Xích Ái Sát Thủ
Chương 134: Sĩ diện của ngài nam tước
Dựa theo lời của chủ nhân, một người đàn ông cầm ống tiêm rồi ngồi xổm xuống, Stephanie tiến lên phía trước, nhìn thấy kim tiêm đâm vào cánh tay của Phong Triển Nặc, “Đây là thuốc gì, mấy người tiêm cái gì cho cậu ấy vậy?"
“Đừng khẩn trương, cái này không có hại đối với hắn, loại thuốc này chỉ làm cho cơ thể của hắn bị vô lực mà thôi, tựa như muốn nuôi rắn thì trước đó phải lấy nọc của nó ra, hắn cũng vậy." Macro Ventress vừa cười vừa nói.
Thuốc đã được tiêm vào toàn bộ, người dưới đất hoàn toàn mất khả năng uy hiếp, toàn thân của Stephanie trở nên cương cứng, “Mày muốn làm cho cậu ấy trở thành vật nuôi của mày hay sao?"
“Cho dù tên sát thủ này tỉnh lại thì cũng hoàn toàn bất lực đối với cơ thể không chịu nghe lời của mình, nếu hắn thú vị như mấy người đã nói thì tôi sẽ cẩn thận cân nhắc nên xử trí như thế nào – vật nuôi, nghe ra cũng không tệ."
Stephanie là lãnh đạo của Hecate, cô ta đã sớm nghe nhắc đến Cá mập, cô ta biết rất nhiều người cũng không muốn chọc ghẹo Cá mập, hiện tại cô ta đã biết nguyên nhân, bởi vì hắn là một tên biến thái, cô ta không dám tưởng tượng Ian rơi vào tay hắn thì sẽ như thế nào.
Thuốc được tiêm xong, súng trong tay của Phong Triển Nặc cũng bị tịch thu, kiểm tra một lần nữa, sau khi xác định trên người của hắn không còn thứ gì thì có hai người nâng hắn lên lầu, Stephanie chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn thấy mọi chuyện xảy ra.
Cô ta là người quản lý Hecate, trên thế giới có hơn phân nửa nguồn tin tức đều nắm trong tay của cô ta, nhưng hiện tại cô ta đành phải bó tay, Macro chăm chú nhìn hình ảnh ở dưới lầu thông qua hệ thống camera, thở dài một cách mỹ mãn, giống như không hề để ý đến sự tồn tại của Stephanie, hắn nói với đám lính của mình, “Tao đã nói cái gì với tụi bây? Phụ nữ đều là những kẻ yếu đuối."
Hắn cười to, “Tao biết tao sẽ thắng, điểm này cũng không có gì kỳ lạ, người đàn bà kia hiện tại không phải là nữ thần Hecate, bất quá chỉ là một người đàn bà vô dụng yếu đuối mà thôi."
Mặc kệ tiếng cười, Stephanie cứ nhìn thẳng về phía trước, cho dù nơi đó chẳng có cái gì, “Trả con của tao lại cho tao."
“Con của cô tạm thời vẫn chưa thể trả lại….Không không không, đừng bảo là tôi không giữ lời, Macro này đã nói thì sẽ làm được, nhưng trước khi trả nó lại cho cô thì tôi phải thử nghiệm một chút, đúng, chính là tên sát thủ tự xưng là tôi, hắn và Habino cùng với Judy, cái con *** kia, bọn họ vọng tưởng cướp đoạt thân phận của tôi à, tôi biết hết tất cả, nhưng tôi vẫn chưa chắc người này là hắn, tôi còn chưa có ảnh chụp, cho nên tôi làm sao biết cô không phải dùng người này để lừa gạt tôi cơ chứ?"
Bất quá đây chỉ là viện cớ mà thôi, hắn biết người này là Ian, Stephanie nói thầm trong lòng, nhưng hiện tại quyền chủ động đều nằm trong tay của Cá mập, cô ta hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Trên lầu, sau khi dứt lời thì không còn nói gì nữa, Macro nhất định là đang quan sát Ian, nhắm mắt lại, Stephanie bất giác nín thở, “Cho dù là tốt hay là xấu thì mọi chuyện cũng sẽ xảy ra." Cô ta tự nói với mình.
Trên tấm thảm màu xanh đen, tên sát thủ được đặt ở chính giữa, hắn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cho dù có tỉnh lại thì cũng chẳng làm được gì, Macro làm cho những người khác rời đi, sau đó chậm rãi tiếp cận tên sát thủ này.fynnz.wordpress.com
“Mày rất thích hợp là một nam tước, điều này làm cho tao có thể tha thứ cho tội xúc phạm của mày, tưởng tượng một chút, khi mày tự giới thiệu, nói ra tên của tao, Macro Ventress…..Macro Ventress….." Lặp lại tên này vài lần, Macro độc thoại một mình, tưởng tượng ra hình ảnh kia, sau đó đắm chìm vào trong sự thỏa mãn kỳ dị nào đó.
Hắn vươn tay, ngón tay mang theo bao tay màu trắng vuốt ve lên khuôn mặt ở trước người, “À, thật là điển trai, một gương mặt quyến rũ, mày nhất định rất hài lòng với chính mình….." Hắn thấp giọng tự nói, ngón tay chậm rãi từ trên mặt dời xuống, ngoại trừ phong cách phóng túng thì tên sát thủ này còn có một loại tính chất mê người đặc biệt, quả thật đây là một hình mẫu hiện đại, bên trong vẻ ngoài vô hại là một linh hồn phạm tội.
Lúc này Macro cảm thấy rất hài lòng đối với tên sát thủ đê tiện này, đồng thời cũng làm ra một quyết định điên cuồng.
“Để mày thế thân cho tao là một ý định không tệ, đương nhiên phải làm một vài chuyện trước đã." Tay của hắn mò đến một bộ phận của Phong Triển Nặc, đột nhiên có một giọng nói vang lên, “Làm một người đàn ông bất lực, không thể làm được gì với phụ nữ, cho nên mày sẽ cảm thấy tò mò đối với bộ phận sinh dục của người đàn ông khác, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ."
Macro lập tức rút tay về, nếu không phải hắn đang ngồi xe lăn thì nhất định hắn sẽ nhảy dựng lên.
Xe lăn trượt ra sau, đụng vào góc bàn, hắn phát ra tiếng gào rít một cách phẫn nộ, đụng vào những thứ được bày trí ở xung quanh, đám lính của hắn đến xem xét tình hình thì bị hắn cầm súng nã loạn xạ, cho đến khi dưới đất có mấy cái xác thì rốt cục không còn ai dám tiến vào.
Hắn thở hổn hển, “Mày tỉnh rồi hả?"
“Rất rõ ràng, tao đã tỉnh." Phong Triển Nặc nằm dưới đất, người đàn ông thấp bé trong tầm mắt chính là Cá mập.
Ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ âu phục màu đen cùng với áo sơ mi trắng rất buồn cười, thắt nơ trên cổ, thậm chí còn mang theo một đôi găng tay màu trắng, nhưng ăn mặc như vậy cũng không thể che giấu ngoại hình không bình thường của hắn.
Thật rõ ràng lý do vì sao vị nam tước này không xuất hiện trước mặt công chúng, người này bẩm sinh bị dị dạng, những bộ phận trên khuôn mặt được sắp xếp quá mức kỳ dị, tay chân teo nhỏ, nhưng ánh mắt lại hàm chứa một loại năng lượng rất lớn, đầy thù hằn, mang theo một chút ác ý lạnh lẽo.
“Ian Noy, được xưng là tử thần, ba triệu đô một mạng người, vậy mày nghĩ mình đáng giá bao nhiêu? Mày có biết sau này mày sẽ thuộc về tao hay không? Mày sẽ thay tao xuất hiện trước mặt giới truyền thông, từ nay về sau mày chính là Macro Ventress."
Sự thất thố và hoảng sợ chỉ diễn ra trong nháy mắt, Macro không hề bận tâm đến đám đàn em bị mình bắn chết, chiếc xe lăn trải qua vũng máu dưới đất.
“Tao rất vui vì thuốc vẫn còn tác dụng, chúng nó sẽ làm cho cơ thể của mày bủn rủn, tư duy chậm chạp, được sử dụng trong y học, tao đã thử trên người của những kẻ khác rất nhiều lần." Macro nhìn tên sát thủ ở dưới chân, hắn lộ ra vẻ mặt ghen tỵ và hài lòng. fynnz810
Rắn độc bị lấy nọc thì chẳng có gì đáng lo ngại, sát thủ bị mất năng lực sẽ không có gì đáng sợ, xe lăn phát ra tiếng cót két của kim loại, hắn cúi người xuống, “Đôi mắt màu xanh biển này thật sự khiến người ta hâm mộ, nó sẽ là một mẫu xét nghiệm xinh đẹp."
“Để cho mày xua tan suy nghĩ này đi thì có lẽ tao nên nhắm mắt lại vẫn hơn." Chậm rãi nhắm mắt lại, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được thuốc đang phát huy tác dụng, mỗi một phần trên cơ thể cũng không còn là của mình.
Macro cầm lấy cây gậy ở bên cạnh xe lăn, gõ vài cái lên người của Phong Triển Nặc, “Như vậy thì tao mới biết hiện tại mày không thể động đậy, nhưng thật thú vị khi mày vẫn còn tỉnh táo, ít nhất có thể cho mày biết đã xảy ra chuyện gì, như vậy rất tốt…." Xe lăn trượt sang một bên, ngăn kéo bị mở ra, Macro cầm lấy thứ gì đó.
Phong Triển Nặc tin tưởng đôi mắt kia hiện tại nhất định không có hảo ý, “Không, với tao mà nói thì chẳng có gì tốt, không ngờ nam tước tự mình đến Monaco, tao thật sự khiến cho mày cảm thấy hứng thú đúng không, đến mức mày cũng không tiếc phải trả giá đắt, ngay cả Hecate mà cũng dám động vào."
Macro bị hắn nhắc đến chuyện này thì lập tức trở nên phẫn nộ, “Con *** Judy kia! Tao muốn tìm một người thích hợp thay tao cầu hôn với công chúa, nhưng nhìn xem tình hình hiện tại đi, mọi chuyện đã bị con ả đó phá hỏng, còn mày…."
Cây gậy đâm xuống thảm, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được lưỡi dao bấm của cây gậy này cực kỳ sắc bén, “Đừng giận, ngài nam tước, mày đã chướng mắt BaiLey Olivia thì không kết hôn cũng chẳng thành vấn đề."
“Mày đang chế nhạo tao hay sao, tuy rằng đó là cháu gái riêng của Rainier đệ tam, nhưng cô ta cũng có thể là một công chúa! Lấy cô ta thì sẽ không còn ai cười nhạo tao là một kẻ vô dụng bất lực!" Hai tay của Macro không ngừng run rẩy, sắc mặt nhăn nhó, hắn cầm một cái chai chứa đầy bột phấn.
Đối với người như hắn mà nói thì việc thân thiết với phụ nữ là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cho dù là theo tâm lý hay là sinh lý đều như nhau.
Phong Triển Nặc biết rõ chính mình nên thông cảm với đối phương, nhưng đối với một kẻ biến thái có ý đồ thiến hắn thì hắn thật sự không có cách nào thông cảm cho được, “Thuốc bột trong cái chai đó là để cầm máu hay sao?"
“Đúng, mày thật thông minh, đây là dùng để cầm máu, để một lát nữa mày sẽ không chết vì đổ máu quá nhiều." Macro lộ ra nụ cười quỷ dị, “Mày tưởng rằng tao sẽ để cho một người giống như mày thay thế địa vị của tao hay sao? Hưởng thụ hết thảy những gì tao nên có hay sao? Không, tao sẽ để mày thay thế tao tham dự tất cả hoạt động xã hội, mày sẽ trở thành Macro Ventress, nhưng mày sẽ không bao giờ có thể làm cho bất cứ con đàn bà nào phải hét to vì mày ở trên giường, người đàn ông mà mày cảm thấy hứng thú cũng sẽ mất đi hứng thú đối với mày."
“Để cho tao trở thành mày, mày có thể giả vờ xem Macro Ventress này chính là mày, thật sự có một chút đáng buồn." Phong Triển Nặc nhìn vị nam tước nhỏ con kia với ánh mắt thương hại, đó là cá mập theo lời đồn đãi.
Đây hoàn toàn là để bồi thường tâm lý bệnh hoạn, Macro sẽ đạt được thỏa mãn từ trên người của hắn, bởi vì ngoại hình của hắn phù hợp với bộ dáng lý tưởng mà Macro hy vọng, nhưng Macro sẽ không để cho hắn được sung sướng.
“Không được nhìn tao như vậy!" Lời nói của Phong Triển Nặc làm tổn thương lòng tự trọng của Macro, hắn lại một lần nữa gào thét, lưỡi dao bén nhọn đâm vào đùi phải của Phong Triển Nặc, “Tao là nam tước! Nam tước! Nam tước! Tao là nam tước Macro Ventress! Tất cả mọi người phải nghe lệnh của tao, bao gồm cả mày!"
Hắn thở hổn hển, lưỡi dao trong cây gậy đâm lên cơ đùi của Phong Triển Nặc rồi hung hăng xoắn một vòng, máu tươi làm cho hắn hưng phấn, trên mặt của hắn trở nên ửng đỏ, “Chờ đi, mày sẽ nhanh chóng trở thành con sơn dương của tao, tao sẽ làm cho mày phải phục tùng."
Phong Triển Nặc nhịn xuống cảm giác đau đớn, chết tiệt, hy vọng là không tổn thương đến dây thần kinh, hắn phải cố gắng chịu đựng, hắn biết hắn phải cố gắng chịu đựng, hiện tại hắn mới biết vì sao khi Feston bị thương lại gọi điện cho hắn.
Nếu hiện tại hắn cũng có thể làm như vậy thì hắn sẽ đạt được thỏa mãn từ Feston, cái loại cảm giác biết được có người đang lo lắng sẽ giảm bớt đau đớn ở trên người.
Tựa như khi bọn họ làm tình, sự thô bạo dẫn đến đau đớn sẽ nhanh chóng bị tâm lý và sinh lý cùng với khoái cảm che lấp, nghĩ đến hình ảnh kịch liệt trên giường, Phong Triển Nặc dung túng cho mình thất thần một chút.
Làm tình có thể thúc đẩy não bộ tiết ra một chất giúp giảm đau, hình ảnh động tình cũng có tác dụng như vậy, một vài hình ảnh *** của phụ nữ đã từng tồn tại trong đầu đều mất đi tất cả lực hấp dẫn, duy nhất lưu lại chính là một người đàn ông.
Mái tóc đen ẩm ướt, ánh mắt thâm thúy, cùng với làn da bóng loáng mồ hôi….
……….
P/S: Cái này phải cám ơn những lần *kịch liệt* nè, nhờ đó mà bớt đau hơn =.=
“Đừng khẩn trương, cái này không có hại đối với hắn, loại thuốc này chỉ làm cho cơ thể của hắn bị vô lực mà thôi, tựa như muốn nuôi rắn thì trước đó phải lấy nọc của nó ra, hắn cũng vậy." Macro Ventress vừa cười vừa nói.
Thuốc đã được tiêm vào toàn bộ, người dưới đất hoàn toàn mất khả năng uy hiếp, toàn thân của Stephanie trở nên cương cứng, “Mày muốn làm cho cậu ấy trở thành vật nuôi của mày hay sao?"
“Cho dù tên sát thủ này tỉnh lại thì cũng hoàn toàn bất lực đối với cơ thể không chịu nghe lời của mình, nếu hắn thú vị như mấy người đã nói thì tôi sẽ cẩn thận cân nhắc nên xử trí như thế nào – vật nuôi, nghe ra cũng không tệ."
Stephanie là lãnh đạo của Hecate, cô ta đã sớm nghe nhắc đến Cá mập, cô ta biết rất nhiều người cũng không muốn chọc ghẹo Cá mập, hiện tại cô ta đã biết nguyên nhân, bởi vì hắn là một tên biến thái, cô ta không dám tưởng tượng Ian rơi vào tay hắn thì sẽ như thế nào.
Thuốc được tiêm xong, súng trong tay của Phong Triển Nặc cũng bị tịch thu, kiểm tra một lần nữa, sau khi xác định trên người của hắn không còn thứ gì thì có hai người nâng hắn lên lầu, Stephanie chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn thấy mọi chuyện xảy ra.
Cô ta là người quản lý Hecate, trên thế giới có hơn phân nửa nguồn tin tức đều nắm trong tay của cô ta, nhưng hiện tại cô ta đành phải bó tay, Macro chăm chú nhìn hình ảnh ở dưới lầu thông qua hệ thống camera, thở dài một cách mỹ mãn, giống như không hề để ý đến sự tồn tại của Stephanie, hắn nói với đám lính của mình, “Tao đã nói cái gì với tụi bây? Phụ nữ đều là những kẻ yếu đuối."
Hắn cười to, “Tao biết tao sẽ thắng, điểm này cũng không có gì kỳ lạ, người đàn bà kia hiện tại không phải là nữ thần Hecate, bất quá chỉ là một người đàn bà vô dụng yếu đuối mà thôi."
Mặc kệ tiếng cười, Stephanie cứ nhìn thẳng về phía trước, cho dù nơi đó chẳng có cái gì, “Trả con của tao lại cho tao."
“Con của cô tạm thời vẫn chưa thể trả lại….Không không không, đừng bảo là tôi không giữ lời, Macro này đã nói thì sẽ làm được, nhưng trước khi trả nó lại cho cô thì tôi phải thử nghiệm một chút, đúng, chính là tên sát thủ tự xưng là tôi, hắn và Habino cùng với Judy, cái con *** kia, bọn họ vọng tưởng cướp đoạt thân phận của tôi à, tôi biết hết tất cả, nhưng tôi vẫn chưa chắc người này là hắn, tôi còn chưa có ảnh chụp, cho nên tôi làm sao biết cô không phải dùng người này để lừa gạt tôi cơ chứ?"
Bất quá đây chỉ là viện cớ mà thôi, hắn biết người này là Ian, Stephanie nói thầm trong lòng, nhưng hiện tại quyền chủ động đều nằm trong tay của Cá mập, cô ta hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Trên lầu, sau khi dứt lời thì không còn nói gì nữa, Macro nhất định là đang quan sát Ian, nhắm mắt lại, Stephanie bất giác nín thở, “Cho dù là tốt hay là xấu thì mọi chuyện cũng sẽ xảy ra." Cô ta tự nói với mình.
Trên tấm thảm màu xanh đen, tên sát thủ được đặt ở chính giữa, hắn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cho dù có tỉnh lại thì cũng chẳng làm được gì, Macro làm cho những người khác rời đi, sau đó chậm rãi tiếp cận tên sát thủ này.fynnz.wordpress.com
“Mày rất thích hợp là một nam tước, điều này làm cho tao có thể tha thứ cho tội xúc phạm của mày, tưởng tượng một chút, khi mày tự giới thiệu, nói ra tên của tao, Macro Ventress…..Macro Ventress….." Lặp lại tên này vài lần, Macro độc thoại một mình, tưởng tượng ra hình ảnh kia, sau đó đắm chìm vào trong sự thỏa mãn kỳ dị nào đó.
Hắn vươn tay, ngón tay mang theo bao tay màu trắng vuốt ve lên khuôn mặt ở trước người, “À, thật là điển trai, một gương mặt quyến rũ, mày nhất định rất hài lòng với chính mình….." Hắn thấp giọng tự nói, ngón tay chậm rãi từ trên mặt dời xuống, ngoại trừ phong cách phóng túng thì tên sát thủ này còn có một loại tính chất mê người đặc biệt, quả thật đây là một hình mẫu hiện đại, bên trong vẻ ngoài vô hại là một linh hồn phạm tội.
Lúc này Macro cảm thấy rất hài lòng đối với tên sát thủ đê tiện này, đồng thời cũng làm ra một quyết định điên cuồng.
“Để mày thế thân cho tao là một ý định không tệ, đương nhiên phải làm một vài chuyện trước đã." Tay của hắn mò đến một bộ phận của Phong Triển Nặc, đột nhiên có một giọng nói vang lên, “Làm một người đàn ông bất lực, không thể làm được gì với phụ nữ, cho nên mày sẽ cảm thấy tò mò đối với bộ phận sinh dục của người đàn ông khác, chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ."
Macro lập tức rút tay về, nếu không phải hắn đang ngồi xe lăn thì nhất định hắn sẽ nhảy dựng lên.
Xe lăn trượt ra sau, đụng vào góc bàn, hắn phát ra tiếng gào rít một cách phẫn nộ, đụng vào những thứ được bày trí ở xung quanh, đám lính của hắn đến xem xét tình hình thì bị hắn cầm súng nã loạn xạ, cho đến khi dưới đất có mấy cái xác thì rốt cục không còn ai dám tiến vào.
Hắn thở hổn hển, “Mày tỉnh rồi hả?"
“Rất rõ ràng, tao đã tỉnh." Phong Triển Nặc nằm dưới đất, người đàn ông thấp bé trong tầm mắt chính là Cá mập.
Ngồi trên xe lăn, trên người mặc bộ âu phục màu đen cùng với áo sơ mi trắng rất buồn cười, thắt nơ trên cổ, thậm chí còn mang theo một đôi găng tay màu trắng, nhưng ăn mặc như vậy cũng không thể che giấu ngoại hình không bình thường của hắn.
Thật rõ ràng lý do vì sao vị nam tước này không xuất hiện trước mặt công chúng, người này bẩm sinh bị dị dạng, những bộ phận trên khuôn mặt được sắp xếp quá mức kỳ dị, tay chân teo nhỏ, nhưng ánh mắt lại hàm chứa một loại năng lượng rất lớn, đầy thù hằn, mang theo một chút ác ý lạnh lẽo.
“Ian Noy, được xưng là tử thần, ba triệu đô một mạng người, vậy mày nghĩ mình đáng giá bao nhiêu? Mày có biết sau này mày sẽ thuộc về tao hay không? Mày sẽ thay tao xuất hiện trước mặt giới truyền thông, từ nay về sau mày chính là Macro Ventress."
Sự thất thố và hoảng sợ chỉ diễn ra trong nháy mắt, Macro không hề bận tâm đến đám đàn em bị mình bắn chết, chiếc xe lăn trải qua vũng máu dưới đất.
“Tao rất vui vì thuốc vẫn còn tác dụng, chúng nó sẽ làm cho cơ thể của mày bủn rủn, tư duy chậm chạp, được sử dụng trong y học, tao đã thử trên người của những kẻ khác rất nhiều lần." Macro nhìn tên sát thủ ở dưới chân, hắn lộ ra vẻ mặt ghen tỵ và hài lòng. fynnz810
Rắn độc bị lấy nọc thì chẳng có gì đáng lo ngại, sát thủ bị mất năng lực sẽ không có gì đáng sợ, xe lăn phát ra tiếng cót két của kim loại, hắn cúi người xuống, “Đôi mắt màu xanh biển này thật sự khiến người ta hâm mộ, nó sẽ là một mẫu xét nghiệm xinh đẹp."
“Để cho mày xua tan suy nghĩ này đi thì có lẽ tao nên nhắm mắt lại vẫn hơn." Chậm rãi nhắm mắt lại, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được thuốc đang phát huy tác dụng, mỗi một phần trên cơ thể cũng không còn là của mình.
Macro cầm lấy cây gậy ở bên cạnh xe lăn, gõ vài cái lên người của Phong Triển Nặc, “Như vậy thì tao mới biết hiện tại mày không thể động đậy, nhưng thật thú vị khi mày vẫn còn tỉnh táo, ít nhất có thể cho mày biết đã xảy ra chuyện gì, như vậy rất tốt…." Xe lăn trượt sang một bên, ngăn kéo bị mở ra, Macro cầm lấy thứ gì đó.
Phong Triển Nặc tin tưởng đôi mắt kia hiện tại nhất định không có hảo ý, “Không, với tao mà nói thì chẳng có gì tốt, không ngờ nam tước tự mình đến Monaco, tao thật sự khiến cho mày cảm thấy hứng thú đúng không, đến mức mày cũng không tiếc phải trả giá đắt, ngay cả Hecate mà cũng dám động vào."
Macro bị hắn nhắc đến chuyện này thì lập tức trở nên phẫn nộ, “Con *** Judy kia! Tao muốn tìm một người thích hợp thay tao cầu hôn với công chúa, nhưng nhìn xem tình hình hiện tại đi, mọi chuyện đã bị con ả đó phá hỏng, còn mày…."
Cây gậy đâm xuống thảm, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được lưỡi dao bấm của cây gậy này cực kỳ sắc bén, “Đừng giận, ngài nam tước, mày đã chướng mắt BaiLey Olivia thì không kết hôn cũng chẳng thành vấn đề."
“Mày đang chế nhạo tao hay sao, tuy rằng đó là cháu gái riêng của Rainier đệ tam, nhưng cô ta cũng có thể là một công chúa! Lấy cô ta thì sẽ không còn ai cười nhạo tao là một kẻ vô dụng bất lực!" Hai tay của Macro không ngừng run rẩy, sắc mặt nhăn nhó, hắn cầm một cái chai chứa đầy bột phấn.
Đối với người như hắn mà nói thì việc thân thiết với phụ nữ là chuyện hoàn toàn không có khả năng, cho dù là theo tâm lý hay là sinh lý đều như nhau.
Phong Triển Nặc biết rõ chính mình nên thông cảm với đối phương, nhưng đối với một kẻ biến thái có ý đồ thiến hắn thì hắn thật sự không có cách nào thông cảm cho được, “Thuốc bột trong cái chai đó là để cầm máu hay sao?"
“Đúng, mày thật thông minh, đây là dùng để cầm máu, để một lát nữa mày sẽ không chết vì đổ máu quá nhiều." Macro lộ ra nụ cười quỷ dị, “Mày tưởng rằng tao sẽ để cho một người giống như mày thay thế địa vị của tao hay sao? Hưởng thụ hết thảy những gì tao nên có hay sao? Không, tao sẽ để mày thay thế tao tham dự tất cả hoạt động xã hội, mày sẽ trở thành Macro Ventress, nhưng mày sẽ không bao giờ có thể làm cho bất cứ con đàn bà nào phải hét to vì mày ở trên giường, người đàn ông mà mày cảm thấy hứng thú cũng sẽ mất đi hứng thú đối với mày."
“Để cho tao trở thành mày, mày có thể giả vờ xem Macro Ventress này chính là mày, thật sự có một chút đáng buồn." Phong Triển Nặc nhìn vị nam tước nhỏ con kia với ánh mắt thương hại, đó là cá mập theo lời đồn đãi.
Đây hoàn toàn là để bồi thường tâm lý bệnh hoạn, Macro sẽ đạt được thỏa mãn từ trên người của hắn, bởi vì ngoại hình của hắn phù hợp với bộ dáng lý tưởng mà Macro hy vọng, nhưng Macro sẽ không để cho hắn được sung sướng.
“Không được nhìn tao như vậy!" Lời nói của Phong Triển Nặc làm tổn thương lòng tự trọng của Macro, hắn lại một lần nữa gào thét, lưỡi dao bén nhọn đâm vào đùi phải của Phong Triển Nặc, “Tao là nam tước! Nam tước! Nam tước! Tao là nam tước Macro Ventress! Tất cả mọi người phải nghe lệnh của tao, bao gồm cả mày!"
Hắn thở hổn hển, lưỡi dao trong cây gậy đâm lên cơ đùi của Phong Triển Nặc rồi hung hăng xoắn một vòng, máu tươi làm cho hắn hưng phấn, trên mặt của hắn trở nên ửng đỏ, “Chờ đi, mày sẽ nhanh chóng trở thành con sơn dương của tao, tao sẽ làm cho mày phải phục tùng."
Phong Triển Nặc nhịn xuống cảm giác đau đớn, chết tiệt, hy vọng là không tổn thương đến dây thần kinh, hắn phải cố gắng chịu đựng, hắn biết hắn phải cố gắng chịu đựng, hiện tại hắn mới biết vì sao khi Feston bị thương lại gọi điện cho hắn.
Nếu hiện tại hắn cũng có thể làm như vậy thì hắn sẽ đạt được thỏa mãn từ Feston, cái loại cảm giác biết được có người đang lo lắng sẽ giảm bớt đau đớn ở trên người.
Tựa như khi bọn họ làm tình, sự thô bạo dẫn đến đau đớn sẽ nhanh chóng bị tâm lý và sinh lý cùng với khoái cảm che lấp, nghĩ đến hình ảnh kịch liệt trên giường, Phong Triển Nặc dung túng cho mình thất thần một chút.
Làm tình có thể thúc đẩy não bộ tiết ra một chất giúp giảm đau, hình ảnh động tình cũng có tác dụng như vậy, một vài hình ảnh *** của phụ nữ đã từng tồn tại trong đầu đều mất đi tất cả lực hấp dẫn, duy nhất lưu lại chính là một người đàn ông.
Mái tóc đen ẩm ướt, ánh mắt thâm thúy, cùng với làn da bóng loáng mồ hôi….
……….
P/S: Cái này phải cám ơn những lần *kịch liệt* nè, nhờ đó mà bớt đau hơn =.=
Tác giả :
Hỏa Ly