Xin Chào, Đại Thần
Chương 8
“Ai… Mệt quá!"
Ở khách sạn ngây người cả ngày, Tạ Nhất Minh sau khi về nhà liền leo lên giường lăn lăn mấy cái, thẳng đến khi ăn xong cậu mới có cảm giác như được sống lại. Trưa nay chị Phỉ Phỉ đã dẫn cậu đi ăn cơm, so với món mẹ làm quả thật khác xa, cậu quyết định ngày mai phải đem cơm theo.
Mở máy tính, bật QQ,【 Thích nhất là Từ đại ca 】quả nhiên xám đèn. Tạ Nhất Minh trực tiếp thoát ra, tất cả hưng trí đều biến mất hết. Cậu nhớ đến vài ngày không xem qua blog nên liền mở lên, phát hiện ngày trên đầu có một bài mới!
‘Hy vọng nhậm chức thành công, ngày mai lên đường đi đến Trùng Khánh, một cuộc sống mới bắt đầu.’
Blog mới của Đại thần vẫn ngắn gọn như trước, nhưng chỉ với một câu nói này đã làm bạn nhỏ Tiểu Tạ nháy mắt hưng phấn trở lại. Thời gian đăng blog là 3h chiều qua, bên dưới quả nhiên không thiếu lời bình.
Từ đại ca đến đây kìa! Bọn họ sống cùng một nơi đó nha! Nhưng Từ đại ca sao lại không nói cho mình biết vậy? Chủ động liên hệ được không ta? Thế nhưng ngoại trừ QQ của Từ đại ca thì cái gì mình cũng không có! Sao lúc trước không biết xin số điện thoại nha! Cậu đã đáp ứng là sẽ dẫn y đi chơi, thế nhưng nơi đây có gì cậu cũng không biết, phải làm sao bây giờ? Từ đại ca trông ra sao? Có cao không ta?
Từ đại ca, Từ đại ca… bạn nhỏ Tiểu Tạ dán vào máy tính, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào bài blog nhưng trong đầu chỉ có ‘Từ đại ca’ mà thôi. Xuân Nhật Hòa Phong, Xuân sama đại thần, Từ Hạo, Từ đại ca,… Cậu ở trong lòng liên tục mặc niệm chừng này cái tên, cảm giác tâm tình của mình ngày càng nôn nóng, tựa như ngoài chuyện của người này ra thì cái gì cũng không nghĩ đến.
Tối qua hưng phấn quá độ nên bạn nhỏ Tiểu Tạ ngủ không đủ giấc, kết quả là sáng ra nằm không dậy nổi, vẫn là Tạ mẹ đến phòng gọi dậy.
“Tiểu Tạ, sao còn chưa lên tinh thần? Con đi làm được không?" Tạ mẹ nhìn con trai đang còn ngẩn người mà quan tâm hỏi, “Có muốn nghỉ ở nhà hay không?"
Tạ Nhất Minh lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, cậu cười cười trấn an mẹ: “Con không sao, không cần nghỉ làm, chỉ là hôm qua có chút thức khuya thôi ạ."
“Con nha! Sau này 9h30 là phải đi ngủ."
“Con biết rồi!"
Tạ mẹ vẫn còn lo lắng, sau khi ăn xong bà một đường đưa cậu đi làm.
๑۩۞۩๑
“Kính chào quý khách!"
Từ Hạo đưa mắt nhìn vào cậu bé sau bàn tiếp tân. Vừa mới nhìn qua đã thấy diện mạo thanh thanh tú tú, khí chất văn tĩnh. Gương mặt có chút ủ rũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa lớn, lúc y đi vào thì cậu vừa mới ngáp xong, đôi mắt to tròn có chút mọng nước, nhìn qua thập phần khả ái.
Đây là Tiểu Tạ nha, là vật nhỏ của y!
Khóe miệng Từ Hạo cong lên, nguyên bản mười phần anh khí lập tức biến đổi, hóa thân thành một nam nhân dịu dàng thành thục, thản nhiên đi đến chỗ bàn tiếp tân.
“Xin chào, tiên sinh khỏe!" Nhìn nam nhân trước mắt, Tạ Nhất Minh đột nhiên trở nên khẩn trương. Người này trông thật suất, vừa nhìn qua đã biết là một nam nhân thành thục mà dịu dàng, y nhìn thấy cậu thì liền mỉm cười, Từ đại ca có giống thế này không ta? Cậu tưởng tượng một chút, trên mặt có chút phát hồng.
“Tôi cần một phòng, làm phiền cậu."
Oa! Giọng nói cũng rất dễ nghe! Giống như giọng của Từ đại ca! Đôi má bạn nhỏ Tiểu Tạ nhất thời có chút phát nhiệt. “Được, mời ngài đưa chứng minh."
“Đây." Từ Hạo lấy ra chứng minh từ trong bóp da, đôi mắt đầy nét thú vị nhìn cậu, mong chờ phản ứng từ phía đối phương.
Tạ Nhất Minh tiếp nhận chứng minh, cúi đầu chuẩn bị ghi lại, nhưng khi nhìn thấy cái tên cậu đột nhiên thất thanh kêu lên. “Từ Hạo?!"
“Uh, có chuyện gì sao?" Từ Hạo cười nhẹ.
“Từ, Từ đại ca?" Tạ Nhất Minh thật không dám tin tưởng.
Từ Hạo xoa xoa đầu cậu, gương mặt phát ra biểu tình dịu dàng: “Sao nào, Tiểu Tạ có kinh ngạc không?"
Bạn nhỏ Tiểu Tạ không biết nói gì, đôi má phát hồng liếc nhìn bàn tay đang xoa đầu mình. Là Từ đại ca thật nha! Sao Từ đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Người này thật sự là Từ đại ca sao? Cậu có cảm giác đầu mình ngày càng cúi thấp.
“Ha hả, sao lại không ngẩng đầu? Gặp anh không cao hứng sao? Anh còn tưởng em sẽ rất vui đó nha!" Từ Hạo tận lực hạ thấp giọng nói, giọng nói trở nên gợi cảm muốn chết, mị lực ngày càng gia tăng.
Tạ Nhất Minh liều mạng lắc đầu, ngoài miệng y y a a: “Vui, vui lắm!" Tim cậu đập bang bang, tay chân trở nên loạng choạng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Anh cũng rất cao hứng khi gặp Tiểu Tạ đó!" Từ Hạo cầm lấy khóa phòng, gõ gõ đầu cậu: “Anh tớ nhận phòng trước, mai nhớ dẫn anh đi chơi nha!" Vật nhỏ má hồng quả nhiên rất khả ái, nhưng không nên làm quá, dọa vật nhỏ sợ thì sẽ không tốt, ngày tháng còn dài mà!
“Dạ." Tạ Nhất Minh gật đầu như gà mổ thóc.
“Quên nữa, Tiểu Tạ quả nhiên đáng yêu như anh tưởng tượng!" Từ Hạo đi tới ngã rẽ đột nhiên quay lại nói, quả nhiên thấy vật nhỏ nháy mắt cúi gầm xuống, giống như một tiểu oa ngưu đang bị hoảng sợ.
๑۩۞۩๑
“Tiểu Tạ, con khó chịu ở đâu sao?" Tạ mẹ thấy con mình hai má phát hồng liền trở nên lo lắng.
Tạ Nhất Minh lắc đầu, đổi dép, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ, con hình như đã thực sự thích một người."
“Là dạng người gì?" Tâm lý Tạ mẹ lộp bộp một chút.
“Là một người vô cùng dịu dàng." Tạ Nhất Minh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mẹ, là một nam nhân."
Tạ mẹ cười một chút, kéo tay cậu ngồi xuống sô pha, “Ngoan, mẹ biết. Vậy cậu ta có thích con không?"
“Không biết, hôm nay con vừa gặp anh ấy…" Bạn nhỏ Tiểu Tạ ngả vào lòng mẹ, nhẹ giọng nói.
๑۩۞۩๑
Ăn xong cơm chiều, Tạ Nhất Minh trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, cậu mới không nhịn được mà rơi nước mắt. Ba mẹ nói là không sao cả, chỉ cần Từ đại ca cũng thích cậu thì bọn họ liền chúc phúc cả hai. Mẹ rõ ràng đã rất thương tâm mà vẫn cứ cười nói mình hạnh phúc là tốt lắm rồi.
Cậu gạt nước mắt, lên bật QQ. Cậu phải cho Từ đại ca biết, cậu thích y, cho dù bị ghét thì cũng không sao, nhưng nhất định là phải bày tỏ. Thế nhưng nhìn vào cái tên màu xám, dũng khí của cậu đột nhiên tiêu tan. Từ đại ca thoạt nhìn ưu tú như vậy sao có thể thích được người như cậu? Cậu không thông minh, nhìn cũng không đẹp, vừa yếu vừa gầy, đã vậy còn từng mắc chứng tự bế…
Ngón tay run rẩy thoát khỏi QQ, Tạ Nhất Minh mở blog. Không dám nói trên QQ thì cậu nhắn tại blog vậy, nếu như đối phương không có phản ứng, cậu cũng có thể thoải mái cho rằng Từ đại ca không thấy.
Ah, cư nhiên lại có blog mới?
‘Hôm nay vừa gặp vật nhỏ, đôi mắt rất to, mái tóc rất mềm, thân cao vừa phải, để tôi ôm cũng rất vừa tầm. Dáng vẻ em ấy lúc mặc đồng phục khách sạn trông rất khả ái, vẻ mặt hồng hồng nhìn rất ngon miệng. Vật nhỏ à, nếu anh hướng em bày tỏ thì em có đồng ý không?’
Tạ Nhất Minh cảm thấy đầu mình ‘Oanh’ một cái, những việc định làm đều bị câu nói của y đá bay không chút thương tiếc. Cậu đến phòng tắm, đứng trước tấm gương quan sát chính mình. ‘Đôi mắt rất to’, xác thực hai mắt mình rất lớn; ‘Mái tóc rất mềm’, cậu sờ sờ đầu, không chỉ mềm mà còn rối bù; ‘Thân cao vừa phải’, y hình như cao hơn cậu cái đầu, nhìn qua có vẻ cũng vừa;‘Mặc đồng phụckhách sạn’, đúng là hôm nay có mặc nha —— Vậy suy ra người mà Từ đại ca thích chính là cậu sao?
Tạ Nhất Minh về phòng nhìn vào máy tính, khởi động lại trang, bài blog quả nhiên vẫn còn, thật không phải nằm mơ. Mấy dòng bình luận cũng đã xuất hiện, vừa mới một lúc đã hơn mười bài. Cậu đặt tay lên bàn phím, gõ ra dòng chữ: ‘Từ đại ca, người anh nói chính là em sao?’ Đánh xong rồi nhưng cậu không dám gửi đi, sửa đi sửa lại vẫn không vừa ý.
Bên này bạn nhỏ Tiểu Tạ bối rối, bên kia Từ Hạo Từ đại thần cũng rất bối rối. Y đã tính kĩ thời gian Tiểu Tạ lên mạng nên mới đăng blog. Thế nhưng đã hơn một giờ rồi, chẳng lẽ em ấy không có phản ứng gì sao? Tiểu Tạ không có khả năng không thấy, hay là em ấy không dám lên tiếng? Vật nhỏ này đôi khi rất bổn, khẳng định là do em ấy không biết nói sao chứ không có khả năng vô thanh cự tuyệt!
Mặc dù y đinh ninh như vậy nhưng tâm lý vẫn có điểm thấp thỏm, cảm giác chờ đợi, khát vọng, bất an, y đã thật lâu không có thấy qua. Lại thử một lần, nếu như xài blog không được thì lên QQ trực tiếp bày tỏ.
‘Vật nhỏ, anh thích em, thích em thật thà cũng thích em thẹn thùng, anh rất vui khi thấy em gọi anh là Từ đại ca. Anh nguyện ý vì em đến thành phố này sống cuộc sống mới, em có nguyện ý nắm tay anh suốt đời hay không? —— Thông báo với mọi người ở đây, xin đừng bình luận dưới bài blog này, tôi cũng mong nhận được chúc phúc của mọi người, nhưng trước đó thỉnh lưu lại không gian để cho vật nhỏ của tôi trả lời.’
Từ Hạo nhấn gửi đi, lần này đã nói rõ ràng như vậy, nếu Như Tiểu Tạ thấy được thì có thể trả lời không đây?
Bên đây máy tính, Tạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào bài blog mới. Qủa nhiên không có ai bình luận gì thêm, tựa như bọn họ đang ở một bên nghẹn trứ chờ cậu trả lời.
‘Ha hả, nếu em không lý giải được thì làm thế nào, sama, anh chắc rằng em hiểu được sao… Nếu muốn biết đáp án, em chờ anh dưới nhà.’
Cậu hít sâu một hơi, nhấn gửi đi, rồi bật lên QQ nhấp vào cái tên【 Thích nhất là Từ đại ca 】, gửi qua một dòng địa chỉ. Làm xong hết mọi việc cậu mới ra khỏi phòng, chạy xuống nhà.
Từ Hạo thấy lời bình luận trên blog liền phun ra một hơi, khóe miệng không khống chế được mà cong lên. ‘Em chờ dưới nhà’, đây chẳng phải là lời đáp ứng hay sao? Nhà của Tiểu Tạ, nghĩ tới đây, y leo lên QQ, mở ra cái tên chớp nháy, quả nhiên phát hiện một chuỗi địa chỉ.
Y ghi hảo ra giấy, thay đổi xong y phục mới rời khỏi khách sạn. Từ Hạo ưu nhã kêu một chiếc taxi, nói ra địa chỉ cần đến rồi dựa lưng vào ghế. Trên gương mặt vẫn là nét cười dịu dàng: Vật nhỏ à, anh đến đây!
(¯`’•.¸(¯`’•.¸[HOÀN]¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Ở khách sạn ngây người cả ngày, Tạ Nhất Minh sau khi về nhà liền leo lên giường lăn lăn mấy cái, thẳng đến khi ăn xong cậu mới có cảm giác như được sống lại. Trưa nay chị Phỉ Phỉ đã dẫn cậu đi ăn cơm, so với món mẹ làm quả thật khác xa, cậu quyết định ngày mai phải đem cơm theo.
Mở máy tính, bật QQ,【 Thích nhất là Từ đại ca 】quả nhiên xám đèn. Tạ Nhất Minh trực tiếp thoát ra, tất cả hưng trí đều biến mất hết. Cậu nhớ đến vài ngày không xem qua blog nên liền mở lên, phát hiện ngày trên đầu có một bài mới!
‘Hy vọng nhậm chức thành công, ngày mai lên đường đi đến Trùng Khánh, một cuộc sống mới bắt đầu.’
Blog mới của Đại thần vẫn ngắn gọn như trước, nhưng chỉ với một câu nói này đã làm bạn nhỏ Tiểu Tạ nháy mắt hưng phấn trở lại. Thời gian đăng blog là 3h chiều qua, bên dưới quả nhiên không thiếu lời bình.
Từ đại ca đến đây kìa! Bọn họ sống cùng một nơi đó nha! Nhưng Từ đại ca sao lại không nói cho mình biết vậy? Chủ động liên hệ được không ta? Thế nhưng ngoại trừ QQ của Từ đại ca thì cái gì mình cũng không có! Sao lúc trước không biết xin số điện thoại nha! Cậu đã đáp ứng là sẽ dẫn y đi chơi, thế nhưng nơi đây có gì cậu cũng không biết, phải làm sao bây giờ? Từ đại ca trông ra sao? Có cao không ta?
Từ đại ca, Từ đại ca… bạn nhỏ Tiểu Tạ dán vào máy tính, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào bài blog nhưng trong đầu chỉ có ‘Từ đại ca’ mà thôi. Xuân Nhật Hòa Phong, Xuân sama đại thần, Từ Hạo, Từ đại ca,… Cậu ở trong lòng liên tục mặc niệm chừng này cái tên, cảm giác tâm tình của mình ngày càng nôn nóng, tựa như ngoài chuyện của người này ra thì cái gì cũng không nghĩ đến.
Tối qua hưng phấn quá độ nên bạn nhỏ Tiểu Tạ ngủ không đủ giấc, kết quả là sáng ra nằm không dậy nổi, vẫn là Tạ mẹ đến phòng gọi dậy.
“Tiểu Tạ, sao còn chưa lên tinh thần? Con đi làm được không?" Tạ mẹ nhìn con trai đang còn ngẩn người mà quan tâm hỏi, “Có muốn nghỉ ở nhà hay không?"
Tạ Nhất Minh lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, cậu cười cười trấn an mẹ: “Con không sao, không cần nghỉ làm, chỉ là hôm qua có chút thức khuya thôi ạ."
“Con nha! Sau này 9h30 là phải đi ngủ."
“Con biết rồi!"
Tạ mẹ vẫn còn lo lắng, sau khi ăn xong bà một đường đưa cậu đi làm.
๑۩۞۩๑
“Kính chào quý khách!"
Từ Hạo đưa mắt nhìn vào cậu bé sau bàn tiếp tân. Vừa mới nhìn qua đã thấy diện mạo thanh thanh tú tú, khí chất văn tĩnh. Gương mặt có chút ủ rũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa lớn, lúc y đi vào thì cậu vừa mới ngáp xong, đôi mắt to tròn có chút mọng nước, nhìn qua thập phần khả ái.
Đây là Tiểu Tạ nha, là vật nhỏ của y!
Khóe miệng Từ Hạo cong lên, nguyên bản mười phần anh khí lập tức biến đổi, hóa thân thành một nam nhân dịu dàng thành thục, thản nhiên đi đến chỗ bàn tiếp tân.
“Xin chào, tiên sinh khỏe!" Nhìn nam nhân trước mắt, Tạ Nhất Minh đột nhiên trở nên khẩn trương. Người này trông thật suất, vừa nhìn qua đã biết là một nam nhân thành thục mà dịu dàng, y nhìn thấy cậu thì liền mỉm cười, Từ đại ca có giống thế này không ta? Cậu tưởng tượng một chút, trên mặt có chút phát hồng.
“Tôi cần một phòng, làm phiền cậu."
Oa! Giọng nói cũng rất dễ nghe! Giống như giọng của Từ đại ca! Đôi má bạn nhỏ Tiểu Tạ nhất thời có chút phát nhiệt. “Được, mời ngài đưa chứng minh."
“Đây." Từ Hạo lấy ra chứng minh từ trong bóp da, đôi mắt đầy nét thú vị nhìn cậu, mong chờ phản ứng từ phía đối phương.
Tạ Nhất Minh tiếp nhận chứng minh, cúi đầu chuẩn bị ghi lại, nhưng khi nhìn thấy cái tên cậu đột nhiên thất thanh kêu lên. “Từ Hạo?!"
“Uh, có chuyện gì sao?" Từ Hạo cười nhẹ.
“Từ, Từ đại ca?" Tạ Nhất Minh thật không dám tin tưởng.
Từ Hạo xoa xoa đầu cậu, gương mặt phát ra biểu tình dịu dàng: “Sao nào, Tiểu Tạ có kinh ngạc không?"
Bạn nhỏ Tiểu Tạ không biết nói gì, đôi má phát hồng liếc nhìn bàn tay đang xoa đầu mình. Là Từ đại ca thật nha! Sao Từ đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Người này thật sự là Từ đại ca sao? Cậu có cảm giác đầu mình ngày càng cúi thấp.
“Ha hả, sao lại không ngẩng đầu? Gặp anh không cao hứng sao? Anh còn tưởng em sẽ rất vui đó nha!" Từ Hạo tận lực hạ thấp giọng nói, giọng nói trở nên gợi cảm muốn chết, mị lực ngày càng gia tăng.
Tạ Nhất Minh liều mạng lắc đầu, ngoài miệng y y a a: “Vui, vui lắm!" Tim cậu đập bang bang, tay chân trở nên loạng choạng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Anh cũng rất cao hứng khi gặp Tiểu Tạ đó!" Từ Hạo cầm lấy khóa phòng, gõ gõ đầu cậu: “Anh tớ nhận phòng trước, mai nhớ dẫn anh đi chơi nha!" Vật nhỏ má hồng quả nhiên rất khả ái, nhưng không nên làm quá, dọa vật nhỏ sợ thì sẽ không tốt, ngày tháng còn dài mà!
“Dạ." Tạ Nhất Minh gật đầu như gà mổ thóc.
“Quên nữa, Tiểu Tạ quả nhiên đáng yêu như anh tưởng tượng!" Từ Hạo đi tới ngã rẽ đột nhiên quay lại nói, quả nhiên thấy vật nhỏ nháy mắt cúi gầm xuống, giống như một tiểu oa ngưu đang bị hoảng sợ.
๑۩۞۩๑
“Tiểu Tạ, con khó chịu ở đâu sao?" Tạ mẹ thấy con mình hai má phát hồng liền trở nên lo lắng.
Tạ Nhất Minh lắc đầu, đổi dép, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ, con hình như đã thực sự thích một người."
“Là dạng người gì?" Tâm lý Tạ mẹ lộp bộp một chút.
“Là một người vô cùng dịu dàng." Tạ Nhất Minh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mẹ, là một nam nhân."
Tạ mẹ cười một chút, kéo tay cậu ngồi xuống sô pha, “Ngoan, mẹ biết. Vậy cậu ta có thích con không?"
“Không biết, hôm nay con vừa gặp anh ấy…" Bạn nhỏ Tiểu Tạ ngả vào lòng mẹ, nhẹ giọng nói.
๑۩۞۩๑
Ăn xong cơm chiều, Tạ Nhất Minh trở về phòng, sau khi đóng cửa lại, cậu mới không nhịn được mà rơi nước mắt. Ba mẹ nói là không sao cả, chỉ cần Từ đại ca cũng thích cậu thì bọn họ liền chúc phúc cả hai. Mẹ rõ ràng đã rất thương tâm mà vẫn cứ cười nói mình hạnh phúc là tốt lắm rồi.
Cậu gạt nước mắt, lên bật QQ. Cậu phải cho Từ đại ca biết, cậu thích y, cho dù bị ghét thì cũng không sao, nhưng nhất định là phải bày tỏ. Thế nhưng nhìn vào cái tên màu xám, dũng khí của cậu đột nhiên tiêu tan. Từ đại ca thoạt nhìn ưu tú như vậy sao có thể thích được người như cậu? Cậu không thông minh, nhìn cũng không đẹp, vừa yếu vừa gầy, đã vậy còn từng mắc chứng tự bế…
Ngón tay run rẩy thoát khỏi QQ, Tạ Nhất Minh mở blog. Không dám nói trên QQ thì cậu nhắn tại blog vậy, nếu như đối phương không có phản ứng, cậu cũng có thể thoải mái cho rằng Từ đại ca không thấy.
Ah, cư nhiên lại có blog mới?
‘Hôm nay vừa gặp vật nhỏ, đôi mắt rất to, mái tóc rất mềm, thân cao vừa phải, để tôi ôm cũng rất vừa tầm. Dáng vẻ em ấy lúc mặc đồng phục khách sạn trông rất khả ái, vẻ mặt hồng hồng nhìn rất ngon miệng. Vật nhỏ à, nếu anh hướng em bày tỏ thì em có đồng ý không?’
Tạ Nhất Minh cảm thấy đầu mình ‘Oanh’ một cái, những việc định làm đều bị câu nói của y đá bay không chút thương tiếc. Cậu đến phòng tắm, đứng trước tấm gương quan sát chính mình. ‘Đôi mắt rất to’, xác thực hai mắt mình rất lớn; ‘Mái tóc rất mềm’, cậu sờ sờ đầu, không chỉ mềm mà còn rối bù; ‘Thân cao vừa phải’, y hình như cao hơn cậu cái đầu, nhìn qua có vẻ cũng vừa;‘Mặc đồng phụckhách sạn’, đúng là hôm nay có mặc nha —— Vậy suy ra người mà Từ đại ca thích chính là cậu sao?
Tạ Nhất Minh về phòng nhìn vào máy tính, khởi động lại trang, bài blog quả nhiên vẫn còn, thật không phải nằm mơ. Mấy dòng bình luận cũng đã xuất hiện, vừa mới một lúc đã hơn mười bài. Cậu đặt tay lên bàn phím, gõ ra dòng chữ: ‘Từ đại ca, người anh nói chính là em sao?’ Đánh xong rồi nhưng cậu không dám gửi đi, sửa đi sửa lại vẫn không vừa ý.
Bên này bạn nhỏ Tiểu Tạ bối rối, bên kia Từ Hạo Từ đại thần cũng rất bối rối. Y đã tính kĩ thời gian Tiểu Tạ lên mạng nên mới đăng blog. Thế nhưng đã hơn một giờ rồi, chẳng lẽ em ấy không có phản ứng gì sao? Tiểu Tạ không có khả năng không thấy, hay là em ấy không dám lên tiếng? Vật nhỏ này đôi khi rất bổn, khẳng định là do em ấy không biết nói sao chứ không có khả năng vô thanh cự tuyệt!
Mặc dù y đinh ninh như vậy nhưng tâm lý vẫn có điểm thấp thỏm, cảm giác chờ đợi, khát vọng, bất an, y đã thật lâu không có thấy qua. Lại thử một lần, nếu như xài blog không được thì lên QQ trực tiếp bày tỏ.
‘Vật nhỏ, anh thích em, thích em thật thà cũng thích em thẹn thùng, anh rất vui khi thấy em gọi anh là Từ đại ca. Anh nguyện ý vì em đến thành phố này sống cuộc sống mới, em có nguyện ý nắm tay anh suốt đời hay không? —— Thông báo với mọi người ở đây, xin đừng bình luận dưới bài blog này, tôi cũng mong nhận được chúc phúc của mọi người, nhưng trước đó thỉnh lưu lại không gian để cho vật nhỏ của tôi trả lời.’
Từ Hạo nhấn gửi đi, lần này đã nói rõ ràng như vậy, nếu Như Tiểu Tạ thấy được thì có thể trả lời không đây?
Bên đây máy tính, Tạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào bài blog mới. Qủa nhiên không có ai bình luận gì thêm, tựa như bọn họ đang ở một bên nghẹn trứ chờ cậu trả lời.
‘Ha hả, nếu em không lý giải được thì làm thế nào, sama, anh chắc rằng em hiểu được sao… Nếu muốn biết đáp án, em chờ anh dưới nhà.’
Cậu hít sâu một hơi, nhấn gửi đi, rồi bật lên QQ nhấp vào cái tên【 Thích nhất là Từ đại ca 】, gửi qua một dòng địa chỉ. Làm xong hết mọi việc cậu mới ra khỏi phòng, chạy xuống nhà.
Từ Hạo thấy lời bình luận trên blog liền phun ra một hơi, khóe miệng không khống chế được mà cong lên. ‘Em chờ dưới nhà’, đây chẳng phải là lời đáp ứng hay sao? Nhà của Tiểu Tạ, nghĩ tới đây, y leo lên QQ, mở ra cái tên chớp nháy, quả nhiên phát hiện một chuỗi địa chỉ.
Y ghi hảo ra giấy, thay đổi xong y phục mới rời khỏi khách sạn. Từ Hạo ưu nhã kêu một chiếc taxi, nói ra địa chỉ cần đến rồi dựa lưng vào ghế. Trên gương mặt vẫn là nét cười dịu dàng: Vật nhỏ à, anh đến đây!
(¯`’•.¸(¯`’•.¸[HOÀN]¸.•’´¯)¸.•’´¯)
Tác giả :
Cửu Nhật Điện