Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật
Chương 107: Anh mới là người xấu
Lúc Trình Kiệt và Tiêu Dật đến văn phòng thì Tiểu Khiết đã ngồi ở bên ngoài chỗ làm việc của mình rồi:
“Trình tổng, Tiêu Dật hai người đến rồi sao"
Trình Kiệt khẽ gật đầu xem như chào hỏi, Tiêu Dật trên tay cầm một túi bánh bao nho nhỏ dừng lại chỗ làm việc của Tiêu Khiết. Ngày hôm qua Tiểu Khiết nhắn tin than thở với Tiêu Dật rằng cô bị Trình Kiệt bắt làm tăng ca đến tối muộn mới được về, Tiêu Dật đương nhiên là người hiểu chuyện ngày hôm nay liền mua đồ ăn sáng tới cho Tiểu Khiết:
“Tiểu Khiết cho cô, là bánh bao của tiệm A nổi tiếng đó"
Tiêu Khiết vui vẻ cầm lấy túi bánh bao kia, ánh mắt lơ đãng nhìn tới phía cần cổ của Tiêu Dật rồi bĩu môi:
“Chẳng trách Trình tổng lại gấp gáp muốn về nhà như vậy, thì ra là ở nhà có một con hồ ly"
Tiêu Dật hả một tiếng, Tiểu Khiết đánh vào vai Tiêu Dật một cái:
“Cần cổ cậu kia, có chỗ nào không lành lặn hay không?"
Tiêu Dật hiểu ý vội vã mang cổ áo kéo cao lên một chút, cậu khẽ ho nhẹ định hỏi Tiểu Khiết một số chuyện:
“Tiểu Khiết, tôi hỏi cô chuyện này…"
Tiêu Dật còn chưa kịp hỏi thì Trình Kiệt đã đích thân đi ra ngoài cửa lạnh giọng gọi cậu vào trong rồi:
“Tiểu Dật mau lại đây"
Tiểu Khiết thấy ông chủ của mình đích thân ra gọi người làm sao còn dám giữ chứ, chính vì thế vội vã xua tay với Trình Kiệt:
“Cậu mau mau vào trong đi, cậu còn đứng đây nữa có khi buổi tối tôi lại phải tăng ca, bánh bao ngon đến mấy chỉ sợ cũng không còn mạng mà ăn"
Tiêu Dật do dự cuối cùng vẫn đi vào trong văn phòng làm việc của Trình Kiệt, Trình Kiệt nhíu mày nhìn Tiêu Dật:
“Lại nói chuyện nữa, em rốt cuộc có bao nhiêu chuyện với cô ấy mà nói nhiều thế"
Tiêu Dật đi tới chỗ bàn làm việc nhỏ của mình ngồi xuống:
“Không có gì đâu, chỉ là trao đổi vấn đề công việc mà thôi"
Trình Kiệt khoanh tay trước ngực có điểm bực bội:
“Công việc? Nếu là vấn đề công việc không phải hỏi anh là đúng người nhất rồi hay sao!"
Tiêu Dật khẽ liếc mắt nhìn Trình Kiệt bĩu môi nửa đùa nửa thật thăm dò Trình Kiệt:
“Không biết xấu hổ, hỏi anh anh không trả lời, em mới phải đi hỏi cô ấy"
Trình Kiệt xoay người đi về phía bàn làm việc của mình:
“Lát nữa anh có hẹn với đối tác cần phải ra ngoài một lúc, em ở văn phòng không có được lén lút ra ngoài nói chuyện với cô ấy có biết chưa"
Tiêu Dật ừ nhẹ, cậu cũng không hỏi rằng Trình Kiệt đi đâu, càng không tức giận vì Trình Kiệt lại ghen tuông trẻ con như vậy. Trình Kiệt cũng có điểm bất ngờ, hắn hỏi thêm một câu hỏi nữa:
“Như vậy lát nữa em có muốn ăn gì hay không?"
Tiêu Dật vẫn một bộ dạng chăm chỉ đánh máy:
“Ừm, bánh bông lan đi"
Trình Kiệt im lặng quan sát Tiêu Dật một chút, sau khi xác định cậu không có biểu hiện gì quá mức kỳ lạ mới tiếp tục làm công việc của mình. Tiêu Dật hôm nay ngoan ngoãn khác thường, cả một quá trình đều im lặng ngồi chăm chỉ gõ văn kiện không có chơi game. Tiêu Dật ngồi một lúc thì Trình Kiệt cũng thu dọn văn kiện đứng dậy:
“Tiểu Dật, anh đi đây"
Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt một cái rồi lại tiếp tục chăm chỉ làm việc. Trình Kiệt vừa bước ra bên ngoài đóng cửa văn phòng vào thì Tiêu Dật liền đứng dậy mở hé cửa nhìn theo hắn, sau khi xác nhận hắn đã đi vào trong thang máy rồi mới bước ra ngoài đi theo. Tiêu Dật đứng đợi trước thang máy dành cho nhân viên ở bên cạnh, mắt thấy thang máy của Trình Kiệt đã xuống đến tầng 30 rồi thì lúc này thang máy của nhân viên mới mở ra, Tiêu Dật nhanh chóng bước vào bên trong nhấn xuống tầng 1, may mắn hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc cho nên không có ai dùng thang máy nếu không chỉ sợ cậu sẽ để mất dấu Trình Kiệt mất. Trước cửa Trình thị bao giờ cũng sẽ có một vài chiếc taxi đỗ ở đó, Tiêu Dật nhanh chóng ngồi vào một chiếc taxi gần nhất rồi đợi xe của Trình Kiệt từ bãi đỗ xe đi ra:
“Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước đi"
Chiếc taxi luôn giữ khoảng cách với xe của Trình Kiệt, Tiêu Dật tuy rằng không biết Trình Kiệt có thật sự là đi gặp đối tác hay không, nhưng đêm hôm qua chính tai cậu nghe thấy hắn nói với ai đó ngày hôm nay sẽ hẹn gặp mặt, Trình Kiệt đôi lúc sẽ có những biểu hiện rất kỳ lạ khiến cho cậu thỉnh thoảng sẽ giật mình hoảng sợ, nếu như thật sự là đối tác kinh doanh tại sao muộn như vậy rồi mới gọi điện hẹn gặp mặt, Tiêu Dật luôn cảm thấy rằng Trình Kiệt nhất định có điều gì đó giấu giếm mình.
Xe chạy một lúc Tiêu Dật liền phát hiện Trình Kiệt dừng lại trước một bệnh viện lớn, cậu nhíu mày không rõ hắn vào đây làm cái gì, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là ngồi lại trong xe yên lặng chờ đợi, đợi năm phút rồi mười phút vẫn chưa thấy Trình Kiệt ra, bác tài sốt ruột quay sang hỏi Tiêu Dật:
“Này, cậu định đợi ở chỗ này đến khi nào, tôi còn phải đi làm việc nữa đó"
Tiêu Dật từ phía sau nói lên:
“Bác tài, đợi một chút nữa đi, lát nữa tôi sẽ trả thêm tiền cho bác"
Tài xế nghe thấy sẽ được trả thêm tiền mới không làm khó Tiêu Dật nữa, một lúc sau đó Trình Kiệt cuối cùng cũng đi ra nhưng mà đi bên cạnh hắn còn có một cô gái khác, cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt nhìn vô cùng hợp thời trang, mái tóc thẳng thả tự nhiên càng khiến cho người ta nhìn không thể rời mắt được. Tiêu Dật không nhìn rõ gương mặt của cô gái kia bởi vì trên gương mặt cô gái ấy có đeo một cặp kính râm che mất nửa gương mặt, Tiêu Dật vỗ vỗ vào vai tài xế:
“Bác tài, lại phiền bác đi theo chiếc xe kia được không?"
Tài xế lại lái xe theo sau xe của Trình Kiệt, chiếc xe của Trình Kiệt vừa đi được khoảng ba trăm mét liền dừng lại ở trước một hiệu thuốc nhỏ, cô gái kia bước xuống xe đi vào bên trong một lúc liền trở ra ngày. Sau đó Tiêu Dật phát hiện Trình Kiệt cùng cô gái này đi đến một khu chung cư cao cấp, bởi vì khu chung cư này không cho người lạ vào cho nên Tiêu Dật chỉ còn cách ngồi lại phía bên ngoài đợi. Tiêu Dật có chút nóng lòng bởi vì cậu đã đợi rất lâu rồi vẫn không thấy Trình Kiệt trở ra, mười phút rồi hai mươi phút vẫn cứ như vậy, mãi cho đến ba mươi phút sau tài xế cuối cùng cũng không đợi được nữa đành để Tiêu Dật ở lại.
Tiết trời đã vào mùa thu, tuy không có nắng nóng gay gắt như mùa hạ nhưng nhiệt độ vẫn chẳng dễ chịu đi được chút nào, Tiêu Dật ở đối diện khu nhà một lúc đành quyết định đi tới quán cà phê phía trước ngồi đợi, cậu cũng không biết mình rốt cuộc ngồi đợi cái gì nhưng mà vẫn là muốn đợi Trình Kiệt đi ra. Tiêu Dật chọn một chỗ có thể quan sát tốt nhất về phía khu chung cư kia, bàn tay đã cầm điện thoại nhưng nãy giờ vẫn do dự không dám gọi cho hắn, đúng lúc này có một giọng nam lên tiếng;
“Xin chào"
Tiêu Dật quay đầu lại nhìn người đàn ông phía trước, người đàn ông phía trước nhìn sao cũng giống một người đàn ông thành đạt, hơn nữa khí chất này so với Trình Kiệt cũng không hề thua kém, hẳn là cũng có địa vị trong xã hội. Anh ta mặc một chiếc quần âu màu xám, áo sơ mi trắng đơn giản bỏ vào trong quần âu, mái tóc ngắn được cắt tỉa tỉ mỉ nhìn rất hợp với gương mặt dễ gần kia của anh ta. Tiêu Dật không quen người này, lại đột nhiên bị người lạ chào hỏi liền ngây người ra một chút mới có phản ứng lại:
“Ừm, anh có chuyện gì sao?"
Người đàn ông kia vẫn giữ nụ cười hòa ái:
“Không biết cậu có hẹn với ai hay không, tôi ngồi chỗ này được chứ?"
Tiêu Dật nhìn hướng chỉ tay của anh ta liền có chút khó hiểu, bởi vì cậu và anh ta không quen biết nhưng tự nhiên anh ta lại đề nghị muốn ngồi cùng với cậu:
“Ngồi chỗ này hả?"
Người đàn ông kia gật đầu:
“Đúng vậy, có phiền hay không? Bởi vì tôi lần trước nhìn thấy cậu ở trên tạp chí thời trang, phía công ty chúng tôi rất có hứng thú với cậu"
Tiêu Dật bất ngờ hả một tiếng, người đàn ông kia hỏi tiếp:
“Cậu đang bận sao?"
Tiêu Dật khôi phục lại tinh thần:
“Không bận, anh ngồi đi"
Người đàn ông kia kéo ghế ngồi xuống đối diện trước mặt của Tiêu Dật, từ trong túi quần của mình lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu:
“Tôi là Thẩm Đào"
Tiêu Dật cầm lấy tấm danh thiếp kia nhìn một lượt phía trên có một vài thông tin liên hệ của người đàn ông này: Thẩm Đao CEO công ty giải trí Hợp Cảnh… như vậy người này chính là Hợp tổng sao, Tiêu Dật giật mình nhìn chằm chằm Thẩm Đào:
“Anh là Hợp tổng sao?"
Thẩm Đào vẫn giữ thái độ hòa nhã, nếu như so với Trình Kiệt luôn luôn biểu lộ sự lạnh lùng kiêu ngạo ra bên ngoài thì người này có vẻ là một ông chủ dễ tính hơn:
“Thật ra thì tôi cũng biết cậu đang là người của Trình thị, nhưng thời gian gần đây có vẻ như cậu không được Trình thị trọng dụng cho lắm, nếu như cậu qua Hợp Cảnh tôi nhất định cam đoan sẽ làm cho cậu nổi tiếng"
Tiêu Dật đặt tấm danh thiếp xuống mặt bàn:
“Cám ơn anh nhé, nhưng mà…"
Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Đào đã cắt ngang lời cậu rồi:
“Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không cần thiết phải vội vàng quyết định ngay, Hợp Cảnh so với Trình thị tuy không bằng nhưng so với các công ty giải trí khác cũng không kém hơn"
Tiêu Dật tuy rằng có một chút nghi ngờ, chẳng hiểu tại sao đường đường là Hợp tổng của Hợp Cảnh lại đích thân ngỏ ý mời một nghệ sĩ chưa có tên tuổi gì như cậu đến đầu quân.
“Hôm nay cậu tới chỗ này có chuyện gì sao, hay là nhà cậu ở chỗ này hả?" Thẩm Đào biết hiện tại Tiêu Dật ở với Trình Kiệt, mà chỗ ở của Trình Kiệt cách rất xa nơi này, hơn nữa ngay cả Trình thị cũng cách khá xa, nhưng mà Thẩm Đào vẫn cố tình muốn hỏi như vậy để thăm dò.
Tiêu Dật qua loa đáp:
“Tôi có chút việc nên mới tới đây"
Thẩm Đào gật gật đầu, anh ta vô tình nhìn ra phía cửa sổ phát hiện thấy bóng dáng của Trình Kiệt bước ra từ khu chung cư kia liền có vẻ như hiểu ra mọi chuyện. Thẩm Đào vốn định đứng dậy rời đi rồi nhưng lại cố muốn nán lại ngồi ở chỗ này cùng Tiêu Dật nói chuyện một chút, để cho Trình Kiệt nhìn thấy.
“Đúng rồi Tiêu Dật cậu có hứng thú muốn phát triển về lĩnh vực diễn xuất hay ca hát trước?"
Tuy rằng Tiêu Dật không có ý định sẽ ra nhập Hợp Cảnh nhưng mà khi có người hỏi cậu đến vấn đề này cậu sẽ rất hứng thú mà cùng người ta trao đổi, bởi vì khoảng thời gian này cậu luôn dành phần lớn thời gian để trò chuyện cùng Trình Kiệt, nhưng mỗi lần cùng hắn nói chuyện hắn lại không bao giờ đề cập đến vấn đề này, cậu cảm giác có vẻ như Trình Kiệt quả thật không thích cậu trở thành một nghệ sĩ:
“Tôi sao, tôi học chuyên ngành diễn xuất nhưng nếu như có cơ hội cũng muốn phát triển qua ca hát, nhưng có lẽ trước mắt vẫn là diễn xuất thì hơn"
Thẩm Đào khẽ mỉm cười, nụ cười của anh ta so với nụ cười của Trình Kiệt dĩ nhiên không thể nào so sánh được, nhưng Tiêu Dật biết có lẽ người đàn ông này so với Trình Kiệt dễ gần hơn bởi vì anh ta đối với một người xa lạ như cậu vẫn có thể mỉm cười mà trò chuyện thân thiện như thế, nhớ lại lần đầu tiên gặp Trình Kiệt ở trong thang máy, Tiêu Dật còn thật sự ngay cả thở mạnh cũng không dám thở bởi vì người ta luôn duy trì một gương mặt lạnh lùng.
Lúc Tiêu Dật còn đang vui vẻ trò chuyện với Thẩm Đào đến xuất thần, ngay cả mọi thứ xung quanh cũng tạm thời bị cậu bỏ vào quên lãng thì lúc này một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu từ ghế ngồi đứng dậy, Tiêu Dật không kịp phòng bị cứ như vậy bị kéo về phía trước, ngay cả chiếc bàn đối diện cũng bị xê dịch ra một chút, may mắn phía trước có người cố ý đỡ cậu nếu không cậu khẳng định đã ngã xuống sàn rồi:
“Em làm gì ở chỗ này?"
Tiêu Dật lúc lấy lại ý thức mới xác nhận được mình đang ở trong vòng tay của Trình Kiệt, quán cà phê này tuy không đông khách nhưng vẫn có người đến ngồi, hơn nữa đối diện cậu còn có Thẩm Đào, Trình Kiệt đột nhiên hành động như vậy còn nói rất lớn khiến cho mọi người trong quán đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn cậu, Tiêu Dật vừa bị đau vừa lúng túng khó xử đẩy Trình Kiệt ra nhíu mày:
“Anh làm cái gì thế?"
Trình Kiệt lại khác lạ nữa, lần này hắn biểu lộ rõ sự tức giận ra ngoài mặt, Tiêu Dật trong lúc nhìn lại liền bị ánh mắt đỏ ngầu kia của hắn làm cho hốt hoảng, cổ họng vốn định lớn tiếng nói công bằng vài câu cũng không có khả năng. Trinh Kiệt quay sang nắm lấy cổ áo sơ mi của Thẩm Đào nhấc lên, hắn khàn giọng rét lạnh:
“Đừng để cho tôi nhìn thấy cậu xuất hiện trước mặt em ấy một lần nữa!"
Tiêu Dật hốt hoảng, Trình Kiệt tuy rằng kiêu ngạo không coi ai ra gì nhưng mà cậu trước nay chưa hề thấy hắn động chân động tay với bất cứ ai, mắt thấy Trình Kiệt nắm cổ áo của Thẩm Đào cậu liền vội vã tách hắn ra can ngăn:
“Anh làm gì thế? Mau thả người ta ra đi!"
Trình Kiệt mạnh tay buông cổ áo của Thẩm Đào ra rồi ngay lập tức kéo lấy cổ tay của Tiêu Dật rời khỏi quán cà phê này. Thẩm Đào không có tức giận, trên khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ, cho dù là chuyện đại học năm đó cũng chưa từng nhìn thấy Trình Kiệt mất kiểm soát như vậy, xem ra Tiêu Dật thật sự cũng rất có vị trí đối với Trình Kiệt.
Tiêu Dật cứ bị kéo đi sau lưng Trình Kiệt, mặc cho cậu có gào thét cảnh cáo hắn như thế nào thì hắn vẫn cứ như vậy một đường vững chãi kéo cậu đến chỗ đỗ xe, chính xác mang cánh cửa xe kia mở ra ném cậu vào bên trong, sau khi hai người đã ngồi yên vị vào trong xe rồi Tiêu Dật liền tức giận lớn tiếng quát:
“Anh bị làm sao thế hả?"
Trình Kiệt đấm mạnh vào vô lăng phía trước quay sang nhìn Tiêu Dật:
“Em còn chưa nói em rốt cuộc ở đó làm gì?"
Tiêu Dật giật mình một chút, không phải cậu giật mình vì câu hỏi kia của Trình Kiệt mà là cậu giật mình vì bộ dạng của Trình Kiệt hiện tại rất kỳ quái, giống như là cậu hoàn toàn vẫn chưa hiểu hết về con người hắn vậy, những thứ cậu biết hình như rất là ít, đếm ở năm đầu ngón tay vẫn còn thừa:
“Em đến đó làm cái gì? Em chẳng lẽ không được đi ra ngoài sao?"
Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật kéo về phía mình:
“Em hẹn gặp mặt cậu ta sao? Em và cậu ta rốt cuộc khi nào đã quen biết rồi?"
Tiêu Dật giận dữ trước sự vô lý này của Trình Kiệt, cậu dùng sức thu tay về nhưng không được, cuối cùng liền mang tay còn lại tát thật mạnh vào mặt của hắn:
“Anh rốt cuộc có ý gì? Anh đi gặp người khác thì được, em đi gặp người khác thì không được. Anh vào nhà riêng của người ta lâu như vậy, nhưng em ngồi ở nơi công cộng cùng người khác nói chuyện cũng không được sao?"
Trình Kiệt lớn tiếng đáp lời:
“Không được, cậu ta là người xấu em tốt nhất sau này đừng tiếp xúc với cậu ta!"
Tiêu Dật thật sự bị Trình Kiệt làm cho tức đến muốn khóc lớn, hắn dựa vào cái gì liền nói người kia xấu, Trình Kiệt luôn luôn ghen tuông vô lý như vậy, nếu như là mấy lần trước cậu có thể không để tâm đến, nhưng lần này Trình Kiệt thật sự quá đáng rồi, hắn còn suýt chút nữa muốn hành hung đánh người:
“Anh mới là người xấu, nếu như anh còn vô lý như vậy em sau này sẽ không muốn gặp mặt anh nữa".
“Trình tổng, Tiêu Dật hai người đến rồi sao"
Trình Kiệt khẽ gật đầu xem như chào hỏi, Tiêu Dật trên tay cầm một túi bánh bao nho nhỏ dừng lại chỗ làm việc của Tiêu Khiết. Ngày hôm qua Tiểu Khiết nhắn tin than thở với Tiêu Dật rằng cô bị Trình Kiệt bắt làm tăng ca đến tối muộn mới được về, Tiêu Dật đương nhiên là người hiểu chuyện ngày hôm nay liền mua đồ ăn sáng tới cho Tiểu Khiết:
“Tiểu Khiết cho cô, là bánh bao của tiệm A nổi tiếng đó"
Tiêu Khiết vui vẻ cầm lấy túi bánh bao kia, ánh mắt lơ đãng nhìn tới phía cần cổ của Tiêu Dật rồi bĩu môi:
“Chẳng trách Trình tổng lại gấp gáp muốn về nhà như vậy, thì ra là ở nhà có một con hồ ly"
Tiêu Dật hả một tiếng, Tiểu Khiết đánh vào vai Tiêu Dật một cái:
“Cần cổ cậu kia, có chỗ nào không lành lặn hay không?"
Tiêu Dật hiểu ý vội vã mang cổ áo kéo cao lên một chút, cậu khẽ ho nhẹ định hỏi Tiểu Khiết một số chuyện:
“Tiểu Khiết, tôi hỏi cô chuyện này…"
Tiêu Dật còn chưa kịp hỏi thì Trình Kiệt đã đích thân đi ra ngoài cửa lạnh giọng gọi cậu vào trong rồi:
“Tiểu Dật mau lại đây"
Tiểu Khiết thấy ông chủ của mình đích thân ra gọi người làm sao còn dám giữ chứ, chính vì thế vội vã xua tay với Trình Kiệt:
“Cậu mau mau vào trong đi, cậu còn đứng đây nữa có khi buổi tối tôi lại phải tăng ca, bánh bao ngon đến mấy chỉ sợ cũng không còn mạng mà ăn"
Tiêu Dật do dự cuối cùng vẫn đi vào trong văn phòng làm việc của Trình Kiệt, Trình Kiệt nhíu mày nhìn Tiêu Dật:
“Lại nói chuyện nữa, em rốt cuộc có bao nhiêu chuyện với cô ấy mà nói nhiều thế"
Tiêu Dật đi tới chỗ bàn làm việc nhỏ của mình ngồi xuống:
“Không có gì đâu, chỉ là trao đổi vấn đề công việc mà thôi"
Trình Kiệt khoanh tay trước ngực có điểm bực bội:
“Công việc? Nếu là vấn đề công việc không phải hỏi anh là đúng người nhất rồi hay sao!"
Tiêu Dật khẽ liếc mắt nhìn Trình Kiệt bĩu môi nửa đùa nửa thật thăm dò Trình Kiệt:
“Không biết xấu hổ, hỏi anh anh không trả lời, em mới phải đi hỏi cô ấy"
Trình Kiệt xoay người đi về phía bàn làm việc của mình:
“Lát nữa anh có hẹn với đối tác cần phải ra ngoài một lúc, em ở văn phòng không có được lén lút ra ngoài nói chuyện với cô ấy có biết chưa"
Tiêu Dật ừ nhẹ, cậu cũng không hỏi rằng Trình Kiệt đi đâu, càng không tức giận vì Trình Kiệt lại ghen tuông trẻ con như vậy. Trình Kiệt cũng có điểm bất ngờ, hắn hỏi thêm một câu hỏi nữa:
“Như vậy lát nữa em có muốn ăn gì hay không?"
Tiêu Dật vẫn một bộ dạng chăm chỉ đánh máy:
“Ừm, bánh bông lan đi"
Trình Kiệt im lặng quan sát Tiêu Dật một chút, sau khi xác định cậu không có biểu hiện gì quá mức kỳ lạ mới tiếp tục làm công việc của mình. Tiêu Dật hôm nay ngoan ngoãn khác thường, cả một quá trình đều im lặng ngồi chăm chỉ gõ văn kiện không có chơi game. Tiêu Dật ngồi một lúc thì Trình Kiệt cũng thu dọn văn kiện đứng dậy:
“Tiểu Dật, anh đi đây"
Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt một cái rồi lại tiếp tục chăm chỉ làm việc. Trình Kiệt vừa bước ra bên ngoài đóng cửa văn phòng vào thì Tiêu Dật liền đứng dậy mở hé cửa nhìn theo hắn, sau khi xác nhận hắn đã đi vào trong thang máy rồi mới bước ra ngoài đi theo. Tiêu Dật đứng đợi trước thang máy dành cho nhân viên ở bên cạnh, mắt thấy thang máy của Trình Kiệt đã xuống đến tầng 30 rồi thì lúc này thang máy của nhân viên mới mở ra, Tiêu Dật nhanh chóng bước vào bên trong nhấn xuống tầng 1, may mắn hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc cho nên không có ai dùng thang máy nếu không chỉ sợ cậu sẽ để mất dấu Trình Kiệt mất. Trước cửa Trình thị bao giờ cũng sẽ có một vài chiếc taxi đỗ ở đó, Tiêu Dật nhanh chóng ngồi vào một chiếc taxi gần nhất rồi đợi xe của Trình Kiệt từ bãi đỗ xe đi ra:
“Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước đi"
Chiếc taxi luôn giữ khoảng cách với xe của Trình Kiệt, Tiêu Dật tuy rằng không biết Trình Kiệt có thật sự là đi gặp đối tác hay không, nhưng đêm hôm qua chính tai cậu nghe thấy hắn nói với ai đó ngày hôm nay sẽ hẹn gặp mặt, Trình Kiệt đôi lúc sẽ có những biểu hiện rất kỳ lạ khiến cho cậu thỉnh thoảng sẽ giật mình hoảng sợ, nếu như thật sự là đối tác kinh doanh tại sao muộn như vậy rồi mới gọi điện hẹn gặp mặt, Tiêu Dật luôn cảm thấy rằng Trình Kiệt nhất định có điều gì đó giấu giếm mình.
Xe chạy một lúc Tiêu Dật liền phát hiện Trình Kiệt dừng lại trước một bệnh viện lớn, cậu nhíu mày không rõ hắn vào đây làm cái gì, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là ngồi lại trong xe yên lặng chờ đợi, đợi năm phút rồi mười phút vẫn chưa thấy Trình Kiệt ra, bác tài sốt ruột quay sang hỏi Tiêu Dật:
“Này, cậu định đợi ở chỗ này đến khi nào, tôi còn phải đi làm việc nữa đó"
Tiêu Dật từ phía sau nói lên:
“Bác tài, đợi một chút nữa đi, lát nữa tôi sẽ trả thêm tiền cho bác"
Tài xế nghe thấy sẽ được trả thêm tiền mới không làm khó Tiêu Dật nữa, một lúc sau đó Trình Kiệt cuối cùng cũng đi ra nhưng mà đi bên cạnh hắn còn có một cô gái khác, cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt nhìn vô cùng hợp thời trang, mái tóc thẳng thả tự nhiên càng khiến cho người ta nhìn không thể rời mắt được. Tiêu Dật không nhìn rõ gương mặt của cô gái kia bởi vì trên gương mặt cô gái ấy có đeo một cặp kính râm che mất nửa gương mặt, Tiêu Dật vỗ vỗ vào vai tài xế:
“Bác tài, lại phiền bác đi theo chiếc xe kia được không?"
Tài xế lại lái xe theo sau xe của Trình Kiệt, chiếc xe của Trình Kiệt vừa đi được khoảng ba trăm mét liền dừng lại ở trước một hiệu thuốc nhỏ, cô gái kia bước xuống xe đi vào bên trong một lúc liền trở ra ngày. Sau đó Tiêu Dật phát hiện Trình Kiệt cùng cô gái này đi đến một khu chung cư cao cấp, bởi vì khu chung cư này không cho người lạ vào cho nên Tiêu Dật chỉ còn cách ngồi lại phía bên ngoài đợi. Tiêu Dật có chút nóng lòng bởi vì cậu đã đợi rất lâu rồi vẫn không thấy Trình Kiệt trở ra, mười phút rồi hai mươi phút vẫn cứ như vậy, mãi cho đến ba mươi phút sau tài xế cuối cùng cũng không đợi được nữa đành để Tiêu Dật ở lại.
Tiết trời đã vào mùa thu, tuy không có nắng nóng gay gắt như mùa hạ nhưng nhiệt độ vẫn chẳng dễ chịu đi được chút nào, Tiêu Dật ở đối diện khu nhà một lúc đành quyết định đi tới quán cà phê phía trước ngồi đợi, cậu cũng không biết mình rốt cuộc ngồi đợi cái gì nhưng mà vẫn là muốn đợi Trình Kiệt đi ra. Tiêu Dật chọn một chỗ có thể quan sát tốt nhất về phía khu chung cư kia, bàn tay đã cầm điện thoại nhưng nãy giờ vẫn do dự không dám gọi cho hắn, đúng lúc này có một giọng nam lên tiếng;
“Xin chào"
Tiêu Dật quay đầu lại nhìn người đàn ông phía trước, người đàn ông phía trước nhìn sao cũng giống một người đàn ông thành đạt, hơn nữa khí chất này so với Trình Kiệt cũng không hề thua kém, hẳn là cũng có địa vị trong xã hội. Anh ta mặc một chiếc quần âu màu xám, áo sơ mi trắng đơn giản bỏ vào trong quần âu, mái tóc ngắn được cắt tỉa tỉ mỉ nhìn rất hợp với gương mặt dễ gần kia của anh ta. Tiêu Dật không quen người này, lại đột nhiên bị người lạ chào hỏi liền ngây người ra một chút mới có phản ứng lại:
“Ừm, anh có chuyện gì sao?"
Người đàn ông kia vẫn giữ nụ cười hòa ái:
“Không biết cậu có hẹn với ai hay không, tôi ngồi chỗ này được chứ?"
Tiêu Dật nhìn hướng chỉ tay của anh ta liền có chút khó hiểu, bởi vì cậu và anh ta không quen biết nhưng tự nhiên anh ta lại đề nghị muốn ngồi cùng với cậu:
“Ngồi chỗ này hả?"
Người đàn ông kia gật đầu:
“Đúng vậy, có phiền hay không? Bởi vì tôi lần trước nhìn thấy cậu ở trên tạp chí thời trang, phía công ty chúng tôi rất có hứng thú với cậu"
Tiêu Dật bất ngờ hả một tiếng, người đàn ông kia hỏi tiếp:
“Cậu đang bận sao?"
Tiêu Dật khôi phục lại tinh thần:
“Không bận, anh ngồi đi"
Người đàn ông kia kéo ghế ngồi xuống đối diện trước mặt của Tiêu Dật, từ trong túi quần của mình lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu:
“Tôi là Thẩm Đào"
Tiêu Dật cầm lấy tấm danh thiếp kia nhìn một lượt phía trên có một vài thông tin liên hệ của người đàn ông này: Thẩm Đao CEO công ty giải trí Hợp Cảnh… như vậy người này chính là Hợp tổng sao, Tiêu Dật giật mình nhìn chằm chằm Thẩm Đào:
“Anh là Hợp tổng sao?"
Thẩm Đào vẫn giữ thái độ hòa nhã, nếu như so với Trình Kiệt luôn luôn biểu lộ sự lạnh lùng kiêu ngạo ra bên ngoài thì người này có vẻ là một ông chủ dễ tính hơn:
“Thật ra thì tôi cũng biết cậu đang là người của Trình thị, nhưng thời gian gần đây có vẻ như cậu không được Trình thị trọng dụng cho lắm, nếu như cậu qua Hợp Cảnh tôi nhất định cam đoan sẽ làm cho cậu nổi tiếng"
Tiêu Dật đặt tấm danh thiếp xuống mặt bàn:
“Cám ơn anh nhé, nhưng mà…"
Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Đào đã cắt ngang lời cậu rồi:
“Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không cần thiết phải vội vàng quyết định ngay, Hợp Cảnh so với Trình thị tuy không bằng nhưng so với các công ty giải trí khác cũng không kém hơn"
Tiêu Dật tuy rằng có một chút nghi ngờ, chẳng hiểu tại sao đường đường là Hợp tổng của Hợp Cảnh lại đích thân ngỏ ý mời một nghệ sĩ chưa có tên tuổi gì như cậu đến đầu quân.
“Hôm nay cậu tới chỗ này có chuyện gì sao, hay là nhà cậu ở chỗ này hả?" Thẩm Đào biết hiện tại Tiêu Dật ở với Trình Kiệt, mà chỗ ở của Trình Kiệt cách rất xa nơi này, hơn nữa ngay cả Trình thị cũng cách khá xa, nhưng mà Thẩm Đào vẫn cố tình muốn hỏi như vậy để thăm dò.
Tiêu Dật qua loa đáp:
“Tôi có chút việc nên mới tới đây"
Thẩm Đào gật gật đầu, anh ta vô tình nhìn ra phía cửa sổ phát hiện thấy bóng dáng của Trình Kiệt bước ra từ khu chung cư kia liền có vẻ như hiểu ra mọi chuyện. Thẩm Đào vốn định đứng dậy rời đi rồi nhưng lại cố muốn nán lại ngồi ở chỗ này cùng Tiêu Dật nói chuyện một chút, để cho Trình Kiệt nhìn thấy.
“Đúng rồi Tiêu Dật cậu có hứng thú muốn phát triển về lĩnh vực diễn xuất hay ca hát trước?"
Tuy rằng Tiêu Dật không có ý định sẽ ra nhập Hợp Cảnh nhưng mà khi có người hỏi cậu đến vấn đề này cậu sẽ rất hứng thú mà cùng người ta trao đổi, bởi vì khoảng thời gian này cậu luôn dành phần lớn thời gian để trò chuyện cùng Trình Kiệt, nhưng mỗi lần cùng hắn nói chuyện hắn lại không bao giờ đề cập đến vấn đề này, cậu cảm giác có vẻ như Trình Kiệt quả thật không thích cậu trở thành một nghệ sĩ:
“Tôi sao, tôi học chuyên ngành diễn xuất nhưng nếu như có cơ hội cũng muốn phát triển qua ca hát, nhưng có lẽ trước mắt vẫn là diễn xuất thì hơn"
Thẩm Đào khẽ mỉm cười, nụ cười của anh ta so với nụ cười của Trình Kiệt dĩ nhiên không thể nào so sánh được, nhưng Tiêu Dật biết có lẽ người đàn ông này so với Trình Kiệt dễ gần hơn bởi vì anh ta đối với một người xa lạ như cậu vẫn có thể mỉm cười mà trò chuyện thân thiện như thế, nhớ lại lần đầu tiên gặp Trình Kiệt ở trong thang máy, Tiêu Dật còn thật sự ngay cả thở mạnh cũng không dám thở bởi vì người ta luôn duy trì một gương mặt lạnh lùng.
Lúc Tiêu Dật còn đang vui vẻ trò chuyện với Thẩm Đào đến xuất thần, ngay cả mọi thứ xung quanh cũng tạm thời bị cậu bỏ vào quên lãng thì lúc này một lực đạo mạnh mẽ kéo cậu từ ghế ngồi đứng dậy, Tiêu Dật không kịp phòng bị cứ như vậy bị kéo về phía trước, ngay cả chiếc bàn đối diện cũng bị xê dịch ra một chút, may mắn phía trước có người cố ý đỡ cậu nếu không cậu khẳng định đã ngã xuống sàn rồi:
“Em làm gì ở chỗ này?"
Tiêu Dật lúc lấy lại ý thức mới xác nhận được mình đang ở trong vòng tay của Trình Kiệt, quán cà phê này tuy không đông khách nhưng vẫn có người đến ngồi, hơn nữa đối diện cậu còn có Thẩm Đào, Trình Kiệt đột nhiên hành động như vậy còn nói rất lớn khiến cho mọi người trong quán đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn cậu, Tiêu Dật vừa bị đau vừa lúng túng khó xử đẩy Trình Kiệt ra nhíu mày:
“Anh làm cái gì thế?"
Trình Kiệt lại khác lạ nữa, lần này hắn biểu lộ rõ sự tức giận ra ngoài mặt, Tiêu Dật trong lúc nhìn lại liền bị ánh mắt đỏ ngầu kia của hắn làm cho hốt hoảng, cổ họng vốn định lớn tiếng nói công bằng vài câu cũng không có khả năng. Trinh Kiệt quay sang nắm lấy cổ áo sơ mi của Thẩm Đào nhấc lên, hắn khàn giọng rét lạnh:
“Đừng để cho tôi nhìn thấy cậu xuất hiện trước mặt em ấy một lần nữa!"
Tiêu Dật hốt hoảng, Trình Kiệt tuy rằng kiêu ngạo không coi ai ra gì nhưng mà cậu trước nay chưa hề thấy hắn động chân động tay với bất cứ ai, mắt thấy Trình Kiệt nắm cổ áo của Thẩm Đào cậu liền vội vã tách hắn ra can ngăn:
“Anh làm gì thế? Mau thả người ta ra đi!"
Trình Kiệt mạnh tay buông cổ áo của Thẩm Đào ra rồi ngay lập tức kéo lấy cổ tay của Tiêu Dật rời khỏi quán cà phê này. Thẩm Đào không có tức giận, trên khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ, cho dù là chuyện đại học năm đó cũng chưa từng nhìn thấy Trình Kiệt mất kiểm soát như vậy, xem ra Tiêu Dật thật sự cũng rất có vị trí đối với Trình Kiệt.
Tiêu Dật cứ bị kéo đi sau lưng Trình Kiệt, mặc cho cậu có gào thét cảnh cáo hắn như thế nào thì hắn vẫn cứ như vậy một đường vững chãi kéo cậu đến chỗ đỗ xe, chính xác mang cánh cửa xe kia mở ra ném cậu vào bên trong, sau khi hai người đã ngồi yên vị vào trong xe rồi Tiêu Dật liền tức giận lớn tiếng quát:
“Anh bị làm sao thế hả?"
Trình Kiệt đấm mạnh vào vô lăng phía trước quay sang nhìn Tiêu Dật:
“Em còn chưa nói em rốt cuộc ở đó làm gì?"
Tiêu Dật giật mình một chút, không phải cậu giật mình vì câu hỏi kia của Trình Kiệt mà là cậu giật mình vì bộ dạng của Trình Kiệt hiện tại rất kỳ quái, giống như là cậu hoàn toàn vẫn chưa hiểu hết về con người hắn vậy, những thứ cậu biết hình như rất là ít, đếm ở năm đầu ngón tay vẫn còn thừa:
“Em đến đó làm cái gì? Em chẳng lẽ không được đi ra ngoài sao?"
Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật kéo về phía mình:
“Em hẹn gặp mặt cậu ta sao? Em và cậu ta rốt cuộc khi nào đã quen biết rồi?"
Tiêu Dật giận dữ trước sự vô lý này của Trình Kiệt, cậu dùng sức thu tay về nhưng không được, cuối cùng liền mang tay còn lại tát thật mạnh vào mặt của hắn:
“Anh rốt cuộc có ý gì? Anh đi gặp người khác thì được, em đi gặp người khác thì không được. Anh vào nhà riêng của người ta lâu như vậy, nhưng em ngồi ở nơi công cộng cùng người khác nói chuyện cũng không được sao?"
Trình Kiệt lớn tiếng đáp lời:
“Không được, cậu ta là người xấu em tốt nhất sau này đừng tiếp xúc với cậu ta!"
Tiêu Dật thật sự bị Trình Kiệt làm cho tức đến muốn khóc lớn, hắn dựa vào cái gì liền nói người kia xấu, Trình Kiệt luôn luôn ghen tuông vô lý như vậy, nếu như là mấy lần trước cậu có thể không để tâm đến, nhưng lần này Trình Kiệt thật sự quá đáng rồi, hắn còn suýt chút nữa muốn hành hung đánh người:
“Anh mới là người xấu, nếu như anh còn vô lý như vậy em sau này sẽ không muốn gặp mặt anh nữa".
Tác giả :
Giai Nhân