Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 70
Quả nhiên! Đúng là hoàng thượng vận hoàng bào lộng lẫy và kẻ ta đã từng gặp trong cung….Tiểu Hạ tử.
“Thí chủ, tôi chính là phương trượng của bản tự, xin hỏi thí chủ có chuyện gì?" Trước mặt Hoàng thượng ta cũng không dám bừa bãi như vừa nãy, Hoàng thượng này…..theo như trực giác của ta mách bảo, hắn không đơn giản, rất khó ứng phó!
“Ồ…Vậy sao?" Không nói thẳng mục đích, chỉ thấy hắn gập cây quạt vào, sau đó từ tốn uống trà, “Phương trượng, giọng của ông rất quen" Cặp mắt lợi hại và cả thái độ uy nghiêm của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả, ta sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng điều chỉnh giọng nói trầm xuống một tí “Vậy ư? Giọng của lão nạp cũng là giọng như dân chúng bình thường thôi"
“Không đúng!" Như diều hâu nhìn thấy con mồi, “Là giống giọng nói của nữ tử".
Nếu trong miệng ta mà có trà thì khẳng định sẽ phun ra bằng sạch, ánh mắt của hắn thật là xảo quyệt, nhưng ta cũng không phải đèn cạn dầu đâu “Ý của ngài là tôi không giống nam nhân?" Ra một chiêu hỏi trước để tránh nạn.
“Không, tại hạ chỉ đang khen ngợi giọng của phương trượng nghe rất êm tai mà thôi, ha ha, hà tất phải nổi giận như thế. Không ngờ ông lại thật sự là nam".
Đồ gian xảo! “Cám ơn thí chủ đã khen ngợi, vậy ngài tới chùa là có việc gì? Nếu không có thì xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước." Hiện giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn, càng xa càng tốt!
“Mõ trong chùa này rất đặc biệt, đều làm bằng sắt." Nói sang chuyện khác vậy, ha ha, tên phương trượng này có vấn đề, có vấn đề, đâu có thể để ông ta thoát thân nhanh như vậy chứ.
“A..Ha ha…về việc này tôi đúng là rất tự hào………." Nhớ lại lần đầu tiên ta gõ mõ, lúc phương trượng bảo ta niệm kinh, lần gõ đầu tiên ta mất một ngày một đêm gõ nhưng vẫn loạn cả lên. Sư phụ còn khen ta chăm chỉ nữa, lại còn bảo ta gõ mõ cho mọi người niệm kinh, muốn toàn bộ sư huynh phải học ta (Thật ra ta chỉ là cầm mõ đánh gián đánh chuột tới nát bét thôi!) Có thể tưởng tượng rằng, toàn bộ sư huynh đều học ta, trong vòng một ngày gõ mõ tới lung tung rối loạn, kết quả…….ha ha ha ha ha ha bị phương trượng bắt luyện Thiết đầu công bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện tới mức ngất trên mặt đất, ai cũng không xuống giường đươc, từ đó về sau mõ của bản tự đều sửa thành chất liệu sắt, đương nhiên cây cối cũng được bảo vệ rồi, làm gì có ai chặt cây nữa. Ta đã làm một chuyện lớn bảo vệ môi trường nha, có thể không tự hào được sao? Ha ha…..
“Hóa ra mõ trong chùa đều làm bằng sắt là do công lao của phương trượng, thật là thông minh, lợi hại, vả cả…" Hoàng thượng bỗng nhiên ngừng lại.
Ta tò mò, lập tức nghiêng người tới đó “Cái gì nữa?"
“Ông thơm quá."
Cứng đờ……….Nhũn dần…….Âm thanh….thật…thật gợi cảm, rất có mị lực, thật thích, hơi thở nam tính không ngừng phả vào tai của ta, tim ta đập thình thịch.
“Ha ha…ta thích cuộc sống yên tĩnh trong chùa nên muốn ở lại vài ngày, không biết có được không?"
“Có, có…có thể, ngài muốn ở bao lâu cũng được." Bị mê hoặc tới mức không biết mình đang nói gì nữa “Tôi sẽ lập tức dẫn ngài tới phòng phía bắc!"
“Vậy phiền phương trượng dẫn đường." Hoàng thượng lộ ra bộ dạng mưu mô thừa cơ lấn tới, tiểu Hạ tử vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng cười….cười vui vẻ như thế, rốt cuộc phương trượng này là người phương nào???
“Thí chủ, tôi chính là phương trượng của bản tự, xin hỏi thí chủ có chuyện gì?" Trước mặt Hoàng thượng ta cũng không dám bừa bãi như vừa nãy, Hoàng thượng này…..theo như trực giác của ta mách bảo, hắn không đơn giản, rất khó ứng phó!
“Ồ…Vậy sao?" Không nói thẳng mục đích, chỉ thấy hắn gập cây quạt vào, sau đó từ tốn uống trà, “Phương trượng, giọng của ông rất quen" Cặp mắt lợi hại và cả thái độ uy nghiêm của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả, ta sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng điều chỉnh giọng nói trầm xuống một tí “Vậy ư? Giọng của lão nạp cũng là giọng như dân chúng bình thường thôi"
“Không đúng!" Như diều hâu nhìn thấy con mồi, “Là giống giọng nói của nữ tử".
Nếu trong miệng ta mà có trà thì khẳng định sẽ phun ra bằng sạch, ánh mắt của hắn thật là xảo quyệt, nhưng ta cũng không phải đèn cạn dầu đâu “Ý của ngài là tôi không giống nam nhân?" Ra một chiêu hỏi trước để tránh nạn.
“Không, tại hạ chỉ đang khen ngợi giọng của phương trượng nghe rất êm tai mà thôi, ha ha, hà tất phải nổi giận như thế. Không ngờ ông lại thật sự là nam".
Đồ gian xảo! “Cám ơn thí chủ đã khen ngợi, vậy ngài tới chùa là có việc gì? Nếu không có thì xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước." Hiện giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn, càng xa càng tốt!
“Mõ trong chùa này rất đặc biệt, đều làm bằng sắt." Nói sang chuyện khác vậy, ha ha, tên phương trượng này có vấn đề, có vấn đề, đâu có thể để ông ta thoát thân nhanh như vậy chứ.
“A..Ha ha…về việc này tôi đúng là rất tự hào………." Nhớ lại lần đầu tiên ta gõ mõ, lúc phương trượng bảo ta niệm kinh, lần gõ đầu tiên ta mất một ngày một đêm gõ nhưng vẫn loạn cả lên. Sư phụ còn khen ta chăm chỉ nữa, lại còn bảo ta gõ mõ cho mọi người niệm kinh, muốn toàn bộ sư huynh phải học ta (Thật ra ta chỉ là cầm mõ đánh gián đánh chuột tới nát bét thôi!) Có thể tưởng tượng rằng, toàn bộ sư huynh đều học ta, trong vòng một ngày gõ mõ tới lung tung rối loạn, kết quả…….ha ha ha ha ha ha bị phương trượng bắt luyện Thiết đầu công bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện tới mức ngất trên mặt đất, ai cũng không xuống giường đươc, từ đó về sau mõ của bản tự đều sửa thành chất liệu sắt, đương nhiên cây cối cũng được bảo vệ rồi, làm gì có ai chặt cây nữa. Ta đã làm một chuyện lớn bảo vệ môi trường nha, có thể không tự hào được sao? Ha ha…..
“Hóa ra mõ trong chùa đều làm bằng sắt là do công lao của phương trượng, thật là thông minh, lợi hại, vả cả…" Hoàng thượng bỗng nhiên ngừng lại.
Ta tò mò, lập tức nghiêng người tới đó “Cái gì nữa?"
“Ông thơm quá."
Cứng đờ……….Nhũn dần…….Âm thanh….thật…thật gợi cảm, rất có mị lực, thật thích, hơi thở nam tính không ngừng phả vào tai của ta, tim ta đập thình thịch.
“Ha ha…ta thích cuộc sống yên tĩnh trong chùa nên muốn ở lại vài ngày, không biết có được không?"
“Có, có…có thể, ngài muốn ở bao lâu cũng được." Bị mê hoặc tới mức không biết mình đang nói gì nữa “Tôi sẽ lập tức dẫn ngài tới phòng phía bắc!"
“Vậy phiền phương trượng dẫn đường." Hoàng thượng lộ ra bộ dạng mưu mô thừa cơ lấn tới, tiểu Hạ tử vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng cười….cười vui vẻ như thế, rốt cuộc phương trượng này là người phương nào???
Tác giả :
Dật Danh