Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha
Chương 7
Lạc Tinh Vũ dựa vào bàn sách, nhìn đống đồ ăn vặt cùng mì gói trên bàn nói: “Mình mày đi đi, tao không đi đâu."
Giang Thần Huy đầu bên kia điện thoại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tuy rằng hắn thường xuyên phải nghe các loại cự tuyệt của Lạc Tinh Vũ, nhưng cự tuyệt nhanh gọn, dứt khoát như vậy vẫn là lần đầu tiên. Hắn lập tức điều chỉnh giọng điệu, vừa lừa vừa gạt mà nói: “Cục cưng đừng quậy, nhanh xuống dưới đi. Chúng ta lên tầng ba ăn món mày thích ăn nhất có được không, vừa lúc nhà ăn hiện tại cũng ít người, nói không chừng còn không cần phải xếp hàng nữa, tao mời mày nha."
Lạc Tinh Vũ nghe Giang Thần Huy nói xong, trong lòng có chút dao động. Thật ra liên tục ăn mì gói hai ngày, cậu đã có chút ngán, hơn nữa loại đồ này ăn nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhà ăn tầng ba có cái cửa sổ trứng bọc cơm là món cậu thích ăn nhất, nhưng bởi vì ăn quá ngon cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng mua, đến muộn thậm chí còn mua không được. Lạc Tinh Vũ cả năm học lớp 10 cũng chỉ được ăn có ba, bốn lần, hiện tại trong trường học chỉ có học sinh lớp 11 bọn họ, hơn nữa cũng đã quá giờ cơm, đến cửa sổ kia khẳng định có thể mua được, vừa nghĩ như vậy, Lạc Tinh Vũ càng dao động.
Cậu dùng tay cấu vào túi mì ăn liền theo thói quen: “Tao muốn đi hỏi Nguyên Dục một chút."
“Nguyên Dục?" Giang Thần Huy không nghĩ tới lại nghe thấy cái tên này từ trong miệng Lạc Tinh Vũ, “Mày ăn một bữa cơm mà còn phải hỏi nó?"
“Tao ăn cùng cậu ấy, đương nhiên là phải hỏi cậu ấy rồi." Lạc Tinh Vũ nói, chống nạng đi ra cửa.
Giang Thần Huy nghe cậu nói xong, thở dài một hơi, liên tiếp hỏi mấy cái vấn đề: “Sao mày lại ăn cùng nó? Quan hệ của hai người từ bao giờ lại tốt như vậy? Tinh Vũ, tao biết bàn luận sau lưng người khác là không đúng, nhưng một người nếu như hoàn toàn không có vấn đề, vì sao lại có nhiều người bàn luận về nó như vậy? Mày lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác, không có năng lực phân rõ thị phi thì hãy nghe tao khuyên một câu, hạn chế tiếp xúc với nó có được không."
Lạc Tinh Vũ đi thẳng ra cửa, vốn định ngắt lời Giang Thần Huy, lại nghe được những lời cuối cùng này, cậu dừng lại trước cửa.
“Không được." Lạc Tinh Vũ cau mày, khó chịu nói, “Mày còn nói như thế tao sẽ giận thật đấy, tao thích cậu ấy."
“…… Cái gì?" Giang Thần Huy cảm giác như có sét đánh sau lưng mình, sửng sốt hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp, “Mày cái gì cơ?"
“Tao, thích, cậu, ấy." Lạc Tinh Vũ gằn từng chữ mà nói, “Là loại thích muốn cùng cậu ấy yêu đương."
“Bảo bối Tinh Vũ của tao ơi, hai người mới quen nhau được mấy ngày mà mày đã thích nó rồi?" Giang Thần Huy gấp đến mức sắp khóc, nếu không phải dì quản lý ký túc trông ở cửa, hắn hiện tại sẽ chạy thẳng lên phòng của Lạc Tinh Vũ giáp mặt hỏi rõ ràng.
Hắn cảm thấy, ngay cả thích là gì, Lạc Tinh Vũ cũng không biết.
“Nhất kiến chung tình, mày không biết à?" Lạc Tinh Vũ nói xong lại hừ một tiếng, “Không biết là bình thường thôi, dù gì mày cũng chưa từng thích người nào. Tao rất nghiêm túc, mày không cần tiếp tục nói với tao cậu ấy không tốt thế nào nữa. Cậu ấy chỗ nào cũng tốt cả."
Lời này Lạc Tinh Vũ hoàn toàn là ăn ngay nói thật. Cậu ở chung với Nguyên Dục mấy ngày nay, một chút cũng không cảm thấy Nguyên Dục có chỗ nào không tốt. Nhìn mặt nào của hắn cậu cũng vô cùng yêu thích. Nghĩ đến Nguyên Dục như vậy, khóe miệng Lạc Tinh Vũ nhịn không được nở một nụ cười.
Nhưng nụ cười này rất nhanh đã bị lời nói của Giang Thần Huy quét sạch: “Tao biết mày rất nghiêm túc, nhưng mày không biết AB luyến là cấm kỵ sao?"
Lạc Tinh Vũ: “Cậu ấy không phải Alpha."
“Mày không thể khẳng định nó có phải hay không." Giọng điệu Giang Thần Huy cũng trở nên nghiêm túc, “Lạc Tinh Vũ, mày hiện tại không hiểu con người nó một chút nào. Cũng không nói mày thích nó là sai, nhưng ngay cả những tin tức cơ bản mày cũng không biết rõ ràng……"
“Tao biết rõ, cậu ấy chính là Beta!" Lạc Tinh Vũ lạnh giọng ngắt lời hắn nói, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế cơn giận xuống mới tiếp tục nói, “Tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tự mày đi nhà ăn đi."
Cậu không đợi Giang Thần Huy nói tiếp liền trực tiếp cúp máy, đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thẳng đến khi màn hình tự động tắt cũng không cử động.
Cậu cảm thấy Giang Thần Huy nhất định đã học chuyên ngành tẩy não gì đó, đến mức điện thoại đã tắt lâu như vậy rồi mà trong đầu cậu còn quanh quẩn giọng nói của người kia.
Nguyên Dục không phải là Alpha, hắn là Beta giống như mình. Lạc Tinh Vũ ở trong lòng liên tục lặp lại những lời này, nhưng giọng nói của Giang Thần Huy vẫn có thể tìm được kẽ hở mà chen vào, không ngừng làm loạn ở bên tai cậu. Điều này khiến cho Lạc Tinh Vũ vô cùng buồn bực, ý chí cũng đã có chút lung lay.
Cậu thậm chí còn không biết lúc trước hỏi Nguyên Dục có phải là Beta, hắn có trả lời cậu hay không.
Lạc Tinh Vũ đột nhiên lắc lắc đầu, loại bỏ hết tất cả các loại thanh âm mâu thuẫn đi, cậu cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá phức tạp rồi. Nguyên Dục là gì đều không quan trọng, quan hệ hiện tại của bọn họ không phải khá tốt sao. Cậu cũng sẽ không ở trong tình huống không chắc chắn mà tỏ tình với Nguyên Dục.
Cậu mới không thèm quan tâm mấy chuyện lung tung ấy đâu, chỉ cần cậu cảm thấy Nguyên Dục tốt, thì Nguyên Dục chính là tốt.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Tinh Vũ lại khôi phục thành một Beta nhỏ vô lo vô nghĩ, vui vui vẻ vẻ mà chạy đi tìm Nguyên Dục.
Cậu mới vừa đi đến cửa phòng Nguyên Dục mới nhớ đến bản thân mình vừa rồi quá tức giận còn chưa lấy đồ ăn ở trên bàn, chỉ đành quay trở về một lần nữa, nhưng vừa xoay người thì cửa phòng Nguyên Dục đã mở ra.
Nguyên Dục thấy Lạc Tinh Vũ đứng trước cửa, hơi sửng sốt một chút. Lạc Tinh Vũ cũng không nghĩ đến Nguyên Dục sẽ ra ngoài, quay người lại nói: “Tôi đến rủ cậu đi ăn."
Cậu nhìn Nguyên Dục một hồi, tiếp tục nói, “Hôm nay đến phòng tôi ăn?"
Cậu không biết giải thích vì sao đến tìm Nguyên Dục ăn mà lại không mang theo đồ ăn thế nào, cho nên đã nghĩ ra một cái cớ như vậy. Nói xong Lạc Tinh Vũ còn cảm thấy cái cớ này cũng không tệ, cậu vẫn chưa mời Nguyên Dục đến phòng mình chơi đâu.
Thật ra Nguyên Dục đang chuẩn bị đi ăn, nhưng cũng không phải là ăn mì gói cùng với Lạc Tinh Vũ. Hắn vốn tưởng rằng trả máy tính cho Lạc Tinh Vũ rồi thì cậu sẽ không đến tìm hắn nữa, không ngờ vừa mới mở cửa ra đã bị đánh cho một đòn cảnh cáo.
“…… Thôi." Nguyên Dục rũ mắt, nhịn xuống xúc động khóa Lạc Tinh Vũ ở ngoài cửa, “Tôi đi ra ngoài ăn."
Lạc Tinh Vũ sửng sốt: “Cậu muốn đến nhà ăn ăn à?"
Nguyên Dục: “Ừ."
Hắn đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, vòng qua Lạc Tinh Vũ đi đến cầu thang, nỗ lực làm tốc độ đi đường của mình bình thường nhất có thể.
“Vậy tôi cũng đi." Lạc Tinh Vũ hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới cự tuyệt chuyện đi nhà ăn với Giang Thần Huy, gần như là cùng lúc mà đuổi kịp Nguyên Dục.
Nguyên Dục không nói chuyện, hắn rất hối hận bản thân tại sao lại không ra ngoài sớm một chút.
Vì không muốn sự kiện ở cầu thang hai ngày trước phát sinh thêm một lần nữa, Nguyên Dục lần này vẫn luôn duy trì tốc độ Lạc Tinh Vũ có thể đuổi kịp, tự nhiên cũng không thể không nghe cái miệng nhỏ của cậu liến thoắng, không ngừng nói chuyện.
“Có phải cậu ăn mì gói phát ngấy rồi không?" Lạc Tinh Vũ hỏi, “Thật ra tôi cũng có chút ngấy rồi, bình thường tôi ít khi ăn mì gói lắm, có ăn thì đều là lúc ban đêm đói bụng làm bữa khuya, chẳng qua tôi cũng không thường xuyên ăn tối ở nhà ăn lắm. Cậu đã nghĩ ra sẽ ăn gì chưa? Tầng ba có cái cửa sổ trứng bọc cơm ngon cực luôn, mỗi ngày đều có rất đông người, giờ này hẳn là đã vắng không ít, có muốn đi thử một chút không?"
Trong mấy giây ngắn ngủi Nguyên Dục đã suy nghĩ ra đủ loại tình huống sẽ phát sinh nếu hắn cự tuyệt cậu, kết cục không những không trốn được mà còn phải nghe cậu nói chuyện nhiều hơn. Hơn nữa hắn cảm thấy, vô luận hắn ăn cái gì, Lạc Tinh Vũ đều sẽ cùng ăn với mình.
