Xin Lỗi Vì Đã Ngủ Với Anh
Chương 1: Sinh nhật rất vui vẻ

Xin Lỗi Vì Đã Ngủ Với Anh

Chương 1: Sinh nhật rất vui vẻ

“Thượng ca, cạn chén."

"HAA..., nào, nào, các cậu đều được uống. Hôm nay các cậu người nào đi ra ngoài chính là không để cho anh ấy mặt mũi. “ Hắc Bì ở bên tai Thượng Trạm Bắc gào thét, trong phòng một mùi rượu ngất trời với lại không biết là người nào mang mấy cô nàng trên người ngập mùi nước hoa đến, khiến hắn suýt ngất ngất.

Đẩy Hắc Bì ra, nâng ly rượu lên, trong đầu buồn bực, rượu mạnh chảy qua đầu lưỡi, thoáng cái đã tê rần, cổ họng nhất thời đau rát. “Mẹ nó, người nào gọi rượu này?"

Hắc Bì không có ý tốt, cười, “Thượng ca, rượu này là vợ của em gọi cho anh, không tệ! Một lát nữa, mấy người đến giao bôi." Nói xong níu lấy cô gái bên cạnh hôn xuống.

Thượng Trạm Bắc chịu không được, để ly rượu xuống, trở về ghế sa lon, chú ý bốn phía một chút.

Góc sofa nhỏ, người mù kia ôm bé con hôn rồi như muốn đem quần áo kéo xuống, hắn ngước cổ lên, “Tên mù kia, cậu động dục thì lên lầu mượn phòng, đừng ở chỗ này làm chuyện chướng mắt."

Người mù ấy buông bạn gái ra, cười, “Thượng ca, Thi Điệp lập tức tới, anh không cần quá ghen tỵ với các anh em!"

Thượng Trạm Bắc bĩu môi một cái, cầm lấy một chai bia trên bàn rồi tiếp tục uống. Cô ấy sao còn chưa tới? Rõ ràng đồng ý sẽ đến. Càng uống càng mơ màng, hắn lắc lư, từ từ đứng lên, đi ra ghế lô.

Mười giờ rồi. Túc xá đã đóng cửa, chẳng lẽ cô thật sự không tới?

Nghĩ tới đây, Thượng Trạm Bắc lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại. Điện thoại bên kia vẫn không có người nghe, lần thứ bảy chờ thật lâu mới có người nghe.

"Hạ Hâm Hữu, chị ở đâu? “ Khẩu khí rất mạnh, nhưng hắn khống chế không được.

"Rống cái gì mà rống? Tôi đang đi rất nhanh đây, hôm nay dạy kèm lớp tan muộn. “ Khẩu khí mạnh mẽ trả lời hắn.

Tút tút tút...

Thượng Trạm Bắc nhìn điện thoại bị ngắt, sững sờ. Đầu năm nay, dám rống lại hắn còn ngắt điện thoại với hắn như vậy cũng chỉ có người phụ nữ chết tiệt này.

"Thượng ca, làm gì vậy? Điệp, mau vào phòng. “ Hắc Bì giơ chai rượu lên, đi ra ngoài gọi người.

Thượng Trạm Bắc nghe thấy bạn gái hắn tới, chẳng qua chỉ là nhăn mặt cau mày, nhưng lại không chịu đi vào, lại đứng cửa đợi Hạ Hâm Hữu, khẩu khí chocó lệ, “Các cậu uống nhiều qu rồi sao, cũng không phải là tôi không nhận ra."

"Là người của Điệp gia nhưng là vì sinh nhật anh nên mới đến, anh cũng không phải không biết tính tình bố cô ấy, biết cô ấy muộn thế này mà còn chạy đến, không đánh gãy chân mới lạ."

"Ai bảo cậu nói cho cô ấy biết sinh nhật tppo, tôi lại không muốn gọi cô ấy đến. “ Thượng Trạm Bắc mặc kệ hắn, sau khi đó đầu hướng ra cửa nhìn.

"Thượng ca, anh làm sao vậy?"

"Đừng phiền tôi, cậu mau vào uống rượu đi! Tôi chờ người, lát nữa lập tức đi vào."

"Đợi người nào?... Không phải là chị Hạ chứ? “ Hắc Bì nhớ tới người phụ nữ lạnh lùng độc ác kia, giáo huấn người khác tưởng chừng như chẳng còn là con gái. Nhưng Thượng Trạm Bắc lại nghe lời cô, khiến cho đám tiểu đệ bọn họ thấy cô đều cúi đầu cúi người, trang bị Tôn tử."Thượng ca, thật ra thì em vẫn muốn hỏi anh, có phải hay không anh đối với chị Hạ..."

Thượng Trạm Bắc vỗ một cái vào ót Hắc Bì, hung hăng trừng mắt rống lên, “Đầu óc cậu bị đại tiện ra cả rồi. “ Nhưng mặt đột nhiên đỏ.

Hắc Bì coi như phục, vậy cũng đã khiến Thượng Trạm Bắc nhăn nhó rồi. Người mù kia nhìn không ra tốt xấu, cũng nhìn ra manh mối. Hắc Bì bất đắc dĩ cười cười,, ai bảo hắn là đại ca của mình, “Thượng ca, khi chị Hạ tới, trước sân khấu tự nhiên sẽ mang thêm ghế lô vào, hay là trước tiên anh cứ trấn an Điệp đại tiểu thư đã."

Hắc Bì kéo Thượng Trạm Bắc ngồi vào ghế lô.

Đèn ghế lô đã tắt, Thi Điệp cầm bánh ngọt từ bên trong đi ra, cây nến tản ra một vòng sáng nhu hòa, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn dị thường. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ..."

Thượng Trạm Bắc nhìn cô, với ánh mắt không hổ là hoa khôi của trường G, xinh đẹp hơn nhiều so người phụ nữ hung hăng kia.

Cây nến bị thổi tắt, Thi Điệp kiễng mũi chân lên hôn lên gương mặt hắn, tiếng ồn ào chung quanh vang lên, “Hôn môi, hôn môi, hôn môi..."

"Thi Điệp, hôm nay thượng ca tựu hai mươi mốt tuổi rồi, cũng phải đến cách thức tiêu chuẩn hôn lưỡi mới được. Giống như vậy... “ Người mù kéo bạn gái tới làm mẫu.

Thi Điệp xấu hổ không lên tiếng, nhưng có chút mong đợi nhìn Thượng Trạm Bắc. Thượng Trạm Bắc tiện tay cầm ly rượu, đưa cho cô, nắm cả bả vai, “Muốn hôn cũng không ở nơi này hôn, tôi không muốn cũng Thi Điệp diễn xiếc khỉ."

Người mù bị mắng là “Con khỉ “ tức muốn nhảy lên, rồi sau đó bắt đầu cùng Thượng Trạm Bắc cụng rượu.

Thượng Trạm Bắc ai đến mời rượu cũng không cự tuyệt, một chén tiếp một chén, tuy nói tửu lượng hắn vẫn rất tốt, nhưng cũng không chịu được như vậy, uống loạn lên đủ thứ màu trắng, đỏ, vàng.

...

Lúc Hạ Hâm Hữu vào ghế lô ngồi, Thượng Trạm Bắc đã sớm uống đến mông lung, trước mặt mặt cũng mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ lắm.

Hai tay Thi Điệp khoác lên cổ của hắn, dán thân thể đung đưa, chầm chậm khiêu vũ.

Cô ngây người tới nửa phút, mới vào đẩy cửa đi vào, vỗ vỗ lên bả vai, “Cũng đã mười một giờ rồi, nếu vẫn chưa về nhà mà bị Cục trưởng Thi phát hiện, mọi người đều sẽ bị gây áp lực, có khi mấy đứa còn bị lột da đấy."

Thi Điệp đỏ mặt, buông Thượng Trạm Bắc ra nhưng không muốn rời đi. Hạ Hâm Hữu vừa muốn mở miệng, Hắc Bì đi tới, “Chị Hạ, hôm nay sinh nhật Thượng ca, chị cũng đừng giáo huấn bọn họ, đến, trước đó thì dù sao chị cũng đến muộn phải cùng Thượng ca uống một chén."

Thượng Trạm Bắc nghe thấy thanh âm của cô, không yên nhích tới gần, “Hạ Hạ? Chị rốt cuộc đã tới. “ Một ly rượu cách trực tiếp đưa tới trước mặt Hạ Hâm Hữu, hắn chộp túm lấy rượu trong tay cô, “Hạ Hạ không thích uống rượu, tôi thay chị ấy uống."

Nói xong, Thượng Trạm Bắc ngửa đầu trực tiếp uống một chén.

Nhưng Hắc Bì không thuận theo, lại không buông tha đưa cho Hạ Hâm Hữu một chén nữa, Hạ Hâm Hữu nhìn bánh ngọt trong góc, tuy không muốn uống nhưng lại suy nghĩ một chút, vậy cũng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Trong đây không có một người nào không phải là nhân vật có danh tiếng, nếu không phải là quan lớn thì cũng chính là con nhà giàu, còn có Hắc Bì thay mặt cho Hắc Nhị, quán bar này chính là sản nghiệp của Hắc Bì. Nhưng cô bé tên Thi Điệp lại trong sạch, nên để cho Hắc Bì tìm nhân viên đưa Đại tiểu thư này đi, bởi vì gia đình cô ta luôn luôn nghiêm khắc, bị bắt rồi đến tai chú Thượng quả thực rất phiền toái.

