Xích Ái Sát Thủ
Chương 149: Đáng giá
Trải qua một loạt tai họa, bao gồm cả tai họa do một tên sát thủ tạo ra, ngày hôm sau Feston khôi phục tinh thần, đương nhiên cũng hoàn toát hết sốt, như Phong Triển Nặc đã nói, “Vận động với số lượng vừa phải sẽ có tác dụng giúp khôi phục sức khỏe."
Bởi vì lúc hắn nói ra những lời này thì vẻ mặt có vẻ rất lão luyện, Feston không thể không suy nghĩ có phải Phong Triển Nặc đã từng thể nghiệm rất nhiều lần “Vận động với số lượng vừa phải sẽ có tác dụng giúp khôi phục sức khỏe" này hay không.
Dưới ánh mắt giống như rađa của Feston thì Phong Triển Nặc chỉ hời hợt hỏi ngược lại, “Anh cho là có bao nhiêu phần trăm khi tôi bị thương mà chịu đi tiếp cận với một người xa lạ rồi sau đó mang về nhà hả?"
“Không nhiều, nhưng không phải không có khả năng, dù sao cậu là người rất cẩn thận, cực kỳ dè dặt," Vén mái tóc trước trán sang một bên, Feston lấy ra một chiếc áo sơ mi trong tủ đồ của Phong Triển Nặc rồi mặc vào.
Trong không gian nhỏ nhắn, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của gian nhà trọ tại Chicago, cũng có thiết bị tập thể hình đặt đầy trong phòng, bày trí cực kỳ đơn giản, và nhất là không thể thiếu vũ khí, thuốc men, máy tính và mấy bộ sách.
“Cậu cũng đọc sách à?" Thấy Feston rút ra một tuyển tập thơ, Phong Truyển Nặc lắc đầu phủ nhận suy đoán của hắn, “Không phải dùng để giết thời gian, đây là những điều thiết yếu phải học tập, anh tưởng là giết người chỉ đơn giản là nổ súng thôi sao, như vậy thì anh lầm rồi, anh phải học cách che giấu tung tích, cho nên nhất định phải tận lực học hết tất cả, cho dù chỉ là biết một chút cũng đủ rồi."
“Vậy còn chính bản thân cậu thì sao, có hứng thú đối với mấy thứ này hay không?" Lật xem quyển sách trên tay, Feston không thấy trong sách có đánh dấu gì cả.
“Lịch sử hay tiểu sử thì được, nhưng anh nói là thơ à? Anh nghĩ xem tôi có bao nhiêu phần trăm để trở thành kẻ theo chủ nghĩa lãng mạn?" Liếc nhìn tuyển tập thơ của Wells trên tay Feston, Phong Triển Nặc đưa tách cà phê vừa pha xong cho đối phương.
“Không hẳn, chẳng phải ngày hôm qua chúng ta đã làm một chuyện cực kỳ lãng mạn hay sao." Kỳ thật biết phần trăm lãng mạn của Phong Triển Nặc là con số không, nhưng Feston vẫn muốn nói như vậy, tiếp nhận tách cà phê, đồng thời thuận thế ôm Phong Triển Nặc vào trong lòng.
“Vậy có phải anh tính hỏi tôi có muốn đi gặp chú bác của anh hay không? Tôi nhìn thấy di động của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ." Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy là ai gọi đến, Phong Triển Nặc rút ra một khẩu súng bên dưới bàn, “Bọn họ sẽ không thích tôi, tôi cũng không tính sẽ đi thích bọn họ."
Đôi mắt luôn thờ ơ, ngón tay linh hoạt, động tác vô tình, hoàn toàn không hợp với cuộc sống thực tế của hắn, đây là hồn ma đến từ thế giới bên kia, Feston mỉm cười, cầm lấy súng của Phong Triển Nặc, “Tôi không tính để cho cậu và bọn họ thích nhau."
