Xích Ái Sát Thủ
Chương 176: Nhất định sẽ dạy dỗ cậu
Cho đến khi dư âm của tiếng vọng cũng tiêu tán trong không khí, trầm mặc rốt cục trở thành yên lặng.
Phong Triển Nặc đá sớm đoán được Feston sẽ biết, hắn đã sớm chờ Feston phát hiện chuyện này, “Cho nên người ta mới gọi anh là Ceasar, phản ứng của anh lúc nào cũng nhạy bén như vậy, mục tiêu rõ ràng, kết luận chuẩn xác."
Hắn luôn đánh giá cao Feston, chưa bao giờ giảm bớt, hiện tại cũng vậy, hắn hơi đến gần, “Anh nói đúng, Glen còn sống."
Tiếp cận lỗ thông khí, giọng nói của hắn truyền ra ngoài, Feston nghe được rõ ràng, đây là U Linh trước kia, Feston cũng từng nhìn thấy vẻ quỷ dị chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy mắt đó, lúc ấy hắn chỉ lưu ý nhưng không chắc chắn như bây giờ.
Feston cũng đến gần lớp kính trong suốt, hô hấp của hắn làm cho lớp kính bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, “Glen còn sống, không chỉ còn sống mà cậu còn biết cậu ta ở nơi nào, cậu bị bắt không phải là vì bất cẩn mà là đã sớm lên kế hoạch, cậu dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mặt cậu ta, như vậy chỉ chứng minh một chuyện–"
Hắn tạm dừng, “Glen ở trong tù, cậu ta bị nhốt trong tù, bởi vì chỉ có nơi này mới ngăn cách với thế giới bên ngoài, là cách tốt nhất để trốn thoát và biến mất."
Ánh mắt thâm thúy trên khuôn mặt kiên nghị, Feston rất chắc chắn điều này, Phong Triển Nặc nhìn hắn, khóe miệng dần dần nhếch lên, chậm rãi vỗ tay, “Tôi biết mà, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện, người có thể phát hiện chuyện này chỉ có anh."
Bởi vì ngoại trừ Feston thì sẽ không có ai hiểu rõ Phong Triển Nặc như vậy, Feston nghe thấy lời của đối phương, nhìn người này vỗ tay nhưng hắn lại chẳng hề cảm thấy cao hứng, “Nói như vậy cậu cố ý tiến vào tù, cố ý bị phán tử hình cũng là vì cậu ta? Hay lắm."
Hắn cười lạnh, sắc mặt căng thẳng càng thêm sắc bén, “Hiện tại tôi không biết phải nói cái gì với cậu nữa."
Hao tổn tâm sức, tìm đủ mọi cách chỉ để tiến vào tù tìm một người, cái giá phải trả của Phong Triển Nặc là bị phán án tử hình, càng miễn bàn đến Feston phải vì chuyện này mà vắt óc tìm cách, hiện tại Feston căn bản không thể dùng từ gì để hình dung tâm tình mấy ngày nay của hắn.
“Chuyện này tốt hơn hết cậu đừng nói cho tôi biết, bởi vì một khi nói cho tôi biết thì sẽ làm cho tôi muốn nhìn thấy Glen, xem cậu ấy có ma lực gì mà làm cho cậu nhớ mãi không quên như vậy." Feston khoanh tay, lời nói châm chọc đầy sắc bén.
“Anh khoan hẳn kết luận, không phải như anh đã nghĩ, tôi và cậu ấy chưa từng có gì cả." Đoán rằng Feston có lẽ đã hiểu lầm, Phong Triển Nặc liền giải thích.
Sự khó chịu hiện rõ trên mặt của Feston, hắn hơi nhướng mày, “Là chưa xảy ra hay là chưa kịp xảy ra?"
Phong Triển Nặc giang hai tay chứng tỏ mình trong sạch, “Thật sự không có gì, nếu có cái gì thì tôi làm sao lại có thể làm được đến mức này vì con của cậu ấy? Anh cũng biết tôi mà, nếu đổi lại là anh, anh cùng người phụ nữ khác sinh con thì tôi không cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Hắn vuốt cằm rồi bật cười, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Feston chỉ nhìn hắn.