Nguyên Dục: “Ừ."
Nhận được đồng ý, Lạc Tinh Vũ vui đến không chịu nổi, một đường đi xuống lầu đều làm ầm ĩ nhưng khi đến một tầng cuối cùng cậu lại đột nhiên trở nên yên lặng.
Thanh âm ríu rít bên tai đột nhiên im bặt khiến Nguyên Dục có chút không quen, nghi hoặc nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, phát hiện tươi cười trên mặt cậu không biết đã phai nhạt từ bao giờ, sắc mặt cũng quá tốt.
Hắn theo tầm mắt Lạc Tinh Vũ nhìn xuống dưới lầu, phát hiện một nam sinh đang đứng ở cửa, không ngừng dây dưa dì quản lý ký túc.
“Chị cho em vào một lát đi mà, chỉ một lát thôi, em đi gọi bạn em xuống dưới này. Nếu không thì chị đi cùng với em lên trên cũng được."
“Không được, không được, không được! Cậu tự gọi điện thoại cho bạn mình bảo cậu ta xuống dưới này, cậu không được đi lên trên."
“Cậu ấy không chịu nghe điện thoại của em, em tìm cậu ấy có việc gấp lắm chị ơi……"
“Giang Thần Huy!" Lạc Tinh Vũ đột nhiên hô to một tiếng.
Giang Thần Huy ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lạc Tinh Vũ liền chạy thật nhanh đến bên người cậu, cũng không màng đến sự ngăn cản của dì quản lý ký túc, đi vài bước lại gần: “Bảo bối của tao ơi, mày cuối cùng cũng xuống rồi!"
Lạc Tinh Vũ nghĩ thầm cũng không phải xuống dưới vì cậu, hỏi hắn: “Mày còn đứng ở đây làm gì?"
“Mày đột nhiên cúp điện thoại, tao sốt ruột quá, đang chuẩn bị thương lượng thương lượng với chị quản lý ký túc, cho tao đi lên tìm mày đây."
Lạc Tinh Vũ nghe xong hận không thể ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Dì quản lý ký túc của bọn họ đều sắp bế cháu nội tới nơi rồi, thật không biết da mặt Giang Thần Huy dày đến mức nào mới có thể gọi người ta là chị được. Huống hồ trường học của các cậu đối với việc quản lý ký túc xá vô cùng nghiêm khắc, không có giấy thông hành thì tuyệt đối không thể vào trong. Dù cho Giang Thần Huy có kêu chị một trăm lần cũng vô tác dụng thôi.
Dì quản lý ký túc có ấn tượng sâu sắc với Lạc Tinh Vũ, trong ngăn tủ còn giữ bản kiểm điểm hai nghìn chữ của cậu, hiện tại đối với Giang Thần Huy cũng không có ấn tượng tốt, không kiên nhẫn mà nói: “Không có giấy thông hành tuyệt đối không thể đi lên trên, thương lượng bao lâu cũng vô dụng, vừa lúc cậu ấy xuống dưới, các cậu mau đi ra ngoài, đừng có đứng ở đây nữa."
“Biết rồi ạ." Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn lên tiếng, trừng mắt nhìn Giang Thần Huy một cái liền vòng qua người hắn đi ra cửa. Cậu linh hoạt chống nạng trên mặt đất, được vài bước liền chạy thẳng ra ngoài.
Giang Thần Huy không vội vã đuổi theo cậu, mà ngẩng đầu nhìn Nguyên Dục một cái trước, xem như đã hiểu lời Lạc Tinh Vũ nói “Nhìn thấy cậu ấy thì sẽ không cảm thấy cậu ấy là Alpha". Hắn không thể không thừa nhận, Nguyên Dục thực sự vô cùng xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng không lộ ra chút biểu cảm nào, quả thật chính là đóa hoa cao lãnh điển hình.
Người có khí chất như vậy, nếu như là một nữ sinh, hắn cảm thấy mình cũng sẽ nhất kiến chung tình.
Nguyên Dục bình tĩnh đối diện ánh nhìn của hắn, không chào hỏi mà đi thẳng ra ngoài.
Giang Thần Huy cũng không giận, hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào mới tiếp cận được Nguyên Dục. Hiện tại đơn giản như vậy mà đã gặp được rồi, vừa hay hắn có thể tự mình kiểm nghiệm một chút.
Sự kiện hồi bé kia đã trở thành bóng ma cả đời của hắn. Hắn chẳng qua chỉ chạy đi mua chai nước, lúc trở về Lạc Tinh Vũ đã mất tích, cũng may là đến cuối cùng vẫn có thể cứu cậu trở về một cách hoàn hảo, không chút tổn thương nào, bằng không cả đời này hắn đều không thoát ra được.
Lạc Tinh Vũ quá dễ dàng tín nhiệm người khác, đây là khuyết điểm chí mạng đồng thời cũng là điểm sáng của cậu. Giang Thần Huy hi vọng Lạc Tinh Vũ sẽ luôn luôn vui vẻ, cho nên hắn không cho phép có bất cứ mối nguy hại nào xuất hiện bên cạnh cậu.
Lạc Tinh Vũ thở phì phì mà đi ra ngoài, mới nhớ tới Nguyên Dục còn đi cùng với mình. Cậu dừng lại ở cửa, nhìn Nguyên Dục ra đến, lập tức theo sau hắn đi về phía nhà ăn.
Nguyên Dục đi được vài bước thì dừng lại, hắn cho rằng bạn của Lạc Tinh Vũ đều đã tìm tới cửa, cậu hẳn là sẽ đi ăn với bạn của mình, mà không phải đi theo hắn nữa: “Cậu đi theo tôi làm gì?"
“Đi ăn cơm á." Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, nhìn Nguyên Dục, “Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi tầng ba ăn trứng bọc cơm sao?"
Nguyên Dục: “Bạn của cậu……"
“Không cần để ý đến nó." Lạc Tinh Vũ bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước, “Tôi không đi ăn cùng nó, tôi đi ăn với cậu."
Nguyên Dục quay đầu lại, mắt nhìn thấy người đang lao như bay về phía bọn họ, cảm thấy đây không phải là chuyện mà Lạc Tinh Vũ có thể quyết định.
“Tinh Vũ, bảo bối!" Giang Thần Huy chân đã dài còn khỏe mạnh, rất mau đã chạy tới đấy, giơ tay khoác lên cổ Lạc Tinh Vũ, “Ăn cơm chung đi mà, tao mời."
“Bỏ cái tay ra!" Lạc Tinh Vũ giãy giụa vài cái, không tránh thoát, chỉ có thể trừng hắn, “Tao mới không đi ăn với mày đâu."
“Đi đi mà, cả một kỳ nghỉ hè không gặp, tao nhớ mày chết luôn."
Lạc Tinh Vũ vừa nghe cái giọng điệu này của Giang Thần Huy, cả người liền nổi da gà. Cậu không hiểu đường đường là một Alpha vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích còn tốt như Giang Thần Huy, tại sao lại có thể nói năng buồn nôn đến như vậy, khó trách lại chẳng có bạn gái!
“Tao một chút cũng không nhớ mày, mau buông tao ra." Lạc Tinh Vũ tiếp tục giãy giụa, vẫn là không có kết quả, đành phải nhìn Nguyên Dục cầu cứu, “Nguyên Dục, cứu tôi với!"
Nguyên Dục đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn: “……"
Hắn chỉ muốn đi nhà ăn, ăn một bữa cơm mà thôi.
Lạc Tinh Vũ thấy Nguyên Dục dừng lại, nói với Giang Thần Huy: “Tao đi ăn với Nguyên Dục rồi, mày đi đi."
Giang Thần Huy sẽ không nói ra những lời trong cuộc điện thoại ban nãy ở trước mặt Nguyên Dục, về điểm này Lạc Tinh Vũ vẫn rất yên tâm, nhưng dựa vào thái độ hiện tại của Giang Thần Huy đối với Nguyên Dục, cậu cảm thấy vẫn nên để hai người này ít tiếp xúc thì hơn.
Nhưng thái độ của Giang Thần Huy lại đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không có sự bài xích như ở trong điện thoại mà còn hào phóng đi chào hỏi Nguyên Dục: “Cậu chính là Nguyên Dục? Bạn cùng bàn mới của Tinh Vũ đúng không? Tôi có nghe Tinh Vũ nhắc qua, tôi là anh em tốt của cậu ấy, Giang Thần Huy."
Nguyên Dục nhàn nhạt mà nói: “Chào cậu."
Khóe mắt Giang Thần Huy hiện lên một tia giảo hoạt, rất nhanh liền biến thành tươi cười thân thiết, hắn thả Lạc Tinh Vũ ra rồi đi đến trước mặt Nguyên Dục, vươn tay phải ra.
Nguyên Dục do dự một lát cũng đưa tay nắm lấy tay Giang Thần Huy, đụng chạm trong nháy mắt khiến vẻ mặt của hắn nghiêm lại, nhưng lại được cất giấu kỹ càng sau vẻ ngoài bình tĩnh.
Giang Thần Huy buông hắn ra, quay đầu lại nói với Lạc Tinh Vũ: “Đuổi tao làm cái gì? Tao đi ăn cùng hai người nhé."
Lạc Tinh Vũ vẫn còn đang ngẩn người khiếp sợ, cái người lúc trước còn muốn cậu tránh xa Nguyên Dục vậy mà lại chủ động ném một càng ô liu hữu nghị về phía Nguyên Dục. Nghe xong lời hắn nói cậu nhất thời không phản ứng kịp, lại theo bản năng mà gật đầu đồng ý.
Lạc Tinh Vũ rất nhanh đã suy nghĩ lại cẩn thận, Giang Thần Huy chắc chắn là nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Dục cho nên mới tin tưởng lời mình nói. Trong nháy mắt, cậu cũng không còn cảm thấy hắn phiền nữa, quay sang Nguyên Dục nói: “Chúng ta cùng nhau ăn đi, Giang Thần Huy mời khách."
Nguyên Dục nhìn Giang Thần Huy, lạnh nhạt “Ừ" một tiếng. Lạc Tinh Vũ nhìn thoáng qua, trạng thái của hắn hình như không tốt lắm, nhưng cũng không có gì khác với lúc bình thường. Cậu cảm thấy có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều rồi.
“Đi thôi đi thôi, tao sắp chết đói rồi, còn không biết có tranh được trứng bọc cơm không nữa." Giang Thần Huy lại khoác tay lên vai Lạc Tinh Vũ, cùng cậu đi về phía trước, giống như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Nguyên Dục đứng tại chỗ, thấy Lạc Tinh Vũ quay đầu lại muốn gọi, hắn mới yên lặng đuổi theo sau. Nguyên Dục đứng sau lưng bọn họ, hơi hơi nhíu mày.
Lạc Tinh Vũ còn ở một bên vừa ghét bỏ vừa nói giỡn với Giang Thần Huy, mà trên con đường này hiện tại chỉ có ba người bọn họ.
Tin tức tố mang lại cảm giác áp bách mãnh liệt kia chỉ có thể là do Giang Thần Huy phóng thích ra.
