Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 72: Dời mộ 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt quá trình đi vào hang động đều phải khom lưng cúi người, ngồi bè trúc chừng năm đến sáu phút, tầm nhìn mới dần dần rộng ra. Trần Dương có thể ngồi dậy, chỉ là giơ tay vẫn có thể chạm vào nóc hang động, chưa thể đứng dậy được.

Trong hang động chật hẹp tối đen, giơ tay không thấy năm ngón. Khấu Tuyên Linh lấy ba cái đèn pin đội đầu đưa cho mỗi người một cái, ba người đội lên rồi bật đèn.

Thành hang động ẩm ướt, trên nóc hang còn đang thấm nước. Mặt nước đen kịt, sâu không thấy đáy. Phía trước xuất hiện một ngã ba, Khấu Tuyên Linh hỏi Trần Dương: "Đi bên nào?"

Cậu lấy bản đồ ra xem: "Bên phải."

Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi hướng bè trúc qua bên phải, từ từ đi vào trong. Trong hang động rất yên tĩnh, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng, bỗng nhiên có tiếng nước rất nhỏ vang lên. Trần Dương vừa cúi đầu nhìn thì mặt nước đã yên tĩnh như cũ. Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Dưới đáy có thứ gì à?"

Cậu cảnh giác nhìn chằm chằm xuống mặt nước: "Rất rõ ràng. Cho tôi một tờ hỏa phù." Khấu Tuyên Linh đưa qua, cậu nhận lấy rồi ném ra xa cách bè trúc khoảng 3m, hỏa phù bốc cháy thành một quả cầu lửa cực lớn ngay trên mặt nước, chiếu sáng cả hang động và mặt nước. Nhờ đó ba người có thể thấy rõ, dưới nước có vô số rắn đen đang vội vàng tránh ra xa quả cầu lửa.

"Dưới nước đầy rắn đen, chúng sợ ánh sáng." Trần Dương dời tầm mắt. Bè trúc tiếp tục tiến lên, ba người trông thấy một bộ hài cốt bên khe hở ở vách hang, trên hài cốt đầy rắn đen đang bò lúc nhúc. Ánh đèn chiến đến, rắn đen lập tục bò ra khỏi bộ xương trắng.

"Chúng ta đi nhanh lên, mấy con rắn đen này ăn thịt người."

Khấu Tuyên Linh trả lời: "Ừ." Ba người tăng tốc độ chèo, lại phát hiện bè trúc ngày càng nặng, cuối cùng gần như bất động.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Khấu Tuyên Linh cúi đầu nhìn xuống nước qua khe hở trên bè trúc, dưới mặt nước đầy các bóng đen.

"Phía dưới bè trúc đầy rắn đen đang bám vào."

Đám rắn đen bám vào bè trúc, dày đặc như thể tất cả rắn đen trong hang đều bò ra. Bè trúc ngày càng nặng và bắt đầu chìm xuống, không lâu nữa sẽ bị lật úp. Tuy đám rắn này sợ ánh đèn, nhưng chúng trốn dưới bè, ánh đèn không chiếu được đến đó.

Trần Dương lên tiếng: "Xem ra đám rắn đen này bám lấy bè, khiến bè trúc ngày càng nặng rồi chìm, chúng sẽ ăn thịt người trên bè. Tôi có mang theo lá ngải cứu, có thể đốt lá ngải cứu cùng hỏa phù, dùng hai thứ cùng nhau mới có thể đuổi được rắn đen, nhân cơ hội đó chúng ta đi thật nhanh."

Lục Tu Chi cũng lấy lá ngải cứu trong túi vải ra: "Tôi cũng có mang một ít, A Tuyên, còn cậu?"

"Tôi mang theo rượu hùng hoàng."

"Vậy là đủ rồi." Trần Dương bình tĩnh nói: "Lão Khấu, chờ đám rắn rời khỏi bè, chúng ta chèo thật nhanh, anh dùng hỏa phù dẫn lửa ném vào rượu hùng hoàng, sau đó ném về nơi đám rắn tập trung dưới nước."

Khấu Tuyên Linh gật đầu: "OK."

Đốt lá ngải cứu có thể làm rắn bị yếu đi và choáng váng, hiệu quả còn tốt hơn bột và rượu hùng hoàng. Hùng hoàng có mùi gay mũi, rắn ghét mùi này nhưng lại không thương. Đám rắn đen này ăn thịt lớn lên, sợ rằng hung tàn hơn rắn bình thường rất nhiều, e rằng hùng hoàng không đủ để xua đuổi chúng.

Trần Dương châm lá ngải cứu, mỗi người cầm lá ngải cứu đưa đến gần mặt nước. Rất nhanh trong hang động tràn ngập mùi lá ngải cứu. Rắn đen dưới bè trúc bắt đầu bất an, không ngừng quẫy đuôi. Nước văng tung tóe bốn phía bè trúc, cái bè suýt chút nữa bị lật nghiêng. Trần Dương và Lục Tu Chi cố định bè trúc, đám rắn dần bơi ra xa.

Khấu Tuyên Linh từ từ chèo ra xa, quay đầu nhìn lại, trên mặt nước dày đặc rắn đen. Đám rắn bị lá ngải cứu hun choáng váng.

Trần Dương hô to: "Lão Khấu!"

Khấu Tuyên Linh phản ứng cực nhanh, cầm hai bình rượu hùng hoàng, đốt hỏa phù ném vào bình rượu, sau đó ném bình rượu về phía đám rắn ở xa. Bình rượu chợt nổ tung trên không, lửa cháy bừng bừng trên mặt nước. Phần lớn rắn đen phía trên mặt nước đều bị thiêu cháy, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối. Khấu Tuyên Linh che mũi: "Quả nhiên là tà vật ăn thịt uống máu, mùi nướng cháy cũng tanh tưởi như vậy."

Trần Dương dời tầm mắt: "Hai người có mang theo thuốc nổ không?"

"Không có." Khấu Tuyên Linh tiếp tục chèo về phía trước: "Lúc quyết định đi rất vội vã, nếu muốn mua thuốc nổ phải có đường dây đặc biệt." Hắn vừa chèo vừa nhìn xuống tấm bản đồ Trần Dương mở ra đặt trên đầu gối: "Cậu đang nghĩ cách mở cửa mộ à?"

"Ừ."

"Vốn định dùng thuốc nổ, nhưng sợ là thuốc nổ sẽ làm hang động sụp xuống. Bỏ đi, đến đó rồi nói." Trần Dương cất bản đồ rồi nói tiếp: "Tiếp tục chèo về phía trước, từ nơi này qua một chỗ rẽ nữa, tầm nhìn sẽ ngày càng rộng hơn. Dường như tấm bản đồ này được vẽ cách đây vài thập niên, có lẽ hiện giờ không khác biệt quá lớn."

Quả nhiên qua chỗ rẽ trước mặt, tầm nhìn càng rộng, giống như một hồ lớn. Nóc hang cách mặt nước chừng 4m, đứng lên có thể thấy đáy. Ba người tập trung nhìn mà không để ý phía sau. Lúc này dưới nước xuất hiện một cái bóng to có thân mình như xô nước, lặng lẽ không tiếng động hướng về phía bè trúc.

Ấn đường Trần Dương hơi nhảy, đồng tiền cổ xuyên sợi dây đỏ đeo trên cổ tay chấn động dữ dội. Cùng lúc đó, kim la bàn trong tay Khấu Tuyên Linh cũng chuyển động loạn xạ, sau đó chỉ về phía sau.

Ba người bình tĩnh chờ đợi, ngay sau đó, mặt nước chấn động dữ dội, bọt nước văng tung tóe. Bè trúc bị một con rắn đen khổng lồ nâng lên cao, con rắn có thân to như thùng nước, không biết dài bao nhiêu. Nó muốn hất cái bè đi, làm ba người trên bè rơi xuống nước. Ba người đồng loạt ra tay, Khấu Tuyên Linh ném kiếm gỗ đào cho Lục Tu Chi, hắn bắt lấy, vừa nhanh vừa chuẩn xác đâm xuống qua khe hở trên bè trúc. Lục Tu Chi đâm mạnh vào người rắn đen, nó bị đau càng giãy dụa kịch liệt, mặt nước sôi sùng sục như nồi canh đang sôi. Trần Dương tháo sợi dây đỏ, quăng một đầu lên trụ đá bị ăn mòn phía trên, đầu khác cột lấy bè trúc cố định.

Bọt nước văng lên tung tóe, ba người bị ướt hết. Sức lực rắn khổng lồ vô cùng lớn, bám lấy bè trúc quay cuồng dưới nước. Nhưng cái bè được sợi dây đỏ cột cố định, cuối cùng không chống đỡ nổi phát ra tiếng đứt. Trần Dương nói: "Bè trúc sắp vỡ rồi."

Lục Tu Chi cúi đầu, rút kiếm gỗ đào ra. Nháy mắt máu đen lan ra khắp mặt nước, nhưng nước vốn đã màu đen nên không nhìn ra sự biến hóa, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Rắn khổng lồ lặn xuống nước lén nhìn lên bè trúc nhỏ bé, mùi máu nồng nặc che dấu hành tung của nó. Đồng tiền cổ chấn động kịch liệt trên không trung, gần như chỉ thấy hư ảnh, kim la bàn quay loạn xạ, không cách nào xác định được rắn đen đang nấp ở đâu.

Lục Tu Chi rũ mắt, bình thản nhìn mặt nước yên tĩnh. Lúc nãy khi rút kiếm ra, gương mặt hắn bị văng trúng mấy giọt máu, lúc này nhìn hắn có vài phần giống ngọc diện Tu La. Hắn lên tiếng: "Tôi xuống giết nó."

"Không được." Khấu Tuyên Linh lập tức phản đối, hắn kéo tay Lục Tu Chi: "Quá nguy hiểm."

Trần Dương nói: "Nếu như con rắn tấn công lần nữa thì cái bè không chịu được nữa."

Lục Tu Chi nhìn bàn tay đang nắm tay hắn, hắn nắm ngược lại, xoa xoa vài cái rồi nói: "Đừng lo lắng."

Lục Tu Chi nói xong lập tức nhảy xuống nước. Khấu Tuyên Linh lo lắng nhìn xuống, Trần Dương thu hồi sợi dây đỏ nói: "Anh không cần lo lắng, anh Độ nói Lục Tu Chi thâm tàng bất lộ. Tôi thấy hắn rất nắm chắc có thể giết được con rắn đó."

Khấu Tuyên Linh cau mày: "Tôi lo ảnh bị thương."

Cậu nhìn chằm chằm mặt nước rồi nói: "Lên bờ trước đi." Một con rắn đen chưa khai linh trí mà thôi, Lục Tu Chi thừa sức đối phó. Huống chi với tu vi của hắn, muốn đối phó căn bản không cần xuống nước chi cho phức tạp. Mục đích của hắn chỉ sợ là Khấu Tuyên Linh, mà lừa lão Khấu lại dễ như trở bàn tay.

Sau khi hai người lên bờ, Trần Dương nhàn nhã quan sát hoàn cảnh xung quanh. Khấu Tuyên Linh đứng trên bờ nhìn chằm chằm xuống mặt nước yên tĩnh. Không bao lâu sau, mặt nước chấn động, Lục Tu Chi trồi lên khỏi mặt nước, tóc đen mất trật tự, quần áo ướt đẫm, thi thể rắn đen nổi lên trên mặt nước sau lưng hắn.

