Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người
Chương 169 169 Một Trăm Năm Trước 12 Giang Khắc Sau Này Anh Đừng Đi Nhặt Rác Nữa
Mặc Khuynh mím môi.
Cô bực mình cướp lấy chiếc đèn pin trong tay Giang Khắc, chiếu thẳng vào tấm ván gỗ dựng thành tường, bắt đầu nhìn kỹ mấy bức tranh nguệch ngoạc trên đó.
Phải nói Ân Lâm này, có thể là tài văn chương không tồi, nhưng trình độ vẽ vời thật sự không bằng cả một đứa trẻ con, hình vẽ quẹt ngang quẹt dọc, không hề có logic gì cả.
Nhưng mà, Mặc Khuynh nhìn một hồi lâu, bỗng nhìn ra manh mối nào đó.
Mặc Khuynh quay đầu, hỏi Giang Khắc: "Ông ấy vẽ ra những gì mình đã trải qua?"
"Ừm."
Giang Khắc không cần suy nghĩ gật đầu.
Những tấm gỗ này đều dùng bút bi vẽ lên, hình vẽ rất nhỏ, còn nguệch ngoạc, hơn nữa thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, khó mà nhìn rõ, nhưng Mặc Khuynh vẫn nhìn ra vài đầu mối.
Mặc Khuynh chỉ một chỗ: "Đây là lúc ông ấy bị anh họ mình lừa?"
"Ừm."
"Cái này thì sao?" Mặc Khuynh chỉ một chỗ khác.
Bức này thật sự là quá khó nhìn.
"Đang nghiên cứu." Giang Khắc nói, "Nhìn ra một chút rồi, đại khái là sau khi ông ấy gặp được một nhóm người thì bỗng phát điên."
Mặc Khuynh nghe vậy, nhất thời không còn thấy nhàm chán nữa, bước lên tấm ván dùng làm giường, cẩn thận nghiên cứu.
Giang Khắc nhìn theo, có hơi cạn lời, lại có hơi buồn cười.
"Cô cứ đi xuống trước đã." Giang Khắc nắm cổ tay Mặc Khuynh, "Tối thế này, còn bị thấm nước, khó mà nhìn ra cái gì."
Hắn hứa hẹn: "Hai ngày tiếp theo tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu, chờ nghiên cứu xong rồi lại nói với cô."
Mặc Khuynh không đáp, rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình.
Giang Khắc nhìn theo, ngón tay cứng đờ.
Nhưng mà, Mặc Khuynh cũng không nói gì, rút tay ra, sau đó đi xuống.
Cô dặn Giang Khắc: "Lau đi."
Tấm ván gỗ dùng làm giường bị Ân Lâm đạp loạn lên, vốn đã bẩn lắm rồi.
Nhưng Mặc Khuynh vẫn cảm thấy không nên cứ để như vậy.
Giang Khắc nhìn Mặc Khuynh một cái, không nói gì, lấy ra một chiếc khăn, cúi người lau tấm ván gỗ.
Trong lúc đó, hắn hỏi Mặc Khuynh: "Hôm nay ở đoàn phim lại xảy ra chuyện?"
"Ừm."
"Có thể làm ra chuyện như vậy ở trước mặt bao nhiêu người, không để lại bất cứ dấu vết gì, hoặc là do đầu óc đủ thông minh, hoặc là thân thủ đủ linh hoạt." Giang Khắc nói.
Mặc Khuynh tán thành: "Ừm.
Chắc chắn không giống người thường."
"Mục đích là gì?" Giang Khắc hỏi.
Hắn đến đây vì "chuyện từ một trăm năm trước", không quá nắm rõ chuyện trong đoàn phim, cũng không có nhiều thời gian đi tìm hiểu.
"Không giống như nhằm vào cụ thể một người nào, mà là nhằm vào cả đoàn phim." Mặc Khuynh cắn vỡ viên kẹo trong miệng: "Có một khả năng khác, là không muốn đoàn phim tiếp tục quay bộ phim này."
Giang Khắc hơi dừng, bỗng quét mắt về phía Ân Lâm vẫn nằm bất động, hỏi Mặc Khuynh: "Cô nghĩ thế nào?"
Mặc Khuynh hiểu ý hắn, nói: "Tôi cũng vừa nghĩ đến ông ấy."
Cô ngồi ở băng ghế nhỏ, hơi ngả người về sau, phân tích: "Câu chuyện này bị trộm từ ông ấy, mà ông ấy lại không muốn câu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, nghĩ cách ngăn cản đoàn làm phim là rất bình thường."
Hơi dừng, Mặc Khuynh lại bổ sung: "Ồ.
Nếu dựa theo lời anh nói, thì thân thủ này của ông ấy cũng rất đáng ngờ."
Phân tích như vậy, dường như tám phần là Ân Lâm rồi.
Giang Khắc "ừm" một tiếng: "Đúng là không thể loại trừ chính là ông ấy."
Mặc Khuynh bỗng ngồi thẳng, quay sang, đánh giá hắn: "Anh ở đâu vậy?"
Giang Khắc lau xong tấm ván gỗ giường, đứng lên: "Ở đây."
"Hả?"
Mặc Khuynh ngạc nhiên.
Giang Khắc nói: "Người lang thang thì phải có dáng vẻ của người lang thang."
"Thật ra," Mặc Khuynh lấy ra mấy tờ tiền giấy nhăn nhúm: "Chỗ tôi có ít tiền."
Cô đặt mấy tờ tiên đó lên bàn.
Cô nói: "Anh đừng nhặt rác nữa."
(*) ổng nhặt rác trải nghiệm nhân sinh thôi chứ nghèo khó gì thật giống bộ ba nghèo khổ nhà bà đâu bà ơi, đừng để bị lừa:))))
Giang Khắc: "..."
"Đùng đoàng--"
Tiếng sấm rung chuyển chợt vang lên.
Nhà gỗ nhỏ sập xệ đứng thẳng giữa gió lớn.
Mưa to gió lớn đập lên tấm bạt, âm thanh cực kỳ đinh tai nhức óc, còn theo khe hở tiến vào trong, ở bên trong không gian chật hẹp thổi loạn.
Mấy tờ tiền giấy nằm lẳng lặng trên mặt bàn.
Giờ phút này, Giang Khắc thật sự có ảo giác đặt mình trong tình cảnh khốn khó của một người lang thang, nhận sự bố thí từ một cô gái có tấm lòng lương thiện cũng không mấy giàu có gì.
"Được."
Giang Khắc cầm mấy tờ tiền giấy kia.
(*) ôi ông ơi tiền hai vị kia còng lưng ra mới kiếm được hôm nay, tiền ăn ngày mai của ba người khố rách áo ôm đó đấy:)))
Hắn nhìn Mặc Khuynh một cái thật sâu, nói: "Sau này không nhặt nữa."
Mặc Khuynh thở ra một hơi.
Ngược lại cũng không phải vì lo lắng đến vấn đề tài chính của Giang Khắc.
Mà là sợ Giang Khắc nhập vai bệnh thần kinh này đến nghiện, thật biến mình thành như vậy.
Mà sáng nay lúc cô nhìn thấy Giang Khắc nhặt rác, dù thấy buồn cười, nhưng thật sâu trong lòng còn có chua xót.
Tuy biết là giả.
Nhưng mà, thế sự vô thường, ngộ nhỡ thật sự như vậy thì sao?
Ngộ nhỡ, bỏ xuống thân phận thế thân của Giang Diên rồi, Giang Khắc thật sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng thì phải làm sao đây?
Hồi lâu sau, Mặc Khuynh nói: "Chờ ngớt mưa, đưa tôi về đi."
Giang Khắc không hề chần chừ: "Được."
*
Khoảng chừng mười lăm phút sau, mưa bên ngoài ngớt dần, tiếng gió cũng không còn gào thét như vừa nãy nữa.
Trong nhà gỗ không có ô.
Giang Khắc và Mặc Khuynh dùng chung một cái.
Giang Khắc cầm ô, sóng vai với Mặc Khuynh đi trên bờ đập của con sông, chiếc ô nghiêng về một bên, che lại toàn bộ những giọt mưa phía Mặc Khuynh.
Đêm đen như mực.
Bên bờ sông ngẫu nhiên có một cột đèn đường, cô quạnh lạnh lẽo, nhưng dường như trở thành một vài điểm sáng nhỏ bé giúp trấn nhỏ này không bị bóng tối nuốt chửng.
"Anh tra ra cả người này rồi, tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa." Giọng nói trong trẻo của Mặc Khuynh vang lên, lẫn vào tiếng mưa tí tách trở nên mơ hồ xa xôi, "Quá khứ của tôi, anh muốn nghe không?"
Giang Khắc ngẩn ra một giây, hơi ngạc nhiên.
Mặc Khuynh đi lên một bước, bị mưa hắt lên người, cô dừng chân, lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn Giang Khắc đứng lặng im.
"Anh có đang nghe không đấy?"
Mặc Khuynh vỗ lên ngực hắn, nhướng mày, trêu chọc nhẹ nhàng.
Cô lại lên tiếng, âm cuối kéo dài: "Quá hạn là không kể nữa đâu nha."
"Nghe."
Giang Khắc cầu còn không được.
Mặc Khuynh đi phía trước, bỗng hỏi: "Anh nhớ Kỳ Hoàng Nhất Mạch không?"
Giang Khắc đi bên cạnh cô: "Nhớ."
Khi trước nghe Mặc Nhất Đình kể, từng nhắc đến "Kỳ Hoàng Nhất Mạch", đại khái là những người dân tộc Di rất giỏi về y thuật, nhưng một trăm năm trước đã bị tru sát toàn bộ, hiện thế mới không còn lại truyền nhân nào.
"Một trăm năm trước, Kỳ Hoàng Nhất Mạch có một quái nhân, tinh thông y thuật, một lòng vì dân.
Thân ở thời loạn thế, bằng tài năng y thuật ưu việt mà sống yên ổn, hơn nữa còn chăm chỉ tiến bộ, nắm được nhiều học vị tiến sĩ liên quan đến sinh học, hóa học, y học."
Mặc Khuynh nói đến đây, hơi ngừng, mới nói: "Người đó tên Lưu Giác."
Giang Khắc nhíu mày.
Cái tên Lưu Giác này, hắn chưa từng nghe qua.
Giang Khắc không tiếp lời, chờ cô kể.
"Có một ngày, ông ấy đi qua khu vực có chiến sự nọ, thấy được dân chúng lầm than, bắt đầu phẫn nộ." Mặc Khuynh thong thả kể, "Ông ấy thật sự là một thiên tài, có những lối đi khác người.
Người bình thường hẳn sẽ tận dụng năng lực này phục vụ cho quốc gia, đi theo con đường chính đạo.
Nhưng ông ấy cứ không, ông ấy cảm thấy cần phải giải quyết vấn đề từ căn nguyên của nó, cần uy hiếp nước địch, cho nên nảy ra ý định táo bạo, muốn luyện ra một đội quân bất tử."
"..."
Giang Khắc há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt vào.
"Là người theo trường phái hành động, nói là làm, ông ấy dựa vào tích cóp nhiều năm, mua trẻ em ở khắp nơi về làm thí nghiệm."
Mặc Khuynh nhún vai: "Tôi ấy à, khá thảm, trùng hợp là nhóm đầu tiên được ông ấy thu mua.".