Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Chương 39
Tường trắng ngói đen, trên phiến đá còn có rêu xanh, Giang Cảnh Xuyên từ trong túi áo cầm chìa khóa ra, mở cửa, quay đầu đối với Tô Yên nói: “Đi vào đi, mấy ngày trước có người làm theo giờ tới quét tước qua, trong phòng hẳn rất sạch sẽ."
Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đi vào, bên trong là một cái sân không lớn không nhỏ, một bên sân còn có giá dây nho leo, dưới cái giá có bàn đá và ghế đá, bên kia sân trồng hoa hoa cỏ cỏ, có thể bởi vì bình thường không có người cẩn thận xử lý, nhìn rất hỗn độn.
"Không biết vì sao, dây nho leo này bây giờ đều không kết quả, lúc anh còn nhỏ, mỗi khi mùa hè đến, rõ ràng sẽ có rất nhiều quả nho, nói tới cũng kỳ quái, sau khi bà ngoại anh đi, nó không kết quả nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì đều vô dụng." Giang Cảnh Xuyên đi đến dưới dây nho leo, cùng Tô Yên hồi ức chuyện lý thú hồi nhỏ.
Đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái sân nho nhỏ này chính là minh chứng thơ ấu vô ưu vô lự hắn từng có.
Mùa hè, dưa hấu ướp lạnh, còn có quả nho chua ngọt, cùng với quạt hương bồ của bà ngoại, đây chính là ký ức tốt đẹp nhất trong mùa hè.
Tô Yên chú ý thấy trên tường sân nhỏ có khắc dấu, sau đó chỉ từng vạch đen nối tiếp từng vạch đen, hỏi: “Cái này là gì?"
Giang Cảnh Xuyên theo ánh mắt cô nhìn qua, lỗ tai ửng đỏ, không biết là thẹn thùng hay là nóng, lần này giọng nói của hắn nhỏ rất nhiều, “Thang chiều cao, bà ngoại anh vẽ cho anh."
Mỗi lần hắn tới nhà bà ngoại, bà ngoại còn sẽ bảo hắn dựa vào tường, sau đó bà cầm than đen gạch một cái, cười tít mắt sờ sờ đầu hắn nói Tiểu Xuyên chúng ta lại cao thêm rồi.
"Tới, tới." Tô Yên kéo Giang Cảnh Xuyên, để hắn dựa vào tường, từ trong túi cầm cây son đỏ ra, cô nỗ lực kiễng chân, ở trên tường vẽ một nét, cười dịu dàng nói: “Được rồi, cái này là chiều cao của Giang tiên sinh lúc hai mươi tám tuổi. Nói không chừng khi bà ngoại trở về sẽ thấy."
Trong xương Tô Yên là tin tưởng có quỷ hồn tồn tại, cũng chính là nhờ niềm tin kiên định không đổi như vậy, có thể kiên cường trải qua nhiều ngày tại hậu cung như vậy.
Cô thủy chung tin tưởng, người nhà cô lấy một loại hình thức khác ở bên cô, chỉ là cô không nhìn thấy bọn họ mà thôi, không có nghĩa là bọn họ đã biến mất.
Chỉ cần nghĩ như vậy, cho dù gặp được ngăn trở gì, cho dù gặp được ủy khuất gì, cô còn sẽ cảm thấy, khi cô khóc, mẹ ruột cùng bà vú ở một bên ôm cô.
Như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không cảm thấy mình là cô nhi.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy ngẩn ra, lập tức xoa xoa đầu cô, chậm rãi mà nói:“Ừ, cho nên mới mang em tới, bà ngoại khẳng định sẽ cảm thấy ánh mắt anh thật tốt."
"Mới không phải ánh mắt anh tốt." Tô Yên cãi lại, nói, “Rõ ràng là ánh mắt ông nội, bà nội tốt, chọn em làm cháu dâu."
Cô bây giờ đối với nguyên nhân bà Giang ông Giang cưng chiều đã không còn hiếu kỳ, cô có thể cảm giác được, hai người già đó là chân tâm thật ý đối tốt với cô, vậy là đủ.
Nói không chừng trong này lại là một đoạn chuyện cũ khác.
Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy Tô Yên nói cũng đúng, thực có việc này, gật đầu, “Xem ra anh phải cảm ơn ông nội, bà nội đàng hoàng, nếu như không phải bọn họ, anh không gặp được em."
Thật là cảm giác rất kỳ quái a, rõ ràng mấy tháng trước, hắn còn đang vì đoạn hôn nhân này nhức đầu, không biết có phải nên kết thúc hay không, bây giờ tâm cảnh không giống nhau, thậm chí bắt đầu vui mừng, vui mừng mình cưới cô, vui mừng mình trăm năm thiện lương, vui mừng không có đề xuất ly hôn.
"Không biết anh nói có phải thật hay không, không biết có phải lấy lệ em hay không." Trong lòng Tô Yên nghẹn cười, cô biết Giang Cảnh Xuyên nói đều là thật, nhưng hắn cùng cô phải cảm ơn nhất là nguyên thân, cô không biết nguyên thân là chết, hay là giống như cô chiếm cứ thân thể một người khác sống tiếp, cho dù ra sao, trong lòng cô đối với vốn-là-Tô-Yên đều là vô cùng cảm kích.
Giang Cảnh Xuyên kéo cô đi vào trong phòng, cười nói: “Anh nói là thật hay giả, chẳng lẽ em còn không biết? Lời buồn nôn anh không nói ở nơi này, nói không chừng bà ngoại anh thật đang ở một bên nhìn anh, vậy thì quá lúng túng, về nhà lại nói với em."
Đây là một nhà lầu hai tầng, trên vách tường nhà bò đầy dây thường xuân, cũng bởi vì là nằm sâu nhất trong ngõ hẻm, cho nên tại mùa hè nóng bức này, trong nhà lại là hết sức mát lạnh.
Bài trí trong nhà đều rất đơn giản, Giang Cảnh Xuyên kéo Tô Yên ngồi trên giường trúc trong nhà chính, vỗ vỗ giường trúc phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt nói: “Nhà em có cái này không? Mùa hè, sau khi ăn cơm tắm rửa xong, bà ngoại sẽ đem giường trúc dời vào trong sân, anh ngồi ở trên ngắm sao ăn dưa hấu, lúc đó cảm thấy cái giường này thật lớn, bây giờ nhìn lại nhỏ như vậy?"
Tô Yên đương nhiên là đối với loại giường trúc này không có hồi ức, cô lắc đầu, lại sợ đến lúc đó lộ nhân bánh, chỉ nói: “Có thể có, nhưng em không nhớ rõ."
"Bà ngoại anh là người tâm địa đặc biệt lương thiện, kỳ thật gia cảnh mẹ anh thật là phi thường bình thường, ông ngoại anh đã qua đời lúc mẹ anh học trung học cơ sở, toàn bộ cái nhà này đều là bà ngoại anh một người chống đỡ, chờ sau khi mẹ anh lấy chồng, hàng xóm láng giềng đều hỏi bà ngoại anh tại sao không dọn đến biệt thự lớn, dù sao con gái gả cho nhà người có tiền như vậy, bọn họ đều cho rằng bà ngoại anh có rất nhiều tiền, kỳ thật không phải, mỗi lần mẹ anh muốn cho bà ngoại tiền, bà đều không cần, nói với mẹ anh là cuộc sống hào môn vốn là rất không dễ dàng, nếu như ba ngày hai bữa hướng nhà mẹ đẻ đưa tiền, người trong nhà khẳng định là có ý kiến."
"Em biết không, trước khi bà ngoại anh đi, ý thức đều có chút tan rã, còn phải kéo anh, bảo anh đi kiếm một cái hộp sắt trong ngăn tủ của bà, bọn anh mở ra vừa nhìn, là một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong có năm vạn đồng, đều là bà tích góp được, bà ngoại nói tiền đó để lại cho anh, giữ lại cho anh cưới vợ." Khi Giang Cảnh Xuyên nói chuyện này, tốc độ rất chậm rất chậm, Tô Yên cảm thấy, dường như hắn chỉ cần nói hơi nhanh một chút, sẽ nghẹn ngào.
Giang Cảnh Xuyên căn bản là không thiếu tiền, bà ngoại cũng biết, năm vạn đồng đó của bà còn không đủ cho Giang Cảnh Xuyên mua bộ quần áo, chỉ là đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, năm vạn đồng đó lại là trân quý nhất, đó là trọn vẹn tất cả tâm ý của một người già.
"Kỳ thật anh rất thích thân thích bên này của mẹ anh, nói thật so với bên kia của ba anh có tình người hơn, mấy cậu còn có dì anh rõ ràng là có thể dựa vào mẹ anh trải qua cuộc sống rất tốt, nhưng bọn họ trước giờ đều không có tại nơi của mẹ anh cầm một phân tiền, bọn họ cũng là một dạng thiện lương như bà ngoại anh, cảm thấy mẹ anh gả đi cuộc sống khẳng định không dễ dàng, Tiểu Yên, chờ qua đoạn thời gian, anh mang em đi gặp mấy cậu anh."
Tô Yên nghe lời này trong lòng lộp bộp một tiếng, cô còn cảm thấy mình trong cảm nhận của Giang Cảnh Xuyên thật là không đồng nhất.
Kỳ thật từ trong lời nói của Giang Cảnh Xuyên có thể cảm thụ ra, tình cảm của hắn đối với thân thích bên bà ngoại thật hết sức sâu, hắn bây giờ mang cô tới chỗ ở cũ của bà ngoại hắn, còn nói muốn mang cô đi gặp mấy cậu của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, hắn là chân chính coi cô như vợ.
Không phải Giang phu nhân Giang gia, chỉ là vợ hắn.
"Dạ, được, em cũng muốn gặp mấy cậu, bọn họ có tới hôn lễ không?" Tô Yên rất yên tâm hỏi vấn đề như vậy, bởi vì bản thân Giang Cảnh Xuyên cũng biết, khi đó kết hôn, cô là bất tình bất nguyện, không có chú ý đến mấy người nhà hắn là chuyện rất bình thường.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên một cái, gật đầu, “Tới, kỳ thật mấy cậu anh cũng rất thích em, mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc tới em, bất quá em cũng biết, lúc đó... Chúng ta cũng không phải tốt như vậy."
"Thích em là bình thường." Tô Yên phi thường vênh váo nói: “Mọi người đều thích em."
Theo quan hệ hai người thêm sâu, bọn họ nói chuyện cũng tùy tiện buông lỏng rất nhiều.
"Phải, phải, phải. Giang phu nhân người gặp người thích." Giang Cảnh Xuyên nhìn cô cười nói, trong mắt ôn nhu sủng nịch.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Cảnh Xuyên mang Tô Yên đến phòng ngủ, trên giường còn trải khăn trải giường trắng in hoa xanh sạch sẽ, trong phòng còn có bàn trang điểm cùng tủ quần áo, xem ra có chút tuổi tác, ở cạnh giường có một cái ghế dây mây, trên mặt còn có một cây quạt hương bồ, Tô Yên phán đoán đây hẳn là căn phòng của bà ngoại Giang Cảnh Xuyên, quả nhiên, ngẩng đầu vừa nhìn, trên vách tường treo một tấm hình, là trắng đen, một người phụ nữ mặc sườn xám đứng ở dưới tàng cây, bà cầm một cây dù, giống như tiểu thư khuê các thời kỳ dân quốc.
"Đây là tấm hình bà ngoại khi trẻ tuổi đi?" Tô Yên đến gần nhìn, thầm nghĩ, thì ra vẻ đẹp của mẹ Giang là di truyền từ bà ngoại.
"Ừ, đẹp không?" Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn, trong mắt đều là nhớ nhung, “Anh nghe mẹ anh nói, sau khi ông ngoại chết, khi đó có người giới thiệu bà ngoại làm công việc, tiền lương còn không thấp, nhưng người đó thích bà ngoại, là muốn mượn cớ này tiếp cận bà, bà ngoại phỏng chừng cũng biết, cự tuyệt ý tốt của người khác, kỳ thật những năm gần đây, bà ngoại đều gặp được một vài người đàn ông đối với bà đều rất tốt, mẹ anh cùng mấy cậu không phản đối bà tái giá, nhưng bà chính là không đáp ứng, nói khi cùng ông ngoại kết hôn đã hứa, một đời một đôi không tách ra."
"Bà ngoại vì nuôi sống một đại gia đình, giặt quần áo cho người ta, còn đi làm bảo mẫu, cũng rửa chén, việc bẩn mệt mỏi gì bà đều làm qua."
Người phụ nữ trong lòng Giang Cảnh Xuyên tôn trọng nhất bội phục nhất chính là bà ngoại.
Tô Yên nhìn mỹ nhân trong tấm hình, trong lòng là thật hết sức không thể lý giải, rõ ràng có thể trải qua cuộc sống rất tốt, vì sao phải lựa chọn một con đường khó đi như vậy đây?
Nhanh đến lúc chạng vạng, hai người lưu luyến không rời rời khỏi cái sân này, vốn Tô Yên là rất muốn đi ăn thịt nướng, nhưng Giang Cảnh Xuyên không đáp ứng, còn nói cô cảm mạo không thể ăn thứ như vậy, phương diện khác Giang Cảnh Xuyên đều là chiều theo cô, nhưng tại phương diện ẩm thực khỏe mạnh này, Giang Cảnh Xuyên trước giờ đều không nhượng bộ.
"Em có phải còn muốn cảm mạo hay không? Bác sĩ đều nói, không thể ăn đồ trụng dầu chua cay, thịt nướng này ăn rất nóng, em vẫn là ngoan ngoãn ăn thanh đạm chút, đương nhiên, em muốn ăn thịt nướng cũng có thể, lát nữa tự giác uống hai cốc trà mát."
Nghĩ đến mùi vị chua sảng của trà mát, Tô Yên lập tức đánh mất tâm tư muốn ăn thịt nướng.
Sau cùng Tô Yên chỉ đành cùng hắn vào một tiệm cháo.
Sau khi ăn xong cháo, hai người xuống lầu, thấy một nam một nữ đang tranh cãi, bởi vì bọn họ nói là tiếng địa phương, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đều nghe không hiểu lắm, chỉ là âm thanh bọn họ tranh cãi quá lớn, đều hấp dẫn người khác trong cửa hàng tới vây xem.
"Đây là một đôi cha con đi?" Tô Yên nhỏ giọng hỏi.
Giang Cảnh Xuyên hứng thú, hạ giọng nói: “Anh đoán là tình nhân."
"Làm sao có thể!" Tô Yên lắc đầu, người đàn ông xem ra có chút tuổi, nhìn ra cũng có bốn mươi, người phụ nữ xem ra còn rất trẻ, bộ dạng cũng hai mươi tuổi, làm sao có thể là tình nhân.
"Bằng không đánh cuộc?" Giang Cảnh Xuyên cẩn thận quan sát một phen, càng thêm nắm chắc.
"Cược gì? Tiền của em đều là của anh."
"Ai thua thì đáp ứng đối phương một yêu cầu, yêu cầu hợp lý."
"Được."
Lời nói vừa mới nói ra miệng, người trong cửa hàng nhìn một màn trước mắt đều đứng hình ——
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, lấy hình thức tổng giám đốc phi thường bá đạo ôm công chúa ôm lấy cô ấy, còn trên mặt cô ấy hôn một cái.
Giang Cảnh Xuyên đắc ý buông tay bộ dạng cần ăn đòn, “Thật ngại, anh thắng."
Tô Yên vẫn là không dám tin tưởng đôi mắt mình, rõ ràng hai người nhìn giống như là cha con a, thế nào chớp mắt liền dưới ban ngày ban mặt liếc mắt đưa tình đây?
Giang Cảnh Xuyên nhìn ra Tô Yên hoang mang cùng nghi ngờ, hợp thời giải thích nghi hoặc nói: “Tuổi hai người xác thực có chút khác biệt lớn, nhưng em không có phát hiện sao, người đàn ông đó mặc quần áo đều là tận lực giả trang trẻ tuổi, quan trọng nhất là, nếu như là cha con, sẽ không cãi nhau như vậy. Có phục hay không?"
"Được rồi, anh muốn gì?" Tô Yên vừa nhìn con mắt Giang Cảnh Xuyên híp lại, liền biết đối phương đang nghĩ chuyện thiếu nhi không nên, vội vàng đỏ mặt khẽ hô nói: “Là anh nói, muốn yêu cầu hợp lý, không thể nghĩ những thứ kia có được hay không."
Giang Cảnh Xuyên phi thường tiếc nuối nhìn Tô Yên.
Hắn vốn nghĩ muốn đổi hoàn cảnh, tỷ như trên xe a, hoặc giả phòng tắm gì đó, bị Tô Yên đúng lúc ngăn cấm như vậy, hắn đều thật ngại mở miệng tìm kiếm địa điểm play mới.
"Em đây là đang giở trò vô lại." Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái.
"Em là giở trò vô lại a, còn so với anh giở trò lưu manh tốt hơn."
"Lần đầu tiên nhìn người khác giở trò vô lại lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy, anh mở rộng kiến thức."
"Lần đầu tiên nhìn người khác giở trò lưu manh lại tươi mát thoát tục như vậy, em cũng mở rộng kiến thức."
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, hai người còn đang triển khai thảo luận kịch liệt tới cùng là giở trò vô lại hơn, hay là giở trò lưu manh hơn, đương nhiên, cũng không có thảo luận ra kết quả gì.
Dì Vương thấy hai người trở về, vội vàng từ phòng bếp bưng một chén canh đưa đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cười tít mắt nói: “Tiên sinh, đến, uống chén canh này, hôm nay phòng bếp vừa mới nấu xong."
Tô Yên rất hiếu kỳ, muốn xúm lại nhìn xem là canh gì, vì sao dì Vương đều không nói muốn cho cô uống.
Giang Cảnh Xuyên cơ trí đẩy cô ra, sau đó bưng canh một bên uống một bên đi tới phòng bếp, còn cảm thấy để Tô Yên biết hắn bởi vì chuẩn bị có thai uống canh này đó là chuyện rất kỳ quái hơn nữa rất lúng túng.
Hắn là không thích uống canh, cũng không thích ăn trái cây, bây giờ phải bắt đầu thay đổi thói quen ẩm thực của mình, bản thân nó không phải là một chuyện làm người ta thích thú, chính là nghĩ đến đây là vì sinh đứa nhỏ mà chuẩn bị, hắn liền cảm thấy ngay cả uống canh hương vị kỳ quái này đó cũng là hưởng thụ.
Tô Yên bây giờ cùng dì Vương quan hệ rất tốt, cô hướng dì Vương làm nũng nói: “Vì sao anh ấy có, tôi không? Dì Vương có phải dì thiên vị hay không?"
Dì Vương phì cười, bà biết, trên một vài sự tình phu nhân hết sức lý trí thành thục, nhưng về mặt sinh hoạt, chính là đứa bé, cái gì đều không hiểu.
"Vâng vâng vâng, coi như là tôi thiên vị." Dì Vương nhìn Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài, cũng không cùng Tô Yên giải thích rõ, chỉ có thể đẩy cô một cái, liền đi tới phòng bếp.
Bà phải kiểm tra một chút, có phải tiên sinh thật uống hết hay không.
Khi Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài lỗ tai vẫn đỏ, nhìn Tô Yên muốn đuổi theo hỏi, hắn vội vàng một phen kéo cô đi lên lầu.
"Làm gì vậy? Uống cái gì tốt còn không cho em biết?" Tô Yên căn bản không có nghĩ hướng phương diện chuẩn bị có thai này.
Vừa về phòng ngủ, Giang Cảnh Xuyên cũng không thể nhịn được, “Đừng nói, anh đều bị em làm mất mặt."
Cho dù trong lòng tức giận vì Tô Yên trì độn, nhưng khi nói chuyện trên mặt vẫn là mang tươi cười.
"Có ý gì? Em làm anh mất mặt? Em làm gì?" Tô Yên mơ hồ cảm thấy là cùng chén canh đó có liên quan, nhưng cô chính là nghĩ không ra, mất thể diện cùng canh đó có quan hệ gì.
Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mi tâm, tức giận nói: “Em cảm thấy anh uống canh đó là vì cái gì? Còn không phải là vì..." Nói không nên lời.
"Anh không nói thì thôi." Nhìn Giang Cảnh Xuyên nhăn nhăn nhó nhó, Tô Yên cảm thấy khẳng định không phải chuyện gì tốt, bằng không sao Giang Cảnh Xuyên có thể thẹn thùng như vậy?
Thẹn thùng? Thẹn quá hóa giận?
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng có một cái phán đoán to gan không phải rất phù hợp thực tế, sẽ không phải là canh tráng dương chứ?
Cô thật sự không khống chế được ánh mắt mình, từ trên mặt Giang Cảnh Xuyên chậm rãi dời xuống đến địa phương nào đó, bộ dạng như là bị phi lễ, nhanh chóng dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, “Được, em không hỏi."
Hắn còn cần tráng dương sao? Phi!
Ánh mắt Tô Yên quá mức mãnh liệt, khóe miệng Giang Cảnh Xuyên giật giật, đôi tay khoát lên trên bờ vai cô, ép buộc cô nhìn về phía hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Em nghe cho rõ, không cần nghĩ chút chuyện đó có được hay không, anh đây là đang chuẩn bị có thai."
Lời này nói thật...
Chính hắn đều cảm thấy không đúng, vội vàng giải thích nói: “Không phải anh chuẩn bị có thai, ôi chao, cùng em nói thật không rõ ràng, tóm lại chính là ý tứ như vậy."
Tô Yên kinh ngạc khẽ nhếch miệng, cô nghĩ đến đoạn thời gian trước cùng dì Vương nói chuyện, nhớ rõ khi đó dì Vương xác thực là nói, thời gian chuẩn bị mang thai muốn tốt là phải mấy tháng, chuẩn bị có thai này chẳng lẽ cùng đàn ông cũng có quan hệ sao?
Chuyện này....
Việc này thật sự đừng trách cô, trước kia nam giới duy nhất có thể tiếp xúc chính là hoàng thượng, có ai từng nghe hoàng thượng cần chuẩn bị có thai sao?
"Ách... Không thể nào?" Tô Yên vẫn là cảm thấy rất thần kỳ, cào Giang Cảnh Xuyên truy vấn, nói: “Anh cũng cần chuẩn bị có thai a? Vậy đều cần làm chuyện gì?"
"Em cho rằng mang thai là chuyện một mình em sao?" Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên trước đó cũng không biết cần chuẩn bị có thai, vẫn là dì Vương phổ cập kiến thức sau đó hắn đặc biệt tra trên mạng, xác thực, bây giờ áp lực công việc của mọi người lớn, thêm vào không khí ô nhiễm a an toàn thực phẩm a, mọi người trên cơ bản đều là kém xa trạng thái khỏe mạnh, vì có một bảo bảo khỏe mạnh, dĩ nhiên là phải chuẩn bị tốt một phen.
Tô Yên không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên không phải chuyện một mình em, một mình em làm sao mang thai?"
"Không phải, anh nói không phải cái này, ý anh là nói, từ chuẩn bị mang thai đến mang thai lại đến khi sinh, không phải chuyện của một mình em." Giang Cảnh Xuyên nhìn khuôn mặt mờ mịt của vợ, không khỏi than thở một hơi, “Thôi, không nói cái này, dù sao về sau em thấy dì Vương bảo anh uống canh gì, em giữ yên lặng là tốt nhất ra vẻ không có thấy, không cho phép kinh ngạc, không cho phép hỏi anh đang uống cái gì, biết không?"
Lời như vậy quá lúng túng.
Tô Yên liên tưởng tới vừa rồi cô còn cùng dì Vương nói thiên vị, nhất thời sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, “Được rồi, em biết."
Đã nói tới chuyện chuẩn bị có thai, Giang Cảnh Xuyên liền có lời nói muốn hỏi, “Trước đó không phải em đã nói, muốn muộn vài năm mới có đứa nhỏ sao? Tại sao lại thay đổi chủ ý? Có phải ba mẹ anh còn có ông nội, bà nội gây áp lực cho em hay không?"
Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể nghĩ đến cái này, rõ ràng ngay từ đầu Tô Yên là nói muốn muộn một hai năm mới sinh đứa nhỏ, thế nào bây giờ đã thay đổi chủ ý đây?
"Nếu như chính em không muốn, bọn họ lại bức em, em trực tiếp nói với bọn họ là anh không muốn đứa nhỏ là được, biết không? Đừng ngốc nghếch một mình gánh."
Trước đó có ý nghĩ như thế, là bởi vì đối với Giang Cảnh Xuyên cũng không phải rất hiểu rõ, đối với thời đại này cũng không hiểu rõ, u mê hồ đồ như thế sinh đứa nhỏ, vậy cũng quá không có cảm giác an toàn.
Bây giờ thay đổi chủ ý, một mặt là bởi vì công lực tẩy não của dì Vương không phải mạnh bình thường, phương diện khác lại là khẳng định nhân phẩm của Giang Cảnh Xuyên, cô biết, chỉ cần không phát sinh ngoài ý muốn lớn gì, cô cùng Giang Cảnh Xuyên có thể thật sẽ làm vợ chồng cả một đời, đã như vậy, mang thai hình như cũng không phải khó mà tiếp nhận như vậy.
Có lẽ như dì Vương nói, có đứa nhỏ, trên đời này liền có người cùng cô chân chính huyết mạch tương liên, loại lời nói này đối với một người lẻ loi một mình đã lâu như Tô Yên mà nói là không có sức chống cự.
Tô Yên lắc đầu, ôm chặt Giang Cảnh Xuyên, đầu chôn tại trước ngực hắn, nghẹn tiếng nói:“Không phải, ông nội, bà nội không có cùng em nói cái này, là em bắt đầu cảm thấy có một đứa nhỏ thuộc về chúng ta cũng không tệ, lại nói, tuổi anh cũng lớn... Em nghĩ, anh hẳn là hi vọng sớm thấy bảo bảo đi?"
Vốn nghe lời nói phía trước còn rất thư thái rất cảm động, nghe đến mặt sau, sắc mặt Giang Cảnh Xuyên không còn tốt như vậy, hắn đẩy Tô Yên ra, gằn từng chữ: “Anh lớn tuổi? Anh lớn tuổi?"
Hắn phong nhã hào hoa có được không!
Hắn lớn tuổi chỗ nào!
Hắn còn có thể giả mạo miếng thịt non có được không!
Tô Yên biết mình nhất thời nói sai, lập tức không mở miệng.
"Em nói đi, anh lớn tuổi chỗ nào? Em đây là có ý gì?" Giang tiên sinh rất ủy khuất, rõ ràng trên bảng phú hào, hắn vẫn là miếng thịt non tuổi trẻ đầy hứa hẹn đâu, thế nào trong lòng bà xã nhà mình, hắn liền bị phân chia vào phạm trù lớn tuổi? Quả thực tức đến Thái Bình Dương.
Giang Cảnh Xuyên mãi cho đến buổi tối trong lòng đều nghẹn một cổ bực bội, vốn nghĩ Tô Yên cảm mạo còn chưa khỏe hẳn, hai ngày nay đều cho cô nghỉ để cô nghỉ ngơi, nghĩ đến lời cô nói, là người đàn ông đều nhịn không được, vừa lên giường liền đem Tô Yên đè ở dưới thân, thở phì phò nói:“Trà mát dùng hiệu nghiệm chứ, anh nhìn tinh thần em hết sức tốt."
"Không không không, em còn chưa có khỏe!" Tô Yên từ lúc biết lỡ lời, cả buổi tối đều cẩn thận dè dặt ôm bắp đùi nói hết lời hay, bất đắc dĩ bên tai trong đầu óc Giang Cảnh Xuyên đều là một câu nói xoay quanh, đó chính là hắn lớn tuổi.
Đàn ông muốn chứng minh mình còn trẻ, có thể có phương pháp gì?
Chỉ có thể dùng hết sức lực lăn qua lăn lại bà xã nhà mình.
Để cô biết, động cơ của hắn vẫn còn trẻ, hừ hừ.
Thiên lôi đụng địa hỏa, chăn nổi sóng hồng.
Lúc Tô Yên không biết đêm nay là đêm nao, Giang Cảnh Xuyên một ngụm cắn lên bờ vai cô, phía dưới động càng lợi hại, ép hỏi cô: “Anh lớn tuổi sao?"
"Không... Không lớn..." Tô Yên đều sắp khóc.
Cô nào biết chỉ một câu nói mà hắn sẽ để ý như vậy.
Sớm biết cô đã không nói.
"Em nói anh không lớn?" Giang Cảnh Xuyên tại bên tai cô cúi đầu cười.
Tô Yên hận không thể bịt lấy lỗ tai, rốt cuộc không muốn nghe loại ô ngôn uế ngữ này.
Có ý gì! Có ý gì!
Cô không muốn lại cùng người dơ bẩn như vậy nói chuyện!
Ngày hôm sau, Giang Cảnh Xuyên sảng khoái tinh thần, Tô Yên sắc mặt ửng hồng, khi dì Vương thu dọn căn phòng, phát hiện khăn trải giường thế nhưng đều đổi, bà là người từng trải, một cái liền nhìn ra tối hôm qua phát sinh chuyện gì.
Dì Vương nghĩ đến Tô Yên khoảng thời gian này còn đang uống thuốc cảm, thế là đơn giản làm một việc thô tục ——
Bà thừa dịp Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ở dưới lầu ăn sáng, vội vàng đóng cửa phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm thùng rác, khoảng thời gian này phu nhân không thể mang thai, còn đang uống thuốc đấy, lướt lướt, sau khi nhìn thấy áo mưa nhỏ đã dùng qua trong thùng rác, lúc này mới an tâm không ít.
Tiên sinh cùng phu nhân đều không phải người không hiểu chuyện như vậy.
Dì Vương nhìn mấy cái áo mưa nhỏ, thầm nghĩ, lần này số lượng có thể quá nhiều hay không, thân thể nhỏ nhắn của phu nhân nhận được sao?
Cảm thấy mình hình như có điểm dơ bẩn dì Vương lắc đầu, đem tâm tư bát nháo đều ném ở sau ót.
Khi ăn bữa sáng, Tô Yên không muốn phản ứng lại Giang Cảnh Xuyên, ý định hôm nay tuyệt đối không đưa hắn ra cửa đi làm, nào biết vừa mới ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên không nhanh không chậm nói: “Em còn thiếu anh một yêu cầu, muộn không bằng sớm, liền hôm nay đi."
Tô Yên cảnh giác nhìn hắn, còn cảm thấy hắn nói yêu cầu không phải đứng đắn gì.
"Đừng nhìn anh như vậy, yên tâm, tuyệt đối là yêu cầu hợp lý." Giang Cảnh Xuyên đôi tay nắm cùng một chỗ, “Hôm nay cùng anh đi làm một ngày đi."
"Em theo anh đi làm?" Tô Yên còn cho rằng mình xuất hiện nghe nhầm.
"Đúng, phòng làm việc của anh rất lớn, lại có notebook, trong công ty còn có quà vặt, em chỉ ngồi đó khi anh làm việc là được." Đây là Giang Cảnh Xuyên sớm đã có ý nghĩ, cảm thụ một lần cô cùng hắn tăng ca thật sự quá tốt đẹp, hắn còn muốn thiết thiết thực thực cảm thụ một lần nữa.
Khi hắn ngẩng đầu, là có thể thấy cô làm tổ ở trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Khi hắn uống nước, cô vừa vặn cũng nhìn lại, hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy thỏa mãn.
Mắt nhìn Tô Yên còn đang do dự, Giang Cảnh Xuyên không chút đếm xỉa mà nói: “Đương nhiên, yêu cầu này em không thể thỏa mãn anh, vậy thì cái khác."
Lời này người khác nghe có thể sẽ không hiểu sai, mặt Tô Yên đều đỏ, nhanh chóng chặn trước khi hắn nói lời càng quá đáng, nói: “Được được được, em lại không có nói không đi."
Bây giờ quay đầu suy nghĩ, lúc trước cái người Giang Cảnh Xuyên đó cả lời nói đều không nguyện nói thêm mấy câu dường như chỉ phảng phất tồn tại trong giấc mộng.
Hoàn toàn cùng kẻ lưu manh trước mắt này không giống chút nào a!
Có thể đem cái người Giang tiên sinh trước đó trả lại cho cô hay không a!
Tô Yên đi đổi quần áo, khi đang chuẩn bị ra cửa, nghĩ đến một việc, lại quay trở về, trước đó cô tại cửa hàng miễn thuế sân bay nhất thời mua sắm thỏa thích, mua nước hoa có thể căn bản đều không dùng được, cô tìm kiếm một chút, tìm ra ba lọ nước hoa còn không có mở bao bì mang theo.
Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn cô đang đùa nghịch nước hoa, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Em mang cái này làm gì?"
"Đưa cho thư ký còn có trợ lý của anh a, em nhớ anh từng nói Vương trợ lý là có bạn gái đi?" Giang Cảnh Xuyên có hai thư ký cùng trợ lý chuyên môn, kỳ thật lấy thân phận của cô, căn bản không cần chuẩn bị mấy thứ này, nhưng Tô Yên cảm thấy, cùng thư ký trợ lý của Giang Cảnh Xuyên làm tốt quan hệ là phi thường cần thiết.
Không nói cái khác, người khác cũng thật không phải để ý lọ nước hoa này, nhưng không có người không thích quà, về sau quen thuộc, Giang Cảnh Xuyên phát sinh chuyện gì lúc cô nhìn không thấy, nói không chừng thư ký cùng trợ lý còn sẽ lộ ra mấy câu.
Chuyện thực chứng minh, ý nghĩ này của Tô Yên còn là quyết định chính xác.
Khi Tô Yên xuất hiện tại Giang thị, hơn nữa đem nước hoa đưa cho thư ký cùng trợ lý, sau đó thư ký Lynda cao hứng không thôi, còn nói cho cô một việc.
Đó chính là mấy ngày hôm trước khi bọn họ vừa mới trở về Vương Tư Kỳ đã tới.
Lynda sinh động như thật nói: “Khi Vương tiểu thư đi ra ngoài hốc mắt đều đỏ, chúng tôi còn cho rằng Giang tổng cùng cô ta cãi nhau."
Có thể làm đến thư ký tổng giám đốc, không riêng gì trình độ nghiệp vụ hạng nhất, càng phải có ánh mắt không tầm thường, Lynda trước đó đã nhìn ra, Vương Tư Kỳ đó đối với Giang tổng của bọn họ là có ý, Lynda không phải rất thích Vương Tư Kỳ, cảm thấy cô ta quá cao ngạo, bình thường tuy rằng cùng các cô cũng chào hỏi, nhưng ánh mắt nhìn người khác đều là cao cao tại thượng, chán ghét cực kỳ. Bất quá là so với người khác có tiền hơn, còn thật cho rằng mình xuất thân tôn quý hơn sao?
Tô Yên về phương diện này là rất tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, nếu như hắn cùng Vương Tư Kỳ có thể, tám trăm năm trước đã cùng một chỗ, nào đâu còn đến phiên cô?
Không có cùng một chỗ chính là bởi vì Giang Cảnh Xuyên không thích Vương Tư Kỳ, chỉ đơn giản như vậy.
Khi Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Vương Tư Kỳ phản ứng đều rất bình thản, hắn trước kia không thích, bây giờ không thích, về sau cũng sẽ không thích.
Nhưng Vương Tư Kỳ là thật hết sức làm người ta chán ghét, nghĩ đến một lần đó cô ta thế nhưng chạy đến trong nhà cùng cô thị uy, trong lòng Tô Yên chán ghét cực kỳ, trên mặt cười càng vui vẻ, “Vậy sao? Lynda, màu son môi của cô hôm nay rất đẹp mắt, là nhãn hiệu gì a?"
Cơ hồ không có phụ nữ nào có thể đỡ nổi loại nội dung tán gẫu này, Lynda có chút thẹn thùng cười cười, “Đều là một nhãn hiệu bình thường a, không đắt."
"Rất thích hợp với cô, nhìn cô thật trắng."
Khi Tô Yên cùng người kết giao, vẫn đều tuân theo một nguyên tắc, trước mặt người có ánh mắt không tự cao tự đại, chỉ xem cô như là bạn bè mà đối đãi, trước mặt người không có ánh mắt phải làm dáng, miễn cho đối phương lên mặt hếch mũi.
Rất hiển nhiên, Lynda thuộc về hàng ngũ có ánh mắt.
Trợ lý của Giang Cảnh Xuyên tuy rằng là người đàn ông, nhưng đối với quà của Tô Yên vẫn là rất thích, vừa vặn lập tức ngày kỷ niệm tình yêu sẽ đến, hắn có thể đưa cho tình nhân, trợ lý tin tưởng, lấy địa vị của vợ ông chủ, mua nước hoa khẳng định cũng là nhãn hiệu lớn, tình nhân sẽ không ghét bỏ mình không biết chọn quà đi?
Tóm lại, Tô Yên dùng một hộp sủi cảo thủy tinh còn có nước hoa liền thành công tăng hảo cảm của thư ký còn có trợ lý của Giang Cảnh Xuyên.
Trở lại phòng làm việc, Giang Cảnh Xuyên đang bận rộn công việc, Tô Yên cũng không quấy rầy hắn, ngồi ở trên ghế sofa một bên nghĩ chuyện Vương Tư Kỳ.
Kỳ thật Vương Tư Kỳ thật không đáng để lo lắng, nhưng người như vậy sẽ thường xuất hiện tăng cảm giác tồn tại, thật sự làm người ta chán ghét.
Cô không tính chủ động ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Vương Tư Kỳ, uống dấm là có thể, nhưng khi cùng đàn ông uống dấm không thể có đối tượng cụ thể, con người đều là như vậy, có khi một việc cũng không đáng để ý, bị người khác hai lần ba lượt nhắc tới, sẽ có ấn tượng.
Quan trọng nhất là, Giang Cảnh Xuyên ngay từ đầu đã ở trước mặt cô biểu lộ quyết tâm, lần trước trực tiếp đem máy coffee của Vương Tư Kỳ lấy đi, cô nghĩ, Giang Cảnh Xuyên khẳng định là trả lại cho cô ta.
Cô nghĩ không thông, Vương Tư Kỳ này bộ dạng không kém, trong nhà lại có tiền, làm sao đôi mắt trông mong muốn làm kẻ thứ ba a?
Bất quá cái này cũng có nghĩa là Giang Cảnh Xuyên là thật hết sức ưu tú rất đáng cướp, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên, thầm nghĩ, ai cũng đều đừng nghĩ cùng cô cướp Giang Cảnh Xuyên.
Nếu tay ai dám duỗi tới, trực tiếp chém.
Có lẽ là phát hiện ra ánh mắt Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng nhìn lại, hắn cười nói: “Nếu như nhàm chán thì coi ti vi, hoặc giả vào bên trong ngủ một lát."
Gian nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên có một cái giường.
"Em không muốn đi ngủ. Thôi, anh bận rộn của anh."
Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa cúi đầu nhìn hạng mục, Tô Yên thừa dịp hắn không chú ý, chụp hắn một tấm.
Quả thật, đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất, Tô Yên suy nghĩ một chút, trực tiếp đăng vòng bè bạn ——
Cùng ông xã đi làm
Cô phát hiện Giang Cảnh Xuyên là thật rất thích cùng cô chụp ảnh đăng vòng bè bạn, Tần Huyên nói đây là đang thể hiện tình cảm.
Mấu chốt nhất là, mỗi khi hắn thể hiện tình cảm lúc nào cũng sẽ đặc biệt nhắc nhở cô nhìn.
Khi giám đốc tài chính cùng giám đốc tiêu thụ lên báo cáo công việc thật là áp lực như núi, trước kia đối mặt ông chủ là đủ, lúc này vợ ông chủ ở một bên nhìn, đó chính là đối mặt hai ngọn núi khổng lồ.
Mặc kệ nói vậy là như thế nào, đầu đề hôm nay của nội bộ Giang thị chính là Tô Yên.
Đám đàn ông cũng dám bí mật nói bộ dạng vợ ông chủ thật đẹp.
Đám phụ nữ lại quang minh chính đại thảo luận màu son của Tô Yên.
Hôm nay tâm tình Giang tổng tốt chưa từng có, chút điểm này nhân viên Giang thị đều rất đồng tình, tâm tình Tô Yên lại không tươi tốt như vậy.
Cô theo dõi xong một tập phim truyền hình, phát hiện trên tay dính chocolate, thế là chạy đến toilet muốn rửa tay, kết quả đứng ở trước gương, không thể tránh khỏi nghĩ đến chuyện ngày đó, cô lại cúi đầu nhìn xem tay mình, cả người đều không khỏe.
Đến khi muốn đi toilet, Tô Yên trực tiếp đi ra bên ngoài, Giang Cảnh Xuyên gọi cô lại, “Em đi đâu vậy?"
"Đi toilet a."
"Phòng làm việc không phải có sao?" Giang Cảnh Xuyên lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, phỏng chừng cũng nghĩ đến chuyện ngày đó, tươi cười rất có nội hàm, lượng tin tức cũng rất lớn.
Tô Yên liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: “Phong thủy toilet phòng làm việc của anh không tốt, ảnh hưởng tâm tình, cám ơn."
Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đi vào, bên trong là một cái sân không lớn không nhỏ, một bên sân còn có giá dây nho leo, dưới cái giá có bàn đá và ghế đá, bên kia sân trồng hoa hoa cỏ cỏ, có thể bởi vì bình thường không có người cẩn thận xử lý, nhìn rất hỗn độn.
"Không biết vì sao, dây nho leo này bây giờ đều không kết quả, lúc anh còn nhỏ, mỗi khi mùa hè đến, rõ ràng sẽ có rất nhiều quả nho, nói tới cũng kỳ quái, sau khi bà ngoại anh đi, nó không kết quả nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì đều vô dụng." Giang Cảnh Xuyên đi đến dưới dây nho leo, cùng Tô Yên hồi ức chuyện lý thú hồi nhỏ.
Đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, cái sân nho nhỏ này chính là minh chứng thơ ấu vô ưu vô lự hắn từng có.
Mùa hè, dưa hấu ướp lạnh, còn có quả nho chua ngọt, cùng với quạt hương bồ của bà ngoại, đây chính là ký ức tốt đẹp nhất trong mùa hè.
Tô Yên chú ý thấy trên tường sân nhỏ có khắc dấu, sau đó chỉ từng vạch đen nối tiếp từng vạch đen, hỏi: “Cái này là gì?"
Giang Cảnh Xuyên theo ánh mắt cô nhìn qua, lỗ tai ửng đỏ, không biết là thẹn thùng hay là nóng, lần này giọng nói của hắn nhỏ rất nhiều, “Thang chiều cao, bà ngoại anh vẽ cho anh."
Mỗi lần hắn tới nhà bà ngoại, bà ngoại còn sẽ bảo hắn dựa vào tường, sau đó bà cầm than đen gạch một cái, cười tít mắt sờ sờ đầu hắn nói Tiểu Xuyên chúng ta lại cao thêm rồi.
"Tới, tới." Tô Yên kéo Giang Cảnh Xuyên, để hắn dựa vào tường, từ trong túi cầm cây son đỏ ra, cô nỗ lực kiễng chân, ở trên tường vẽ một nét, cười dịu dàng nói: “Được rồi, cái này là chiều cao của Giang tiên sinh lúc hai mươi tám tuổi. Nói không chừng khi bà ngoại trở về sẽ thấy."
Trong xương Tô Yên là tin tưởng có quỷ hồn tồn tại, cũng chính là nhờ niềm tin kiên định không đổi như vậy, có thể kiên cường trải qua nhiều ngày tại hậu cung như vậy.
Cô thủy chung tin tưởng, người nhà cô lấy một loại hình thức khác ở bên cô, chỉ là cô không nhìn thấy bọn họ mà thôi, không có nghĩa là bọn họ đã biến mất.
Chỉ cần nghĩ như vậy, cho dù gặp được ngăn trở gì, cho dù gặp được ủy khuất gì, cô còn sẽ cảm thấy, khi cô khóc, mẹ ruột cùng bà vú ở một bên ôm cô.
Như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không cảm thấy mình là cô nhi.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy ngẩn ra, lập tức xoa xoa đầu cô, chậm rãi mà nói:“Ừ, cho nên mới mang em tới, bà ngoại khẳng định sẽ cảm thấy ánh mắt anh thật tốt."
"Mới không phải ánh mắt anh tốt." Tô Yên cãi lại, nói, “Rõ ràng là ánh mắt ông nội, bà nội tốt, chọn em làm cháu dâu."
Cô bây giờ đối với nguyên nhân bà Giang ông Giang cưng chiều đã không còn hiếu kỳ, cô có thể cảm giác được, hai người già đó là chân tâm thật ý đối tốt với cô, vậy là đủ.
Nói không chừng trong này lại là một đoạn chuyện cũ khác.
Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy Tô Yên nói cũng đúng, thực có việc này, gật đầu, “Xem ra anh phải cảm ơn ông nội, bà nội đàng hoàng, nếu như không phải bọn họ, anh không gặp được em."
Thật là cảm giác rất kỳ quái a, rõ ràng mấy tháng trước, hắn còn đang vì đoạn hôn nhân này nhức đầu, không biết có phải nên kết thúc hay không, bây giờ tâm cảnh không giống nhau, thậm chí bắt đầu vui mừng, vui mừng mình cưới cô, vui mừng mình trăm năm thiện lương, vui mừng không có đề xuất ly hôn.
"Không biết anh nói có phải thật hay không, không biết có phải lấy lệ em hay không." Trong lòng Tô Yên nghẹn cười, cô biết Giang Cảnh Xuyên nói đều là thật, nhưng hắn cùng cô phải cảm ơn nhất là nguyên thân, cô không biết nguyên thân là chết, hay là giống như cô chiếm cứ thân thể một người khác sống tiếp, cho dù ra sao, trong lòng cô đối với vốn-là-Tô-Yên đều là vô cùng cảm kích.
Giang Cảnh Xuyên kéo cô đi vào trong phòng, cười nói: “Anh nói là thật hay giả, chẳng lẽ em còn không biết? Lời buồn nôn anh không nói ở nơi này, nói không chừng bà ngoại anh thật đang ở một bên nhìn anh, vậy thì quá lúng túng, về nhà lại nói với em."
Đây là một nhà lầu hai tầng, trên vách tường nhà bò đầy dây thường xuân, cũng bởi vì là nằm sâu nhất trong ngõ hẻm, cho nên tại mùa hè nóng bức này, trong nhà lại là hết sức mát lạnh.
Bài trí trong nhà đều rất đơn giản, Giang Cảnh Xuyên kéo Tô Yên ngồi trên giường trúc trong nhà chính, vỗ vỗ giường trúc phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt nói: “Nhà em có cái này không? Mùa hè, sau khi ăn cơm tắm rửa xong, bà ngoại sẽ đem giường trúc dời vào trong sân, anh ngồi ở trên ngắm sao ăn dưa hấu, lúc đó cảm thấy cái giường này thật lớn, bây giờ nhìn lại nhỏ như vậy?"
Tô Yên đương nhiên là đối với loại giường trúc này không có hồi ức, cô lắc đầu, lại sợ đến lúc đó lộ nhân bánh, chỉ nói: “Có thể có, nhưng em không nhớ rõ."
"Bà ngoại anh là người tâm địa đặc biệt lương thiện, kỳ thật gia cảnh mẹ anh thật là phi thường bình thường, ông ngoại anh đã qua đời lúc mẹ anh học trung học cơ sở, toàn bộ cái nhà này đều là bà ngoại anh một người chống đỡ, chờ sau khi mẹ anh lấy chồng, hàng xóm láng giềng đều hỏi bà ngoại anh tại sao không dọn đến biệt thự lớn, dù sao con gái gả cho nhà người có tiền như vậy, bọn họ đều cho rằng bà ngoại anh có rất nhiều tiền, kỳ thật không phải, mỗi lần mẹ anh muốn cho bà ngoại tiền, bà đều không cần, nói với mẹ anh là cuộc sống hào môn vốn là rất không dễ dàng, nếu như ba ngày hai bữa hướng nhà mẹ đẻ đưa tiền, người trong nhà khẳng định là có ý kiến."
"Em biết không, trước khi bà ngoại anh đi, ý thức đều có chút tan rã, còn phải kéo anh, bảo anh đi kiếm một cái hộp sắt trong ngăn tủ của bà, bọn anh mở ra vừa nhìn, là một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong có năm vạn đồng, đều là bà tích góp được, bà ngoại nói tiền đó để lại cho anh, giữ lại cho anh cưới vợ." Khi Giang Cảnh Xuyên nói chuyện này, tốc độ rất chậm rất chậm, Tô Yên cảm thấy, dường như hắn chỉ cần nói hơi nhanh một chút, sẽ nghẹn ngào.
Giang Cảnh Xuyên căn bản là không thiếu tiền, bà ngoại cũng biết, năm vạn đồng đó của bà còn không đủ cho Giang Cảnh Xuyên mua bộ quần áo, chỉ là đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, năm vạn đồng đó lại là trân quý nhất, đó là trọn vẹn tất cả tâm ý của một người già.
"Kỳ thật anh rất thích thân thích bên này của mẹ anh, nói thật so với bên kia của ba anh có tình người hơn, mấy cậu còn có dì anh rõ ràng là có thể dựa vào mẹ anh trải qua cuộc sống rất tốt, nhưng bọn họ trước giờ đều không có tại nơi của mẹ anh cầm một phân tiền, bọn họ cũng là một dạng thiện lương như bà ngoại anh, cảm thấy mẹ anh gả đi cuộc sống khẳng định không dễ dàng, Tiểu Yên, chờ qua đoạn thời gian, anh mang em đi gặp mấy cậu anh."
Tô Yên nghe lời này trong lòng lộp bộp một tiếng, cô còn cảm thấy mình trong cảm nhận của Giang Cảnh Xuyên thật là không đồng nhất.
Kỳ thật từ trong lời nói của Giang Cảnh Xuyên có thể cảm thụ ra, tình cảm của hắn đối với thân thích bên bà ngoại thật hết sức sâu, hắn bây giờ mang cô tới chỗ ở cũ của bà ngoại hắn, còn nói muốn mang cô đi gặp mấy cậu của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, hắn là chân chính coi cô như vợ.
Không phải Giang phu nhân Giang gia, chỉ là vợ hắn.
"Dạ, được, em cũng muốn gặp mấy cậu, bọn họ có tới hôn lễ không?" Tô Yên rất yên tâm hỏi vấn đề như vậy, bởi vì bản thân Giang Cảnh Xuyên cũng biết, khi đó kết hôn, cô là bất tình bất nguyện, không có chú ý đến mấy người nhà hắn là chuyện rất bình thường.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên một cái, gật đầu, “Tới, kỳ thật mấy cậu anh cũng rất thích em, mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc tới em, bất quá em cũng biết, lúc đó... Chúng ta cũng không phải tốt như vậy."
"Thích em là bình thường." Tô Yên phi thường vênh váo nói: “Mọi người đều thích em."
Theo quan hệ hai người thêm sâu, bọn họ nói chuyện cũng tùy tiện buông lỏng rất nhiều.
"Phải, phải, phải. Giang phu nhân người gặp người thích." Giang Cảnh Xuyên nhìn cô cười nói, trong mắt ôn nhu sủng nịch.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Cảnh Xuyên mang Tô Yên đến phòng ngủ, trên giường còn trải khăn trải giường trắng in hoa xanh sạch sẽ, trong phòng còn có bàn trang điểm cùng tủ quần áo, xem ra có chút tuổi tác, ở cạnh giường có một cái ghế dây mây, trên mặt còn có một cây quạt hương bồ, Tô Yên phán đoán đây hẳn là căn phòng của bà ngoại Giang Cảnh Xuyên, quả nhiên, ngẩng đầu vừa nhìn, trên vách tường treo một tấm hình, là trắng đen, một người phụ nữ mặc sườn xám đứng ở dưới tàng cây, bà cầm một cây dù, giống như tiểu thư khuê các thời kỳ dân quốc.
"Đây là tấm hình bà ngoại khi trẻ tuổi đi?" Tô Yên đến gần nhìn, thầm nghĩ, thì ra vẻ đẹp của mẹ Giang là di truyền từ bà ngoại.
"Ừ, đẹp không?" Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn, trong mắt đều là nhớ nhung, “Anh nghe mẹ anh nói, sau khi ông ngoại chết, khi đó có người giới thiệu bà ngoại làm công việc, tiền lương còn không thấp, nhưng người đó thích bà ngoại, là muốn mượn cớ này tiếp cận bà, bà ngoại phỏng chừng cũng biết, cự tuyệt ý tốt của người khác, kỳ thật những năm gần đây, bà ngoại đều gặp được một vài người đàn ông đối với bà đều rất tốt, mẹ anh cùng mấy cậu không phản đối bà tái giá, nhưng bà chính là không đáp ứng, nói khi cùng ông ngoại kết hôn đã hứa, một đời một đôi không tách ra."
"Bà ngoại vì nuôi sống một đại gia đình, giặt quần áo cho người ta, còn đi làm bảo mẫu, cũng rửa chén, việc bẩn mệt mỏi gì bà đều làm qua."
Người phụ nữ trong lòng Giang Cảnh Xuyên tôn trọng nhất bội phục nhất chính là bà ngoại.
Tô Yên nhìn mỹ nhân trong tấm hình, trong lòng là thật hết sức không thể lý giải, rõ ràng có thể trải qua cuộc sống rất tốt, vì sao phải lựa chọn một con đường khó đi như vậy đây?
Nhanh đến lúc chạng vạng, hai người lưu luyến không rời rời khỏi cái sân này, vốn Tô Yên là rất muốn đi ăn thịt nướng, nhưng Giang Cảnh Xuyên không đáp ứng, còn nói cô cảm mạo không thể ăn thứ như vậy, phương diện khác Giang Cảnh Xuyên đều là chiều theo cô, nhưng tại phương diện ẩm thực khỏe mạnh này, Giang Cảnh Xuyên trước giờ đều không nhượng bộ.
"Em có phải còn muốn cảm mạo hay không? Bác sĩ đều nói, không thể ăn đồ trụng dầu chua cay, thịt nướng này ăn rất nóng, em vẫn là ngoan ngoãn ăn thanh đạm chút, đương nhiên, em muốn ăn thịt nướng cũng có thể, lát nữa tự giác uống hai cốc trà mát."
Nghĩ đến mùi vị chua sảng của trà mát, Tô Yên lập tức đánh mất tâm tư muốn ăn thịt nướng.
Sau cùng Tô Yên chỉ đành cùng hắn vào một tiệm cháo.
Sau khi ăn xong cháo, hai người xuống lầu, thấy một nam một nữ đang tranh cãi, bởi vì bọn họ nói là tiếng địa phương, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đều nghe không hiểu lắm, chỉ là âm thanh bọn họ tranh cãi quá lớn, đều hấp dẫn người khác trong cửa hàng tới vây xem.
"Đây là một đôi cha con đi?" Tô Yên nhỏ giọng hỏi.
Giang Cảnh Xuyên hứng thú, hạ giọng nói: “Anh đoán là tình nhân."
"Làm sao có thể!" Tô Yên lắc đầu, người đàn ông xem ra có chút tuổi, nhìn ra cũng có bốn mươi, người phụ nữ xem ra còn rất trẻ, bộ dạng cũng hai mươi tuổi, làm sao có thể là tình nhân.
"Bằng không đánh cuộc?" Giang Cảnh Xuyên cẩn thận quan sát một phen, càng thêm nắm chắc.
"Cược gì? Tiền của em đều là của anh."
"Ai thua thì đáp ứng đối phương một yêu cầu, yêu cầu hợp lý."
"Được."
Lời nói vừa mới nói ra miệng, người trong cửa hàng nhìn một màn trước mắt đều đứng hình ——
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, lấy hình thức tổng giám đốc phi thường bá đạo ôm công chúa ôm lấy cô ấy, còn trên mặt cô ấy hôn một cái.
Giang Cảnh Xuyên đắc ý buông tay bộ dạng cần ăn đòn, “Thật ngại, anh thắng."
Tô Yên vẫn là không dám tin tưởng đôi mắt mình, rõ ràng hai người nhìn giống như là cha con a, thế nào chớp mắt liền dưới ban ngày ban mặt liếc mắt đưa tình đây?
Giang Cảnh Xuyên nhìn ra Tô Yên hoang mang cùng nghi ngờ, hợp thời giải thích nghi hoặc nói: “Tuổi hai người xác thực có chút khác biệt lớn, nhưng em không có phát hiện sao, người đàn ông đó mặc quần áo đều là tận lực giả trang trẻ tuổi, quan trọng nhất là, nếu như là cha con, sẽ không cãi nhau như vậy. Có phục hay không?"
"Được rồi, anh muốn gì?" Tô Yên vừa nhìn con mắt Giang Cảnh Xuyên híp lại, liền biết đối phương đang nghĩ chuyện thiếu nhi không nên, vội vàng đỏ mặt khẽ hô nói: “Là anh nói, muốn yêu cầu hợp lý, không thể nghĩ những thứ kia có được hay không."
Giang Cảnh Xuyên phi thường tiếc nuối nhìn Tô Yên.
Hắn vốn nghĩ muốn đổi hoàn cảnh, tỷ như trên xe a, hoặc giả phòng tắm gì đó, bị Tô Yên đúng lúc ngăn cấm như vậy, hắn đều thật ngại mở miệng tìm kiếm địa điểm play mới.
"Em đây là đang giở trò vô lại." Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái.
"Em là giở trò vô lại a, còn so với anh giở trò lưu manh tốt hơn."
"Lần đầu tiên nhìn người khác giở trò vô lại lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy, anh mở rộng kiến thức."
"Lần đầu tiên nhìn người khác giở trò lưu manh lại tươi mát thoát tục như vậy, em cũng mở rộng kiến thức."
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, hai người còn đang triển khai thảo luận kịch liệt tới cùng là giở trò vô lại hơn, hay là giở trò lưu manh hơn, đương nhiên, cũng không có thảo luận ra kết quả gì.
Dì Vương thấy hai người trở về, vội vàng từ phòng bếp bưng một chén canh đưa đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cười tít mắt nói: “Tiên sinh, đến, uống chén canh này, hôm nay phòng bếp vừa mới nấu xong."
Tô Yên rất hiếu kỳ, muốn xúm lại nhìn xem là canh gì, vì sao dì Vương đều không nói muốn cho cô uống.
Giang Cảnh Xuyên cơ trí đẩy cô ra, sau đó bưng canh một bên uống một bên đi tới phòng bếp, còn cảm thấy để Tô Yên biết hắn bởi vì chuẩn bị có thai uống canh này đó là chuyện rất kỳ quái hơn nữa rất lúng túng.
Hắn là không thích uống canh, cũng không thích ăn trái cây, bây giờ phải bắt đầu thay đổi thói quen ẩm thực của mình, bản thân nó không phải là một chuyện làm người ta thích thú, chính là nghĩ đến đây là vì sinh đứa nhỏ mà chuẩn bị, hắn liền cảm thấy ngay cả uống canh hương vị kỳ quái này đó cũng là hưởng thụ.
Tô Yên bây giờ cùng dì Vương quan hệ rất tốt, cô hướng dì Vương làm nũng nói: “Vì sao anh ấy có, tôi không? Dì Vương có phải dì thiên vị hay không?"
Dì Vương phì cười, bà biết, trên một vài sự tình phu nhân hết sức lý trí thành thục, nhưng về mặt sinh hoạt, chính là đứa bé, cái gì đều không hiểu.
"Vâng vâng vâng, coi như là tôi thiên vị." Dì Vương nhìn Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài, cũng không cùng Tô Yên giải thích rõ, chỉ có thể đẩy cô một cái, liền đi tới phòng bếp.
Bà phải kiểm tra một chút, có phải tiên sinh thật uống hết hay không.
Khi Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài lỗ tai vẫn đỏ, nhìn Tô Yên muốn đuổi theo hỏi, hắn vội vàng một phen kéo cô đi lên lầu.
"Làm gì vậy? Uống cái gì tốt còn không cho em biết?" Tô Yên căn bản không có nghĩ hướng phương diện chuẩn bị có thai này.
Vừa về phòng ngủ, Giang Cảnh Xuyên cũng không thể nhịn được, “Đừng nói, anh đều bị em làm mất mặt."
Cho dù trong lòng tức giận vì Tô Yên trì độn, nhưng khi nói chuyện trên mặt vẫn là mang tươi cười.
"Có ý gì? Em làm anh mất mặt? Em làm gì?" Tô Yên mơ hồ cảm thấy là cùng chén canh đó có liên quan, nhưng cô chính là nghĩ không ra, mất thể diện cùng canh đó có quan hệ gì.
Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mi tâm, tức giận nói: “Em cảm thấy anh uống canh đó là vì cái gì? Còn không phải là vì..." Nói không nên lời.
"Anh không nói thì thôi." Nhìn Giang Cảnh Xuyên nhăn nhăn nhó nhó, Tô Yên cảm thấy khẳng định không phải chuyện gì tốt, bằng không sao Giang Cảnh Xuyên có thể thẹn thùng như vậy?
Thẹn thùng? Thẹn quá hóa giận?
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng có một cái phán đoán to gan không phải rất phù hợp thực tế, sẽ không phải là canh tráng dương chứ?
Cô thật sự không khống chế được ánh mắt mình, từ trên mặt Giang Cảnh Xuyên chậm rãi dời xuống đến địa phương nào đó, bộ dạng như là bị phi lễ, nhanh chóng dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, “Được, em không hỏi."
Hắn còn cần tráng dương sao? Phi!
Ánh mắt Tô Yên quá mức mãnh liệt, khóe miệng Giang Cảnh Xuyên giật giật, đôi tay khoát lên trên bờ vai cô, ép buộc cô nhìn về phía hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Em nghe cho rõ, không cần nghĩ chút chuyện đó có được hay không, anh đây là đang chuẩn bị có thai."
Lời này nói thật...
Chính hắn đều cảm thấy không đúng, vội vàng giải thích nói: “Không phải anh chuẩn bị có thai, ôi chao, cùng em nói thật không rõ ràng, tóm lại chính là ý tứ như vậy."
Tô Yên kinh ngạc khẽ nhếch miệng, cô nghĩ đến đoạn thời gian trước cùng dì Vương nói chuyện, nhớ rõ khi đó dì Vương xác thực là nói, thời gian chuẩn bị mang thai muốn tốt là phải mấy tháng, chuẩn bị có thai này chẳng lẽ cùng đàn ông cũng có quan hệ sao?
Chuyện này....
Việc này thật sự đừng trách cô, trước kia nam giới duy nhất có thể tiếp xúc chính là hoàng thượng, có ai từng nghe hoàng thượng cần chuẩn bị có thai sao?
"Ách... Không thể nào?" Tô Yên vẫn là cảm thấy rất thần kỳ, cào Giang Cảnh Xuyên truy vấn, nói: “Anh cũng cần chuẩn bị có thai a? Vậy đều cần làm chuyện gì?"
"Em cho rằng mang thai là chuyện một mình em sao?" Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên trước đó cũng không biết cần chuẩn bị có thai, vẫn là dì Vương phổ cập kiến thức sau đó hắn đặc biệt tra trên mạng, xác thực, bây giờ áp lực công việc của mọi người lớn, thêm vào không khí ô nhiễm a an toàn thực phẩm a, mọi người trên cơ bản đều là kém xa trạng thái khỏe mạnh, vì có một bảo bảo khỏe mạnh, dĩ nhiên là phải chuẩn bị tốt một phen.
Tô Yên không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên không phải chuyện một mình em, một mình em làm sao mang thai?"
"Không phải, anh nói không phải cái này, ý anh là nói, từ chuẩn bị mang thai đến mang thai lại đến khi sinh, không phải chuyện của một mình em." Giang Cảnh Xuyên nhìn khuôn mặt mờ mịt của vợ, không khỏi than thở một hơi, “Thôi, không nói cái này, dù sao về sau em thấy dì Vương bảo anh uống canh gì, em giữ yên lặng là tốt nhất ra vẻ không có thấy, không cho phép kinh ngạc, không cho phép hỏi anh đang uống cái gì, biết không?"
Lời như vậy quá lúng túng.
Tô Yên liên tưởng tới vừa rồi cô còn cùng dì Vương nói thiên vị, nhất thời sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, “Được rồi, em biết."
Đã nói tới chuyện chuẩn bị có thai, Giang Cảnh Xuyên liền có lời nói muốn hỏi, “Trước đó không phải em đã nói, muốn muộn vài năm mới có đứa nhỏ sao? Tại sao lại thay đổi chủ ý? Có phải ba mẹ anh còn có ông nội, bà nội gây áp lực cho em hay không?"
Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể nghĩ đến cái này, rõ ràng ngay từ đầu Tô Yên là nói muốn muộn một hai năm mới sinh đứa nhỏ, thế nào bây giờ đã thay đổi chủ ý đây?
"Nếu như chính em không muốn, bọn họ lại bức em, em trực tiếp nói với bọn họ là anh không muốn đứa nhỏ là được, biết không? Đừng ngốc nghếch một mình gánh."
Trước đó có ý nghĩ như thế, là bởi vì đối với Giang Cảnh Xuyên cũng không phải rất hiểu rõ, đối với thời đại này cũng không hiểu rõ, u mê hồ đồ như thế sinh đứa nhỏ, vậy cũng quá không có cảm giác an toàn.
Bây giờ thay đổi chủ ý, một mặt là bởi vì công lực tẩy não của dì Vương không phải mạnh bình thường, phương diện khác lại là khẳng định nhân phẩm của Giang Cảnh Xuyên, cô biết, chỉ cần không phát sinh ngoài ý muốn lớn gì, cô cùng Giang Cảnh Xuyên có thể thật sẽ làm vợ chồng cả một đời, đã như vậy, mang thai hình như cũng không phải khó mà tiếp nhận như vậy.
Có lẽ như dì Vương nói, có đứa nhỏ, trên đời này liền có người cùng cô chân chính huyết mạch tương liên, loại lời nói này đối với một người lẻ loi một mình đã lâu như Tô Yên mà nói là không có sức chống cự.
Tô Yên lắc đầu, ôm chặt Giang Cảnh Xuyên, đầu chôn tại trước ngực hắn, nghẹn tiếng nói:“Không phải, ông nội, bà nội không có cùng em nói cái này, là em bắt đầu cảm thấy có một đứa nhỏ thuộc về chúng ta cũng không tệ, lại nói, tuổi anh cũng lớn... Em nghĩ, anh hẳn là hi vọng sớm thấy bảo bảo đi?"
Vốn nghe lời nói phía trước còn rất thư thái rất cảm động, nghe đến mặt sau, sắc mặt Giang Cảnh Xuyên không còn tốt như vậy, hắn đẩy Tô Yên ra, gằn từng chữ: “Anh lớn tuổi? Anh lớn tuổi?"
Hắn phong nhã hào hoa có được không!
Hắn lớn tuổi chỗ nào!
Hắn còn có thể giả mạo miếng thịt non có được không!
Tô Yên biết mình nhất thời nói sai, lập tức không mở miệng.
"Em nói đi, anh lớn tuổi chỗ nào? Em đây là có ý gì?" Giang tiên sinh rất ủy khuất, rõ ràng trên bảng phú hào, hắn vẫn là miếng thịt non tuổi trẻ đầy hứa hẹn đâu, thế nào trong lòng bà xã nhà mình, hắn liền bị phân chia vào phạm trù lớn tuổi? Quả thực tức đến Thái Bình Dương.
Giang Cảnh Xuyên mãi cho đến buổi tối trong lòng đều nghẹn một cổ bực bội, vốn nghĩ Tô Yên cảm mạo còn chưa khỏe hẳn, hai ngày nay đều cho cô nghỉ để cô nghỉ ngơi, nghĩ đến lời cô nói, là người đàn ông đều nhịn không được, vừa lên giường liền đem Tô Yên đè ở dưới thân, thở phì phò nói:“Trà mát dùng hiệu nghiệm chứ, anh nhìn tinh thần em hết sức tốt."
"Không không không, em còn chưa có khỏe!" Tô Yên từ lúc biết lỡ lời, cả buổi tối đều cẩn thận dè dặt ôm bắp đùi nói hết lời hay, bất đắc dĩ bên tai trong đầu óc Giang Cảnh Xuyên đều là một câu nói xoay quanh, đó chính là hắn lớn tuổi.
Đàn ông muốn chứng minh mình còn trẻ, có thể có phương pháp gì?
Chỉ có thể dùng hết sức lực lăn qua lăn lại bà xã nhà mình.
Để cô biết, động cơ của hắn vẫn còn trẻ, hừ hừ.
Thiên lôi đụng địa hỏa, chăn nổi sóng hồng.
Lúc Tô Yên không biết đêm nay là đêm nao, Giang Cảnh Xuyên một ngụm cắn lên bờ vai cô, phía dưới động càng lợi hại, ép hỏi cô: “Anh lớn tuổi sao?"
"Không... Không lớn..." Tô Yên đều sắp khóc.
Cô nào biết chỉ một câu nói mà hắn sẽ để ý như vậy.
Sớm biết cô đã không nói.
"Em nói anh không lớn?" Giang Cảnh Xuyên tại bên tai cô cúi đầu cười.
Tô Yên hận không thể bịt lấy lỗ tai, rốt cuộc không muốn nghe loại ô ngôn uế ngữ này.
Có ý gì! Có ý gì!
Cô không muốn lại cùng người dơ bẩn như vậy nói chuyện!
Ngày hôm sau, Giang Cảnh Xuyên sảng khoái tinh thần, Tô Yên sắc mặt ửng hồng, khi dì Vương thu dọn căn phòng, phát hiện khăn trải giường thế nhưng đều đổi, bà là người từng trải, một cái liền nhìn ra tối hôm qua phát sinh chuyện gì.
Dì Vương nghĩ đến Tô Yên khoảng thời gian này còn đang uống thuốc cảm, thế là đơn giản làm một việc thô tục ——
Bà thừa dịp Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ở dưới lầu ăn sáng, vội vàng đóng cửa phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm thùng rác, khoảng thời gian này phu nhân không thể mang thai, còn đang uống thuốc đấy, lướt lướt, sau khi nhìn thấy áo mưa nhỏ đã dùng qua trong thùng rác, lúc này mới an tâm không ít.
Tiên sinh cùng phu nhân đều không phải người không hiểu chuyện như vậy.
Dì Vương nhìn mấy cái áo mưa nhỏ, thầm nghĩ, lần này số lượng có thể quá nhiều hay không, thân thể nhỏ nhắn của phu nhân nhận được sao?
Cảm thấy mình hình như có điểm dơ bẩn dì Vương lắc đầu, đem tâm tư bát nháo đều ném ở sau ót.
Khi ăn bữa sáng, Tô Yên không muốn phản ứng lại Giang Cảnh Xuyên, ý định hôm nay tuyệt đối không đưa hắn ra cửa đi làm, nào biết vừa mới ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên không nhanh không chậm nói: “Em còn thiếu anh một yêu cầu, muộn không bằng sớm, liền hôm nay đi."
Tô Yên cảnh giác nhìn hắn, còn cảm thấy hắn nói yêu cầu không phải đứng đắn gì.
"Đừng nhìn anh như vậy, yên tâm, tuyệt đối là yêu cầu hợp lý." Giang Cảnh Xuyên đôi tay nắm cùng một chỗ, “Hôm nay cùng anh đi làm một ngày đi."
"Em theo anh đi làm?" Tô Yên còn cho rằng mình xuất hiện nghe nhầm.
"Đúng, phòng làm việc của anh rất lớn, lại có notebook, trong công ty còn có quà vặt, em chỉ ngồi đó khi anh làm việc là được." Đây là Giang Cảnh Xuyên sớm đã có ý nghĩ, cảm thụ một lần cô cùng hắn tăng ca thật sự quá tốt đẹp, hắn còn muốn thiết thiết thực thực cảm thụ một lần nữa.
Khi hắn ngẩng đầu, là có thể thấy cô làm tổ ở trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Khi hắn uống nước, cô vừa vặn cũng nhìn lại, hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy thỏa mãn.
Mắt nhìn Tô Yên còn đang do dự, Giang Cảnh Xuyên không chút đếm xỉa mà nói: “Đương nhiên, yêu cầu này em không thể thỏa mãn anh, vậy thì cái khác."
Lời này người khác nghe có thể sẽ không hiểu sai, mặt Tô Yên đều đỏ, nhanh chóng chặn trước khi hắn nói lời càng quá đáng, nói: “Được được được, em lại không có nói không đi."
Bây giờ quay đầu suy nghĩ, lúc trước cái người Giang Cảnh Xuyên đó cả lời nói đều không nguyện nói thêm mấy câu dường như chỉ phảng phất tồn tại trong giấc mộng.
Hoàn toàn cùng kẻ lưu manh trước mắt này không giống chút nào a!
Có thể đem cái người Giang tiên sinh trước đó trả lại cho cô hay không a!
Tô Yên đi đổi quần áo, khi đang chuẩn bị ra cửa, nghĩ đến một việc, lại quay trở về, trước đó cô tại cửa hàng miễn thuế sân bay nhất thời mua sắm thỏa thích, mua nước hoa có thể căn bản đều không dùng được, cô tìm kiếm một chút, tìm ra ba lọ nước hoa còn không có mở bao bì mang theo.
Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn cô đang đùa nghịch nước hoa, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Em mang cái này làm gì?"
"Đưa cho thư ký còn có trợ lý của anh a, em nhớ anh từng nói Vương trợ lý là có bạn gái đi?" Giang Cảnh Xuyên có hai thư ký cùng trợ lý chuyên môn, kỳ thật lấy thân phận của cô, căn bản không cần chuẩn bị mấy thứ này, nhưng Tô Yên cảm thấy, cùng thư ký trợ lý của Giang Cảnh Xuyên làm tốt quan hệ là phi thường cần thiết.
Không nói cái khác, người khác cũng thật không phải để ý lọ nước hoa này, nhưng không có người không thích quà, về sau quen thuộc, Giang Cảnh Xuyên phát sinh chuyện gì lúc cô nhìn không thấy, nói không chừng thư ký cùng trợ lý còn sẽ lộ ra mấy câu.
Chuyện thực chứng minh, ý nghĩ này của Tô Yên còn là quyết định chính xác.
Khi Tô Yên xuất hiện tại Giang thị, hơn nữa đem nước hoa đưa cho thư ký cùng trợ lý, sau đó thư ký Lynda cao hứng không thôi, còn nói cho cô một việc.
Đó chính là mấy ngày hôm trước khi bọn họ vừa mới trở về Vương Tư Kỳ đã tới.
Lynda sinh động như thật nói: “Khi Vương tiểu thư đi ra ngoài hốc mắt đều đỏ, chúng tôi còn cho rằng Giang tổng cùng cô ta cãi nhau."
Có thể làm đến thư ký tổng giám đốc, không riêng gì trình độ nghiệp vụ hạng nhất, càng phải có ánh mắt không tầm thường, Lynda trước đó đã nhìn ra, Vương Tư Kỳ đó đối với Giang tổng của bọn họ là có ý, Lynda không phải rất thích Vương Tư Kỳ, cảm thấy cô ta quá cao ngạo, bình thường tuy rằng cùng các cô cũng chào hỏi, nhưng ánh mắt nhìn người khác đều là cao cao tại thượng, chán ghét cực kỳ. Bất quá là so với người khác có tiền hơn, còn thật cho rằng mình xuất thân tôn quý hơn sao?
Tô Yên về phương diện này là rất tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, nếu như hắn cùng Vương Tư Kỳ có thể, tám trăm năm trước đã cùng một chỗ, nào đâu còn đến phiên cô?
Không có cùng một chỗ chính là bởi vì Giang Cảnh Xuyên không thích Vương Tư Kỳ, chỉ đơn giản như vậy.
Khi Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Vương Tư Kỳ phản ứng đều rất bình thản, hắn trước kia không thích, bây giờ không thích, về sau cũng sẽ không thích.
Nhưng Vương Tư Kỳ là thật hết sức làm người ta chán ghét, nghĩ đến một lần đó cô ta thế nhưng chạy đến trong nhà cùng cô thị uy, trong lòng Tô Yên chán ghét cực kỳ, trên mặt cười càng vui vẻ, “Vậy sao? Lynda, màu son môi của cô hôm nay rất đẹp mắt, là nhãn hiệu gì a?"
Cơ hồ không có phụ nữ nào có thể đỡ nổi loại nội dung tán gẫu này, Lynda có chút thẹn thùng cười cười, “Đều là một nhãn hiệu bình thường a, không đắt."
"Rất thích hợp với cô, nhìn cô thật trắng."
Khi Tô Yên cùng người kết giao, vẫn đều tuân theo một nguyên tắc, trước mặt người có ánh mắt không tự cao tự đại, chỉ xem cô như là bạn bè mà đối đãi, trước mặt người không có ánh mắt phải làm dáng, miễn cho đối phương lên mặt hếch mũi.
Rất hiển nhiên, Lynda thuộc về hàng ngũ có ánh mắt.
Trợ lý của Giang Cảnh Xuyên tuy rằng là người đàn ông, nhưng đối với quà của Tô Yên vẫn là rất thích, vừa vặn lập tức ngày kỷ niệm tình yêu sẽ đến, hắn có thể đưa cho tình nhân, trợ lý tin tưởng, lấy địa vị của vợ ông chủ, mua nước hoa khẳng định cũng là nhãn hiệu lớn, tình nhân sẽ không ghét bỏ mình không biết chọn quà đi?
Tóm lại, Tô Yên dùng một hộp sủi cảo thủy tinh còn có nước hoa liền thành công tăng hảo cảm của thư ký còn có trợ lý của Giang Cảnh Xuyên.
Trở lại phòng làm việc, Giang Cảnh Xuyên đang bận rộn công việc, Tô Yên cũng không quấy rầy hắn, ngồi ở trên ghế sofa một bên nghĩ chuyện Vương Tư Kỳ.
Kỳ thật Vương Tư Kỳ thật không đáng để lo lắng, nhưng người như vậy sẽ thường xuất hiện tăng cảm giác tồn tại, thật sự làm người ta chán ghét.
Cô không tính chủ động ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Vương Tư Kỳ, uống dấm là có thể, nhưng khi cùng đàn ông uống dấm không thể có đối tượng cụ thể, con người đều là như vậy, có khi một việc cũng không đáng để ý, bị người khác hai lần ba lượt nhắc tới, sẽ có ấn tượng.
Quan trọng nhất là, Giang Cảnh Xuyên ngay từ đầu đã ở trước mặt cô biểu lộ quyết tâm, lần trước trực tiếp đem máy coffee của Vương Tư Kỳ lấy đi, cô nghĩ, Giang Cảnh Xuyên khẳng định là trả lại cho cô ta.
Cô nghĩ không thông, Vương Tư Kỳ này bộ dạng không kém, trong nhà lại có tiền, làm sao đôi mắt trông mong muốn làm kẻ thứ ba a?
Bất quá cái này cũng có nghĩa là Giang Cảnh Xuyên là thật hết sức ưu tú rất đáng cướp, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên, thầm nghĩ, ai cũng đều đừng nghĩ cùng cô cướp Giang Cảnh Xuyên.
Nếu tay ai dám duỗi tới, trực tiếp chém.
Có lẽ là phát hiện ra ánh mắt Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng nhìn lại, hắn cười nói: “Nếu như nhàm chán thì coi ti vi, hoặc giả vào bên trong ngủ một lát."
Gian nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên có một cái giường.
"Em không muốn đi ngủ. Thôi, anh bận rộn của anh."
Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa cúi đầu nhìn hạng mục, Tô Yên thừa dịp hắn không chú ý, chụp hắn một tấm.
Quả thật, đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất, Tô Yên suy nghĩ một chút, trực tiếp đăng vòng bè bạn ——
Cùng ông xã đi làm
Cô phát hiện Giang Cảnh Xuyên là thật rất thích cùng cô chụp ảnh đăng vòng bè bạn, Tần Huyên nói đây là đang thể hiện tình cảm.
Mấu chốt nhất là, mỗi khi hắn thể hiện tình cảm lúc nào cũng sẽ đặc biệt nhắc nhở cô nhìn.
Khi giám đốc tài chính cùng giám đốc tiêu thụ lên báo cáo công việc thật là áp lực như núi, trước kia đối mặt ông chủ là đủ, lúc này vợ ông chủ ở một bên nhìn, đó chính là đối mặt hai ngọn núi khổng lồ.
Mặc kệ nói vậy là như thế nào, đầu đề hôm nay của nội bộ Giang thị chính là Tô Yên.
Đám đàn ông cũng dám bí mật nói bộ dạng vợ ông chủ thật đẹp.
Đám phụ nữ lại quang minh chính đại thảo luận màu son của Tô Yên.
Hôm nay tâm tình Giang tổng tốt chưa từng có, chút điểm này nhân viên Giang thị đều rất đồng tình, tâm tình Tô Yên lại không tươi tốt như vậy.
Cô theo dõi xong một tập phim truyền hình, phát hiện trên tay dính chocolate, thế là chạy đến toilet muốn rửa tay, kết quả đứng ở trước gương, không thể tránh khỏi nghĩ đến chuyện ngày đó, cô lại cúi đầu nhìn xem tay mình, cả người đều không khỏe.
Đến khi muốn đi toilet, Tô Yên trực tiếp đi ra bên ngoài, Giang Cảnh Xuyên gọi cô lại, “Em đi đâu vậy?"
"Đi toilet a."
"Phòng làm việc không phải có sao?" Giang Cảnh Xuyên lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, phỏng chừng cũng nghĩ đến chuyện ngày đó, tươi cười rất có nội hàm, lượng tin tức cũng rất lớn.
Tô Yên liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: “Phong thủy toilet phòng làm việc của anh không tốt, ảnh hưởng tâm tình, cám ơn."
Tác giả :
Lâm Miên Miên