn Cổ tạc hạ… thân thể nguyên anh này, chỉ sợ cũng không giữ được bao lâu.
“Vì giữ gìn thiên mệnh vô tình, đáng giá không?"
Thiên Xu nhìn Ứng Long, ánh mắt lấp lánh vẫn như cũ kiên định.
Ứng Long đôi mắt vàng ánh chợt co rút, thần tình của hắn cư nhiên lại giống hệt như nam nhân kia, tương tự như vậy. Hắn nhớ kỹ một ngày nọ… thượng cổ Long thần nam nhân tồn tại giống như tượng núi cao kia, nghìn vạn năm trôi qua cũng tuyệt không có chút biến đổi nào, đơn giản chỉ là từ bỏ sinh mệnh, tán thân nơi đất hoang.
Hắn đã từng hỏi hắn: ‘ vì thương sinh linh liều mình như vậy, đáng giá sao? ’ nhưng mà nam nhân kia thế nhưng chỉ là nhẹ nhàng mà nở nụ cười, chỉ thấy trong đôi mắt của hắn sáng như nhật nguyệt, một mảnh trong suốt.
Lúc này vòm trời đột nhiên một trận chấn động kịch liệt liên tục không ngừng, mây tản ra nhưng trời cao càng ngày càng di chuyển tới gần đỉnh Côn Lôn!
Ứng Long thở dài nói: “Đáng tiếc dù ngươi ta ai thắng ai bại, số trời đã hết, trời đất không thể xoay chuyển."
Thiên Xu mím môi không nói, ngẩng đầu nhìn vì sao trên bầu trời.
Đôi mắt đen tuyền sâu hun hút, ánh vào tinh mang thất tinh đấu, tựa hồ đang ngầm quyết định. Hắn trở tay, trên lòng bàn tay hiện ra một cái lô đỉnh hoa văn khảm huyền vũ, chính là lô luyện thạch của Nữ Oa. Chỉ thấy, lúc này hắn nâng tay phải, một viên bảo châu hiếm thấy từ bên trong tay áo của hắn hiện lên, Thiên Xu thi pháp điểm hư không, những … bảo châu này trong chớp mắt hóa thành châu trần, hóa thành phấn trong suốt rơi vào trong luyện thạch lô.
Ứng Long nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?"
Thiên Xu thần tình thản nhiên: “Vạn vật sinh có sinh, có sinh mới có hư vô." Đang khi nói chuyện, chỉ thấy hắn cả người tràn ra tinh mang xán lạn, “Nếu không có châu để dùng, bản quân liền luyện châu sửa tháp, gánh trời xanh." Đoàn quang mang lúc này dần dần bị hắn tụ ở trong lòng bàn tay, bỏ vào luyện thạch lô, ngay lập tức chỉ thấy cả người lô đỉnh đỏ lên, châu trần bên trong tràn ngập xoay vòng.
“Không thể làm như vậy!!" Trong con người ánh kim của Ứng Long khó nén vẻ khiếp sợ, “Muốn thành bảo châu, không đủ vạn năm không thể luyện thành, cho dù ngươi hao hết tinh nguyên, cũng tuyệt không khả năng!"
Tiếng nói vừa dứt, Bắc Đẩu Cự Môn tinh quân, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân lục tinh cũng song song sáng rực, đều tự phát sinh một đoàn tinh mang ghé tới đỉnh tỏa yêu tháp, rơi vào trong luyện thạch lô nội.
‘ Chúng ta Bắc Đẩu thất nguyên tinh, từ xưa cùng sáng, ngày nay cùng rụng. ’
Lời nói còn văng vẳng bên tai, tâm ý đồng tông, Thiên Xu mặc dù sớm có dự liệu, nhưng không khỏi hơi bị động dung.
Nhưng thấy tinh nguyên cháy rừng như hỏa thiêu, luyện thạch lô của Nữ Oa nhất thời biến hóa ra bảy đoàn quang hoa, chỉ là tinh mang trên người Thiên Xu dần dần suy nhược, mà điều này chính là biểu lộ thất tinh từ từ suy vong.
Mắt thấy tinh mang ở trước mắt dần dần yếu đi rồi sẽ biến mất, muốn vạn năm lực trong nháy mắt làm sao có thể thành, đợi khi bảo châu luyện thành, thất nguyên tinh nhất định sẽ ngã xuống. Ứng Long chợt cười khổ, phảng phất tự nói với mình, rồi lại như đang nói với thanh niên trên chín tầng trời: “Đế Thuấn, quả nhiên như ngươi dự liệu, không có bất luận kẻ nào có thể chạy trốn thiên mệnh đã định."
Hắn chậm rãi đứng lên, thân thể bị thương nặng như đang có chút lung lay sắp đổ, tiên huyết trên miệng vết thương thấm ướt quần áo đen tuyền trên người. Hắn dừng ở khuôn mặt đoan chính của Thiên Xu, chợt thấy Ứng Long giơ tay phải lên, trong thời gian ngắn móng tay biến dài ra, hóa thành vuốt sắt, không chút do dự chộp tới ót, đến khi nhìn vật hắn đào ra là một viên Như Ý Châu trong sáng rạng rỡ, quang mang chiếu khắp bốn phương!
“Không thể!"
Thiên Xu mặc dù muốn ngăn cản, nhưng mà hắn tiêu hao tinh nguyên lực hết trong luyện thạch lô, căn bản không thể ngăn cản.
Ứng Long không chút do dự, tay bóp nát hồn nguyên Như Ý Châu, bỏ vào trong luyện thạch lô: " Long nguyên vạn năm của bản tọa, là thần châu có thể giúp tinh quân luyện thành."
Nguyên đan Long thần thượng cổ hóa thành Như Ý châu vốn là linh châu không gì so được, luyện thạch lô nhất thời tách ra năm đoàn ánh sáng, tinh quang cùng chói, chỉ thấy bên trong Nữ Oa luyện thạch lô, vật sinh ra là một viên bảo châu rất tròn ánh sáng mềm rủ xuống trong luyện thạch lô bay lên.
Viên bảo châu rơi xuống tỏa yêu tháp, một đường kim quang từ trên xuống dưới, như rồng xoay mình trong tỏa yêu tháp, thân tháp nghiêng đổ chậm rãi được nâng lên, thiên địa chấn động không ngớt, bầu trời phía dưới thình lình nhấc lên.
Ứng Long từ trong cặp mắt kia nhìn ra ý khiếp sợ, thấy được bóng ai. Nhịn không được lần thứ hai giơ tay lên, kẹp lấy tóc mai bị gió thổi bên má của Thiên Xu: “Ta thủy chung, không có khả năng nghe ngươi gọi tên của ta…" Hắn bỗng nhiên thối lui nửa bước, ngửa đầu cao giọng hướng thiên cung cao giọng nói: “Đế Thuấn, tội nghịch thiên, bản tọa cùng Tứ Hải long vương một mình gánh chịu."
Đang nói, hắn đột nhiên hóa ra thật hình rồng, phi thân bay lên không, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.
Tiếng huýt gió xa, vang vọng khắp Thần Châu, thậm chí cả bốn cực trời.
Cách bốn cực cũng vang truyền đến rồng ngâm, mắt thấy trụ trời ở cực Đông sập xuống, đột nhiên Thanh long từ dưới nước lượn mình lên, chính là Đông Hải long vương Ngao Quảng! Long vương rít lên, lúc này thân hóa thành trụ chống trổ rồng, thay thể Ngao Túc gánh lấy vòm trời xanh. Mà ba cực còn lại cũng như vậy được long vương gánh lấy, bốn cực trời vững vàng an ổn, bầu trời không hề trụy xuống.
Mà rồng có cánh lúc này mất đi Như Ý châu, một thân bị thương nặng, ngâm dài một tiếng lúc đó rơi xuống tầng mây…
Vĩ thanh
Thiên kiếp đã được phá giải, trên trời dưới đất khôi phục sự thái bình như xưa, chúng tiên từ tiên sơn động phủ đều trở về tụ tập đầy đủ trên Lăng Tiêu bảo điện.
“Tứ Hải long vương đi chung một đường với yêu long, đúng là thật đáng hận!"
“Không sai, thật không nghĩ tới long tộc lại không chịu an phận như thế. Hừ, nếu không phải long vương liều mình chống trời để chuộc tội, Đế Quân chắc chắn sẽ phái quân dẹp yên Tứ Hải!"
Ti Mệnh tinh quân nãy giờ vẫn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: “Đem quân dẹp loạn? Năm mươi vạn thiên binh đều chết sạch sẽ, sợ rằng phải phiền các vị tự mình anh dũng xông pha thôi?"
“Nói gì vậy?!" Những … tiên nhân này vốn quen sống an nhàn sung sướng,việc có thể làm cũng chỉ là luyện đan tu tiên. Nếu muốn bọn họ ra trận đấu pháp với yêu tà, còn không phải một đám người thì chết kẻ bị thương hay sao. Ti Mệnh đâm ngay chỗ yếu hại, có tiên nhân thẹn quá hóa giận, đang muốn trách mắng, thế nhưng vừa nhìn tới người đang đứng phía sau hắn Thất Sát tinh thân mình khôi ngô cao to, ánh mắt lợi hại, lúc này suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
May mà Thất Sát tinh quân không có ý sinh sự, chỉ là đem Ti Mệnh tinh quân kéo sang một bên, chúng tiên còn lại đang đứng im lặng một bên, liền gia nhập vào bên trong ồn ào nghị luận.
Ti Mệnh buồn bực hắt văng móng vuốt Thất Sát: “Ngươi kéo ta làm chi?"
Thất Sát nói: “Ngươi theo chân bọn họ ầm ĩ có ích lợi gì?"
“Ta thấy ngứa mắt! Là có chuyện nguy nan thì sợ hãi rụt đầu một bên, hôm nay thiên hạ thái bình lại lòi ra lắm mồm! Tứ Hải long vương mặc dù phạm phải tội lớn, nhưng bọn họ có quyền gì mà ở chỗ này mở miệng chửi bới!" Tứ Hải long vương táng thân làm trụ chống trời, hải tộc kinh hoàng nhưng mà như vậy miễn đi một hồi binh đao đánh dẹp, long tộc có thể đặc xá.
“Được rồi được rồi, ta chỉ biết ngươi mà mở miệng nói như vậy chắc chắn bị người khác cho rằng ngươi đồng mưu với long vương đó." Thất Sát vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngọc đế cũng không phải bưng tai bịt mắt, theo lẽ sẽ giải quyết công bằng, còn những kẻ … huyên thuyên nói bậy cứ kệ đi."
Ti Mệnh tuy rằng không muốn, nhưng lúc này cũng không có cách khác, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Lần này đã trùng tu lại tỏa yêu tháp, thất nguyên tinh quân lập được công lớn. Thế nhưng sao không thấy bọn họ trở về?"
Thất Sát khoanh cánh tay trước ngực, bày ra bộ dáng bí hiểm: “Cái gọi là thân ở bên ngoài, quân mệnh cũng không thể buông. Huống chi lúc này trong lòng có nỗi lo, nghĩ muốn tới xem tình hình bọn họ, chỉ sợ giờ đang ở dưới phàm đi."
“A?"
Trụ trời Nam Hải nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa bên trên rồng xanh cuộn khúc nằm đó, một thanh niên giao nhân tộc vận áo bào xanh lam ngửa đầu yên lặng nhìn, nhịn không được vươn tay, chạm đến trên mặt đá thô ráp.
“Phụ vương…"
Đôi mắt to tròn long lanh hơi nước, khẽ rơi xuống bỗng chốc hóa thành viên ngọc bích mỹ lệ, lăn tròn trên đất.
Phía sau một cái bóng thật lớn nhưng lại khéo léo phủ lên, cự thú toàn thân lông đỏ rực thân mình đồ sộ không gì sánh được đứng ở phía sau hắn, trong miệng có tiếng người nói: “Đừng khóc. Tứ Hải long vương mệnh số đã hết, lại tận tâm với muôn dân, làm sao oán?"
“Phụ vương luôn là vì bảo hộ Nam Hải long tộc cùng với chúng sinh trong biển… Trong mắt người đời, sinh linh Hải tộc mặc dù bé nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà phụ vương cho tới bây giờ đều là phi thường quý trọng một lòng bảo hộ chúng nó."
Cự thú gật đầu, bỗng nhiên nói: “Trụ trời không ngã, đứng đầu Nam Hải vẫn là Ngao Khâm." Hắn cúi người, ý bảo hắn đi thôi.
Giao nhân lưu luyến không rời nhìn trụ trời liếc mắt lần cuối, liền bò lên trên lưng cự thú.
Cự thú lúc này ngửa mặt lên trời rống dài, bốn chân đạp sóng hướng phía xa xa chạy đi.
Tỏa yêu tháp nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh Côn Lôn, linh châu trên nóc hướng thẳng lên trời.
Thanh y thần nhân đứng trước tháp, ánh mắt xa xưa, khó phân rõ là vui hay giận.
“Ứng."
Trong gió không có tiếng đáp lại, thân ảnh cao to của thần nhân có vẻ có chút tịch liêu.
Biển xanh bạt ngàn, không thấy bờ cũng không nhìn rõ bến, dưới chân tỏa yêu tháp cỏ xanh um tùm tươi tốt, có con chim chích nhảy nhót trên cành cây, cất giọng hót trong trẻo, hiếu kỳ quác mắt nhìn thanh y nam tử cách đó không xa, chim nhỏ không nhìn được thần uy, nhưng thật ra rất lớn mật, vỗ đôi cánh be bé nhẹ nhàng bay lượn chảy xuống, đâu trên bờ vai dày rộng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chim nhỏ bị bàn tay vắt ngang khiến cho hoảng sợ không thôi.
Giọng nói trầm hậu mang theo tiếu ý: “Vật nhỏ lớn mật thật đó."
Gió thổi cây lay sàn sạt, chưa biết bóng người ở đâu, lúc này chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh người thần nhân, nhưng mà ảo giác như thực mà lại như hư ảo, mặt trời sáng lạng nhưng trên mặt đất không lưu được bóng người.
Thần nhân ghé mắt.
Huyễn ảnh màu đen nhún nhún vai, vươn tay nắm hờ móng vuốt đã chết khiếp của chim nhỏ đặt lại trên mặt đất.
“Tinh quân hạ phàm lần này, chẳng lẽ nhận pháp chỉ trảm yêu trừ ma?"
Thần nhân không nói, trở tay một quyển thiên chỉ vàng óng mở ra, lên lớp giảng bài: “Ba trăm chính mươi bảy chúng yêu trốn thoát khỏi tỏa yêu tháp, nay lệnh thất nguyên tinh quân hạ phàm tróc nã, nhốt lại trong tỏa yêu tháp." Bên trong nhất nhất liệt kê đầy đủ tên của chúng yêu, vậy nên mới nói lưới trời tuy thưa, nhưng đúng là khó lọt.
“Đế Thuấn luôn muốn sai khiến người."
Thần nhân nhíu chặt hàng lông mày trên mặt: “Không thể nói xằng bậy về Thiên Quân."
“Thì tính sao? Bất quá lại nói tiếp, trong số chúng yêu muốn bắt nhốt bản tọa không phải là người thứ nhất sao?"
Nhìn hắn một cái, đối với cái loại đắc ý khi nằm trong danh sách bị thiên cung phát lệnh truy nã, thần nhân lạnh lùng hắt nước lạnh: “Nguyên đan của ngươi đã bị mất, thi thể thành đống xương khô trên đỉnh tháp, ba trăm chín mươi bảy yêu chúng trong đó từ lâu không có tên câu ‘ Ứng Long ’."
Huyễn ảnh không cho là đúng: “Bản tọa hồn chưa tán, phách chưa tiêu, tại sao lại không có tên?"
Thần nhân mắt lạnh nhìn hắn: “Không sai. Trùng trăm chân cũng cứng cáp không thể chết. Huống chi là Lân trùng."
Huyễn ảnh thế nhưng chỉ cười: “Bản tọa hình như chỉ có bốn chân hai cánh mà thôi." Hắn vươn tay, kẹp lấy lọn tóc bên mặt của thần nhân, nhưng mà tay cũng chỉ là ảnh ảo hư huyễn căn bản không thể chạm vào được, không khỏi thở dài, “Trước kia thật không nên ngay cả nguyên anh liên cũng chắp tay nhượng…"
Nguyên anh liên là vật thượng cổ yêu vật ngàn năm khi chết đi sẽ có, dương thần luyện hóa tạo thành, trong thi thể có một loại bảo liên hoa, liên hoa này mặc dù không có khả năng chữa thịt vụn xương trắng, nhưng có thể giúp cho hồn vô hình mượn thân trùng tu lại chân thân, có thể nói là kỳ trân. Lúc đầu yêu đế Ứng Long từng phái thuộc hạ tìm được thượng cổ binh chủ Xi Vưu biến thành nguyên anh liên, đáng tiếc vật ấy về sau lại bị Tham Lang tinh quân đoạt được, sau đó đem tặng cho Cự Môn tinh quân bỏ qua tiên thân hóa thành yêu tu thành chân thân.
Thần nhân lúc này quay đầu, hai mắt đen tuyền thâm thúy dừng ở huyễn ảnh nam tử vẫn như cũ kiêu căng không kềm chế được.
“Thượng cổ yêu vật, giờ chỉ có mỗi Xi Vưu."
Nói xong, xoay người đi xuống núi.
Nam tử hơi kinh ngạc, lập tức ngầm hiểu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mang theo tia tà mị, lập tức huyễn ảnh như làn khói hóa long, theo đuôi bóng lưng thanh sam.
Toàn bộ văn hoàn.
dùng tinh nguyên luyện Như Ý Châu, nhân duyên vạn năm trời định sánh vai
Thiên Xu yên lặng nhìn một màn này, mặc dù quen biết với mười hai vị tường long giáp vệ này chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng cũng biết rõ bọn họ đối với vị Long thần thượng cổ là Ứng Long trung thành và tận tâm hết mực, hôm nay liều mình bên người, thật khiến kẻ khác cảm thán.
Nhưng mà chỉ với mười hai tường long, có thể đả bại năm mươi vạn thiên binh thần tướng trên cửu tiêu, như vậy Tứ Hải long tộc quyền thế ngất trời, chỉ sợ càng khó thu thập. Trong tay nắm Bàn Cổ tạc căng thẳng, lúc này chỉ có kiên cường đứng thẳng, áp đảo người đứng đầu, để giải thế.
Trong lúc đó miệng niệm động, cả người tiên khí bừng lên, Tham Lang tinh chói lọi, hung thần hiện thế!
Ứng Long cũng cảm giác được, đón mưa gió, mắt ngưỡng lên nhìn về phía Thiên Xu.
Hắn nét mặt vẫn không có bi thương không có bi ai, nhưng trong thần sắc cũng đã không còn dáng vẻ ung dung, thản nhiên như trước.
Chợt thế mưa chợt nặng, như mưa to sắp ghé, phảng phất giống như trời rỉ! Bầu trời một mảnh đỏ đậm, bên trong nổi lên cái gì đó.
Thiên Xu sao lại không để ý thấy? Đây chính là lôi kiếp nghịch thiên, ngày trước Thiên Tuyền đọa yêu suýt chút nữa bị xích lôi oanh tới hồn phi phách tán, nhưng mà lúc này sấm dậy nổi lên ở chỗ giữa cực, cho dù thần lực khống chế mạnh đến đâu, uy lực nhanh gấp mấy lần cũng phải gặp đợt lôi kiếp không ngừng lớn hơn gấp trăm lần!
Chỗ xích lôi hướng tới ——
Một đạo màu đỏ tươi với thế tới như vạn quân từ trên trời giáng xuống, trong một chớp mắt cực nhanh, đã bổ đánh hết vào trên người huyền bào long đế, một đạo chưa hết, lại thấy điện giật liên hoàn, thế tới mảy may không giảm, mỗi khi đánh tới uy lực càng mạnh hơn trước!
Điện quang màu đỏ tươi như máu, trong trận sét đánh tới, huyền bào giật bay, Ứng Long trong điện quang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: “Bản tọa là nghịch thiên chi thủy, thiên lôi có thể nào làm khó dễ được ta?"
Yêu khí điên cuồng phóng thích, hắc sa bên trong dãy sấm sét trên dưới tung bay,
Xích lôi liên tục đánh rớt, không ngừng oanh kích, bốn phía đỉnh núi Côn Lôn bị san bằng.
Nhưng Ứng Long không tránh không né, huyền bào cũng không thì bị bổ nứt ra, trên mặt, bên gáy, cánh tay chỗ, lớp vảy đen tuyền ẩn hiện, đôi con ngươi ánh vàng lấp lánh hóa thành hình thú đồng.
“Trời muốn tiêu diệt ta, ta sẽ phải diệt trời!!"
Rồng ngâm dài mặt đất bằng phẳng dựng lên, như gõ nhẹ vào đĩa đồng. Chỉ thấy trên lưng Ứng Long lộ ra vật màu đen, trái phải hai bên toát ra, một đôi cánh đen giang rộng, lại thấy bên môi trái phải hai bên lồ lộ, răng hóa răng nanh, trong nháy máy khuôn mặt anh tuấn hóa ra hình rồng, ngón tay thon dài uốn lượn như vuốt chim ưng, giáp lưỡi móc câu, vảy đen bao trùm, bên trong điện quang hiện ra nguyên hình!!
Vì sao là rồng?
Long là vạn thú đứng đầu, là côn trùng có vảy, mang nghĩa tượng trưng là Cửu, có thể dùng chữ Lục. Trong đó, rồng có cánh, nên tên là Ứng. Lúc này trên bầu trời trên lưng thon dài của con rồng sinh ra đôi cánh, lớn như cánh chim, thân vảy lưng gai, đầu bự lại dài, đôi mắt ánh kim cực lớn, mi cong vút lên cao, bốn vuốt cường tráng, so với loài rồng tầm thường hoa mỹ trong long tộc thì Ứng Long này càng lộ rõ vẻ hung hãn càn rỡ.
*cửu: vĩnh cữu đẹp đẽ
* Lục: Là gấp đôi của số 3 và như thế là điềm lành, thuận lợi. 3+6=9 và cùng nhau tạo thành nhóm 3 con số may mắn.
Một sự bài trí dùng bất cứ đồ vật có 3,6,9 món đều tốt cho việc hòa giải những khu vực xấu hoặc những nơi hướng xấu.
Lôi điện kịch liệt hầu như muốn bổ thiên toác đất, nhưng Ứng Long trên người một thân vảy đen, so với huyền thiết càng thêm kiên cố cứng cáp, trên người xích lôi đánh tới, chỉ thấy lân quang lóe ra hoàn toàn không chút hề hấn, trái lại lại giống như cổ vũ thêm uy nghi.
Ứng Long hiện ra chân thân không bị thân thể giới hạn, một cổ lại thêm cổ liên tục ba động chấn động ra, Càn Khôn đã lung lay sắp đổ lúc này càng bất ổn.
Thiên lôi không ngừng đánh tới tấp, Ứng Long bay vòng uốn lượn trên không, sông núi lung lay, con rồng hé miệng, hạ giới lập tức mưa tầm tả. Bất quá chỉ trong một nén nhang lũ bất ngờ dâng trào, nước sông chảy ngược, tràn lan bốn phía, đổi tuyến đường dời lên núi! Chỉ có thể súc thủy, Ứng Long không ra tay, thiên hạ đại hạn, long vương tức giận, nước ngập Cửu Châu!
Thiên Xu nhìn thấy tất cả, hắn biết rõ trợ Hiên Viên đánh bại Xi Vưu, giúp Đại Vũ trị thủy thượng cổ thần long lực lượng sâu không lường được, huống chi hai nghìn năm qua Ứng Long ở trong tỏa yêu tháp nuốt vô số nguyên đan ác yêu, lực lượng xưa đâu bằng nay.
Lần này đánh một trận nói thật ra, hắn cũng không mười phần nắm chặt. Nhưng màhư lúc đầu, Ngọc đế ra lệnh giao phó trách nhiệm diệt nghịch long cho hắn, lúc chúng tiên trên đại điện còn đang so sánh thắng bại được mất, hắn chỉ biết là chuyện phải làm, cho tới bây giờ chỉ là đánh bại yêu tà, giữ gìn thiên đạo chính cương.
Hôm nay, cũng là như vậy.
Thất nguyên giải ách, mặc dù không có khả năng khai thiên của Bàn Cổ, cũng không phương pháp tạo vật của Nữ Oa, nhưng hắn trên mình mang thiên mệnh, vô luận đối mặt là người phương nào, cũng tuyệt không lay được.
“Bàn Cổ tạc." Thiên Xu cúi đầu, lần đầu tiên nói với thượng cổ thần binh trong tay, “Bản quân cho ngươi mượn lực, ngàn năm qua giết vô số yêu tà, vạn vật chung quy có gặp gỡ ắt có chia xa… Bản quân sẽ tiễn ngươi đoàn tụ với vị chủ nhân trước."
Bàn Cổ tạc cũng không phát ra thanh âm, nhưng vật có linh tính, đoàn sáng trên thân kiếm lúc sáng lúc tối, phảng phất như đang đáp lại lời Thiên Xu vậy.
“Đi thôi."
Chỉ một thoáng trong mắt một đạo tinh mang từ trên chín tầng trời thẳng chiếu lên ngườiThiên Xu, chính là mệnh tinh chỗ Thiên Xu —— Tham Lang tinh! Đoàn sáng bén lẹm hung thần bức người, tuyệt không chứa chút xíu cát lành của thần tiên cần có, căn bản chính là một thiên kiếm không có vỏ thẳng tắp cắm xuyên sao tinh trên chín tầng trời! Mà vị Tham Lang tinh quân này phảng phất như thay da đổi thịt, hai mắt mở thì, lúc này ánh sáng hừng hực, cả người như bị tinh mang bao phủ, tràn ra sát khí bức người.
Thanh y đã động, thân thể như mũi tên rời khỏi dây cung, chỉ thẳng đám mây, bay thẳng tới long vương có đôi cánh đen đang đứng giữa không đi!
“Khởi…. khởi tấu bệ hạ…"
Tiên đồng quỵ gối dưới bậc điện, không dám ngửa đầu.
Vòm trời rơi đổ, cả Lăng Tiêu bảo điện trên trời cao cũng không thể tránh khỏi, vô số đền hoa lệ đổ sụp xuống, hầu như thành một mảnh phế tích, tiên sơn mờ ảo lung lay sắp đổ, chỉ có Đại Hùng bảo điện vẫn chưa ngã xuống thôi. Lúc này chúng tiên trên trời cao đã sớm đi tìm tiên sơn động phủ tị nạn tránh đi, chính điện vẫn luôn nhốn nháo, ồn ào tranh cãi ầm ĩ lúc này khó có được an tĩnh trở lại.
Đế Quân tuổi trẻ ngồi trên đế tọa Ngọc đế ung dung chợp mắt, nghe tiếng mới mới chậm rãi mở mắt phượng: “Nói đi."
“Khải tấu bệ hạ, mới vừa rồi Thuận Phong Nhĩ báo lại… Năm mươi vạn Thiên Quân… đã bại."
Nghe nói thiên quân thảm bại, Ngọc đế cũng không vỗ án đứng lên, chỉ là khoát khoát tay nói: “Đã biết, xuống phía dưới đi."
Tiểu tiên đồng trong lòng không hiểu, nhưng mà Đế Quân mệnh lệnh, hắn sao dám lắm miệng? Chỉ thưa dạ rồi lui ra.
Trong điện phủ an tĩnh lại, Ngọc đế một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng mà mi tâm khẽ nhíu, cũng đã tiết lộ lúc này hắn không thể vô tâm mà vào giấc.
“Ba ba ——" Tiếng đập cánh nhẹ nhàng vang lên.
Ngọc đế có cảm giác trên vai chợt trầm xuống liền mở mắt, mắt thấy ba cái vuốt con chim có bộ long vàng óng đang ôm lấy long bào hoàng kim củahắn, nghiêng nghiêng cái đầu, tựa hồ như đang quan sát hắn.
“Kim Ô… Ngươi vì sao không đi?"
Kim Ô đôi mắt nhỏ êm dịu nhấp nháy, tựa hồ nghe không rõ, rồi lại tựa như đang hồ đồ, giơ lên móng vuốt be bé, hai vuốt vững vàng đứng ở trên vai vị cửu thiên chí tôn này —— cọ vuốt bộ lông. (cute J)
Ngọc đế cũng không trách tội con chim nhỏ có hành vi phạm thượng này, trong đôi mắt phượng sâu thẳm như nhìn về phương xa, mây đen có điện, ráng màu đỏ tươi. Một lúc lâu, mới thu hồi đường nhìn.
Cung điện ngọc thạch, ngàn năm như một, sáng sủa như kính.
Bỗng nhiên, giống như nhìn thấy được cảnh tượng vạn năm trước, bóng lưng cao to đã từng đứng ở chỗ này, không có quay đầu lại, trong tay nắm cuộn chỉ mới cầu tới tay, pháp chỉ hạ phàm trợ vua Hiên Viên.
‘ Chúc Long đã quy thiên. Đế Thuấn xin từ biệt, không hẹn ngày gặp lại. ’
Bước chân rơi xuống thế gian, không có một tia do dự.
《 Sơn Hải kinh • đất hoang kinh độ đông 》 có viết: Ứng Long chỗ cực Nam, giết Xi Vưu cùng khoa phụ*, không được lên trời.
Rời đi, quả nhiên không có ngày về.
“Ứng, ngươi cũng biết, ta mặc dù có khả năng năng nhìn mệnh số vạn vật, thế nhưng … Cũng bất quá chỉ là một quân cờ trên bàn cờ."
Lời này vạn năm trước không thể nói ra, hôm nay ở bên trong điện phủ vắng lặng này nhẹ nhàng quanh quẩn, vẫn như cũ không ai có thể nghe.
Vùng đất Thần Châu, bách tính ngửa đầu nhìn bầu trời lúc này như có lỗ hổng, mưa tầm tả không dứt, mây đen rậm rạp giăng kín, rõ ràng không có một áng mây trong, hôm nay vẫn đen ngòm, hình như có thiên quân chắn ở giữa không trung.
Có câu đúng rắn lội trong nước, rồng cưỡi mây, mấy người già có tuổi không ai bảo ai mang theo ba chung rượu lễ, mưa to hơi ngưng liền tới miếu long vương tế bái, chỉ mong long vương khoan dung độ lượng bớt giận, chớ để họa giáng xuống nhân gian.
Trên đỉnh Côn Lôn, trong lôi quang sáng rực, chỉ thấy khắp bầu trời kiếm quang, từng đoàn từng đoàn kim quang phóng lên cao, từng đợt lưỡi mác vang lên, nơi giao phong, tinh mang như châu hoa bay ra một chút, thỉnh thoảng khí lưu mạnh mẽ phun ra bốn phía, chỗ chạm phải ngay cả tầng mây phía sau bị đuổi tản ra không còn một mảnh.
Chỉ nghe một tiếng long rống đinh tai nhức óc, nghịch thiên xích lôi cũng bị làm cho kinh sợ, cánh tay trời ngay lập tức thu lại.
Nhưng thấy một thanh kim quang vạn trượng, thô như trụ điện vững vàng bổ vào đỉnh tỏa yêu tháp, người bị đóng đinh chính là Ứng Long cánh đen! Mũi đinh đâm sâu vào bụng, Bàn Cổ tạc cứng rắn, long lân ngay cả sét đánh mọi thứ vỡ nát cũng không sợ hãi, lúc này đinh nhập vào cơ thể xuyên qua, đục một cái lỗ phá vỡ hơn bốn tầng tháp!!
Thần binh vô hình, Bàn Cổ tạc này vốn là cái đục thượng thần Bàn Cổ dùng khi khai thiên tích địa, ở trong tay Thiên Xu biến hóa thành kiếm, mà nay hóa thành thần đục, chính là hình thái trước kia của Bàn Cổ rìu đục lúc khai thiên!
Ứng Long bị thương nặng, há mồm điên cuồng gào thét, không thể không hóa long thân, đôi cánh trên dưới điên cuồng càn quét. Thời Đại Vũ, Ứng Long dẫn đuôi đi trước, bức tranh ở Hoàng Hà khơi thông dòng chảy, cũng biết lực đuôi kinh người, có thể mở đường dẫn lũ, băng đá vỡ nát, ngay cả tỏa yêu tháp này nhất thời đá vụn bay tán loạn, bụi mù cuồn cuộn. Nhưng mà Bàn Cổ tạc như Thần Châm đồ sộ đứng im, mỗi chút mỗi tý lại đâm sâu về phía trước mấy trượng.
Mưa to dần dần giảm đi, mưa phùn lất phất, chíp bông mơ màng không rõ tình trạng thiên địa lúc này.
Tất cả trong lúc đó bình tĩnh xuống tới…
Cái đục đang vững vàng cắm ở trên thân, bỗng nhiên, trong trụ xuất hiện một người nho nhỏ da nứt nẻ, cứ như vậy nhanh chóng lan tràn, bất quá trong nháy mắt trên dưới kéo dài ——
“Phanh!!" Sụp đổ, hóa thành bột phấn màu vàng kim!
Bột phấn từ trong bay ra, thanh y thần nhân lơ lửng giữa không trung trung.
Hắn vung ống tay áo, nâng tay, một đống bột phấn rơi xuống bên cạnh hắn, sau đó để vào trong lòng.
Nước mưa rơi xuống mặt sàn ‘tí tách tí tách’ nhẹ nhàng đánh trên đỉnh tháp, tựa như vụn ngọc trong suốt một tầng lại một tầng, đã không còn thấy hình dáng khổng lồ của rồng, trường bào đen tuyền dính dấp nước mưa, càng trở nên nặng nề, vết thương trên bụng bị xuyên thủng, nam tử nằm dưới mặt đất, tiên huyết lặng yên tràn đầy.
Đôi mắt sắc vàng lấp lánh, yên lặng nhìn ngắm bầu trời, ở nơi nào, đen ngòm, chỉ nhìn đáo vô số hạt mưa bụi, hóa thành hàng trăm, hàng ngàn sợi chỉ bạc, rơi rơi.
Đôi giày vải chỉa xuống đất, Thiên Xu đứng trên đỉnh tháp, hắn đứng ở bên cạnh Ứng Long, cũng không nói một lời.
Hai người trong lúc đó, cứ như vậy bình thản cùng an nhàn, không có nửa phần sát khí yêu quang, phảng phất như trận đấu kịch liệt trong nháy mắt lúc trước cũng không tồn tại.
Ứng Long thản nhiên cười nhìn vị tinh quân lưng thẳng như cán bút, cười nói: “Tinh quân có muốn cười bản tọa, nói rất chuẩn xác thế nhưng chính là lại giẫm lên vết xe đổ hay không?"
Thiên Xu trầm mặc một lát, lắc đầu.
“Ngươi ta trong lúc đó, tựa hồ luôn luôn là địch…" Bụng huyết nhục không rõ, nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý, bên môi thoát ra một tiếng thở dài, “Hôm nay, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một trận."
Chỗ ngược ánh sáng, không rõ biểu tình Thiên Xu.
Thong dong nhìn lại, ánh mắt lướt qua bờ vai của hắn, có thể thấy bầu trời vô ngần, mà cái nam nhân này giống như lạnh lùng, trước đây hay hôm nay vẫn đều là như vậy, trầm mặc không nói gì chỉ kiên định nhìn trời xanh.
Giọt mưa tinh tế ở trên mặt hắn từng giọt chảy xuống, giọt nước trong suốt, nhiễm một chút màu sắc không nên có, sau đó, dần dần thay đổi thành một sợi tơ máu, từ gương mặt chảy xuống cằm, rơi xuống khóe môi Ứng Long.
Giọt mưa dỏ nóng bỏng, Ứng Long không khỏi giật mình, mở to hai mắt nhìn.
Nhìn qua trên người Thiên Xu cũng không có bất luận vết thương gì, nhưng mà huyết châu tinh mịn từ bên ngoài da hắn chậm rãi chảy ra!
Huyền hoàng Càn Khôn việt, Bàn Cổ tạc, đều là vua trong thần khí thượng cổ, hai người va chạm xung lực phản lại tuyệt đối không giống người thường. Nếu Thiên Xu vẫn giữ chân thân tinh quân có thể không sao, nhưng mà hôm nay, thân thể bất quá cũng chỉ là một thân phàm tu luyện tới kỳ nguyên anh, làm sao có thể chịu được trùng kích do hai cỗ thần binh thượng cổ đánh nhau tạo thành?
Mỗi một lần đánh ngay cả Ứng Long cũng có cảm giác chấn động kịch liệt, mà Thiên Xu chỉ sợ vẫn đều chịu được nỗi đau nhức thấu triệt nội tâm, thế nhưng hắn vẫn dùng khuôn mặt không đổi sắc cùng Ứng Long kịch chiến, thậm chí cuối cùng bị bại bởi Bàn Cổ tạc hạ… thân thể nguyên anh này, chỉ sợ cũng không giữ được bao lâu.
“Vì giữ gìn thiên mệnh vô tình, đáng giá không?"
Thiên Xu nhìn Ứng Long, ánh mắt lấp lánh vẫn như cũ kiên định.
Ứng Long đôi mắt vàng ánh chợt co rút, thần tình của hắn cư nhiên lại giống hệt như nam nhân kia, tương tự như vậy. Hắn nhớ kỹ một ngày nọ… thượng cổ Long thần nam nhân tồn tại giống như tượng núi cao kia, nghìn vạn năm trôi qua cũng tuyệt không có chút biến đổi nào, đơn giản chỉ là từ bỏ sinh mệnh, tán thân nơi đất hoang.
Hắn đã từng hỏi hắn: ‘ vì thương sinh linh liều mình như vậy, đáng giá sao? ’ nhưng mà nam nhân kia thế nhưng chỉ là nhẹ nhàng mà nở nụ cười, chỉ thấy trong đôi mắt của hắn sáng như nhật nguyệt, một mảnh trong suốt.
Lúc này vòm trời đột nhiên một trận chấn động kịch liệt liên tục không ngừng, mây tản ra nhưng trời cao càng ngày càng di chuyển tới gần đỉnh Côn Lôn!
Ứng Long thở dài nói: “Đáng tiếc dù ngươi ta ai thắng ai bại, số trời đã hết, trời đất không thể xoay chuyển."
Thiên Xu mím môi không nói, ngẩng đầu nhìn vì sao trên bầu trời.
Đôi mắt đen tuyền sâu hun hút, ánh vào tinh mang thất tinh đấu, tựa hồ đang ngầm quyết định. Hắn trở tay, trên lòng bàn tay hiện ra một cái lô đỉnh hoa văn khảm huyền vũ, chính là lô luyện thạch của Nữ Oa. Chỉ thấy, lúc này hắn nâng tay phải, một viên bảo châu hiếm thấy từ bên trong tay áo của hắn hiện lên, Thiên Xu thi pháp điểm hư không, những … bảo châu này trong chớp mắt hóa thành châu trần, hóa thành phấn trong suốt rơi vào trong luyện thạch lô.
Ứng Long nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?"
Thiên Xu thần tình thản nhiên: “Vạn vật sinh có sinh, có sinh mới có hư vô." Đang khi nói chuyện, chỉ thấy hắn cả người tràn ra tinh mang xán lạn, “Nếu không có châu để dùng, bản quân liền luyện châu sửa tháp, gánh trời xanh." Đoàn quang mang lúc này dần dần bị hắn tụ ở trong lòng bàn tay, bỏ vào luyện thạch lô, ngay lập tức chỉ thấy cả người lô đỉnh đỏ lên, châu trần bên trong tràn ngập xoay vòng.
“Không thể làm như vậy!!" Trong con người ánh kim của Ứng Long khó nén vẻ khiếp sợ, “Muốn thành bảo châu, không đủ vạn năm không thể luyện thành, cho dù ngươi hao hết tinh nguyên, cũng tuyệt không khả năng!"
Tiếng nói vừa dứt, Bắc Đẩu Cự Môn tinh quân, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân lục tinh cũng song song sáng rực, đều tự phát sinh một đoàn tinh mang ghé tới đỉnh tỏa yêu tháp, rơi vào trong luyện thạch lô nội.
‘ Chúng ta Bắc Đẩu thất nguyên tinh, từ xưa cùng sáng, ngày nay cùng rụng. ’
Lời nói còn văng vẳng bên tai, tâm ý đồng tông, Thiên Xu mặc dù sớm có dự liệu, nhưng không khỏi hơi bị động dung.
Nhưng thấy tinh nguyên cháy rừng như hỏa thiêu, luyện thạch lô của Nữ Oa nhất thời biến hóa ra bảy đoàn quang hoa, chỉ là tinh mang trên người Thiên Xu dần dần suy nhược, mà điều này chính là biểu lộ thất tinh từ từ suy vong.
Mắt thấy tinh mang ở trước mắt dần dần yếu đi rồi sẽ biến mất, muốn vạn năm lực trong nháy mắt làm sao có thể thành, đợi khi bảo châu luyện thành, thất nguyên tinh nhất định sẽ ngã xuống. Ứng Long chợt cười khổ, phảng phất tự nói với mình, rồi lại như đang nói với thanh niên trên chín tầng trời: “Đế Thuấn, quả nhiên như ngươi dự liệu, không có bất luận kẻ nào có thể chạy trốn thiên mệnh đã định."
Hắn chậm rãi đứng lên, thân thể bị thương nặng như đang có chút lung lay sắp đổ, tiên huyết trên miệng vết thương thấm ướt quần áo đen tuyền trên người. Hắn dừng ở khuôn mặt đoan chính của Thiên Xu, chợt thấy Ứng Long giơ tay phải lên, trong thời gian ngắn móng tay biến dài ra, hóa thành vuốt sắt, không chút do dự chộp tới ót, đến khi nhìn vật hắn đào ra là một viên Như Ý Châu trong sáng rạng rỡ, quang mang chiếu khắp bốn phương!
“Không thể!"
Thiên Xu mặc dù muốn ngăn cản, nhưng mà hắn tiêu hao tinh nguyên lực hết trong luyện thạch lô, căn bản không thể ngăn cản.
Ứng Long không chút do dự, tay bóp nát hồn nguyên Như Ý Châu, bỏ vào trong luyện thạch lô: " Long nguyên vạn năm của bản tọa, là thần châu có thể giúp tinh quân luyện thành."
Nguyên đan Long thần thượng cổ hóa thành Như Ý châu vốn là linh châu không gì so được, luyện thạch lô nhất thời tách ra năm đoàn ánh sáng, tinh quang cùng chói, chỉ thấy bên trong Nữ Oa luyện thạch lô, vật sinh ra là một viên bảo châu rất tròn ánh sáng mềm rủ xuống trong luyện thạch lô bay lên.
Viên bảo châu rơi xuống tỏa yêu tháp, một đường kim quang từ trên xuống dưới, như rồng xoay mình trong tỏa yêu tháp, thân tháp nghiêng đổ chậm rãi được nâng lên, thiên địa chấn động không ngớt, bầu trời phía dưới thình lình nhấc lên.
Ứng Long từ trong cặp mắt kia nhìn ra ý khiếp sợ, thấy được bóng ai. Nhịn không được lần thứ hai giơ tay lên, kẹp lấy tóc mai bị gió thổi bên má của Thiên Xu: “Ta thủy chung, không có khả năng nghe ngươi gọi tên của ta…" Hắn bỗng nhiên thối lui nửa bước, ngửa đầu cao giọng hướng thiên cung cao giọng nói: “Đế Thuấn, tội nghịch thiên, bản tọa cùng Tứ Hải long vương một mình gánh chịu."
Đang nói, hắn đột nhiên hóa ra thật hình rồng, phi thân bay lên không, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài.
Tiếng huýt gió xa, vang vọng khắp Thần Châu, thậm chí cả bốn cực trời.
Cách bốn cực cũng vang truyền đến rồng ngâm, mắt thấy trụ trời ở cực Đông sập xuống, đột nhiên Thanh long từ dưới nước lượn mình lên, chính là Đông Hải long vương Ngao Quảng! Long vương rít lên, lúc này thân hóa thành trụ chống trổ rồng, thay thể Ngao Túc gánh lấy vòm trời xanh. Mà ba cực còn lại cũng như vậy được long vương gánh lấy, bốn cực trời vững vàng an ổn, bầu trời không hề trụy xuống.
Mà rồng có cánh lúc này mất đi Như Ý châu, một thân bị thương nặng, ngâm dài một tiếng lúc đó rơi xuống tầng mây…
Vĩ thanh
Thiên kiếp đã được phá giải, trên trời dưới đất khôi phục sự thái bình như xưa, chúng tiên từ tiên sơn động phủ đều trở về tụ tập đầy đủ trên Lăng Tiêu bảo điện.
“Tứ Hải long vương đi chung một đường với yêu long, đúng là thật đáng hận!"
“Không sai, thật không nghĩ tới long tộc lại không chịu an phận như thế. Hừ, nếu không phải long vương liều mình chống trời để chuộc tội, Đế Quân chắc chắn sẽ phái quân dẹp yên Tứ Hải!"
Ti Mệnh tinh quân nãy giờ vẫn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: “Đem quân dẹp loạn? Năm mươi vạn thiên binh đều chết sạch sẽ, sợ rằng phải phiền các vị tự mình anh dũng xông pha thôi?"
“Nói gì vậy?!" Những … tiên nhân này vốn quen sống an nhàn sung sướng,việc có thể làm cũng chỉ là luyện đan tu tiên. Nếu muốn bọn họ ra trận đấu pháp với yêu tà, còn không phải một đám người thì chết kẻ bị thương hay sao. Ti Mệnh đâm ngay chỗ yếu hại, có tiên nhân thẹn quá hóa giận, đang muốn trách mắng, thế nhưng vừa nhìn tới người đang đứng phía sau hắn Thất Sát tinh thân mình khôi ngô cao to, ánh mắt lợi hại, lúc này suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
May mà Thất Sát tinh quân không có ý sinh sự, chỉ là đem Ti Mệnh tinh quân kéo sang một bên, chúng tiên còn lại đang đứng im lặng một bên, liền gia nhập vào bên trong ồn ào nghị luận.
Ti Mệnh buồn bực hắt văng móng vuốt Thất Sát: “Ngươi kéo ta làm chi?"
Thất Sát nói: “Ngươi theo chân bọn họ ầm ĩ có ích lợi gì?"
“Ta thấy ngứa mắt! Là có chuyện nguy nan thì sợ hãi rụt đầu một bên, hôm nay thiên hạ thái bình lại lòi ra lắm mồm! Tứ Hải long vương mặc dù phạm phải tội lớn, nhưng bọn họ có quyền gì mà ở chỗ này mở miệng chửi bới!" Tứ Hải long vương táng thân làm trụ chống trời, hải tộc kinh hoàng nhưng mà như vậy miễn đi một hồi binh đao đánh dẹp, long tộc có thể đặc xá.
“Được rồi được rồi, ta chỉ biết ngươi mà mở miệng nói như vậy chắc chắn bị người khác cho rằng ngươi đồng mưu với long vương đó." Thất Sát vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngọc đế cũng không phải bưng tai bịt mắt, theo lẽ sẽ giải quyết công bằng, còn những kẻ … huyên thuyên nói bậy cứ kệ đi."
Ti Mệnh tuy rằng không muốn, nhưng lúc này cũng không có cách khác, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Lần này đã trùng tu lại tỏa yêu tháp, thất nguyên tinh quân lập được công lớn. Thế nhưng sao không thấy bọn họ trở về?"
Thất Sát khoanh cánh tay trước ngực, bày ra bộ dáng bí hiểm: “Cái gọi là thân ở bên ngoài, quân mệnh cũng không thể buông. Huống chi lúc này trong lòng có nỗi lo, nghĩ muốn tới xem tình hình bọn họ, chỉ sợ giờ đang ở dưới phàm đi."
“A?"
Trụ trời Nam Hải nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa bên trên rồng xanh cuộn khúc nằm đó, một thanh niên giao nhân tộc vận áo bào xanh lam ngửa đầu yên lặng nhìn, nhịn không được vươn tay, chạm đến trên mặt đá thô ráp.
“Phụ vương…"
Đôi mắt to tròn long lanh hơi nước, khẽ rơi xuống bỗng chốc hóa thành viên ngọc bích mỹ lệ, lăn tròn trên đất.
Phía sau một cái bóng thật lớn nhưng lại khéo léo phủ lên, cự thú toàn thân lông đỏ rực thân mình đồ sộ không gì sánh được đứng ở phía sau hắn, trong miệng có tiếng người nói: “Đừng khóc. Tứ Hải long vương mệnh số đã hết, lại tận tâm với muôn dân, làm sao oán?"
“Phụ vương luôn là vì bảo hộ Nam Hải long tộc cùng với chúng sinh trong biển… Trong mắt người đời, sinh linh Hải tộc mặc dù bé nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà phụ vương cho tới bây giờ đều là phi thường quý trọng một lòng bảo hộ chúng nó."
Cự thú gật đầu, bỗng nhiên nói: “Trụ trời không ngã, đứng đầu Nam Hải vẫn là Ngao Khâm." Hắn cúi người, ý bảo hắn đi thôi.
Giao nhân lưu luyến không rời nhìn trụ trời liếc mắt lần cuối, liền bò lên trên lưng cự thú.
Cự thú lúc này ngửa mặt lên trời rống dài, bốn chân đạp sóng hướng phía xa xa chạy đi.
Tỏa yêu tháp nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh Côn Lôn, linh châu trên nóc hướng thẳng lên trời.
Thanh y thần nhân đứng trước tháp, ánh mắt xa xưa, khó phân rõ là vui hay giận.
“Ứng."
Trong gió không có tiếng đáp lại, thân ảnh cao to của thần nhân có vẻ có chút tịch liêu.
Biển xanh bạt ngàn, không thấy bờ cũng không nhìn rõ bến, dưới chân tỏa yêu tháp cỏ xanh um tùm tươi tốt, có con chim chích nhảy nhót trên cành cây, cất giọng hót trong trẻo, hiếu kỳ quác mắt nhìn thanh y nam tử cách đó không xa, chim nhỏ không nhìn được thần uy, nhưng thật ra rất lớn mật, vỗ đôi cánh be bé nhẹ nhàng bay lượn chảy xuống, đâu trên bờ vai dày rộng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chim nhỏ bị bàn tay vắt ngang khiến cho hoảng sợ không thôi.
Giọng nói trầm hậu mang theo tiếu ý: “Vật nhỏ lớn mật thật đó."
Gió thổi cây lay sàn sạt, chưa biết bóng người ở đâu, lúc này chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh người thần nhân, nhưng mà ảo giác như thực mà lại như hư ảo, mặt trời sáng lạng nhưng trên mặt đất không lưu được bóng người.
Thần nhân ghé mắt.
Huyễn ảnh màu đen nhún nhún vai, vươn tay nắm hờ móng vuốt đã chết khiếp của chim nhỏ đặt lại trên mặt đất.
“Tinh quân hạ phàm lần này, chẳng lẽ nhận pháp chỉ trảm yêu trừ ma?"
Thần nhân không nói, trở tay một quyển thiên chỉ vàng óng mở ra, lên lớp giảng bài: “Ba trăm chính mươi bảy chúng yêu trốn thoát khỏi tỏa yêu tháp, nay lệnh thất nguyên tinh quân hạ phàm tróc nã, nhốt lại trong tỏa yêu tháp." Bên trong nhất nhất liệt kê đầy đủ tên của chúng yêu, vậy nên mới nói lưới trời tuy thưa, nhưng đúng là khó lọt.
“Đế Thuấn luôn muốn sai khiến người."
Thần nhân nhíu chặt hàng lông mày trên mặt: “Không thể nói xằng bậy về Thiên Quân."
“Thì tính sao? Bất quá lại nói tiếp, trong số chúng yêu muốn bắt nhốt bản tọa không phải là người thứ nhất sao?"
Nhìn hắn một cái, đối với cái loại đắc ý khi nằm trong danh sách bị thiên cung phát lệnh truy nã, thần nhân lạnh lùng hắt nước lạnh: “Nguyên đan của ngươi đã bị mất, thi thể thành đống xương khô trên đỉnh tháp, ba trăm chín mươi bảy yêu chúng trong đó từ lâu không có tên câu ‘ Ứng Long ’."
Huyễn ảnh không cho là đúng: “Bản tọa hồn chưa tán, phách chưa tiêu, tại sao lại không có tên?"
Thần nhân mắt lạnh nhìn hắn: “Không sai. Trùng trăm chân cũng cứng cáp không thể chết. Huống chi là Lân trùng."
Huyễn ảnh thế nhưng chỉ cười: “Bản tọa hình như chỉ có bốn chân hai cánh mà thôi." Hắn vươn tay, kẹp lấy lọn tóc bên mặt của thần nhân, nhưng mà tay cũng chỉ là ảnh ảo hư huyễn căn bản không thể chạm vào được, không khỏi thở dài, “Trước kia thật không nên ngay cả nguyên anh liên cũng chắp tay nhượng…"
Nguyên anh liên là vật thượng cổ yêu vật ngàn năm khi chết đi sẽ có, dương thần luyện hóa tạo thành, trong thi thể có một loại bảo liên hoa, liên hoa này mặc dù không có khả năng chữa thịt vụn xương trắng, nhưng có thể giúp cho hồn vô hình mượn thân trùng tu lại chân thân, có thể nói là kỳ trân. Lúc đầu yêu đế Ứng Long từng phái thuộc hạ tìm được thượng cổ binh chủ Xi Vưu biến thành nguyên anh liên, đáng tiếc vật ấy về sau lại bị Tham Lang tinh quân đoạt được, sau đó đem tặng cho Cự Môn tinh quân bỏ qua tiên thân hóa thành yêu tu thành chân thân.
Thần nhân lúc này quay đầu, hai mắt đen tuyền thâm thúy dừng ở huyễn ảnh nam tử vẫn như cũ kiêu căng không kềm chế được.
“Thượng cổ yêu vật, giờ chỉ có mỗi Xi Vưu."
Nói xong, xoay người đi xuống núi.
Nam tử hơi kinh ngạc, lập tức ngầm hiểu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mang theo tia tà mị, lập tức huyễn ảnh như làn khói hóa long, theo đuôi bóng lưng thanh sam.
Toàn bộ văn hoàn.
Tác giả :
Live