Xin Đừng Ăn Em

Chương 6

Địch Hiểu Thư không biết bản thân có biểu hiện tốt quá hay không mà có một ngày ăn cơm xong Lăng Xá cư nhiên lại rủ cậu lại cùng hắn xem phim.

Không biết cách cự tuyệt, Địch Hiểu Thư trái lại chỉ có thể ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà hắn, ngồi theo đúng tư thế tiêu chuẩn của học sinh.

Ngọn đèn tối xuống, nhạc dạo đầu của bộ phim vang lên.

Địch Hiểu Thư càng cố gắng nghiêm túc hơn.

Nhưng nhìn nhìn, Lăng Xá đang ngồi ở một bên ghế cứ chậm rãi dịch sát sang hướng cậu…

Dịch dịch dịch, hai người cuối cùng dán lại cùng một chỗ.

Cánh tay của Lăng Xá vòng lên vai cậu, nhéo khuôn mặt cậu : “Làn da của Hiểu Thư thật mềm…"

Không khí vô cùng tốt, mà thanh âm của Lăng Xá vừa trầm thấp vừa dễ nghe.

Thế nhưng Địch Hiểu Thư ngồi bên một góc ghế sô pha lại giống như một xác chết.

Ta nguyên lai là món nhẹ ăn khi xem phim của hắn sao? ? ! ! ╥﹏╥



Đương nhiên không phải rồi.

Lăng Xá còn chưa định làm vậy (ăn a~)

Mà sau khi chạy thoát được một kiếp, cơn ác mộng của Địch Hiểu Thư thế nhưng lặp lại càng ngày càng nhiều lần.

Mỗi ngày ăn xong là phải nhân tiện xem TV là không cần phải bàn cãi nữa. Thế nhưng sau đó Lăng Xá lại còn ép được Địch Hiểu Thư sang nhà hắn nấu cơm ở phòng bếp mà mỹ kỳ danh ở ngoài viết là “Tạo cảm giác có nhà ~"…

Ngày đó, Địch Hiểu Thư đang ở phòng bếp nấu cơm, chuyên tâm quay tới quay lui với đống nồi niêu xoong chảo.

Đột nhiên một đôi cánh tay cường tráng vòng qua ôm lấy eo của cậu, sau đó cảm giác sau lưng đã bị vây quanh mà nhiệt độ cơ thể người kia đặc biệt lạnh.

“….! !" Địch Hiểu Thư tưởng rằng đây là một lần tập kích, trong nháy mắt sợ đến không thể động đậy.

Lại không nghĩ tới, người kia cư nhiên lại đem mặt chôn ở gáy cậu, nhẹ nhàng ngửi ngửi : “….Thơm quá….Hiểu Thư, về nhà đã kịp tắm qua rồi sao…?"

“…Uh…Uh…"Người bị hỏi cả người vẫn cứng ngắc.

“Như vậy…khổ cực ngươi rồi, ta ở bên ngoài chờ ăn nha~" hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, như không có việc gì rời khỏi phòng bếp.

Lưu lại bên trong một chú chuột nhỏ ham khóc.

Nói tóm lại, tiếp xúc thân thể giữa Lăng Xá và cậu càng ngày càng nhiều.

Sờ sờ tóc, ôm, lấy tay lau đi hạt cơm dính ở trên mặt, lúc xem TV đem cậu kéo đến bên người niết khuôn mặt của cậu, vân vê lỗ tai…

Địch Hiểu Thư cảm thấy như vậy rất…tóm lại là không đúng nhưng mà càng không đúng chính là cậu thế nhưng không chán ghét.

Một hai lần đầu thì quả thật cậu sợ đến có chút bi thảm, nhưng khi trở thành thói quen rồi…thì hình như đụng chạm của Lăng Xá cũng không có đáng sợ như vậy. Xúc cảm lành lạnh kia hình như cũng không đáng ghét như vậy…mà cánh tay cường tráng hữu lực của hắn cũng không phải là uy hiếp thật lớn gì cả, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy… đáng tin? ! ( S. Yumi: xem như xong, em chính thức nộp mình )

Không có khả năng đâu! ! ! >
Tác giả : Hảo Ngạ Nga
3/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Chanhh chanhh 1 năm trước
-"không hay, văn phong non, nuốt không vô !
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
k 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền
K 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền.

Truyện cùng thể loại