"Yên tâm, chị sẽ chăm sóc Thượng Thượng, em cứ đi về trước đi."

Thi Điệp lưu luyến rời đi.

Cả người Thượng Trạm Bắc cũng co quắp. Trên ghế sa lon lớn, một đám con gái mặc quần ngắn náo loạn nhảy trên bàn khiến người khác đau đầu. Hạ Hâm Hữu xoa đầu, đụng tới hắn liền ngồi xuống, vừa mới uống ly rượu kia cũng không biết có cái gì, cảm giác lại tới nhanh như vậy.

...

Hắc Bì cho người đưa Thi Điệp đi rồi lại lên, trở lại ghế lô, bạn gái Diêu Đình nhích lại gần, “Anh mới vừa rồi cho chị Hạ uống cái gì?"

"Không có gì. “ Hắc Bì vẫy tay lung tung, thuận tay cầm ly rượu uống một hớp nữa rồi đưa vào trong miệng Diêu Đình. Diêu Đình cười hì hì đẩy hắn ra, di trán của hắn, “ Nói láo, em đã nhìn thấy anh ném viên thuốc vào trong chén, chén thứ nhất Thượng ca uống thay, anh lại đem tiếp một chén có thuốc chị cho Hạ."

Hắc Bì cúi đầu ở bên tai Diêu Đình nói thầm một câu, Diêu Đình hỏi loạn hắn, “Anh sống thật thất đức! Sao lại cho chị Hạ uống cái kia, chị ấy không có bạn trai, anh tính giải quyết như thế nào? Thượng ca biết sẽ lột da của anh, anh cũng không phải không biết Thượng ca nghe rất nghe lời chị Hạ."

Hắc Bì “Hắc hắc “ cười một tiếng, “Thượng ca cũng uống."

"Anh... “ Diêu Đình trợn tròn mắt, nhìn Hắc Bì cười không có ý gì tốt đẹp, cũng chưa kịp phản ứng, cười duyên tiếp theo lại hỏi hắn, “Thật thất đức, anh không sợ Thi Điệp sẽ tìm anh tính sổ à."

"Hứ! Sợ cô ta chắc? Nha đầu kia trừ khuôn mặt dài, có chút xinh đẹp, gia thế có chút tốt, anh cũng không nhìn ra cô ta tốt ở điểm nào! Lúc nào cũng một bộ dáng thanh cao lại chỉ có một cái sân bay phẳng lặng. “ Vừa nói chuyện, tay của hắn vừa trèo lên, ôm trọn bộ ngực của Diêu Đình, “Vợ, cũng là nhờ hai tòa núi nhỏ của em lại cực lớn, để cho anh không thể một tay nắm giữ."

"Anh lại đòi hỏi, thật đáng ghét! “ Diêu Đình nhu nhược lắc lắc eo nhỏ, cọ vòa người Hắc Bì, “Chồng à, Thượng ca hình như sẽ không làm."

Hắc Bì vừa quay đầu lại, chỉ thấy tay Thượng Trạm Bắc đã đặt trên đùi Hạ Hâm Hữu vuốt ve, trong lòng toan tính, “Vợ, hôm nay anh giúp hai người bọn họ công phá, anh đây làm bản thân bao năm, tự cảm thấy mình đã đạt tới trình độ nào đó!"

"Thượng ca sẽ ở đâu?"

"Nếu không em sẽ cho là ở đây à? “ Hắc Bì cười xấu xa, móc ra từ trong túi quần hai tờ phiếu phòng, “Ban đầu là chuẩn bị cho Thi Điệp, tính toán lại... Hì hì, đi, bọn họ một phòng, chúng ta một phòng."

"Không được, em còn chưa chơi đủ."

"Em muốn chơi cái gì, chúng ta vào phòng chơi cái đó, hai ngày trước mới lấy một nhóm hàng mới, đã nghiện lại thêm nghiền."

"Thật sự?"

"Lừa gạt em làm gì, còn có cả Thượng ca với chị Hạ cũng uống cái kia..., chúng ta cũng lấy một gói."

"Này, còn chờ cái gì, đi thôi."

Hắc Bì lôi kéo Diêu Đình ra ngoài rồi thuê chung phòng, Thành nữ Nhật Bản Coco đúng lúc từ cách vách đi ra ngoài. “Thần thiếu"

"Chị Coco, đúng lúc tìm chị, đem Thượng ca cùng chị Hạ mang trên lầu đi, bọn họ uống nhiều quá."

Coco nhận lấy phiếu phòng, hiểu gật đầu, “Thần thiếu yên tâm, bảo đảm sẽ làm thật thỏa đáng."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại