Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 28

Edit: Ngọc Hân

Đỗ Tiểu Nhiễm nửa tin nửa ngờ, buổi tối làm thế nào cũng không ngủ được, đợi đến sáng hôm sau khi trời vừa hửng sáng, cô đã tỉnh dậy.

Bên kia Vu Kỳ cũng dậy rất sớm, cô đi qua đó theo như thường lệ, giúp anh thay quần áo. lequydion

Không nhịn được muốn cẩn thận quan sát, trong lòng không kiềm chế được suy nghĩ, nếu đây là giả vờ thì kỹ thuật diễn cũng quá tốt.

Nhưng đúng là có một số điểm đáng ngờ, ví dụ như sao xe vừa tới đó thì có đá rơi, còn nữa chính là lúc anh không nhìn thấy gì nhưng khi hôn cô thì luôn rất chính xác.

Chờ tới khi nhân viên phục vụ đẩy bữa ăn sáng tới Đỗ Tiểu Nhiễm giả vờ như nhớ tới gì đó, nói với Vu Kỳ, “Anh ăn trước đi, tôi thấy tóc là lạ, không biết có phải dị ứng với gối đầu ở đây hay không nữa, tôi đi tắm trước một lát nữa tới ăn sau."

Vu Kỳ cũng không nói gì thêm, dặn dò nhân viên phục vụ: “Một lát nữa đưa thêm một phần ăn sáng tới đây."

Nghiêng mặt về phía cô cười hỏi cô: “Em có muốn ăn thêm gì nữa không?"

Đỗ Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn đồ ăn sáng phong phú đa dạng, “Không cần, đã nhiều lắm rồi."

Nói xong dắt anh ngồi vào bàn ăn, nhân viên phục vụ đã sớm bưng lần lượt từng món ăn lên.

Đỗ Tiểu Nhiễm cố ý đặt chiếc ghế của Vu Kỳ gần phòng tắm.

Mặc dù đây là phòng xép, cũng không biết tại sao chỉ có một phòng tắm.

Hơn nữa vì thiết kế, cửa phòng tắm cách bàn ăn không tính là xa, ít nhất từ góc độ của anh có thể nhìn vào phòng tắm.

Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Đỗ Tiểu Nhiễm mới đi vào trong phòng tắm, cố ý không đóng kín cửa, giữ lại khe hở khiến người ta suy nghĩ viễn vông.

Cô đứng nép một bên cẩn thận quan sát phía bên ngoài.

Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy người bên ngoài có động tĩnh gì.

Anh giống như hoàn toàn không có ý định nhìn lén, rõ ràng chỉ cần xoay cổ là có thể nhìn thấy!

Lẽ ra cơ hội tốt như vậy mà không nhìn thì quả thực vô ích, kết hợp với hành động không lúc nào anh không muốn ăn đậu hủ của mình.

Thật chẳng lẽ là mình nghĩ quá nhiều?

Đỗ Tiểu Nhiễm thở dài một hơi, chợt có cảm giác tức giận được xóa bỏ, vẻ mặt cũng dịu đi.

Đang nghĩ tới đây, tâm tình cô cũng thả lỏng hơn, lúc này mới nhớ tới vòi nước đã mở chảy tới chân, cô lại sơ suất không đi dép, chân trần đi ra ngoài.

Mới vừa bước đi hai ba bước thì cảm thấy dưới chân trơn trượt, cô hoảng sợ vội giữ thăng bằng cơ thể, mặc dù không ngã xuống đất nhưng cánh tay vẫn chạm vào đồ đạc trên kệ rửa mặt, trong nháy mắt sữa tắm dầu gội đầu lùm bùm rơi xuống đất.

Vốn là tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến tiếng động càng dễ khuếch trương hơn, cô kêu một tiếng trời ơi.

Đợi lúc cô ổn định níu bồn rửa mặt đứng dậy thì thấy Vu Kỳ vốn đang dùng cơm nhanh chóng đứng dậy, động tác của anh rất nhanh, độ nhanh nhạy này vốn không phải là một người mù sẽ có. Chủ yếu hơn giữa hai bên còn có một giàn hoa chắn ngang, anh thật sự không chút do dự đi vòng qua giàn hoa này!

Động tác vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn!

Lúc đẩy cửa đồng thời giọng anh cũng vang lên: “Em không sao chứ?"

“Không sao!" Đỗ Tiểu Nhiễm hít một hơi lạnh, thấy anh muốn tiến vào cô vội vã nói: “Mới vừa rồi không thấy sữa tắm mà thôi! Anh đừng đi vào!"

Nói xong cô nhào qua đưa tay liều mạng đóng cửa phòng tắm.

Dùng hết toàn bộ sức lực khóa cửa lại.

Sau đó lùi về sau hai bước, toàn thân cô không còn sức lực ngồi xuống đất, đầu dán vào vách tường lạnh lẽo.

Vòi hoa sen vẫn đang phun, nhưng nước cũng không nhiều….

Song rất lạnh… Cơ thể lạnh ngắt, trong đầu rối loạn thành một nùi….

Một màn vừa rồi không ngừng hiện về trong đầu, cô biết không có người mù nào lại có thể nhanh nhẹn như vậy!

“Tên lừa gạt!" Ngón tay run đến cầm không nổi.

Mình hạ mình làm bé chăm sóc anh ta, cẩn thận quan tâm anh ta, trong lòng đau khổ vì anh ta, tất cả những thứ đó cũng là vì mình ngu xuẩn?

Vu Kỳ đứng ngoài cửa thấy cô không chịu đi ra ngoài, rất quan tâm hỏi: “Em xác định không sao chứ? Không đụng vào đâu chứ? Có đau chỗ nào hay không?"

Nước mắt Đỗ Tiểu Nhiễm bị chọc tức phun ra, giọng khàn khàn trả lời, “Tôi không sao…"

Vu Kỳ có chút gấp gáp: “Em làm sao vậy, va vào đâu sao lại khóc?"

Đây là bị tức giận, anh là tên khốn kiếp!

Đỗ Tiểu Nhiễm oán thầm một câu, sau đó dùng sức lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng từ trên đất đứng dậy.

Cách cánh cửa hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái cô mới đi qua mở cửa.

“Chỉ là cánh tay bị va đập, không có gì đáng ngại." Lúc nói chuyện cô cũng lười nhìn anh.

Ngược lại Vu Kỳ nhanh chóng đưa tay ra trước mặt cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm thật muốn phi cho anh một cái liếc mắt, thế nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, cuối cùng chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, nhưng tay của anh vẫn còn để trước mặt cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm khẽ đẩy tay anh ra nói: “Không cần phải lo lắng cho tôi, tôi tự xoa là được rồi."

Lúc đang muốn đi tới phòng ăn, cô lập tức nghĩ tới điều gì đó, rất nhanh quay lại, chịu đựng một bụng oán thầm, “Tôi không sao mà, đã hết đau, tôi dìu anh qua ăn cơm."

Nói xong giả vờ ra vẻ cẩn thận dìu anh đi, chỉ là dẫn anh đi qua giàn hoa kia, cô cũng muốn nhìn thử xem anh còn giả bộ thế nào được nữa!

Vốn cho rằng anh sẽ dừng lại, không ngờ trái lại anh rất chuyên nghiệp, thật sự xông vào giàn hoa kia.

Mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú sắp đụng vào giàn hoa, Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn, hoàn toàn phản ứng theo bản năng dùng sức lôi anh lại.

“Á, anh…" Lực trên tay hơi mạnh.

Lúc này anh đi dọc theo cây cột, theo lực của cô cánh tay anh liền duỗi một cái rồi ôm cô vào trong ngực mình.

Quấn nhẹ vòng quanh người cô, hơi thở lướt khẽ trên đỉnh đầu cô.

Giọng cũng dịu dàng không tả được, “Em thật sự không sao chứ?"

Nhịp tim Đỗ Tiểu Nhiễm đập lợi hại, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống, dùng âm mũi nặng nề trả lời anh: “Không sao, chỉ là vừa rồi quần áo bị dính ướt, tôi phải đi thay quần áo."

Rồi nhanh chóng đẩy anh ra đi vào phòng ngủ.

Chờ tới khi cô ngồi vào trên giường trong phòng ngủ, cả người đều rối bời.

Một mặt là ghét anh muốn chết, đây là một tên lừa gạt, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã tính kế cô!

Nhưng mà lại cảm thấy….

Khi mình bình tĩnh hòa nhã ở cùng với anh, cũng không phải không ăn ý….

Hai bên đối phương nhân nhượng lẫn nhau, cũng đang chậm rãi quen thuộc với tính tình bướng bỉnh của anh, biết anh không khó khăn hầu hạ như trong tưởng tượng!

Nhưng mình cũng không phải là người có hội chứng có cảm tình với người bắt cóc mình!

Hoàn toàn không thể tìm ra lý do tha thứ cho anh, và lý do theo anh thì cô lại sợ hãi, chuyện diễn trò không chỗ nào không tính toán, bất cứ giá nào như thế này, đối với cô gần như biến thái cố chấp!

Hít sâu vài lân đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, bây giờ còn chưa tới lúc trở mặt, ít nhất không thể đánh rắn động cỏ.

Điện thoại di động đã có thể liên lạc với bên ngoài, mình chỉ cần biểu hiện ngoan ngoãn một chút, dụ dỗ anh ta một chút, không chừng còn có thể tùy tiện chạy ra bên ngoài.

Hạ quyết tâm, Đỗ Tiểu Nhiễm vội đổi quần áo đi ra ngoài.

Đến phòng ăn, người kia vẫn không động dao nĩa, chỉ ngồi lẳng lặng giống như đang chờ đợi cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng đi tới cầm nĩa lên xiên một miếng bánh bao cho anh, đưa tới trước mặt anh nói: “Anh làm gì mà chờ tôi, anh ăn trước cho xong đi." Lê.Quý.Đôn

Nói xong cô bắt đầu dùng cơm, đồ ăn trên bàn rất nhiều, đoạn thời gian gần đây coi như cũng hiểu khẩu vị của anh, mặc dù biết phải kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được chọn mấy món anh không thích đưa cho anh ăn.

Không nghĩ tới thế nhưng anh lại vui vẻ, còn ăn không ít.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy đủ loại cảm xúc, cuối cùng trái tim vẫn mềm ra, không nhịn được lại gắp đồ ăn sáng mà anh thích ăn tới trong bát của anh.

Ngược lại cô im lặng như vậy khiến anh chú ý.

“Em làm sao vậy, buổi sáng là lạ?"

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng, vội vã nói: “Có lẽ vừa thay đổi chỗ ở nên giấc ngủ không sâu, đúng rồi, anh nghỉ ngơi thế nào, lát nữa có sắp xếp gì chưa?"

“Lát nữa có bác sĩ châm cứu tới đây."

“À…" Thiếu chút nữa Đỗ Tiểu Nhiễm quên mất chuyện này, không nhịn được nhìn vào mặt anh một lúc.

Tâm tình lại càng phức tạp hơn, anh đây cũng quá ưa chơi trò chơi may rủi rồi.

Làm phẫu thuật cạo trọc đầu coi như thôi đi, hiện giờ ngay cả châm cứu cũng phải diễn toàn bộ, coi như là giả cũng phải châm mấy cái ghim thật đúng không?

Chờ dùng xong bữa sáng, lúc bác sĩ châm cứu tới Đỗ Tiểu Nhiễm cũng bị những kim châm cứu lớn nhỏ kia dọa hoảng sợ.

Hơn nữa thủ pháp của bác sĩ châm cứu rất đặc biệt, mỗi lần châm cứu đều vê một cái kim, lúc đâm vào càng có thể nhìn ra công lực, châm sâu như vậy, nhìn đoạn không lộ ra bên ngoài cũng biết kim châm tiến vào sâu cỡ nào.

Cô thấy sợ hết hồn hết vía, vốn chỉ là tò mò nhìn đối phương diễn trò trước mặt cô như thế nào, không ngờ tới bác sĩ châm cứu này thật sự châm hơn hai mươi kim châm cứu trên đầu anh!

Nhìn đầu trọc lóc của anh tựa như con nhím, trái tim cô run rẩy.

Anh đưa tay ra, biết là anh muốn cầm lấy tay mình, Đỗ Tiểu Nhiễm thở dài đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Như có điều suy nghĩ, nói: “Trước kia cảm thấy châm cứu rất tốt, nhưng ngày hôm qua tôi tra điện thoại di động, có lúc cũng không thể quá tin vào châm cứu, dù sao vết thương của anh đây là do bên ngoài gây ra… Nếu châm cứu không được, có thể đừng châm cứu."

Cũng biết anh đang diễn trò, tội gì để anh mỗi ngày đều bị kim châm.

Chỉ là mình quá tốt bụng nhỉ?

Sao lúc anh lừa gạt mình, không hạ thủ lưu tình chút đây!

“Thế nào cũng phải thử một đợt điều trị." Anh khẽ cười, “Dù sao cũng không vội, có em bên cạnh chăm sóc tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khá hơn, ngược lại cực khổ cho em."

“Cũng không cực khổ gì." Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu nhìn anh, nửa đùa nói: “Vu Kỳ, có ai từng nói anh quá cố chấp chưa? Thứ gì không chiếm được lại càng phải lấy được?"

Im lặng trong giây lát, “Thật ra thì tôi và anh đều lớn lên trong một gia đình không đầy đủ, chỉ là không giống nhau. Khi còn bé gia đình coi như vui vẻ hạnh phúc, chỉ là sau này tôi bị đả kích, trong lòng không có cảm giác an toàn, cảm thấy cái gì cũng sẽ thay đổi. Còn anh, có lẽ từ nhỏ được ông nội anh nuôi nấng…. Vì thiếu hụt tình yêu thương của ba mẹ, hành động có chút không giống người bình thường… Mặc dù tôi không hiểu tâm lý học, nhưng cũng biết những người giống như chúng ta đây thích hợp nhất là tìm một người yêu dịu dàng có gia đình hạnh phúc để kết hôn, giống như đều ngã bệnh nhưng lại không nên ở chung một chỗ sưởi ấm đối phương… Có thể tự chăm sóc giữ gìn sức khỏe cho mình cũng rất khó… Làm sao còn năng lượng giúp đỡ người khác…."

Có chút tiếc nuối nhìn anh, Đỗ Tiểu Nhiễm rất nghiêm túc nói: “Tôi không đảm đương làm thiên sứ của bất cứ kẻ nào, hoàn toàn ngược lại, tôi là cô bé lọ lem cần hoàng tử dịu dàng lương thiện tới cứu vớt… Mặc dù rất buồn cười… Đối với chuyện anh vẫn hi vọng tôi là một người tốt là nửa kia của gia đình hạnh phúc tình cảm toàn vẹn…."

Hết chương 28
Tác giả : Kim Đại
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại