Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 81: Quan phục nguyên chức
Từ sau ngày đoàn viên cùng với nữ nhi, dần dần, theo thời gian trôi qua, một ngày nào đó, vợ chồng Cốc thị chợt phát hiện ra chuyện gì cũng không phải làm, dùng hai chữ để hình dung đó là : thật rỗi rãnh!
Nói sáng hôm đó, đầu tiên là Mai bình bị Phượng hiên chờ ở cửa làm cho hoảng sợ, hỏi hắn làm cái gì, thấy hắn bưng chậu gỗ trong tay, một bộ dạng đương nhiên nói: “Chờ nương tử rời giường, giúp nàng rửa mặt."
Ha? Còn đang đắp kín chăn cho tiểu ngoại tôn vù vù ngủ, sau đó ra khỏi phòng bên cạnh Cốc Lương Thừa nghe thấy câu kia của Phượng hiên lúc này ngây người.
“Cha mẹ, nước rửa mặt của hai người Tiểu Mị đã chuẩn bị xong, là ở chỗ này!" Thuận tiện thuốc nước cũng cất kỹ bên trong rồi, loại sự tình này sẽ không phải nói .
Hai người theo hướng đầu hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy Phượng tiêu cùng Cung hoàng đều tự mình bưng một chậu nước, chờ ở nơi đó. Hai vợ chồng lập tức ngượng ngùng, vội vàng chạy tới, kêu hai người đem bồn buông xuống, cho rằng người ta là khách mời, làm sao có thể làm việc này.
Phượng tiêu chối từ nói bọn họ không có việc gì làm, nghĩ thầm trước khi Phượng thúy dẫn người tới, thì phải nhanh nhẹn làm bất cứ việc gì, miễn cho hầu hạ không chu toàn, bị chủ tử nhà mình một chưởng đánh bay hoặc là con gà trống … các loại buồn cười này nọ trên đỉnh đầu
Hai vợ chồng rửa mặt xong, mới lạ nhìn con rể của bọn họ kiên quyết giúp đỡ nữ nhi rửa mặt, ưm, con rể này không tồi! Đối với Nhược Vũ rất tốt! Vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy vị con rể không tồi kia ôm nữ nhi của bọn họ cao hứng hôn hai cái, nháy mắt trên trán rắc đầy hắc tuyến, hai vợ chồng đồng thời ở trong lòng thu hồi lời ban đầu, con rể này đồi phong bại tục, không có cấp bậc lễ nghĩa gì, dưới ban ngày ban mặt, dưới con mắt của mọi người bên trong, hắn lại như vậy, ai, còn phải chờ giáo dục!
Sau khi ba người rửa mặt xong, kiên quyết bị Phượng hiên kéo đi dùng đồ ăn sáng, mà sự thật chứng minh, con rể còn chờ bọn họ giáo dục lại có thể làm cho người ta cảm thấy giật mình ngoài ý muốn, hiển nhiên, vẻ mặt của nữ nhi cũng đã nói như vậy. Cốc gia ba người khẽ nhếch miệng, mắtt trừng các loại thức ăn tinh xảo đầy bàn, trăm miệng một lời hỏi lần nữa: “Ai làm?"
“Ta à!" Phượng hiên mở to mắt, không rõ này chuyện này có cái gì kỳ quái.
“Chàng biết nấu ăn! ?" Không dám tin Cốc Nhược Vũ hỏi.
“Nương tử, vi phu đương nhiên biết nấu ăn rồi! Nam nhân nấu cơm thật kỳ quái sao?" đầu bếp nổi danh không phải đều là nam nhân?
Không kỳ quái, ba người lắc đầu, lập tức lại đánh giá hắn một chút, nghĩ rằng, nếu mà bộ dạng hắn tuyệt sắc như vậy, tươi cười ngốc nghếch đơn giản, giống như một công tử chưa bao giờ phải chạm tới khói lửa nhân gian mà lại biết nấu ăn, như vậy rất kỳ quái!
Mặc kệ ba người nghĩ như thế nào, Phượng hiên thu xếp để ba người ngồi xuống. Cảm thấy một bàn thức ăn phong phú mê người, ba người Cốc gia đều tự cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn.
“Nương tử, nàng tới nếm thử này, vi phu trước kia chỉ làm cho muội tử ăn, những người khác cũng không có được vinh hạnh nếm tay nghề này của vi phu!" Phượng hiên vui vẻ gắp đĩa rau cho nương tử thân ái của hắn, thuận tiện báo cho biết người có thể làm cho hắn Phượng hiên tự mình xuống bếp cũng không nhiều lắm, trước kia chỉ có duy nhất, hiện tại cũng năm người mà thôi.
Lời này vừa nói ra, động tác gắp rau của ba người Cốc gia nhất thời dừng lại, cho đến tận bây giờ chỉ có muội muội của hắn một mình hưởng qua? Không phải bị chính huynh trưởng lạm dụng uy quyền ép buộc bắt ăn đấy chứ! ? Ba người không hẹn mà cùng đoán rằng một bàn đồ ăn này có khả năng ăn không ổn.
Vợ chồng Cốc thị lén lút buông chiếc đũa xuống, không dám ăn trước, mà bị hai cặp mắt to của Phượng hiên chờ đợi nhìn chăm chú vào Cốc Nhược Vũ chỉ có thể kiên trì ăn một ngụm.
Ưm! Ăn ngon! động tác nguyên bản đang chậm lại biến thành nhanh, thêm một đũa, Cốc Nhược Vũ vừa ăn vừa cười với Phượng hiên, hơn nữa gật gật đầu, tỏ vẻ rất thích.
“Ăn ngon không! ?" Phượng hiên đắc ý, mắt cười đến híp lại.
“Um, ưm!" Miệng nhồi đồ ăn vào, Cốc Nhược Vũ gật đầu đồng ý.
Nhìn Nữ nhi nếm qua, ra vẻ cũng không tệ lắm, vợ chồng Cốc thị lúc này mới yên tâm mà cầm lấy chiếc đũa ăn điểm tâm. Sau khi nếm thử miếng thứ nhất, hai người liền không dừng được bắt đầu ăn, thầm nghĩ: thủ nghệ thật tốt! Xem ra nữ nhi đã tìm được con rể có thể vào được bếp!
Có thể làm cơm cho người mình yêu mến ăn, là chuyện vô cùng hạnh phúc, đương nhiên, Phượng hiên xem ra từ trước đến nay luôn mang theo khuôn mặt cười lúc này lại cười đến khoa trương hơn. Quay mắt nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười sáng lạn, bữa cơm này của ba người Cốc gia là được ăn ngon, khẩu vị mở rộng ra, lại được nhìn mỹ nam tuyệt sắc, cảnh đẹp ý vui! Ưm, có con rể ( phu quân ) này, cũng không tồi!
Nhưng mà, từ lúc bắt đầu bữa điểm tâm ngoài ý muốn hôm nay, những việc ngoài ý muốn sẽ không ngừng qua.
Đầu tiên là vào buổi sáng ngày đó, những người buôn bán nhỏ ở trong sân trước đến nói bọn họ ở trong chợ của Tây Lỗ trấn đã có quầy hàng chính quy, mọi người cảm tạ bọn họ đã từng tương trợ, toàn bộ đều chạy, nháy mắt trong sân liền trở nên rỗng tuếch, ngay cả rác cũng không lưu lại.
Có thể có quầy hàng chính quy, vợ chồng Cốc thị đương nhiên cao hứng thay bọn họ, dù sao bình thường chợ luôn có nhiều người, thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên hai người không đem chuyện này để ở trong lòng.
Ngày kế trong vòng một ngày, đám khuất cái không nhà để về được thu lưu trong hậu viện đột nhiên tìm đựơc nơi thích hợp để sống, mà đám ăn mày già bệnh tàn lại nhảy ra thân nhân nhiều năm không gặp, đưa bọn họ mang trở về. Chỉ một thoáng, người trong hậu viện đi cũng không sai biệt lắm, lưu lại chỉ có đám chín người lần này cùng về với nữ nhi và nữ tế, cùng với đám người mới thu lưu nghe nói thiếu chút nữa bị bán thành nô lệ được người Tha quốc mua.
Cốc Lương Thừa từng mang theo con rể cùng chín người kia đến cửa hàng mà ông mở đi một vòng, muốn xem bọn họ có thể làm cái gì, kết quả, chuyện trong cửa hàng không biết bị con rể làm như thế nào biến thành để cho chín người kia tiếp nhận, mà ông và con rể thanh nhàn mỗi ngày chỉ cần đến cửa hàng dạo một vòng là được rồi.
Tiếp theo sau đó, trong cuộc sống là một ngày ba bữa có con rể làm, không cho phép bọn họ nhúng tay, sinh hoạt lớn nhỏ trong nhà đều bị một đám người mới thu lưu kia ôm xuống, nhất là cô gái kêu Tiểu Thúy kia, vừa thấy cả nhà bọn họ có người làm việc, liền ngạc nhiên kêu to không cho làm, thậm chí ngay cả ra chiêu khóc lóc, giống như bọn họ có liên quan đến mạng sống, dường như chặt đứt đường sống của nàng, sợ tới mức ba người Cốc gia chỉ có thể rỗi rãnh rỗi rãnh mà làm đế vương, ngây ngốc nhìn nàng chỉ huy mọi người làm cái này làm cái kia, ngay tiếp theo chủ nhân thần bí lại phái người đưa vật phẩm đồ dùng mới toàn bộ dùng trên người của bọn họ, không mặc cũng không được, Tiểu Thúy kia có rất nhiều lý do, nước mắt rưng rưng, tóm lại, bọn họ không lay chuyển được nàng, đối với nàng không có cách.
Cứ như vậy, thời gian tiếp theo trong gần một tháng, vợ chồng Cốc thị phát hiện bọn họ trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng giống như trước đây, phần lớn thời gian chỉ có thể nhàm chán đếm đầu ngón tay cũng giống giờ phút này như vậy, ở trong viện ngồi xem tiểu ngoại tôn luyện công.
Nhìn nhìn, hai người đã cảm thấy tiểu ngoại tôn của bọn họ thật đáng thương, trời nắng chang chang, tiểu oa nhi mới ba tuổi đã phải ngồi xổm trung bình tấn rất lâu rồi, mà cha của bé còn không cho bé chấm dứt.
“Hiên nhi, đã không sai biệt lắm, Lượng nhi còn nhỏ như vậy, hẳn đã mệt chết đi rồi!" Mấy ngày như nhau đều giống như kia, làm ông ngoại đau lòng cho tiểu ngoại tôn.
“Cha, để bé tập luyện nữa một lát, nam hài tử, sợ cái gì mệt!" Phượng hiên không đồng ý, lúc mình hai tuổi, mẫu thân cùng ngoại công đã bắt mình ngồi trung bình tấn, lưng đứng thẳng, nhi tử này đã ba tuổi rồi, chậm một năm, cũng không thể giống bác Vũ nhi của bé bốn tuổi mới bắt đầu luyện đi!
“Tuy nói là nam hài tử, nhưng cũng mới ba tuổi mà thôi, con xem một chút cháu nó đều đã rám đen!" Không nỡ để tiểu ngoại tôn chịu vất vả bà ngoại nói chuyện.
“Có sao?" Phượng hiên đánh giá nhi tử, cảm thấy không có gì, cười hì hì quay đầu nhìn Mai bình, dùng cây quạt trong tay chỉ vào mặt mình nói, “Mẹ, cháu nó giống con, phơi nắng không đen!" Nói xong, hắn quay trở lại nhìn nhi tử, cây quạt trong tay không ngờ lại hướng tới lưng của Tiểu Cốc Lượng gõ nhẹ hai cái, “Lưng thẳng lên! Nhìn Tiêu thúc thúc của con một cái xem làm thế nào đi!"
Tiểu oa nhi nghe theo lời của cha đem tư thế làm chuẩn, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phượng tiêu ở một bên cũng đang cùng bé ngồi trung bình tấn.
Ô, hắn thật đáng thương, cũng bởi vì Thiếu tông chủ yêu thích dính lấy hắn, cho nên bị chúa thượng phái làm mẫu cho Thiếu tông chủ, mỗi ngày đi theo ôn lại ác mộng ngồi trung bình tấn khi còn nhỏ, lúc Phượng tiêu quay nhìn về cặp mắt tròn to của Tiểu Cốc Lượng thì trong lòng buồn bã ô nói.
Đối với chuyện từ lúc tiểu ngoại tôn luyện võ vẫn một mực ở một bên, rốt cuộc không đi ra cửa hàng – Phượng tiêu, vợ chồng Cốc thị đã có nghi hoặc, nhưng chưa từng nói ra. Hai người không tham dự nhiều vào vấn đề Phượng hiên dạy nhi tử, sợ tiểu ngoại tôn bị bà ngoại, ông ngoại làm hư, cho nên Cốc Lương Thừa cùng Mai bình thấy Phượng hiên không có ý định chấm dứt, đành không hề phát biểu ý kiến. Trong lòng hai người đối với Phượng hiên thường xuyên phát ra hơi thở tôn quý mà lại hoài nghi một chút về thân phận của hắn, nhưng nghĩ đến một số hành vi thật sự không giống của hắn, liền đánh mất hoài nghi, nói thầm con rể mặc cẩm y hoa phục vào, càng giống người có lai lịch, đương nhiên, chính bọn họ cũng thế, mấy ngày nay bị Tiểu Thúy những người đó gọi là lão thái gia cùng lão phu nhân, thật đúng là có cảm giác quay về thời gian giàu sang kia ở Nam lăng, ai, bây giờ rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
“Hiên, chúng ta cùng đi dạo chợ được không?" Người mẹ nào đều đau lòng con của mình hơn so với người khác, thời gian ngồi trung bình tấn càng ngày càng nhiều dài, sợ Tiểu Cốc Lượng ăn không tiêu, Cốc Nhược Vũ quyết định dời đi lực chú ý của phu quân .
“Được!" Quả nhiên, Phượng hiên gặp nương tử là quên mất nhi tử, lập tức đi đến bên nương tử thân ái, “Nhưng, nương tử phải đáp ứng đeo khăn che mặt, vi phu mới đi." Phượng hiên không quên ra điều kiện.
“Có thể." Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ, từ mấy ngày hôm trước mặt của nàng đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí làn da so với trước khi hủy dung càng trắng noãn hơn, nhiều hấp dẫn hơn một chút, nàng chỉ cần muốn đi ra ngoài, cũng sẽ bị phu quân yêu cầu mang khăn che mặt.
Ha ha, hắn mới không cần cho người khác thấy khuôn mặt xinh đẹp của nương tử đâu! Không muốn người khác liếc nhìn Cốc Nhược Vũ dù chỉ một cái, Phượng hiên tiếp nhận khăn che mặt trong tay của Tiểu Thúy thông minh đang đứng một bên, cũng chính là người đã từng hầu hạ Phượng Vũ – Phượng Thuý, đưa cho nương tử thân ái đeo.
“Cha mẹ cũng đi cùng chứ, còn có Lượng nhi!" Vội vàng vẫy tay với con trai bảo bối của mình, đây mới là mục đích của Cốc Nhược Vũ lúc này.
Bé nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang cha, bất động, chờ cha đồng ý.
“Vậy lần khác luyện tiếp là được rồi!" Nương tử xếp đầu tiên, lời của nàng đương nhiên phải nghe, Phượng hiên ý bảo nhi tử có thể dừng lại .
Thấy Phượng hiên đã đồng ý, Phượng tiêu cũng được giải thoát, hai vị lão nhân lập tức chạy tới ôm tiểu ngoại tôn, Cốc Nhược Vũ cũng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm, lại nhìn phu quân của nàng, phát hiện vẻ mặt của chàng đã hiểu rõ, Cốc Nhược Vũ xấu hổ cười.
“Nàng nha!" Phượng hiên sủng nịch đưa tay vuốt mũi nương tử, thấy nàng co cổ lại, không nói gì thêm, nhưng trong lòng quyết định về sau dạy nhi tử luyện công nhất định phải tránh nương tử đi, nếu không hắn Cung gia hạ nhiệm tông chủ sẽ làm bộ tộc Cung thị khóc tập thể .
Toàn gia muốn đi ra ngoài, chỉ thấy Phượng thúy chỉ huy bọn hạ nhân nàng mang đến nhanh chóng, lần này thậm chí ngay cả cỗ kiệu cũng đều chuẩn bị xong, một nhà Cốc thị vội vàng cự tuyệt.
Ngay tại lúc Phượng thúy quấn quít lấy muốn một nhà lão thái gia đồng ý khoa trương thanh thế đi dạo chợ thì có người hầu từ trước viện chạy vào bẩm báo nói: “Chúa thượng, Triệu công công còn có đại trưởng lão đến đây!"
Chúa thượng! ? Nói người nào? Triệu công công! ? Chẳng lẽ là chỉ thái giám trong cung? Đại trưởng lão! ? Trưởng lão nhà ai ? Vội vàng nói với Phượng thúy không thể, ba người Cốc gia nháy mắt đồng loạt chuyển hướng về người hầu kia, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía người hầu đang đối mặt với Phượng hiên.
Phượng hiên thì một chút kinh ngạc ngoài ý muốn cũng không có, chỉ thấy vẻ mặt hắn như đã biết rõ, không hoảng hốt không chậm đi đến đứng ở lối vào giữa tiền viện và hậu viện, đem cây quạt cầm trong tay mở ra lắc lắc, không chút để ý nói một câu “Đã biết", sau đó liền đứng ở nơi đó chờ đợi.
Hoàng thượng hạ thánh chỉ mới, Phượng hiên đã sớm từ mật thám Cung gia biết được, mà năm vị trưởng lão của Phượng thị vừa nghe thấy tin tức này, lập tức quay lại về hướng hắn, lúc này Phượng đại trưởng lão lại tự mình đến nghênh đón hắn quay về Kiền đô, muốn vội vàng đến lấy lòng, sợ chuyện ám sát lúc trước có các trưởng lão tham dự bị Phượng hiên biết.
Ba người Cốc gia đi đến bên người Phượng hiên, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, thì đã nhìn thấy đội ngũ chậm rãi tiến vào viện, một người đi đầu dùng giọng cao tinh tế hô: “Thánh —— chỉ —— đến!"
Vừa nghe lời ấy, sửng sốt ba người Cốc gia nhìn Phượng hiên vung vạt áo lên rồi quỳ xuống, ba người được Phượng thúy làm cho phục hồi tinh thần lại, cũng vội vàng quỳ xuống, vì thế, ngoài Triệu công công đứng tuyên chỉ, còn lại toàn bộ người đứng trước và đứng phía sau ông ta đều quỳ xuống.
Đem nhi tử nguyên bản đang được ôm đặt ở trên mặt đất, kêu bé cũng quỳ xuống Cốc Nhược Vũ thất kinh, trong lòng bối rối mà nghĩ: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thánh chỉ đến nhà nàng? Bọn họ làm sao có thể có quan hệ với thánh chỉ! ? Một bên quỳ Mai bình đang lo lắng có phải có ai phát hiện vợ chồng bọn họ vốn là người bị lưu đày, lại được miễn tội phạt cùng nô tịch hay không. Mà Cốc Lương Thừa lại bắt đầu hoài nghi về thân phận con rể .
Ba người ba ý nghĩ khác nhau, chỉ nghe thấy Triệu công công kia cao giọng nói: “ Tiền Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên nghe chỉ!"
Cái gì! ? Cốc Nhược Vũ cùng Mai bình kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía lưng của Phượng hiên, mà Cốc Lương Thừa trong lòng một tiếng quả nhiên!
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trải qua kiểm chứng, tiền Lại bộ Thượng Thư đã bị hữu tâm nhân sĩ ( những người có tâm) bịa đặt phỉ báng, cố ý, trẫm đặc chuẩn Phượng hiên quan phục nguyên chức, trọng trách chức Lại bộ Thượng Thư, nhận được thánh chỉ, tức khắc khởi hành quay về Kiền Đô nhậm chức, khâm thử!"
Cái gì! ? Con rể của bọn họ lại là Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên danh hiệu nham hiểm kia ! Trời ạ, bọn họ lúc trước đã nói xấu Phượng hiên bao nhiêu, nuôi nam sủng, đồng tính chi thích, . . . . . . , vợ chồng Cốc thị trố mắt, cảm thấy lúng túng nhìn con rể đang tạ ơn .
Ha? Phu quân của nàng chính là tông chủ Phượng thị thích nam sắc! ? Hắn không phải đã nói hắn không phải sao? Hắn nói dối nàng! Cốc Nhược Vũ trợn to đôi mắt tròn nhin Phượng hiên tiếp chỉ, giận!
Nói sáng hôm đó, đầu tiên là Mai bình bị Phượng hiên chờ ở cửa làm cho hoảng sợ, hỏi hắn làm cái gì, thấy hắn bưng chậu gỗ trong tay, một bộ dạng đương nhiên nói: “Chờ nương tử rời giường, giúp nàng rửa mặt."
Ha? Còn đang đắp kín chăn cho tiểu ngoại tôn vù vù ngủ, sau đó ra khỏi phòng bên cạnh Cốc Lương Thừa nghe thấy câu kia của Phượng hiên lúc này ngây người.
“Cha mẹ, nước rửa mặt của hai người Tiểu Mị đã chuẩn bị xong, là ở chỗ này!" Thuận tiện thuốc nước cũng cất kỹ bên trong rồi, loại sự tình này sẽ không phải nói .
Hai người theo hướng đầu hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy Phượng tiêu cùng Cung hoàng đều tự mình bưng một chậu nước, chờ ở nơi đó. Hai vợ chồng lập tức ngượng ngùng, vội vàng chạy tới, kêu hai người đem bồn buông xuống, cho rằng người ta là khách mời, làm sao có thể làm việc này.
Phượng tiêu chối từ nói bọn họ không có việc gì làm, nghĩ thầm trước khi Phượng thúy dẫn người tới, thì phải nhanh nhẹn làm bất cứ việc gì, miễn cho hầu hạ không chu toàn, bị chủ tử nhà mình một chưởng đánh bay hoặc là con gà trống … các loại buồn cười này nọ trên đỉnh đầu
Hai vợ chồng rửa mặt xong, mới lạ nhìn con rể của bọn họ kiên quyết giúp đỡ nữ nhi rửa mặt, ưm, con rể này không tồi! Đối với Nhược Vũ rất tốt! Vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy vị con rể không tồi kia ôm nữ nhi của bọn họ cao hứng hôn hai cái, nháy mắt trên trán rắc đầy hắc tuyến, hai vợ chồng đồng thời ở trong lòng thu hồi lời ban đầu, con rể này đồi phong bại tục, không có cấp bậc lễ nghĩa gì, dưới ban ngày ban mặt, dưới con mắt của mọi người bên trong, hắn lại như vậy, ai, còn phải chờ giáo dục!
Sau khi ba người rửa mặt xong, kiên quyết bị Phượng hiên kéo đi dùng đồ ăn sáng, mà sự thật chứng minh, con rể còn chờ bọn họ giáo dục lại có thể làm cho người ta cảm thấy giật mình ngoài ý muốn, hiển nhiên, vẻ mặt của nữ nhi cũng đã nói như vậy. Cốc gia ba người khẽ nhếch miệng, mắtt trừng các loại thức ăn tinh xảo đầy bàn, trăm miệng một lời hỏi lần nữa: “Ai làm?"
“Ta à!" Phượng hiên mở to mắt, không rõ này chuyện này có cái gì kỳ quái.
“Chàng biết nấu ăn! ?" Không dám tin Cốc Nhược Vũ hỏi.
“Nương tử, vi phu đương nhiên biết nấu ăn rồi! Nam nhân nấu cơm thật kỳ quái sao?" đầu bếp nổi danh không phải đều là nam nhân?
Không kỳ quái, ba người lắc đầu, lập tức lại đánh giá hắn một chút, nghĩ rằng, nếu mà bộ dạng hắn tuyệt sắc như vậy, tươi cười ngốc nghếch đơn giản, giống như một công tử chưa bao giờ phải chạm tới khói lửa nhân gian mà lại biết nấu ăn, như vậy rất kỳ quái!
Mặc kệ ba người nghĩ như thế nào, Phượng hiên thu xếp để ba người ngồi xuống. Cảm thấy một bàn thức ăn phong phú mê người, ba người Cốc gia đều tự cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn.
“Nương tử, nàng tới nếm thử này, vi phu trước kia chỉ làm cho muội tử ăn, những người khác cũng không có được vinh hạnh nếm tay nghề này của vi phu!" Phượng hiên vui vẻ gắp đĩa rau cho nương tử thân ái của hắn, thuận tiện báo cho biết người có thể làm cho hắn Phượng hiên tự mình xuống bếp cũng không nhiều lắm, trước kia chỉ có duy nhất, hiện tại cũng năm người mà thôi.
Lời này vừa nói ra, động tác gắp rau của ba người Cốc gia nhất thời dừng lại, cho đến tận bây giờ chỉ có muội muội của hắn một mình hưởng qua? Không phải bị chính huynh trưởng lạm dụng uy quyền ép buộc bắt ăn đấy chứ! ? Ba người không hẹn mà cùng đoán rằng một bàn đồ ăn này có khả năng ăn không ổn.
Vợ chồng Cốc thị lén lút buông chiếc đũa xuống, không dám ăn trước, mà bị hai cặp mắt to của Phượng hiên chờ đợi nhìn chăm chú vào Cốc Nhược Vũ chỉ có thể kiên trì ăn một ngụm.
Ưm! Ăn ngon! động tác nguyên bản đang chậm lại biến thành nhanh, thêm một đũa, Cốc Nhược Vũ vừa ăn vừa cười với Phượng hiên, hơn nữa gật gật đầu, tỏ vẻ rất thích.
“Ăn ngon không! ?" Phượng hiên đắc ý, mắt cười đến híp lại.
“Um, ưm!" Miệng nhồi đồ ăn vào, Cốc Nhược Vũ gật đầu đồng ý.
Nhìn Nữ nhi nếm qua, ra vẻ cũng không tệ lắm, vợ chồng Cốc thị lúc này mới yên tâm mà cầm lấy chiếc đũa ăn điểm tâm. Sau khi nếm thử miếng thứ nhất, hai người liền không dừng được bắt đầu ăn, thầm nghĩ: thủ nghệ thật tốt! Xem ra nữ nhi đã tìm được con rể có thể vào được bếp!
Có thể làm cơm cho người mình yêu mến ăn, là chuyện vô cùng hạnh phúc, đương nhiên, Phượng hiên xem ra từ trước đến nay luôn mang theo khuôn mặt cười lúc này lại cười đến khoa trương hơn. Quay mắt nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười sáng lạn, bữa cơm này của ba người Cốc gia là được ăn ngon, khẩu vị mở rộng ra, lại được nhìn mỹ nam tuyệt sắc, cảnh đẹp ý vui! Ưm, có con rể ( phu quân ) này, cũng không tồi!
Nhưng mà, từ lúc bắt đầu bữa điểm tâm ngoài ý muốn hôm nay, những việc ngoài ý muốn sẽ không ngừng qua.
Đầu tiên là vào buổi sáng ngày đó, những người buôn bán nhỏ ở trong sân trước đến nói bọn họ ở trong chợ của Tây Lỗ trấn đã có quầy hàng chính quy, mọi người cảm tạ bọn họ đã từng tương trợ, toàn bộ đều chạy, nháy mắt trong sân liền trở nên rỗng tuếch, ngay cả rác cũng không lưu lại.
Có thể có quầy hàng chính quy, vợ chồng Cốc thị đương nhiên cao hứng thay bọn họ, dù sao bình thường chợ luôn có nhiều người, thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên hai người không đem chuyện này để ở trong lòng.
Ngày kế trong vòng một ngày, đám khuất cái không nhà để về được thu lưu trong hậu viện đột nhiên tìm đựơc nơi thích hợp để sống, mà đám ăn mày già bệnh tàn lại nhảy ra thân nhân nhiều năm không gặp, đưa bọn họ mang trở về. Chỉ một thoáng, người trong hậu viện đi cũng không sai biệt lắm, lưu lại chỉ có đám chín người lần này cùng về với nữ nhi và nữ tế, cùng với đám người mới thu lưu nghe nói thiếu chút nữa bị bán thành nô lệ được người Tha quốc mua.
Cốc Lương Thừa từng mang theo con rể cùng chín người kia đến cửa hàng mà ông mở đi một vòng, muốn xem bọn họ có thể làm cái gì, kết quả, chuyện trong cửa hàng không biết bị con rể làm như thế nào biến thành để cho chín người kia tiếp nhận, mà ông và con rể thanh nhàn mỗi ngày chỉ cần đến cửa hàng dạo một vòng là được rồi.
Tiếp theo sau đó, trong cuộc sống là một ngày ba bữa có con rể làm, không cho phép bọn họ nhúng tay, sinh hoạt lớn nhỏ trong nhà đều bị một đám người mới thu lưu kia ôm xuống, nhất là cô gái kêu Tiểu Thúy kia, vừa thấy cả nhà bọn họ có người làm việc, liền ngạc nhiên kêu to không cho làm, thậm chí ngay cả ra chiêu khóc lóc, giống như bọn họ có liên quan đến mạng sống, dường như chặt đứt đường sống của nàng, sợ tới mức ba người Cốc gia chỉ có thể rỗi rãnh rỗi rãnh mà làm đế vương, ngây ngốc nhìn nàng chỉ huy mọi người làm cái này làm cái kia, ngay tiếp theo chủ nhân thần bí lại phái người đưa vật phẩm đồ dùng mới toàn bộ dùng trên người của bọn họ, không mặc cũng không được, Tiểu Thúy kia có rất nhiều lý do, nước mắt rưng rưng, tóm lại, bọn họ không lay chuyển được nàng, đối với nàng không có cách.
Cứ như vậy, thời gian tiếp theo trong gần một tháng, vợ chồng Cốc thị phát hiện bọn họ trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng giống như trước đây, phần lớn thời gian chỉ có thể nhàm chán đếm đầu ngón tay cũng giống giờ phút này như vậy, ở trong viện ngồi xem tiểu ngoại tôn luyện công.
Nhìn nhìn, hai người đã cảm thấy tiểu ngoại tôn của bọn họ thật đáng thương, trời nắng chang chang, tiểu oa nhi mới ba tuổi đã phải ngồi xổm trung bình tấn rất lâu rồi, mà cha của bé còn không cho bé chấm dứt.
“Hiên nhi, đã không sai biệt lắm, Lượng nhi còn nhỏ như vậy, hẳn đã mệt chết đi rồi!" Mấy ngày như nhau đều giống như kia, làm ông ngoại đau lòng cho tiểu ngoại tôn.
“Cha, để bé tập luyện nữa một lát, nam hài tử, sợ cái gì mệt!" Phượng hiên không đồng ý, lúc mình hai tuổi, mẫu thân cùng ngoại công đã bắt mình ngồi trung bình tấn, lưng đứng thẳng, nhi tử này đã ba tuổi rồi, chậm một năm, cũng không thể giống bác Vũ nhi của bé bốn tuổi mới bắt đầu luyện đi!
“Tuy nói là nam hài tử, nhưng cũng mới ba tuổi mà thôi, con xem một chút cháu nó đều đã rám đen!" Không nỡ để tiểu ngoại tôn chịu vất vả bà ngoại nói chuyện.
“Có sao?" Phượng hiên đánh giá nhi tử, cảm thấy không có gì, cười hì hì quay đầu nhìn Mai bình, dùng cây quạt trong tay chỉ vào mặt mình nói, “Mẹ, cháu nó giống con, phơi nắng không đen!" Nói xong, hắn quay trở lại nhìn nhi tử, cây quạt trong tay không ngờ lại hướng tới lưng của Tiểu Cốc Lượng gõ nhẹ hai cái, “Lưng thẳng lên! Nhìn Tiêu thúc thúc của con một cái xem làm thế nào đi!"
Tiểu oa nhi nghe theo lời của cha đem tư thế làm chuẩn, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phượng tiêu ở một bên cũng đang cùng bé ngồi trung bình tấn.
Ô, hắn thật đáng thương, cũng bởi vì Thiếu tông chủ yêu thích dính lấy hắn, cho nên bị chúa thượng phái làm mẫu cho Thiếu tông chủ, mỗi ngày đi theo ôn lại ác mộng ngồi trung bình tấn khi còn nhỏ, lúc Phượng tiêu quay nhìn về cặp mắt tròn to của Tiểu Cốc Lượng thì trong lòng buồn bã ô nói.
Đối với chuyện từ lúc tiểu ngoại tôn luyện võ vẫn một mực ở một bên, rốt cuộc không đi ra cửa hàng – Phượng tiêu, vợ chồng Cốc thị đã có nghi hoặc, nhưng chưa từng nói ra. Hai người không tham dự nhiều vào vấn đề Phượng hiên dạy nhi tử, sợ tiểu ngoại tôn bị bà ngoại, ông ngoại làm hư, cho nên Cốc Lương Thừa cùng Mai bình thấy Phượng hiên không có ý định chấm dứt, đành không hề phát biểu ý kiến. Trong lòng hai người đối với Phượng hiên thường xuyên phát ra hơi thở tôn quý mà lại hoài nghi một chút về thân phận của hắn, nhưng nghĩ đến một số hành vi thật sự không giống của hắn, liền đánh mất hoài nghi, nói thầm con rể mặc cẩm y hoa phục vào, càng giống người có lai lịch, đương nhiên, chính bọn họ cũng thế, mấy ngày nay bị Tiểu Thúy những người đó gọi là lão thái gia cùng lão phu nhân, thật đúng là có cảm giác quay về thời gian giàu sang kia ở Nam lăng, ai, bây giờ rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
“Hiên, chúng ta cùng đi dạo chợ được không?" Người mẹ nào đều đau lòng con của mình hơn so với người khác, thời gian ngồi trung bình tấn càng ngày càng nhiều dài, sợ Tiểu Cốc Lượng ăn không tiêu, Cốc Nhược Vũ quyết định dời đi lực chú ý của phu quân .
“Được!" Quả nhiên, Phượng hiên gặp nương tử là quên mất nhi tử, lập tức đi đến bên nương tử thân ái, “Nhưng, nương tử phải đáp ứng đeo khăn che mặt, vi phu mới đi." Phượng hiên không quên ra điều kiện.
“Có thể." Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ, từ mấy ngày hôm trước mặt của nàng đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí làn da so với trước khi hủy dung càng trắng noãn hơn, nhiều hấp dẫn hơn một chút, nàng chỉ cần muốn đi ra ngoài, cũng sẽ bị phu quân yêu cầu mang khăn che mặt.
Ha ha, hắn mới không cần cho người khác thấy khuôn mặt xinh đẹp của nương tử đâu! Không muốn người khác liếc nhìn Cốc Nhược Vũ dù chỉ một cái, Phượng hiên tiếp nhận khăn che mặt trong tay của Tiểu Thúy thông minh đang đứng một bên, cũng chính là người đã từng hầu hạ Phượng Vũ – Phượng Thuý, đưa cho nương tử thân ái đeo.
“Cha mẹ cũng đi cùng chứ, còn có Lượng nhi!" Vội vàng vẫy tay với con trai bảo bối của mình, đây mới là mục đích của Cốc Nhược Vũ lúc này.
Bé nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang cha, bất động, chờ cha đồng ý.
“Vậy lần khác luyện tiếp là được rồi!" Nương tử xếp đầu tiên, lời của nàng đương nhiên phải nghe, Phượng hiên ý bảo nhi tử có thể dừng lại .
Thấy Phượng hiên đã đồng ý, Phượng tiêu cũng được giải thoát, hai vị lão nhân lập tức chạy tới ôm tiểu ngoại tôn, Cốc Nhược Vũ cũng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm, lại nhìn phu quân của nàng, phát hiện vẻ mặt của chàng đã hiểu rõ, Cốc Nhược Vũ xấu hổ cười.
“Nàng nha!" Phượng hiên sủng nịch đưa tay vuốt mũi nương tử, thấy nàng co cổ lại, không nói gì thêm, nhưng trong lòng quyết định về sau dạy nhi tử luyện công nhất định phải tránh nương tử đi, nếu không hắn Cung gia hạ nhiệm tông chủ sẽ làm bộ tộc Cung thị khóc tập thể .
Toàn gia muốn đi ra ngoài, chỉ thấy Phượng thúy chỉ huy bọn hạ nhân nàng mang đến nhanh chóng, lần này thậm chí ngay cả cỗ kiệu cũng đều chuẩn bị xong, một nhà Cốc thị vội vàng cự tuyệt.
Ngay tại lúc Phượng thúy quấn quít lấy muốn một nhà lão thái gia đồng ý khoa trương thanh thế đi dạo chợ thì có người hầu từ trước viện chạy vào bẩm báo nói: “Chúa thượng, Triệu công công còn có đại trưởng lão đến đây!"
Chúa thượng! ? Nói người nào? Triệu công công! ? Chẳng lẽ là chỉ thái giám trong cung? Đại trưởng lão! ? Trưởng lão nhà ai ? Vội vàng nói với Phượng thúy không thể, ba người Cốc gia nháy mắt đồng loạt chuyển hướng về người hầu kia, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía người hầu đang đối mặt với Phượng hiên.
Phượng hiên thì một chút kinh ngạc ngoài ý muốn cũng không có, chỉ thấy vẻ mặt hắn như đã biết rõ, không hoảng hốt không chậm đi đến đứng ở lối vào giữa tiền viện và hậu viện, đem cây quạt cầm trong tay mở ra lắc lắc, không chút để ý nói một câu “Đã biết", sau đó liền đứng ở nơi đó chờ đợi.
Hoàng thượng hạ thánh chỉ mới, Phượng hiên đã sớm từ mật thám Cung gia biết được, mà năm vị trưởng lão của Phượng thị vừa nghe thấy tin tức này, lập tức quay lại về hướng hắn, lúc này Phượng đại trưởng lão lại tự mình đến nghênh đón hắn quay về Kiền đô, muốn vội vàng đến lấy lòng, sợ chuyện ám sát lúc trước có các trưởng lão tham dự bị Phượng hiên biết.
Ba người Cốc gia đi đến bên người Phượng hiên, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, thì đã nhìn thấy đội ngũ chậm rãi tiến vào viện, một người đi đầu dùng giọng cao tinh tế hô: “Thánh —— chỉ —— đến!"
Vừa nghe lời ấy, sửng sốt ba người Cốc gia nhìn Phượng hiên vung vạt áo lên rồi quỳ xuống, ba người được Phượng thúy làm cho phục hồi tinh thần lại, cũng vội vàng quỳ xuống, vì thế, ngoài Triệu công công đứng tuyên chỉ, còn lại toàn bộ người đứng trước và đứng phía sau ông ta đều quỳ xuống.
Đem nhi tử nguyên bản đang được ôm đặt ở trên mặt đất, kêu bé cũng quỳ xuống Cốc Nhược Vũ thất kinh, trong lòng bối rối mà nghĩ: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thánh chỉ đến nhà nàng? Bọn họ làm sao có thể có quan hệ với thánh chỉ! ? Một bên quỳ Mai bình đang lo lắng có phải có ai phát hiện vợ chồng bọn họ vốn là người bị lưu đày, lại được miễn tội phạt cùng nô tịch hay không. Mà Cốc Lương Thừa lại bắt đầu hoài nghi về thân phận con rể .
Ba người ba ý nghĩ khác nhau, chỉ nghe thấy Triệu công công kia cao giọng nói: “ Tiền Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên nghe chỉ!"
Cái gì! ? Cốc Nhược Vũ cùng Mai bình kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía lưng của Phượng hiên, mà Cốc Lương Thừa trong lòng một tiếng quả nhiên!
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trải qua kiểm chứng, tiền Lại bộ Thượng Thư đã bị hữu tâm nhân sĩ ( những người có tâm) bịa đặt phỉ báng, cố ý, trẫm đặc chuẩn Phượng hiên quan phục nguyên chức, trọng trách chức Lại bộ Thượng Thư, nhận được thánh chỉ, tức khắc khởi hành quay về Kiền Đô nhậm chức, khâm thử!"
Cái gì! ? Con rể của bọn họ lại là Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên danh hiệu nham hiểm kia ! Trời ạ, bọn họ lúc trước đã nói xấu Phượng hiên bao nhiêu, nuôi nam sủng, đồng tính chi thích, . . . . . . , vợ chồng Cốc thị trố mắt, cảm thấy lúng túng nhìn con rể đang tạ ơn .
Ha? Phu quân của nàng chính là tông chủ Phượng thị thích nam sắc! ? Hắn không phải đã nói hắn không phải sao? Hắn nói dối nàng! Cốc Nhược Vũ trợn to đôi mắt tròn nhin Phượng hiên tiếp chỉ, giận!
Tác giả :
Vân Phi Tĩnh