Xích Ái Sát Thủ
Chương 194: Kế hoạch bắt đầu
Súng vào tay của Glen tựa như tử thần cầm lấy lưỡi hái, đây là một loại bản năng đã ăn sâu vào xương tủy, kim loại sáng bóng lóe lên ánh sáng u ám, Glen cầm súng trong tay, vẻ mặt phức tạp.
“Cậu đã có Nile, đề nghị ít động vào thứ này một chút." Vạch ra giới hạn, Phong Triển Nặc đến gần, ngón tay của Glen khẽ nhúc nhích, những loại súng thượng hạng giống như có ma lực làm cho người ta hoài niệm.
Ầm một tiếng, cửa mở ra, Feston với vẻ mặt khủng bố đứng ở nơi đó, không nói một câu nào mà chỉ tiến lên rồi kéo Phong Triển Nặc sang một bên, đoạt lấy khẩu súng mà Glen đang cầm.
“Bạch quỷ đã liên lạc với cậu đúng không?" Đặt câu hỏi đột ngột, vũ khí rơi vào trong tay của Feston, hắn lập tức chỉa vào Glen.
Từ lúc hắn tiến vào đến lúc dừng lại thì chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, Phong Triển Nặc nhận ra sự việc có biến hóa, sắc mặt liền thay đổi, cầm lấy một khẩu súng khác chỉa vào đầu của Glen.
Phản ứng của hắn chứng minh hắn tin tưởng suy đoán của Feston hơn Glen, Glen vịn vào tường rồi chậm rãi đứng lên, theo nét mặt của hắn thì Phong Triển Nặc đã tìm được đáp án, “Glen à Glen…."
Hắn lắc đầu, vừa không phải thất vọng cũng không phải phẫn nộ, ngón tay đặt vào cò súng, cho dù Glen từng là người bạn thân nhất của hắn nhưng hắn thật sự có khả năng sẽ nổ súng.
“Đừng khẩn trương." Glen giơ tay lên, ý bảo chính mình sẽ không làm gì cả, giờ phút này vẻ mặt của hắn rất mệt mỏi, trên thực tế mặc dù hắn muốn làm cái gì thì cũng không phải là đối thủ của một trong hai người bọn họ.
“Bạch quỷ có tới tìm tôi." Hắn lau mồ hôi ở trên mặt, “Đáng lý không tính nhắc đến chuyện này, chẳng qua đã bị phát hiện, nếu không nói rõ thì chỉ càng làm cho cậu thêm nghi ngờ đúng không?"
Hắn biết Phong Triển Nặc, dù sao cũng từng cùng nhau hành động, “Bạch quỷ đã từng nói rằng cậu so với tôi càng không dễ dàng tin tưởng người khác, có vẻ là ông ta đã nói đúng, hiện tại ngay cả tôi mà cậu cũng không tin tưởng."
Phong Triển Nặc giật giật hàng lông mi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không phản bác, Glen dường như không quá bất ngờ, “Không sao, cậu vốn là người như vậy, một khi đã bắt đầu nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng tin tưởng, cảnh giác với tất cả mọi chuyện, đây cũng là điểm mà cậu mạnh hơn tôi."
Sự thẳng thắn và thành khẩn của Glen rất bất ngờ, Feston để cho hắn đứng dậy, “Hiện tại cậu có thể bắt đầu nói, chuyện này là sao?"
“Tôi có thể ngồi xuống rồi nói tiếp hay không?" Chỉ vào ghế dựa, sau khi được cho phép thì Glen mới ngồi xuống, “Tôi không muốn nhắc đến chuyện này với cậu bởi vì nó sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại của cậu, bây giờ cậu đang sống rất tốt, tôi cho rằng cậu sẽ không hy vọng bị đả kích…."
Lời nói của Glen tựa hồ cất giấu không ít hàm nghĩa, Phong Triển Nặc quả thật là người như thế, chỉ cần bắt đầu nghi ngờ thì loại nghi ngờ này sẽ không dừng lại, “Cậu có thể nói tiếp." fynnz.wordpress.com
Hắn dùng súng chỉa vào Glen.
Ngay cả chính bạn thân của mình mà cũng không thể tin tưởng, đây không biết là cảm giác gì, nhất là sau khi hắn phí bao nhiêu công sức để đưa Glen ra ngoài, Feston dường như có thể nhìn thấy một chút phiền chán từ trên mặt của Phong Triển Nặc.
“Cậu cũng ngồi xuống đi." Cầm lấy khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc, Feston kéo hắn đến sô pha, mạnh mẽ kiềm chế cổ tay của hắn, Phong Triển Nặc giẫy tay ra nhưng Feston dường như đã quyết tâm sẽ tự mình xử lý chuyện này, không cho Phong Triển Nặc đứng lên.
“Cậu có thể nói." Hắn nhìn Glen đang ngồi ở trước mặt, “Cậu có thể nói đơn giản, nhưng không được bỏ bớt chi tiết, về phần Bạch quỷ, hắn là người thế nào, làm sao tìm được cậu, nội dung nói chuyện của hai người, mục đích của hắn là gì?"
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, tựa như đang thẩm vấn nghi can, ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tất cả, Feston quả thật làm cho Glen có ảo giác như đang bị thẩm vấn.
“Sau khi tôi vào tù không bao lâu thì Bạch quỷ đến tìm tôi." Hắn dừng lại một chút, sau khi bị Feston nhìn chằm chằm vài giây thì hắn ý thức được điều này có lẽ không phải là ảo giác, hắn đúng là bị thẩm vấn.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên được mở ra, Nile mang dép lê đứng trước cửa, mẫn cảm nhận thấy bầu không khí kỳ dị, Glen nhìn thấy nó thì lại thở dài trong lòng, “….Mục đích mà Bạch quỷ tìm tôi là muốn làm cho tôi quay trở lại tổ chức."
Feston và Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhìn thấy sự kinh ngạc sửng sốt dưới đáy mắt của đối phương, “Hắn muốn dựng lại tổ chức?!" Đồng tử chợt co rút, cho đến bây giờ Phong Triển Nặc mới xác định Bạch quỷ còn sống.
Nile cái hiểu cái không, nhưng nó luôn rất thông minh, huống chi không khí đang căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nó đi về phía Glen, khi Glen duỗi tay chuẩn bị ôm nó thì nó lại dừng bước, dùng ánh mắt nghi ngờ giống như Phong Triển Nặc để nhìn Glen.
“Tôi tưởng rằng hắn đã chết, khi tôi giải quyết đám quản lý thì cũng không thấy hắn xuất hiện, Feston nói rằng Bạch quỷ đã gặp cậu, nói cách khác cậu có thể xác định đó là hắn? Là Bạch quỷ thật sự à?" Nhớ lại trước kia, trên mặt của Phong Triển Nặc lộ ra một nụ cười quái dị, “Kỳ thật tôi vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, lúc trước không thể giải quyết hắn."
Nhếch môi, nụ cười tàn nhẫn hơi hơi lộ ra hàm răng làm cho người ta không rét mà run, “Cậu nói là hắn muốn dựng lại tổ chức cho nên đến chiêu mộ cậu? Như vậy hắn có nói vì sao không đến tìm tôi hay không? Khác với cậu, tôi cũng không trốn trong tù không dám ló mặt ra ngoài, tìm tôi chẳng phải thuận tiện hơn sao?"
Hắn châm chọc khiêu khích, mỗi một câu đều như mũi kim đâm vào lòng, nhưng Glen chỉ thản nhiên cười lạnh, “Cậu nghĩ là hắn sẽ tìm một người đã hủy diệt tổ chức đem về dựng lại tổ chức hay sao? Hắn biết là cậu làm, tuy rằng hắn không có mặt ngay tại đó nhưng hắn nói chỉ có cậu mới làm được chuyện đó, ngay từ đầu cậu đã là một đứa học trò khó bảo."
“Học trò? Còn dám nói như vậy sao?" Ngón tay rục rịch, có loại cảm giác muốn nổ súng, tựa hồ chỉ có máu tươi mới có thể hòa tan cảm xúc này, bỗng nhiên mu bàn tay bị nắm thật chặt, Feston tựa như muốn bóp nát cổ tay của hắn.
“Cậu chính là cậu, mặc kệ người khác nói như thế nào, bình tĩnh một chút dùm tôi." Sắc mặt của Feston cực kỳ bình tĩnh, lại chậm rãi thả lỏng lực bàn tay, lòng bàn tay ấm áp bao trùm lấy bàn tay của Phong Triển Nặc, dường như muốn an ủi, “Ít nhất Bạch quỷ đã dạy cậu biết tự vệ như thế nào, điểm ấy tôi phải cám ơn hắn, tôi đồng ý với cậu nếu có ngày hắn đến tìm chúng ta thì cậu có thể để cho hắn chết toàn thây."
Phong Triển Nặc nhìn Feston trong chốc lát rồi cười rộ lên, “Để cho anh nói ra những lời này quả thật không dễ dàng, yên tâm đi, tôi vẫn chưa mất khống chế như vậy, tôi biết làm như thế nào mà." Hắn vỗ lên mu bàn tay của Feston.
Tổ chức từng thúc ép tự do, tước đoạt tất cả của bọn họ, cũng từng cứu mạng bọn họ, dạy bọn họ cách sinh tồn, rốt cục phải xem là ân hay là oán….Glen nhớ lại những gì mà mình đã nói với Bạch quỷ, “Tôi không chắc cậu có biết hay không, Bạch quỷ cũng là một trong những người quản lý, khi đó hắn trùng hợp rời đi."
“Hắn là người quản lý?" Nắm được mấu chốt, Feston liền truy vấn.
Glen đã quyết định thoát khỏi cuộc sống trước kia, hắn vươn tay về phía Nile rồi gật đầu, “Ian chưa xử lý tất cả đám quản lý, Bạch quỷ chính là kẻ quan sát, hắn luôn đứng ở sau lưng, vừa là người phụ trách quản lý cũng là người huấn luyện sát thủ, giám sát song phương."
Phong Triển Nặc sớm biết sẽ có cá lọt lưới cho nên cũng không bất ngờ, nhưng quả thật có một chút đau đầu, hắn được Bạch quỷ dạy dỗ, Feston biết rõ đối thủ lần này rất khó đối phó.
Glen bế Nile lên đùi của mình, giữ vững quyết tâm, hắn nói ra hết nội tình, “Mấy năm nay Bạch quỷ vẫn luôn triệu hồi các thành viên cũ của tổ chức, hắn muốn mượn sức của tôi cho nên hắn có nói cho tôi biết một ít tin tức của tổ chức, đối tượng mà tổ chức phục vụ có không ít các chính khách của quốc gia, sau khi tổ chức suy sụp thì các quốc gia đều có người cảm thấy rất đáng tiếc, vì vậy liền bỏ tiền ra để đầu tư–"
“Nếu người nào nắm trong tay nhiều cỗ máy giết người như vậy thì có thể dễ dàng thủ tiêu những kẻ mà mình không vừa mắt." Phong Triển Nặc nhếch môi cười lạnh, Feston nhéo thắt lưng của hắn để cảnh cáo, “Cậu nói đủ rồi, đến phiên tôi hỏi."
“Bạch quỷ ngoại trừ chiêu mộ cậu thì còn nói cái gì nữa, hắn có nhắc đến việc phải đối phó Ian như thế nào hay không?" Đây mới là quan trọng, nếu Bạch quỷ là một trong những người quản lý thì hắn nhất định sẽ cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi của Phong Triển Nặc.
“Ian phá hủy tổ chức, anh nói xem, hắn sẽ có thái độ gì? Bạch quỷ là kẻ có thù tất báo, dường như không có bất kỳ nhược điểm gì, hắn từng cảm thấy nhàm chán mà bỏ tiền mua súng phát xạ, khi thí nghiệm cự ly xa thì hắn bắt vài người đến làm vật thí nghiệm, thí nghiệm xem có thể bắn trúng những bộ phận mà hắn muốn ở trên người bọn họ hay không."
Nhắc đến Bạch quỷ, thái độ lạnh nhạt của Glen cũng trở nên cứng ngắc, “Nếu nói chúng ta là những kẻ không thể không giết người thì hắn chính là kẻ xem giết người là một sở thích, hắn là một kẻ sát nhân điên cuồng đúng tiêu chuẩn, xem giết chóc là lạc thú."
“Hắn thích săn bắn, con mồi bị hắn nhắm trúng sẽ bị hắn tra tấn đến chết, hơn nữa hắn thích nhìn vẻ mặt giãy dụa của con người hoặc là động vật trước lúc chết, nó làm cho hắn có khoái cảm." Phong Triển Nặc khoanh tay cười lạnh, trí nhớ của hắn rất rõ ràng.
Feston cũng từng thích săn bắn, chẳng qua cách săn bắn của Feston khác với Bạch quỷ, nghe như vậy thì hắn cũng trở nên căng thẳng, “Bạch quỷ chiêu mộ được bao nhiêu người rồi?"
“Tôi cũng không biết." Glen không có cách nào để trả lời vấn đề này, “Khi đó tôi cũng không muốn đi ra ngoài, đã nhiều lần từ chối hắn, hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã tìm được bao nhiêu người, nhưng thật ra tôi có nghe hắn mắng chửi vài lần, bảo rằng có mấy tên ngu ngốc tự mình đến tìm cậu trước, kết quả là mất mạng, hại hắn lãng phí không ít nguồn lực." fynnz810
Phong Triển Nặc hơi trợn mắt lên, dường như có chút đăm chiêu mà nhìn sang Feston, “Là tôi đa tâm, hay là anh cũng nghĩ như vậy?"
“Kẻ có ý đồ ám sát tôi, đồng bọn trước kia của cậu, hành động của bọn họ không phải do Bạch quỷ ra lệnh, chúng ta đã từng nghi ngờ sau lưng còn có người, hiện tại có thể xác định chính xác." Feston hiểu ý của Phong Triển Nặc.
Nheo mắt lại, đôi mắt thâm thúy đột nhiên trở nên thâm trầm, “Có người đang đối đầu với Bạch quỷ."
Bọn họ từng nghi ngờ có người mượn tay của bọn họ để xử lý đám sát thủ lưu lạc của tổ chức, hiện tại Glen nói ra manh mối về Bạch quỷ, rốt cục đã nghiệm chứng suy đoán của bọn họ không hề sai.
Trong lúc Bạch quỷ có ý đồ dựng lại tổ chức bằng cách triệu hồi đám sát thủ trước kia thì có một bàn tay khác đang quấy rối, đây cũng là lý do vì sao cho đến nay Bạch quỷ cũng không ra tay đối với Phong Triển Nặc, đây là học trò mà hắn đã dạy, hắn biết rõ nếu muốn ra tay thì trừ phi một phát tất thắng nếu không sẽ có khả năng bị cắn ngược.
“Còn gì nữa không?" Thuật lại chi tiết, Glen nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, “Tôi hứa với Nile sẽ nuôi nấng nó trưởng thành, không thể nói mà không giữ lời, chuyện của tổ chức từ nay về sau đừng hỏi tôi nữa, đã sớm không còn quan hệ đến tôi."
Vuốt đầu con trai, nét mặt u buồn của Glen dường như đã phai nhạt bớt, “Tôi quyết định dẫn nó đến Anh để gặp ông ngoại của nó, kết quả thế nào thì tôi vẫn chưa biết, nhưng mà tôi nghĩ là nó có quyền lựa chọn."
“Nó là con của cậu, tự cậu quyết định là được rồi." Phất tay về phía Glen, Phong Triển Nặc cất khẩu súng ở trên bàn vào, Glen lại nói tiếp một câu, “Chờ cai nghiện xong thì tôi sẽ không cần ở lại nơi này nữa."
………..
P/S: Đáng lý phải gọi em Bạch quỷ là White Devil, nhưng ta cứ để tên chính là White còn biệt danh để tiếng Việt, chắc không thành vấn đề chứ?
“Cậu đã có Nile, đề nghị ít động vào thứ này một chút." Vạch ra giới hạn, Phong Triển Nặc đến gần, ngón tay của Glen khẽ nhúc nhích, những loại súng thượng hạng giống như có ma lực làm cho người ta hoài niệm.
Ầm một tiếng, cửa mở ra, Feston với vẻ mặt khủng bố đứng ở nơi đó, không nói một câu nào mà chỉ tiến lên rồi kéo Phong Triển Nặc sang một bên, đoạt lấy khẩu súng mà Glen đang cầm.
“Bạch quỷ đã liên lạc với cậu đúng không?" Đặt câu hỏi đột ngột, vũ khí rơi vào trong tay của Feston, hắn lập tức chỉa vào Glen.
Từ lúc hắn tiến vào đến lúc dừng lại thì chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, Phong Triển Nặc nhận ra sự việc có biến hóa, sắc mặt liền thay đổi, cầm lấy một khẩu súng khác chỉa vào đầu của Glen.
Phản ứng của hắn chứng minh hắn tin tưởng suy đoán của Feston hơn Glen, Glen vịn vào tường rồi chậm rãi đứng lên, theo nét mặt của hắn thì Phong Triển Nặc đã tìm được đáp án, “Glen à Glen…."
Hắn lắc đầu, vừa không phải thất vọng cũng không phải phẫn nộ, ngón tay đặt vào cò súng, cho dù Glen từng là người bạn thân nhất của hắn nhưng hắn thật sự có khả năng sẽ nổ súng.
“Đừng khẩn trương." Glen giơ tay lên, ý bảo chính mình sẽ không làm gì cả, giờ phút này vẻ mặt của hắn rất mệt mỏi, trên thực tế mặc dù hắn muốn làm cái gì thì cũng không phải là đối thủ của một trong hai người bọn họ.
“Bạch quỷ có tới tìm tôi." Hắn lau mồ hôi ở trên mặt, “Đáng lý không tính nhắc đến chuyện này, chẳng qua đã bị phát hiện, nếu không nói rõ thì chỉ càng làm cho cậu thêm nghi ngờ đúng không?"
Hắn biết Phong Triển Nặc, dù sao cũng từng cùng nhau hành động, “Bạch quỷ đã từng nói rằng cậu so với tôi càng không dễ dàng tin tưởng người khác, có vẻ là ông ta đã nói đúng, hiện tại ngay cả tôi mà cậu cũng không tin tưởng."
Phong Triển Nặc giật giật hàng lông mi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không phản bác, Glen dường như không quá bất ngờ, “Không sao, cậu vốn là người như vậy, một khi đã bắt đầu nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng tin tưởng, cảnh giác với tất cả mọi chuyện, đây cũng là điểm mà cậu mạnh hơn tôi."
Sự thẳng thắn và thành khẩn của Glen rất bất ngờ, Feston để cho hắn đứng dậy, “Hiện tại cậu có thể bắt đầu nói, chuyện này là sao?"
“Tôi có thể ngồi xuống rồi nói tiếp hay không?" Chỉ vào ghế dựa, sau khi được cho phép thì Glen mới ngồi xuống, “Tôi không muốn nhắc đến chuyện này với cậu bởi vì nó sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại của cậu, bây giờ cậu đang sống rất tốt, tôi cho rằng cậu sẽ không hy vọng bị đả kích…."
Lời nói của Glen tựa hồ cất giấu không ít hàm nghĩa, Phong Triển Nặc quả thật là người như thế, chỉ cần bắt đầu nghi ngờ thì loại nghi ngờ này sẽ không dừng lại, “Cậu có thể nói tiếp." fynnz.wordpress.com
Hắn dùng súng chỉa vào Glen.
Ngay cả chính bạn thân của mình mà cũng không thể tin tưởng, đây không biết là cảm giác gì, nhất là sau khi hắn phí bao nhiêu công sức để đưa Glen ra ngoài, Feston dường như có thể nhìn thấy một chút phiền chán từ trên mặt của Phong Triển Nặc.
“Cậu cũng ngồi xuống đi." Cầm lấy khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc, Feston kéo hắn đến sô pha, mạnh mẽ kiềm chế cổ tay của hắn, Phong Triển Nặc giẫy tay ra nhưng Feston dường như đã quyết tâm sẽ tự mình xử lý chuyện này, không cho Phong Triển Nặc đứng lên.
“Cậu có thể nói." Hắn nhìn Glen đang ngồi ở trước mặt, “Cậu có thể nói đơn giản, nhưng không được bỏ bớt chi tiết, về phần Bạch quỷ, hắn là người thế nào, làm sao tìm được cậu, nội dung nói chuyện của hai người, mục đích của hắn là gì?"
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, tựa như đang thẩm vấn nghi can, ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tất cả, Feston quả thật làm cho Glen có ảo giác như đang bị thẩm vấn.
“Sau khi tôi vào tù không bao lâu thì Bạch quỷ đến tìm tôi." Hắn dừng lại một chút, sau khi bị Feston nhìn chằm chằm vài giây thì hắn ý thức được điều này có lẽ không phải là ảo giác, hắn đúng là bị thẩm vấn.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên được mở ra, Nile mang dép lê đứng trước cửa, mẫn cảm nhận thấy bầu không khí kỳ dị, Glen nhìn thấy nó thì lại thở dài trong lòng, “….Mục đích mà Bạch quỷ tìm tôi là muốn làm cho tôi quay trở lại tổ chức."
Feston và Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhìn thấy sự kinh ngạc sửng sốt dưới đáy mắt của đối phương, “Hắn muốn dựng lại tổ chức?!" Đồng tử chợt co rút, cho đến bây giờ Phong Triển Nặc mới xác định Bạch quỷ còn sống.
Nile cái hiểu cái không, nhưng nó luôn rất thông minh, huống chi không khí đang căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nó đi về phía Glen, khi Glen duỗi tay chuẩn bị ôm nó thì nó lại dừng bước, dùng ánh mắt nghi ngờ giống như Phong Triển Nặc để nhìn Glen.
“Tôi tưởng rằng hắn đã chết, khi tôi giải quyết đám quản lý thì cũng không thấy hắn xuất hiện, Feston nói rằng Bạch quỷ đã gặp cậu, nói cách khác cậu có thể xác định đó là hắn? Là Bạch quỷ thật sự à?" Nhớ lại trước kia, trên mặt của Phong Triển Nặc lộ ra một nụ cười quái dị, “Kỳ thật tôi vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, lúc trước không thể giải quyết hắn."
Nhếch môi, nụ cười tàn nhẫn hơi hơi lộ ra hàm răng làm cho người ta không rét mà run, “Cậu nói là hắn muốn dựng lại tổ chức cho nên đến chiêu mộ cậu? Như vậy hắn có nói vì sao không đến tìm tôi hay không? Khác với cậu, tôi cũng không trốn trong tù không dám ló mặt ra ngoài, tìm tôi chẳng phải thuận tiện hơn sao?"
Hắn châm chọc khiêu khích, mỗi một câu đều như mũi kim đâm vào lòng, nhưng Glen chỉ thản nhiên cười lạnh, “Cậu nghĩ là hắn sẽ tìm một người đã hủy diệt tổ chức đem về dựng lại tổ chức hay sao? Hắn biết là cậu làm, tuy rằng hắn không có mặt ngay tại đó nhưng hắn nói chỉ có cậu mới làm được chuyện đó, ngay từ đầu cậu đã là một đứa học trò khó bảo."
“Học trò? Còn dám nói như vậy sao?" Ngón tay rục rịch, có loại cảm giác muốn nổ súng, tựa hồ chỉ có máu tươi mới có thể hòa tan cảm xúc này, bỗng nhiên mu bàn tay bị nắm thật chặt, Feston tựa như muốn bóp nát cổ tay của hắn.
“Cậu chính là cậu, mặc kệ người khác nói như thế nào, bình tĩnh một chút dùm tôi." Sắc mặt của Feston cực kỳ bình tĩnh, lại chậm rãi thả lỏng lực bàn tay, lòng bàn tay ấm áp bao trùm lấy bàn tay của Phong Triển Nặc, dường như muốn an ủi, “Ít nhất Bạch quỷ đã dạy cậu biết tự vệ như thế nào, điểm ấy tôi phải cám ơn hắn, tôi đồng ý với cậu nếu có ngày hắn đến tìm chúng ta thì cậu có thể để cho hắn chết toàn thây."
Phong Triển Nặc nhìn Feston trong chốc lát rồi cười rộ lên, “Để cho anh nói ra những lời này quả thật không dễ dàng, yên tâm đi, tôi vẫn chưa mất khống chế như vậy, tôi biết làm như thế nào mà." Hắn vỗ lên mu bàn tay của Feston.
Tổ chức từng thúc ép tự do, tước đoạt tất cả của bọn họ, cũng từng cứu mạng bọn họ, dạy bọn họ cách sinh tồn, rốt cục phải xem là ân hay là oán….Glen nhớ lại những gì mà mình đã nói với Bạch quỷ, “Tôi không chắc cậu có biết hay không, Bạch quỷ cũng là một trong những người quản lý, khi đó hắn trùng hợp rời đi."
“Hắn là người quản lý?" Nắm được mấu chốt, Feston liền truy vấn.
Glen đã quyết định thoát khỏi cuộc sống trước kia, hắn vươn tay về phía Nile rồi gật đầu, “Ian chưa xử lý tất cả đám quản lý, Bạch quỷ chính là kẻ quan sát, hắn luôn đứng ở sau lưng, vừa là người phụ trách quản lý cũng là người huấn luyện sát thủ, giám sát song phương."
Phong Triển Nặc sớm biết sẽ có cá lọt lưới cho nên cũng không bất ngờ, nhưng quả thật có một chút đau đầu, hắn được Bạch quỷ dạy dỗ, Feston biết rõ đối thủ lần này rất khó đối phó.
Glen bế Nile lên đùi của mình, giữ vững quyết tâm, hắn nói ra hết nội tình, “Mấy năm nay Bạch quỷ vẫn luôn triệu hồi các thành viên cũ của tổ chức, hắn muốn mượn sức của tôi cho nên hắn có nói cho tôi biết một ít tin tức của tổ chức, đối tượng mà tổ chức phục vụ có không ít các chính khách của quốc gia, sau khi tổ chức suy sụp thì các quốc gia đều có người cảm thấy rất đáng tiếc, vì vậy liền bỏ tiền ra để đầu tư–"
“Nếu người nào nắm trong tay nhiều cỗ máy giết người như vậy thì có thể dễ dàng thủ tiêu những kẻ mà mình không vừa mắt." Phong Triển Nặc nhếch môi cười lạnh, Feston nhéo thắt lưng của hắn để cảnh cáo, “Cậu nói đủ rồi, đến phiên tôi hỏi."
“Bạch quỷ ngoại trừ chiêu mộ cậu thì còn nói cái gì nữa, hắn có nhắc đến việc phải đối phó Ian như thế nào hay không?" Đây mới là quan trọng, nếu Bạch quỷ là một trong những người quản lý thì hắn nhất định sẽ cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi của Phong Triển Nặc.
“Ian phá hủy tổ chức, anh nói xem, hắn sẽ có thái độ gì? Bạch quỷ là kẻ có thù tất báo, dường như không có bất kỳ nhược điểm gì, hắn từng cảm thấy nhàm chán mà bỏ tiền mua súng phát xạ, khi thí nghiệm cự ly xa thì hắn bắt vài người đến làm vật thí nghiệm, thí nghiệm xem có thể bắn trúng những bộ phận mà hắn muốn ở trên người bọn họ hay không."
Nhắc đến Bạch quỷ, thái độ lạnh nhạt của Glen cũng trở nên cứng ngắc, “Nếu nói chúng ta là những kẻ không thể không giết người thì hắn chính là kẻ xem giết người là một sở thích, hắn là một kẻ sát nhân điên cuồng đúng tiêu chuẩn, xem giết chóc là lạc thú."
“Hắn thích săn bắn, con mồi bị hắn nhắm trúng sẽ bị hắn tra tấn đến chết, hơn nữa hắn thích nhìn vẻ mặt giãy dụa của con người hoặc là động vật trước lúc chết, nó làm cho hắn có khoái cảm." Phong Triển Nặc khoanh tay cười lạnh, trí nhớ của hắn rất rõ ràng.
Feston cũng từng thích săn bắn, chẳng qua cách săn bắn của Feston khác với Bạch quỷ, nghe như vậy thì hắn cũng trở nên căng thẳng, “Bạch quỷ chiêu mộ được bao nhiêu người rồi?"
“Tôi cũng không biết." Glen không có cách nào để trả lời vấn đề này, “Khi đó tôi cũng không muốn đi ra ngoài, đã nhiều lần từ chối hắn, hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện đã tìm được bao nhiêu người, nhưng thật ra tôi có nghe hắn mắng chửi vài lần, bảo rằng có mấy tên ngu ngốc tự mình đến tìm cậu trước, kết quả là mất mạng, hại hắn lãng phí không ít nguồn lực." fynnz810
Phong Triển Nặc hơi trợn mắt lên, dường như có chút đăm chiêu mà nhìn sang Feston, “Là tôi đa tâm, hay là anh cũng nghĩ như vậy?"
“Kẻ có ý đồ ám sát tôi, đồng bọn trước kia của cậu, hành động của bọn họ không phải do Bạch quỷ ra lệnh, chúng ta đã từng nghi ngờ sau lưng còn có người, hiện tại có thể xác định chính xác." Feston hiểu ý của Phong Triển Nặc.
Nheo mắt lại, đôi mắt thâm thúy đột nhiên trở nên thâm trầm, “Có người đang đối đầu với Bạch quỷ."
Bọn họ từng nghi ngờ có người mượn tay của bọn họ để xử lý đám sát thủ lưu lạc của tổ chức, hiện tại Glen nói ra manh mối về Bạch quỷ, rốt cục đã nghiệm chứng suy đoán của bọn họ không hề sai.
Trong lúc Bạch quỷ có ý đồ dựng lại tổ chức bằng cách triệu hồi đám sát thủ trước kia thì có một bàn tay khác đang quấy rối, đây cũng là lý do vì sao cho đến nay Bạch quỷ cũng không ra tay đối với Phong Triển Nặc, đây là học trò mà hắn đã dạy, hắn biết rõ nếu muốn ra tay thì trừ phi một phát tất thắng nếu không sẽ có khả năng bị cắn ngược.
“Còn gì nữa không?" Thuật lại chi tiết, Glen nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, “Tôi hứa với Nile sẽ nuôi nấng nó trưởng thành, không thể nói mà không giữ lời, chuyện của tổ chức từ nay về sau đừng hỏi tôi nữa, đã sớm không còn quan hệ đến tôi."
Vuốt đầu con trai, nét mặt u buồn của Glen dường như đã phai nhạt bớt, “Tôi quyết định dẫn nó đến Anh để gặp ông ngoại của nó, kết quả thế nào thì tôi vẫn chưa biết, nhưng mà tôi nghĩ là nó có quyền lựa chọn."
“Nó là con của cậu, tự cậu quyết định là được rồi." Phất tay về phía Glen, Phong Triển Nặc cất khẩu súng ở trên bàn vào, Glen lại nói tiếp một câu, “Chờ cai nghiện xong thì tôi sẽ không cần ở lại nơi này nữa."
………..
P/S: Đáng lý phải gọi em Bạch quỷ là White Devil, nhưng ta cứ để tên chính là White còn biệt danh để tiếng Việt, chắc không thành vấn đề chứ?
Tác giả :
Hỏa Ly