Một tên sát thủ máu lạnh vô tình lại vì đồng bọn ngày xưa mà làm đến mức này, có lẽ Phong Triển Nặc cho rằng hắn có thể tự khống chế tình cảm của mình, có thể máu lạnh, nhưng Feston biết Phong Triển Nặc không phải là người vô tình.
“Hiện tại cậu đã vì cậu ta mà làm đến mức này, đừng nói cho tôi biết là chẳng có gì xảy ra." Những lời giải thích như vậy không đủ để xua tan suy nghĩ của hắn, Feston liếc mắt nhìn Phong Triển Nặc, “Cậu ta đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt đối với cậu, đừng phủ nhận cậu tính vào tù để tìm Glen, thậm chí muốn giúp Glen vượt ngục, không tiếc trả giá đắt như vậy chỉ vì làm cho Glen và Nile đoàn tụ–"
Phong Triển Nặc mở miệng muốn nói nhưng lại bị Feston cắt ngang, “Đừng nói với tôi là cậu không nghĩ như thế."
Đối mặt với Feston thì còn có thể nói gì nữa, “…..Anh hiểu tôi rất rõ, thật không xong." Hắn vừa cười vừa nắm mái tóc ngắn của mình. fynnz.wordpress.com
Mái tóc của Phong Triển Nặc vẫn là màu đen, màu nhuộm vẫn còn, rất giống với mái tóc ngắn màu đen của Feston, cùng có bề ngoài xuất sắc nhưng phong cách khác nhau, trong tù ngoài tù, lớp kính có lỗ thông khí tựa như tấm gương chiếu ra hai gương mặt khác nhau, hai thân phận khác nhau và hai người khác nhau.
“Đừng hòng làm cho tôi giúp cậu." Mấy ngày nay dồn nén cảm xúc phản đối ở trong lòng, Feston không có cách nào lộ ra vẻ mặt hòa nhã với Phong Triển Nặc, bên dưới ánh mắt rối rắm là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc.
Phong Triển Nặc cũng biết lần này hắn quá đáng, tầm mắt không ngừng quấn quanh trên mặt của Feston, quấn quanh đôi mắt dài mảnh đầy sắc bén, còn có mái tóc ngắn màu đen, cái cằm vừa gợi cảm vừa nam tính….
Liếm môi, hắn nhắc nhở, “Nhưng người có thể giúp tôi thì chỉ có một mình anh, dù sao anh cũng không thể để tôi chết rục xương ở trong này đúng không? Tôi muốn anh giúp tôi đệ đơn chuyển nhà tù, Glen ởWashington, nhưng không phải nhà tù này, tôi phải đến chỗ của cậu ấy."
“Nói vậy cậu tính giúp Glen vượt ngục nên mới nghĩ cách đi vào đây? Chẳng qua tôi không ngờ đến lúc này cậu mới nhờ tôi giúp đỡ. Vì sao cậu không nói lúc cậu chuẩn bị rời đi, hoặc là nói trong lúc tình huống nguy cấp nhất, khi đó tôi còn có thể giúp cậu, nhưng hiện tại?"
Feston tức giận rồi cười lạnh, “Chẳng phải một mình cậu là đủ hay sao? Đúng rồi, cậu không cần bất luận kẻ nào, cậu sẽ tự mình nghĩ cách gặp mặt bạn cũ, đến lúc đó sẽ là cảnh tượng vô cùng cảm động."
Hiện tại xem ra là Phong Triển Nặc đuối lý, nhưng một mực nhận khuyết điểm không phải là cách thực hiện của hắn, “Tôi hỏi anh nếu khi đó tôi nói cho anh thì anh sẽ có phản ứng gì? Anh sẽ giúp tôi hay là lại dùng còng tay của mình?"
Hắn thở dài rồi tiếp tục giang hai cánh tay, “Tôi biết anh yêu tôi, anh sẽ không để cho tôi làm chuyện này, tuyệt đối sẽ không."