Giang Thần Huy đầu bên kia điện thoại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tuy rằng hắn thường xuyên phải nghe các loại cự tuyệt của Lạc Tinh Vũ, nhưng cự tuyệt nhanh gọn, dứt khoát như vậy vẫn là lần đầu tiên. Hắn lập tức điều chỉnh giọng điệu, vừa lừa vừa gạt mà nói: “Cục cưng đừng quậy, nhanh xuống dưới đi. Chúng ta lên tầng ba ăn món mày thích ăn nhất có được không, vừa lúc nhà ăn hiện tại cũng ít người, nói không chừng còn không cần phải xếp hàng nữa, tao mời mày nha."
Lạc Tinh Vũ nghe Giang Thần Huy nói xong, trong lòng có chút dao động. Thật ra liên tục ăn mì gói hai ngày, cậu đã có chút ngán, hơn nữa loại đồ này ăn nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhà ăn tầng ba có cái cửa sổ trứng bọc cơm là món cậu thích ăn nhất, nhưng bởi vì ăn quá ngon cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng mua, đến muộn thậm chí còn mua không được. Lạc Tinh Vũ cả năm học lớp 10 cũng chỉ được ăn có ba, bốn lần, hiện tại trong trường học chỉ có học sinh lớp 11 bọn họ, hơn nữa cũng đã quá giờ cơm, đến cửa sổ kia khẳng định có thể mua được, vừa nghĩ như vậy, Lạc Tinh Vũ càng dao động.
Cậu dùng tay cấu vào túi mì ăn liền theo thói quen: “Tao muốn đi hỏi Nguyên Dục một chút."
“Nguyên Dục?" Giang Thần Huy không nghĩ tới lại nghe thấy cái tên này từ trong miệng Lạc Tinh Vũ, “Mày ăn một bữa cơm mà còn phải hỏi nó?"
“Tao ăn cùng cậu ấy, đương nhiên là phải hỏi cậu ấy rồi." Lạc Tinh Vũ nói, chống nạng đi ra cửa.
Giang Thần Huy nghe cậu nói xong, thở dài một hơi, liên tiếp hỏi mấy cái vấn đề: “Sao mày lại ăn cùng nó? Quan hệ của hai người từ bao giờ lại tốt như vậy? Tinh Vũ, tao biết bàn luận sau lưng người khác là không đúng, nhưng một người nếu như hoàn toàn không có vấn đề, vì sao lại có nhiều người bàn luận về nó như vậy? Mày lúc nào cũng nghĩ tốt cho người khác, không có năng lực phân rõ thị phi thì hãy nghe tao khuyên một câu, hạn chế tiếp xúc với nó có được không."
Lạc Tinh Vũ đi thẳng ra cửa, vốn định ngắt lời Giang Thần Huy, lại nghe được những lời cuối cùng này, cậu dừng lại trước cửa.
“Không được." Lạc Tinh Vũ cau mày, khó chịu nói, “Mày còn nói như thế tao sẽ giận thật đấy, tao thích cậu ấy."
“…… Cái gì?" Giang Thần Huy cảm giác như có sét đánh sau lưng mình, sửng sốt hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp, “Mày cái gì cơ?"
“Tao, thích, cậu, ấy." Lạc Tinh Vũ gằn từng chữ mà nói, “Là loại thích muốn cùng cậu ấy yêu đương."
“Bảo bối Tinh Vũ của tao ơi, hai người mới quen nhau được mấy ngày mà mày đã thích nó rồi?" Giang Thần Huy gấp đến mức sắp khóc, nếu không phải dì quản lý ký túc trông ở cửa, hắn hiện tại sẽ chạy thẳng lên phòng của Lạc Tinh Vũ giáp mặt hỏi rõ ràng.
Hắn cảm thấy, ngay cả thích là gì, Lạc Tinh Vũ cũng không biết.
“Nhất kiến chung tình, mày không biết à?" Lạc Tinh Vũ nói xong lại hừ một tiếng, “Không biết là bình thường thôi, dù gì mày cũng chưa từng thích người nào. Tao rất nghiêm túc, mày không cần tiếp tục nói với tao cậu ấy không tốt thế nào nữa. Cậu ấy chỗ nào cũng tốt cả."
Lời này Lạc Tinh Vũ hoàn toàn là ăn ngay nói thật. Cậu ở chung với Nguyên Dục mấy ngày nay, một chút cũng không cảm thấy Nguyên Dục có chỗ nào không tốt. Nhìn mặt nào của hắn cậu cũng vô cùng yêu thích. Nghĩ đến Nguyên Dục như vậy, khóe miệng Lạc Tinh Vũ nhịn không được nở một nụ cười.
Nhưng nụ cười này rất nhanh đã bị lời nói của Giang Thần Huy quét sạch: “Tao biết mày rất nghiêm túc, nhưng mày không biết AB luyến là cấm kỵ sao?"
Lạc Tinh Vũ: “Cậu ấy không phải Alpha."
“Mày không thể khẳng định nó có phải hay không." Giọng điệu Giang Thần Huy cũng trở nên nghiêm túc, “Lạc Tinh Vũ, mày hiện tại không hiểu con người nó một chút nào. Cũng không nói mày thích nó là sai, nhưng ngay cả những tin tức cơ bản mày cũng không biết rõ ràng……"
“Tao biết rõ, cậu ấy chính là Beta!" Lạc Tinh Vũ lạnh giọng ngắt lời hắn nói, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế cơn giận xuống mới tiếp tục nói, “Tao không muốn nói chuyện với mày nữa, tự mày đi nhà ăn đi."
