Xin Anh Đứng Đắn Một Chút
Chương 33
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về nhà.
Dọc theo đường đi Doãn Đình cũng không thế nào chủ động nói chuyện. Cừu Chính Khanh ngược lại nặn óc muốn tìm đề tài nói chuyện. Cuối cùng anh nói Đại Đại đi nhà cầu rồi có hành động cào cào cát chôn phân của nó sau nó còn kiểm tra kỹ càng phân đã chôn hết chưa nữa. Doãn Đình nghe được miêu tả của anh cười ha ha, Cừu Chính Khanh cũng cười. Anh thật thích cô cười vui vẻ .
Chỉ là đoạn đường này thật ngắn, chỉ chốc lát đã đến nhà cô. Doãn Đình nói “Cám ơn" , Cừu Chính Khanh đáp lại cô một câu: "Ngày mai gặp lại."
Doãn Đình vẫy tay rồi đi tới của chính chung cư. Vừa đi vừa để ý nghe động tĩnh sau lưng. Sau lưng không có động tĩnh a, không có âm thanh xe hơi chạy, không có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Tim của Doãn Đình đập thình thịch thình thịch. Cừu Chính Khanh chưa đi a.
Tại sao còn chưa đi? Cô đến nhà rồi mà.
Một người đàn ông đối tốt với phụ nữ nhất định là có ý đồ. Doãn Đình nghĩ đến lời nói của Tần Vũ Phi. Tim của cô càng đập càng nhanh hơn. Doãn Đình không dám quay đầu lại nhìn, nhưng cô thật sự nhịn không được rồi, dứt khoát nhanh chân bỏ chạy, thẳng tắp vọt vào cửa chung cư, sau đó ở phía sau đèn đường ngừng lại, núp ở cửa hiên phía sau cửa chính len lén nhìn anh.
Cừu Chính Khanh đúng là chưa có đi. Anh giống như mới từ cửa sổ xe thu đầu vô. Anh mới vừa rồi đang nhìn cô? Doãn Đình không xác định, lại có chút xác định. Mặt của cô thoáng chốc đỏ lên.
Cừu Chính Khanh vốn một mực trong kính chiếu hậu nhìn Doãn Đình rời đi, nhưng thấy cô đột nhiên chạy như điên, dọa anh giật mình. Ngày trước là có Lưu Lãng tới đón cô, hiện tại lại có chuyện gì? Anh thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cô chạy vào chung cư, sau đó không thấy cô nữa.
Cừu Chính Khanh lại đợi một chút, xác nhận không có tiếng thét chói tai, không có tình huống gì bất thường, cô không có chuyện gì. Sau đó anh khởi động xe rời đi.
Doãn Đình trong góc nhìn ra, thấy Cừu Chính Khanh lái xe đi. Cô biết mới vừa rồi anh không phải là nhô đầu ra nhìn cô mà anh đúng là đang đợi cô vào chung cư rồi mới chịu đi.
Doãn Đình cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác không nói nên lời.
Có khả năng sao? Như vậy anh ấy nghiêm túc chứ? Không phải lần đầu tiên gặp cô còn có thái độ ghét bỏ không thèm để ý cô sao? Thích cô? Thích cô cái gì chứ ?
Doãn Đình chợt xoay người, đỏ mặt chạy về nhà.
Vào phòng chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho Tần Vũ Phi. Thình thịch thình thịch, nhịp tim càng đập nhanh hơn. Khoảnh khắc Cừu Chính Khanh cùng cô ở bên nhau từng ly từng tý xuất hiện trong đầu cô. Có lẽ, thật có thể. Cô muốn nói chuyện này với Vũ Phi, chuyện này cần phải tâm sự với cô ấy.
Kết quả Tần Vũ Phi không nghe máy. Một lát sau Doãn Đình gọi lại, vẫn không có ai nghe máy.
Doãn Đình mặt như đưa đám, thật đáng ghét, thời điểm then chốt thế này, cư nhiên không nhận điện thoại.
Ngày hôm sau, Doãn Đình buổi sáng dậy sớm, cũng không lập tức chạy đến nhà Cừu Chính Khanh. Cô ăn điểm tâm, đi ra ban công tưới hoa, cố tình kéo dài tới hơn mười giờ, sau đó như cô đoán, Cừu Chính khanh gọi điện thoại tới.
"Đồ cô mua đã chuyển tới rồi, tôi chưa có mở ra, chờ cô tới rồi cùng nhau xử lí. Cô bây giờ muốn đi qua sao? Có cần tôi tới đón hay không?"
Doãn Đình cười rất vui vẻ, cũng không biết vui vẻ cái gì. "Được, bây giờ tôi tới nhà anh, không cần đến đón tôi đâu."
Không biết có phải cô tự mình đa tình hay không, dù sao chờ anh chủ động gọi điện thoại đến, cô vui mừng vô cùng. Cô phấn chấn chào ba một tiếng rồi đi ra cửa.
Nếu như chỉ là tốt bụng, cũng không cần chu đáo quan tâm cô đến thế chứ? Anh hỏi cô hiện tại có đi hay không, là muốn thấy cô sao?
Doãn Đình dọc trên đường đi đến nhà Cừu Chính Khanh cười khúc khích.
Cừu Chính Khanh tới mở cửa, thấy cô liền cười. Doãn Đình cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, không nhịn được cũng cười. "Đưa tới hai kiện rồi, ở phòng khách. Có một cái hòm rất lớn." Cừu Chính Khanh nói. Doãn Đình cảm thấy âm thanh của anh cùng ánh mắt đều rất dịu dàng.
Trước thế nào cô không phát hiện ra đây?
Doãn Đình đang muốn nói chuyện, điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn, là Tần Vũ Phi. Doãn Đình chột dạ, thật nhanh tắt điện thoại đi. Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn cô, Doãn Đình nhún nhún vai: "Không có việc gì, tiếp thị ấy mà."
Cừu Chính Khanh không để ý, hỏi cô: "Hiện tại mở ra được không?"
"Được, anh giúp tôi mở ra trước đi. Tôi đi toilet tí." Doãn Đình chạy vào nhà vệ sinh, trước khi vào nhìn hướng phòng khách, Cừu Chính Khanh đang mở hòm đồ ra. Doãn Đình khóa cửa, lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Tần Vũ Phi.
"Cậu làm gì mà tắt điện thoại tớ?" Tần Vũ Phi vừa mở miệng đã hỏi tội cô.
"Vậy sao cậu tối hôm qua không nhận điện thoại của tớ." Doãn Đình phản bác lại.
Tần Vũ Phi thản nhiên trả lời, một chút cũng không có ngượng ngùng: "Tớ cùng A Kiệt hẹn hò, chỉ muốn riêng tư hai người, không muốn bị làm phiền nên để điện thoại chế độ im lặng."
