Xin Chào Tình Yêu
Chương 28-2
Xoay đầu nhìn thấy tôi, mở miệng hỏi: “Một người?"
Tôi gật đầu một cái, chỉ đứng tại chỗ chứ không đi qua.
Anh lại hỏi: “Đi đâu à?" Vẫn là giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh như cũ. Nhưng nghe kĩ thì trong âm thanh đó vẫn mang theo một chút ấm áp.
Tôi tiến lên trước mấy bước, suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Em đi tìm Từ Hồng."
Anh hất mặt nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, cúi đầu hít một hơi thuốc, vòng khói nhàn nhạt quấn quanh, sau đó tôi nghe anh nói: “Anh đi với em." Tôi nghĩ nghĩ một chút, tôi là người của công chúng, nửa đêm canh ba một mình thuê xe ra ngoài cũng không tốt, hơn nữa Từ Hồng vẫn có chút kiêng dè anh Đinh Việt, anh ấy đi theo cũng tốt. Tôi lập tức gật đầu một cái. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, ngoắc ngoắc tay với tôi. Tôi ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, anh dừng lại ở cửa phòng của mình nói với tôi: “Em đợi ở đây một chút, anh vào thay bộ đồ và lấy chìa khóa xe đã." Nói xong lập tức mở cửa đi vào.
Nhưng anh Đinh Việt mới đi được hai bước lại quay lại: “Em cũng vào luôn đi, muộn như này rồi bị người khác nhìn thấy cũng không tốt." Vừa nói lại ho nhẹ hai cái nói tiếp: “Bên trong có mấy người, em không cần để ý đâu."
Tôi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nghĩ muốn vào bên trong nhìn một chút nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, nhưng vẫn “vâng" một tiếng, theo sau lưng anh đi vào phòng, đi vào mới nghe thấy trong phòng anh có âm thanh, hóa ra là tiếng mọi người đang chơi mạt trượt, nghe rất tốt. Nhịn không được tò mò tôi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bốn người đàn ông với bốn phong cách khác xa nhau đang chơi đùa trong phòng anh, một bên là mấy chai rượu tây cao cấp đã uống hơn nửa. Chúng tôi vừa mới vào cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam nghe tiếng động, đến lông mày cũng không ngẩng lên đã nói: “Lão tam, mau lên nha, lão tử đây bị bọn họ liên kết bắt nạt, ba chọi một đấy." Lão tử…. tôi liếc trộm người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia đang bày ra gương mặt đau khổ, đây là người đàn ông nhỏ nhất, nhìn không ra một chút nào giống lão tử cả…
Ngồi đối diện là một người đàn ông mặc quân trang, khóe miệng nhếch lên, người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam còn chưa nói xong, anh ta đã đem bài đặt xuống: “Hồ rồi." Phong cách nghiêm trang, lạnh lẽo.
Lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bùng nổ: “Mẹ nó. Lại hồ lão tử." Tay đẩy một cái lập tức lộ ra mặt bài trong tay. Giọng điệu lỗ mãng, nhưng anh ta lại có một gương mặt trẻ con rất đáng yêu, khi nói như vậy lại hiện lên một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, tôi nhịn không được cảm thấy buồn cười trong lòng.
Hai bên cười rộ lên, một người đàn ông mặc quần áo màu đen mỉa mai: “Ai bảo hôm qua cậu đùa giỡn em gái anh ta, hồ cậu đã tính là gì, không đánh cho cậu một trận là may lắm rồi."
Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia bày ra dáng vẻ tức giận, thậm chí có chút giống như bộ mặt bánh bao mà ngày thường tôi thấy yêu thích nhất, cuối cùng nhịn không được, phì cười thành tiếng. Một tiếng cười này đều khiến cho mọi người đều quay lại. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam mắt sáng bừng lên ngay lập tức, vươn đầu ngón tay ra, run rẩy nói: “Mẹ nó. Đây không phải chính là Mỹ nhân ngư trong tấm hình treo ở tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm sao? Vậy, vậy. Tại sao tóc lại màu đen?" Tôi vừa nghe xưng hô của anh ta lại nhịn không được nở nụ cười. Thật là một người đàn ông đáng yêu… Có thể là bạn bè với An An nhà tôi nha…
“Không có tiền đồ." Người đàn ông mặc quần áo màu đen vươn tay dài ra, vỗ vỗ vào đầu người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia. Quay đầu dùng ánh mắt thâm ý nhìn tôi một chút, nói: “Cô ấy tên là Cố Bảo Bối, cũng không phải cái gì mà mỹ nhân ngư kia." Giọng nói mang theo vài phần lành lạnh, lại mang theo một chút áp chế. Khiến cho toàn thân tôi đều không thoải mái.
Người đàn ông mặc áo trắng vẫn lười biếng dựa vào tường, không nói chuyện nhưng khóe miệng lại hơi cong cong, toàn thân anh ta mang theo một chút hơi thở lỗ mãng, nhưng mặt mày anh ta lại rất lịch sự. Tôi chuẩn bị tinh thần nghe anh ta mở miệng phun ngà voi, ai ngờ được anh ta lại nói: “Lão tam không tồi nha, nửa đêm lại gọi được nữ minh tinh về phòng thế này… dáng vẻ xinh đẹp như thế này một cái làm sao đủ nha?" Vừa nói vừa cợt nhả ngoắc ngoắc ngón tay với tôi. “Em gái à, mau mau đến đây, đầu tiên tiếp đón anh đi đã, để cho anh đây xem xét thật tốt đã nào." Tôi thở dài trong lòng, xem tình hình này thì không thể phun ra ngà voi được rồi…
Tôi đã hiểu rõ, xem ra đây là một nhị thiếu bình hoa điển hình rồi. Nhiều đàn ông thế này, nhìn đi nhìn lại tôi tự kết luận trong lòng vẫn là người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia là đáng yêu nhất.
Bởi vì kiếp trước nên tôi biết được vợ của Phòng Đinh Việt có gia thế rất hiển hách, hình như là gia đình làm trong giới chính trị, mấy người kia đều là người từ trong đại viện nhảy nhót ra ngoài. Mấy người này không cần nghĩ cũng biết không phải người dễ trêu chọc. Có thể nhìn ra được người đàn ông mặc quân trang kia cũng mang quân hàm Thượng úy, mấy người còn lại làm sao có thể là những nhân vật không tiếng nói được cơ chứ?
Từ nhỏ tôi đã luôn nhát gan, sợ phiền phức, về điểm này cũng không biết là giống ai nữa? Vậy nên thường xuyên khiến cho cha tôi tức đến sùi bọt mép nói tại sao lại sinh ra người con không có tí tiền đồ nào như tôi cơ chứ? Kiếp trước tôi đã phải chịu đủ loại phiền phức lộn xộn, chua xót không tả được, cho nên hiện tại tôi càng sợ phiền phức hơn nhiều so với trước kia. Tuy nhiên như vậy cũng không thể giải thích được nguyên nhân vì sao kiếp trước lá gan của tôi cũng không lớn hơn được chút nào…
Tôi kiên quyết chỉ chờ anh Đinh Việt mà không thèm để ý đến câu nói kia, tôi cực kì thản nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng anh Đinh Việt vẫn đang đóng đến ngẩn người.
Sau đó lại có âm thanh truyền vào tai tôi: “Ôi, đây là trực tiếp hướng về phía lão tam hay sao cơ chứ…" Theo sau đó là một trận cười đùa.
Khóe miệng tôi giật giật, nhóm những người phú nhị đại này đúng là quá nhàm chán… Tôi cũng là một phú nhị đại, tại sao tôi lại lớn lên khỏe mạnh mà không giống họ vậy?
Lúc này anh Đinh Việt cũng đã thay xong quần áo, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng. Anh cũng không nhìn tôi, quay đầu quét mắt nhìn những người đang ngồi không ngừng cười đùa ầm ĩ trên bàn, đồng thời cũng vẫn chơi bài. Tiện tay xáo trộn bài trên bàn. Hướng về phía người đàn ông mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng: “Bốn người các ngươi ngứa da đúng không? Cô ấy là người để cho các người trêu chọc à?" Lại quét mắt nhìn những người khác. “Trở về tính sổ với các ngươi sau." Nói xong quay người vẫy tay với tôi vẫn đang trong trạng thái sững sờ: “Được rồi, Tiểu Ái, đi nhanh lên."
Sau người truyền đến âm thanh hò hét: “Mẹ nó. Cô ấy chính là Tiểu Ái kia sao." Vừa nghe chính là giọng nói của người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia.
Tôi gật đầu một cái, chỉ đứng tại chỗ chứ không đi qua.
Anh lại hỏi: “Đi đâu à?" Vẫn là giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh như cũ. Nhưng nghe kĩ thì trong âm thanh đó vẫn mang theo một chút ấm áp.
Tôi tiến lên trước mấy bước, suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Em đi tìm Từ Hồng."
Anh hất mặt nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, cúi đầu hít một hơi thuốc, vòng khói nhàn nhạt quấn quanh, sau đó tôi nghe anh nói: “Anh đi với em." Tôi nghĩ nghĩ một chút, tôi là người của công chúng, nửa đêm canh ba một mình thuê xe ra ngoài cũng không tốt, hơn nữa Từ Hồng vẫn có chút kiêng dè anh Đinh Việt, anh ấy đi theo cũng tốt. Tôi lập tức gật đầu một cái. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, ngoắc ngoắc tay với tôi. Tôi ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, anh dừng lại ở cửa phòng của mình nói với tôi: “Em đợi ở đây một chút, anh vào thay bộ đồ và lấy chìa khóa xe đã." Nói xong lập tức mở cửa đi vào.
Nhưng anh Đinh Việt mới đi được hai bước lại quay lại: “Em cũng vào luôn đi, muộn như này rồi bị người khác nhìn thấy cũng không tốt." Vừa nói lại ho nhẹ hai cái nói tiếp: “Bên trong có mấy người, em không cần để ý đâu."
Tôi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, nghĩ muốn vào bên trong nhìn một chút nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, nhưng vẫn “vâng" một tiếng, theo sau lưng anh đi vào phòng, đi vào mới nghe thấy trong phòng anh có âm thanh, hóa ra là tiếng mọi người đang chơi mạt trượt, nghe rất tốt. Nhịn không được tò mò tôi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bốn người đàn ông với bốn phong cách khác xa nhau đang chơi đùa trong phòng anh, một bên là mấy chai rượu tây cao cấp đã uống hơn nửa. Chúng tôi vừa mới vào cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam nghe tiếng động, đến lông mày cũng không ngẩng lên đã nói: “Lão tam, mau lên nha, lão tử đây bị bọn họ liên kết bắt nạt, ba chọi một đấy." Lão tử…. tôi liếc trộm người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia đang bày ra gương mặt đau khổ, đây là người đàn ông nhỏ nhất, nhìn không ra một chút nào giống lão tử cả…
Ngồi đối diện là một người đàn ông mặc quân trang, khóe miệng nhếch lên, người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam còn chưa nói xong, anh ta đã đem bài đặt xuống: “Hồ rồi." Phong cách nghiêm trang, lạnh lẽo.
Lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bùng nổ: “Mẹ nó. Lại hồ lão tử." Tay đẩy một cái lập tức lộ ra mặt bài trong tay. Giọng điệu lỗ mãng, nhưng anh ta lại có một gương mặt trẻ con rất đáng yêu, khi nói như vậy lại hiện lên một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, tôi nhịn không được cảm thấy buồn cười trong lòng.
Hai bên cười rộ lên, một người đàn ông mặc quần áo màu đen mỉa mai: “Ai bảo hôm qua cậu đùa giỡn em gái anh ta, hồ cậu đã tính là gì, không đánh cho cậu một trận là may lắm rồi."
Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia bày ra dáng vẻ tức giận, thậm chí có chút giống như bộ mặt bánh bao mà ngày thường tôi thấy yêu thích nhất, cuối cùng nhịn không được, phì cười thành tiếng. Một tiếng cười này đều khiến cho mọi người đều quay lại. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam mắt sáng bừng lên ngay lập tức, vươn đầu ngón tay ra, run rẩy nói: “Mẹ nó. Đây không phải chính là Mỹ nhân ngư trong tấm hình treo ở tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm sao? Vậy, vậy. Tại sao tóc lại màu đen?" Tôi vừa nghe xưng hô của anh ta lại nhịn không được nở nụ cười. Thật là một người đàn ông đáng yêu… Có thể là bạn bè với An An nhà tôi nha…
“Không có tiền đồ." Người đàn ông mặc quần áo màu đen vươn tay dài ra, vỗ vỗ vào đầu người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia. Quay đầu dùng ánh mắt thâm ý nhìn tôi một chút, nói: “Cô ấy tên là Cố Bảo Bối, cũng không phải cái gì mà mỹ nhân ngư kia." Giọng nói mang theo vài phần lành lạnh, lại mang theo một chút áp chế. Khiến cho toàn thân tôi đều không thoải mái.
Người đàn ông mặc áo trắng vẫn lười biếng dựa vào tường, không nói chuyện nhưng khóe miệng lại hơi cong cong, toàn thân anh ta mang theo một chút hơi thở lỗ mãng, nhưng mặt mày anh ta lại rất lịch sự. Tôi chuẩn bị tinh thần nghe anh ta mở miệng phun ngà voi, ai ngờ được anh ta lại nói: “Lão tam không tồi nha, nửa đêm lại gọi được nữ minh tinh về phòng thế này… dáng vẻ xinh đẹp như thế này một cái làm sao đủ nha?" Vừa nói vừa cợt nhả ngoắc ngoắc ngón tay với tôi. “Em gái à, mau mau đến đây, đầu tiên tiếp đón anh đi đã, để cho anh đây xem xét thật tốt đã nào." Tôi thở dài trong lòng, xem tình hình này thì không thể phun ra ngà voi được rồi…
Tôi đã hiểu rõ, xem ra đây là một nhị thiếu bình hoa điển hình rồi. Nhiều đàn ông thế này, nhìn đi nhìn lại tôi tự kết luận trong lòng vẫn là người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia là đáng yêu nhất.
Bởi vì kiếp trước nên tôi biết được vợ của Phòng Đinh Việt có gia thế rất hiển hách, hình như là gia đình làm trong giới chính trị, mấy người kia đều là người từ trong đại viện nhảy nhót ra ngoài. Mấy người này không cần nghĩ cũng biết không phải người dễ trêu chọc. Có thể nhìn ra được người đàn ông mặc quân trang kia cũng mang quân hàm Thượng úy, mấy người còn lại làm sao có thể là những nhân vật không tiếng nói được cơ chứ?
Từ nhỏ tôi đã luôn nhát gan, sợ phiền phức, về điểm này cũng không biết là giống ai nữa? Vậy nên thường xuyên khiến cho cha tôi tức đến sùi bọt mép nói tại sao lại sinh ra người con không có tí tiền đồ nào như tôi cơ chứ? Kiếp trước tôi đã phải chịu đủ loại phiền phức lộn xộn, chua xót không tả được, cho nên hiện tại tôi càng sợ phiền phức hơn nhiều so với trước kia. Tuy nhiên như vậy cũng không thể giải thích được nguyên nhân vì sao kiếp trước lá gan của tôi cũng không lớn hơn được chút nào…
Tôi kiên quyết chỉ chờ anh Đinh Việt mà không thèm để ý đến câu nói kia, tôi cực kì thản nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng anh Đinh Việt vẫn đang đóng đến ngẩn người.
Sau đó lại có âm thanh truyền vào tai tôi: “Ôi, đây là trực tiếp hướng về phía lão tam hay sao cơ chứ…" Theo sau đó là một trận cười đùa.
Khóe miệng tôi giật giật, nhóm những người phú nhị đại này đúng là quá nhàm chán… Tôi cũng là một phú nhị đại, tại sao tôi lại lớn lên khỏe mạnh mà không giống họ vậy?
Lúc này anh Đinh Việt cũng đã thay xong quần áo, cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng. Anh cũng không nhìn tôi, quay đầu quét mắt nhìn những người đang ngồi không ngừng cười đùa ầm ĩ trên bàn, đồng thời cũng vẫn chơi bài. Tiện tay xáo trộn bài trên bàn. Hướng về phía người đàn ông mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng: “Bốn người các ngươi ngứa da đúng không? Cô ấy là người để cho các người trêu chọc à?" Lại quét mắt nhìn những người khác. “Trở về tính sổ với các ngươi sau." Nói xong quay người vẫy tay với tôi vẫn đang trong trạng thái sững sờ: “Được rồi, Tiểu Ái, đi nhanh lên."
Sau người truyền đến âm thanh hò hét: “Mẹ nó. Cô ấy chính là Tiểu Ái kia sao." Vừa nghe chính là giọng nói của người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia.
Tác giả :
Lan Chi