Cậu không đợi Giang Thần Huy nói tiếp liền trực tiếp cúp máy, đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thẳng đến khi màn hình tự động tắt cũng không cử động.
Cậu cảm thấy Giang Thần Huy nhất định đã học chuyên ngành tẩy não gì đó, đến mức điện thoại đã tắt lâu như vậy rồi mà trong đầu cậu còn quanh quẩn giọng nói của người kia.
Nguyên Dục không phải là Alpha, hắn là Beta giống như mình. Lạc Tinh Vũ ở trong lòng liên tục lặp lại những lời này, nhưng giọng nói của Giang Thần Huy vẫn có thể tìm được kẽ hở mà chen vào, không ngừng làm loạn ở bên tai cậu. Điều này khiến cho Lạc Tinh Vũ vô cùng buồn bực, ý chí cũng đã có chút lung lay.
Cậu thậm chí còn không biết lúc trước hỏi Nguyên Dục có phải là Beta, hắn có trả lời cậu hay không.
Lạc Tinh Vũ đột nhiên lắc lắc đầu, loại bỏ hết tất cả các loại thanh âm mâu thuẫn đi, cậu cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá phức tạp rồi. Nguyên Dục là gì đều không quan trọng, quan hệ hiện tại của bọn họ không phải khá tốt sao. Cậu cũng sẽ không ở trong tình huống không chắc chắn mà tỏ tình với Nguyên Dục.
Cậu mới không thèm quan tâm mấy chuyện lung tung ấy đâu, chỉ cần cậu cảm thấy Nguyên Dục tốt, thì Nguyên Dục chính là tốt.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Tinh Vũ lại khôi phục thành một Beta nhỏ vô lo vô nghĩ, vui vui vẻ vẻ mà chạy đi tìm Nguyên Dục.
Cậu mới vừa đi đến cửa phòng Nguyên Dục mới nhớ đến bản thân mình vừa rồi quá tức giận còn chưa lấy đồ ăn ở trên bàn, chỉ đành quay trở về một lần nữa, nhưng vừa xoay người thì cửa phòng Nguyên Dục đã mở ra.
Nguyên Dục thấy Lạc Tinh Vũ đứng trước cửa, hơi sửng sốt một chút. Lạc Tinh Vũ cũng không nghĩ đến Nguyên Dục sẽ ra ngoài, quay người lại nói: “Tôi đến rủ cậu đi ăn."
Cậu nhìn Nguyên Dục một hồi, tiếp tục nói, “Hôm nay đến phòng tôi ăn?"
Cậu không biết giải thích vì sao đến tìm Nguyên Dục ăn mà lại không mang theo đồ ăn thế nào, cho nên đã nghĩ ra một cái cớ như vậy. Nói xong Lạc Tinh Vũ còn cảm thấy cái cớ này cũng không tệ, cậu vẫn chưa mời Nguyên Dục đến phòng mình chơi đâu.
Thật ra Nguyên Dục đang chuẩn bị đi ăn, nhưng cũng không phải là ăn mì gói cùng với Lạc Tinh Vũ. Hắn vốn tưởng rằng trả máy tính cho Lạc Tinh Vũ rồi thì cậu sẽ không đến tìm hắn nữa, không ngờ vừa mới mở cửa ra đã bị đánh cho một đòn cảnh cáo.
“…… Thôi." Nguyên Dục rũ mắt, nhịn xuống xúc động khóa Lạc Tinh Vũ ở ngoài cửa, “Tôi đi ra ngoài ăn."
Lạc Tinh Vũ sửng sốt: “Cậu muốn đến nhà ăn ăn à?"
Nguyên Dục: “Ừ."
Hắn đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, vòng qua Lạc Tinh Vũ đi đến cầu thang, nỗ lực làm tốc độ đi đường của mình bình thường nhất có thể.
“Vậy tôi cũng đi." Lạc Tinh Vũ hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới cự tuyệt chuyện đi nhà ăn với Giang Thần Huy, gần như là cùng lúc mà đuổi kịp Nguyên Dục.
Nguyên Dục không nói chuyện, hắn rất hối hận bản thân tại sao lại không ra ngoài sớm một chút.
Vì không muốn sự kiện ở cầu thang hai ngày trước phát sinh thêm một lần nữa, Nguyên Dục lần này vẫn luôn duy trì tốc độ Lạc Tinh Vũ có thể đuổi kịp, tự nhiên cũng không thể không nghe cái miệng nhỏ của cậu liến thoắng, không ngừng nói chuyện.
“Có phải cậu ăn mì gói phát ngấy rồi không?" Lạc Tinh Vũ hỏi, “Thật ra tôi cũng có chút ngấy rồi, bình thường tôi ít khi ăn mì gói lắm, có ăn thì đều là lúc ban đêm đói bụng làm bữa khuya, chẳng qua tôi cũng không thường xuyên ăn tối ở nhà ăn lắm. Cậu đã nghĩ ra sẽ ăn gì chưa? Tầng ba có cái cửa sổ trứng bọc cơm ngon cực luôn, mỗi ngày đều có rất đông người, giờ này hẳn là đã vắng không ít, có muốn đi thử một chút không?"
Trong mấy giây ngắn ngủi Nguyên Dục đã suy nghĩ ra đủ loại tình huống sẽ phát sinh nếu hắn cự tuyệt cậu, kết cục không những không trốn được mà còn phải nghe cậu nói chuyện nhiều hơn. Hơn nữa hắn cảm thấy, vô luận hắn ăn cái gì, Lạc Tinh Vũ đều sẽ cùng ăn với mình.
Nguyên Dục: “Ừ."
Nhận được đồng ý, Lạc Tinh Vũ vui đến không chịu nổi, một đường đi xuống lầu đều làm ầm ĩ nhưng khi đến một tầng cuối cùng cậu lại đột nhiên trở nên yên lặng.
Thanh âm ríu rít bên tai đột nhiên im bặt khiến Nguyên Dục có chút không quen, nghi hoặc nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, phát hiện tươi cười trên mặt cậu không biết đã phai nhạt từ bao giờ, sắc mặt cũng quá tốt.
Hắn theo tầm mắt Lạc Tinh Vũ nhìn xuống dưới lầu, phát hiện một nam sinh đang đứng ở cửa, không ngừng dây dưa dì quản lý ký túc.
“Chị cho em vào một lát đi mà, chỉ một lát thôi, em đi gọi bạn em xuống dưới này. Nếu không thì chị đi cùng với em lên trên cũng được."
“Không được, không được, không được! Cậu tự gọi điện thoại cho bạn mình bảo cậu ta xuống dưới này, cậu không được đi lên trên."
“Cậu ấy không chịu nghe điện thoại của em, em tìm cậu ấy có việc gấp lắm chị ơi……"
“Giang Thần Huy!" Lạc Tinh Vũ đột nhiên hô to một tiếng.
Giang Thần Huy ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lạc Tinh Vũ liền chạy thật nhanh đến bên người cậu, cũng không màng đến sự ngăn cản của dì quản lý ký túc, đi vài bước lại gần: “Bảo bối của tao ơi, mày cuối cùng cũng xuống rồi!"
Lạc Tinh Vũ nghĩ thầm cũng không phải xuống dưới vì cậu, hỏi hắn: “Mày còn đứng ở đây làm gì?"
“Mày đột nhiên cúp điện thoại, tao sốt ruột quá, đang chuẩn bị thương lượng thương lượng với chị quản lý ký túc, cho tao đi lên tìm mày đây."
Lạc Tinh Vũ nghe xong hận không thể ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Dì quản lý ký túc của bọn họ đều sắp bế cháu nội tới nơi rồi, thật không biết da mặt Giang Thần Huy dày đến mức nào mới có thể gọi người ta là chị được. Huống hồ trường học của các cậu đối với việc quản lý ký túc xá vô cùng nghiêm khắc, không có giấy thông hành thì tuyệt đối không thể vào trong. Dù cho Giang Thần Huy có kêu chị một trăm lần cũng vô tác dụng thôi.
Dì quản lý ký túc có ấn tượng sâu sắc với Lạc Tinh Vũ, trong ngăn tủ còn giữ bản kiểm điểm hai nghìn chữ của cậu, hiện tại đối với Giang Thần Huy cũng không có ấn tượng tốt, không kiên nhẫn mà nói: “Không có giấy thông hành tuyệt đối không thể đi lên trên, thương lượng bao lâu cũng vô dụng, vừa lúc cậu ấy xuống dưới, các cậu mau đi ra ngoài, đừng có đứng ở đây nữa."
“Biết rồi ạ." Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn lên tiếng, trừng mắt nhìn Giang Thần Huy một cái liền vòng qua người hắn đi ra cửa. Cậu linh hoạt chống nạng trên mặt đất, được vài bước liền chạy thẳng ra ngoài.
Giang Thần Huy không vội vã đuổi theo cậu, mà ngẩng đầu nhìn Nguyên Dục một cái trước, xem như đã hiểu lời Lạc Tinh Vũ nói “Nhìn thấy cậu ấy thì sẽ không cảm thấy cậu ấy là Alpha". Hắn không thể không thừa nhận, Nguyên Dục thực sự vô cùng xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng không lộ ra chút biểu cảm nào, quả thật chính là đóa hoa cao lãnh điển hình.
Người có khí chất như vậy, nếu như là một nữ sinh, hắn cảm thấy mình cũng sẽ nhất kiến chung tình.
Nguyên Dục bình tĩnh đối diện ánh nhìn của hắn, không chào hỏi mà đi thẳng ra ngoài.
Giang Thần Huy cũng không giận, hắn còn đang suy nghĩ làm cách nào mới tiếp cận được Nguyên Dục. Hiện tại đơn giản như vậy mà đã gặp được rồi, vừa hay hắn có thể tự mình kiểm nghiệm một chút.
Sự kiện hồi bé kia đã trở thành bóng ma cả đời của hắn. Hắn chẳng qua chỉ chạy đi mua chai nước, lúc trở về Lạc Tinh Vũ đã mất tích, cũng may là đến cuối cùng vẫn có thể cứu cậu trở về một cách hoàn hảo, không chút tổn thương nào, bằng không cả đời này hắn đều không thoát ra được.
Lạc Tinh Vũ quá dễ dàng tín nhiệm người khác, đây là khuyết điểm chí mạng đồng thời cũng là điểm sáng của cậu. Giang Thần Huy hi vọng Lạc Tinh Vũ sẽ luôn luôn vui vẻ, cho nên hắn không cho phép có bất cứ mối nguy hại nào xuất hiện bên cạnh cậu.
Lạc Tinh Vũ thở phì phì mà đi ra ngoài, mới nhớ tới Nguyên Dục còn đi cùng với mình. Cậu dừng lại ở cửa, nhìn Nguyên Dục ra đến, lập tức theo sau hắn đi về phía nhà ăn.
Nguyên Dục đi được vài bước thì dừng lại, hắn cho rằng bạn của Lạc Tinh Vũ đều đã tìm tới cửa, cậu hẳn là sẽ đi ăn với bạn của mình, mà không phải đi theo hắn nữa: “Cậu đi theo tôi làm gì?"
“Đi ăn cơm á." Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, nhìn Nguyên Dục, “Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi tầng ba ăn trứng bọc cơm sao?"
Nguyên Dục: “Bạn của cậu……"
“Không cần để ý đến nó." Lạc Tinh Vũ bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước, “Tôi không đi ăn cùng nó, tôi đi ăn với cậu."
Nguyên Dục quay đầu lại, mắt nhìn thấy người đang lao như bay về phía bọn họ, cảm thấy đây không phải là chuyện mà Lạc Tinh Vũ có thể quyết định.
“Tinh Vũ, bảo bối!" Giang Thần Huy chân đã dài còn khỏe mạnh, rất mau đã chạy tới đấy, giơ tay khoác lên cổ Lạc Tinh Vũ, “Ăn cơm chung đi mà, tao mời."
“Bỏ cái tay ra!" Lạc Tinh Vũ giãy giụa vài cái, không tránh thoát, chỉ có thể trừng hắn, “Tao mới không đi ăn với mày đâu."
“Đi đi mà, cả một kỳ nghỉ hè không gặp, tao nhớ mày chết luôn."
Lạc Tinh Vũ vừa nghe cái giọng điệu này của Giang Thần Huy, cả người liền nổi da gà. Cậu không hiểu đường đường là một Alpha vừa cao ráo vừa đẹp trai, thành tích còn tốt như Giang Thần Huy, tại sao lại có thể nói năng buồn nôn đến như vậy, khó trách lại chẳng có bạn gái!
“Tao một chút cũng không nhớ mày, mau buông tao ra." Lạc Tinh Vũ tiếp tục giãy giụa, vẫn là không có kết quả, đành phải nhìn Nguyên Dục cầu cứu, “Nguyên Dục, cứu tôi với!"
Nguyên Dục đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn: “……"
Hắn chỉ muốn đi nhà ăn, ăn một bữa cơm mà thôi.
Lạc Tinh Vũ thấy Nguyên Dục dừng lại, nói với Giang Thần Huy: “Tao đi ăn với Nguyên Dục rồi, mày đi đi."
Giang Thần Huy sẽ không nói ra những lời trong cuộc điện thoại ban nãy ở trước mặt Nguyên Dục, về điểm này Lạc Tinh Vũ vẫn rất yên tâm, nhưng dựa vào thái độ hiện tại của Giang Thần Huy đối với Nguyên Dục, cậu cảm thấy vẫn nên để hai người này ít tiếp xúc thì hơn.
Nhưng thái độ của Giang Thần Huy lại đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không có sự bài xích như ở trong điện thoại mà còn hào phóng đi chào hỏi Nguyên Dục: “Cậu chính là Nguyên Dục? Bạn cùng bàn mới của Tinh Vũ đúng không? Tôi có nghe Tinh Vũ nhắc qua, tôi là anh em tốt của cậu ấy, Giang Thần Huy."
Nguyên Dục nhàn nhạt mà nói: “Chào cậu."
Khóe mắt Giang Thần Huy hiện lên một tia giảo hoạt, rất nhanh liền biến thành tươi cười thân thiết, hắn thả Lạc Tinh Vũ ra rồi đi đến trước mặt Nguyên Dục, vươn tay phải ra.
Nguyên Dục do dự một lát cũng đưa tay nắm lấy tay Giang Thần Huy, đụng chạm trong nháy mắt khiến vẻ mặt của hắn nghiêm lại, nhưng lại được cất giấu kỹ càng sau vẻ ngoài bình tĩnh.
Giang Thần Huy buông hắn ra, quay đầu lại nói với Lạc Tinh Vũ: “Đuổi tao làm cái gì? Tao đi ăn cùng hai người nhé."
Lạc Tinh Vũ vẫn còn đang ngẩn người khiếp sợ, cái người lúc trước còn muốn cậu tránh xa Nguyên Dục vậy mà lại chủ động ném một càng ô liu hữu nghị về phía Nguyên Dục. Nghe xong lời hắn nói cậu nhất thời không phản ứng kịp, lại theo bản năng mà gật đầu đồng ý.
Lạc Tinh Vũ rất nhanh đã suy nghĩ lại cẩn thận, Giang Thần Huy chắc chắn là nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Dục cho nên mới tin tưởng lời mình nói. Trong nháy mắt, cậu cũng không còn cảm thấy hắn phiền nữa, quay sang Nguyên Dục nói: “Chúng ta cùng nhau ăn đi, Giang Thần Huy mời khách."
Nguyên Dục nhìn Giang Thần Huy, lạnh nhạt “Ừ" một tiếng. Lạc Tinh Vũ nhìn thoáng qua, trạng thái của hắn hình như không tốt lắm, nhưng cũng không có gì khác với lúc bình thường. Cậu cảm thấy có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều rồi.
“Đi thôi đi thôi, tao sắp chết đói rồi, còn không biết có tranh được trứng bọc cơm không nữa." Giang Thần Huy lại khoác tay lên vai Lạc Tinh Vũ, cùng cậu đi về phía trước, giống như là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Nguyên Dục đứng tại chỗ, thấy Lạc Tinh Vũ quay đầu lại muốn gọi, hắn mới yên lặng đuổi theo sau. Nguyên Dục đứng sau lưng bọn họ, hơi hơi nhíu mày.
Lạc Tinh Vũ còn ở một bên vừa ghét bỏ vừa nói giỡn với Giang Thần Huy, mà trên con đường này hiện tại chỉ có ba người bọn họ.
Tin tức tố mang lại cảm giác áp bách mãnh liệt kia chỉ có thể là do Giang Thần Huy phóng thích ra.
Tác giả :
Dưỡng Sinh Chúc