“Anh thật lo lắng cho người thân của mình, tôi còn nghĩ rằng anh thích bọn họ, nhưng nghe nói anh đã dọn ra khỏi nhà rồi sống tự lập khi còn rất nhỏ, thậm chí anh còn làm việc để tự đóng tiền học phí." Bất ngờ với thái độ của Feston, hắn giao khẩu súng cho đối phương rồi uống một ngụm cà phê.
“Cậu còn nghe được những gì khác từ Greg nữa?" Feston nói xong thì tiếp tục bổ sung thêm một câu, “Nếu cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả."
“Không phải là tôi hỏi thăm mà là chính cậu ta tự nói cho tôi biết, bao gồm cả ngày giỗ của mẹ anh." Mẹ, đó là một chữ thật kỳ lạ, Phong Triển Nặc dựa vào bàn, “Có lẽ hỏi như vậy rất thẳng thắn, nhưng tôi nhớ anh đã nói bà ấy chết trong một vụ cướp đúng không?" fynnz.wordpress.com
“Thẳng thắn rất tốt, hiện tại cậu bất đầu tự nguyện muốn biết chuyện của tôi rồi sao." Feston đến gần, lời khen ngợi làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đừng nói những lời vô nghĩa, anh có thể bắt đầu nói." Dùng thái độ thoải mái để thay đổi đề tài, Phong Triển Nặc không muốn làm cho bầu không khí trở nên nặng nề.
Feston hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, cũng dùng giọng điệu thoải mái vững vàng để trả lời, “Là một tai nạn, chúng tôi ở trên đường mua vài thứ rồi quay về nhà, đó là ban đêm, trời rất tối, vụ án diễn ra thật đột ngột, vụ đấu súng cứ như vậy mà xuất hiện trong ký ức của tôi, chúng tôi bất hạnh bị vây vào ở giữa, mẹ của tôi vì bảo vệ tôi mà bị trúng đạn."
Hiện tại Feston có thể nói rất bình thản nhưng Phong Triển Nặc có thể tưởng tượng tình cảnh ngay lúc đó, sau khi lời nói của Feston tán đi chỉ còn lại dư âm thì tiếp sau đó là một hồi trầm mặc, hương cà phê vây quanh bọn họ, có một chút đắng chát, quấn quanh trên mũi không chịu phiêu tán.
“Hiện tại thì tôi đã hiểu vì sao Greg lại kính sợ anh như vậy, bởi vì anh có thể hoàn thành hết thảy những chuyện mà đáng lý phải do ba mẹ anh cùng đồng hành với anh để hoàn thành chúng, đây là điều mà cậu ấy làm không được, thật sự rất xuất sắc." Nhấm nháp dư vị đắng chát trên đầu lưỡi, Phong Triển Nặc bỗng nhiên phát hiện việc mình nghĩ Feston là một người sinh trưởng trong gia đình giàu có là hoàn toàn sai lầm.
“Rất xuất sắc, cũng giống như cậu, muốn học thêm nhiều thứ, chúng ta đều biết đây không phải là chuyện dễ dàng." Feston tạm dừng một chút, “Nhưng để làm biến mất cảm giác bất lực thì hết thảy đều rất đáng giá."
Hơi nheo mắt, đến khi mở ra thì lại nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt của Feston vẫn luôn có khả năng xuyên thấu, nói đến quá khứ, không còn mất mát cũng không còn phiền muộn, giọng điệu vững vàng hơi phập phồng, thừa nhận chính hắn cũng từng cảm thấy bất lực.
Những kẻ kiên cường đều không phải mạnh mẽ ngay từ đầu mà là leo lên từ thất bại, Phong Triển Nặc rất hiểu suy nghĩ của Feston, “Cái loại cảm giác không thể làm được gì, bất lực đối với việc không thể thay đổi sự thật làm cho người ta chán ghét." Hắn uống cạn tách cà phê, “Thật đáng giá, bất cái cái giá nào cũng rất đáng giá."
Đặt tách cà phê xuống, hắn vươn hai tay ôm lấy Feston, hô hấp phà vào cổ của Feston, “Đây không phải là đồng cảm, anh đã cho tôi một cái ôm, hiện tại tôi cũng cho anh một cái ôm."
Cái ôm thật ấm áp, Feston nhớ đến trước kia hắn đã từng cho Phong Triển Nặc một cái ôm như vậy, lặng lẽ ôm nhau, thời gian trôi qua đến khi hương cà phê tán đi.
Cánh tay của Feston chậm rãi chuyển xuống thắt lưng của Phong Triển Nặc, “Chúng ta giống những con thú bị thương đang giúp nhau liếm vết thương. Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết lý do cậu liên hệ với Jonathan được rồi đó."
“Anh vẫn chưa quên điều này à?" Cánh tay ôm trên thắt lưng rất chặt, Phong Triển Nặc biết Feston cực kỳ nghiêm túc, “Tôi chỉ hỏi thăm một chút về thái độ hiện tại của cục điều tra liên bang mà thôi, Kraft đúng là con cáo già, ông ấy sẽ không dễ dàng để cho anh trở về, theo lời của Jonathan thì hiện tại đội ST bị vây vào trạng thái đình chỉ, mà các thành viên khác phần lớn đều bị tạm thời điều động sang các phòng ban khác."
“Nói cách khác thì đội đặc nhiệm ST tương đương không tồn tại." Feston âm trầm kết luận rồi cười lạnh, “Đây là Kraft đang cảnh cáo tôi, chỉ cần ông ấy muốn thì người của tôi có thể bị vĩnh viễn dời đi, đến lúc đó cho dù tôi có quay về mà đội của tôi không có ai thì chẳng khác nào chỉ còn lại danh nghĩa."
“Chỉ cần anh trở về thì tình thế sẽ khác, Jonathan cho rằng chỉ khi anh trở về thì cục diện mới thay đổi, cậu ấy mong anh trở về." Nguyên nhân là vì hắn mà tạo thành ngọn nguồn của mọi vấn đề, sau khi chuyển đạt những lời này thì Phong Triển Nặc không thể không nói thêm một câu, “Tôi hy vọng quan hệ của chúng ta không ảnh hưởng nhiều lắm, anh cũng biết đoạn băng đó…."
“Đúng vậy, vì đoạn băng đó mà toàn cục đã biết tôi và một sát thủ ở bên nhau, cái này phải cám ơn Mai Garret , hắn lấy được đoạn băng mà còn cho người làm rõ bộ dáng của cậu nữa." Siết chặt nắm đấm, Feston không thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm này, “Đáng lý tôi nên nhớ nơi đó có camera theo dõi."
“Tôi nghe nói anh và hắn ta cãi nhau một trận bởi vì chuyện của tôi, đây lại là một sai lầm khác của anh." Mà những sai lầm này đều là vì hắn, Phong Triển Nặc tự giễu, “Tình cảm thường làm cho người ta bị mất lý trí, trước tiên miễn bàn đến 2% của tôi, anh xem đi, anh đã sớm xuất hiện vấn đề rồi đó."
“Đúng vậy, cám ơn đã nhắc nhở, bởi vì tình cảm riêng tư đã ảnh hưởng đến phán đoán của mình, tôi đã sớm biết, cậu sẽ làm cho tôi ngã xuống." Âm trầm trả lời, Feston nâng mặt của Phong Triển Nặc lên, hắn đã sớm biết nhưng không thể ngăn cản, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ngay trên đỉnh đầu của Feston, cửa sổ thông gió hiển lộ sắc trời bên ngoài, dưới bầu trời Washington, đây là trụ sợ chính của cục điều tra liên bang, nơi này có Kraft, còn có trụ sở của tập đoàn Kada, nơi này có rất nhiều người muốn gặp hắn.
Nghỉ ngơi trong nhà của Phong Triển Nặc vài ngày, không phải là Feston muốn trốn tránh vấn đề, dù sao cũng phải đối mặt với những người này, đó là người thân của hắn, trong đó còn có cả cha ruột của hắn.