Lục Tu Chi chậm rãi đi đến, trông hắn cực kỳ gợi cảm, dung nhan diễm lệ không thể rời mắt. Khấu Tuyên Linh ho khan hai tiếng, cố dời tầm mắt, gương mặt nóng lên như bị bỏng. Hắn không dám nhìn Lục Tu Chi, có cảm giác người anh em tốt của hắn trông thật ngon mắt... Không, không phải ý tứ đó, chỉ là trông rất đẹp trai. Khấu Tuyên Linh cố gắng giải vây trong lòng, nỗ lực đối xử với anh em tốt đẹp trai một cách bình thản và trong sáng nhất.

"A Tuyên?" Lục Tu Chi quơ quơ tay trước mặt Khấu Tuyên Linh, ánh mắt hơi nghi hoặc: "Cậu làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Khấu Tuyên Linh càng hoảng sợ, vội trả lời. Hắn nhìn Lục Tu Chi bị ướt hết quần áo và đầu tóc bèn cởi áo khoác ngắn tay choàng cho đối phương: "Anh thay đi, đừng để bị cảm."

Lục Tu Chi nhận cái áo, bình tĩnh nhìn Khấu Tuyên Linh: "Cám ơn A Tuyên." Hắn cố ý hạ giọng, giọng nói trầm ấm quyến rũ như cái móc câu, câu lấy trái tim đối phương.

Khấu Tuyên Linh bị mấy lời này làm đỏ mặt tim đập, trong lòng tự trách đến nỗi muốn tự chôn mình xuống đất luôn. Hắn cảm thấy thật có tội, sao có thể nghĩ về anh em tốt như vậy?

Ha, anh em tốt. Trần Dương cười lạnh, vừa nãy cậu đã nhanh tay nhanh mắt chụp một màn Lục Tu Chi bước lên từ dưới nước, cố ý mê hoặc lão Khấu, sau đó gửi qua cho Độ Sóc: "Cả người ướt đẫm quyến rũ, khí tiết tuổi già của lão Khấu khó giữ được rồi."

Một lát sau, Độ Sóc trả lời một câu: "Không đứng đắn, xóa đi."

Phía dưới kèm một tấm hình, chính là hình đại đế khoe cơ bụng phô bày mỹ sắc. Sau đó là mấy tin nhắn được gửi đến liên tục gần như không ngừng nghỉ:

"Nhìn anh là được rồi, đừng nhìn hắn."

"Vô liêm sỉ, xấu hoắc."

"Cách bọn họ xa một chút."

Trần Dương co rút khóe miệng, lưu tấm hình lão Độ khoe khoang nhan sắc rồi nhắn trả lời: "Lão thanh niên độc thân mấy người đều không có liêm sỉ, phúc hắc không biết xấu hổ."

Đại đế cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đang xử lý công văn cũng dừng lại. Lá gan của Trần Tiểu Dương ngày càng lớn, mắng người khác là được rồi, ngay cả hắn mà cũng chửi chung. Càng ngày càng hư.

Đại đế như có điều suy nghĩ, trượt màn hình di động xuống phía dưới, thấy tấm ảnh Lục Tu Chi ướt đẫm cả người mà Trần Dương gửi đến. Hắn cảm thấy cay mắt quá, vội xóa ngay sau đó gửi mấy câu cảnh cáo: "Sau này gặp loại chuyện thế này nhớ phải xoay người đừng nhìn. Hại mắt, muốn nhìn thì nhìn anh là được rồi."

Trần Tiểu Dương lạnh nhạt trả lời: "Ờ."

Đại đế bực mình, Trần Tiểu Dương đúng là càng ngày càng hư.

72 ty bên dưới thăm dò nhìn đại đế, thấy vẻ mặt đại đế càng lúc càng nghiêm túc còn tưởng hắn đang phê duyệt công văn gặp phải vụ án lớn. Trước đây họ từng thấy dáng vẻ này của hắn rồi, lúc đó hắn cực kỳ tức giận. Bởi vậy 72 ty kinh hồn bạt vía, chỉ sợ đại đế đột nhiên nổi giận. May là ngay sau đó đại đế trở nên ôn hòa, khí tức cũng thoải mái hơn.

72 ty len lén nháy mắt với nhau, trong lòng sáng tỏ, nhất định là điện thoại của chị dâu. Nhắc đến cũng lạ, đáng lẽ vợ của đại đế phải được gọi là Minh Hậu, nhưng chẳng biết từ lúc nào, khắp Phong Đô địa phủ lại gọi thân thiết là "chị dâu".

Trần Dương dựa theo bản đồ tìm được cửa vào mộ thất. Cửa mộ là một tảng đá được khảm vào thành hang. Trong nhật ký có miêu tả hình dáng của cửa mộ, ở giữa có một lỗ trống, có thể dùng chìa khóa để mở. Khấu Tuyên Linh sờ soạng khắp cửa mộ đầy rêu xanh: "Xác định đây là cửa mộ à?"

"Anh tìm xem có lỗ trống nào không."

Khấu Tuyên Linh lau chùi hết rêu xanh, đúng là giữa cửa mộ có một lỗ trống hình chữ T, hắn lên tiếng: "Ở đây có một lỗ trống."

Trần Dương nhìn nhìn, xác định đó chính là lỗ khóa rồi nói: "Đây chính là cửa mộ."

Khấu Tuyên Linh hỏi: "Làm sao đi vào? Trong nhật ký có viết không?"

"Thuốc nổ. Trong đây viết là dùng thuốc nổ nhưng tôi lo là sẽ làm hang động bị sụp. Anh xem, nền đất ẩm ướt, đất ở đây rất mềm." Đột nhiên một giọt nước trên nóc hang rơi xuống ngay trước mặt Trần Dương, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên một lát, sau đó đưa bản đồ và quyển nhật ký cho Khấu Tuyên Linh: "Tôi lên trên xem sao."

Cậu nói xong liền bám lấy vách động trèo lên cửa mộ thất, trông thấy phía trên có một hốc nhỏ hình nón, bên trong chật hẹp có đường kính khoảng 10cm. Từ phía trên nhìn vào có thể thấy cảnh tượng phía sau mộ thất. Có lẽ kẻ trộm mộ lần trước đã đào cái hốc trên này. Trần Dương nói to với hai người phía dưới: "Phía trên có một cái hốc, có thể đào đi vào."

Khấu Tuyên Linh đến gần xem, tán đồng đề nghị của Trần Dương: "Dùng bùa nổ đi." Hắn lấy một lá bùa trong túi ra: "Uy lực nhỏ, chỉ lớn hơn pháo một chút, không nổ chết người." Hắn dán chín lá bùa gần cái lỗ, sau đó cùng Trần Dương nhảy xuống tránh xa.

Tiếng nổ không lớn nhưng vang vọng không ngừng trong hang động. Ba người nhìn xem lần nữa, lúc này cái hốc đã mở rộng đủ một người bò vào. Thế là ba người lục tục đi vào cổ mộ. Phía sau cửa mộ là một hành lang dài 5m, cuối hành lang là một hàng lang khác cắt ngang. Gạch đá trên hành lang hoàn hảo không bị hư hỏng, hai bên có đèn dầu đã tắt.

Trần Dương giơ ngón trỏ quét một đường trên đèn dầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Đèn có dầu, bấc đèn có dấu vết từng sử dụng."

Nếu như mộ cổ này được xây từ thời Chiến Quốc thì dầu trong đèn phải bị khô từ lâu. Bấc đèn sẽ không có dấu vết sử dụng, trừ phi trong cổ mộ có vật sống. Khấu Tuyên Linh nhìn chằm chằm đèn dầu bằng sứ, đột nhiên nói: "Thời Chiến Quốc hẳn là dùng đèn bằng đồng chứ." Đèn sứ chỉ bắt đầu lưu hành từ thời Tống, để tiết kiệm dầu.

Nghe Khấu Tuyên Linh nói, Trần Dương mới phát hiện mấy cái đèn dầu trên hành lang đều bằng sứ. Ba người tiếp tục tiến lên phía trước, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ra khỏi hành lang là một khoảng trống trải. Phía trước chính là một đầm nước sâu không thấy đáy, bên trái đầm nước có một đường đi về phía các ngôi mộ.

Ba người đi theo đó đi về phía các ngôi mộ cổ thì chợt dưới nước có tiếng động, giống như tiếng bong bóng nước nổi lên rồi vỡ ra. Ba người cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào, mặt nước đầy các ướt thi mặc đồ trắng nổi bập bềnh, vẫn còn vô số ướt thi đang lục tục nổi lên.

Đám ướt thi này đều mặc đồ trắng, nam có nữ có, trẻ già cũng có. Không biết là bị chôn theo bồi táng hay là công nhân xây mộ bị giết chết bịt miệng, chôn trong đầm nước lâu dài không mục nát, biến thành ướt thi.

Ướt thi bị ngâm nước nên phù thũng to ra, tóc đen bồng bềnh trên mặt nước. Hai chân Trần Dương vừa khẽ động, đám ướt thi đột nhiên đồng loạt quay đầu về phía cậu. Ngũ quan mơ hồ không nhìn rõ, nhưng có thể xem như là đối mặt với nhau. Tình cảnh vừa đáng sợ vừa quỷ dị, ướt thi dày đặc nổi trên đầm nước, còn đồng loạt nhìn chằm chằm vào bạn.

Sau đó ba người trông thấy đám ướt thi đang nổi bên trên bị kéo xuống nước, một loạt ướt thi khác kéo đồng bọn xuống để trồi lên. Đám ướt thi mới này không mặc đồ trắng mà là quần áo kiểu Shenyi thời Chiến Quốc, bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có. Chúng đồng loạt nhìn chằm chằm về phía ba người.

Bỗng chúng gào to một tiếng thê lương rồi bò lên bờ. Tốc độ chúng vốn rất nhanh nhưng vì mấy ướt thi dẫm lên nhau nên kéo chậm tốc độ. Ba người nhân cơ hội vội chạy dọc theo đầm nước. Lúc quay đầu lại, Trần Dương có thể thấy đám ướt thi tay chân vặn vẹo bò trên bờ giống như loài bò sát.

Cho đến khi chạy xa khỏi đầm nước, không nghe tiếng kêu la của chúng nữa, ba người mới dừng lại thở dốc. Khấu Tuyên Linh vừa thở hổn hển vừa nói: "Sao tôi có cảm giác như chúng là người của hai thời đại khác nhau vậy? Quan tài đồng, chữ viết và quần áo Shenyi là thời Chiến Quốc. Đèn dầu bằng sứ, quần áo trắng, ngoài ra còn có kinh Phật là thời Tống. Núi Thiết Vi, bát đại địa ngục, kết hợp với lời dặn của tổ tiên, có khả năng là cổ mộ hai triều đại không?"

Trần Dương nói: "Rất có thể. Cổ mộ thời Chiến Quốc là 36 quan sát cục, trong núi Thiết Vi có ít nhất 36 cổ mộ. Toàn mộ núi Thiết Vi chính là quần thể cổ mộ, Bình Thành coi như là một đô thành phồn hoa, không ít quý tộc các triều đại chọn Bình Thành làm nơi an táng. Rất có thể trong lúc xây lăng mộ thì đào ra cổ mộ thời Chiến Quốc, kết quả có thể nói là bất hạnh. Có lẽ lúc đó những người có mặt đều không tránh khỏi cái chết, chết hết trong cổ mộ, mà những vật phẩm bồi táng dùng cho cổ mộ mới cũng bị cổ mộ thời Chiến Quốc thu vào."

Khấu Tuyên Linh tiếp lời: "Vậy nên mới có mấy thứ đó tồn tại trong cùng một cổ mộ."

Gương mặt Trần Dương nghiêm trọng, bọn họ đều có suy đoán trong lòng. Ai sẽ mang quan tài đồng chôn trong phần mộ nhà họ Khấu, bố trí lại 36 quan sát cục, núi Thiết Vi và bát đại địa ngục? Ngoại trừ thứ trong cổ mộ, không còn ai khác.

Ba người đi đến cuối đường, trông thấy một bàn thờ bằng đá. Bàn thờ bị che kín, không biết thờ phụng vật gì bên trong. Phía sau bàn thờ là cầu thang, theo đó đi xuống là mộ thất phụ. Trong mộ thất phụ thường chứa vật bồi táng, nhưng cổ mộ này không bình thường nên vật bồi táng ở đây chính là con người.

Trên vách tường được đục rất nhiều lỗ trống, trong mỗi lỗ trống là những thi thể bị đè ép đến biến dạng. Bên ngoài lỗ trống dùng đồng bịt lại, chỉ chừa một khe hở rộng chừng một ngón tay, thông qua đó có thể thấy thi thể bên trong. Những lỗ trống này được đục rõ ràng nhỏ hơn người trưởng thành rất nhiều, người bị hiến tế lại là nô lệ thành niên.

Vậy nên lúc những nô lệ thành niên này bị nhét vào lỗ trống sẽ cực kỳ thống khổ, xương cốt toàn thân bị gãy vỡ. Lúc cái lỗ bị bịt kín, bọn họ không thể động đậy, bị đói khát và đau đớn hành hạ, cực kỳ thống khổ rồi mới chết.

Mà ngay cả hồn phách của họ cũng bị giam ở đây, oán khí rất nặng, là quỷ đói rất khó đối phó. Vì phong tục và quan niệm xưa, lúc còn sống họ làm đầy tớ, sau khi chết cũng là đầy tớ, phải nghe lời chủ nhân ngôi mộ.

"Bọn họ bị dùng để hiến tế bàn thờ đá phía trên. Cổ mộ này đã chết rất nhiều người." Thân phận chủ mộ càng tôn quý thì vật chôn cùng càng nhiều, có cả vạn người tuẫn táng. Nhất là các thời kỳ xa xưa, nô lệ bị xem như súc vật.

Trần Dương lên tiếng: "Đã có người hiến tế thì sẽ có người tuẫn, e là trong cổ mộ còn có càng nhiều người tuẫn táng. Tôi nghĩ có khả năng chúng ta đi vào mộ chủ của quần thể cổ mộ rồi."

Trong 36 cổ mộ chỉ có một mộ chủ. Mộ của một bé gái chín tuổi.

Đúng lúc này, trong phòng mộ đột nhiên vang lên vài tiếng động "rắc rắc" vừa nhỏ vừa ngắt quãng. Khấu Tuyên Linh hỏi: "Hai người nghe thấy tiếng gì không?"

Trần Dương nhìn về phía mấy người bị hiến tế trong tường, thi cốt bên trong bất động, đột nhiên một cánh tay bỗng nhúc nhích, sau đó là tiếng động "răng rắc" vang lên liên tiếp.

"Chúng cử động, chạy mau."

Người bị hiến tế đẩy khối đồng ra, bò trên mặt đất. Có thi cốt lại bò trên tường và nóc phòng, tốc độ nhanh đến dị thường. Trần Dương mới vừa lùi đến cửa phòng mộ đã có một người hiến tế nhảy đến trước mặt cậu, há cái miệng đầy răng cửa gào to một tiếng quỷ dị. Cậu cầm sợi dây đỏ quất nó, tiện tay dán một lá bùa Ngũ Lôi khiến nó nổ tung, thuận lợi rời khỏi phòng mộ.

Trần Dương chạy ra khỏi phòng mộ, phát hiện tất cả người hiến tế trong các phòng mộ phụ khác đều chạy ra đuổi theo bọn họ, hẳn là ngửi thấy dương khí bên mới đột nhiên phát động tấn công. Cậu dùng dây đỏ đánh chết một người, sau đó quấn dây đỏ quanh bàn tay hô to: "Trở lại bàn thờ đá, đi phòng mộ chủ."

Chủ nhân chân chính của cả tòa cổ mộ, đám người hiến tế không dám mạo phạm phòng mộ chủ. Lục Tu Chi che chắn cho Khấu Tuyên Linh quay trở lại bàn thờ đá. Khấu Tuyên Linh chờ Trần Dương lên đến rồi ném một lá bùa, làm nổ người hiến tế trước mặt, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Ba người chạy về phía trước, ngang qua hai phòng mộ chứa đồ bồi táng đến phòng mộ chủ. Giữa phòng mộ chủ và các phòng mộ phụ ngăn cách một cánh cửa, biểu thị trên dưới tôn ti có khác. Hiện tại cánh cửa này đang đóng kín, tạm thời không cách nào mở ra. Đám người hiến tế phía sau bò cả tay chân đuổi theo rồi dừng lại ở hai phòng mộ phụ quan sát ba người, thỉnh thoảng nhe răng gào thét đe dọa.

Chúng không dám tiến lên, nô lệ không được tiến vào phòng chủ mộ, cho dù đến gần cũng không được. Khấu Tuyên Linh xoay lưng về phía cửa hỏi Trần Dương: "Có thể mở cửa không?"

"Không có lỗ trống, không phải dùng chìa khóa rồi. Hẳn là có cơ quan, tìm thử xem."

Ba người tìm kiếm cơ quản, thế nhưng một lúc lâu sau, cánh cửa vẫn không phản ứng. Đám người hiến tế phía sau dường như quan sát đủ rồi, chúng nhe răng gào thét, có hai ba con kiềm nén không được chạy qua hai phòng mộ phụ, thấy không bị tổn thương gì bèn nhào đến ba người.

Khấu Tuyên Linh và Trần Dương giết chết mấy con nhào lên, Lục Tu Chi phía sau bỗng lên tiếng: "Tìm được cơ quan mở cửa rồi, hai người cẩn thận."

Nương theo tiếng nổ ầm ầm, Lục Tu Chi mở được cửa mộ. Hành lang phía sau đột nhiên sụp xuống, Trần Dương đúng lúc kéo Khấu Tuyên Linh vào phòng. Ba người vừa mới vào phòng mộ, cánh cửa bỗng hạ xuống thật nhanh. Trước khi cánh cửa hạ xuống, ba người trông thấy một tảng đá to rơi ầm xuống ngoài hành lang. Nếu như bọn họ không đúng lúc bước vào phòng thì có lẽ đã bị tảng đá khổng lồ đó đè nát như tương rồi.

_______________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Sư tổ trong truyện là người hư cấu, không dám YY người thật, cảm giác không tôn trọng.

_______________________

Hanfu là trang phục chủ yếu của Trung Quốc gần 4000 năm từ Thời Cổ đại hoàng đế (khoảng 21 thế kỷ trước) đến nhà Minh (giữa thế kỷ 17). Hanfu Trung Quốc là quốc phục có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới. Hanfu được coi là một phần rất quan trọng của văn hóa của Trung Quốc. Cách ăn mặc Hanfu thích hợp là một phần quan trọng của sự lịch thiệp và trang trọng trong mọi thời đại. Chủ yếu, có ba biến thể của Hanfu:

+ Pienfu: váy (quần) và áo, bao gồm một áo kéo dài đến đầu gối mặc cùng với váy hoặc quần dài đến mắt cá chân.

+ Changpao (Daofao): Đây là trang phục một mảnh áo dài đến mắt cá chân.

+ Shenyi: Một sự kết hợp 2 loại trên, trang phục quần / váy đã được may lại với nhau để làm một bộ quần áo một mảnh. Shenyi là loại phổ biến nhất trong 3 loại. Tay áo rộng, cồng kềnh và rất lỏng lẻo. Áo và quần hoặc áo và váy, sử dụng một số lượng rất tối thiểu các mũi khâu cho lượng vải sử dụng. Vì vậy, thiết kế cấu trúc tương đối đơn giản và viền thêu, bọc vải hoặc lụa tơ tằm, hoa văn trên vai, và đai thường được thêm vào như là trang trí.



4/5 của 5 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại