Xin Chào, Vợ Đồng Chí
Chương 47: Jq
Hiện tại, còn có ai khó chịu hơn Hùng Khải chứ? Chỉ có thể nhìn, không thể đụng, đây là cảnh ngộ anh phải đối mặt lúc này.
Lần này chu kỳ của Tu Dĩnh kéo dài đủ bảy ngày. Hùng Khải nhiều lắm chỉ ôm hôn, còn mấy động tác có tính thực chất thì chẳng làm được cái gì.
Mấy ngày nay, tối nào Hùng Khải cũng qua với Tu Dĩnh. Đây là phê chuẩn đặc biệt của lãnh đạo, ý tứ rõ rành rành. Hùng Khải cũng không còn nhỏ nữa, nên giải quyết vấn đề cá nhân. Vì thế đại đội cần phải ủng hộ, song cũng phải đợi sau khi tắt đèn, tuần tra xong mới tới chỗ Tu Dĩnh được. Mỗi lần ôm Tu Dĩnh, Hùng Khải đều chịu giày vò, nhìn được xơi không được, sờ cũng không sờ được, lần nào cũng phải xối nước lạnh mới hạ hỏa nổi.
Trong quân đội, ngoài huấn luyện thông thường, thật ra sinh hoạt không chuyên cũng không đơn điệu lắm. Trong doanh trại có một phòng văn hóa, ở đó có bàn bi – a cũng có máy tính. Phòng người nhà thì ti vi không, máy tính không. Có khi Tu Dĩnh cũng tới phòng văn hóa chơi vi tính này nọ, thông thường thì có Hùng Khải đi cùng song cũng có lúc một mình cô đi. Nhìn mọi người chơi bi – a, đánh bóng bàn cũng là một kiểu hưởng thụ, chưa khi nào cảm thấy thoải mái như thế.
Hôm đó cô đang nghịch máy tính, bỗng Hùng Khải bước vào nói “Dĩnh Dĩnh, có chuyện tìm em nè."
Tu Dĩnh thấy anh nghiêm chỉnh, có lẽ có chuyện gì lớn, đi theo anh ra khỏi phòng văn hóa, hỏi “Chuyện gì vậy? Thần thần bí bí."
“Ba mẹ của một chiến sĩ trong trung đội tới, chính trị viên nói nhường phòng người nhà cho ông bà nghỉ ngơi, anh đã đồng ý rồi, em coi…"
Tu Dĩnh hào phóng đáp “Đi thôi, ba mẹ người ta lặn lội đường xa tới thăm con không dễ."
Hùng Khải cười thì thầm “Cục cưng nhà anh thật biết thấu tình đạt lý, anh đi nói với chính trị viên."
Huấn luyện trong doanh rất chặt, Hùng Khải vội vàng đi huấn luyện, phòng văn hóa còn mỗi Tu Dĩnh. Có khi anh thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ chạy tới tìm cô, nhưng cũng chỉ được chốc lát, mấy phút đã đi mất.
Chị Mai Nhạc có nói qua, làm vợ lính rất khổ, đầu tiên phải chịu được vắng vẻ, lúc này Tu Dĩnh hoàn toàn cảm thụ được sự cô quạnh.
Ăn cơm ở căn tin bộ đội, trước đây toàn do binh sĩ bưng cơm đến phòng người nhà. Nhưng bây giờ căn phòng đó đã nhường cho ba mẹ chiến sĩ, vì vậy cô đi theo Hùng Khải đến căn tin.
Trước khi ăn cơm phải hát, Tu Dĩnh đứng phía trước, cách các chiến sĩ không xa lắm, chỉ huy ca hát là đại đội trưởng và chính trị viên. Thật ra không thể nói là hát mà là hét thì đúng hơn. Hùng Khải từng nói với cô, lính không hét không phải lính, bộ đội ca hát cần là khí thế chứ không phải bản thân bài hát đó.
Hát xong, các chiến sĩ đứng theo hàng ngũ chỉnh tề đi vào căn tin. Do có Tu Dĩnh, đại đội trưởng cho phép Hùng Khải ngồi chung với cô. Tuy Hùng Khải là hạ sĩ quan nhưng anh là trung đội trưởng nên ngồi cùng bàn với đại đội trưởng và chính trị viên. Mặc dù bình thường Tu Dĩnh có vẻ hoạt bát song ngồi ăn chung thế này, cô ăn rất dè chừng.
Bữa ăn của bộ đội rất phong phú, cái này cô đã biết từ lần trước rồi, vả lại cũng đã ăn qua. Có điều hồi trước toàn bộ đồ ăn đều gắp mỗi món một ít đặt trong mâm nên cũng không nhận thấy rõ lắm. Bây giờ không giống, cả bàn đồ ăn đầy ắp, không phải tiêu chuẩn bốn món một canh bình thường nữa. Cá của bộ đội, thông thường là cá sông, cá biển tươi rất hiếm, ở đây là đất liền, không phải ven biển, chủng loại đồ ăn rất nhiều có điều hôm nay nhiều hơn một món, đó là tôm chiên, món hải sản duy nhất. Tu Dĩnh đã ăn qua đồ biển, hải sản chú ý nhất là chữ tươi, thế nên thông thường không cần chiên mà trực tiếp luộc, thêm một chút gừng, mùi vị khá ngon, ngược lại nếu dùng dầu chiên, vị tươi của nó cũng mất. Tôm nhiều dầu, còn phải dùng tay lột, vì thế chỉ ăn có một lần Tu Dĩnh không ăn nữa, rắc rối.
“Nào, ăn con tôm này đi. Tôm nhiều chất dinh dưỡng, ăn nhiều một chút." Hùng Khải không ngừng dụ cô.
“Dầu." Tu Dĩnh nói khẽ.
Hùng Khải ngồi kế cô nên nghe rõ mồn một “Em đừng lột, nhiều dầu quá. Để anh lột vỏ từng con cho em." Nói rồi anh không ăn cơm, chăm chú lột từng con tôm cho Tu Dĩnh.
Chính trị viên và và đại đội trưởng ngồi bên cạnh thấy hết, đều len lén cười thầm.
Hùng Khải chăm chỉ lột tôm cho Tu Dĩnh, lột đầy một chén, cũng mặc kệ chén cơm của mình. Các chiến sĩ ăn xong lục tục đứng dậy, đi ngang qua bàn của họ đều đưa mắt nhìn.
“Anh mau ăn đi, đừng lột nữa." Tuy Tu Dĩnh thích ăn tôm nhưng Hùng Khải còn chưa ăn, chỉ lo lột tôm cho cô, không hay chút nào, mọi người đều nhìn kìa.
“Không sao, anh ăn cũng được kha khá rồi. Em thích ăn tôm, anh lột cho em bình thường thôi mà. Em ăn chậm một chút, ăn chút canh không? Canh cũng ngon lắm, canh tảo tía trứng gà, nhiều chất dinh dưỡng." Hùng Khải nói rồi múc cho Tu Dĩnh một chén.
“Anh không thể lột hết tôm cho em ăn như thế, còn đại đội trưởng và chính trị viên nữa, các trung đội trưởng khác nữa, họ cũng phải ăn chứ." Tu Dĩnh nguýt anh.
“Không sao đâu, Tiểu Tu, anh cũng không thích ăn tôm lắm." Đại đội trưởng cười khẽ.
Ăn xong là tới giờ nghỉ trưa. Lúc Tu Dĩnh còn nghỉ ở phòng người nhà, cô không chân chính tham dự vào một ngày bình thường của bộ đội. Bây giờ cha mẹ cậu lính kia tới khiến cô được trải qua một lần thực sự ở chung với bộ đội. Hùng Khải cùng ngủ trưa với các chiến sĩ, nhưng Tu Dĩnh thì không thể theo bọn họ tới ký túc xá tập thể, vậy trưa nay cô ngủ ở đâu? Cũng không thể một mình lang thang vật vờ trong doanh trại trong khi mọi người ngủ, Hùng Khải nói như thế là vi phạm kỷ luật.
“Đi, chúng ta tới chỗ đại đội phó nghỉ ngơi." Hùng Khải không phải kiểu người bị khó khăn chèn áp, kéo Tu Dĩnh đi tới phòng ở của đại đội phó.
“Đại đội phó không ngủ sao?" Tu Dĩnh thắc mắc.
“Hai người họ nghỉ phép hết rồi, anh lấy chìa khóa từ chỗ đại đội trưởng, em yên tâm ngủ đi."
Phòng này là chỗ ở của hai đại đội phó, một người ở gian ngoài người ở gian trong, giữa hai gian có một bức tường ngăn, rất giống nhà hai phòng, hai người quyết định ngủ ở phòng nhỏ phía trong. Vào phòng rồi, chẳng những đóng cửa, Hùng Khải còn đóng cả cửa sổ, kéo rèm xuống. Hai người nằm trên cái giường đơn một mét, Tu Dĩnh ngủ phía trong, Hùng Khải nằm nghiêng, cánh tay luồn qua cổ cô, kéo cô dựa vào người anh.
Mới đầu, cả hai đều nằm nghiêm chỉnh. Tu Dĩnh ngủ đặc biệt yên ổn, dựa vào lòng anh có cảm giác an toàn nên ngủ hết sức thoải mái, Nhưng ngủ rồi ngủ, lại cảm thấy tệ đi chút chút. Người đẹp trong lòng, có tên đàn ông nào chịu được, huống chi còn là người phụ nữ mình yêu nhất. Anh có kềm chế được thì cũng chỉ tạm thời. Nhìn gương mặt ngủ say của cô, hơi thở Hùng Khải càng lúc càng nặng nề, cánh tay ôm cũng càng lúc càng chặt. Mới đầu anh còn hôn lên mặt cô nhè nhẹ, nông nông, càng hôn, người anh càng nóng.
“Tiểu Hùng, anh làm gì đó? Không cho người ta ngủ là sao?" Tu Dĩnh lầu bầu, lại thiếp đi.
“Dĩnh Dĩnh, anh muốn em." Hùng Khải hôn xuống ngực cô.
“Đừng phá mà Tiểu Hùng, cái đó của người ta đến, anh biết mà." Tu Dĩnh rất mệt, thời gian này ở bộ đội, các chiến sĩ ngủ trưa, cô cũng tập thành thói quen, hễ đến giờ là cô thấy mệt.
“Dĩnh Dĩnh, anh muốn em." Hùng Khải lặp lại.
Con sâu ngủ trong người Tu Dĩnh vì câu này của anh mà kéo nhau chạy hết. Cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hùng Khải. Ngẫm nghĩ, cũng thật khổ cho Hùng Khải, mấy ngày nay buổi trưa buổi tối anh đều ngủ cùng cô lại chẳng làm được gì, cứ phải nhịn. Cô xót anh nên cũng hiểu được suy nghĩ của anh hiện giờ. Nhưng lần đầu tiên của con gái rất quý giá, lần đầu tiên không thể tùy tiện vì thế mới lần lữa không cho Tiểu Hùng, một là sợ, hai là sợ tùy tiện. Hiện tại kinh nguyệt tới, coi như tạm thời khiến Tiểu Hùng yên tĩnh lại, nhưng trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Đàn ông mà, dáng vẻ khao khát của anh như thế, cô biết quả thật anh chịu không nổi.
“Cái đó của em còn chưa hết, anh không thể ép em." Tu Dĩnh nói rất đáng thương.
“Anh biết, anh không đụng vào em, hôn thôi được không?"
Hùng Khải hôn cô một cách trân trọng, Tu Dĩnh bị động đón nhận nụ hôn của anh, dần dần cũng có cảm giác.
Hai người yêu nhau, làm sao không có xung động, cái đó của Tu Dĩnh còn chưa hết nên cô cố kềm chế, cũng không dám châm lửa. Song lửa không đốt mà Hùng Khải đã bùng nổ như núi lửa rồi.
“Cục cưng, anh yêu em lắm." Cứ một câu yêu em lại hôn một cái, từ môi nhích dần xuống xương quai xanh, lại dịch xuống ngực.
Tay anh không ở yên một chỗ, chậm rãi trượt xuống bên dưới, cách một lớp quần lót xoa nắn.
“Tiểu Hùng, đừng…" Tu Dĩnh thở hổn hển cản lại.
Hùng Khải không thả ra mà mượn tay cô đè lên nhị hoa của cô. Mắt anh sáng ngời, ánh mắt lấp loáng ngọn lửa khiến cô biết lần này anh làm thật.
Anh đè cô dưới thân, phía dưới có thứ gì đó cứng như sắt đụng vào nơi mềm mại của cô, làm Tu Dĩnh kinh hoảng.
“Tiểu Hùng, em sợ…" Tu Dĩnh túm chặt lấy quần áo cô, thè lưỡi liếm môi.
“Đừng sợ, anh không đụng vào em."
Hùng Khải ôm siết lấy cô, khẽ khàng va chạm phần thân dưới, chỉ là đụng nhẹ qua lớp quần áo.
Trong mắt anh, Tu Dĩnh nhìn thấy nét đau lòng, lòng cô thắt lại. Cô kéo khóa quần anh, để tiểu Hùng Khải thoát ra ngoài.
“Dĩnh Dĩnh, em…" Hùng Khải kinh ngạc nhìn cô.
“Tuy chu kỳ của em tới, nhưng em bằng lòng để anh va chạm bên ngoài, em cho phép anh."
“Không cần đâu, anh nhịn được." Hùng Khải cũng không muốn làm cô bị thương.
“Không sao, chỉ cần không đi vào, anh ở bên ngoài, không sao, cách lớp quần mà." Tu Dĩnh tặng cho anh ánh mắt khích lệ.
Hùng Khải thực sự nhịn không nổi nữa, anh nhịn năm ngày rồi, ngày nào cũng ôm Tu Dĩnh ngủ, chỉ nhìn mà không làm ăn gì được. Giày vò cỡ nào, hễ là đàn ông đều biết. Lần này tuy không thể đòi cô, nguyên nhân là do cơ thể nhưng có thể ma sát bên ngoài cũng coi như tiến bộ rồi, được Tu Dĩnh ngầm chấp nhận, cái này khiến anh vui còn hơn được ăn thịt nữa.
“Dĩnh Dĩnh, em thật tốt, anh yêu em." Anh hôn môi cô, liên tục dùng cái đó ma sát Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh cũng động tình. Anh vừa đụng chạm, kỳ thật người khó chịu biến thành cô, cái cảm giác trống rỗng khiến cô mấy lần muốn để anh tiến vào nhưng cô không dám đem thân thể mình ra làm trò đùa.
Trong lúc va chạm, ma sát càng lúc càng nhanh làm Hùng Khải có khoái cảm muốn phóng thích. Lúc thứ nóng bỏng kia phun ra cũng làm dơ quần lót của Tu Dĩnh, đồng thời chiếu cũng dính đầy chất dịch trăng trắng.
Lần này chu kỳ của Tu Dĩnh kéo dài đủ bảy ngày. Hùng Khải nhiều lắm chỉ ôm hôn, còn mấy động tác có tính thực chất thì chẳng làm được cái gì.
Mấy ngày nay, tối nào Hùng Khải cũng qua với Tu Dĩnh. Đây là phê chuẩn đặc biệt của lãnh đạo, ý tứ rõ rành rành. Hùng Khải cũng không còn nhỏ nữa, nên giải quyết vấn đề cá nhân. Vì thế đại đội cần phải ủng hộ, song cũng phải đợi sau khi tắt đèn, tuần tra xong mới tới chỗ Tu Dĩnh được. Mỗi lần ôm Tu Dĩnh, Hùng Khải đều chịu giày vò, nhìn được xơi không được, sờ cũng không sờ được, lần nào cũng phải xối nước lạnh mới hạ hỏa nổi.
Trong quân đội, ngoài huấn luyện thông thường, thật ra sinh hoạt không chuyên cũng không đơn điệu lắm. Trong doanh trại có một phòng văn hóa, ở đó có bàn bi – a cũng có máy tính. Phòng người nhà thì ti vi không, máy tính không. Có khi Tu Dĩnh cũng tới phòng văn hóa chơi vi tính này nọ, thông thường thì có Hùng Khải đi cùng song cũng có lúc một mình cô đi. Nhìn mọi người chơi bi – a, đánh bóng bàn cũng là một kiểu hưởng thụ, chưa khi nào cảm thấy thoải mái như thế.
Hôm đó cô đang nghịch máy tính, bỗng Hùng Khải bước vào nói “Dĩnh Dĩnh, có chuyện tìm em nè."
Tu Dĩnh thấy anh nghiêm chỉnh, có lẽ có chuyện gì lớn, đi theo anh ra khỏi phòng văn hóa, hỏi “Chuyện gì vậy? Thần thần bí bí."
“Ba mẹ của một chiến sĩ trong trung đội tới, chính trị viên nói nhường phòng người nhà cho ông bà nghỉ ngơi, anh đã đồng ý rồi, em coi…"
Tu Dĩnh hào phóng đáp “Đi thôi, ba mẹ người ta lặn lội đường xa tới thăm con không dễ."
Hùng Khải cười thì thầm “Cục cưng nhà anh thật biết thấu tình đạt lý, anh đi nói với chính trị viên."
Huấn luyện trong doanh rất chặt, Hùng Khải vội vàng đi huấn luyện, phòng văn hóa còn mỗi Tu Dĩnh. Có khi anh thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ chạy tới tìm cô, nhưng cũng chỉ được chốc lát, mấy phút đã đi mất.
Chị Mai Nhạc có nói qua, làm vợ lính rất khổ, đầu tiên phải chịu được vắng vẻ, lúc này Tu Dĩnh hoàn toàn cảm thụ được sự cô quạnh.
Ăn cơm ở căn tin bộ đội, trước đây toàn do binh sĩ bưng cơm đến phòng người nhà. Nhưng bây giờ căn phòng đó đã nhường cho ba mẹ chiến sĩ, vì vậy cô đi theo Hùng Khải đến căn tin.
Trước khi ăn cơm phải hát, Tu Dĩnh đứng phía trước, cách các chiến sĩ không xa lắm, chỉ huy ca hát là đại đội trưởng và chính trị viên. Thật ra không thể nói là hát mà là hét thì đúng hơn. Hùng Khải từng nói với cô, lính không hét không phải lính, bộ đội ca hát cần là khí thế chứ không phải bản thân bài hát đó.
Hát xong, các chiến sĩ đứng theo hàng ngũ chỉnh tề đi vào căn tin. Do có Tu Dĩnh, đại đội trưởng cho phép Hùng Khải ngồi chung với cô. Tuy Hùng Khải là hạ sĩ quan nhưng anh là trung đội trưởng nên ngồi cùng bàn với đại đội trưởng và chính trị viên. Mặc dù bình thường Tu Dĩnh có vẻ hoạt bát song ngồi ăn chung thế này, cô ăn rất dè chừng.
Bữa ăn của bộ đội rất phong phú, cái này cô đã biết từ lần trước rồi, vả lại cũng đã ăn qua. Có điều hồi trước toàn bộ đồ ăn đều gắp mỗi món một ít đặt trong mâm nên cũng không nhận thấy rõ lắm. Bây giờ không giống, cả bàn đồ ăn đầy ắp, không phải tiêu chuẩn bốn món một canh bình thường nữa. Cá của bộ đội, thông thường là cá sông, cá biển tươi rất hiếm, ở đây là đất liền, không phải ven biển, chủng loại đồ ăn rất nhiều có điều hôm nay nhiều hơn một món, đó là tôm chiên, món hải sản duy nhất. Tu Dĩnh đã ăn qua đồ biển, hải sản chú ý nhất là chữ tươi, thế nên thông thường không cần chiên mà trực tiếp luộc, thêm một chút gừng, mùi vị khá ngon, ngược lại nếu dùng dầu chiên, vị tươi của nó cũng mất. Tôm nhiều dầu, còn phải dùng tay lột, vì thế chỉ ăn có một lần Tu Dĩnh không ăn nữa, rắc rối.
“Nào, ăn con tôm này đi. Tôm nhiều chất dinh dưỡng, ăn nhiều một chút." Hùng Khải không ngừng dụ cô.
“Dầu." Tu Dĩnh nói khẽ.
Hùng Khải ngồi kế cô nên nghe rõ mồn một “Em đừng lột, nhiều dầu quá. Để anh lột vỏ từng con cho em." Nói rồi anh không ăn cơm, chăm chú lột từng con tôm cho Tu Dĩnh.
Chính trị viên và và đại đội trưởng ngồi bên cạnh thấy hết, đều len lén cười thầm.
Hùng Khải chăm chỉ lột tôm cho Tu Dĩnh, lột đầy một chén, cũng mặc kệ chén cơm của mình. Các chiến sĩ ăn xong lục tục đứng dậy, đi ngang qua bàn của họ đều đưa mắt nhìn.
“Anh mau ăn đi, đừng lột nữa." Tuy Tu Dĩnh thích ăn tôm nhưng Hùng Khải còn chưa ăn, chỉ lo lột tôm cho cô, không hay chút nào, mọi người đều nhìn kìa.
“Không sao, anh ăn cũng được kha khá rồi. Em thích ăn tôm, anh lột cho em bình thường thôi mà. Em ăn chậm một chút, ăn chút canh không? Canh cũng ngon lắm, canh tảo tía trứng gà, nhiều chất dinh dưỡng." Hùng Khải nói rồi múc cho Tu Dĩnh một chén.
“Anh không thể lột hết tôm cho em ăn như thế, còn đại đội trưởng và chính trị viên nữa, các trung đội trưởng khác nữa, họ cũng phải ăn chứ." Tu Dĩnh nguýt anh.
“Không sao đâu, Tiểu Tu, anh cũng không thích ăn tôm lắm." Đại đội trưởng cười khẽ.
Ăn xong là tới giờ nghỉ trưa. Lúc Tu Dĩnh còn nghỉ ở phòng người nhà, cô không chân chính tham dự vào một ngày bình thường của bộ đội. Bây giờ cha mẹ cậu lính kia tới khiến cô được trải qua một lần thực sự ở chung với bộ đội. Hùng Khải cùng ngủ trưa với các chiến sĩ, nhưng Tu Dĩnh thì không thể theo bọn họ tới ký túc xá tập thể, vậy trưa nay cô ngủ ở đâu? Cũng không thể một mình lang thang vật vờ trong doanh trại trong khi mọi người ngủ, Hùng Khải nói như thế là vi phạm kỷ luật.
“Đi, chúng ta tới chỗ đại đội phó nghỉ ngơi." Hùng Khải không phải kiểu người bị khó khăn chèn áp, kéo Tu Dĩnh đi tới phòng ở của đại đội phó.
“Đại đội phó không ngủ sao?" Tu Dĩnh thắc mắc.
“Hai người họ nghỉ phép hết rồi, anh lấy chìa khóa từ chỗ đại đội trưởng, em yên tâm ngủ đi."
Phòng này là chỗ ở của hai đại đội phó, một người ở gian ngoài người ở gian trong, giữa hai gian có một bức tường ngăn, rất giống nhà hai phòng, hai người quyết định ngủ ở phòng nhỏ phía trong. Vào phòng rồi, chẳng những đóng cửa, Hùng Khải còn đóng cả cửa sổ, kéo rèm xuống. Hai người nằm trên cái giường đơn một mét, Tu Dĩnh ngủ phía trong, Hùng Khải nằm nghiêng, cánh tay luồn qua cổ cô, kéo cô dựa vào người anh.
Mới đầu, cả hai đều nằm nghiêm chỉnh. Tu Dĩnh ngủ đặc biệt yên ổn, dựa vào lòng anh có cảm giác an toàn nên ngủ hết sức thoải mái, Nhưng ngủ rồi ngủ, lại cảm thấy tệ đi chút chút. Người đẹp trong lòng, có tên đàn ông nào chịu được, huống chi còn là người phụ nữ mình yêu nhất. Anh có kềm chế được thì cũng chỉ tạm thời. Nhìn gương mặt ngủ say của cô, hơi thở Hùng Khải càng lúc càng nặng nề, cánh tay ôm cũng càng lúc càng chặt. Mới đầu anh còn hôn lên mặt cô nhè nhẹ, nông nông, càng hôn, người anh càng nóng.
“Tiểu Hùng, anh làm gì đó? Không cho người ta ngủ là sao?" Tu Dĩnh lầu bầu, lại thiếp đi.
“Dĩnh Dĩnh, anh muốn em." Hùng Khải hôn xuống ngực cô.
“Đừng phá mà Tiểu Hùng, cái đó của người ta đến, anh biết mà." Tu Dĩnh rất mệt, thời gian này ở bộ đội, các chiến sĩ ngủ trưa, cô cũng tập thành thói quen, hễ đến giờ là cô thấy mệt.
“Dĩnh Dĩnh, anh muốn em." Hùng Khải lặp lại.
Con sâu ngủ trong người Tu Dĩnh vì câu này của anh mà kéo nhau chạy hết. Cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hùng Khải. Ngẫm nghĩ, cũng thật khổ cho Hùng Khải, mấy ngày nay buổi trưa buổi tối anh đều ngủ cùng cô lại chẳng làm được gì, cứ phải nhịn. Cô xót anh nên cũng hiểu được suy nghĩ của anh hiện giờ. Nhưng lần đầu tiên của con gái rất quý giá, lần đầu tiên không thể tùy tiện vì thế mới lần lữa không cho Tiểu Hùng, một là sợ, hai là sợ tùy tiện. Hiện tại kinh nguyệt tới, coi như tạm thời khiến Tiểu Hùng yên tĩnh lại, nhưng trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Đàn ông mà, dáng vẻ khao khát của anh như thế, cô biết quả thật anh chịu không nổi.
“Cái đó của em còn chưa hết, anh không thể ép em." Tu Dĩnh nói rất đáng thương.
“Anh biết, anh không đụng vào em, hôn thôi được không?"
Hùng Khải hôn cô một cách trân trọng, Tu Dĩnh bị động đón nhận nụ hôn của anh, dần dần cũng có cảm giác.
Hai người yêu nhau, làm sao không có xung động, cái đó của Tu Dĩnh còn chưa hết nên cô cố kềm chế, cũng không dám châm lửa. Song lửa không đốt mà Hùng Khải đã bùng nổ như núi lửa rồi.
“Cục cưng, anh yêu em lắm." Cứ một câu yêu em lại hôn một cái, từ môi nhích dần xuống xương quai xanh, lại dịch xuống ngực.
Tay anh không ở yên một chỗ, chậm rãi trượt xuống bên dưới, cách một lớp quần lót xoa nắn.
“Tiểu Hùng, đừng…" Tu Dĩnh thở hổn hển cản lại.
Hùng Khải không thả ra mà mượn tay cô đè lên nhị hoa của cô. Mắt anh sáng ngời, ánh mắt lấp loáng ngọn lửa khiến cô biết lần này anh làm thật.
Anh đè cô dưới thân, phía dưới có thứ gì đó cứng như sắt đụng vào nơi mềm mại của cô, làm Tu Dĩnh kinh hoảng.
“Tiểu Hùng, em sợ…" Tu Dĩnh túm chặt lấy quần áo cô, thè lưỡi liếm môi.
“Đừng sợ, anh không đụng vào em."
Hùng Khải ôm siết lấy cô, khẽ khàng va chạm phần thân dưới, chỉ là đụng nhẹ qua lớp quần áo.
Trong mắt anh, Tu Dĩnh nhìn thấy nét đau lòng, lòng cô thắt lại. Cô kéo khóa quần anh, để tiểu Hùng Khải thoát ra ngoài.
“Dĩnh Dĩnh, em…" Hùng Khải kinh ngạc nhìn cô.
“Tuy chu kỳ của em tới, nhưng em bằng lòng để anh va chạm bên ngoài, em cho phép anh."
“Không cần đâu, anh nhịn được." Hùng Khải cũng không muốn làm cô bị thương.
“Không sao, chỉ cần không đi vào, anh ở bên ngoài, không sao, cách lớp quần mà." Tu Dĩnh tặng cho anh ánh mắt khích lệ.
Hùng Khải thực sự nhịn không nổi nữa, anh nhịn năm ngày rồi, ngày nào cũng ôm Tu Dĩnh ngủ, chỉ nhìn mà không làm ăn gì được. Giày vò cỡ nào, hễ là đàn ông đều biết. Lần này tuy không thể đòi cô, nguyên nhân là do cơ thể nhưng có thể ma sát bên ngoài cũng coi như tiến bộ rồi, được Tu Dĩnh ngầm chấp nhận, cái này khiến anh vui còn hơn được ăn thịt nữa.
“Dĩnh Dĩnh, em thật tốt, anh yêu em." Anh hôn môi cô, liên tục dùng cái đó ma sát Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh cũng động tình. Anh vừa đụng chạm, kỳ thật người khó chịu biến thành cô, cái cảm giác trống rỗng khiến cô mấy lần muốn để anh tiến vào nhưng cô không dám đem thân thể mình ra làm trò đùa.
Trong lúc va chạm, ma sát càng lúc càng nhanh làm Hùng Khải có khoái cảm muốn phóng thích. Lúc thứ nóng bỏng kia phun ra cũng làm dơ quần lót của Tu Dĩnh, đồng thời chiếu cũng dính đầy chất dịch trăng trắng.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh