Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
Quyển 6 - Chương 93: Sự kiêu ngạo không thể cứu chữa của tôi
Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Giả tạo"
Tối giáng sinh, Dư Châu Châu đứng ở trạm xe buýt một mình.
Sau cuộc thi Tân Duệ không muốn lãng phí nửa tiếng đứng đờ người ở trạm xe buýt nữa, cho nên luôn ở trường tự học cả tiếng rồi mới đi về.
Dư Châu Châu thay đổi chân luân phiên để giảm bớt cái mỏi cho chân.
Cô tặng cho các bạn trong lớp mấy tấm thiệp chúc mừng lễ giáng sinh, Mễ Kiều và Ngạn Nhất vui vẻ nhận lấy, sau đó một người bảo chữ mình xấu, một người thì nói xin lỗi mười lần vì không mua quà đáp lễ giáng sinh cho Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu cười cười, từ bé cô luôn gặp được bạn cùng bàn và bàn sau đáng yêu ấm áp.
Ngạn Nhất thả quyển vở xuống bàn, nằm ì lên bàn, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy cậu bạn đã mệt đến mức không thể gượng nổi nữa.
Thành tích của Ngạn Nhất trong cuộc thi lần này không tốt. Mỗi khi phát bài kiểm tra, mặt cậu bạn trắng đi một chút.
Có lần Dư Châu Châu tới ngày dâu tây vào buổi thể dục, cô ở trong lớp học thì thấy Ngạn Nhất không ra ngoài học.
Lúc này cô mới phát hiện, từ trước giờ Ngạn Nhất chưa bao giờ học thể dục cả. Nam sinh của ban xã hội rất ít, cho nên các thầy cô cũng mặc kệ, Ngạn Nhất luôn xem tiết thể dục là buổi tự học của mình.
Dư Châu Châu đau đớn nằm nhoài lên bàn, đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngạn Nhất, sao cậu phải cố gắng đến thế?"
Ngạn Nhất nhìn Dư Châu Châu đề phòng, “Tớ không giống cậu, không cần cố gắng cũng có thể…."
“Vậy sao cậu phải đạt được thành tích tốt?"
“Bởi vì… Tớ muốn đậu trường đại học tốt."
“Vậy tại sao lại thế?"
“Thi vào đại học tốt, sau đó thi nghiên cứu sinh, sau đó tìm công việc tốt." Đối mặt với thái độ nhàm chán của Dư Châu Châu, Ngạn Nhất cũng thả lỏng hơn.
“Kiếm tiền, cưới vợ tốt?"
“….Ừ." Nói thoải mái vậy… Ngạn Nhất đỏ mặt nhìn Dư Châu Châu nói với giọng điệu bình thường.
“Vợ con ngồi ở cạnh lò sưởi," Dư Châu Châu nở nụ cười, “Vậy thi đại học tốt ra, trở thành người thành đạt thì cũng có vợ đẹp hơn, con có gen tốt hơn một chút, sau đó ở gần lò sưởi hơn một chút?"
“…." Ngạn Nhất không muốn nói gì nữa.
“Nhưng mà," Dư Châu Châu giống như tự nói với bản thân, “Con trai của cậu có thể không thông minh, cho nên sẽ lấy việc chăm chỉ đọc sách học tập để bù cho điều đó, sau đó thi vào trường cấp ba, đợi đến khi cậu bé thi vào cấp ba…."
Cô dừng lại, quay đầu nhìn Ngạn Nhất chằm chằm rồi bảo, “Sẽ giống cậu như bây giờ."
Ngạn Nhất đột nhiên thấy vô lực, hắn cố gắng ném những lời Dư Châu Châu vừa nói ra khỏi đầu, cúi đầu cứ như đang tự thôi miên bản thân, “Tớ không hiểu đạo lý của cậu, tớ chỉ biết không thể lãng phí tiền của ba mẹ mình. Nhà tớ không giàu, để tớ được vào Chấn Hoa học, họ đã bỏ năm, sáu vạn để nhờ người ta, tớ không có thời gian nghĩ mấy đạo lý đó."
“Tớ chưa từng nói đạo lý gì với cậu cả," Dư Châu Châu nở nụ cười, “Ngạn Nhất, cậu có giấc mơ nào không?"
Ngạn Nhất đưa mắt nhìn bài thi toán, không muốn để ý cô, nhưng miệng lại bật thốt, “Vợ con ngồi đầu lò sưởi."
Dư Châu Châu cười ha hả, Ngạn Nhất sờ mũi.
“Thật ra…" Ngạn Nhất đột nhiên nói, “Lúc bé tớ được học vẽ, học rất lâu, khoảng hơn năm năm. Thầy của chúng tớ bảo tớ vẽ kí họa rất tốt, tuy màu sắc thì hơi tệ, nhưng bố cục là rất tốt. Nhưng ba mẹ tớ bảo cái này không thể kiếm tiền nữa nên lên lớp hai không cho tớ học nữa."
“Cho nên?"
“Cho nên…. tớ rất muốn trở thành một họa sĩ vẽ manga. Tớ muốn đi Tokyo, đi theo một tác giả truyện tranh, làm trợ lý cho người đó, sau khi học xong thì trở về…" Hắn nói với vẻ mặt kích động, sau đó ngẩn người rồi nằm nhoài lên bàn học, nghiên cứu hình học, không nói chuyện với Dư Châu Châu nữa.
Dư Châu Châu nâng cằm nhìn bầu trời xa xăm.
Giấc mơ rất giống Tân Duệ.
Khó trách Ôn Miểu từng nói, “Tokyo ở rất xa." —-
Giáo viên dạy anh văn ban ba là một ông lão người Úc, gầy gò đến mức khiến người ta cảm giác chỉ một cơn gió cũng thổi ngã ổng. Lăng Tường Xuyến rất hâm mộ những đứa trẻ ngoại quốc, cuộc sống của bọn họ không có áp lực gì cả, thích đi đâu thì đi nấy.
Châu Âu, Bắc Mĩ, Brazil, Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Mông Cổ…. Ông lão này đã đi khắp nơi trên thế giới rồi.
Ông ấy cực kì bất đắc dĩ với việc làm bài tập của học sinh Trung Quốc, nhưng cũng không có cách nào thay đổi cả. Dù sao lúc thi đại học, việc phát âm chỉ là một vấn đề nhỏ, thời gian cấp bách nên không ai có hứng thú nói chuyện với ông cả.
Cái thời đại nhìn thấy một người ngoại quốc rồi hỏi vấn đề nhàm chán như kiểu, “What do you like about China? Do you like Chinese food?" đã qua rồi.
[Tạm dịch: Bạn thích cái gì ở Trung Quốc? Bạn có thích ăn đồ ăn Trung Quốc không?]
Điều làm Lăng Tường Xuyến giật mình là Tân Duệ luôn âm u ít nói kia lại là một trong số ít người tích cực với môn học này. Ấn tượng của cô với cô bạn Tân Duệ u ám này là ‘nếu không thi đại học thì không học’, cho nên sự hăng say của cô bạn trong tiết học này làm Lăng Tường Xuyến thấy kì lạ.
Phát âm của Tân Duệ không quá xuất sắc, cô bạn mang theo khẩu âm Trung Quốc khi nói tiếng Anh, nguyên nhân hẳn là do ít giao tiếp với người nước ngoài. Mặc dù nói khá lưu loát, nói chuyện không có vấn đề gì nhưng không xuất sắc chút nào.
Lăng Tường Xuyến chán nản ngồi nghe giảng, đột nhiên nghe thầy giáo kêu hỏi đã từng gặp kẻ trộm ở trên xe buýt chưa.
Cô không thích giơ tay. Trước kia thầy từng nói, ông hi vọng các bạn học có thể trực tiếp đứng dậy nói những điều mình thích, thậm chí còn cổ vũ mọi người, “Chỉ cần đứng lên một lần thì lần sau sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều, các trò cũng sẽ thích cảm giác dũng cảm nói chuyện bằng tiếng Anh như vậy hơn."
Lăng Tường Xuyến không nghĩ gì mà đứng phắt dậy, bắt đầu dùng giọng tiếng Anh mà cô từng học theo kênh Disney hồi bé, rồi học theo chương trình tiếng Anh của Cambridge để nói kinh nghiệm gặp kẻ trộm trên xe buýt của mình, nói xong thì thấy vẻ mặt của thầy giáo hơi kì lạ, các bạn xung quanh cũng dừng bút mà nhìn cô rồi nhìn ra sau lưng cô.
Lăng Tường Xuyến dừng nói, xoay người thì thấy Tân Duệ cũng đứng.
Lúc cô không ngẩng đầu, Tân Duệ cũng giơ tay lên, thầy giáo chỉ tay vào cô học sinh đã giơ tay lần thứ năm trong tiết học, không ngờ Tân Duệ chưa nói gì thì cô đã đứng dậy trả lời lưu loát bằng tiếng Anh, Tân Duệ từ ngạc nhiên đến bực bội, thử mở miệng nói mấy câu nhưng khi thấy đối phương nói năng lưu loát không chỗ hở, cô cảm thấy lúng túng, không thể mở miệng, đứng không xong mà ngồi cũng không được.
Cô bạn mím môi thành một đường thẳng.
Lăng Tường Xuyến che miệng lại.
Giả tạo.
Lăng Tường Xuyến le lưỡi.
Giả tạo.
“Sorry." Lăng Tường Xuyến nói.
Giả tạo.
Trong lòng Tân Duệ chỉ còn một từ này mà thôi. Lăng Tường Xuyến ngồi xuống với vẻ mặt mình chỉ vô tình làm những hành động đó thôi.
Để lại Tân Duệ đứng đờ ở đó, thầy giáo ra hiệu Tân Duệ nói tiếp, nhưng cô bạn phát hiện, sau khi nghe giọng tiếng Anh của Lăng Tường Xuyến, cô không thể nào nói được nữa.
Không mở miệng được, sự sợ hãi đã biến mất năm đó đột nhiên xuất hiện. Cô thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cô giáo ngữ văn hồi sơ trung, đầu cô ong ong, không nghe được gì cũng chẳng thể mở miệng được, lúc ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt cổ vũ của Dư Châu Châu, sau đó mơ hồ dần.
Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Giả tạo"
Tối giáng sinh, Dư Châu Châu đứng ở trạm xe buýt một mình.
Sau cuộc thi Tân Duệ không muốn lãng phí nửa tiếng đứng đờ người ở trạm xe buýt nữa, cho nên luôn ở trường tự học cả tiếng rồi mới đi về.
Dư Châu Châu thay đổi chân luân phiên để giảm bớt cái mỏi cho chân.
Cô tặng cho các bạn trong lớp mấy tấm thiệp chúc mừng lễ giáng sinh, Mễ Kiều và Ngạn Nhất vui vẻ nhận lấy, sau đó một người bảo chữ mình xấu, một người thì nói xin lỗi mười lần vì không mua quà đáp lễ giáng sinh cho Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu cười cười, từ bé cô luôn gặp được bạn cùng bàn và bàn sau đáng yêu ấm áp.
Ngạn Nhất thả quyển vở xuống bàn, nằm ì lên bàn, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy cậu bạn đã mệt đến mức không thể gượng nổi nữa.
Thành tích của Ngạn Nhất trong cuộc thi lần này không tốt. Mỗi khi phát bài kiểm tra, mặt cậu bạn trắng đi một chút.
Có lần Dư Châu Châu tới ngày dâu tây vào buổi thể dục, cô ở trong lớp học thì thấy Ngạn Nhất không ra ngoài học.
Lúc này cô mới phát hiện, từ trước giờ Ngạn Nhất chưa bao giờ học thể dục cả. Nam sinh của ban xã hội rất ít, cho nên các thầy cô cũng mặc kệ, Ngạn Nhất luôn xem tiết thể dục là buổi tự học của mình.
Dư Châu Châu đau đớn nằm nhoài lên bàn, đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngạn Nhất, sao cậu phải cố gắng đến thế?"
Ngạn Nhất nhìn Dư Châu Châu đề phòng, “Tớ không giống cậu, không cần cố gắng cũng có thể…."
“Vậy sao cậu phải đạt được thành tích tốt?"
“Bởi vì… Tớ muốn đậu trường đại học tốt."
“Vậy tại sao lại thế?"
“Thi vào đại học tốt, sau đó thi nghiên cứu sinh, sau đó tìm công việc tốt." Đối mặt với thái độ nhàm chán của Dư Châu Châu, Ngạn Nhất cũng thả lỏng hơn.
“Kiếm tiền, cưới vợ tốt?"
“….Ừ." Nói thoải mái vậy… Ngạn Nhất đỏ mặt nhìn Dư Châu Châu nói với giọng điệu bình thường.
“Vợ con ngồi ở cạnh lò sưởi," Dư Châu Châu nở nụ cười, “Vậy thi đại học tốt ra, trở thành người thành đạt thì cũng có vợ đẹp hơn, con có gen tốt hơn một chút, sau đó ở gần lò sưởi hơn một chút?"
“…." Ngạn Nhất không muốn nói gì nữa.
“Nhưng mà," Dư Châu Châu giống như tự nói với bản thân, “Con trai của cậu có thể không thông minh, cho nên sẽ lấy việc chăm chỉ đọc sách học tập để bù cho điều đó, sau đó thi vào trường cấp ba, đợi đến khi cậu bé thi vào cấp ba…."
Cô dừng lại, quay đầu nhìn Ngạn Nhất chằm chằm rồi bảo, “Sẽ giống cậu như bây giờ."
Ngạn Nhất đột nhiên thấy vô lực, hắn cố gắng ném những lời Dư Châu Châu vừa nói ra khỏi đầu, cúi đầu cứ như đang tự thôi miên bản thân, “Tớ không hiểu đạo lý của cậu, tớ chỉ biết không thể lãng phí tiền của ba mẹ mình. Nhà tớ không giàu, để tớ được vào Chấn Hoa học, họ đã bỏ năm, sáu vạn để nhờ người ta, tớ không có thời gian nghĩ mấy đạo lý đó."
“Tớ chưa từng nói đạo lý gì với cậu cả," Dư Châu Châu nở nụ cười, “Ngạn Nhất, cậu có giấc mơ nào không?"
Ngạn Nhất đưa mắt nhìn bài thi toán, không muốn để ý cô, nhưng miệng lại bật thốt, “Vợ con ngồi đầu lò sưởi."
Dư Châu Châu cười ha hả, Ngạn Nhất sờ mũi.
“Thật ra…" Ngạn Nhất đột nhiên nói, “Lúc bé tớ được học vẽ, học rất lâu, khoảng hơn năm năm. Thầy của chúng tớ bảo tớ vẽ kí họa rất tốt, tuy màu sắc thì hơi tệ, nhưng bố cục là rất tốt. Nhưng ba mẹ tớ bảo cái này không thể kiếm tiền nữa nên lên lớp hai không cho tớ học nữa."
“Cho nên?"
“Cho nên…. tớ rất muốn trở thành một họa sĩ vẽ manga. Tớ muốn đi Tokyo, đi theo một tác giả truyện tranh, làm trợ lý cho người đó, sau khi học xong thì trở về…" Hắn nói với vẻ mặt kích động, sau đó ngẩn người rồi nằm nhoài lên bàn học, nghiên cứu hình học, không nói chuyện với Dư Châu Châu nữa.
Dư Châu Châu nâng cằm nhìn bầu trời xa xăm.
Giấc mơ rất giống Tân Duệ.
Khó trách Ôn Miểu từng nói, “Tokyo ở rất xa." —-
Giáo viên dạy anh văn ban ba là một ông lão người Úc, gầy gò đến mức khiến người ta cảm giác chỉ một cơn gió cũng thổi ngã ổng. Lăng Tường Xuyến rất hâm mộ những đứa trẻ ngoại quốc, cuộc sống của bọn họ không có áp lực gì cả, thích đi đâu thì đi nấy.
Châu Âu, Bắc Mĩ, Brazil, Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Mông Cổ…. Ông lão này đã đi khắp nơi trên thế giới rồi.
Ông ấy cực kì bất đắc dĩ với việc làm bài tập của học sinh Trung Quốc, nhưng cũng không có cách nào thay đổi cả. Dù sao lúc thi đại học, việc phát âm chỉ là một vấn đề nhỏ, thời gian cấp bách nên không ai có hứng thú nói chuyện với ông cả.
Cái thời đại nhìn thấy một người ngoại quốc rồi hỏi vấn đề nhàm chán như kiểu, “What do you like about China? Do you like Chinese food?" đã qua rồi.
[Tạm dịch: Bạn thích cái gì ở Trung Quốc? Bạn có thích ăn đồ ăn Trung Quốc không?]
Điều làm Lăng Tường Xuyến giật mình là Tân Duệ luôn âm u ít nói kia lại là một trong số ít người tích cực với môn học này. Ấn tượng của cô với cô bạn Tân Duệ u ám này là ‘nếu không thi đại học thì không học’, cho nên sự hăng say của cô bạn trong tiết học này làm Lăng Tường Xuyến thấy kì lạ.
Phát âm của Tân Duệ không quá xuất sắc, cô bạn mang theo khẩu âm Trung Quốc khi nói tiếng Anh, nguyên nhân hẳn là do ít giao tiếp với người nước ngoài. Mặc dù nói khá lưu loát, nói chuyện không có vấn đề gì nhưng không xuất sắc chút nào.
Lăng Tường Xuyến chán nản ngồi nghe giảng, đột nhiên nghe thầy giáo kêu hỏi đã từng gặp kẻ trộm ở trên xe buýt chưa.
Cô không thích giơ tay. Trước kia thầy từng nói, ông hi vọng các bạn học có thể trực tiếp đứng dậy nói những điều mình thích, thậm chí còn cổ vũ mọi người, “Chỉ cần đứng lên một lần thì lần sau sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều, các trò cũng sẽ thích cảm giác dũng cảm nói chuyện bằng tiếng Anh như vậy hơn."
Lăng Tường Xuyến không nghĩ gì mà đứng phắt dậy, bắt đầu dùng giọng tiếng Anh mà cô từng học theo kênh Disney hồi bé, rồi học theo chương trình tiếng Anh của Cambridge để nói kinh nghiệm gặp kẻ trộm trên xe buýt của mình, nói xong thì thấy vẻ mặt của thầy giáo hơi kì lạ, các bạn xung quanh cũng dừng bút mà nhìn cô rồi nhìn ra sau lưng cô.
Lăng Tường Xuyến dừng nói, xoay người thì thấy Tân Duệ cũng đứng.
Lúc cô không ngẩng đầu, Tân Duệ cũng giơ tay lên, thầy giáo chỉ tay vào cô học sinh đã giơ tay lần thứ năm trong tiết học, không ngờ Tân Duệ chưa nói gì thì cô đã đứng dậy trả lời lưu loát bằng tiếng Anh, Tân Duệ từ ngạc nhiên đến bực bội, thử mở miệng nói mấy câu nhưng khi thấy đối phương nói năng lưu loát không chỗ hở, cô cảm thấy lúng túng, không thể mở miệng, đứng không xong mà ngồi cũng không được.
Cô bạn mím môi thành một đường thẳng.
Lăng Tường Xuyến che miệng lại.
Giả tạo.
Lăng Tường Xuyến le lưỡi.
Giả tạo.
“Sorry." Lăng Tường Xuyến nói.
Giả tạo.
Trong lòng Tân Duệ chỉ còn một từ này mà thôi. Lăng Tường Xuyến ngồi xuống với vẻ mặt mình chỉ vô tình làm những hành động đó thôi.
Để lại Tân Duệ đứng đờ ở đó, thầy giáo ra hiệu Tân Duệ nói tiếp, nhưng cô bạn phát hiện, sau khi nghe giọng tiếng Anh của Lăng Tường Xuyến, cô không thể nào nói được nữa.
Không mở miệng được, sự sợ hãi đã biến mất năm đó đột nhiên xuất hiện. Cô thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cô giáo ngữ văn hồi sơ trung, đầu cô ong ong, không nghe được gì cũng chẳng thể mở miệng được, lúc ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt cổ vũ của Dư Châu Châu, sau đó mơ hồ dần.
Tác giả :
Bát Nguyệt Trường An