Duy nhất không xác định chính là Phong Triển Nặc có muốn đi cùng hay không, Greg truyền lời có người muốn gặp hắn, nhưng Feston không cho rằng đó là ý kiến hay, “Đây là việc riêng của tôi, là quan hệ giữa tôi và cậu, nếu bọn họ muốn phán xét giá trị của cậu thì tôi không muốn cậu đi, giá trị của cậu chỉ cần tôi biết là đủ rồi."
“Vậy anh có nghĩ đến có lẽ tôi cũng cần một cơ hội đi phán xét bọn họ hay không? Để xem có đáng giá để tôi quan tâm hay không, ngộ nhỡ có một ngày bọn họ đắc tội với người nào đó, có người tìm đến tôi thì tôi nên áp dụng thái độ gì, là vờ như không thấy hay là sẽ tặng cho bọn họ một viên đạn."
Một nửa vui đùa, một nửa là chân thật, Phong Triển Nặc đưa ra giả thiết, Feston dừng lại bước chân khi chuẩn bị ra khỏi cửa, như có một đăm chiêu, “Tôi sẽ không để hai bên có cơ hội đánh nhau, nhưng mà cậu nói cũng có lý, dù sao cậu cũng nên biết người nào quan trọng hoặc người nào không cần phải bận tâm."
“Hey, cái này là đang nói đến tập đoàn Kada, không ngờ anh cũng chướng mắt với vài người trong đám người thân đó của mình." Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Phong Triển Nặc vừa ra khỏi cửa thì liền cầm khăn choàng quấn lên cổ cho Feston, “Tôi đã quen với đủ loại thời tiết."
“Như vậy người sinh ra ở nơi này càng không có lý do gì là không quen." Đem khăn choàng quấn lên tay của Phong Triển Nặc, để cho đối phương đút tay vào túi, Feston tự giễu, “Tôi không ngờ cũng có lúc mình phải nhắc nhở một sát thủ phải bảo vệ tay của cậu ấy."
“Ai bảo tay của cậu ấy bị mất cảm giác làm chi." Phong Triển Nặc giải thích cho động cơ của Feston, “Tôi nghĩ có lẽ tôi không cần mang súng."
“Đừng giả vờ như không có gì, cậu nhất định không quên chức vị nam tước của mình hiện tại rất được nhiều người để ý, vì an toàn, tôi cho phép cậu mang theo súng." Hiện tại Feston cho rằng kế tiếp có thể sẽ diễn ra một trận đánh ác liệt.
Hắn ngồi vào trong xe, “Nếu bây giờ cậu nói với tôi là cậu không muốn đi thì tôi cũng không trách cậu." fynnz810
“Nhưng tôi sẽ trách chính mình, chỉ là một chút việc nhỏ, tôi đã từng đi đến những nơi hiểm ác nhất, không có lý do gì mà sợ gặp người nhà của anh."
Cũng đã nghĩ đến chuyện này có tất yếu hay không nhưng chuyện xảy ra đối với Feston thì cũng có liên quan đến hắn, “Tôi có nghĩa vụ phải đi giải thích việc tự dưng chấm dứt kế hoạch đám hỏi của anh, bởi vì tôi cũng là một trong những đương sự."
Phong Triển Nặc nhìn Feston rồi cau mày, bày ra một ánh mắt nghiêm túc, “Hơn nữa anh có thể yên tâm, nếu bọn họ ghét tôi mà tôi cũng ghét bọn họ thì tôi cam đoan sẽ không giết sạch mọi người đâu."
Vươn tay ra từ trong túi quần ấm áp, hắn hoạt động ngón tay, trong tiếng cười của Feston, bỗng nhiên di động của Phong Triển Nặc vang lên, hắn bắt máy, “Stephanie, mọi việc xong hết rồi, còn tìm tôi để làm gì nữa?"
“Cô ta nói cái gì?" Feston chạm vào cánh tay cứng ngắc của Phong Triển Nặc, “Sắc mặt của cậu không được tốt lắm."
…………
P/S: Anh Phê từ nhỏ đã bản lĩnh như vậy, thảo nào mà đào tạo ra 1 con quái vật như thế :>
Bởi vì lúc hắn nói ra những lời này thì vẻ mặt có vẻ rất lão luyện, Feston không thể không suy nghĩ có phải Phong Triển Nặc đã từng thể nghiệm rất nhiều lần “Vận động với số lượng vừa phải sẽ có tác dụng giúp khôi phục sức khỏe" này hay không.
Dưới ánh mắt giống như rađa của Feston thì Phong Triển Nặc chỉ hời hợt hỏi ngược lại, “Anh cho là có bao nhiêu phần trăm khi tôi bị thương mà chịu đi tiếp cận với một người xa lạ rồi sau đó mang về nhà hả?"
“Không nhiều, nhưng không phải không có khả năng, dù sao cậu là người rất cẩn thận, cực kỳ dè dặt," Vén mái tóc trước trán sang một bên, Feston lấy ra một chiếc áo sơ mi trong tủ đồ của Phong Triển Nặc rồi mặc vào.
Trong không gian nhỏ nhắn, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của gian nhà trọ tại Chicago, cũng có thiết bị tập thể hình đặt đầy trong phòng, bày trí cực kỳ đơn giản, và nhất là không thể thiếu vũ khí, thuốc men, máy tính và mấy bộ sách.
“Cậu cũng đọc sách à?" Thấy Feston rút ra một tuyển tập thơ, Phong Truyển Nặc lắc đầu phủ nhận suy đoán của hắn, “Không phải dùng để giết thời gian, đây là những điều thiết yếu phải học tập, anh tưởng là giết người chỉ đơn giản là nổ súng thôi sao, như vậy thì anh lầm rồi, anh phải học cách che giấu tung tích, cho nên nhất định phải tận lực học hết tất cả, cho dù chỉ là biết một chút cũng đủ rồi."
“Vậy còn chính bản thân cậu thì sao, có hứng thú đối với mấy thứ này hay không?" Lật xem quyển sách trên tay, Feston không thấy trong sách có đánh dấu gì cả.
“Lịch sử hay tiểu sử thì được, nhưng anh nói là thơ à? Anh nghĩ xem tôi có bao nhiêu phần trăm để trở thành kẻ theo chủ nghĩa lãng mạn?" Liếc nhìn tuyển tập thơ của Wells trên tay Feston, Phong Triển Nặc đưa tách cà phê vừa pha xong cho đối phương.
“Không hẳn, chẳng phải ngày hôm qua chúng ta đã làm một chuyện cực kỳ lãng mạn hay sao." Kỳ thật biết phần trăm lãng mạn của Phong Triển Nặc là con số không, nhưng Feston vẫn muốn nói như vậy, tiếp nhận tách cà phê, đồng thời thuận thế ôm Phong Triển Nặc vào trong lòng.
“Vậy có phải anh tính hỏi tôi có muốn đi gặp chú bác của anh hay không? Tôi nhìn thấy di động của anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ." Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy là ai gọi đến, Phong Triển Nặc rút ra một khẩu súng bên dưới bàn, “Bọn họ sẽ không thích tôi, tôi cũng không tính sẽ đi thích bọn họ."
Đôi mắt luôn thờ ơ, ngón tay linh hoạt, động tác vô tình, hoàn toàn không hợp với cuộc sống thực tế của hắn, đây là hồn ma đến từ thế giới bên kia, Feston mỉm cười, cầm lấy súng của Phong Triển Nặc, “Tôi không tính để cho cậu và bọn họ thích nhau."
“Anh thật lo lắng cho người thân của mình, tôi còn nghĩ rằng anh thích bọn họ, nhưng nghe nói anh đã dọn ra khỏi nhà rồi sống tự lập khi còn rất nhỏ, thậm chí anh còn làm việc để tự đóng tiền học phí." Bất ngờ với thái độ của Feston, hắn giao khẩu súng cho đối phương rồi uống một ngụm cà phê.
“Cậu còn nghe được những gì khác từ Greg nữa?" Feston nói xong thì tiếp tục bổ sung thêm một câu, “Nếu cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả."
“Không phải là tôi hỏi thăm mà là chính cậu ta tự nói cho tôi biết, bao gồm cả ngày giỗ của mẹ anh." Mẹ, đó là một chữ thật kỳ lạ, Phong Triển Nặc dựa vào bàn, “Có lẽ hỏi như vậy rất thẳng thắn, nhưng tôi nhớ anh đã nói bà ấy chết trong một vụ cướp đúng không?" fynnz.wordpress.com
“Thẳng thắn rất tốt, hiện tại cậu bất đầu tự nguyện muốn biết chuyện của tôi rồi sao." Feston đến gần, lời khen ngợi làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đừng nói những lời vô nghĩa, anh có thể bắt đầu nói." Dùng thái độ thoải mái để thay đổi đề tài, Phong Triển Nặc không muốn làm cho bầu không khí trở nên nặng nề.
Feston hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, cũng dùng giọng điệu thoải mái vững vàng để trả lời, “Là một tai nạn, chúng tôi ở trên đường mua vài thứ rồi quay về nhà, đó là ban đêm, trời rất tối, vụ án diễn ra thật đột ngột, vụ đấu súng cứ như vậy mà xuất hiện trong ký ức của tôi, chúng tôi bất hạnh bị vây vào ở giữa, mẹ của tôi vì bảo vệ tôi mà bị trúng đạn."
Hiện tại Feston có thể nói rất bình thản nhưng Phong Triển Nặc có thể tưởng tượng tình cảnh ngay lúc đó, sau khi lời nói của Feston tán đi chỉ còn lại dư âm thì tiếp sau đó là một hồi trầm mặc, hương cà phê vây quanh bọn họ, có một chút đắng chát, quấn quanh trên mũi không chịu phiêu tán.
“Hiện tại thì tôi đã hiểu vì sao Greg lại kính sợ anh như vậy, bởi vì anh có thể hoàn thành hết thảy những chuyện mà đáng lý phải do ba mẹ anh cùng đồng hành với anh để hoàn thành chúng, đây là điều mà cậu ấy làm không được, thật sự rất xuất sắc." Nhấm nháp dư vị đắng chát trên đầu lưỡi, Phong Triển Nặc bỗng nhiên phát hiện việc mình nghĩ Feston là một người sinh trưởng trong gia đình giàu có là hoàn toàn sai lầm.
“Rất xuất sắc, cũng giống như cậu, muốn học thêm nhiều thứ, chúng ta đều biết đây không phải là chuyện dễ dàng." Feston tạm dừng một chút, “Nhưng để làm biến mất cảm giác bất lực thì hết thảy đều rất đáng giá."
Hơi nheo mắt, đến khi mở ra thì lại nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt của Feston vẫn luôn có khả năng xuyên thấu, nói đến quá khứ, không còn mất mát cũng không còn phiền muộn, giọng điệu vững vàng hơi phập phồng, thừa nhận chính hắn cũng từng cảm thấy bất lực.
Những kẻ kiên cường đều không phải mạnh mẽ ngay từ đầu mà là leo lên từ thất bại, Phong Triển Nặc rất hiểu suy nghĩ của Feston, “Cái loại cảm giác không thể làm được gì, bất lực đối với việc không thể thay đổi sự thật làm cho người ta chán ghét." Hắn uống cạn tách cà phê, “Thật đáng giá, bất cái cái giá nào cũng rất đáng giá."
Đặt tách cà phê xuống, hắn vươn hai tay ôm lấy Feston, hô hấp phà vào cổ của Feston, “Đây không phải là đồng cảm, anh đã cho tôi một cái ôm, hiện tại tôi cũng cho anh một cái ôm."
Cái ôm thật ấm áp, Feston nhớ đến trước kia hắn đã từng cho Phong Triển Nặc một cái ôm như vậy, lặng lẽ ôm nhau, thời gian trôi qua đến khi hương cà phê tán đi.
Cánh tay của Feston chậm rãi chuyển xuống thắt lưng của Phong Triển Nặc, “Chúng ta giống những con thú bị thương đang giúp nhau liếm vết thương. Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết lý do cậu liên hệ với Jonathan được rồi đó."
“Anh vẫn chưa quên điều này à?" Cánh tay ôm trên thắt lưng rất chặt, Phong Triển Nặc biết Feston cực kỳ nghiêm túc, “Tôi chỉ hỏi thăm một chút về thái độ hiện tại của cục điều tra liên bang mà thôi, Kraft đúng là con cáo già, ông ấy sẽ không dễ dàng để cho anh trở về, theo lời của Jonathan thì hiện tại đội ST bị vây vào trạng thái đình chỉ, mà các thành viên khác phần lớn đều bị tạm thời điều động sang các phòng ban khác."
“Nói cách khác thì đội đặc nhiệm ST tương đương không tồn tại." Feston âm trầm kết luận rồi cười lạnh, “Đây là Kraft đang cảnh cáo tôi, chỉ cần ông ấy muốn thì người của tôi có thể bị vĩnh viễn dời đi, đến lúc đó cho dù tôi có quay về mà đội của tôi không có ai thì chẳng khác nào chỉ còn lại danh nghĩa."
“Chỉ cần anh trở về thì tình thế sẽ khác, Jonathan cho rằng chỉ khi anh trở về thì cục diện mới thay đổi, cậu ấy mong anh trở về." Nguyên nhân là vì hắn mà tạo thành ngọn nguồn của mọi vấn đề, sau khi chuyển đạt những lời này thì Phong Triển Nặc không thể không nói thêm một câu, “Tôi hy vọng quan hệ của chúng ta không ảnh hưởng nhiều lắm, anh cũng biết đoạn băng đó…."
“Đúng vậy, vì đoạn băng đó mà toàn cục đã biết tôi và một sát thủ ở bên nhau, cái này phải cám ơn Mai Garret , hắn lấy được đoạn băng mà còn cho người làm rõ bộ dáng của cậu nữa." Siết chặt nắm đấm, Feston không thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm này, “Đáng lý tôi nên nhớ nơi đó có camera theo dõi."
“Tôi nghe nói anh và hắn ta cãi nhau một trận bởi vì chuyện của tôi, đây lại là một sai lầm khác của anh." Mà những sai lầm này đều là vì hắn, Phong Triển Nặc tự giễu, “Tình cảm thường làm cho người ta bị mất lý trí, trước tiên miễn bàn đến 2% của tôi, anh xem đi, anh đã sớm xuất hiện vấn đề rồi đó."
“Đúng vậy, cám ơn đã nhắc nhở, bởi vì tình cảm riêng tư đã ảnh hưởng đến phán đoán của mình, tôi đã sớm biết, cậu sẽ làm cho tôi ngã xuống." Âm trầm trả lời, Feston nâng mặt của Phong Triển Nặc lên, hắn đã sớm biết nhưng không thể ngăn cản, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Ngay trên đỉnh đầu của Feston, cửa sổ thông gió hiển lộ sắc trời bên ngoài, dưới bầu trời Washington, đây là trụ sợ chính của cục điều tra liên bang, nơi này có Kraft, còn có trụ sở của tập đoàn Kada, nơi này có rất nhiều người muốn gặp hắn.
Nghỉ ngơi trong nhà của Phong Triển Nặc vài ngày, không phải là Feston muốn trốn tránh vấn đề, dù sao cũng phải đối mặt với những người này, đó là người thân của hắn, trong đó còn có cả cha ruột của hắn.
Duy nhất không xác định chính là Phong Triển Nặc có muốn đi cùng hay không, Greg truyền lời có người muốn gặp hắn, nhưng Feston không cho rằng đó là ý kiến hay, “Đây là việc riêng của tôi, là quan hệ giữa tôi và cậu, nếu bọn họ muốn phán xét giá trị của cậu thì tôi không muốn cậu đi, giá trị của cậu chỉ cần tôi biết là đủ rồi."
“Vậy anh có nghĩ đến có lẽ tôi cũng cần một cơ hội đi phán xét bọn họ hay không? Để xem có đáng giá để tôi quan tâm hay không, ngộ nhỡ có một ngày bọn họ đắc tội với người nào đó, có người tìm đến tôi thì tôi nên áp dụng thái độ gì, là vờ như không thấy hay là sẽ tặng cho bọn họ một viên đạn."
Một nửa vui đùa, một nửa là chân thật, Phong Triển Nặc đưa ra giả thiết, Feston dừng lại bước chân khi chuẩn bị ra khỏi cửa, như có một đăm chiêu, “Tôi sẽ không để hai bên có cơ hội đánh nhau, nhưng mà cậu nói cũng có lý, dù sao cậu cũng nên biết người nào quan trọng hoặc người nào không cần phải bận tâm."
“Hey, cái này là đang nói đến tập đoàn Kada, không ngờ anh cũng chướng mắt với vài người trong đám người thân đó của mình." Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Phong Triển Nặc vừa ra khỏi cửa thì liền cầm khăn choàng quấn lên cổ cho Feston, “Tôi đã quen với đủ loại thời tiết."
“Như vậy người sinh ra ở nơi này càng không có lý do gì là không quen." Đem khăn choàng quấn lên tay của Phong Triển Nặc, để cho đối phương đút tay vào túi, Feston tự giễu, “Tôi không ngờ cũng có lúc mình phải nhắc nhở một sát thủ phải bảo vệ tay của cậu ấy."
“Ai bảo tay của cậu ấy bị mất cảm giác làm chi." Phong Triển Nặc giải thích cho động cơ của Feston, “Tôi nghĩ có lẽ tôi không cần mang súng."
“Đừng giả vờ như không có gì, cậu nhất định không quên chức vị nam tước của mình hiện tại rất được nhiều người để ý, vì an toàn, tôi cho phép cậu mang theo súng." Hiện tại Feston cho rằng kế tiếp có thể sẽ diễn ra một trận đánh ác liệt.
Hắn ngồi vào trong xe, “Nếu bây giờ cậu nói với tôi là cậu không muốn đi thì tôi cũng không trách cậu." fynnz810
“Nhưng tôi sẽ trách chính mình, chỉ là một chút việc nhỏ, tôi đã từng đi đến những nơi hiểm ác nhất, không có lý do gì mà sợ gặp người nhà của anh."
Cũng đã nghĩ đến chuyện này có tất yếu hay không nhưng chuyện xảy ra đối với Feston thì cũng có liên quan đến hắn, “Tôi có nghĩa vụ phải đi giải thích việc tự dưng chấm dứt kế hoạch đám hỏi của anh, bởi vì tôi cũng là một trong những đương sự."
Phong Triển Nặc nhìn Feston rồi cau mày, bày ra một ánh mắt nghiêm túc, “Hơn nữa anh có thể yên tâm, nếu bọn họ ghét tôi mà tôi cũng ghét bọn họ thì tôi cam đoan sẽ không giết sạch mọi người đâu."
Vươn tay ra từ trong túi quần ấm áp, hắn hoạt động ngón tay, trong tiếng cười của Feston, bỗng nhiên di động của Phong Triển Nặc vang lên, hắn bắt máy, “Stephanie, mọi việc xong hết rồi, còn tìm tôi để làm gì nữa?"
“Cô ta nói cái gì?" Feston chạm vào cánh tay cứng ngắc của Phong Triển Nặc, “Sắc mặt của cậu không được tốt lắm."
…………
P/S: Anh Phê từ nhỏ đã bản lĩnh như vậy, thảo nào mà đào tạo ra 1 con quái vật như thế :>
Tác giả :
Hỏa Ly