Hắn lắc đầu, mỉm cười nhìn Feston, Feston không thể kháng cự nụ cười của hắn, nhất là giống như vừa rồi, vừa cười vừa nói là hắn biết Feston yêu hắn, Feston kháng cự không được, nhưng lần này….
“Đừng cho là tôi yêu cậu thì có thể dung túng cậu làm chuyện ngu ngốc, lần này cậu vi phạm, cậu thích ở tù như vậy thì cứ ở trong đó thêm vài ngày, chờ cậu suy nghĩ thông suốt thì tôi sẽ đến." Đẩy ra ghế dựa, Feston đứng lên chuẩn bị rời đi, cố gắng nhẫn nhịn không xoay đầu lại.
“Đừng như vậy, Feston, tôi biết chỉ có đến mức này thì anh mới có thể giúp tôi, cho nên hiện tại anh phải giúp tôi, anh có biết hay không tôi quả thật đã giết cậu ấy?" Lúc này tiếng la hét đình chỉ bước chân của Feston, Feston quay đầu thì liền nhìn thấy Phong Triển Nặc đang đứng ở nơi đó, không thể duy trì vẻ ngoài thoải mái như trước.
Sắc mặt của Phong Triển Nặc rất trầm trọng, “Tôi quả thật đã nổ súng bắn cậu ấy, tôi tính giết cậu ấy nhưng cậu ấy không chết, bởi vì tôi không có cách nào nhắm vào chỗ hiểm, tôi dao động, sau khi cậu ấy bị trọng thương thì tôi đã nghĩ cách tìm người giả tạo thân phận, còn giả tạo một vụ cướp bóc gây án mạng khiến cho cậu ấy phải ngồi tù."
Chống tay lên bàn, hắn cười khẽ, “Ngoại trừ nghĩa địa thì còn có nơi nào thích hợp để che giấu hơn trong tù? Đáp án là không có."
Nhớ lại lúc trước, Phong Triển Nặc không hề cảm thấy thoải mái, mặc dù giọng điệu của hắn rất vững vàng nhưng dù sao cũng là quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, Feston không rời đi mà vẫn đứng tại chỗ nghe Phong Triển Nặc nói tiếp.
“Lúc ấy tổ chức chuẩn bị lấy mạng của cậu ấy, tôi cho bọn họ nhìn thấy tấm ảnh chụp thi thể, viên đạn trúng ngay tim, nhưng vị trí rất vừa vặn, cậu ấy được cứu, bọn quản lý nghĩ rằng cậu ấy đã chết nên rất vừa lòng, nhưng chỉ cần cậu ấy xuất hiện thì sự việc sẽ lỡ vỡ, tôi và cậu ấy đều sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tôi đã làm như vậy, cậu ấy cũng đồng ý ẩn thân trong tù, sau đó yêu cầu tôi đi tìm người phụ nữ tên Erin, lúc bấy giờ cậu ta cũng không biết cô ấy đã mang thai, tôi cũng không biết, cho nên–"
“Cho nên cậu không đi, bởi vì cậu nghĩ rằng do Erin tạo ra hết thảy, Glen vì cô ta cho nên mới bị tổ chức hạ lệnh thủ tiêu, tình yêu của Erin hại Glen, cậu đã nghĩ như vậy." Hạ thấp giọng điệu, Feston không biết phải là tình huống như thế nào mới làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy tốt hơn.
Là tự tay giết chết bạn thân hay là làm cho vợ con của bạn thân phải ly tán? Kỳ thật cả hai cách đều không ổn.
“Cho nên anh cũng hiểu đó, cảm giác bứt rứt của tôi là thật, khi nhìn thấyNilethì tôi đã quyết định phải đem Glen ra khỏi tù, ít nhất nó còn có cha." Phong Triển Nặc vừa dứt lời thì quản giáo ở phía sau tiến lên nhắc nhở hắn đã hết giờ thăm nuôi.
Feston vẫn còn có lời muốn nói, “Về việc Nile đi hay ở thì tôi tưởng rằng chúng ta sẽ giao nó cho bên đại sứ quán, chẳng qua cậu đã có dự tính khác."
“Chỉ cần tôi thành công thì không cần đến đại sứ quán, phải xem chúng ta sẽ làm như thế nào." Đôi mắt khẽ nheo lại đang hiện lên một tia xảo quyệt, hắn đong đưa còng tay màu bạc.
Sắp bị quản giáo đưa vào trong, trước khi đi hắn quay đầu lại, “Anh sẽ giúp tôi hay là từ chối? Đương nhiên tôi biết là tôi đã bắt anh làm rất nhiều chuyện mà anh không muốn làm, nhưng ai bảo anh gặp phải tôi làm chi."
Nhếch môi, nụ cười kia làm cho người ta muốn hôn một chút, sau khi hôn xong thì sẽ hung hăng dạy dỗ một phen.
“Cậu chắc chắn là tôi sẽ làm hay sao?" Nếu không phải ở trong tù thì hiện tại Feston nhất định sẽ dạy dỗ hắn một chút, Phong Triển Nặc cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Feston làm không được, mặc kệ muốn làm cái gì thì cũng phải chờ hắn ra tù đã.
“Sao cũng được, anh là Feston, tôi biết anh sẽ không làm cho tôi chờ quá lâu, tôi đợi tin tức của anh." fynnz810
Trên mặt của Feston bịt kín một màu âm trầm, nhìn Phong Triển Nặc đi vào bên trong, người nọ mỉm cười, giống con cá da trơn, nhưng cách thực hiện lại giống một con cáo già, đối phương vứt lại một câu như vậy.
……….
P/S: Cứ nghĩ thế này, Nặc là người ko thích mắc nợ ai, việc Nặc muốn cứu Glen chỉ đơn giản là không muốn cảm giác áy náy và bứt rứt tồn tại trong lòng, nếu ko có Nile thì Nặc sẽ mặc kệ Glen có còn ở trong tù hay không, nhưng vì có Nile thì Nặc phải làm 1 chút chuyện để bù đắp, dù sao Nặc cũng là con người, và cũng không phải là kẻ vô tình.
Phong Triển Nặc đá sớm đoán được Feston sẽ biết, hắn đã sớm chờ Feston phát hiện chuyện này, “Cho nên người ta mới gọi anh là Ceasar, phản ứng của anh lúc nào cũng nhạy bén như vậy, mục tiêu rõ ràng, kết luận chuẩn xác."
Hắn luôn đánh giá cao Feston, chưa bao giờ giảm bớt, hiện tại cũng vậy, hắn hơi đến gần, “Anh nói đúng, Glen còn sống."
Tiếp cận lỗ thông khí, giọng nói của hắn truyền ra ngoài, Feston nghe được rõ ràng, đây là U Linh trước kia, Feston cũng từng nhìn thấy vẻ quỷ dị chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy mắt đó, lúc ấy hắn chỉ lưu ý nhưng không chắc chắn như bây giờ.
Feston cũng đến gần lớp kính trong suốt, hô hấp của hắn làm cho lớp kính bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, “Glen còn sống, không chỉ còn sống mà cậu còn biết cậu ta ở nơi nào, cậu bị bắt không phải là vì bất cẩn mà là đã sớm lên kế hoạch, cậu dùng phương thức cực đoan như vậy để gặp mặt cậu ta, như vậy chỉ chứng minh một chuyện–"
Hắn tạm dừng, “Glen ở trong tù, cậu ta bị nhốt trong tù, bởi vì chỉ có nơi này mới ngăn cách với thế giới bên ngoài, là cách tốt nhất để trốn thoát và biến mất."
Ánh mắt thâm thúy trên khuôn mặt kiên nghị, Feston rất chắc chắn điều này, Phong Triển Nặc nhìn hắn, khóe miệng dần dần nhếch lên, chậm rãi vỗ tay, “Tôi biết mà, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện, người có thể phát hiện chuyện này chỉ có anh."
Bởi vì ngoại trừ Feston thì sẽ không có ai hiểu rõ Phong Triển Nặc như vậy, Feston nghe thấy lời của đối phương, nhìn người này vỗ tay nhưng hắn lại chẳng hề cảm thấy cao hứng, “Nói như vậy cậu cố ý tiến vào tù, cố ý bị phán tử hình cũng là vì cậu ta? Hay lắm."
Hắn cười lạnh, sắc mặt căng thẳng càng thêm sắc bén, “Hiện tại tôi không biết phải nói cái gì với cậu nữa."
Hao tổn tâm sức, tìm đủ mọi cách chỉ để tiến vào tù tìm một người, cái giá phải trả của Phong Triển Nặc là bị phán án tử hình, càng miễn bàn đến Feston phải vì chuyện này mà vắt óc tìm cách, hiện tại Feston căn bản không thể dùng từ gì để hình dung tâm tình mấy ngày nay của hắn.
“Chuyện này tốt hơn hết cậu đừng nói cho tôi biết, bởi vì một khi nói cho tôi biết thì sẽ làm cho tôi muốn nhìn thấy Glen, xem cậu ấy có ma lực gì mà làm cho cậu nhớ mãi không quên như vậy." Feston khoanh tay, lời nói châm chọc đầy sắc bén.
“Anh khoan hẳn kết luận, không phải như anh đã nghĩ, tôi và cậu ấy chưa từng có gì cả." Đoán rằng Feston có lẽ đã hiểu lầm, Phong Triển Nặc liền giải thích.
Sự khó chịu hiện rõ trên mặt của Feston, hắn hơi nhướng mày, “Là chưa xảy ra hay là chưa kịp xảy ra?"
Phong Triển Nặc giang hai tay chứng tỏ mình trong sạch, “Thật sự không có gì, nếu có cái gì thì tôi làm sao lại có thể làm được đến mức này vì con của cậu ấy? Anh cũng biết tôi mà, nếu đổi lại là anh, anh cùng người phụ nữ khác sinh con thì tôi không cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Hắn vuốt cằm rồi bật cười, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Feston chỉ nhìn hắn.
Một tên sát thủ máu lạnh vô tình lại vì đồng bọn ngày xưa mà làm đến mức này, có lẽ Phong Triển Nặc cho rằng hắn có thể tự khống chế tình cảm của mình, có thể máu lạnh, nhưng Feston biết Phong Triển Nặc không phải là người vô tình.
“Hiện tại cậu đã vì cậu ta mà làm đến mức này, đừng nói cho tôi biết là chẳng có gì xảy ra." Những lời giải thích như vậy không đủ để xua tan suy nghĩ của hắn, Feston liếc mắt nhìn Phong Triển Nặc, “Cậu ta đương nhiên là có ý nghĩa đặc biệt đối với cậu, đừng phủ nhận cậu tính vào tù để tìm Glen, thậm chí muốn giúp Glen vượt ngục, không tiếc trả giá đắt như vậy chỉ vì làm cho Glen và Nile đoàn tụ–"
Phong Triển Nặc mở miệng muốn nói nhưng lại bị Feston cắt ngang, “Đừng nói với tôi là cậu không nghĩ như thế."
Đối mặt với Feston thì còn có thể nói gì nữa, “…..Anh hiểu tôi rất rõ, thật không xong." Hắn vừa cười vừa nắm mái tóc ngắn của mình. fynnz.wordpress.com
Mái tóc của Phong Triển Nặc vẫn là màu đen, màu nhuộm vẫn còn, rất giống với mái tóc ngắn màu đen của Feston, cùng có bề ngoài xuất sắc nhưng phong cách khác nhau, trong tù ngoài tù, lớp kính có lỗ thông khí tựa như tấm gương chiếu ra hai gương mặt khác nhau, hai thân phận khác nhau và hai người khác nhau.
“Đừng hòng làm cho tôi giúp cậu." Mấy ngày nay dồn nén cảm xúc phản đối ở trong lòng, Feston không có cách nào lộ ra vẻ mặt hòa nhã với Phong Triển Nặc, bên dưới ánh mắt rối rắm là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc.
Phong Triển Nặc cũng biết lần này hắn quá đáng, tầm mắt không ngừng quấn quanh trên mặt của Feston, quấn quanh đôi mắt dài mảnh đầy sắc bén, còn có mái tóc ngắn màu đen, cái cằm vừa gợi cảm vừa nam tính….
Liếm môi, hắn nhắc nhở, “Nhưng người có thể giúp tôi thì chỉ có một mình anh, dù sao anh cũng không thể để tôi chết rục xương ở trong này đúng không? Tôi muốn anh giúp tôi đệ đơn chuyển nhà tù, Glen ởWashington, nhưng không phải nhà tù này, tôi phải đến chỗ của cậu ấy."
“Nói vậy cậu tính giúp Glen vượt ngục nên mới nghĩ cách đi vào đây? Chẳng qua tôi không ngờ đến lúc này cậu mới nhờ tôi giúp đỡ. Vì sao cậu không nói lúc cậu chuẩn bị rời đi, hoặc là nói trong lúc tình huống nguy cấp nhất, khi đó tôi còn có thể giúp cậu, nhưng hiện tại?"
Feston tức giận rồi cười lạnh, “Chẳng phải một mình cậu là đủ hay sao? Đúng rồi, cậu không cần bất luận kẻ nào, cậu sẽ tự mình nghĩ cách gặp mặt bạn cũ, đến lúc đó sẽ là cảnh tượng vô cùng cảm động."
Hiện tại xem ra là Phong Triển Nặc đuối lý, nhưng một mực nhận khuyết điểm không phải là cách thực hiện của hắn, “Tôi hỏi anh nếu khi đó tôi nói cho anh thì anh sẽ có phản ứng gì? Anh sẽ giúp tôi hay là lại dùng còng tay của mình?"
Hắn thở dài rồi tiếp tục giang hai cánh tay, “Tôi biết anh yêu tôi, anh sẽ không để cho tôi làm chuyện này, tuyệt đối sẽ không."
Hắn lắc đầu, mỉm cười nhìn Feston, Feston không thể kháng cự nụ cười của hắn, nhất là giống như vừa rồi, vừa cười vừa nói là hắn biết Feston yêu hắn, Feston kháng cự không được, nhưng lần này….
“Đừng cho là tôi yêu cậu thì có thể dung túng cậu làm chuyện ngu ngốc, lần này cậu vi phạm, cậu thích ở tù như vậy thì cứ ở trong đó thêm vài ngày, chờ cậu suy nghĩ thông suốt thì tôi sẽ đến." Đẩy ra ghế dựa, Feston đứng lên chuẩn bị rời đi, cố gắng nhẫn nhịn không xoay đầu lại.
“Đừng như vậy, Feston, tôi biết chỉ có đến mức này thì anh mới có thể giúp tôi, cho nên hiện tại anh phải giúp tôi, anh có biết hay không tôi quả thật đã giết cậu ấy?" Lúc này tiếng la hét đình chỉ bước chân của Feston, Feston quay đầu thì liền nhìn thấy Phong Triển Nặc đang đứng ở nơi đó, không thể duy trì vẻ ngoài thoải mái như trước.
Sắc mặt của Phong Triển Nặc rất trầm trọng, “Tôi quả thật đã nổ súng bắn cậu ấy, tôi tính giết cậu ấy nhưng cậu ấy không chết, bởi vì tôi không có cách nào nhắm vào chỗ hiểm, tôi dao động, sau khi cậu ấy bị trọng thương thì tôi đã nghĩ cách tìm người giả tạo thân phận, còn giả tạo một vụ cướp bóc gây án mạng khiến cho cậu ấy phải ngồi tù."
Chống tay lên bàn, hắn cười khẽ, “Ngoại trừ nghĩa địa thì còn có nơi nào thích hợp để che giấu hơn trong tù? Đáp án là không có."
Nhớ lại lúc trước, Phong Triển Nặc không hề cảm thấy thoải mái, mặc dù giọng điệu của hắn rất vững vàng nhưng dù sao cũng là quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại, Feston không rời đi mà vẫn đứng tại chỗ nghe Phong Triển Nặc nói tiếp.
“Lúc ấy tổ chức chuẩn bị lấy mạng của cậu ấy, tôi cho bọn họ nhìn thấy tấm ảnh chụp thi thể, viên đạn trúng ngay tim, nhưng vị trí rất vừa vặn, cậu ấy được cứu, bọn quản lý nghĩ rằng cậu ấy đã chết nên rất vừa lòng, nhưng chỉ cần cậu ấy xuất hiện thì sự việc sẽ lỡ vỡ, tôi và cậu ấy đều sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tôi đã làm như vậy, cậu ấy cũng đồng ý ẩn thân trong tù, sau đó yêu cầu tôi đi tìm người phụ nữ tên Erin, lúc bấy giờ cậu ta cũng không biết cô ấy đã mang thai, tôi cũng không biết, cho nên–"
“Cho nên cậu không đi, bởi vì cậu nghĩ rằng do Erin tạo ra hết thảy, Glen vì cô ta cho nên mới bị tổ chức hạ lệnh thủ tiêu, tình yêu của Erin hại Glen, cậu đã nghĩ như vậy." Hạ thấp giọng điệu, Feston không biết phải là tình huống như thế nào mới làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy tốt hơn.
Là tự tay giết chết bạn thân hay là làm cho vợ con của bạn thân phải ly tán? Kỳ thật cả hai cách đều không ổn.
“Cho nên anh cũng hiểu đó, cảm giác bứt rứt của tôi là thật, khi nhìn thấyNilethì tôi đã quyết định phải đem Glen ra khỏi tù, ít nhất nó còn có cha." Phong Triển Nặc vừa dứt lời thì quản giáo ở phía sau tiến lên nhắc nhở hắn đã hết giờ thăm nuôi.
Feston vẫn còn có lời muốn nói, “Về việc Nile đi hay ở thì tôi tưởng rằng chúng ta sẽ giao nó cho bên đại sứ quán, chẳng qua cậu đã có dự tính khác."
“Chỉ cần tôi thành công thì không cần đến đại sứ quán, phải xem chúng ta sẽ làm như thế nào." Đôi mắt khẽ nheo lại đang hiện lên một tia xảo quyệt, hắn đong đưa còng tay màu bạc.
Sắp bị quản giáo đưa vào trong, trước khi đi hắn quay đầu lại, “Anh sẽ giúp tôi hay là từ chối? Đương nhiên tôi biết là tôi đã bắt anh làm rất nhiều chuyện mà anh không muốn làm, nhưng ai bảo anh gặp phải tôi làm chi."
Nhếch môi, nụ cười kia làm cho người ta muốn hôn một chút, sau khi hôn xong thì sẽ hung hăng dạy dỗ một phen.
“Cậu chắc chắn là tôi sẽ làm hay sao?" Nếu không phải ở trong tù thì hiện tại Feston nhất định sẽ dạy dỗ hắn một chút, Phong Triển Nặc cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Feston làm không được, mặc kệ muốn làm cái gì thì cũng phải chờ hắn ra tù đã.
“Sao cũng được, anh là Feston, tôi biết anh sẽ không làm cho tôi chờ quá lâu, tôi đợi tin tức của anh." fynnz810
Trên mặt của Feston bịt kín một màu âm trầm, nhìn Phong Triển Nặc đi vào bên trong, người nọ mỉm cười, giống con cá da trơn, nhưng cách thực hiện lại giống một con cáo già, đối phương vứt lại một câu như vậy.
……….
P/S: Cứ nghĩ thế này, Nặc là người ko thích mắc nợ ai, việc Nặc muốn cứu Glen chỉ đơn giản là không muốn cảm giác áy náy và bứt rứt tồn tại trong lòng, nếu ko có Nile thì Nặc sẽ mặc kệ Glen có còn ở trong tù hay không, nhưng vì có Nile thì Nặc phải làm 1 chút chuyện để bù đắp, dù sao Nặc cũng là con người, và cũng không phải là kẻ vô tình.
Tác giả :
Hỏa Ly