Hừ, ân ái đáng ghét.
"Cậu mới vừa rồi làm gì tắt điện thoại tớ." Tần Vũ Phi lại hỏi "Giờ cậu ở đâu thế ở?"
"Tớ đang ở nhà Xin anh đứng đắn một chút, mới vừa rồi cùng anh ấy ở phòng khách, không tiện nhận điện thoại cậu."
Tần Vũ Phi cau mày: "Không thể nào, cậu cùng anh ta hai người ở cùng nhau? Các cậu làm cái gì?"
"Cái gì cũng không làm." Doãn Đình không đánh đã khai, nhanh chóng tiến vào chủ đề chính "Vũ Phi, tối hôm qua tớ điện thoại cho cậu, là muốn nói với cậu, tớ cảm thấy được là…ưm…là….có thể, tớ nói là có thể, Xin anh đứng đắn một chút hình như thích tớ a."
"Sau đó?" Tần Vũ Phi vô cùng ân cần nói tiếp.
"Sau đó cậu nhớ phải ngàn vạn lần giữ bí mật, không được đi nói với Cừu Chính Khanh là tớ nói với cậu tránh gây ra tin đồn thất thiệt a."
"Có ý gì?" Tần Vũ Phi không hiểu, cô còn muốn thứ hai hảo hảo cảnh cáo Cừu Chính Khanh một chút, để cho anh ta không cần làm loạn với Doãn Đình.
"Chính là cậu cái gì cũng không được nói bóng gió ý tứ với Xin anh đứng đắn một chút."
"Vẫn là không hiểu. Tớ cái gì cũng sẽ không nói với anh ta, sau đó thì sao?"
"Sau đó chính tớ sẽ cùng anh ấy nói chuyện nha, tớ sẽ quan sát tỉ mỉ anh ấy."
"Quan sát xong rồi sao?"
"Quan sát xong rồi lại nói."
Tần Vũ Phi trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Cậu sẽ không đối với anh ta có ý tứ chứ?"
"Dù sao, hiện tại, nói như thế nào đây, tớ không ghét anh ấy." A, không đúng, không ghét cái từ này không chính xác. "Tớ nói là, dù sao nếu như anh ấy thích tớ, tớ không ghét a."
Xong rồi, đây là tình huống gì? Tần Vũ Phi sững sờ nửa ngày, hỏi cô: "Tớ có thể phỏng vấn cậu một chút không? Cừu Chính Khanh nam nhân như vậy có điểm nào làm cậu thích chứ?"
"Tớ không có thích anh ấy."
"Vậy cậu tính toán giả bộ ngu sau đó từ từ xa lánh một cách tự nhiên rồi về sau liền tìm cách giải quyết phải không?"
"Tớ tại sao phải xa lánh, không phải mới vừa nói…., nếu như anh ấy thích tớ, tớ lại không ghét."
Đầu óc Tần Vũ Phi không thể hiểu. "Cậu chờ một chút, chúng ta phân tích lại một chút. Cậu nói, cậu phát hiện hình như anh ta có vẻ thích cậu."
"Đúng." Doãn Đình nghĩ đến cái này trong lòng có chút kích động, đàn ông ưu tú như vậy lại có thể thích cô, lòng hư vinh của nữ sinh được thỏa mãn cực lớn a.
"Sau đó cậu cũng không ghét chuyện này."
"Đúng." Dĩ nhiên không ghét. Còn có chút vui mừng nữa.
"Sau đó cậu còn phải gạt anh ta, không cho anh ta biết cậu biết chuyện này."
"Không sai." Còn chưa đâu vào đâu đương nhiên là muốn trước tiên quan sát rõ ràng tình huống rồi.
"Sau đó cậu sẽ không xa lánh anh ta, còn phải tiếp tục cùng anh ta lui tới như vậy, giả ngu không biết tâm ý của anh ta."
"Ừ." Doãn Đình suy nghĩ một chút, "Là như thế này không sai."
Tần Vũ Phi lớn tiếng nói: "Thì ra cậu mới là nữ ma đầu, tính toán đùa bỡn tình cảm của người ta."
"Tớ mới không có." Doãn Đình âm thanh không cẩn thận hơi lớn, lại lập tức hạ âm lượng xuống. "Tớ không có đùa giỡn anh ấy. Đầu tiên tớ phải xác định rõ ràng, cậu biết đấy, nếu xác định 100% anh ấy thật thích tớ, tớ với anh ấy là cảm giác gì, sau đó mới có thể quyết định bước kế tiếp. Tớ sẽ không lừa gạt anh ấy cũng sẽ không đùa bỡn tình cảm của anh ấy." Cô nũng nịu: "Người ta mới không có hư hỏng như vậy."
Tần Vũ Phi lại sững sờ nửa ngày, sau đó thở dài một tiếng: "Tiểu Đình a."
"Ai."
"Cậu ngày trước theo đuổi nam sinh đều vô cùng ngốc nghếch, không sử dụng trí khôn, thì ra là tất cả cơ trí cùng giảo hoạt để dành đến hôm nay đối phó Cừu Chính Khanh a."
". . . . . ."
"Tớ sai lầm rồi, tớ không nên lo lắng cho cậu. Tớ nên lo lắng cho Cừu Chính Khanh." Tần Vũ Phi làm bộ than thở, "Thân ái, anh ta là cây hái tiền, công ty hoàn toàn dựa vào anh ta đấy. Cậu ngàn vạn lần hãy xuống tay lưu tình, Vĩnh Khải chúng tớ còn trông cậy vào anh ta giúp đỡ kiếm tiền đấy."
"Phi, phi. Tớ mới không dính vào." Doãn Đình nói xong, sau đó lại dặn dò: "Vậy cậu nhất định phải che dấu giúp tớ, ngàn vạn lần không được nói cho anh ấy biết. Chờ tớ quan sát tốt rồi, xác định kỹ càng, tớ sẽ nói cho cậu biết."
Cùng Tần Vũ Phi tán gẫu xong, Doãn Đình cúp điện thoại, cắn cắn môi. Cô trước kia rất ngốc nghếch sao? Không biết a. Cô hiện tại rất giảo hoạt sao? Không biết a. Hay là cô cũng như vậy, chỉ là, lần đầu tiên có một người đàn ông đối với cô tốt như vậy, làm cho cô có chút không cự tuyệt được.
Là thế này phải không? Dù sao cô còn chưa có biết rõ. Anh thích cô, khả năng này làm cô có chút vui mừng. Nhưng cô lại không dám vui mừng quá sớm, hơn nữa còn không biết vui mừng thứ gì. Cô phải quan sát một chút nữa, xem biểu hiện anh ra sao, cũng xem bản thân cô phản ứng thế nào.
Không sai, cô muốn tập trung tất cả cơ trí lại.
Cô muốn yêu đương, rất muốn yêu đương!
Doãn Đình đi ra ngoài, Cừu Chính Khanh đã lắp đặt xong máy thức ăn tự động, đang chuẩn bị lắp ráp cái hàng rào nhà ở cho Lưu Lãng. Anh ngồi ở trên sàn nhà bằng gỗ, hơi nhíu lông mày, nghiêm túc nhìn sách hướng dẫn cài đặt. Doãn Đình nhìn gò má của anh, gò má nhìn đều có chút nghiêm túc, nhưng dáng vẻ anh nghiêm túc thật đẹp trai.
Càng xem càng thuận mắt, càng xem càng vui mừng.
Buổi trưa, Cừu Chính Khanh cùng Doãn Đình kêu đồ ăn bên ngoài. Lúc ăn cơm Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh bình thường cuối tuần làm những gì.
"Không có gì đặc biệt, thứ bảy sẽ đi phòng tập Gym, chủ nhật sẽ đi siêu thị một chuyến. Còn lại thời gian thì xem TV, lên mạng một chút." Cừu Chính Khanh cố gắng nghĩ ra biểu hiện sao cho cuộc sống của anh cũng rất phong phú, không dám nói mình phần lớn thời gian đều dành cho công việc. Nhưng lại không dám nói cuộc sống mình quá phong phú, sợ có vẻ quá bận rộn khiến Doãn Đình cảm thấy xấu hổ vì đã làm phiền anh.
"Như vậy a, vậy hôm nay tôi tới, anh không đi phòng tập Gym rồi." Quả nhiên Doãn Đình nói như vậy. Cừu Chính Khanh vội vàng nói: "Không có việc gì, cũng không phải là thứ bảy nhất định phải đi. Hơn nữa có đi hay không cũng không sao cả. Hơn nữa có lúc thứ bảy bận nhiều chuyện tôi cũng không đi."
Doãn Đình cười ngọt ngào. Trước kia thế nào lại không phát hiện, Xin anh đứng đắn một chút giả bộ nghiêm túc vội vàng giải thích dáng vẻ còn rất đáng yêu a.
Cơm nước xong Cừu Chính Khanh đi rửa chén, Doãn Đình cầm máy chụp hình, chụp cho Đại Đại vài tấm. Cừu Chính Khanh rửa chén xong tiếp tục lắp ráp cái giá leo trèo cho mèo chơi, hai người cùng chen chúc trong phòng, Doãn Đình muốn giúp đỡ, Cừu Chính Khanh nói không cần. Vì vậy Doãn Đình tiếp tục chụp hình.
Đại Đại chạy tới quấy rối, Cừu Chính Khanh nhìn nó cau mày lại. Doãn Đình liền chụp được.
Đại Đại ôm cái cột gỗ mà gặm, Cừu Chính Khanh muốn dùng cây cột này, đẩy Đại Đại ra, Đại Đại thuận thế ăn vạ ôm lấy cánh tay Cừu Chính Khanh. Doãn Đình nhân cơ hội nhanh tay chụp lại.
Lắp đặt xong rồi, Đại Đại hưng phấn nhảy lên, cùng Cừu Chính Khanh mắt đối mắt mặt đối mặt nhìn nhau. Cừu Chính Khanh nói nó: "Lần này cho chơi, không được náo loạn nữa." Đại Đại trả lời lại là tiếp tục chạy nhảy. Doãn Đình liền chụp liên tiếp vài tấm, cho hai người vào chung một chỗ a.
Có cái này rồi nên Đại Đại chơi vô cùng vui vẻ. Cừu Chính Khanh thừa dịp lúc này mở cửa ra hóng mát, Đại Đại tiếp tục chơi, không có chạy đi. Doãn Đình vẫn cười, vội vàng chụp hình. Cừu Chính Khanh không biết còn có thể làm cái gì nữa. Chụp hình anh lại không rành lắm, ngồi không thì rất ngu.
Doãn Đình chợt nói: "Anh đi làm việc đi, tôi chụp ảnh một lát rồi đi."
Chụp hình là vì Đại Đại có vẻ đáng yêu làm cô nguyện ý nhận nuôi sao? Cừu Chính Khanh quyết định trước tiên giải quyết chuyện này: "Thật ra thì, Đại Đại ở nhà tôi cũng rất tốt. Cô xem, nó thích ứng rất mau. Nơi này lại có phòng rộng, cũng không có mèo khác tranh giành tình cảm hay bắt nạt nó, cô còn có thể thường xuyên đến thăm nó. Nếu để nhà người khác nhận nuôi, có thể nơi ở không được lớn như vậy, không chứa nổi nhiều đồ dùng của Đại Đại thì sao. Còn thức ăn cho nó, lớ chủ nhà kia cho nó ăn mấy thứ bậy bạ thì sao. Ngộ nhỡ chủ nhà kia đối với nó không tốt, cô lại không biết."
Doãn Đình mở trừng hai mắt: "Nhưng công việc anh rất bận, cũng không thể nuôi dưỡng nó lâu dài được."
"Ngắn hạn cùng lâu dài không phải giống nhau sao?" Cừu Chính Khanh cố gắng tranh thủ: "Chính là trước khi ra cửa chuẩn bị thức ăn cho nó, về nhà thì hốt phân a."
Doãn Đình cười ha ha, miêu tả như thế này, thật đúng là chính xác a. "Nhưng lúc anh đi công tác thì sao." Cô chỉ ra vấn đề.
"Nếu như mà tôi đi công tác, sẽ đưa chìa khóa cho cô. Cô tới cho nó ăn là được rồi. Còn khi cô đi du lịch, ai sẽ cho nó ăn đây?"
"Anh tôi còn có dì giúp việc sẽ giúp tôi cho nó ăn a."
"Đúng vậy. Vậy tôi đánh một chìa khóa nữa rồi đưa cho anh cô. Tôi không có ở đây liền đổi cho cô chăm sóc nó." Cừu Chính Khanh nói lời này thật ra thì có chút khẩn trương. Bởi vì A Single Man ( người đàn ông độc thân a) giao chìa khóa nhà cho một cô gái độc thân, vô luận lấy cớ là cái gì, đây đúng là hành động quá thân mật. Anh nói vậy có thể hù dọa Doãn Đình không?
Kết quả Doãn Đình cười: "Vậy được. Đến lúc đó xem tình huống ra sao, nếu như anh thật có công việc, thì để tôi cùng anh ấy đến nhà anh chăm sóc nó cũng được."
A, đúng, người ta còn có anh trai, có thể tránh nam nữ độc thân gây ra phiền phức. "Được." Cừu Chính Khanh dứt khoát đồng ý.
Doãn Đình đùa với Đại Đại, đột nhiên hỏi Cừu Chính Khanh: "Đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi anh nhưng không có cơ hội. Anh cùng Zoe tiểu thư cuối cùng không có ở bên nhau, là nguyên nhân gì?"
Cừu Chính Khanh ngẩn người: "Giống như tôi từng nói thôi. Tôi cảm thấy mình và cô ấy không hợp. Cô còn khuyên tôi, thích hợp hay không thích hợp không quan trọng, thích nhau mới là quan trọng nhất."
"A, đúng." Doãn Đình gật đầu.
"Vậy còn cô?" Cừu Chính Khanh nhân cơ hội thăm dò tình hình của địch: "Bây giờ tình huống cô như thế nào? Cố Anh Kiệt không phải nói giới thiệu đối tượng cho cô sao, đã giới thiệu ai chưa?"
Doãn Đình lắc đầu một cái.
Cừu Chính Khanh tim nhảy thình thịch, khó gặp được một cơ hội tốt như vậy, có phải nên bày tỏ một chút hay không, thăm dò một chút ý tứ của cô?
Lúc này Doãn Đình lại nói: "Tôi ngày trước theo đuổi nam sinh, mỗi lần đều nhận sinh sai mục tiêu, cho nên luôn không theo đuổi được. Lần sau nhất định tôi phải xác định kỹ mục tiêu rồi mới xuống tay."
Lần sau? Vậy anh nhất định phải xuống tay trước lần sau mới được a.
Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi cô: "Vậy tại sao không theo đuổi được?"
Doãn Đình nháy nháy mắt: "Không biết, trước hai người gặp nhau nói chuyện vui chơi thì rất tốt, sau khi tôi thổ lộ, chuyện này liền xong đời."
Đây là đang nhắc nhở anh sao? Trước gặp mặt nhau thì vui vẻ, không có nghĩa là có thể thổ lộ. Dùng ám thị này có thể không?
Cừu Chính Khanh nghiêm túc hỏi: "Vậy thời điểm cô cùng đối phương thổ lộ, nói như thế nào? Cô nói cho tôi nghe thử, ví dụ như tôi chính là cái mục tiêu kia, cô định thổ lộ với tôi, sẽ nói như thế nào?"
Doãn Đình lại trừng mắt nhìn, chậm rãi nói: "Chính là, tôi thích anh, chúng ta kết giao đi!"
Cừu Chính Khanh không tự chủ được cũng chớp mắt, anh cẩn thận lại cẩn thận, nhìn kỹ nét mặt Doãn Đình, sau đó nói: "Được!"
Doãn Đình trợn tròn cặp mắt "Hả?". Cô nhìn chằm chằm Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh cảm thấy mặt mình rất nóng, nhưng anh phải kiên trì: "Tôi nói được a, tôi đồng ý lời thổ lộ của cô."
Doãn Đình nháy nháy mắt, chớp chớp mắt, sau đó cô cười. Toét miệng cười ha ha, rất vui vẻ. "Anh nói như vậy không được, sẽ dọa đến nữ sinh. Nếu như anh dùng nét mặt này mà thổ lộ, khẳng định nữ sinh sẽ nhanh chân mà bỏ chạy. Anh nên dịu dàng một chút, biểu hiện có thành ý một chút."
Cừu Chính Khanh nghiêm mặt lại, cho nên anh mới lấy cô luyện tập! Không có chút nào xấu hổ, cũng không kinh ngạc, cũng không lúng túng, cô cũng chỉ là cảm thấy buồn cười!
Được rồi được rồi, Cừu Chính Khanh an ủi mình, dù thế nào đi nữa anh nói như vậy để giữ lại đường lui cho mình, nếu như cô có phản ứng, vậy anh nhân cơ hội thổ lộ luôn, nếu như cô không có phản ứng gì hoặc là phản ứng không tốt, vậy anh sẽ nói đang luyện tập mà.
Hiện tại chỉ cô đã chủ động cho anh là đang nói đùa rồi. Anh cũng không coi là thất bại.
Doãn Đình còn cười, cười đến vô cùng ngọt ngào.
Đại ngốc nghếch, anh chắc chắn đã thích cô, nhưng lại không dám nói.
Đại ngốc nghếch.
Doãn Đình trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Xin anh đứng đắn thật đáng yêu. Cư nhiên làm bộ muốn thổ lộ mà không dám nói, anh cố tình trấn định giả bộ nghiêm túc nói "Được", thật quá đáng yêu! Cô lần đầu tiên gặp phải nam sinh như thế, a, phải nói là nam nhân. Nghiêm túc lại xấu hổ, nghiêm chỉnh lại khó chịu. Anh để ý cẩn thận như vậy, để cho cô cảm thấy anh đang rất nghiêm túc. Mặc dù không phải trực sảng(thẳng thắng) hào phóng sảng khoái dứt khoát, nhưng anh rất nghiêm túc đối với cô, cô cảm thấy là…. Cô vì thế mà rât vui mừng.
Cừu Chính Khanh gặp phải đả kích, thật sự không biết còn có thể nói gì. Hai người cùng nhau trêu đùa Đại Đại một lúc, anh ra phòng khách xem TV. Nhưng TV cũng xem không vào, anh ngồi trên ghế sofa, đêm qua Đại Đại lại hại anh không thểngủ ngon, bất tri bất giác ngã xuống ngủ thiếp đi.
Đại Đại ở trong phòng chơi đùa chán, chạy ra ngoài. Dạo qua nhà khắp một vòng, nhảy đến trên ghế sô pha, ở trong cánh tay Chính Khanh cuộn tròn lại, ngáp một cái, cũng buồn ngủ.
Một người đàn ông, một con mèo, ở trên ghế sofa nằm chung một chỗ ngủ thiếp đi.
Doãn Đình lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc yên bình này.
Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống đơn giản như vậy, rất hạnh phúc.
Cô nghĩ, bọn họ còn cần nhiều thời gian hơn một chút.
Theo kinh nghiệm từ trước của cô, thổ lộ ra sẽ phá vỡ tình hình rồi. Cô nghĩ cùng anh tiếp xúc với nhau nhiều hơn, để cho tình cảm bọn họ càng sâu hơn một chút. Xác định anh thật tâm thích cô, xác định bây giờ cảm giác cô không phải lòng hư vinh quấy phá. Nếu như xác định được lẫn nhau, đó mới thật sự là thời điểm để thổ lộ.
Hơn nữa, cô rất thích anh vì cô mà cố gắng tìm lý do gặp mặt lại có bộ mặt phớt tỉnh. Rõ ràng trong lòng có quỷ, còn bày vẻ mặt nghiêm túc. Hừ hừ!
Dọc theo đường đi Doãn Đình cũng không thế nào chủ động nói chuyện. Cừu Chính Khanh ngược lại nặn óc muốn tìm đề tài nói chuyện. Cuối cùng anh nói Đại Đại đi nhà cầu rồi có hành động cào cào cát chôn phân của nó sau nó còn kiểm tra kỹ càng phân đã chôn hết chưa nữa. Doãn Đình nghe được miêu tả của anh cười ha ha, Cừu Chính Khanh cũng cười. Anh thật thích cô cười vui vẻ .
Chỉ là đoạn đường này thật ngắn, chỉ chốc lát đã đến nhà cô. Doãn Đình nói “Cám ơn" , Cừu Chính Khanh đáp lại cô một câu: "Ngày mai gặp lại."
Doãn Đình vẫy tay rồi đi tới của chính chung cư. Vừa đi vừa để ý nghe động tĩnh sau lưng. Sau lưng không có động tĩnh a, không có âm thanh xe hơi chạy, không có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Tim của Doãn Đình đập thình thịch thình thịch. Cừu Chính Khanh chưa đi a.
Tại sao còn chưa đi? Cô đến nhà rồi mà.
Một người đàn ông đối tốt với phụ nữ nhất định là có ý đồ. Doãn Đình nghĩ đến lời nói của Tần Vũ Phi. Tim của cô càng đập càng nhanh hơn. Doãn Đình không dám quay đầu lại nhìn, nhưng cô thật sự nhịn không được rồi, dứt khoát nhanh chân bỏ chạy, thẳng tắp vọt vào cửa chung cư, sau đó ở phía sau đèn đường ngừng lại, núp ở cửa hiên phía sau cửa chính len lén nhìn anh.
Cừu Chính Khanh đúng là chưa có đi. Anh giống như mới từ cửa sổ xe thu đầu vô. Anh mới vừa rồi đang nhìn cô? Doãn Đình không xác định, lại có chút xác định. Mặt của cô thoáng chốc đỏ lên.
Cừu Chính Khanh vốn một mực trong kính chiếu hậu nhìn Doãn Đình rời đi, nhưng thấy cô đột nhiên chạy như điên, dọa anh giật mình. Ngày trước là có Lưu Lãng tới đón cô, hiện tại lại có chuyện gì? Anh thò đầu ra nhìn, chỉ thấy cô chạy vào chung cư, sau đó không thấy cô nữa.
Cừu Chính Khanh lại đợi một chút, xác nhận không có tiếng thét chói tai, không có tình huống gì bất thường, cô không có chuyện gì. Sau đó anh khởi động xe rời đi.
Doãn Đình trong góc nhìn ra, thấy Cừu Chính Khanh lái xe đi. Cô biết mới vừa rồi anh không phải là nhô đầu ra nhìn cô mà anh đúng là đang đợi cô vào chung cư rồi mới chịu đi.
Doãn Đình cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác không nói nên lời.
Có khả năng sao? Như vậy anh ấy nghiêm túc chứ? Không phải lần đầu tiên gặp cô còn có thái độ ghét bỏ không thèm để ý cô sao? Thích cô? Thích cô cái gì chứ ?
Doãn Đình chợt xoay người, đỏ mặt chạy về nhà.
Vào phòng chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho Tần Vũ Phi. Thình thịch thình thịch, nhịp tim càng đập nhanh hơn. Khoảnh khắc Cừu Chính Khanh cùng cô ở bên nhau từng ly từng tý xuất hiện trong đầu cô. Có lẽ, thật có thể. Cô muốn nói chuyện này với Vũ Phi, chuyện này cần phải tâm sự với cô ấy.
Kết quả Tần Vũ Phi không nghe máy. Một lát sau Doãn Đình gọi lại, vẫn không có ai nghe máy.
Doãn Đình mặt như đưa đám, thật đáng ghét, thời điểm then chốt thế này, cư nhiên không nhận điện thoại.
Ngày hôm sau, Doãn Đình buổi sáng dậy sớm, cũng không lập tức chạy đến nhà Cừu Chính Khanh. Cô ăn điểm tâm, đi ra ban công tưới hoa, cố tình kéo dài tới hơn mười giờ, sau đó như cô đoán, Cừu Chính khanh gọi điện thoại tới.
"Đồ cô mua đã chuyển tới rồi, tôi chưa có mở ra, chờ cô tới rồi cùng nhau xử lí. Cô bây giờ muốn đi qua sao? Có cần tôi tới đón hay không?"
Doãn Đình cười rất vui vẻ, cũng không biết vui vẻ cái gì. "Được, bây giờ tôi tới nhà anh, không cần đến đón tôi đâu."
Không biết có phải cô tự mình đa tình hay không, dù sao chờ anh chủ động gọi điện thoại đến, cô vui mừng vô cùng. Cô phấn chấn chào ba một tiếng rồi đi ra cửa.
Nếu như chỉ là tốt bụng, cũng không cần chu đáo quan tâm cô đến thế chứ? Anh hỏi cô hiện tại có đi hay không, là muốn thấy cô sao?
Doãn Đình dọc trên đường đi đến nhà Cừu Chính Khanh cười khúc khích.
Cừu Chính Khanh tới mở cửa, thấy cô liền cười. Doãn Đình cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, không nhịn được cũng cười. "Đưa tới hai kiện rồi, ở phòng khách. Có một cái hòm rất lớn." Cừu Chính Khanh nói. Doãn Đình cảm thấy âm thanh của anh cùng ánh mắt đều rất dịu dàng.
Trước thế nào cô không phát hiện ra đây?
Doãn Đình đang muốn nói chuyện, điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn, là Tần Vũ Phi. Doãn Đình chột dạ, thật nhanh tắt điện thoại đi. Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn cô, Doãn Đình nhún nhún vai: "Không có việc gì, tiếp thị ấy mà."
Cừu Chính Khanh không để ý, hỏi cô: "Hiện tại mở ra được không?"
"Được, anh giúp tôi mở ra trước đi. Tôi đi toilet tí." Doãn Đình chạy vào nhà vệ sinh, trước khi vào nhìn hướng phòng khách, Cừu Chính Khanh đang mở hòm đồ ra. Doãn Đình khóa cửa, lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Tần Vũ Phi.
"Cậu làm gì mà tắt điện thoại tớ?" Tần Vũ Phi vừa mở miệng đã hỏi tội cô.
"Vậy sao cậu tối hôm qua không nhận điện thoại của tớ." Doãn Đình phản bác lại.
Tần Vũ Phi thản nhiên trả lời, một chút cũng không có ngượng ngùng: "Tớ cùng A Kiệt hẹn hò, chỉ muốn riêng tư hai người, không muốn bị làm phiền nên để điện thoại chế độ im lặng."
Hừ, ân ái đáng ghét.
"Cậu mới vừa rồi làm gì tắt điện thoại tớ." Tần Vũ Phi lại hỏi "Giờ cậu ở đâu thế ở?"
"Tớ đang ở nhà Xin anh đứng đắn một chút, mới vừa rồi cùng anh ấy ở phòng khách, không tiện nhận điện thoại cậu."
Tần Vũ Phi cau mày: "Không thể nào, cậu cùng anh ta hai người ở cùng nhau? Các cậu làm cái gì?"
"Cái gì cũng không làm." Doãn Đình không đánh đã khai, nhanh chóng tiến vào chủ đề chính "Vũ Phi, tối hôm qua tớ điện thoại cho cậu, là muốn nói với cậu, tớ cảm thấy được là…ưm…là….có thể, tớ nói là có thể, Xin anh đứng đắn một chút hình như thích tớ a."
"Sau đó?" Tần Vũ Phi vô cùng ân cần nói tiếp.
"Sau đó cậu nhớ phải ngàn vạn lần giữ bí mật, không được đi nói với Cừu Chính Khanh là tớ nói với cậu tránh gây ra tin đồn thất thiệt a."
"Có ý gì?" Tần Vũ Phi không hiểu, cô còn muốn thứ hai hảo hảo cảnh cáo Cừu Chính Khanh một chút, để cho anh ta không cần làm loạn với Doãn Đình.
"Chính là cậu cái gì cũng không được nói bóng gió ý tứ với Xin anh đứng đắn một chút."
"Vẫn là không hiểu. Tớ cái gì cũng sẽ không nói với anh ta, sau đó thì sao?"
"Sau đó chính tớ sẽ cùng anh ấy nói chuyện nha, tớ sẽ quan sát tỉ mỉ anh ấy."
"Quan sát xong rồi sao?"
"Quan sát xong rồi lại nói."
Tần Vũ Phi trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Cậu sẽ không đối với anh ta có ý tứ chứ?"
"Dù sao, hiện tại, nói như thế nào đây, tớ không ghét anh ấy." A, không đúng, không ghét cái từ này không chính xác. "Tớ nói là, dù sao nếu như anh ấy thích tớ, tớ không ghét a."
Xong rồi, đây là tình huống gì? Tần Vũ Phi sững sờ nửa ngày, hỏi cô: "Tớ có thể phỏng vấn cậu một chút không? Cừu Chính Khanh nam nhân như vậy có điểm nào làm cậu thích chứ?"
"Tớ không có thích anh ấy."
"Vậy cậu tính toán giả bộ ngu sau đó từ từ xa lánh một cách tự nhiên rồi về sau liền tìm cách giải quyết phải không?"
"Tớ tại sao phải xa lánh, không phải mới vừa nói…., nếu như anh ấy thích tớ, tớ lại không ghét."
Đầu óc Tần Vũ Phi không thể hiểu. "Cậu chờ một chút, chúng ta phân tích lại một chút. Cậu nói, cậu phát hiện hình như anh ta có vẻ thích cậu."
"Đúng." Doãn Đình nghĩ đến cái này trong lòng có chút kích động, đàn ông ưu tú như vậy lại có thể thích cô, lòng hư vinh của nữ sinh được thỏa mãn cực lớn a.
"Sau đó cậu cũng không ghét chuyện này."
"Đúng." Dĩ nhiên không ghét. Còn có chút vui mừng nữa.
"Sau đó cậu còn phải gạt anh ta, không cho anh ta biết cậu biết chuyện này."
"Không sai." Còn chưa đâu vào đâu đương nhiên là muốn trước tiên quan sát rõ ràng tình huống rồi.
"Sau đó cậu sẽ không xa lánh anh ta, còn phải tiếp tục cùng anh ta lui tới như vậy, giả ngu không biết tâm ý của anh ta."
"Ừ." Doãn Đình suy nghĩ một chút, "Là như thế này không sai."
Tần Vũ Phi lớn tiếng nói: "Thì ra cậu mới là nữ ma đầu, tính toán đùa bỡn tình cảm của người ta."
"Tớ mới không có." Doãn Đình âm thanh không cẩn thận hơi lớn, lại lập tức hạ âm lượng xuống. "Tớ không có đùa giỡn anh ấy. Đầu tiên tớ phải xác định rõ ràng, cậu biết đấy, nếu xác định 100% anh ấy thật thích tớ, tớ với anh ấy là cảm giác gì, sau đó mới có thể quyết định bước kế tiếp. Tớ sẽ không lừa gạt anh ấy cũng sẽ không đùa bỡn tình cảm của anh ấy." Cô nũng nịu: "Người ta mới không có hư hỏng như vậy."
Tần Vũ Phi lại sững sờ nửa ngày, sau đó thở dài một tiếng: "Tiểu Đình a."
"Ai."
"Cậu ngày trước theo đuổi nam sinh đều vô cùng ngốc nghếch, không sử dụng trí khôn, thì ra là tất cả cơ trí cùng giảo hoạt để dành đến hôm nay đối phó Cừu Chính Khanh a."
". . . . . ."
"Tớ sai lầm rồi, tớ không nên lo lắng cho cậu. Tớ nên lo lắng cho Cừu Chính Khanh." Tần Vũ Phi làm bộ than thở, "Thân ái, anh ta là cây hái tiền, công ty hoàn toàn dựa vào anh ta đấy. Cậu ngàn vạn lần hãy xuống tay lưu tình, Vĩnh Khải chúng tớ còn trông cậy vào anh ta giúp đỡ kiếm tiền đấy."
"Phi, phi. Tớ mới không dính vào." Doãn Đình nói xong, sau đó lại dặn dò: "Vậy cậu nhất định phải che dấu giúp tớ, ngàn vạn lần không được nói cho anh ấy biết. Chờ tớ quan sát tốt rồi, xác định kỹ càng, tớ sẽ nói cho cậu biết."
Cùng Tần Vũ Phi tán gẫu xong, Doãn Đình cúp điện thoại, cắn cắn môi. Cô trước kia rất ngốc nghếch sao? Không biết a. Cô hiện tại rất giảo hoạt sao? Không biết a. Hay là cô cũng như vậy, chỉ là, lần đầu tiên có một người đàn ông đối với cô tốt như vậy, làm cho cô có chút không cự tuyệt được.
Là thế này phải không? Dù sao cô còn chưa có biết rõ. Anh thích cô, khả năng này làm cô có chút vui mừng. Nhưng cô lại không dám vui mừng quá sớm, hơn nữa còn không biết vui mừng thứ gì. Cô phải quan sát một chút nữa, xem biểu hiện anh ra sao, cũng xem bản thân cô phản ứng thế nào.
Không sai, cô muốn tập trung tất cả cơ trí lại.
Cô muốn yêu đương, rất muốn yêu đương!
Doãn Đình đi ra ngoài, Cừu Chính Khanh đã lắp đặt xong máy thức ăn tự động, đang chuẩn bị lắp ráp cái hàng rào nhà ở cho Lưu Lãng. Anh ngồi ở trên sàn nhà bằng gỗ, hơi nhíu lông mày, nghiêm túc nhìn sách hướng dẫn cài đặt. Doãn Đình nhìn gò má của anh, gò má nhìn đều có chút nghiêm túc, nhưng dáng vẻ anh nghiêm túc thật đẹp trai.
Càng xem càng thuận mắt, càng xem càng vui mừng.
Buổi trưa, Cừu Chính Khanh cùng Doãn Đình kêu đồ ăn bên ngoài. Lúc ăn cơm Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh bình thường cuối tuần làm những gì.
"Không có gì đặc biệt, thứ bảy sẽ đi phòng tập Gym, chủ nhật sẽ đi siêu thị một chuyến. Còn lại thời gian thì xem TV, lên mạng một chút." Cừu Chính Khanh cố gắng nghĩ ra biểu hiện sao cho cuộc sống của anh cũng rất phong phú, không dám nói mình phần lớn thời gian đều dành cho công việc. Nhưng lại không dám nói cuộc sống mình quá phong phú, sợ có vẻ quá bận rộn khiến Doãn Đình cảm thấy xấu hổ vì đã làm phiền anh.
"Như vậy a, vậy hôm nay tôi tới, anh không đi phòng tập Gym rồi." Quả nhiên Doãn Đình nói như vậy. Cừu Chính Khanh vội vàng nói: "Không có việc gì, cũng không phải là thứ bảy nhất định phải đi. Hơn nữa có đi hay không cũng không sao cả. Hơn nữa có lúc thứ bảy bận nhiều chuyện tôi cũng không đi."
Doãn Đình cười ngọt ngào. Trước kia thế nào lại không phát hiện, Xin anh đứng đắn một chút giả bộ nghiêm túc vội vàng giải thích dáng vẻ còn rất đáng yêu a.
Cơm nước xong Cừu Chính Khanh đi rửa chén, Doãn Đình cầm máy chụp hình, chụp cho Đại Đại vài tấm. Cừu Chính Khanh rửa chén xong tiếp tục lắp ráp cái giá leo trèo cho mèo chơi, hai người cùng chen chúc trong phòng, Doãn Đình muốn giúp đỡ, Cừu Chính Khanh nói không cần. Vì vậy Doãn Đình tiếp tục chụp hình.
Đại Đại chạy tới quấy rối, Cừu Chính Khanh nhìn nó cau mày lại. Doãn Đình liền chụp được.
Đại Đại ôm cái cột gỗ mà gặm, Cừu Chính Khanh muốn dùng cây cột này, đẩy Đại Đại ra, Đại Đại thuận thế ăn vạ ôm lấy cánh tay Cừu Chính Khanh. Doãn Đình nhân cơ hội nhanh tay chụp lại.
Lắp đặt xong rồi, Đại Đại hưng phấn nhảy lên, cùng Cừu Chính Khanh mắt đối mắt mặt đối mặt nhìn nhau. Cừu Chính Khanh nói nó: "Lần này cho chơi, không được náo loạn nữa." Đại Đại trả lời lại là tiếp tục chạy nhảy. Doãn Đình liền chụp liên tiếp vài tấm, cho hai người vào chung một chỗ a.
Có cái này rồi nên Đại Đại chơi vô cùng vui vẻ. Cừu Chính Khanh thừa dịp lúc này mở cửa ra hóng mát, Đại Đại tiếp tục chơi, không có chạy đi. Doãn Đình vẫn cười, vội vàng chụp hình. Cừu Chính Khanh không biết còn có thể làm cái gì nữa. Chụp hình anh lại không rành lắm, ngồi không thì rất ngu.
Doãn Đình chợt nói: "Anh đi làm việc đi, tôi chụp ảnh một lát rồi đi."
Chụp hình là vì Đại Đại có vẻ đáng yêu làm cô nguyện ý nhận nuôi sao? Cừu Chính Khanh quyết định trước tiên giải quyết chuyện này: "Thật ra thì, Đại Đại ở nhà tôi cũng rất tốt. Cô xem, nó thích ứng rất mau. Nơi này lại có phòng rộng, cũng không có mèo khác tranh giành tình cảm hay bắt nạt nó, cô còn có thể thường xuyên đến thăm nó. Nếu để nhà người khác nhận nuôi, có thể nơi ở không được lớn như vậy, không chứa nổi nhiều đồ dùng của Đại Đại thì sao. Còn thức ăn cho nó, lớ chủ nhà kia cho nó ăn mấy thứ bậy bạ thì sao. Ngộ nhỡ chủ nhà kia đối với nó không tốt, cô lại không biết."
Doãn Đình mở trừng hai mắt: "Nhưng công việc anh rất bận, cũng không thể nuôi dưỡng nó lâu dài được."
"Ngắn hạn cùng lâu dài không phải giống nhau sao?" Cừu Chính Khanh cố gắng tranh thủ: "Chính là trước khi ra cửa chuẩn bị thức ăn cho nó, về nhà thì hốt phân a."
Doãn Đình cười ha ha, miêu tả như thế này, thật đúng là chính xác a. "Nhưng lúc anh đi công tác thì sao." Cô chỉ ra vấn đề.
"Nếu như mà tôi đi công tác, sẽ đưa chìa khóa cho cô. Cô tới cho nó ăn là được rồi. Còn khi cô đi du lịch, ai sẽ cho nó ăn đây?"
"Anh tôi còn có dì giúp việc sẽ giúp tôi cho nó ăn a."
"Đúng vậy. Vậy tôi đánh một chìa khóa nữa rồi đưa cho anh cô. Tôi không có ở đây liền đổi cho cô chăm sóc nó." Cừu Chính Khanh nói lời này thật ra thì có chút khẩn trương. Bởi vì A Single Man ( người đàn ông độc thân a) giao chìa khóa nhà cho một cô gái độc thân, vô luận lấy cớ là cái gì, đây đúng là hành động quá thân mật. Anh nói vậy có thể hù dọa Doãn Đình không?
Kết quả Doãn Đình cười: "Vậy được. Đến lúc đó xem tình huống ra sao, nếu như anh thật có công việc, thì để tôi cùng anh ấy đến nhà anh chăm sóc nó cũng được."
A, đúng, người ta còn có anh trai, có thể tránh nam nữ độc thân gây ra phiền phức. "Được." Cừu Chính Khanh dứt khoát đồng ý.
Doãn Đình đùa với Đại Đại, đột nhiên hỏi Cừu Chính Khanh: "Đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi anh nhưng không có cơ hội. Anh cùng Zoe tiểu thư cuối cùng không có ở bên nhau, là nguyên nhân gì?"
Cừu Chính Khanh ngẩn người: "Giống như tôi từng nói thôi. Tôi cảm thấy mình và cô ấy không hợp. Cô còn khuyên tôi, thích hợp hay không thích hợp không quan trọng, thích nhau mới là quan trọng nhất."
"A, đúng." Doãn Đình gật đầu.
"Vậy còn cô?" Cừu Chính Khanh nhân cơ hội thăm dò tình hình của địch: "Bây giờ tình huống cô như thế nào? Cố Anh Kiệt không phải nói giới thiệu đối tượng cho cô sao, đã giới thiệu ai chưa?"
Doãn Đình lắc đầu một cái.
Cừu Chính Khanh tim nhảy thình thịch, khó gặp được một cơ hội tốt như vậy, có phải nên bày tỏ một chút hay không, thăm dò một chút ý tứ của cô?
Lúc này Doãn Đình lại nói: "Tôi ngày trước theo đuổi nam sinh, mỗi lần đều nhận sinh sai mục tiêu, cho nên luôn không theo đuổi được. Lần sau nhất định tôi phải xác định kỹ mục tiêu rồi mới xuống tay."
Lần sau? Vậy anh nhất định phải xuống tay trước lần sau mới được a.
Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi cô: "Vậy tại sao không theo đuổi được?"
Doãn Đình nháy nháy mắt: "Không biết, trước hai người gặp nhau nói chuyện vui chơi thì rất tốt, sau khi tôi thổ lộ, chuyện này liền xong đời."
Đây là đang nhắc nhở anh sao? Trước gặp mặt nhau thì vui vẻ, không có nghĩa là có thể thổ lộ. Dùng ám thị này có thể không?
Cừu Chính Khanh nghiêm túc hỏi: "Vậy thời điểm cô cùng đối phương thổ lộ, nói như thế nào? Cô nói cho tôi nghe thử, ví dụ như tôi chính là cái mục tiêu kia, cô định thổ lộ với tôi, sẽ nói như thế nào?"
Doãn Đình lại trừng mắt nhìn, chậm rãi nói: "Chính là, tôi thích anh, chúng ta kết giao đi!"
Cừu Chính Khanh không tự chủ được cũng chớp mắt, anh cẩn thận lại cẩn thận, nhìn kỹ nét mặt Doãn Đình, sau đó nói: "Được!"
Doãn Đình trợn tròn cặp mắt "Hả?". Cô nhìn chằm chằm Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh cảm thấy mặt mình rất nóng, nhưng anh phải kiên trì: "Tôi nói được a, tôi đồng ý lời thổ lộ của cô."
Doãn Đình nháy nháy mắt, chớp chớp mắt, sau đó cô cười. Toét miệng cười ha ha, rất vui vẻ. "Anh nói như vậy không được, sẽ dọa đến nữ sinh. Nếu như anh dùng nét mặt này mà thổ lộ, khẳng định nữ sinh sẽ nhanh chân mà bỏ chạy. Anh nên dịu dàng một chút, biểu hiện có thành ý một chút."
Cừu Chính Khanh nghiêm mặt lại, cho nên anh mới lấy cô luyện tập! Không có chút nào xấu hổ, cũng không kinh ngạc, cũng không lúng túng, cô cũng chỉ là cảm thấy buồn cười!
Được rồi được rồi, Cừu Chính Khanh an ủi mình, dù thế nào đi nữa anh nói như vậy để giữ lại đường lui cho mình, nếu như cô có phản ứng, vậy anh nhân cơ hội thổ lộ luôn, nếu như cô không có phản ứng gì hoặc là phản ứng không tốt, vậy anh sẽ nói đang luyện tập mà.
Hiện tại chỉ cô đã chủ động cho anh là đang nói đùa rồi. Anh cũng không coi là thất bại.
Doãn Đình còn cười, cười đến vô cùng ngọt ngào.
Đại ngốc nghếch, anh chắc chắn đã thích cô, nhưng lại không dám nói.
Đại ngốc nghếch.
Doãn Đình trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Xin anh đứng đắn thật đáng yêu. Cư nhiên làm bộ muốn thổ lộ mà không dám nói, anh cố tình trấn định giả bộ nghiêm túc nói "Được", thật quá đáng yêu! Cô lần đầu tiên gặp phải nam sinh như thế, a, phải nói là nam nhân. Nghiêm túc lại xấu hổ, nghiêm chỉnh lại khó chịu. Anh để ý cẩn thận như vậy, để cho cô cảm thấy anh đang rất nghiêm túc. Mặc dù không phải trực sảng(thẳng thắng) hào phóng sảng khoái dứt khoát, nhưng anh rất nghiêm túc đối với cô, cô cảm thấy là…. Cô vì thế mà rât vui mừng.
Cừu Chính Khanh gặp phải đả kích, thật sự không biết còn có thể nói gì. Hai người cùng nhau trêu đùa Đại Đại một lúc, anh ra phòng khách xem TV. Nhưng TV cũng xem không vào, anh ngồi trên ghế sofa, đêm qua Đại Đại lại hại anh không thểngủ ngon, bất tri bất giác ngã xuống ngủ thiếp đi.
Đại Đại ở trong phòng chơi đùa chán, chạy ra ngoài. Dạo qua nhà khắp một vòng, nhảy đến trên ghế sô pha, ở trong cánh tay Chính Khanh cuộn tròn lại, ngáp một cái, cũng buồn ngủ.
Một người đàn ông, một con mèo, ở trên ghế sofa nằm chung một chỗ ngủ thiếp đi.
Doãn Đình lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc yên bình này.
Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống đơn giản như vậy, rất hạnh phúc.
Cô nghĩ, bọn họ còn cần nhiều thời gian hơn một chút.
Theo kinh nghiệm từ trước của cô, thổ lộ ra sẽ phá vỡ tình hình rồi. Cô nghĩ cùng anh tiếp xúc với nhau nhiều hơn, để cho tình cảm bọn họ càng sâu hơn một chút. Xác định anh thật tâm thích cô, xác định bây giờ cảm giác cô không phải lòng hư vinh quấy phá. Nếu như xác định được lẫn nhau, đó mới thật sự là thời điểm để thổ lộ.
Hơn nữa, cô rất thích anh vì cô mà cố gắng tìm lý do gặp mặt lại có bộ mặt phớt tỉnh. Rõ ràng trong lòng có quỷ, còn bày vẻ mặt nghiêm túc. Hừ hừ!
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong