Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
Chương 22: Án mạng ở tiêu cục
Đến một nhà trọ nhỏ thuê hai gian phòng, Độc Cô Ngạn lập tức kéo Hề Hề vào một phòng, khiến cho Phong Lăng Ba kêu to: “Này Độc Cô khổng tước, ngươi muốn làm gì hả?" Trả lời nàng là tiếng đóng cửa “rầm" một cái.
“Tiêu cô nương, cô có biết loại sâu này không?" Độc Cô Ngạn mở nắp chiếc hộp, đưa cho Hề Hề xem.
Nét mặt Hề Hề rất nhạt nhẽo, nhìn hắn, không nói một lời.
Độc Cô Ngạn không biết phải làm sao đành mở miệng nhắc lại: “Hề Hề, cô nhận ra loại sâu này chứ?"
Lúc này Hề Hề mới vui mừng gật đầu nhìn hắn rồi nói: “Muội biết."
Đôi lông mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, Độc Cô Ngạn lại hỏi: “Đây là loại sâu gì? Có độc không?"
Hề Hề lắc đầu: “Muội không biết."
“Không phải cô vừa nói biết loại sâu này sao?" Đôi lông mày của Độc Cô Ngạn lại nhíu lại.
“Ừm, bởi vì ở Tụ Hiền lâu muội từng bị nó cắn, nhưng nó đã bị một cước của Nhị Nha biến thành đồ ăn tươi rồi." Hề Hề ra vẻ tiếc nuối. Nàng vốn muốn bắt chúng lại, đợi khi trở về nhà sẽ đem dọa cha.
“Cô đã từng bị chúng cắn?" Độc Cô Ngạn kinh ngạc hỏi.
“Vâng, ở đây nổi lên vài nốt đỏ nhỏ nhỏ, nhưng sau lại dần biến mất." Hề Hề vén tay áo lên, chỉ vào cánh tay nhỏ bé nói. Trên đó một vết tích cũng không còn.
“Nhị Nha ăn xong có phản ứng gì không?"
“Ừm, có lẽ Nhị Nha thấy vị của nó không tồi…" Ăn xong còn liếm liếm cái vuốt.
Độc Cô Ngạn trở lên trầm mặc. Vì sao Hề Hề bị cắn mà không trúng độc? Ngay cả con báo trắng kia cũng không có phản ứng gì… Chẳng lẽ không phải cùng một loại sâu?
“Cô xác định chính là loại sâu này?"
“Vâng, bọn nó giống nhau, trông giống tằm." Hề Hề vừa nói vừa đưa một ngón tay chọc chọc vào trong hộp.
“Đừng chạm vào, có độc." Độc Cô Ngạn vội vàng kéo tay nàng ra khỏi cái hộp. Nhưng lại nhớ ra nàng vốn là con gái của quái y, có lẽ cha nàng đã cho nàng ăn linh đan diệu dược gì đó, bách độc bất xâm.
“Vâng." Hề Hề chậm chạm thu lại ngón tay, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, ánh lên vẻ mãn nguyện. A Ngạn hôm nay thật thân thiết nha!
Độc Cô Ngạn lại một lần nữa trầm tư suy nghĩ. Bởi vì sơ xuất của hắn mà hai người kia đã bị diệt khẩu, kẻ thần bí giết bọn họ sau đó cũng không còn tăm tích, hiện giờ manh mối duy nhất chính là xác những con sâu này. Trước khi trở về, hắn cố ý vòng đến trước cửa chính của đại viện xem xét, đây đúng là một tiêu cục, tên là Xích Tùng Chấn Viễn.
Chấn Viễn tiêu cục trong võ lâm rất có danh tiếng, bởi không đơn giản chỉ có một tiêu cục ở đây mà từ Tây Bắc đến Giang Nam, hầu như thành trấn phồn hoa nào cũng có cứ điểm của nó, nhân lực ước đến cả vạn người, được xưng là võ lâm đệ nhất tiêu. Tổng tiêu đầu họ Từ tên Chấn Viễn, khi còn trẻ đã nổi danh trên giang hồ với Phích Lịch thủ [Phích Lịch: sét đánh, bàn tay sét đánh = =" nghe như truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn], làm người rất coi trọng chữ tín, không chỉ võ nghệ xuất chúng, tài kinh thương cũng đứng hàng đầu, hai mươi năm trước, Chấn Viễn tiêu cục mà ông sáng lập nghiễm nhiên trở thành nơi được tin tưởng và có danh dự nhất trong võ lâm, người người ca tụng. Trong thị trấn Xích Tùng này bọn họ cũng có một phân cục, không ngờ lại gặp phải độc thủ của tổ chức thần bí này.
Những người đó, rốt cuộc có âm mưu gì?
Sự việc xảy ra ngày càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Xem ra phải nhanh chóng đến Ân Châu bàn bạc với bác, không chừng võ lâm sắp dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
“A Ngạn." Hề Hề gọi hắn một tiếng. Hắn trong nháy mắt từ trầm tư khôi phục vẻ bình thường. Bây giờ hắn còn phải mang theo nha đầu này…
“A Ngạn, huynh không vui sao?" Hề Hề thân thiết hỏi thăm hắn. Hai hàng lông mày của huynh ấy đã nhíu chặt lại rồi kia. Nhưng hình như A Ngạn chưa bao giờ vui vẻ cả…
“Ngày mai cô ở lại nhà trọ, không được ra ngoài, biết không?" Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói với nàng.
“A Ngạn, cùng đi không được sao?" Hề Hề trực tiếp hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất.
“Ta có chuyện phải làm." Độc Cô Ngạn đi tới mở cửa, đem Hề Hề đến trước mặt người vẫn dán tai ở cửa nghe trộm, chính là Phong Lăng Ba, nói: “Để ý cô ấy cẩn thận."
“A Ngạn, huynh định đi đâu, làm gì?" Hề Hề quay đầu lại hỏi.
Độc cô Ngạn hạ tầm mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Giải quyết xong mọi việc, ta sẽ trở về." Nói xong, người nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất.
“A Ngạn." Hề Hề vội vàng chạy đến trước cửa sổ, nhưng hắn đã biến mất không để lại dấu tích.
“Độc Cô khổng tước thần kinh, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?" Phong Lăng Ba ở phía sau nhỏ giọng nói thầm.
Ngày hôm sau, mọi người trong trấn bàn tán sôi nổi, Phong Lăng Ba ghé vào lầu một của một nhà trọ bình dân, nghe ngóng một hồi đã dần dần lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Chuyện là tiêu cục lớn nhất trấn – Chấn Viễn tiêu cục, ngày hôm qua bỗng nhiên gặp họa diệt môn. Không, cũng không thể gọi là diệt môn, bởi người già, phụ nữ và trẻ em đều còn sống, chỉ là mọi người cũng không lý giải được tại sao nam nhân trong nhà võ công đều tốt, vậy mà lại chết bất đắc kỳ tử phía sau hoa viên. Nghe nói lúc này quan phủ đã ra lệnh giới nghiêm toàn trấn, bất luận kẻ nào cũng không được vào thành, cũng không để kẻ nào có thể rời khỏi thành. Dù sao bỗng chốc chết đến ba bốn mươi người, lại đều là người biết võ, quan phủ cũng trở nên lo lắng.
“Độc Cô Ngạn liệu có liên quan đến những chuyện này không? Ngày hôm qua sắc mặt hắn thật khó coi." Phong Lăng Ba vừa đi đến phòng Hề Hề vừa lẩm bẩm. Nha đầu Hề Hề kia từ khi bị Độc Cô Ngạn bỏ lại đây, liền ngồi canh giữ bên cửa sổ, ngây ngốc chờ hắn trở về, đến cơm cũng không buồn ăn.
“Đại Mao, A Ngạn vẫn còn ở trong trấn sao?" Bên trong truyền ra câu hỏi của Hề Hề. Từ đêm qua đến nay, câu này nàng hỏi cũng phải đến một trăm tám mươi lần.
“Oa oa." Đại Mao không chút do dự kêu lên hai tiếng tỏ vẻ khẳng định.
Hề Hề lại nằm sấp xuống, quay về phía cửa sổ, tiếp tục sự nghiệp “vọng phu" của mình.
“Hề Hề, tới đây ăn chút gì đi, muội có nhìn đến mù mắt hắn cũng không lập tức xuất hiện được." Phong Lăng Ba bưng bát canh gà đặt lên bàn trước cửa sổ. Nàng thật lòng yêu thích Hề Hề, nha đầu này lại cố tình không nhận ra bộ dạng của mình có gì không tốt, cứ khăng khăng phải như thế này.
“Phong tỷ tỷ, vì sao lần nào A Ngạn cũng không cho muội đi cùng?" Hề Hề quay đầu hỏi, trong giọng nói tràn đầy buồn rầu.
“Nha đầu ngốc, muội không biết võ công, nếu như hắn ra ngoài làm chuyện nguy hiểm, muội đi theo không phải cũng nguy hiểm sao?" Phong Lăng Ba xoa xoa khuôn mặt vô cảm như khúc gỗ của nàng.
“A Ngạn lo lắng cho muội sao?" Hề Hề nghe xong cảm thấy rất vui vẻ.
“…Đúng vậy." Phong Lăng Ba chần chừ gật đầu, tuy nàng nghĩ Độc Cô khổng tưởng nhất định là ngại Hề Hề vướng tay vướng chân, nhưng nàng sẽ không nói sự thật đó ra làm Hề Hề đau lòng.
“A Ngạn thật tốt."Hề Hề cảm động ca ngợi. Phong Lăng Ba thầm oán Độc Cô Ngạn mấy câu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang trước mặt, không nhịn được lại tiến đến xoa xoa thêm mấy cái.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đi Ân Châu làm gì vậy? Tìm tướng công sao?" Sau khi tâm tình được thả lỏng, đột nhiên Hề Hề hăng hái nói chuyện phiếm, liền bám lấy Phong Lăng Ba hỏi chuyện.
“Cô nàng Hề Hề này, muội nghĩ mọi người đều giống muội, không sợ xấu hổ mà đuổi theo nam nhân sao?" Phong Lăng Ba nhéo cái mũi nhỏ của Hề Hề, giọng nói nhỏ dần: “Cha tỷ… Ông ấy bị người ta ám hại, đến nay vẫn không biết hung thủ là ai. Các huynh đệ trong nhà đều đến Ân Châu tham gia đại hội võ lâm, báo thù cho cha. Tỷ là con gái của người, không thể không làm gì. Tỷ muốn tự mình tìm ra hung thủ, báo thù cho cha."
Nàng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hề Hề, không khỏi tự giễu mình, cười nói: “Xem tỷ này, nói với muội những điều này làm gì chứ. Muội quá đơn thuần, không hề biết thế giới này tàn khốc như thế nào, nhưng Phong tỷ tỷ lại muốn muội mãi mãi có thể hồn nhiên, ngây thơ như bây giờ, ít nhất cũng có thể được vui vẻ." Xoa xoa đầu Hề Hề, Phong Lăng Ba mỉm cười có chút thê lương. Thật ra nàng cũng chỉ hơn Hề Hề có một, hai tuổi, trước khi cha nàng bị sát hại, chẳng phải nàng cũng là một tiểu thư ngây thơ, tùy hứng, không hiểu sự đời đấy sao, chỉ là khi cha đã mất, nàng mới phát hiện chính mình vẫn được bao bọc tốt mới có thể sống thoải mái như vậy. Cái chết của cha nàng khiến nàng trưởng thành chỉ sau một đêm, là con gái, nàng cũng phải gánh một phần trách nhiệm, cho dù con đường phía trước không biết có những nguy hiểm gì, nhưng nàng cũng không e sợ.
“Những thứ thật sự quan trọng, cho dù phải dùng cả tính mạng cũng phải tự tay mình bảo vệ." Hề Hề đột nhiên nói. Đây là câu nói mà một lần mẹ từng nói với cha, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng khi mẹ nói ra những lời này, trông mẹ thật vĩ đại.
Phong Lăng Ba ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hề Hề, trong lòng đột nhiên nghĩ, có lẽ ôm một tâm hồn như trẻ sơ sinh như Hề Hề mới là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Tuy khuôn mặt nàng luôn trông ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng không phải là giả ngu.
Nàng xoa đầu Hề Hề, dịu dàng nói: “Hề Hề, Phong tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội thật tốt."
Hề Hề có chút ngốc nghếch quay lại ôm lấy cánh tay của Phong Lăng Ba, nói với nàng: “Phong tỷ tỷ, muội cũng sẽ bảo vệ tỷ, và cả A Ngạn nữa." Trong lời nói tràn đầy vẻ nghiêm túc. Trong lòng nàng bỗng thấy ấm áp, ngây ngốc nhìn Hề Hề, đôi mắt sáng lên, trong đó ánh lên vẻ kiên định. Một lúc sau, Phong Lăng Ba bỗng bật cười, gật gật đầu: “Cảm ơn Hề Hề." Đương nhiên, nếu quên luôn cái tên phía sau thì càng đẹp.
Thị trấn Xích Tùng đã giới nghiêm mấy ngày, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì, lại càng cấp bách tìm ra hung thủ. Thật là một vụ án mạng kỳ lạ, cuối cùng quan phủ cũng không biết phải làm thế nào, đành tạm gác vụ án lại để điều tra sau.
Độc Cô Ngạn điều tra tại thị trấn Xích Tùng ba ngày, cũng không phát hiện điều gì liên quan đến tổ chức thần bí. Xem ra rất có khả năng bọn chúng đã rút khỏi Xích Tùng.
Hắn chỉ không hiểu, thật ra tại huyện Tụ Vân, tổ chức thần bí đã biết bọn họ bắt đầu điều tra chuyện này, vì sao vẫn tiếp tục hành sự trắng trợn như vậy? Là do không lo sợ, hay còn mục đích đặc biệt gì khác.
Có lẽ đây là lúc phải nói chuyện với Phong Lăng Ba.
“Thu dọn hành lý đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Ân Châu." Sau khi về đến quán trọ, Độc Cô Ngạn lập tức nói với một người đang quanh quẩn bên cạnh hắn như một con chó nhỏ. Hề Hề gật đầu, nhảy về phía trước đi gọi Phong Lăng Ba.
“Nhị Nha, Đại Mao, đi thôi." Hề Hề quay về phía Đại Mao và Nhị Nha đã mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẫy vẫy tay với chúng, Nhị Nha phẫn nộ thu hồi ánh mắt, ung dung lắc lắc đuôi, ưu nhã đi về phía Hề Hề. Đại Mao ở phía sau không hiểu gì oa oa lên hai tiếng, không thấy ai để ý đến nó, đành phải nhảy về phía trước, nối đuôi đi theo.
“Tiêu cô nương, cô có biết loại sâu này không?" Độc Cô Ngạn mở nắp chiếc hộp, đưa cho Hề Hề xem.
Nét mặt Hề Hề rất nhạt nhẽo, nhìn hắn, không nói một lời.
Độc Cô Ngạn không biết phải làm sao đành mở miệng nhắc lại: “Hề Hề, cô nhận ra loại sâu này chứ?"
Lúc này Hề Hề mới vui mừng gật đầu nhìn hắn rồi nói: “Muội biết."
Đôi lông mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, Độc Cô Ngạn lại hỏi: “Đây là loại sâu gì? Có độc không?"
Hề Hề lắc đầu: “Muội không biết."
“Không phải cô vừa nói biết loại sâu này sao?" Đôi lông mày của Độc Cô Ngạn lại nhíu lại.
“Ừm, bởi vì ở Tụ Hiền lâu muội từng bị nó cắn, nhưng nó đã bị một cước của Nhị Nha biến thành đồ ăn tươi rồi." Hề Hề ra vẻ tiếc nuối. Nàng vốn muốn bắt chúng lại, đợi khi trở về nhà sẽ đem dọa cha.
“Cô đã từng bị chúng cắn?" Độc Cô Ngạn kinh ngạc hỏi.
“Vâng, ở đây nổi lên vài nốt đỏ nhỏ nhỏ, nhưng sau lại dần biến mất." Hề Hề vén tay áo lên, chỉ vào cánh tay nhỏ bé nói. Trên đó một vết tích cũng không còn.
“Nhị Nha ăn xong có phản ứng gì không?"
“Ừm, có lẽ Nhị Nha thấy vị của nó không tồi…" Ăn xong còn liếm liếm cái vuốt.
Độc Cô Ngạn trở lên trầm mặc. Vì sao Hề Hề bị cắn mà không trúng độc? Ngay cả con báo trắng kia cũng không có phản ứng gì… Chẳng lẽ không phải cùng một loại sâu?
“Cô xác định chính là loại sâu này?"
“Vâng, bọn nó giống nhau, trông giống tằm." Hề Hề vừa nói vừa đưa một ngón tay chọc chọc vào trong hộp.
“Đừng chạm vào, có độc." Độc Cô Ngạn vội vàng kéo tay nàng ra khỏi cái hộp. Nhưng lại nhớ ra nàng vốn là con gái của quái y, có lẽ cha nàng đã cho nàng ăn linh đan diệu dược gì đó, bách độc bất xâm.
“Vâng." Hề Hề chậm chạm thu lại ngón tay, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, ánh lên vẻ mãn nguyện. A Ngạn hôm nay thật thân thiết nha!
Độc Cô Ngạn lại một lần nữa trầm tư suy nghĩ. Bởi vì sơ xuất của hắn mà hai người kia đã bị diệt khẩu, kẻ thần bí giết bọn họ sau đó cũng không còn tăm tích, hiện giờ manh mối duy nhất chính là xác những con sâu này. Trước khi trở về, hắn cố ý vòng đến trước cửa chính của đại viện xem xét, đây đúng là một tiêu cục, tên là Xích Tùng Chấn Viễn.
Chấn Viễn tiêu cục trong võ lâm rất có danh tiếng, bởi không đơn giản chỉ có một tiêu cục ở đây mà từ Tây Bắc đến Giang Nam, hầu như thành trấn phồn hoa nào cũng có cứ điểm của nó, nhân lực ước đến cả vạn người, được xưng là võ lâm đệ nhất tiêu. Tổng tiêu đầu họ Từ tên Chấn Viễn, khi còn trẻ đã nổi danh trên giang hồ với Phích Lịch thủ [Phích Lịch: sét đánh, bàn tay sét đánh = =" nghe như truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn], làm người rất coi trọng chữ tín, không chỉ võ nghệ xuất chúng, tài kinh thương cũng đứng hàng đầu, hai mươi năm trước, Chấn Viễn tiêu cục mà ông sáng lập nghiễm nhiên trở thành nơi được tin tưởng và có danh dự nhất trong võ lâm, người người ca tụng. Trong thị trấn Xích Tùng này bọn họ cũng có một phân cục, không ngờ lại gặp phải độc thủ của tổ chức thần bí này.
Những người đó, rốt cuộc có âm mưu gì?
Sự việc xảy ra ngày càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Xem ra phải nhanh chóng đến Ân Châu bàn bạc với bác, không chừng võ lâm sắp dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
“A Ngạn." Hề Hề gọi hắn một tiếng. Hắn trong nháy mắt từ trầm tư khôi phục vẻ bình thường. Bây giờ hắn còn phải mang theo nha đầu này…
“A Ngạn, huynh không vui sao?" Hề Hề thân thiết hỏi thăm hắn. Hai hàng lông mày của huynh ấy đã nhíu chặt lại rồi kia. Nhưng hình như A Ngạn chưa bao giờ vui vẻ cả…
“Ngày mai cô ở lại nhà trọ, không được ra ngoài, biết không?" Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói với nàng.
“A Ngạn, cùng đi không được sao?" Hề Hề trực tiếp hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất.
“Ta có chuyện phải làm." Độc Cô Ngạn đi tới mở cửa, đem Hề Hề đến trước mặt người vẫn dán tai ở cửa nghe trộm, chính là Phong Lăng Ba, nói: “Để ý cô ấy cẩn thận."
“A Ngạn, huynh định đi đâu, làm gì?" Hề Hề quay đầu lại hỏi.
Độc cô Ngạn hạ tầm mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Giải quyết xong mọi việc, ta sẽ trở về." Nói xong, người nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất.
“A Ngạn." Hề Hề vội vàng chạy đến trước cửa sổ, nhưng hắn đã biến mất không để lại dấu tích.
“Độc Cô khổng tước thần kinh, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?" Phong Lăng Ba ở phía sau nhỏ giọng nói thầm.
Ngày hôm sau, mọi người trong trấn bàn tán sôi nổi, Phong Lăng Ba ghé vào lầu một của một nhà trọ bình dân, nghe ngóng một hồi đã dần dần lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Chuyện là tiêu cục lớn nhất trấn – Chấn Viễn tiêu cục, ngày hôm qua bỗng nhiên gặp họa diệt môn. Không, cũng không thể gọi là diệt môn, bởi người già, phụ nữ và trẻ em đều còn sống, chỉ là mọi người cũng không lý giải được tại sao nam nhân trong nhà võ công đều tốt, vậy mà lại chết bất đắc kỳ tử phía sau hoa viên. Nghe nói lúc này quan phủ đã ra lệnh giới nghiêm toàn trấn, bất luận kẻ nào cũng không được vào thành, cũng không để kẻ nào có thể rời khỏi thành. Dù sao bỗng chốc chết đến ba bốn mươi người, lại đều là người biết võ, quan phủ cũng trở nên lo lắng.
“Độc Cô Ngạn liệu có liên quan đến những chuyện này không? Ngày hôm qua sắc mặt hắn thật khó coi." Phong Lăng Ba vừa đi đến phòng Hề Hề vừa lẩm bẩm. Nha đầu Hề Hề kia từ khi bị Độc Cô Ngạn bỏ lại đây, liền ngồi canh giữ bên cửa sổ, ngây ngốc chờ hắn trở về, đến cơm cũng không buồn ăn.
“Đại Mao, A Ngạn vẫn còn ở trong trấn sao?" Bên trong truyền ra câu hỏi của Hề Hề. Từ đêm qua đến nay, câu này nàng hỏi cũng phải đến một trăm tám mươi lần.
“Oa oa." Đại Mao không chút do dự kêu lên hai tiếng tỏ vẻ khẳng định.
Hề Hề lại nằm sấp xuống, quay về phía cửa sổ, tiếp tục sự nghiệp “vọng phu" của mình.
“Hề Hề, tới đây ăn chút gì đi, muội có nhìn đến mù mắt hắn cũng không lập tức xuất hiện được." Phong Lăng Ba bưng bát canh gà đặt lên bàn trước cửa sổ. Nàng thật lòng yêu thích Hề Hề, nha đầu này lại cố tình không nhận ra bộ dạng của mình có gì không tốt, cứ khăng khăng phải như thế này.
“Phong tỷ tỷ, vì sao lần nào A Ngạn cũng không cho muội đi cùng?" Hề Hề quay đầu hỏi, trong giọng nói tràn đầy buồn rầu.
“Nha đầu ngốc, muội không biết võ công, nếu như hắn ra ngoài làm chuyện nguy hiểm, muội đi theo không phải cũng nguy hiểm sao?" Phong Lăng Ba xoa xoa khuôn mặt vô cảm như khúc gỗ của nàng.
“A Ngạn lo lắng cho muội sao?" Hề Hề nghe xong cảm thấy rất vui vẻ.
“…Đúng vậy." Phong Lăng Ba chần chừ gật đầu, tuy nàng nghĩ Độc Cô khổng tưởng nhất định là ngại Hề Hề vướng tay vướng chân, nhưng nàng sẽ không nói sự thật đó ra làm Hề Hề đau lòng.
“A Ngạn thật tốt."Hề Hề cảm động ca ngợi. Phong Lăng Ba thầm oán Độc Cô Ngạn mấy câu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang trước mặt, không nhịn được lại tiến đến xoa xoa thêm mấy cái.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đi Ân Châu làm gì vậy? Tìm tướng công sao?" Sau khi tâm tình được thả lỏng, đột nhiên Hề Hề hăng hái nói chuyện phiếm, liền bám lấy Phong Lăng Ba hỏi chuyện.
“Cô nàng Hề Hề này, muội nghĩ mọi người đều giống muội, không sợ xấu hổ mà đuổi theo nam nhân sao?" Phong Lăng Ba nhéo cái mũi nhỏ của Hề Hề, giọng nói nhỏ dần: “Cha tỷ… Ông ấy bị người ta ám hại, đến nay vẫn không biết hung thủ là ai. Các huynh đệ trong nhà đều đến Ân Châu tham gia đại hội võ lâm, báo thù cho cha. Tỷ là con gái của người, không thể không làm gì. Tỷ muốn tự mình tìm ra hung thủ, báo thù cho cha."
Nàng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hề Hề, không khỏi tự giễu mình, cười nói: “Xem tỷ này, nói với muội những điều này làm gì chứ. Muội quá đơn thuần, không hề biết thế giới này tàn khốc như thế nào, nhưng Phong tỷ tỷ lại muốn muội mãi mãi có thể hồn nhiên, ngây thơ như bây giờ, ít nhất cũng có thể được vui vẻ." Xoa xoa đầu Hề Hề, Phong Lăng Ba mỉm cười có chút thê lương. Thật ra nàng cũng chỉ hơn Hề Hề có một, hai tuổi, trước khi cha nàng bị sát hại, chẳng phải nàng cũng là một tiểu thư ngây thơ, tùy hứng, không hiểu sự đời đấy sao, chỉ là khi cha đã mất, nàng mới phát hiện chính mình vẫn được bao bọc tốt mới có thể sống thoải mái như vậy. Cái chết của cha nàng khiến nàng trưởng thành chỉ sau một đêm, là con gái, nàng cũng phải gánh một phần trách nhiệm, cho dù con đường phía trước không biết có những nguy hiểm gì, nhưng nàng cũng không e sợ.
“Những thứ thật sự quan trọng, cho dù phải dùng cả tính mạng cũng phải tự tay mình bảo vệ." Hề Hề đột nhiên nói. Đây là câu nói mà một lần mẹ từng nói với cha, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng khi mẹ nói ra những lời này, trông mẹ thật vĩ đại.
Phong Lăng Ba ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hề Hề, trong lòng đột nhiên nghĩ, có lẽ ôm một tâm hồn như trẻ sơ sinh như Hề Hề mới là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Tuy khuôn mặt nàng luôn trông ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng không phải là giả ngu.
Nàng xoa đầu Hề Hề, dịu dàng nói: “Hề Hề, Phong tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội thật tốt."
Hề Hề có chút ngốc nghếch quay lại ôm lấy cánh tay của Phong Lăng Ba, nói với nàng: “Phong tỷ tỷ, muội cũng sẽ bảo vệ tỷ, và cả A Ngạn nữa." Trong lời nói tràn đầy vẻ nghiêm túc. Trong lòng nàng bỗng thấy ấm áp, ngây ngốc nhìn Hề Hề, đôi mắt sáng lên, trong đó ánh lên vẻ kiên định. Một lúc sau, Phong Lăng Ba bỗng bật cười, gật gật đầu: “Cảm ơn Hề Hề." Đương nhiên, nếu quên luôn cái tên phía sau thì càng đẹp.
Thị trấn Xích Tùng đã giới nghiêm mấy ngày, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì, lại càng cấp bách tìm ra hung thủ. Thật là một vụ án mạng kỳ lạ, cuối cùng quan phủ cũng không biết phải làm thế nào, đành tạm gác vụ án lại để điều tra sau.
Độc Cô Ngạn điều tra tại thị trấn Xích Tùng ba ngày, cũng không phát hiện điều gì liên quan đến tổ chức thần bí. Xem ra rất có khả năng bọn chúng đã rút khỏi Xích Tùng.
Hắn chỉ không hiểu, thật ra tại huyện Tụ Vân, tổ chức thần bí đã biết bọn họ bắt đầu điều tra chuyện này, vì sao vẫn tiếp tục hành sự trắng trợn như vậy? Là do không lo sợ, hay còn mục đích đặc biệt gì khác.
Có lẽ đây là lúc phải nói chuyện với Phong Lăng Ba.
“Thu dọn hành lý đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Ân Châu." Sau khi về đến quán trọ, Độc Cô Ngạn lập tức nói với một người đang quanh quẩn bên cạnh hắn như một con chó nhỏ. Hề Hề gật đầu, nhảy về phía trước đi gọi Phong Lăng Ba.
“Nhị Nha, Đại Mao, đi thôi." Hề Hề quay về phía Đại Mao và Nhị Nha đã mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẫy vẫy tay với chúng, Nhị Nha phẫn nộ thu hồi ánh mắt, ung dung lắc lắc đuôi, ưu nhã đi về phía Hề Hề. Đại Mao ở phía sau không hiểu gì oa oa lên hai tiếng, không thấy ai để ý đến nó, đành phải nhảy về phía trước, nối đuôi đi theo.
Tác giả :
Duyệt Vi