Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ
Chương 18
Edit: Ngọc Hân
Tay đau ghê gớm!
Đỗ Tiểu Nhiễm biết mình chọc vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ tinh thần đề phòng, bày thế trận chờ quân địch nhìn chằm chằm vào anh, chuẩn bị anh có bất kỳ biến động nhỏ nào, thì mình sẽ liều mạng với anh!
Không khí như ngừng lại, anh cả nửa ngày không lên tiếng. truyện bên lequydonn
Mặt trời chiều chậm rãi buông xuống, ánh sáng bên trong phòng yếu ớt, người kia rất bình tĩnh ngồi im khiến trong lòng cô càng nặng nề.
Sau một khắc anh vừa động đậy, Đỗ Tiểu Nhiễm như bị kích thích, theo phản ứng bản năng cuộn chặt cơ bắp, hai tay nắm thành nắm đấm nện về phía anh.
Lần này anh không để cô đánh trúng, mà nâng tay cô lên, sau đó đứng dậy xoay ngang người cô rồi bế lên, sai đó vác lên vai như bao bố.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa cảm thấy ngực cứng lại cả người cô đã bị nâng lên trên vai anh rồi.
Một tay anh vịn eo cô, cảnh cáo nói, “Đừng lộn xộn."
Đầu mình lao xuống, ngu ngốc nữa cũng biết lúc này không nên lộn xộn!
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, lạnh lùng nói, “Anh muốn đánh trả thì đánh đi! Anh làm cái gì vậy, này anh mở cửa làm gì, anh muốn mang tôi đi đâu?"
Anh không để ý tới cô, mở cửa đi ra bên ngoài.
Bên chỗ cô không có ai, nhưng chờ ra khỏi sân nhỏ bên ngoài có không ít nhân viên làm việc, có người quét dọn đường, có người lau đèn đường.
Nhìn thấy Vu tiên sinh khiêng người đi tới từ đằng xa, những người đó cũng sợ ngây người, rối rít dừng động tác trong tay lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm mang theo nước mắt kêu: “Anh thả tôi xuống, anh thả tôi xuống!"
Cánh tay không kiềm chế được nện vào lưng anh.
Ngược lại anh mỉm cười, trên mặt như gió xuân, khi đi ngang qua một cây đèn đường, còn đứng lại dặn dò trợ lý Mạnh đang kinh ngạc một câu: “Thời gian không còn sớm, các người đi dùng cơm trước đi, lúc này đèn đường không cần vội."
“Cảm ơn anh Vu." Trợ lý Mạnh cũng không biết nên làm như thế nào, tay chân đều thừa thải đứng đó, cúi người 90 độ chào đưa mắt nhìn Vu tiên sinh rời đi.
Dọc đường Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh vác trên vai, rõ ràng nhiều người thấy như vậy thế mà chẳng có người nào hỏi han, tất cả mọi người đều rất cung kính đứng một bên.
Hơn nữa lượn vòng quanh cũng chẳng biết anh muốn mang mình đi đâu.
Cô không thể nào không sợ, nhưng cũng không vì điều này mà cảm thấy hối hận, ngược lại thấy mình còn là quá lịch sự, lúc ấy không nên đánh anh ta, mà nên đá anh ta vài cái để đoạn tử tuyệt tôn (Nghĩa là mất đường con cháu) mới thỏa mãn!
Đi như vậy trong chốc lát, anh cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng tới một nơi giống như góc sân nhỏ, mặc dù Đỗ Tiểu Nhiễm không biết bố cục chỗ này, nhưng cũng biết sân nhỏ này cách biệt thự khá xa.
Nhìn vào bên thì thì thấy cửa phòng còn treo bảng gì đó.
“Từ đường?" Cô nhỏ giọng nói.
Còn đang ngạc nhiên anh đã để cô xuống, sau đó không khách khí lôi cánh tay cô đi vào trong.
Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh túm cố gắng bước hai bước, chỗ này hơi tối, trong sân cũng không có đèn, đi vào bên trong càng thêm quỷ dị. Bên trong hoàn toàn không có đèn điện, nửa đêm trời tối thế mà chi có cây nến chiếu sáng, bốn phía xung quanh không có đồ đạc hiện đại gì, ngoại trừ bàn ghế bên ngoài, bên trong là tầng tầng lớp lớp chi chít bài vị.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong lòng sợ hãi.
Hơn nữa không hiểu sao ở chỗ này sao lại còn có một quầy sách kể chuyện, trong tủ sách chia các thể loại ra và dường như để không ít sách vào.
Đỗ Tiểu Nhiễm thấy da đầu tê dại, không nhịn được nhanh chóng lùi về sau nhắm mắt lại, nhưng cũng không yếu thế như cũ, cố gắng nhìn chăm chú vào đằng sáu ót của anh.
Còn anh thì lật tìm cuốn sách nào đó ở trong tủ sách, rất nhanh xoay người lại, không có sát khí trong dự đoán, cũng không có sự hung ác muốn trả thù cô.
Anh chỉ khẽ cau mày nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang nói cô rất không ngoan, rất không hiểu chuyện.
Không biết là do anh làm anh trai đã lâu, hay là thói quen làm việc từ nhỏ chính là như vậy.
Anh như thế chợt có chút xa lạ, không phải xấu tính, cũng không phải buồn vui thất thường, mà là có dáng vẻ gia trưởng.
“Anh, anh muốn làm gì?" Hai tay Đỗ Tiểu Nhiễm nắm thành quyền chém xuống, “Có lẽ tôi không đánh lại anh, nhưng anh cũng đừng mong tùy tiện bắt nạt tôi!"
Anh lấy cuốn sách ra cuộn thành ống tròn, sau đó vỗ lên trán cô nói: “Trong lòng không muốn, có hiểu hay không?"
Thấy cô nhất thời không kịp phản ứng, anh lại vỗ nhẹ trán cô một cái nói: “Đánh người không làm mất mặt, có hiểu hay không?"
Sau đó nhét cuốn sách vào trong tay cô, “Ở đây tĩnh tâm chép mười lần, suy nghĩ xem lỗi của mình ở đâu."
Đỗ Tiểu Nhiễm không phục ném sách qua một bên, tức giận nói: “Anh cho rằng anh là ai? Ở nơi tồi tàn này…."
Lời còn chưa nói hết anh đã bước nhanh đi ra tới cửa, động tác như muốn đóng cửa lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội chạy vọt qua, nhưng vẫn chậm mất, cửa nhanh chóng đóng lại trước mặt cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chưa từ bỏ ý định kéo cửa, nhưng sao kéo dịch chuyển được chứ, cửa này lắp đặt vô cùng bền chắc, hơn nữa gió thổi cũng không lọt!
Một khi đóng, một khe hở cũng không chừa cho cô!
Trong khi giãy chết chỗ này lại còn rất nhiều bài vị nữa chứ!
Bài vị này chính là ghi nhớ người chết!
Cố tình chỗ này ngay cả đèn cũng không có, có phải hù dọa chết người không cơ chứ!
Không biết có phải cây nến đổ xuống hay không, Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy tiếng động sau lưng cả người run rẩy một cái, sau đó nhặt sách trên đất lên, dùng sức đập cửa kêu: “Anh mau thả tôi ra ngoài, anh cái đồ điên này, anh mau thả tôi ra ngoài!"
Người bên kia cánh cửa hoàn toàn không để ý đến cô đang nổi nóng, ngược lại lạnh lùng dặn dò: “Ngoan, chép cho xong, chép xong thì thả em ra ngoài."
“Ngoan cái đầu anh!" Đỗ Tiểu Nhiễm vừa sợ vừa tức, cầm sách trong tay hung hăng ném lên trên cánh cửa hô to: “Anh đi chết đi!"
Quả nhiên không bao lâu bên ngoài trở nên yên tĩnh, biết anh ta nhất định đi rồi, Đỗ Tiểu Nhiễm hoảng sợ co người lại, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn.
Cảm thấy giống như phía sau những bài vị kia cất giấu gì đó, hơn nữa chỗ này yên tĩnh như vậy, sao còn có tiếng chim hót.
Ngày trước lúc ở trong phòng ngủ nghe được tiếng chim hót cô cũng chẳng để ý, dù sao nơi này là trong núi, nhưng bây giờ không giống vậy, cái chỗ này vốn âm u, lại còn chẳng biết tên gọi là gì.
Cô nghe đau cả đầu, không rét mà run đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Hơn nữa lúc nãy đi vào vội vàng, bây giờ mới phát hiện trên bàn quả thực bày một xấp giấy trắng, bên cạnh còn có rất nhiều bút viết.
Có bút máy bút lông bút chì đủ cả.
Cô xoa đôi chân ngồi bị tê, nhìn về phía tủ sách.
Còn tưởng rằng đều sách cổ ngày xưa, không nghĩ tới thể loại gì cũng có, có tọa đàm của Schrödinger, bàn về sự kiểm soát, thứ tự gene, thuyết tiến hóa và luân lý học….
Một đống hỗn độn, Đỗ Tiểu Nhiễm rất cần xem những thứ gì không liên quan đến thi cử để phân tán sự chú ý.
Nhưng lật tới lật lui trong tủ sách cũng không có thứ muốn xem, lúc trả trở về chợt thấy cuốn ‘Đối thoại về hai hệ thống thế giới’ cầm trong tay hơi là lạ, dường như trọng lượng nặng hơn rất nhiều so với những cuốn sách khác.
Cô không kiềm chế được mở nó ra, rất nhanh liền phát hiện bên trong cuốn sách này thế mà lại giống như càn khôn, phần ruột bên trong bị người ta khoét đi lấp vào đó một quyển khác….
Cô có chút bất ngờ, lấy cuốn vở nhỏ được đút bên trong ra, lúc cầm ngón tay có chút kích động.
“Không phải là bí mật gì chứ?" Căng thẳng nhìn xung quanh mọi nơi một lát, hít sâu một hơi.
Danh sách bí mật, bản đồ? Nhật ký?
Kết quả mở ra lại phát hiện chỉ là một bức tranh đơn giản lại ngây thơ của em bé.
“Họa sĩ vẽ tranh này cũng quá tệ…." Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy kỳ lạ, ở chỗ này lấy đâu ra vật như vậy, “Ba mẹ…. Ông nội…. Đây là…."
Có chút kinh ngạc, trong bức tranh là hai đứa trẻ rất giống nhau.
Nội dung vẽ rất đơn gian, hình như là người một nhà vô cùng vui vẻ cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm.
Vì cuốn vở rất dày, nên tưởng rằng sẽ vẽ rất nhiều tờ, nhưng lật qua thì chẳng có gì khác….
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, không nhịn được lại đưa bức tranh tới trước mặt xem lại lần nữa.
Thật sự quá non nớt, lúc mình học tiểu học cũng vẽ đẹp hơn cái này.
“Tại sao có thể có thứ này?" Cô buồn bực trả cuốn vở về, cất y nguyên lúc đầu. Lê*quý*Đôn
Cuối cùng thực sự nhàm chán thì bắt đầu can đảm quét qua những bài vị kia, chỉ nhìn một cái Đỗ Tiểu Nhiễm liền hối hận.
Da đầu tê dại từng đợt, sau lưng lạnh lẽo bao trùm.
Cô vội trốn về phía góc tường, cuối cùng rất hoảng sợ, vừa nghĩ tới sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, trái tim bị hù họa muốn nhảy rớt ra ngoài!
Hết chương 18
Tay đau ghê gớm!
Đỗ Tiểu Nhiễm biết mình chọc vào tổ ong vò vẽ, toàn bộ tinh thần đề phòng, bày thế trận chờ quân địch nhìn chằm chằm vào anh, chuẩn bị anh có bất kỳ biến động nhỏ nào, thì mình sẽ liều mạng với anh!
Không khí như ngừng lại, anh cả nửa ngày không lên tiếng. truyện bên lequydonn
Mặt trời chiều chậm rãi buông xuống, ánh sáng bên trong phòng yếu ớt, người kia rất bình tĩnh ngồi im khiến trong lòng cô càng nặng nề.
Sau một khắc anh vừa động đậy, Đỗ Tiểu Nhiễm như bị kích thích, theo phản ứng bản năng cuộn chặt cơ bắp, hai tay nắm thành nắm đấm nện về phía anh.
Lần này anh không để cô đánh trúng, mà nâng tay cô lên, sau đó đứng dậy xoay ngang người cô rồi bế lên, sai đó vác lên vai như bao bố.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa cảm thấy ngực cứng lại cả người cô đã bị nâng lên trên vai anh rồi.
Một tay anh vịn eo cô, cảnh cáo nói, “Đừng lộn xộn."
Đầu mình lao xuống, ngu ngốc nữa cũng biết lúc này không nên lộn xộn!
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, lạnh lùng nói, “Anh muốn đánh trả thì đánh đi! Anh làm cái gì vậy, này anh mở cửa làm gì, anh muốn mang tôi đi đâu?"
Anh không để ý tới cô, mở cửa đi ra bên ngoài.
Bên chỗ cô không có ai, nhưng chờ ra khỏi sân nhỏ bên ngoài có không ít nhân viên làm việc, có người quét dọn đường, có người lau đèn đường.
Nhìn thấy Vu tiên sinh khiêng người đi tới từ đằng xa, những người đó cũng sợ ngây người, rối rít dừng động tác trong tay lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm mang theo nước mắt kêu: “Anh thả tôi xuống, anh thả tôi xuống!"
Cánh tay không kiềm chế được nện vào lưng anh.
Ngược lại anh mỉm cười, trên mặt như gió xuân, khi đi ngang qua một cây đèn đường, còn đứng lại dặn dò trợ lý Mạnh đang kinh ngạc một câu: “Thời gian không còn sớm, các người đi dùng cơm trước đi, lúc này đèn đường không cần vội."
“Cảm ơn anh Vu." Trợ lý Mạnh cũng không biết nên làm như thế nào, tay chân đều thừa thải đứng đó, cúi người 90 độ chào đưa mắt nhìn Vu tiên sinh rời đi.
Dọc đường Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh vác trên vai, rõ ràng nhiều người thấy như vậy thế mà chẳng có người nào hỏi han, tất cả mọi người đều rất cung kính đứng một bên.
Hơn nữa lượn vòng quanh cũng chẳng biết anh muốn mang mình đi đâu.
Cô không thể nào không sợ, nhưng cũng không vì điều này mà cảm thấy hối hận, ngược lại thấy mình còn là quá lịch sự, lúc ấy không nên đánh anh ta, mà nên đá anh ta vài cái để đoạn tử tuyệt tôn (Nghĩa là mất đường con cháu) mới thỏa mãn!
Đi như vậy trong chốc lát, anh cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng tới một nơi giống như góc sân nhỏ, mặc dù Đỗ Tiểu Nhiễm không biết bố cục chỗ này, nhưng cũng biết sân nhỏ này cách biệt thự khá xa.
Nhìn vào bên thì thì thấy cửa phòng còn treo bảng gì đó.
“Từ đường?" Cô nhỏ giọng nói.
Còn đang ngạc nhiên anh đã để cô xuống, sau đó không khách khí lôi cánh tay cô đi vào trong.
Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh túm cố gắng bước hai bước, chỗ này hơi tối, trong sân cũng không có đèn, đi vào bên trong càng thêm quỷ dị. Bên trong hoàn toàn không có đèn điện, nửa đêm trời tối thế mà chi có cây nến chiếu sáng, bốn phía xung quanh không có đồ đạc hiện đại gì, ngoại trừ bàn ghế bên ngoài, bên trong là tầng tầng lớp lớp chi chít bài vị.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong lòng sợ hãi.
Hơn nữa không hiểu sao ở chỗ này sao lại còn có một quầy sách kể chuyện, trong tủ sách chia các thể loại ra và dường như để không ít sách vào.
Đỗ Tiểu Nhiễm thấy da đầu tê dại, không nhịn được nhanh chóng lùi về sau nhắm mắt lại, nhưng cũng không yếu thế như cũ, cố gắng nhìn chăm chú vào đằng sáu ót của anh.
Còn anh thì lật tìm cuốn sách nào đó ở trong tủ sách, rất nhanh xoay người lại, không có sát khí trong dự đoán, cũng không có sự hung ác muốn trả thù cô.
Anh chỉ khẽ cau mày nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang nói cô rất không ngoan, rất không hiểu chuyện.
Không biết là do anh làm anh trai đã lâu, hay là thói quen làm việc từ nhỏ chính là như vậy.
Anh như thế chợt có chút xa lạ, không phải xấu tính, cũng không phải buồn vui thất thường, mà là có dáng vẻ gia trưởng.
“Anh, anh muốn làm gì?" Hai tay Đỗ Tiểu Nhiễm nắm thành quyền chém xuống, “Có lẽ tôi không đánh lại anh, nhưng anh cũng đừng mong tùy tiện bắt nạt tôi!"
Anh lấy cuốn sách ra cuộn thành ống tròn, sau đó vỗ lên trán cô nói: “Trong lòng không muốn, có hiểu hay không?"
Thấy cô nhất thời không kịp phản ứng, anh lại vỗ nhẹ trán cô một cái nói: “Đánh người không làm mất mặt, có hiểu hay không?"
Sau đó nhét cuốn sách vào trong tay cô, “Ở đây tĩnh tâm chép mười lần, suy nghĩ xem lỗi của mình ở đâu."
Đỗ Tiểu Nhiễm không phục ném sách qua một bên, tức giận nói: “Anh cho rằng anh là ai? Ở nơi tồi tàn này…."
Lời còn chưa nói hết anh đã bước nhanh đi ra tới cửa, động tác như muốn đóng cửa lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội chạy vọt qua, nhưng vẫn chậm mất, cửa nhanh chóng đóng lại trước mặt cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chưa từ bỏ ý định kéo cửa, nhưng sao kéo dịch chuyển được chứ, cửa này lắp đặt vô cùng bền chắc, hơn nữa gió thổi cũng không lọt!
Một khi đóng, một khe hở cũng không chừa cho cô!
Trong khi giãy chết chỗ này lại còn rất nhiều bài vị nữa chứ!
Bài vị này chính là ghi nhớ người chết!
Cố tình chỗ này ngay cả đèn cũng không có, có phải hù dọa chết người không cơ chứ!
Không biết có phải cây nến đổ xuống hay không, Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy tiếng động sau lưng cả người run rẩy một cái, sau đó nhặt sách trên đất lên, dùng sức đập cửa kêu: “Anh mau thả tôi ra ngoài, anh cái đồ điên này, anh mau thả tôi ra ngoài!"
Người bên kia cánh cửa hoàn toàn không để ý đến cô đang nổi nóng, ngược lại lạnh lùng dặn dò: “Ngoan, chép cho xong, chép xong thì thả em ra ngoài."
“Ngoan cái đầu anh!" Đỗ Tiểu Nhiễm vừa sợ vừa tức, cầm sách trong tay hung hăng ném lên trên cánh cửa hô to: “Anh đi chết đi!"
Quả nhiên không bao lâu bên ngoài trở nên yên tĩnh, biết anh ta nhất định đi rồi, Đỗ Tiểu Nhiễm hoảng sợ co người lại, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn.
Cảm thấy giống như phía sau những bài vị kia cất giấu gì đó, hơn nữa chỗ này yên tĩnh như vậy, sao còn có tiếng chim hót.
Ngày trước lúc ở trong phòng ngủ nghe được tiếng chim hót cô cũng chẳng để ý, dù sao nơi này là trong núi, nhưng bây giờ không giống vậy, cái chỗ này vốn âm u, lại còn chẳng biết tên gọi là gì.
Cô nghe đau cả đầu, không rét mà run đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Hơn nữa lúc nãy đi vào vội vàng, bây giờ mới phát hiện trên bàn quả thực bày một xấp giấy trắng, bên cạnh còn có rất nhiều bút viết.
Có bút máy bút lông bút chì đủ cả.
Cô xoa đôi chân ngồi bị tê, nhìn về phía tủ sách.
Còn tưởng rằng đều sách cổ ngày xưa, không nghĩ tới thể loại gì cũng có, có tọa đàm của Schrödinger, bàn về sự kiểm soát, thứ tự gene, thuyết tiến hóa và luân lý học….
Một đống hỗn độn, Đỗ Tiểu Nhiễm rất cần xem những thứ gì không liên quan đến thi cử để phân tán sự chú ý.
Nhưng lật tới lật lui trong tủ sách cũng không có thứ muốn xem, lúc trả trở về chợt thấy cuốn ‘Đối thoại về hai hệ thống thế giới’ cầm trong tay hơi là lạ, dường như trọng lượng nặng hơn rất nhiều so với những cuốn sách khác.
Cô không kiềm chế được mở nó ra, rất nhanh liền phát hiện bên trong cuốn sách này thế mà lại giống như càn khôn, phần ruột bên trong bị người ta khoét đi lấp vào đó một quyển khác….
Cô có chút bất ngờ, lấy cuốn vở nhỏ được đút bên trong ra, lúc cầm ngón tay có chút kích động.
“Không phải là bí mật gì chứ?" Căng thẳng nhìn xung quanh mọi nơi một lát, hít sâu một hơi.
Danh sách bí mật, bản đồ? Nhật ký?
Kết quả mở ra lại phát hiện chỉ là một bức tranh đơn giản lại ngây thơ của em bé.
“Họa sĩ vẽ tranh này cũng quá tệ…." Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy kỳ lạ, ở chỗ này lấy đâu ra vật như vậy, “Ba mẹ…. Ông nội…. Đây là…."
Có chút kinh ngạc, trong bức tranh là hai đứa trẻ rất giống nhau.
Nội dung vẽ rất đơn gian, hình như là người một nhà vô cùng vui vẻ cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm.
Vì cuốn vở rất dày, nên tưởng rằng sẽ vẽ rất nhiều tờ, nhưng lật qua thì chẳng có gì khác….
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, không nhịn được lại đưa bức tranh tới trước mặt xem lại lần nữa.
Thật sự quá non nớt, lúc mình học tiểu học cũng vẽ đẹp hơn cái này.
“Tại sao có thể có thứ này?" Cô buồn bực trả cuốn vở về, cất y nguyên lúc đầu. Lê*quý*Đôn
Cuối cùng thực sự nhàm chán thì bắt đầu can đảm quét qua những bài vị kia, chỉ nhìn một cái Đỗ Tiểu Nhiễm liền hối hận.
Da đầu tê dại từng đợt, sau lưng lạnh lẽo bao trùm.
Cô vội trốn về phía góc tường, cuối cùng rất hoảng sợ, vừa nghĩ tới sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, trái tim bị hù họa muốn nhảy rớt ra ngoài!
Hết chương 18
Tác giả :
Kim Đại