Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 31

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, thấy anh còn đi theo mình không nhịn được hỏi anh: “Anh vẫn muốn đi theo tôi à?"

“Em vẫn còn muốn làm ở chỗ này?" Trái lại anh hỏi một câu, đang muốn tiếp tục trêu chọc cô. lqdon

Cũng vừa may khu buôn bán này người bình thường rất ít, bãi đậu xe rất nhiều, hoàn toàn không phải đỗ xe bừa bãi.

Cố tình lại có những người không tự giác, dừng xe bên lề đường, cũng may gần khu vực đỗ xe không có quá nhiều người.

Đỗ Tiểu Nhiễm đứng đó nói chuyện cùng với Vu Kỳ, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh sau lưng, cũng hoàn toàn không nghĩ tới xe sau lưng chợt chạy vọt tới.

Thật may là Vu Kỳ phản ứng nhanh, khi xe sắp đụng vào Đỗ Tiểu Nhiễm thì đưa tay kéo cô vào trong ngực.

Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, cơ thể nghiêng về phía Vu Kỳ.

Vu Kỳ dùng sức ôm cô, đè đầu cô khiến có chút đau, đồng thời cô cũng cảm thấy phía đằng sau có chiếc xe nhanh chóng sượt qua cô.

Nếu như không phải Vu Kỳ kéo mình kịp thời thì chiếc xe kia đã đụng vào mình!

Vừa nghĩ tới cô cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Hơn nữa khiến người ta tức giận đó chính là, rõ ràng tình huống nguy hiểm như thế, vậy mà tài xế không chút xíu ý định muốn dừng xuống nhìn xem sao.

Gần như là không chút do dự lái xe đi ra ngoài.

Lái xe lên làn đường người đi bộ đã đủ nguy hiểm, thế mà sau khi thiếu chút nữa đụng phải người, ngay cả lời xin lỗi cũng không muốn nói, thật sự là quá đáng!

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận đẩy Vu Kỳ ra, bước nhanh đuổi theo: “Anh lái xe làm sao vậy, thiếu chút nữa đụng phải người ta không thấy hả?"

Vốn tưởng rằng lái xe kia không biết xấu hổ dứt khoát lái xe đi, nhưng không ngờ có lẽ người ngồi trong xe nghe thấy lời cô.

Xe nhanh chóng dừng lại, một người phụ nữ vênh váo tự cao từ bên trong bước ra.

Có lẽ người phụ nữ kia cho rằng mình rất có tiền, vẻ mặt giễu cợt tiêu sái đi tới trước mặt Đỗ Tiểu Nhiễm: “Cô quản tôi lái xe thế nào à, tôi muốn lái thế nào thì lái thế ấy?"

Liếc trên dưới trái phải quần áo trên người Đỗ Tiểu Nhiễm, cho là Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chỉ là nhân viên phục vụ ra ngoài dùng cơm, người phụ nữ kia kiêu ngạo phách lối hơn, “Không phải cô là nhân viên phục vụ sao, một tháng kiếm được bao tiền, đừng nói không đụng phải cô, nếu đụng phải cô thì thật sự đụng cho chết, cũng chỉ hơn ba mươi vạn là xong chuyện, chỉ sợ ba mẹ cô còn phải cảm ơn chúng tôi đã hào phóng đấy, đáng tiếc số tiền kia với tôi cũng chỉ là tiền nửa chiếc xe mà thôi!"

Đỗ Tiểu Nhiễm vốn chỉ tức giận, hiện giờ dứt khoát nổi giận.

Chỉ là trời sinh cô không thích gây gổ, nhất là người quá đáng chưa từng thấy như vậy, giờ bị tức mặt cũng tái xanh, lại phát hiện chính mình không biết nên nói cái gì.

“Cô không phát hiện mỉnh rất quá đáng sao? Không phải có mấy đồng tiền dơ bẩn…"

“Nhưng chị đây chính là có tiền có thể đập loại người bưng bát bưng đĩa như cô đây."

Ngược lại Vu Kỳ bên cạnh vẫn không lên tiếng, cúi đầu chơi điện thoại di động, giống như đang gõ gì đó vào điện thoại.

Chờ gõ vào xong mới đi tới dắt tay Đỗ Tiểu Nhiễm, rất cẩn thận dắt qua một bên nói: “Đừng tức giận với thứ người như thế, trở về đi thôi."

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực ừ một tiếng, trong lòng cũng biết nói nhiều với thứ người như vậy sẽ bẩn miệng mình, nhưng mà rất tức giận, cúi đầu bước về trước mấy trước.

Người phụ nữ sau lưng còn tưởng rằng đã dọa được Đỗ Tiểu Nhiễm, đứng đó dương dương tự đắc nói: “Cũng không đụng phải cô, lại nói cô có xe chứ, mà hỏi tài xế chúng tôi có biết lái xe hay không?"

Chờ quay đầu đi tới chiếc xe lúc nãy, người còn chưa tới xe chợt thấy bên cạnh có hai chiếc xe lao tới, hai chiếc kia trực tiếp chặn ngang trước khi chiếc xe kịp chạy trốn.

Không chỉ đơn giản là chặn lại mà là trực tiếp đâm tới, đâm đầu xe đụng vào biển báo giao thông.

Chuyện xảy ra đột ngột, người phụ nữ kia hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, rất nhanh hai chiếc xe mở cửa ra, có hai người xách theo hai chiếc gậy từ bên trong đi xuống, không nói một lời mà điên cuồng đập chiếc xe ở giữa kia.

Cửa sổ kính chắn gió bị bể rơi đầy đất, tất nhiên tài xế bên trong xe cũng sợ đến choáng váng, ngồi đợi ở bên trong, có lẽ cũng bị miểng thủy tinh văng vào, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu trời ơi xin đừng đập. Lê*Quý&Đôn

Người phụ nữ kia càng thêm hoảng sợ liên tiếp kêu gào, sau đó không ngừng cầu xin: “Các người đừng đập, có chuyện gì xin hãy thương lượng…"

Cô ta biết mình đụng phải sắt đá, đoán chừng mới vừa rồi đã đắc tội người ta, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới một cô gái mặc đồng phục nhân viên phục vụ mà lại có năng lực như vậy.

Lúc nói chuyện tài xế cũng từ trong xe đi ra, biết tất cả những chuyện này đều là người phụ nữ kia gây ra, nhìn chiếc xe rất nổi tiếng bị đập như vậy thì tức giận đánh người phụ nữ kia một bạt tai, mắng: “MK đồ sao chổi, mới vừa rồi cô nháo cái gì với người ta hả?"

Những người cầm gậy kia thấy đập hỏng bét rồi cũng ngừng lại, ngược lại người sau lưng từ nãy đến giờ không ra tay, cầm điện thoại đi tới, cười híp mắt nói với hai người kia, “Có người bảo tôi truyền đạt một câu."

Cười cười nói: “Người có tiền tùy hứng."

Nói xong mấy người cầm gậy lục đục trở lại xe, trước khi đi như nhớ tới gì đó, người lái xe vẫn không quên nhắc nhở tài xế kia một câu: “Ái chà, người trẻ tuổi, nơi này có camera giám sát, lát nữa lúc báo cảnh sát nhớ chuyển cả băng ghi hình."

Nói xong cười, hoàn toàn không xem ai ra gì lái xe đi.

Tài xế kia cũng đã lăn lộn chợ búa, vừa nhìn những lái xe kia cũng biết đây đều là những người không lương thiện gì, làm sao còn dám tùy tiện báo cảnh sát.

Ngược lại bên kia Đỗ Tiểu Nhiễm đang buồn bực đi phía trước, chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng động không bình thường vội quay đầu lại nhìn.

Trong nháy mắt liền bị cảnh hung hăng kia dọa sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới ban ngày ban mặt thật sự lại có cảnh đập xe trắng trợn như vậy.

Hơi kỳ quái chính là sau khi bị đập xe, tài xế kia hoàn toàn không có ý định báo cảnh sát.

Cô còn đang kinh ngạc, Vu Kỳ đi bên cạnh đã lôi kéo cô đi tiếp.

Đỗ Tiểu Nhiễm mơ hồ cảm thấy không bình thường, vội hỏi anh: “Là anh làm sao?"

Nhưng anh vẫn luôn đi phía sau lưng mình, cho dù muốn tìm người cũng không thể nào nhanh như vậy được?

Vẻ mặt Vu Kỳ rất bình tĩnh: “Không có, chắc ác giả ác báo!"

“À." Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nhớ tới gì đó vội rút tay mình về, mới rồi tâm tình không tốt, thiếu chút nữa theo lời anh, để anh dắt đi.

Cô vội vàng giả vờ xoa tay, hơi tức giận nói: “Anh đừng động tay động chân."

“Em không thích?" Anh cười cúi người, vì thân thể cao cố ý tiếp sát cô, “Vậy em có thể động tay động chân với tôi hay không?"

Đỗ Tiểu Nhiễm vội quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ."

Chợt ngước mắt thì nhìn thấy có một con gấu bông bày trong tủ ở bên cạnh.

Trắng mập mạp vô cùng đáng yêu, khuôn mặt bình an.

Cô không nhịn được dừng chân, nhìn thêm mấy lần.

Khi còn bé cô cũng rất thích những đồ vật này, chỉ là sau này lúc lên đại học không gian trong ký túc xá hơi chật, chỉ có thể mua con nhỏ ôm ngủ.

Thật ra thì thói quen này đến bây giờ còn bị bạn cùng phòng cười, nói cô giống như đứa trẻ.

Trong lòng cô tự hiểu, mình không giống đứa bé mà là cảm thấy trong lòng trống trải, buổi tối ôm gì đó mới có thể thấy ấm áp hơn.

Cũng không biết Vu Kỳ đi vào lúc nào, rõ ràng cô mới nhìn một chút, chờ lúc lấy lại tinh thần anh đã nhanh tay nhanh mắt đi vào trong cửa tiệm.

Cô lập tức hiểu ý vội đi theo vào.

Anh vui vẻ đi vào, lúc cô đi tới nhân viên cửa hàng đã tươi cười ôm con gấu bông, “Tiên sinh, cần bọc không?"

“Không cần." Anh quay mặt nhét con gấu bông vào trong ngực cô, “Cô ấy ôm là được."

Vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm lạnh lùng, rồi ôm chặt con gấu bông, lộ ra dáng vẻ ghét bỏ, bĩu môi với anh.

Cũng không biết anh đang trêu chọc hay giải thích, anh khẽ cười nói với nhân viên phục vụ xinh đẹp: “Bạn gái tôi đang giận dỗi với tôi."

Dưới ánh mắt hâm mộ của nhân viên cửa hàng, anh cúi người ghé sát vào cô, giọng dịu dàng nói: “Cô gái, tha thứ cho tôi được không?

Đỗ Tiểu Nhiễm chôn mặt trong con gấu bông, trong lòng như có gì đó chảy qua.

Không ai nói chuyện với cô như vậy.

Trong lòng biết anh đã từng rất quá đáng, cũng rất hư, thủ đoạn rất quá quắt.

Đủ thứ không thể, nhưng….

Chưa có ai từng thích cô như vậy.

Chỉ chớp mắt mấy cái, cô chần chờ nhìn về phía anh.

Không muốn nói vấn đề này cùng anh ở trong cửa hàng, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài, ôm gấu bông rất chặt.

Đến bên ngoài, người trên đường vẫn ít như vậy.

Anh vẫn không lên tiếng, hai người im lặng đi một lúc lâu. Đỗ Tiểu Nhiễm mới ngẩng đầu lên, giơ con gấu bông nhỏ bé trong tay, có chút sợ hãi khoa chân múa tay, “Anh cho tôi là gì, đồ chơi, cần chơi trò oẳn tù tì?"

“Bầu bạn người yêu vợ." Biểu tình lỗ mảng nhạt đi, anh nhìn cô rất chăm chú.

Đỗ Tiểu Nhiễm chưa từng cảm thấy đường về nhà lại xa xôi như vậy.

Cô không lên tiếng, cúi đầu đi tiếp.

Trong đầu hơi hỗn loạn, ý chí đang từ từ dao động.

“Tôi không có người thân…." Cô nhỏ giọng nói: “Bất kể tôi gặp phải chuyện phiền phức gì ba tôi chỉ biết oán trách tôi vô dụng, mẹ tôi chỉ biết nói tôi là sao chổi mang lại sự xui xẻo. Lúc còn rất nhỏ, có thể xem là không liên quan gì tới tôi, trong nhà gặp bất cứ phiền phức gì, bọn họ cũng đều cảm giác chắc chắn tôi là sao chổi gây trở ngại…"

Trong lòng có chút hỗn loạn, “Thỉnh thoảng cũng mua gấu bông cho tôi, lúc còn rất nhỏ từng mua cho tôi một con thỏ, nhà tôi cũng không phải không có tiền, nhưng với tôi thật sự chỉ có một con thỏ."

“Sau lớn lên chút nữa, tự tôi góp tiền mua chó bông, còn đủ loại heo nhỏ, bò, khỉ con… Ngay cả cá sấu bông tôi cũng có mua…."

Rất muốn ngăn mình lại.

“Lúc sinh nhật, bạn học biết tôi thích gấu bông thỉnh thoảng cũng sẽ mua làm quà tặng tôi, vô tình tôi có một phòng gấu bông… Lúc cảm thấy cô đơn tôi sẽ tự giam mình trong phòng, dùng những con gấu bông kia bao quanh tôi."

Cô hít sâu không ngừng, “Người như vậy không thể đùa bỡn được."

Cô thật lòng nói: “Vu Kỳ, tôi không dám ở cùng một chỗ với người như anh, đối với anh tôi không tính là gì, nhưng nếu như tôi tiếp nhận anh, anh sẽ phải là cả thế giới của tôi…."

Rất rõ ràng vấn đề lớn nhất của mình ở nằm ở chỗ nào, vì từ trước đến giờ thiếu thốn tình cảm cho nên một khi đã yêu người nào cô sẽ bỏ ra tất cả để yêu người đó, giống như ở trong ký túc xá, cố gắng duy trì sự thân thiết, mặc dù cảm thấy khổ cực nhưng trong lòng lại rất vui vẻ…"

Ngay cả bạn tốt cũng nói cô sống mệt chết đi được, lúc nào cũng có dáng vẻ lấy lòng người khác.

“Tôi vẫn luôn là như vậy, đối với bạn học bên cạnh và bạn cùng phòng còn để ý lấy lòng, vậy nếu như tôi thích người nào tôi nhất định sẽ đánh mất mình, hạ mình xuống rất thấp, cho nên tôi muốn tìm một người tốt, một người có thể yêu tôi thật lâu thật dài…."

Dừng một lát cô nắm chặt gấu bông trong ngực, hít sâu một hơi: “Nhưng mà anh thật sự rất khó từ chối… Tôi…."

Lời còn chưa nói hết cô cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bỗng, anh lôi con gấu bông trong ngực cô ra.

Nụ hôn này tới rất nhanh, bất ngờ không phòng ngự chặn môi cô lại.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, muốn dùng sức đẩy anh ra nhưng lúc ngón tay chạm vào cơ thể anh, không cẩn thận đụng vào con gấu bông to đùng kia.

Cô dừng lại, ngón tay cẩn thận tránh gấu bông ra.

Vì động tác của mình nên sợ hãi bất an khiến cô thấp thỏm lo âu, cô hoảng sợ nhắm mắt lại, được anh ôm chặt hôn lên môi.
Tác giả : Kim Đại
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại