Xích Ái Sát Thủ
Chương 24: Rớt trực thăng
Phong Triển Nặc nhảy lên trực thăng, “Vì sao lại nổ súng?" Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Maberly.
“Cậu thất thường, Ian, tôi chỉ có thể làm như vậy." Bà Maberly đặc biệt khôn khéo, lạnh lùng nhìn Greg leo lên trực thăng, “Nhưng mà Ian, đề nghị của cậu quả thật không tệ, chỉ cần thi thể của Greg rơi xuống từ nơi này thì rất có hiệu quả."
Họng súng nhắm ngay Greg, Feston cầm lấy dây thừng nhảy lên, điều khiển trực thăng là người của Maberly, đối phương vừa rút súng ra thì lập tức bị bắn trúng, hắn bị Feston bắn chết, không có người điều khiển, trực thăng bị mất khống chế, thân trực thăng bắt đầu lắc dữ dội, Maberly vừa lảo đảo nghiêng người thì Greg lập tức nhào về phía bà ta.
“Chắc là tôi đã nói với bà, một khi nhờ tôi thì tất cả mọi chuyện sau đó đều phải giao cho tôi xử lý, đừng làm chuyện dư thừa." Cho dù trực thăng sắp rớt thì Phong Triển Nặc cũng không bận tâm, tầm mắt lạnh lùng chậm rãi di động.
Khẩu PPK bị tranh đoạt rồi rơi ra khỏi khoang trực thăng, Maberly thấy cơ hội đã bị vuột mất, bà ta lập tức lấy ra dù để chuẩn bị nhảy xuống đất, sau đó thì cười lạnh, “Giết người là chuyện của cậu, nhưng mà cậu không có thành ý, Ian, cậu và tên FBI này quen nhau, đừng tưởng là tôi không biết chuyện gì! Người của tôi nói cho tôi biết khi cô ta lên phòng thì đã có người ở bên trong, đó là một người đàn ông, nhưng cô ta nghe giọng thì nhận ra không phải là cậu!"
Greg xoay tròn mắt, liếc nhìn Feston một cái.
“Tôi biết chính là cái tên FBI này! Khi hai người gặp nhau ở đại sảnh thì tôi đã cảm thấy không đúng!" Tai mắt của Maberly trải rộng khắp khách sạn, lúc ấy sự khác thường của hai người làm sao thoát được ánh mắt của bà ta.
“Cho nên khi tôi muốn bà tìm người đến diễn trò thì bà lại tung tin cho người của Lize, làm cho bọn họ biết Hanbolton bị tôi xử lý, vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu cho nên bọn họ đến tìm tôi, diễn giả làm thật, một mũi tên trúng hai đích, tốt nhất là tôi nên cùng bọn họ dắt tay nhau mà chầu diêm vương để diệt trừ hậu hoạn, Maberly, bà quả thật rất thủ đoạn." Trong lòng rõ ràng, Phong Triển Nặc chỉ chờ Maberly tự mình mở miệng.
“Cám ơn cậu đã khen ngợi, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng mà Ian….Tôi phải nói cho cậu biết ở trên trực thăng này chỉ có một chiếc dù để nhảy." Trực thăng không ngừng lắc giật, nghiêng ngã trên bầu trời, Maberly chậm rãi lui ra sau, “Trừ phi cậu giết bọn họ ở trước mặt tôi, chứng minh cậu không nương nhờ FBI–"
Phong Triển Nặc nâng cổ tay, Feston cầm súng chỉa vào hắn, Greg ở ngay sau lưng Feston.
Trực thăng mất đi khống chế đang rơi xuống khu thương mại phồn hoa, tiếng súng đột nhiên vang lên –
Maberly ngỡ ngàng nhìn bụng của mình, “Cậu…."
“Thứ nhất, tôi không nương nhờ bất cứ kẻ nào, thứ hai, tôi ghét khi làm việc bị người khoa tay múa chân, nhất là bị người trù tính." Thu súng về, Phong Triển Nặc nhìn bà Maberly chậm rãi ngã xuống.
Greg ở bên cạnh hoàn toàn yên tâm, “Làm tốt lắm, Ian."
“Greg?" Maberly vẫn còn một chút hơi tàn, bà ta trừng mắt ngỡ ngàng, “….Hai người…."
“Quên chưa nói điều thứ ba." Phong Triển Nặc không nhìn vào mắt của Feston, hắn chỉ mỉm cười với bà Maberly, “Là bà thất tín trước, cho nên không thể trách tôi, chi phiếu mà bà đưa cho tôi thì tôi đã để lại trong phòng, thuận tiện nói luôn, tôi vẫn thích tiền mặt hơn." fynnz.wordpress.com
Nụ cười ung dung, còn đẹp mắt hơn cả ánh mặt trời, nhưng lại lạnh lẽo hơn so với bóng tối, đây là hình ảnh cuối cùng mà Maberly nhìn thấy, một cơn xóc nảy, trực thăng nghiêng sang một bên, thi thể của Maberly rơi xuống, bên dưới là đám đông, là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất.
Bịch! một thi thể giống như một chiếc bao tải rơi xuống giữa đám đông.
Mọi người kinh ngạc, quát to, xôn xao, vài phút sau bọn họ sẽ kinh dị khi phát hiện đó là loài hoa độc của địa phương, là hoa thuốc phiện độc nhất vô nhị, với cái tên mỹ miều nổi danh – Maberly.
“Chấn động nhất, một cách chết hữu hiệu nhất, gây ra phản ứng lớn nhất cho nơi này, như điều mà ngài mong muốn." Đầu ngón tay tạo ra một nụ hôn gió lạnh lẽo, Phong Triển Nặc quay đầu lại, đôi mắt không có biểu cảm của Feston đang dối diện với hắn, một cú đấm đập thẳng vào mặt, hắn bị đánh ngã xuống sàn.
“Còn có cậu, Greg!" Không ai có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Feston, tiếp theo là Greg bị đánh gục, “Cậu thuê cậu ta để giết người?"
Chuyện đã đến mức này mà không thừa nhận cũng không được, Greg ôm lỗ mũi, liên tục hít thở, “Đừng cứng ngắc như vậy, Feston, đây là cách tốt nhất, dù sao anh cũng không thể bắt em, anh không có chứng cớ, hơn nữa vừa rồi là đang lúc tự vệ cho nên anh không thể lên án em thuê sát thủ giết người!"
Đúng, Feston không thể, nhưng hắn biết có lẽ Greg nghe được sự lợi hại của U Linh theo lời của hắn cho nên âm thầm liên hệ với Phong Triển Nặc, mặc kệ bọn họ giao dịch như thế nào, nhưng cuối cùng Maberly vẫn phải trả giá đắt vì hành vi ngu ngốc của bà ta.
Bà ta không nên chọc giận một sát thủ, càng không nên tự cho là mình đúng.
“Hey, chẳng lẽ anh hy vọng em họ của anh bị tôi giết chết hay sao?" Nhìn Feston một cách ngạc nhiên, Phong Triển Nặc thu hồi súng, Feston lập tức nắm lấy cổ áo của hắn, “Hai người liên hệ với nhau từ khi nào?"
“Từ khi nào? Hiện tại không phải lúc để thảo luận vấn đề này." Hắn đẩy ra ngón tay của Feston, “Còn có một chuyện tôi phải nhắc nhở anh, chúng ta sắp rơi."
Không bỏ qua lời đối thoại vừa rồi, Greg nghe thấy Phong Triển Nặc vừa nói ra quan hệ của hắn và Feston thì lập tức nhìn hai người bọn họ một cách kinh dị. Hắn vội vàng nhìn ra ngoài nhưng vừa nhìn thấy thì tất cả suy nghĩ trong đầu đều biến mất, “Chúng ta sắp tiến vào sa mạc! Feston!"
Hắn khẩn cấp hô to, tiếng quát tản ra khi cánh quạt nổ tung, cát bụi cuốn vào khoang trực thăng được mở rộng cửa, trực thăng mất khống chế được chừng vài phút, nhưng trong vài phút này tình hình lại biến hóa kịch liệt, tai nghe của Feston bị mất tín hiệu, có thể là bị nhiễu sóng, hắn thò người ra phía trước rồi đấy thi thể của phi công sang một bên để điều chỉnh tín hiệu bước sóng.
“Sếp? Sếp?" Tai nghe vang lên tiếng của các thành viên đội ST, Feston đáp lại, bên kia vang lên một trận hoan hô, Jonathan dồn dập nói, “Bọn em đã dõi theo vị trí của trực thăng, sẽ lập tức phái người đến chi viện! Sếp, tình hình bên kia thế nào?"
Vấn đề này rất khó trả lời, Phong Triển Nặc khoanh tay nhìn Feston loay hoay mày mò với các thiết bị, xem ra Feston biết điều khiển trực thăng.
“Greg còn sống." Câu trả lời của Feston khiến mọi người yên tâm, nhưng tiếp theo lại nói thêm, “Còn có một tin xấu, vừa rồi có xảy ra nổ súng, hệ thống điều khiển trực thăng có lẽ đã bị bắn trúng, hiện tại đã mất khống chế, không thể điều khiển."
Tiếng hoan hô nhất thời trở nên suy yếu, vui sướng mới vừa rồi lập tức trở thành khẩn trương, “Phía trước là sa mạc, trước khi trực thăng rơi xuống thì vẫn còn cơ hội!" Derek bình tĩnh đưa ra đề nghị.
“Chẳng lẽ chúng ta phải nhảy xuống?" Greg không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, hắn nhìn xuống sàn.
Nơi đó có duy nhất một cái dù để nhảy, là Maberly trước khi chết đã để lại, Feston nhặt lên rồi nhét nó vào trong tay của Greg, “Nhảy xuống đi, đây là cơ hội duy nhất cho cậu."
“Anh…..em…." Greg không biết phải nói cái gì cho đúng, ba lô bị bắt đeo vào, có vẻ rất khó xử, “Nhưng mà Feston–"
“Yên tâm, phía dưới là sa mạc, cậu sẽ không chết đâu." Không hề cho Greg có cơ hội mở miệng thì Feston đã đá hắn ra khỏi trực thăng, sau đó cầm lấy bộ đàm trong chiếc trực thăng lắc giật kịch liệt, “Derek, hiện tại nghe cho kỹ, ghi nhớ tọa độ, trước khi mặt trời xuống núi phải tìm cho được cậu ta."
Hắn thu xếp lộ trình cứu viện cho Greg, thản nhiên bình tĩnh, không hề hấp tấp vội vã, Phong Triển Nặc biết Feston sẽ làm như vậy, so với một sát thủ thì Feston đương nhiên sẽ cứu em họ của mình trước, nhưng từ nãy đến giờ người đàn ông này hình như không hề bận tâm đến sự tồn tại của hắn.
Hắn không muốn chết ở nơi này, trước khi trực thăng rơi xuống thì có thể nhảy ra ngoài, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn, Phong Triển Nặc lạnh lùng nhìn Feston và đội đặc nhiệm ST nói chuyện, bố trí cách cứu viện sau đó, hắn lặng lẽ đứng lên.
Hắn không phải một phần trong đó, cũng không có người sẽ đến cứu hắn, hết thảy phải dựa vào chính mình. Lạnh lùng cười, khi trực thăng càng lúc càng hạ thấp, hắn giống như một con chim phóng ra khỏi cabin –
“Cậu điên rồi sao?" Một bàn tay đột nhiên bắt lấy hắn, Feston kéo hắn lên, “Ở độ cao này mà rơi xuống thì cậu sẽ ngã chết!"
“Phía dưới là sa mạc, tin tôi đi, tôi biết chỗ nào là thích hợp nhất để rơi xuống." Lơ lửng giữa không trung, Phong Triển Nặc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Feston, hắn cải biến tính toán ban đầu, “Đi cùng hay không?"
Hắn phát ra lời mời, Feston nhìn hắn một cái, thế nhưng không hề chần chờ, cổ tay căng thẳng, Feston từ trên trực thăng lộn người xuống rồi ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, bám vào thang dây lỏng lẻo, khi gần sắp tiếp cận với mặt đất thì bọn họ buông dây ngã xuống giữa không trung.
Chưa quá ba giây, động tác của Feston quá nhanh, ngay cả thời gian nói chuyện mà Phong Triển Nặc cũng không có, hắn cảm thấy vớ vẩn, sự tín nhiệm không nên tồn tại giữa FBI và sát thủ, nhưng Feston lại tin tưởng hắn.
Cảnh vật phía dưới nhanh chóng tiếp cận, hạt cát dưới ánh nắng giống như một bãi vàng, khi rơi xuống đụn cát thì hai người quay cuồng lăn trên mặt cát. Đụn cát giảm bớt trọng lực rơi xuống, Feston còn dùng thang dây để giảm xóc cho nên hai người không hề hấn gì.
Ánh mặt trời gay gắt treo trên đỉnh đầu, hiện tại là buổi chiều, “Anh–" Phong Triển Nặc phun cát ở trong miệng ra, trên mặt viết lên hai chữ nghi hoặc, “Anh không sợ tôi lầm hay sao?"
Trên người của Feston cũng bám đầy cát, “Ở nơi này, thay vì tin tưởng dụng cụ thì không bằng tin tưởng kinh nghiệm của cậu."
Phong Triển Nặc từng giết người ở sa mạc, mà Feston không hề nghi ngờ thực lực của người này, hắn phủi cát từ trên người xuống, giữa gió bụi, lời nói mộc mạc giống như đất cát và nham thạch mãi mãi không thay đổi, giữa sa mạc mênh mông, cho dù ánh mặt trời chói chan và bão táp kịch liệt cũng không thể đánh tan lời nói đó.
Trong lòng của Phong Triển Nặc nóng lên, hắn xoay người, thản nhiên chỉ vào những cây xương rồng khổng lồ, “Không ai có thể tìm đường trên sa mạc, nhưng tôi biết khu vực này rất gần với nguồn nước."
………
P/S: con tim xúc động đậy từ từ, không vội vã mà rất hợp lý, tiếp xúc da thịt có thể nhanh nhưng tình cảm thì phải đến một cách tự nhiên, điểm này ta thích ở couple Phê-Nặc.
“Cậu thất thường, Ian, tôi chỉ có thể làm như vậy." Bà Maberly đặc biệt khôn khéo, lạnh lùng nhìn Greg leo lên trực thăng, “Nhưng mà Ian, đề nghị của cậu quả thật không tệ, chỉ cần thi thể của Greg rơi xuống từ nơi này thì rất có hiệu quả."
Họng súng nhắm ngay Greg, Feston cầm lấy dây thừng nhảy lên, điều khiển trực thăng là người của Maberly, đối phương vừa rút súng ra thì lập tức bị bắn trúng, hắn bị Feston bắn chết, không có người điều khiển, trực thăng bị mất khống chế, thân trực thăng bắt đầu lắc dữ dội, Maberly vừa lảo đảo nghiêng người thì Greg lập tức nhào về phía bà ta.
“Chắc là tôi đã nói với bà, một khi nhờ tôi thì tất cả mọi chuyện sau đó đều phải giao cho tôi xử lý, đừng làm chuyện dư thừa." Cho dù trực thăng sắp rớt thì Phong Triển Nặc cũng không bận tâm, tầm mắt lạnh lùng chậm rãi di động.
Khẩu PPK bị tranh đoạt rồi rơi ra khỏi khoang trực thăng, Maberly thấy cơ hội đã bị vuột mất, bà ta lập tức lấy ra dù để chuẩn bị nhảy xuống đất, sau đó thì cười lạnh, “Giết người là chuyện của cậu, nhưng mà cậu không có thành ý, Ian, cậu và tên FBI này quen nhau, đừng tưởng là tôi không biết chuyện gì! Người của tôi nói cho tôi biết khi cô ta lên phòng thì đã có người ở bên trong, đó là một người đàn ông, nhưng cô ta nghe giọng thì nhận ra không phải là cậu!"
Greg xoay tròn mắt, liếc nhìn Feston một cái.
“Tôi biết chính là cái tên FBI này! Khi hai người gặp nhau ở đại sảnh thì tôi đã cảm thấy không đúng!" Tai mắt của Maberly trải rộng khắp khách sạn, lúc ấy sự khác thường của hai người làm sao thoát được ánh mắt của bà ta.
“Cho nên khi tôi muốn bà tìm người đến diễn trò thì bà lại tung tin cho người của Lize, làm cho bọn họ biết Hanbolton bị tôi xử lý, vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu cho nên bọn họ đến tìm tôi, diễn giả làm thật, một mũi tên trúng hai đích, tốt nhất là tôi nên cùng bọn họ dắt tay nhau mà chầu diêm vương để diệt trừ hậu hoạn, Maberly, bà quả thật rất thủ đoạn." Trong lòng rõ ràng, Phong Triển Nặc chỉ chờ Maberly tự mình mở miệng.
“Cám ơn cậu đã khen ngợi, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng mà Ian….Tôi phải nói cho cậu biết ở trên trực thăng này chỉ có một chiếc dù để nhảy." Trực thăng không ngừng lắc giật, nghiêng ngã trên bầu trời, Maberly chậm rãi lui ra sau, “Trừ phi cậu giết bọn họ ở trước mặt tôi, chứng minh cậu không nương nhờ FBI–"
Phong Triển Nặc nâng cổ tay, Feston cầm súng chỉa vào hắn, Greg ở ngay sau lưng Feston.
Trực thăng mất đi khống chế đang rơi xuống khu thương mại phồn hoa, tiếng súng đột nhiên vang lên –
Maberly ngỡ ngàng nhìn bụng của mình, “Cậu…."
“Thứ nhất, tôi không nương nhờ bất cứ kẻ nào, thứ hai, tôi ghét khi làm việc bị người khoa tay múa chân, nhất là bị người trù tính." Thu súng về, Phong Triển Nặc nhìn bà Maberly chậm rãi ngã xuống.
Greg ở bên cạnh hoàn toàn yên tâm, “Làm tốt lắm, Ian."
“Greg?" Maberly vẫn còn một chút hơi tàn, bà ta trừng mắt ngỡ ngàng, “….Hai người…."
“Quên chưa nói điều thứ ba." Phong Triển Nặc không nhìn vào mắt của Feston, hắn chỉ mỉm cười với bà Maberly, “Là bà thất tín trước, cho nên không thể trách tôi, chi phiếu mà bà đưa cho tôi thì tôi đã để lại trong phòng, thuận tiện nói luôn, tôi vẫn thích tiền mặt hơn." fynnz.wordpress.com
Nụ cười ung dung, còn đẹp mắt hơn cả ánh mặt trời, nhưng lại lạnh lẽo hơn so với bóng tối, đây là hình ảnh cuối cùng mà Maberly nhìn thấy, một cơn xóc nảy, trực thăng nghiêng sang một bên, thi thể của Maberly rơi xuống, bên dưới là đám đông, là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất.
Bịch! một thi thể giống như một chiếc bao tải rơi xuống giữa đám đông.
Mọi người kinh ngạc, quát to, xôn xao, vài phút sau bọn họ sẽ kinh dị khi phát hiện đó là loài hoa độc của địa phương, là hoa thuốc phiện độc nhất vô nhị, với cái tên mỹ miều nổi danh – Maberly.
“Chấn động nhất, một cách chết hữu hiệu nhất, gây ra phản ứng lớn nhất cho nơi này, như điều mà ngài mong muốn." Đầu ngón tay tạo ra một nụ hôn gió lạnh lẽo, Phong Triển Nặc quay đầu lại, đôi mắt không có biểu cảm của Feston đang dối diện với hắn, một cú đấm đập thẳng vào mặt, hắn bị đánh ngã xuống sàn.
“Còn có cậu, Greg!" Không ai có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của Feston, tiếp theo là Greg bị đánh gục, “Cậu thuê cậu ta để giết người?"
Chuyện đã đến mức này mà không thừa nhận cũng không được, Greg ôm lỗ mũi, liên tục hít thở, “Đừng cứng ngắc như vậy, Feston, đây là cách tốt nhất, dù sao anh cũng không thể bắt em, anh không có chứng cớ, hơn nữa vừa rồi là đang lúc tự vệ cho nên anh không thể lên án em thuê sát thủ giết người!"
Đúng, Feston không thể, nhưng hắn biết có lẽ Greg nghe được sự lợi hại của U Linh theo lời của hắn cho nên âm thầm liên hệ với Phong Triển Nặc, mặc kệ bọn họ giao dịch như thế nào, nhưng cuối cùng Maberly vẫn phải trả giá đắt vì hành vi ngu ngốc của bà ta.
Bà ta không nên chọc giận một sát thủ, càng không nên tự cho là mình đúng.
“Hey, chẳng lẽ anh hy vọng em họ của anh bị tôi giết chết hay sao?" Nhìn Feston một cách ngạc nhiên, Phong Triển Nặc thu hồi súng, Feston lập tức nắm lấy cổ áo của hắn, “Hai người liên hệ với nhau từ khi nào?"
“Từ khi nào? Hiện tại không phải lúc để thảo luận vấn đề này." Hắn đẩy ra ngón tay của Feston, “Còn có một chuyện tôi phải nhắc nhở anh, chúng ta sắp rơi."
Không bỏ qua lời đối thoại vừa rồi, Greg nghe thấy Phong Triển Nặc vừa nói ra quan hệ của hắn và Feston thì lập tức nhìn hai người bọn họ một cách kinh dị. Hắn vội vàng nhìn ra ngoài nhưng vừa nhìn thấy thì tất cả suy nghĩ trong đầu đều biến mất, “Chúng ta sắp tiến vào sa mạc! Feston!"
Hắn khẩn cấp hô to, tiếng quát tản ra khi cánh quạt nổ tung, cát bụi cuốn vào khoang trực thăng được mở rộng cửa, trực thăng mất khống chế được chừng vài phút, nhưng trong vài phút này tình hình lại biến hóa kịch liệt, tai nghe của Feston bị mất tín hiệu, có thể là bị nhiễu sóng, hắn thò người ra phía trước rồi đấy thi thể của phi công sang một bên để điều chỉnh tín hiệu bước sóng.
“Sếp? Sếp?" Tai nghe vang lên tiếng của các thành viên đội ST, Feston đáp lại, bên kia vang lên một trận hoan hô, Jonathan dồn dập nói, “Bọn em đã dõi theo vị trí của trực thăng, sẽ lập tức phái người đến chi viện! Sếp, tình hình bên kia thế nào?"
Vấn đề này rất khó trả lời, Phong Triển Nặc khoanh tay nhìn Feston loay hoay mày mò với các thiết bị, xem ra Feston biết điều khiển trực thăng.
“Greg còn sống." Câu trả lời của Feston khiến mọi người yên tâm, nhưng tiếp theo lại nói thêm, “Còn có một tin xấu, vừa rồi có xảy ra nổ súng, hệ thống điều khiển trực thăng có lẽ đã bị bắn trúng, hiện tại đã mất khống chế, không thể điều khiển."
Tiếng hoan hô nhất thời trở nên suy yếu, vui sướng mới vừa rồi lập tức trở thành khẩn trương, “Phía trước là sa mạc, trước khi trực thăng rơi xuống thì vẫn còn cơ hội!" Derek bình tĩnh đưa ra đề nghị.
“Chẳng lẽ chúng ta phải nhảy xuống?" Greg không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, hắn nhìn xuống sàn.
Nơi đó có duy nhất một cái dù để nhảy, là Maberly trước khi chết đã để lại, Feston nhặt lên rồi nhét nó vào trong tay của Greg, “Nhảy xuống đi, đây là cơ hội duy nhất cho cậu."
“Anh…..em…." Greg không biết phải nói cái gì cho đúng, ba lô bị bắt đeo vào, có vẻ rất khó xử, “Nhưng mà Feston–"
“Yên tâm, phía dưới là sa mạc, cậu sẽ không chết đâu." Không hề cho Greg có cơ hội mở miệng thì Feston đã đá hắn ra khỏi trực thăng, sau đó cầm lấy bộ đàm trong chiếc trực thăng lắc giật kịch liệt, “Derek, hiện tại nghe cho kỹ, ghi nhớ tọa độ, trước khi mặt trời xuống núi phải tìm cho được cậu ta."
Hắn thu xếp lộ trình cứu viện cho Greg, thản nhiên bình tĩnh, không hề hấp tấp vội vã, Phong Triển Nặc biết Feston sẽ làm như vậy, so với một sát thủ thì Feston đương nhiên sẽ cứu em họ của mình trước, nhưng từ nãy đến giờ người đàn ông này hình như không hề bận tâm đến sự tồn tại của hắn.
Hắn không muốn chết ở nơi này, trước khi trực thăng rơi xuống thì có thể nhảy ra ngoài, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn, Phong Triển Nặc lạnh lùng nhìn Feston và đội đặc nhiệm ST nói chuyện, bố trí cách cứu viện sau đó, hắn lặng lẽ đứng lên.
Hắn không phải một phần trong đó, cũng không có người sẽ đến cứu hắn, hết thảy phải dựa vào chính mình. Lạnh lùng cười, khi trực thăng càng lúc càng hạ thấp, hắn giống như một con chim phóng ra khỏi cabin –
“Cậu điên rồi sao?" Một bàn tay đột nhiên bắt lấy hắn, Feston kéo hắn lên, “Ở độ cao này mà rơi xuống thì cậu sẽ ngã chết!"
“Phía dưới là sa mạc, tin tôi đi, tôi biết chỗ nào là thích hợp nhất để rơi xuống." Lơ lửng giữa không trung, Phong Triển Nặc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Feston, hắn cải biến tính toán ban đầu, “Đi cùng hay không?"
Hắn phát ra lời mời, Feston nhìn hắn một cái, thế nhưng không hề chần chờ, cổ tay căng thẳng, Feston từ trên trực thăng lộn người xuống rồi ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, bám vào thang dây lỏng lẻo, khi gần sắp tiếp cận với mặt đất thì bọn họ buông dây ngã xuống giữa không trung.
Chưa quá ba giây, động tác của Feston quá nhanh, ngay cả thời gian nói chuyện mà Phong Triển Nặc cũng không có, hắn cảm thấy vớ vẩn, sự tín nhiệm không nên tồn tại giữa FBI và sát thủ, nhưng Feston lại tin tưởng hắn.
Cảnh vật phía dưới nhanh chóng tiếp cận, hạt cát dưới ánh nắng giống như một bãi vàng, khi rơi xuống đụn cát thì hai người quay cuồng lăn trên mặt cát. Đụn cát giảm bớt trọng lực rơi xuống, Feston còn dùng thang dây để giảm xóc cho nên hai người không hề hấn gì.
Ánh mặt trời gay gắt treo trên đỉnh đầu, hiện tại là buổi chiều, “Anh–" Phong Triển Nặc phun cát ở trong miệng ra, trên mặt viết lên hai chữ nghi hoặc, “Anh không sợ tôi lầm hay sao?"
Trên người của Feston cũng bám đầy cát, “Ở nơi này, thay vì tin tưởng dụng cụ thì không bằng tin tưởng kinh nghiệm của cậu."
Phong Triển Nặc từng giết người ở sa mạc, mà Feston không hề nghi ngờ thực lực của người này, hắn phủi cát từ trên người xuống, giữa gió bụi, lời nói mộc mạc giống như đất cát và nham thạch mãi mãi không thay đổi, giữa sa mạc mênh mông, cho dù ánh mặt trời chói chan và bão táp kịch liệt cũng không thể đánh tan lời nói đó.
Trong lòng của Phong Triển Nặc nóng lên, hắn xoay người, thản nhiên chỉ vào những cây xương rồng khổng lồ, “Không ai có thể tìm đường trên sa mạc, nhưng tôi biết khu vực này rất gần với nguồn nước."
………
P/S: con tim xúc động đậy từ từ, không vội vã mà rất hợp lý, tiếp xúc da thịt có thể nhanh nhưng tình cảm thì phải đến một cách tự nhiên, điểm này ta thích ở couple Phê-Nặc.
Tác giả :
Hỏa Ly